Thư Kiếm Trường An - Quyển 7 - Chương 49
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 49: Trăm năm không gặp, cố nhân không nhìn ra
gacsach.com
Dịch giả: phuongkta1
"Ta chính là Kiếm Tiên Thục Sơn - Nhạn Thập Tam!"
Lời ấy vừa rơi xuống, mười một thanh thần kiếm quanh người lão như có được sắc lệnh, lập tức từ trên thân kiếm tuôn ra một đường kiếm minh trong trẻo, rồi sau đó hóa thành lưu quang, quấn quanh kiếm ý mãnh liệt đầy trời như biển, gào thét bay thẳng về phía đám người Thác Bạt Nguyên Vũ.
Linh áp tràn đầy như biển bao quanh trên thân kiếm kia khiến cho đám người Thác Bạt Nguyên Vũ thân là Tinh Vẫn vào lúc đó cảm nhận được cỗ lực lượng kia thì sắc mặt cũng biến hóa, không thể không mở ra thế giới của mình toàn lực chống đỡ cỗ linh áp này.
Oành!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang thật lớn, đầy trời bụi bặm chợt nổi lên, bao phủ trên chiến trường bên ngoài quận Gia Hán.
Thừa dịp khoảng cách này, Nhạn Thập Tam cũng chính là Nhạn Quy Thu theo đó nhìn về phía đám người Triệu Ninh vẫn còn sững sờ, lạnh giọng nói ra: "còn không mau rời đi!"
Ba người Triệu Ninh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng triệu tập mọi người nhanh chóng lui vào trong quận Gia Hán.
Mà binh lính trên tường thành thấy Nhạn Quy Thu tư thế oai hùng giống như thần linh từ trên trời giáng xuống nhất thời sĩ khí đại chấn, giống như người ngâm nước người chợt nhìn thấy đá ngầm san hô có thể thoát thân, vô cớ sinh ra rất nhiều sức lực, đơn giản chỉ cần mạnh mẽ chống cự, đánh giết một đám chim cắt này rơi xuống.
Mà theo Nhạn Quy Thu xuất hiện, đầu tường quận Gia Hán vào lúc đó trào ra hàng nghìn kiếm khách.
Bọn chúng là đệ tử Thục Sơn mà Nhạn Quy Thu mang đến, bọn chúng tinh thông kiếm đạo, thuật ngự kiếm lại càng có thể nói là thông thần.
Trong lúc nhất thời kiếm ý trên tường thành bắt đầu khởi động, mấy trăm chim cắt liền bị cỗ quân lực này giết tới, mạnh mẽ từ trên bầu trời bị chém xuống, chết ở bên trong đao kích loạn bổng.
Khí thế của quân Thục vào lúc đó lại càng lên cao, dường như rốt cuộc đã có một phần khả năng chuyển nguy thành an.
Thế nhưng tên kiếm khách bảo hộ Lục Như Nguyệt lúc đó nhăn mày lại.
Chỉ thấy gã một kiếm chém rụng một con chim cắt tập kích đến, chim cắt rên rỉ một tiếng, đầu bị một vết cắt bằng phẳng đứt ra.
Thế nhưng kiếm khách hoặc có thể nói vị Chưởng môn trẻ tuổi của Thục Sơn, Ngô Khởi lại không hề liếc nhìn những con chim cắt kia, trái lại liếc nhìn về phía lão giả nơi chân trời.
Nhạn Quy Thu sở dĩ được người đời coi là Nhạn Thập Tam, bởi vì năm đó lúc đánh nhau với Hạ Hầu Hạo Ngọc, lão ở Kiếm Trủng chỉ dựa vào lực lượng một người, điều khiển qua lại mười ba thanh thần kiếm của tiên hiền Thục Sơn, ác chiến với Hạ Hầu Hạo Ngọc mấy ngày, danh tiếng Nhạn Thập Tam từ đó mà ra.
