Thịnh Thế Phong Hoa - Quyển 1 - Chương 88

Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 1 - Chương 88: Chu Tước thánh giả giả!

Một màn diễn ra trước mắt này làm cho Bạch Phong Hoa không khỏi co rút khóe miệng, theo bản năng nhéo nhéo quyền. Này Bạch Hổ thánh giả, mỗi lần gặp mặt đều thật sự làm cho người ta có cảm xúc muốn hành hung hắn a.

Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi hí mắt, gót chân nhẹ nhàng huých vào bụng ngựa, con ngựa vội vàng hướng Bạch Phong Hoa ở bên kia đi tới, cùng nàng sóng vai mà đứng. Nhìn Lạc Thần Phong chạy vội mà đến, Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi hí mắt, thần thái trong mắt hiện lên một tia không rõ ý tứ hàm xúc.

Cùng lúc đó, Lạc Thần Phong nhìn thấy Bạch Phong Hoa, rất xa liền bắt tay làm loa kêu lên: “A… Phong Hoa, Bạch Phong Hoa, là ta, là ta, Lạc Thần Phong a, đợi ta với!”

Hung hăng đánh vào mông ngựa mấy roi, Lạc Thần Phong đảo mắt đã đi tới trước mặt Bạch Phong Hoa, hắc mã trụ ở dưới thân ngừng lại, Lạc Thần Phong tự động không nhìn Mạc Thanh Tuyệt, vẻ mặt hưng phấn hướng Bạch Phong Hoa nói: “Phong Hoa, ha ha, ngươi quả nhiên ở trong này! Tin tức thật là đúng a. Mấy lão già của Thánh Điện các ngươi còn không chịu nói cho ta biết, hừ hừ, làm ta không biết đến nơi nào tìm được ngươi .”

“Ngươi tìm ta làm cái gì?.” Bạch Phong Hoa nâng mi lên.

Chu Tước không phải nói, Bạch Hổ, Huyền Vũ cùng Thanh Long đều đã phái Thánh Giả của mình đi cảm ứng thần khí sao. Lúc trước ở Sông Băng thành nhìn thấy Mạc Thanh Tuyệt, nàng còn kinh ngạc một chút. Nhưng mà nghĩ lại, Mạc Thanh Tuyệt ở Thanh Long thánh điện kia tính tình có một không hai nên cũng là chuyện bình thường. Nhưng là Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong này, hắn tìm nàng có việc gì sao?

“Không đúng a.” Lạc Thần Phong lẩm bẩm, lông mày dựng đứng lên, suy nghĩ trong đầu vòng vo trái phải, hai ngón tay khua loạn xạ mọi hướng, đảo mắt nghi ngờ nói: “Không đúng a, phương hướng không đúng, thời gian cũng không đúng. Rõ ràng bọn họ nói ngươi mười ngày trước liền ở tại Cố Giang thành, ở lại hai ngày, sau đó liền theo hướng Bắc mà đi rồi, ngươi làm sao có thể từ hướng Đông tới đây? Nhanh như vậy ngươi đã làm xong việc rồi quay lại? Không, không đúng, ngươi nếu đã xong việc hẳn sẽ trực tiếp quay trở về Chu Tước thánh điện, sao lại ở địa phương này làm gì chứ?

“A!” Lạc Thần Phong đột nhiên nở nụ cười, lập tức đem nghi ngờ vừa rồi quẳng ra sau đầu trong nháy mắt, hướng Bạch Phong Hoa: “Ta đã biết, chúng ta đây là duyên phận, là duyên phận, duyên phận cho ta và ngươi gặp nhau.”

“Có ý gì?” Bạch Phong Hoa không nhìn Lạc Thần Phong nói nhảm, nhíu chặt mi, mười ngày nay nàng rõ ràng vẫn còn ở Sông Băng thành, làm sao có thể truyền ra lời đồn nàng đang ở thành nhỏ.

