Thứ Nữ - Chương 10

Thứ Nữ
Chương 10

Giản thân vương Vương Phi mang theo tâm tình vui sướng đi trở về, lão thái thái để cho Đại phu nhân tiễn Vương Phi, lại đem Cẩm Nương lưu lại.

Lão thái thái dùng ánh mắt tra cứu nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương cúi đầu, mắt cũng không dám ngược, lúc này nàng mới nhớ tới mình đã làm cái gì, cái này chết chắc rồi, Cẩm Nương trước kia là kẻ mù chữ, đừng nói làm thơ, đòn gánh đáng xuống còn không biết là gì a.

“Nói đi, ai dạy ngươi học viết chữ ?” Lão thái thái lãnh tĩnh hỏi, Cẩm Nương trước kia lão thái thái mặc dù thấy được không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là cháu gái, biết chữ hay không điểm này nàng biết rất chắc chắn

Cẩm Nương đầu óc thật nhanh xoay chuyển, phải tìm lý do gì mới có thể thuyết phục được lão thái thái khôn khéo đây? Nàng chau mày, cắn răng trầm tư, nhìn ở trong mắt lão thái thái tựa như nàng có lời nhưng khó nói vậy.

Lão thái thái nhớ tới Đại phu nhân đối với nàng hà khắc, đột nhiên trong lòng tựu đau xót, đứa nhỏ này cho dù len lén học, cũng là không dám để cho người khác biết đến sao, thôi, nàng có thể biết chữ cũng là chuyện tốt, cần gì ép nàng đâu, người nào không có một điểm bí mật nhỏ.

“Ngươi rất tốt, Vương Phi rất thích, trong nhà có đàn không? Để Hồng Tụ đưa cho ngươi một chiếc cầm đi, sau này ở trong nhà cứ quang minh chánh đại mà đánh đàn luyện chữ, chẳng qua là nữ công cũng đừng bỏ quên.” Lão thái thái từ ái địa đối với Cẩm Nương nói.

Đây là không truy cứu nữa à? Vượt qua kiểm tra rồi? Cẩm Nương hưng phấn đến hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa là xông qua tiến lên đi ôm ở lão thái thái rồi, cũng may lão thái thái cho là nàng bởi vì từ đây có thể đứng đắn học viết chữ đánh đàn nên cao hứng, trong lòng càng cảm thấy, trước kia đối với đứa cháu gái này quá mức không để vào mắt, mà lòng có thẹn ý, lại để cho Tôn mụ mụ cầm chút ít tổ yến thượng hạng cho nàng.

Cẩm Nương thiên ân vạn tạ mà thẳng bước đi, mang theo tổ yến, trong lòng nghĩ đến vui vẽ, hôm nay không thể không chưng một chén uống, như vậy ta cũng trải qua cuộc sống của tiểu thư nhà giàu xa xỉ.

Giản thân vương phi sau khi trở lại trong phủ, liền hưng phấn trùng trùng địa đi xem con của mình.

Lãnh Hoa Đình đang ngoan ngoãn ngồi ở của mình trong viện nhìn trời mưa rơi bên ngoài, một đống lớn nha hoàn bà Tử vẫn coi chừng hắn, nhưng Nhị thiếu gia của bọn họ vẫn ngồi ở xe lăn nghển cổ mà nhìn, mắt phượng vẫn mở thật to như mặt nước trong vắt mỹ lệ , nhìn trời cao không nhúc nhích.

Hắn giữ vững cái tư thế này đã suốt một canh giờ rồi, cái cổ ưu mỹ thon dài vẫn ngẩng lên, giống như một con thiên nga tôn quý, bất quá, cảnh đẹp như vậy trong mắt người trông coi ở bên cạnh hắn đã sớm có thói quen nên không có bất kỳ mỹ cảm gì, bọn họ chỉ là đang nghĩ, thiếu gia không cảm thấy đau cổ sao?

Vương Phi đi vào , lại vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này

“Đình Nhi, con đang làm cái gì, tại sao lại ở trong sân?” Vương Phi đau lòng hỏi.

