Thông Thiên Chi Lộ - Chương 827

Thông Thiên Chi Lộ
Vô Tội
https://gacsach.com

Chương 827: Làm sao được chứng quả

Chân ngôn pháp âm, dùng vô hình pháp âm công kích đối phương, vốn là vô thượng bí pháp.

Thượng cổ có đại tu sĩ tu luyện phật môn tông pháp có thể dùng chân ngôn tăng uy lực cho thuật pháp và pháp bảo.

Nhi Ngụy Tác được "Đại thừa pháp âm", hoàn toàn trên tầm chủng chân ngôn pháp âm này, hàm chứa lĩnh ngộ với thiên địa pháp tắc của thần huyền đại năng vô hạn tiếp cận chân tiên, như đưa tu sĩ được truyền thừa vào lý giải với "Chân ngôn vực".

Tuyệt đối là truyền thừa cao nhất của thần huyền đại năng đó, một môn vô thượng cường pháp!

"Đều không còn? Thiền âm mộc ngư, Tùng mộc thiền viện đều không còn?" Môn vô thượng cường pháp này đưa Ngụy Tác vào một cảnh giới đơn nhất của thần huyền đại năng đó, tiếp xúc được một góc thế giới của ông ta, khiến gã vô cùng chấn động, thoáng sau mới mở mắt, phát hiện thiền âm mộc ngư và Tùng mộc thiền viện đã tan biến.

Địa điểm là Tùng mộc thiền viện lúc trước, trên hoàng thảo bồ đoàn có một thần huyền đại năng mặc xích kim sắc cà sa, chung quanh là hơn mười lão nhân già nua.

Hơn mười lão nhân này kém nhất cũng tu vi Kim đơn tứ trọng hậu kỳ điên phong, không thiếu Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ. Những lão bất tử này phát ra vô tận uy nghiêm, là các nhân vật bài tẩy của Công Đức tông, bình thường không mấy khi lộ diện, nhưng giờ toàn bộ Tùng mộc thiền viện hóa thành tro, tích lũy của Công Đức tông đích hiện ra hết trước Ngụy Tác.

Khí tức của các lão nhân khiến Ngụy Tác cảm thấy thập phần nguy hiểm, lão bất tử của siêu cấp đại tông môn trên cả Huyền Phong môn thì càng khó đối phó, chưa biết chừng không ít người có bí bảo hoặc bí thuật uy hiếp được thần huyền.

Lúc đấu với Minh Đức, gã đã nghe Linh Lung Thiên nói rõ, với tu sĩ tu xá lợi, công pháp thường rũ bỏ nhục thân, nhục thân trọng thương vẫn có thể kích phát bí thuật, nên càng khó đối phó.

Thần huyền đại năng mặc xích kim sắc cà sa là Công Đức tông tông chủ.

Công Đức tông tông chủ chỉ chừng ba mươi tuổi, đầu trọc, ăn vận kiểu tăng nhân, bảo tướng trang nghiêm, vô bi vô hỉ, không nhiễm trần ai, tỏa rạng kim sắc thần quang khiến người ta không dám nhìn thẳng, kim quang hình thành kim sắc liên đài, thần văn cùng màu liễu nhiễu sau lưng, đâm lên hư không. Mỗi một đạo kim sắc thần văn đều rực rỡ ở phần đuôi, bừng nở từng đóa ba la hoa.

Những người này tự có đại đạo pháp tắc, ánh lên thần văn khiến Ngụy Tác khẳng định tu vi khó nói cao hơn Vương Vô Nhất nhưng hơn hẳn Tô Thần Huyết và Huyền Phong môn môn chủ Diệp Huyền Thành.

Ngoài Công Đức tông tông chủ như bồ tát và hơn mười lão nhân toát lên vô tận uy nghiêm thì là các trưởng lão tu vi kém hơn cùng các nhân vật tinh anh trong số chân truyền đệ tử.

Minh Đức cũng xếp bằng trong đó, sau một lão giả gầy khô mặc tử sắc đại la bào.