“Ngươi không phải cải trang vi hành đi ra biên giới, nói muốn đi khắp toàn bộ Chu Vũ quốc sao?” Lạc Thần Phong thuận miệng nói xong, lôi kéo ngựa liều mạng hướng tới giữa Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt, hắc hắc cười nói: “Phong Hoa, ta nói cho ngươi nga, ở nơi này các thứ khác đều không tốt, nhưng vẫn có một thứ tốt, trên vách núi bên kia có một loại Tử Đằng hoa, nở ra có màu đen, hương thơm bay tới ngàn dặm, mười năm mới nở được một bông, hái xuống để một tháng cũng không khô, rất khó có được. Nghe nói có thể dùng để trừ tà. Ta vừa nghe nói liền lập tức chạy tới tìm, ta vội đi hái xuống cho ngươi được không?”

Bạch Phong Hoa nhịn không được lại co rút khóe miệng. Người này, đối với màu đen vẫn là trước sau như một, chấp nhất theo đuổi. Hắn chẳng lẽ nghĩ rằng chính hắn thích màu đen, mặt của nàng màu đen thì nàng cũng nên thích màu đen?

Thấy bạch Phong Hoa trên mặt cũng không có cười, Lạc Thần Phong lập tức hiểu chính mình nói sai rồi, mỹ nhân đây là đang tức giận hắn không phải đến tìm nàng, mà là đến tìm hoa màu đen. Lạc Thần Phong lập tức giải thích: “Đương nhiên ta là đi tìm ngươi, chẳng qua trên đường thuận tiện hái hoa kia mà thôi, hơn nữa, ta hái hoa kia cũng là để tặng cho ngươi.”

“Như vậy a.” Bạch Phong Hoa híp mắt nở nụ cười, lôi kéo ngựa vòng quanh Lạc Thần Phong vài vòng, lấy Trường Không kiếm ra trạc trạc vào hắc mã của Lạc Thần Phong.

“Phong Hoa ngươi cũng thích Tiểu Hắc sao? Nếu ngươi thích, ta trở về thánh điện sẽ đem con ngựa cái tặng cho ngươi được không.” Thấy Bạch Phong Hoa đối với ngựa của mình có hứng thú, Lạc Thần Phong lập tức hưng phấn lên, cười đến vẻ mặt nhộn nhạo: “Ta nói cho ngươi biết, con ngựa này của ta cùng con ngựa kia là một đôi nha, về sau chúng ta ngựa là một đôi, người cũng là một đôi , chúng ta hai… A…”

Con hắc mã dưới thân Lạc Thân Phong hí dài một tiếng, hai chân trước nhảy dựng lên, ở giữa tiếng kêu gào của Lạc Thần Phong thê thảm chạy đi.

Bạch Phong Hoa thu hồi chiến khí Trường Không kiếm về bên mình, tâm tình vô cùng tốt, vỗ vỗ trấn an Trường Không kiếm bởi vì mới bị đem ra trạc mông ngựa. Trường Không kiếm rung rung, ai oán kêu lên một tiếng. Đường đường là thần khí đứng đầu, cư nhiên bị dùng để trạc vào mông một con ngựa! Điều này làm cho hắn làm sao mà chịu nổi? May mắn là Cửu Thiên cung không ở đây, Cửu Thiên cung mà ở đây, Trường Không kiếm chỉ sợ có chết cũng không cam lòng.

“Đại nhân, dây cương, dây cương.”

“Đại nhân, đừng buông tay, đừng buông tay a!”

“Đại nhân, đợi chúng ta với…”

Đám tùy tùng cưỡi ngựa trắng của Lạc Thần Phong không dám bất kính với Bạch Phong Hoa, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái rồi ở phía sau hô to gọi nhỏ đuổi theo.

Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn Lạc Thần Phong đã chạy đi thật xa, ở trên ngựa bị xóc nảy thiếu chút nữa ngã xuống đất, phất phất tay không có chút thành ý hét lên một câu: “Đi đường cẩn thận!”

Nghe được trong lời nói của Bạch Phong Hoa, Lạc Thần Phong cũng bởi vì bị đánh bất ngờ mà có chút thương tâm liền lập tức khôi phục như cũ, trạng thái hoàn toàn bất mãn, tư thế không được tự nhiên ở trên ngựa hướng Bạch Phong Hoa dùng sức vẫy vẫy tay: “Phong Hoa ngươi ở trong thành chờ ta hai canh giờ, ta lập tức sẽ trở về, chờ ta a, nhất định phải chờ ta a… A a a, cổ của ta.”

“Đại nhân, dùng chiến khí, chiến khí.”

“Đại nhân, chiến khí của ngài cũng không phải giống người thường, ngài làm ơn không cần phải luống cuống như vậy .”