Lãnh Hoa Đình động cũng không động, vẫn nhìn lên trời cao, tựa hồ bầu trời bao la vạn dặm không mây kia đang trình diễn một bộ tinh thải tuyệt luân vậy.

“Đình Nhi, con nghe thấy mẫu phi nói với con không, Đình Nhi. . . . . .” Đứa nhỏ này, chẳng lẻ lại phát bệnh sao?

Lãnh Hoa Đình vẫn không có phản ứng, Vương Phi nóng nảy, đối với mấy người hầu hạ giáo huấn: “Không có nhìn thấy phía ngoài gió lớn sao? Mau đẩy thiếu gia đi vào nhà, Nếu thiếu gia bị lạnh, cẩn thận da của các ngươi!”

Mấy mụ mụ cùng gã sai vặt canh giữ ở bên cạnh Lãnh Hoa Đình do dự, nhìn thiếu gia một chút, gặp vẫn không có dấu hiệu tức giận, mới cẩn thận đẩy xe lăn để vào trong nhà.

Lập tức liền có người thả thêm tấm ván gỗ gác lên trên ngạch cửa gỗ cao cao, để xe lăn dễ dàng đẩy mạnh phòng.

Xe lăn chuyển động, Lãnh Hoa Đình mới có chút phản ứng, hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Vương Phi đang nhìn mình, đôi môi đỏ mọng nhất câu, lộ ra nụ cười ngây thơ tinh khiết “Mẫu phi.”

Vương Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, xem ra, không có phát bệnh, chẳng qua là ngẩn người lâu thôi, nàng không khỏi đau lòng vuốt ve cổ cái cổ của hắn ”Cổ đau không? Đang nhìn cái gì đấy?”

“Nhìn mây!” Lãnh Hoa Đình đáp.

Đưa con ngươi lãng đãng liếc nhìn trên không, trời xanh không mây, nơi đó có đám mây nào a, Vương Phi không khỏi nhíu lông mày, nói: “Trên trời không có mây đâu.”

“Cho nên Đình Nhi mới chịu nhìn a, nhìn xem tại sao mây không ra đây?”

Hắn cùng với Vương Phi lớn lên có bảy tám phần tương tự, nếu không phải kiểu tóc trên đầu, cùng bộ ngực bằng phẳng, lại thêm tiếng nói thuần hậu trầm ổn, cho dù ai cũng sẽ đem hắn coi như nữ tử.

Vương Phi bị hắn nói xong á khẩu không trả lời được, cũng phải, Đình Nhi của nàng chính là rất thông minh, mây trên trời thường có, có người nào lại đi thắc mắc, tại sao có đôi khi trên không có đám mây đâu.

Vào phòng, Vương Phi để cho thị nữ lấy nước nóng , tự mình cầm lấy khăn nóng thoa ở trên gáy Lãnh Hoa Đình, ngửa ra lâu như vậy, không đau mới là lạ, mát xa để một chút huyết quản lưu thông mới được.

Lãnh Hoa Đình biết điều ngồi yên để vương phi làm, Vương Phi ra tay rất nhẹ, làm hắn rất thoải mái, không bao lâu, Lãnh Hoa Đình thế nhưng ở dưới sự vuốt ve của Vương Phi ngọt ngào ngủ.

Vương Phi nhìn thấy liền thở dài, chờ hắn ngủ say, liền để cho Lãnh Khiêm ôm lên giường.

Lãnh Khiêm là đầy tớ nhà quan mà Vương gia đặc biệt cấp cho Hoa Đình, cũng có thể nói là hộ vệ, khí chất lạnh lùng cường tráng, thân thủ mạnh mẽ bén nhạy, đối với Hoa Đình trung thành cảnh cảnh, Vương gia cùng Vương Phi rất yên tâm đem Hoa Đình giao cho hắn bảo vệ, chẳng qua là hắn không thích nói chuyện, cá tính Lãnh Mạc kỳ quái, trong phủ, trừ Hoa Đình, hắn không quan tâm bất luận kẻ nào, hay chuyện gì.

