Thông Thiên Chi Lộ - Chương 304

Thông Thiên Chi Lộ
Vô Tội
https://gacsach.com

Chương 304: Cấm địa Tiểu thiên giới

"Đi thôi!"

Sau hai tuần hương, hắc bào lão giả lạnh lùng phất tay, hắc sắc quan tài đằng không lướt về phía hắc sắc linh vụ, cùng lúc đó, tay lão xuất hiện một tấm huyết hồng sắc cổ kính, rìa kính có một vòng khô lâu đầu nhỏ xíu.

Miệng khô lâu đầu phun ra huyết hồng sắc quang hoa, hình thành một linh quang quang tráo hơn mười trượng.

Hắc bào lão giả tiến vào hắc sắc linh vụ, tu sĩ dưới quyền cũng tranh nhau tế xuất các loại pháp khí, nhất thời dốc núi âm phong trận trận, quỷ khóc sói gào, rồi thoáng sau không còn bóng ai.

Thêm nửa canh giờ nữa, ở một nơi phía bắc hải đảo khổng lồ hơn mười vạn dặm, bao trùm các loại linh vụ và quang hoa này, chướng ngại linh quang vô hình đột nhiên rung lên kịch liệt rồi một đạo ngân quang quang trụ bắn tới.

Ngân quang tan biến, hơn hai trăm tu sĩ tràn vào.

Quá nửa số này điều khiển một hỏa diễm liên đài chỉ đủ cho một người đứng, hỏa diễm liên đài đỏ rực, lửa bốc cao quá nửa thân người nhưng không uy hiếp đến tu sĩ đứng trên.

Thanh thế hai người đi đầu còn hơn mọi tu sĩ cộng lại, uy thế chấn động thiên địa, đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, trong đó một tu sĩ tóc xõa hơn ba mươi tuổi, mặc nguyệt bạch sắc pháp y, phát ra bạch sắc linh khí hình thành hình dạng thần vương đi dạo như trong phật kinh, đầu đội bảo tán, so với chân khí hóa hình của Kim Đan kỳ đại tu sĩ còn ấn tượng hơn.

Tu luyện công pháp bất đồng, khi kết thành Kim Đan, thể nội linh khí quấn quanh mình, hóa ra hình dạng cũng khác nhau. Có người công pháp tu đến Kim Đan thì linh khí hóa thành cánh sen, có người là một ngọn lửa, như hắc bào lão giả của Âm Thi tông, linh khí kết thành thực hình là khô lâu đầu.

Hình ảnh do linh khí hóa ra càng lớn, càng bảo tướng uy nghiêm, càng trông hoành tráng thì phẩm giai công pháp càng cao.

Tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y để tóc xõa, mặt mũi có phần âm nhu như nữ nhân, nhưng linh khí hóa hình lợi hại như vậy thì công pháp tệ nhất cũng từ địa cấp cao giai trở lên.

Cùng tu sĩ này lướt vào là một mặc trung niên tu sĩ xích hồng sắc pháp bào.

Xích hồng sắc pháp bào của trung niên tu sĩ đính đầy kim sắc viên đinh, trông quang hoa lấp lánh, không rõ có diệu dụng gì. Tướng mạo người này thập phần thô kệch, thập phần hào sảng, linh khí ngoài mình cũng màu đỏ chói, ngưng kết thành từng thanh hỏa diễm trường kiếm khiến y càng thô hào, dương cương.

Đứng cùng một tu sĩ trông như nữ nhân, một âm nhu một thô hào, khiến người ta có cảm giác cả hai có sở thích quái dị.

Hơn hai trăm tu sĩ xông qua vô hình cấm chế ngoài hải đảo, chi hậu, trung niên tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào phất tay, hơn năm mươi tu sĩ lướt đi theo rìa đảo.

Hai tu sĩ Kim Đan kỳ và một trăm năm mươi tu sĩ đều dừng lại trên mặt biển, không dám vọng động.

Nửa canh giờ sau, tu sĩ lướt đi lác đác quay lại, năm tu sĩ cung kính đưa cho hai tu sĩ Kim Đan kỳ quyển trục bằng tơ trắng.

Trên năm quyển trục tơ trắng vẽ tình hình về hòn đảo, bên trên còn nhiều chú giải.

Hơn năm mươi tu sĩ lướt ra đều có pháp khí nhìn xa, bằng không dù tốc độ phi độn nhanh hơn nữa cũng không thể trong thời gian ngắn như thế mà bay được nửa hòn đảo.

Hai tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn kỹ địa đồ rồi nhìn nhau, cả hai không nói thêm gì, tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào phất tay ra hiệu cho tất cả đi theo, đoạn cùng âm nhu tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y đi trước dẫn đường, lướt về phía bắc.

Bay đến phía bắc hòn đảo, thấy gò núi mà vàng cao bất quá hơn hai trăm trượng, hai Kim Đan kỳ đại tu sĩ mới dừng lại.

Gò núi vàng cạnh hòn đải trông như một đống đất vàng bình thường nhưng không sinh trưởng bất kỳ cây cối gì mà ở giữa là một dãy bậc thang dài vượ qua đỉnh gò ra phía sau, cụ thể đến đâu thì không rõ. Phía sau gò núi lơ lửng từng dải bạch sắc vân vụ, che kín toàn bộ cảnh vật già.