“A… Đúng vậy, ta như thế nào lại quên. Ha ha, đều do ta nhìn thấy Phong Hoa, trong mắt trong lòng liền chỉ có nàng.”

Nghe không khí truyền đến thanh âm mơ hồ, Bạch Phong Hoa tiếp tục rút trừu khóe miệng. Nàng vừa rồi không nên chỉ trạc mông hắc mã của hắn mà hẳn nên một quyền đem người này đánh tới thất lung bát lạc, làm cho hắn nằm úp sấp trên giường mười ngày nửa tháng, chờ nàng đi xa mới có thể đứng lên.

Lạc Thần Phong rất nhanh phục hồi tinh thần lại, khống chế được ngựa, lại như kẻ điên chạy trở về, vẻ mặt lấy lòng tươi cười nhìn Bạch Phong Hoa, còn chưa mở miệng, Bạch Phong Hoa liền cười tủm tỉm nói: “Ngươi nói hoa kia tên gọi là gì?”

“Tử Đằng hoa.” Lạc Thần Phong lập tức trả lời.

“Được, nghe qua cũng không sai, ngươi hái hoa đó tới cho ta đi.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm trả lời.

“Được, chờ ta! Ở trong thành chờ ta, ta đi rất nhanh sẽ quay trở lại.” Lạc Thần Phong rút roi quất vào mông ngựa, mang theo một đám người ồn ào đến long trời lở đất, theo một cái phương hướng chạy đi.

Tiếng gió ngựa ầm ầm dần xa, Bạch Phong Hoa đem Trường Không kiếm treo về chỗ cũ, quay đầu hướng Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, nhíu mày nói: “Chu Vũ quốc hẳn là lần đầu tiên xuất hiện hai Chu Tước thánh giả. Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem, vị Chu Tước thánh giả kia là thần thánh phương nào. Thuận tiện, ở trong thành nghỉ ngơi một đêm.”

“Được.” Mạc Thanh Tuyệt gật gật đầu cười.

Lời là nói như vậy, nhưng hai người kỳ thật cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, nên đi như thế nào thì sẽ đi như thế. Ngựa dưới thân cứ như vậy đi, chậm rãi tiến vào thành nhỏ ở biên giới Chu Vũ quốc — Cố Giang thành.

Tuy rằng tứ đại thần thú quốc cạnh tranh thực kịch liệt, nhưng cũng đã rất lâu rồi không có phát sinh chiến tranh. Vệ binh ở cổng thành kiểm tra chỉ là mang tính tượng trưng rồi thôi, để hai người thông qua.

Hai người vừa mới vào thành, hai gã vệ binh tuần tra ở trong thành quét mắt tới Bạch Phong Hoa liếc một cái, trong ánh mắt có đùa cợt, tiến đến khe khẽ nói nhỏ, khẩu khí khinh thường nói: “Cái gì không đến, lại đến một kẻ nghĩ đem mặt mình bôi đen liền có thể cùng Chu Tước thánh giả vĩ đại của chúng ta giống nhau, thật sự là cười chết người.”

“Lại còn mang theo một thanh kiếm, nghĩ như vậy là có thể giả mạo thần khí sao, ha ha?

“Gần đây không ít người đem mặt bôi đen a.”

“Đúng vậy, thánh giả đại nhân anh minh, mọi người đều sùng bái là bình thường, nhưng mà những người này cũng quá mức không có đầu óc đi?”

Hai tên vệ binh khe khẽ nói nhỏ, cứ như vậy truyền vào lỗ tai Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt, Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, xem ra kẻ giả mạo chính mình quả thực không đơn giản.

Trường Không kiếm ông ông vang lên, không có Tiểu Mộc phiên dịch, Bạch Phong Hoa cũng biết nó đang suy nghĩ cái gì. Vỗ vỗ Trường Không kiếm, Bạch Phong Hoa cười đến tà khí: “Yên tâm yên tâm, chờ ta bắt được kẻ giả mạo, ngươi liền có thể đem kẻ dám tùy tiện giả mạo ngươi mà phát hỏa.”

Bích Lãng trên đỉnh đầu Mạc Thanh Tuyệt cũng ông ông kêu lên: Chủ nhân, tên rác rưởi đó dám khi dễ nữ nhân mà ngươi xem trọng, ngươi cho ta đem bọn họ tất cả đều giết sạch đi, toàn bộ đều giết sạch, giết sạch!