Vương Phi giúp Lãnh Hoa Đình đắp kín mền, lặng yên ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn nhi tử ngủ say trên giường, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đình Nhi mười hai tuổi , đột nhiên bị một cuộc quái bệnh, trận bệnh nặng kia thiếu chút nữa đoạt đi tánh mạng Đình nhi, bệnh tốt xong, thì hai chân của hắn lại mất đi tri giác, từ đó liền không thể đi đường, hơn nữa, mùng một mỗi tháng, bệnh kia còn có thể phát tác một lần, Vương gia tìm khắp thiên hạ danh y, cũng không có tìm ra nguyên nhân bệnh, và không cách nào trị tận gốc, khiến thế tử vị rơi xuống con sở sinh của trắc phi, Lãnh Hoa Đường, đại ca của Lãnh Hoa Đình , Vương Phi từng cũng hoài nghi, là có người đối với Hoa Đình hạ độc, nhưng trãi qua tất cả tập thể thái y chuẩn trị, đều nhất trí phán định, trên người Hoa Đình cũng không có dấu hiệu trúng độc, nên Vương Phi cũng chỉ biết chấp nhận số mệnh thôi.

Trong nhà trừ Lãnh Khiêm ra, những thứ nha đầu bọn sai vặt khác tất cả đều lén lút lui ra ngoài, bọn họ biết, vào lúc này, Vương Phi cũng không hi vọng có người quấy rầy mẫu tử các nàng.

Lãnh Khiêm tựa như một buội Thanh Tùng vĩ ngạn , đứng thẳng ở trong phòng, rồi lại tận lực giấu diếm hơi thở của mình, để ý giảm bớt sự hiện hữu của mình.

Trong nhà ba người, một ngủ, một ngồi xuống một đứng, liên tục vừa vặn một canh giờ, ai cũng không nói một câu, rốt cục lúc Vương Phi cảm thấy lưng đau nhức, thì Lãnh Hoa Đình tỉnh lại.

“Đình Nhi, đã thức chưa? Có muốn uống chút trà hay không?” Vương Phi theo thói quen đi vuốt ve cái trán trơn bóng của hắn.

“Muốn uống.” Lãnh Hoa Đình ngồi dậy, Vương Phi bận rộn cầm cái gối lớn nhét phía sau của hắn, để cho hắn dựa vào thoải mái một chút.

Bên kia Lãnh Khiêm cũng không đem làm người tàng hình nữa, rót một chén trà đưa tới.

Lãnh Hoa Đình uống một hớp xong, đối với Vương Phi cười tươi một tiếng, “Cám ơn mẫu phi.”

Vương Phi thấy hắn rốt cục bình thường, mới nói: “Đình Nhi, phụ vương cùng mẫu hậu chuẩn bị cưới vợ cho con, con thấy sao?”

Trong mắt phượng tinh khiết của Lãnh Hoa Đình lộ ra vẻ mê mẩn, Vương Phi cũng không để ý, chẳng qua là cầm bài thơ lúc trước Cẩm Nương viết đưa cho hắn nhìn.

Đình Nhi mặc dù đầu óc lúc tốt lúc xấu, nhưng từ nhỏ thích nhất thi từ, sách đọc cũng rất nhiều, nếu không phải thân thể không tốt, cho dù không thể Thừa tước, thì đi thi khoa cử bình thường cũng không thành vấn đề .

Lãnh Hoa Đình đem bài thơ kia mở ra, một hàng chữ nhỏ đẹp liền đập vào mi mắt, là cái nữ tử Tinh Linh cổ quái kia viết sao? Tốt ột câu: Vô Ý khổ tranh Xuân, Nhất nhâm quần phương đố, nàng cũng tịch mịch sao?

Trên gương mặt diễm như đào lý trưng một nụ cười xinh đẹp như hoa, lẳng lặng đem bài thơ kia cuốn lại, để vào ô vuông trên đầu giường như bảo vật.