Minh Ninh vốn được Minh Đức ngưng hình cho gã xem cũng ngồi cách Minh Đức không xa, trên một hoàng thảo bồ đoàn g, mặc kim sắc thiền y, dáng vẻ y không giận mà oai, tinh quang trong veo quanh mình hình thành hình tam diện phật, mi tâm có chu hồng sắc quang ảnh lấp lóe, như có thần hỏa đang cháy.

Số Kim đơn tu sĩ có mặt phải ba mươi sáu, ba mươi bảy người, Ngụy Tác biết Công Đức tông tất còn Kim đơn tu sĩ nữa không có tư cách nghe thiền âm, thực lực Công Đức tông đích xác cực kỳ kinh nhân. Nếu không có siêu cấp đại tông môn khác khống chế, ví như không có Đăng Tiên tông, Hóa Thiên giáo, Hoàng Thiên thì Công Đức tông đủ thống trị Vân Linh đại lục.

Các đại nhân vật này đều trầm mặc, nghìn năm nay có hơn mười tu sĩ Công Đức tông được truyền kinh tại Thất bảo mật địa, phần lớn đều có đại thành tựu, Thất bảo mật địa đối với Công Đức tông là chỗ một tàng kinh chí cao, nhưng giờ đã không tồn tại.

"Lần này có ai được thiền âm truyền pháp chăng?" Công Đức tông tông chợt lóe lên đạm kim sắc thần quang, ba la hoa trên hư không sau lưng bừng nở.

Giọng y không quá vang nhưng tạo cảm giác cực kỳ rền.

"Y cũng dùng một môn bí thuật chân ngôn pháp âm!" Ngụy Tác phát động đại đạo linh âm ở Tiểu Lăng cốc, tâm thần bình tĩnh lại. Công Đức tông tông chủ đã động dụng chân ngôn pháp âm bí thuật, tựa hồ không kém gì Nhiễu thần chi âm của thiền âm mộc ngư, không phải người có đại định lực, đại kiên nghị thì không thể kháng cự.

Ngụy Tác không đời nào dâng lên hai môn thuật pháp mà bình tĩnh như thường. Có hai đệ tử Công Đức tông lên tiếng, một người ngồi tên tảng đá ở góc khá khuất, là nhân vật không nổi bật trong số chân truyền đệ tử, còn lại là một phổ thông đệ tử ở chư phong, đã hơn năm mươi tuổi, tóc mai đã bạc, trán có nếp nhăn, ngồi trên cây lê. Cây lê đó chết mất nửa thân, có nhiều dấu côn trùng đục.

"Đệ tử được một thiên kinh văn, Chứng bồ đề pháp ấn..."

"Đệ tử được nửa Thiên kinh văn, Minh tịnh liên đài..."

Hai đệ tử như triệt để bị thần thức Công Đức tông tông chủ khống chế, không hề giấu, cả tên kinh văn cũng nói ra.

"Đưa cả hai vào Lưu ly bảo cảnh, do La thái thượng trưởng lão thân truyền." Công Đức tông tông chủ lại lên tiếng, tuyệt đại đa số đệ tử Công Đức tông lại khôi phục như bình thường, một lão giả dầu tóc lưa thưa, ánh lên thâm hoàng sắc thần hồng cuốn hai đệ tử này rồi rời núi.

"Hai người... được tông chủ thân điểm, thành thân truyền đệ tử của thái thượng trưởng lão..." Tuyệt đại đa số đệ tử phổ thông và chân truyền đệ tử thấy thế đều hâm mộ, nhiều người cực kỳ ảo não, ganh tị.

Ngụy Tác bình tĩnh, tuy cảnh giới Công Đức tông tông chủ hơn gã xa, gã không thể cảm tri được tâm trạng ông ta biến hóa nhưng khi hai đệ tử báo rõ kinh văn thì gã nhận ra hai lão bất tử cạnh Công Đức tông tông chủ không giấu được thất vọng.

Chỉ thế là gã khẳng định được hai đệ tử đó tuy có cơ duyên, được một thiên kinh văn và nửa thiên kinh văn nhưng không phải cường pháp đặc biệt. Xem ra vô thượng cường pháp, vô thượng truyền thừa của thần huyền đại năng đó lọt vào tay gã.