Mạc Thanh Tuyệt đuôi lông mày giương lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng, Bích Lãng lập tức liền an phận.

Hai người không để ý đến hai kẻ kia, đem thực Lý Quỳ trở thành giả lý quỷ tiểu vệ binh, đi thẳng đến tửu lâu, ngồi xuống tại một cái bàn bên cạnh cửa sổ, gọi một bàn đồ ăn.

Tửu lâu, tiệm cơm, quán trà đều là những nơi đến nhất ngư long hỗn tạp (ý chỉ tầng lớp nào cũng có), muốn nghe bát quái ở địa phương nào, đến những nơi như thế này liền không sai.

Quả nhiên, hai người vừa ngồi xuống, chợt nghe tiếng bàn cách vách truyền đến một trận trêu đùa: “A a, Đương Lao huynh, hôm nay như thế nào mà mặt mày hớn hở.”

“Là Đức Cơ huynh a, đến đến đến, ngồi xuống uống với ta vài chén.” Người đàn ông tên là Đương Lao kia đứng dậy nhường chỗ ngồi, cười tủm tỉm, lấy trong lòng ra một cái khăn tay thêu hoa vẫy đến, trên mặt Đức Cơ hưng phấn một chút.

Bạch Phong Hoa quét mắt nhìn sang hai người đàn ông ra vẻ phong lưu tài tử ở gian bên cạnh, tay cầm ly rượu nhạt đưa lên miệng nhỏ. Loại người này tự cho là phong lưu nhưng thực chất trong bụng không có một chút điểm của nam nhân, kỳ thật so với đàn bà ba hoa còn muốn bát quái hơn, xem ra, không cần phải chờ lâu liền có thể biết kẻ giả mạo kia lúc ở trong thành đã làm những chuyện gì.

Vẻ mặt say mê hít một hơi thật sâu, vẻ mặt Đức Cơ cười đến đáng khinh, kéo dài thanh âm nói: “Chậc chậc, son phấn của ngươi quả nhiên thơm, Đương Lao huynh, ngươi có phải hay không… Rốt cục đem đóa hoa nhỏ của Diễm Phương lâu kia hái đi?”

Đương Lao hắc hắc nở nụ cười, cất khăn tay vào trong lòng: “Này Chu Tước thánh giả, thật đúng là thần. Ngươi nói, đóa hoa Tiểu Phượng Tiên kia ta đã mất bao nhiêu bạc trắng ở trên người nàng mà ngay cả bàn tay nhỏ cũng không cho ta sờ một cái. Sau đó ta dựa theo lời thánh giả nói, đem bảo bối truyền tổ của nhà ta cho vào bên trong bụng tượng Chu Tước, quả nhiên đêm hôm qua, Tiểu Phượng Tiên liền ỡm ờ, làm cho vi huynh ta vui vẻ một phen.”

Mạc Thanh Tuyệt đầu lông mày nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên một tia ghét lãnh ý, bàn tay đặt ở trên bàn hơi hơi động, một dòng chiến khí yên lặng không một tiếng động hướng tới nam nhân tên Đương Lao đang cười xấu xa bắn tới.

Bạch Phong Hoa hô hấp hơi dao động, rũ mắt xuống che đi ý cười trong đáy mắt.

Đức Cơ cười đến càng đáng khinh vài phần, đè thấp thanh âm hướng Đương Lao nói: “Ta đã sớm nói là rất linh nghiệm ngươi lại không tin, thế nào, đóa hoa Tiểu Phượng Tiên kia tư vị tốt chứ? Mụ la sát nhà ta đến bây giờ còn không có cử động được, ta thấy cũng sắp xong đời rồi, hắc hắc hắc, ngày mai ta vẫn muốn tới Chu Tước đường một lần nữa, đem khối huyết ngọc của nhà ta làm lễ vật, mụ ta khẳng định là không có cách nào xoay người .”

Mạc Thanh Tuyệt tay lại giật giật, một luồng chiến khí đưa vào trong cơ thể của Đức Cơ.