Đến gần ngọn núi hơn ba trăm trượng, trên núi đột nhiên nhất lấp lánh trận trận hoàng quang, lơ lửng vô số hạt bụi. Hạt cát nhỏ xíu lơ lửng trên không nhưng không tản đi, che kín bầu trời, khiến mấy dặm quanh đó, thiên hôn địa ám.

Tu sĩ Kim Đan cảnh mặc xích hồng sắc pháp bào điểm tay, đột nhiên ngưng thành hỏa tiễn dài chừng hai trượng, bắn vào ngọn núi màu vàng.

Vào trong phạm vi cát vàng bao phủ, cát đang lơ lửng bất động cơ hồ sống lại, tràn vào hỏa tiễn, chỉ sau mấy tích tắc là hỏa tiễn lớn dần, biến thành một mũi hoàng sa cự tiễn lớn gấp mấy chục lần.

Mũi hoàng sa cự tiễn tản ra, biến thành từng hạt cát li ti, rải dày mịt trên không.

Một Kim Đan kỳ đại tu sĩ phát ra một đạo thuật pháp mà lại dễ dàng bị hóa giải, tựa hồ chỉ dẫn động cát vàng lơ lửng trong vòng mấy chục trượng quanh hỏa tiễn.

Lớp cát thập phần quỷ dị tạo cho người ta cảm giác nếu tu sĩ tiến vào cũng sẽ bị cát tụ lại nuốt chửng.

Thấy thế, trung niên tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào hớn hở bảo âm nhu tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y: "Yêu hiền đệ, đây là Phi Sa sơn, xem ra Âm Thi tông phát hiện nơi này chắc là cấm địa Tiểu thiên giới trong truyền thuyết thượng cổ của Vân Giới tông!"

Âm nhu tu sĩ thập phần lãnh tĩnh, "Chắc là Tiểu thiên giới rồi, chúng ta biết cách phá giải Tiểu chân giải hoàng sa trận, tiến vào từ đây."

Trung niên tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào tự hưng phấn gật đầu, không nói thêm gì.

Tu sĩ Kim Đan kỳ mặt mũi âm nhu lấy ra mười mấy lá thanh sắc trận kỳ, vung tay ném ra, trận kỳ hóa thành mười mấy đạo thanh quang, bắn vào ngọn núi màu vàng.

Mười mấy lục sắc quang trụ bừng lên, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến lớp cát vàng lơ lửng trên không.

Tu sĩ Kim Đan kỳ mặt mũi âm nhu này nhíu mày, lại lấy ra hơn ba mươi lá bạch sắc trận kỳ, phất tay biến thành hơn ba mươi đạo bạch quang, xuyên qua lớp cát, cắm vào ngọn núi.

Hơn ba mươi là bạch sắc trận kỳ bố trí xong, cát vàng đang hoàn toàn bất động chợt rung lên, hình thành hình dáng giao long khổng lồ như muốn lao ra nuốt chửng mọi tu sĩ.

Hơn hai trăm tu sĩ sau lưng hai tu sĩ Kim Đan kỳ thấy vậy thì không chỉ kinh hãi, nếu không có hai tu sĩ Kim Đan kỳ hoàn toàn bất động ngăn chặn hộ, họ chắc đã lùi xa rồi tính.

Tu sĩ Kim Đan kỳ âm nhu mắt lóe lên quang mang, tế xuất liễu một món pháp bảo như đĩa tròn. Món pháp bảo này thập phần cổ kính, nhìn là biết từ rất xa xưa, lơ lửng bốn phù văn cổ thể "Sinh, tử, hưu, thích". Tu sĩ này dồn chân nguyên vào, pháp khí này bắn ra bạch quang cỡ thùng nước vào hoàng sa trận.

Cát vàng lăn quẫy như quái vật đều tụ vào bạch quang quang trụ. Có điều tích tắc sau, với trung tâm là bạch quang quang trụ, hình thành một quả cầu cát đường kính hơn năm mươi trượng.

Quanh gò núi vàng đều sáng sủa, trông không gì nguy hiểm.

"Nhanh lên! Toàn bộ qua ngọn núi này mau lên! Ta không chịu đựng được lâu!"

Thấy thế, hậu phương hơn hai trăm tu sĩ hớn hở nhưng âm nhu tu sĩ lại quát to.

Nghe tu sĩ Kim Đan kỳ này phải quát lên, các tu sĩ đều nghiêm lại, nhanh chóng lướt tới.

Mọi tu sĩ đi qua xong, tu sĩ Kim Đan kỳ mặt mũi âm nhu tiếp tục điều khiển pháp khí lướt qua. Lúc thân ảnh y tan biến vào gò núi vàng thì trong bạch sắc vân vụ mới ngừng bắn ra bạch sắc quang trụ, quả cầu không ngừng lơ lửng trên không, tiêu hao uy năng bạch quang tản ra thành vô số hạt cát vàng, rơi khắp tứ phía.

Lúc này, Hiên Viên lão tổ và bọn Ngụy Tác đã đến phía ngoài vô hình cấm chế của di tích.

Hiên Viên lão tổ và bọn Ngụy Tác vẫn ở độ sâu năm, sáu trăm trượng, phía trước trông không có gì khác thường nhưng thần thức chạm vào là bị bắn lại, ai cũng cảm giác thấy chướng ngại vô hình tồn tại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3