"Xem ra thần huyền đại năng này để lại không ít cơ duyên... nhưng truyền thừa chân chính chỉ người hợ nhất với khí tức, không bị thiền âm chấn động thì mới có được."

Ngụy Tác không dám khẳng định, với tu vi của Công Đức tông tông chủ có phải cũng được truyền thừa, nhưng gã nhận ra Công Đức tông tông chủ đi con đường khác hẳn thần huyền đại năng đó, tựa hồ là thành thánh thành phật trong ánh sáng vô tận, được vạn người kính ngưỡng, còn thần huyền đại năng đó tuân thủ tự nhiên chi đạo, hòa vào thiên địa. Thành thử Công Đức tông tông chủ không được thần huyền đại năng truyền thừa ở mức cao nhất.

Gã biết Cuung sư huynh của lão nhân Trương Vân ở Đại Doanh phong tuy nhờ hai tia khí tức tương trợ nhưng với tu vi và cảm tri không cao nên chưa biết chừng có được kinh văn song không hoàn chỉnh, thành thử không lĩnh ngộ được mà chết trong uất ức.

Nơi này truyền thừa đoạn tuyệt, Thất bảo mật địa không còn, trông nom không còn nghiêm mật nh trước, nhưng để qua được hơn ba mươi ngọn núi bao trùm phật quang để lấy Đề hồ thánh quả thì khiến gã đau đầu, không nghĩ ra cách gì.

"Đi thôi, theo bọn ta về." Lão giả dẫn bọn Ngụy Tác vào Thất bảo mật địa xuất hiện, uy áp phát ra đoạn cho phổ thông đệ tử của chư phong đi trước, cơ hồ mọi đệ tử đều thập phần ảo não, hận mình không có cơ duyên. Thất bảo mật địa không còn, sau này dù thế nào cũng không còn cơ hội nghe thiền âm.

"Tiểu Mã, con có nghe được kinh văn không?" Bọn Ngụy Tác cưỡi bạch sắc đại thuyền về Đại Quỳnh phong thượng, chư phong tiền bối đều mong ngóng, Trương Vân cũng thế, thấy gã thì ra đón, truyền âm hỏi.

"Không." Ngụy Tác lắc đầu, gã không muốn gạt lão nhân thiện lương này nhưng nơi này không thể nói, vì an toàn thì gã chấp nhận sẽ đền bù cho ông ta và bọn Phí Trung ở chỗ khác.

"Đây là cơ duyên, không có cũng đừng thất vọng, có lẽ sau này còn cơ duyên." Trương Vân hơi thất vọng, nhưng vẫn an ủi Ngụy Tác.

"Sư thúc, yên tâm, tâm thái đệ tử thập phần bình hòa, không hề bị ảnh hưởng." Ngụy Tác gật đầu, cùng lão nhân Trương Vân đi khỏi.

"Ta chờ đợi chư phong đại tỷ, có kẻ buồn cười chết được, không xem mình tư chất gì mà vọng tưởng nghe thiền âm mà một bước lên trời, kết quả tay trắng ra về." Cùng lúc, một giọng nói chế nhạo vang trong tai Ngụy Tác. Là đệ tử Đại Ngu phong phng lưu tuấn tú, y cũng thập phần ảo não, thấy Ngụy Tác, thì định phát tiết oán khí.

"Ngươi cũng có được gì. Đợi đấy, chư phong đại tỷ ta sẽ khiến ngươi rơi lệ, hối hận vì những gì đã nói hôm nay." Ngụy Tác không hề khách khí, truyền âm cho đối phương.

Gã không thèm nhìn sắc mặt tu sĩ trẻ tuổi mà cùng Trương Vân ly khai. Có mặt ngần này trưởng lão, không đệ tử Công Đức tông nào dám ra tay. Gã phải về tham ngộ kinh văn, còn cả Đề hồ thánh quả vẫn chưa lấy được, chà, đau đầu thật.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3