Mười ba thanh thần kiếm Thục Sơn trong mỗi một thanh đều bao hàm uy năng cực lớn của các thời kỳ tiên hiền Thục Sơn, thậm chí có thể nói chỉ cần người điều khiển có đầy đủ lực lượng cường đại, mỗi thanh kiếm đều có khả năng phát huy ra uy lực giống như Kiếm Tiên Thục Sơn năm đó sống lại.
Mà Nhạn Quy Thu có thể điều khiển mười ba thanh thần kiếm liền tương đương với dùng sức một mình có thể phát huy ra uy lực của mười ba vị đại năng kiếm đạo các thời kỳ Thục Sơn.
Nhưng đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ít nhất từ xưa đến nay, trong vô số Chưởng môn của Thục Sơn chỉ có Nhạn Quy Thu có thể làm được điểm này.
Đồng thời, Ngô Khởi thân là đệ tử của Nhạn Quy Thu lại cực kỳ hiểu rõ, năm đó sư tôn của gã có thể làm được điểm này là vì được kiếm ý tràn đầy bên trong Kiếm Trủng hỗ trợ, mà cho dù là như thế, sau trận chiến ấy, Nhạn Quy Thu cũng phải dưỡng thương hơn mười năm mới có thể khôi phục như cũ.
Hôm nay bên trong mười ba thanh thần kiếm, Tam Thiên Phù Đồ rơi vào trong tay Tô Trường An, Trường Lưu lại bị Ngô Khởi lấy đi, mười ba thanh thần kiếm chỉ còn lại mười một.
Nhạn Quy Thu điều khiển chúng nó, uy năng vẫn như cũ vô cùng lớn.
Mà không có kiếm ý của Kiếm Trủng hỗ trợ, khiến cho thân thể của lão phải gánh vác cực kỳ khủng bố.
Điều Ngô Khởi lo lắng chính là chuyện đó.
Nhưng tình thế hôm nay, nếu như Nhạn Quy Thu không tế ra sát khí như thế chỉ sợ quận Gia Hán chỉ có số kiếp bị diệt, có câu là môi hở răng lạnh, Tây Thục nếu như rơi vào tay quân Man, Thục Sơn sao có thể may mắn thoát khỏi?
Ngô Khởi hiểu rất rõ đạo lý này, bởi vậy sự lo lắng của gã chỉ có thể quanh quẩn trong lòng mà lại không thể nói ra.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Nhạn Quy Thu một người như Thần Chích đứng phía trên không trung, kiếm ảnh vờn quanh người, ánh sao thoáng hiện trên đỉnh đầu, chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng rạng rỡ.
Chỗ mũi kiếm lão chỉ tới, quân Man đều phải tránh lui ba trượng.
Trong lúc nhất thời không có người dám phóng ra nửa bước đến quận Gia Hán.
Thác Bạt Nguyên Vũ nhìn xem đám quân Man chung quanh dần dần sinh ra ý định rút lui, trong lòng lại vừa gấp vừa giận, thế nhưng đúng như lời nói lúc trước, giờ phút này Nhạn Quy Thu thực sự quá mạnh mẽ, lão hoàn toàn không có lực phản công.
Mặc dù lão cũng hiểu rõ Nhạn Quy Thu sử dụng ra sát chiêu như vậy nhất định sẽ đả thương một nghìn kẻ địch, lại tự tổn thất tám trăm.
Nhưng dông dài như vậy cũng không phải là biện pháp.
Phía trước đã truyền đến tin tức của đại quân Giang Đông.
Đối với vị thiếu niên tên là Tô Trường An kia, trong tưởng tượng của lão thực sự cảm thấy kiêng kị, tu vi rõ ràng không cao nhưng ở Tây Lương lại khiến cho lão từng trận kinh ngạc, bởi vậy, lão nhất định phải chiếm được quận Gia Hán trước khi đại quân Giang Đông đi tới, đến lúc đó cùng Tư Mã Hủ trong ngoài giáp công, lại tiêu diệt toàn bộ quân Giang Đông.
Nhưng bây giờ trăm vạn đại quân của lão lại bị một vị lão giả kéo bước chân lại, điều này sao có thể khiến cho lão không thể không gấp gáp, không thể không tức giận?