“Ta nói với ngươi a, cái bình dấm chua nhà kia muốn cho ta coi nàng như trời, nàng cầm một cái trâm cài dâng lên cho Chu Tước đại nhân, hừ, nàng dâng lên một cái trâm cài mà không biết xấu hổ, Chu Tước đại nhân làm sao có thể để ý tới nàng.” Đương Lao đắc ý thở dài: “Nữ nhân này, đúng là tóc dài, kiến thức ngắn, ai nha, ai nha…”

Còn chưa nói xong, Đương Lao cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép, trong chớp mắt gục xuống.

“A, Đương Lao huynh, ngươi làm sao vậy?” Đức Cơ mạnh mẽ đứng lên, chạy tới đỡ lấy Đương Lao, chân tay luống cuống lớn tiếng la hét: “Chưởng quầy, chưởng quầy mau tới đây a, người này đang yên đang lành, ăn hai miếng đồ ăn, như thế nào lại thành ra như vậy? có phải hay không các ngươi… A, a nha…”

Đức Cơ mới nói được vài câu, ai nha kêu hai tiếng rồi chớp mắt một cái sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh .

Khách ngồi ăn trên lầu nhất thời hoảng loạn.

Bạch Phong Hoa thản nhiên quét mắt tới Mạc Thanh Tuyệt đang ngay ngắn tao nhã ngồi ăn, hé miệng nhẹ nhàng nở nụ cười. Mạc Thanh Tuyệt tuy rằng không có hạ độc dược, nhưng hiệu quả so với dược của sư huynh cũng không kém đâu.

“Cá nướng nơi này cũng không tệ lắm, nàng nếm thử đi.” Mạc Thanh Tuyệt tươi cười hướng Bạch Phong Hoa, gắp vào bát của nàng một miếng thịt bụng cá

“Chưởng quầy, đồ ăn của ngươi có phải hay không sạch sẽ hay không.”

“Không phải là trong đồ ăn có độc chứ?”

“Ôi chao, của ta bụng đau quá.”

Các thực khách đều hạ bát đũa, cãi nhau ầm ỹ.

“Chuyện này, như thế này là thế nào?” Chưởng quầy nghe thấy liền hổn hển chạy tới, thấy một màn trước mắt này, không khỏi sợ tới mức hoảng loạn, đi tới trước mặt hai người hoảng hốt nói: “Mạch công tử, Khẳng công tử, các ngươi cũng không thể như vậy, đừng dọa hù tiểu lão nhân a…”

“Mạch Đương Lao, Khẳng Đức Cơ, nếu không phải cả ngày chỉ nghĩ tới nữ nhân chắc sẽ không sao đi.” Cách đó không xa, phía sau Bạch Phong Hoa có người khinh thường khe khẽ nói nhỏ.

“Ai biết, cũng có thể lắm.”

“Chính là không biết hai người này sống hay chết.”

Mạch Đương Lao? Khẳng Đức Cơ? !

Bạch Phong Hoa “Phốc” một tiếng, đem ngụm rượu mới uống phun ra ngoài, cũng may nàng nhanh chóng xoay đầu, nếu không sẽ phun hết lên bàn.

“Làm sao vậy?” Mạc Thanh Tuyệt có chút nghi hoặc nhìn mắt Bạch Phong Hoa.

“Không, không có gì.” Bạch Phong Hoa nghẹn cười, hướng Mạc Thanh Tuyệt khoát tay áo, kịch liệt thở hổn hển, khụ vài tiếng mới khôi phục lại, đặt lên bàn một thỏi bạc, đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”

Cái cần biết đều đã biết, kế tiếp, nên tới Chu Tước thánh điện đường xem đệ tử bên ngoài. Từ sau khi nàng lên đài nhậm chức Chu Tước thánh giả, một chút lửa cũng chưa có đốt đâu.

“Này, hai người các ngươi đứng!” Tiểu nhị của quán phát động tác hiện hai người, cất bước chạy tới, chặn trước mặt nàng nói to: “Ngươi không thấy nơi này xảy ra tai nạn chết người sao, người của nha môn còn chưa có tới, thế nhưng các ngươi đã muốn đi. Nga… Ta nhớ ra rồi, các ngươi ngồi ở cách vách Mạch công tử cùng Khẳng công tử, chắc là các ngươi hại bọn họ rồi.”

Bạch Phong Hoa nâng mi lên, đầu ngón tay hai dòng chiến khí bắn ra, lặng yên không một tiếng động đưa vào trong cơ thể hai kẻ đang còn run rẩy kia, nhún vai nói: “Các ngươi thật là không có kiến thức, hai người kia hẳn là bệnh động kinh phát tác, đây, không phải là đã trở lại bình thường.” Vừa rồi lý do Mạc Thanh Tuyệt ra tay Bạch Phong Hoa cũng hiểu được, lý do rất là đơn giản, bởi vì hai cái tên thần kinh này ở trước mặt nàng phát ra những lời ô uế, Mạc Thanh Tuyệt mới khiển trách một chút.

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, hai người phía sau vốn không ngừng run rẩy sùi bọt mép đã muốn bình thường trở lại, mở mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn mọi người đang vây xung quanh.

Đem tiểu nhị đang ngây dại dẹp sang một bên, Bạch Phong Hoa quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt đang theo sát phía sau một cái, tủm tỉm cười đi xuống lầu.

Ra khỏi tửu lâu, hai người lại tìm một khách sạn, nhanh chóng tắm rửa một cái, nghỉ ngơi trong chốc lát, đứng lên ăn cơm chiều, đợi đến khi sắc trời đêm đen, thu thập đồ một chút, liền hỏi chủ khách sạn phương hướng của Chu Tước thánh giả, hướng nơi đó mà đi tới.

Tứ đại thần thú quốc, tuy rằng tứ phía không có làm thần điện linh tinh khắp nơi, cũng không tham gia quá nhiều vào chuyện chính sự, nhưng là ở trong mỗi tòa thành vẫn có vài vật kiến trúc mang tính tượng trưng, Thánh điện hội phái vài tên đệ tử bên ngoài đóng tại đó. Thứ nhất, có thể gia tăng sự uy hiếp đối với trị an của nơi đó, thứ hai, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thiên tai nhân họa, Thánh điện cũng có thể nhanh chóng có được tin tức.

Hai người không phí chút thời gian nào, rất nhanh liền đến được Chu Tước đường.

Mắt thấy một hàng dài người xếp hàng bên ngoài Chu Tước đường, Bạch Phong Hoa không khỏi nhíu lông mày. Sự tình, hình như so với nàng tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn.

Hai người lặng yên không một tiếng động bay lên nóc nhà, gỡ mấy viên ngói nhìn xuống dưới.

Tại đại đường đèn đuốc sáng trưng, một pho tượng Chu Tước trông rất sống động đặt ở chính giữa, miệng há thật to, trong đại đường có mấy người, cả trai lẫn gái, quỳ gối trước pho tượng lễ bái, bái xong sẽ lấy ra một cái túi kín đáo bọc lễ vật lại, đưa cho một lão nhân tóc trắng xóa đứng ở một bên, sau đó, lão nhân này đem bọc nhỏ đưa vào trong miệng pho tượng Chu Tước.

Có những cái đưa vào liền không thấy tăm hơi, có những cái hai ba phút sau liền bị phun ra.

Người được nhận tự nhiên rất cao hứng phấn chấn, kẻ bị phun ra liền mang vẻ mặt uể oải. Thậm chí có một tiểu cô nương, ngay tại đó liền oa oa khóc một tiếng: “Chu Tước đại nhân vì sao không nhận tế phẩm của ta, cửu liên hoàn kia chính là thứ mà ta thích nhất đó.”

Bạch Phong Hoa bĩu môi, còn hỏi tại sao nữa, không phải là vì không đáng giá tiền sao.

Xem đến đây, Bạch Phong Hoa đã mơ hồ hiểu được vài phần. Cấp Mạc Thanh Tuyệt nháy mắt ra dấu, khinh thủ khinh cước đem mái ngói lấp lại như cũ, lại lặng yên không một tiếng động nhảy lên trên nóc hậu viện, tiếp tục điều tra.

Gian phòng ở dưới chân bạch Phong Hoa này, vừa mới gỡ một miếng ngói liền lộ ra một mảnh kim quang, bên trong cũng truyền đến thanh âm kích động, trong giọng nói tràn ngập sự tham lam cùng hưng phấn.

Bạch Phong Hoa hơi hơi hí mắt, nhíu mi nhìn xuống dưới, liền thấy được một màn làm cho người ta có chút kinh ngạc…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3