Tròng mắt của lão khẽ chuyển, dường như đang cân nhắc có chút được mất, nhưng cuối cùng lão vẫn cắn răng một cái, lớn tiếng quát về phía đại doanh sau lưng: "kính xin Thánh sứ đại nhân ra tay! Giúp ta chiếm được quận Gia Hán!"
Lời ấy vừa rơi xuống.
Một cỗ khí tức đen tối chợt từ phía đại doanh quân Man bốc lên.
Một cỗ tà khí màu đen ngút trời giống như thú vật rời lồng gào thét mà ra, thẳng đến vòm trời.
Một cái bóng đen hiện lên, quấn theo màu đen đầy trời, nó gào thét bay tới, ngay lập tức liền tới trước người Thác Bạt Nguyên Vũ.
"Đồ vô dụng." Y nói như vậy, thanh tuyến lạnh lẽo như băng.
Mà Thác Bạt Nguyên Vũ xưa nay cuồng vọng vào lúc thân ảnh màu đen quở trách như vậy lại cúi thấp đầu kinh sợ không dám trả lời.
Ngay lúc mọi người nghi hoặc người này rốt cuộc là người nào, hai con ngươi của đám người Triệu Ninh bỗng ngưng tụ lại, trên mặt nổi lên một vẻ sợ hãi.
Bọn họ rống lớn về phía Nhạn Quy Thu ở nơi chân trời: "Nhạn huynh cẩn thận!"
Bọn họ nhận ra thân ảnh ấy, trên chiến trường trấn Bạch Mã ngày đó, Tả Ngọc Thành chính là bị cái thân ảnh màu đen này gây thương tích.
Nhưng thanh âm này vẫn còn chưa rơi xuống, thân ảnh màu đen kia đã bắt đầu chuyển động, tốc độ của y cực nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người khó có thể thấy được bóng y.
Ngay lập tức y đã tới trước người Nhạn Quy Thu, đứng đối mặt với lão.
"Không thể tưởng được Nhạn Chưởng môn năm đó, lúc này đã dần dần già đi." Y cũng không vội vã ra tay, mà đánh giá một phen lão giả trước mắt này thật tốt, cuối cùng cảm thán nói như vậy.
Nhạn Quy Thu sững sờ, tốc độ của nam tử hiển nhiên đã vượt xa khỏi dự liệu của lão, mà lại càng khiến lão kinh ngạc chính là, trong lời nói nam tử này để lộ ra ý tứ, dường như cũng là người mà lão quen biết.
Lão đánh giá cẩn thận vị nam tử trước mặt này, ý đồ tìm tòi trong trí nhớ hình ảnh có quan hệ với y.
Nhưng lão chẳng qua vẫn cảm thấy nhìn quen mắt, lại không thể nhớ rõ rốt cuộc mình gặp y ở nơi nào.
"Ha ha, trăm năm không gặp, cố nhân không nhìn ra, thật là đáng buồn, đáng tiếc."
Nam tử nói như vậy, chợt tay của y đột nhiên duỗi ra, đưa về phía hư không nắm chặt.
Khi đó, Lục Như Nguyệt đang ở trên tường thành nổi trống chợt cảm thấy chỗ đai lưng chấn động, cái thanh kiếm Long Diễn được nàng luôn luôn đeo ở bên hông kia dường như có cảm ứng chợt phát ra một tiếng vang, vẫn không chờ Lục Như Nguyệt kịp phản ứng, trường kiếm kia liền mãnh liệt thoát khỏi vỏ kiếm bay ra, hóa thành một đường lưu quang bay vào trong tay nam tử.
Nam tử vào lúc đó vuốt ve thân kiếm Long Diễn trên tay, thần sắc bắt đầu trở nên sâu xa.
Vẻ khó hiểu trong con ngươi của Nhạn Quy Thu vào lúc đó dần dần biến thành sợ hãi.
"Ngươi..."
"Ngươi..."
"Ngươi là Lục Ly Trần!"
---o0o---