Vương Phi cũng không hỏi, nàng biết, Đình Nhi đã thích rồi, “Mẫu phi ngày mai liền nhờ Trữ thân vương làm mai, đem ngày sinh tháng đẻ của con đưa đi Tôn tướng phủ được không?”

Lãnh Hoa Đình không nói, nhưng bên tai lại khẽ đỏ, Vương Phi thấy vậy càng thêm vui lòng, dặn bảo thêm Lãnh Hoa Đình mấy câu, liền đi ra ngoàis.

Vương Phi từ Lạc Vũ Hiên đi ra ngoài, tính toán đến thư phòng của Vương gia, đem chuyện hôm nay nói cùng Vương gia.

Ngoài thư phòng, vừa lúc gặp trắc phi Lưu thị mang theo hộp đựng thức ăn, cùng với thiếp thân thị nữ Thanh Hồng cũng đang tới đây.

Lưu thị lớn lên so sánh với Vương Phi cũng không kém, chỉ là một thì bộ dạng nhỏ nhắn nhu hòa, một thì đầy đặn xinh đẹp, hai loại vẻ đẹp khác nhau mà thôi.

“Cho tỷ tỷ thỉnh an, hôm nay tỷ tỷ không phải là đi Tôn tướng phủ sao? Sớm như vậy đã trở về rồi?” Lưu thị đối với Vương Phi nhẹ nhàng thi lễ một cái, cười hỏi.

Vương Phi nhàn nhạt nhìn nàng, trả lời: “Ừ, không có việc gì, mới trở lại, xem ra Vương gia đang trong thư phòng.”

Không có ở đây thì Lưu thị cũng sẽ không mang hộp đựng thức ăn đưa tới. Vương Phi nói xong, cũng không nhìn nàng, trực tiếp hướng trong thư phòng đi vào.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, là vì hôn sự của Đình Nhi sao? Ngươi thấy người rồi sao?” Lưu thị cũng không để ý, vừa đuổi theo, vừa nói, một bộ bộ dạng quan tâm nhiệt tình.

Vương Phi mặc kệ nàng, chỉ để chăm chú đi về phía trước, Lưu thị đuổi theo mấy bước, lại hỏi: “Nghe nói Tôn tướng phủ có bốn nàng, hai vị trưởng nữ, hai vị thứ nữ, bất quá, đại nữ nhi nói nghe ra đã gả cho Trữ thân vương thế tử, tam nữ Nhi gả cho con thứ của Tĩnh Trữ hầu, chỉ còn lại nhị nữ con vợ cả cùng thứ xuất tứ nữ, tỷ tỷ hôm nay gặp, là nhị nữ con vợ cả sao?”

Nói đến đây đã chạm được chỗ đau trong lòng Vương Phi, Đình Nhi nguyên có phong thái tiên nhân, nếu không phải bị bệnh nặng, sao lại luôn lạc thành tàn tật, thì đâu cần để ý đến thứ nữ của quý phủ người ta, thì cũng không mất tư cách thừa tước, lúc đó e là quý nữ Vương Tôn cả thành đều tranh nhau mà gả cho Đình Nhi.

Vương Phi rốt cục ngừng lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Lưu thị, nàng ta không chọc giận mình thì không vui sao?

Lưu thị thấy vậy bận rộn cười nói: “Đình Nhi chúng ta anh tuấn thông minh, Tôn Tướng nhất định là muốn Nhị cô nương gả cho Đình Nhi đúng không.”

Vẫn còn nói, nữ nhân này không thể an tĩnh chút sao? Vương Phi híp lại mắt, ánh mắt như đao đâm về Lưu thị, Lưu thị cũng tuyệt không để ý, khẽ cúi đầu làm hình dáng dịu ngoan, nhưng trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, nói nhỏ: “Nhìn bộ dạng tỷ tỷ, hôn sự này đích thị là có thể thành, tiểu muội chúc mừng tỷ tỷ.”

Vương Phi đè nén hỏa khí trong lòng, đầu óc không khỏi hiện lên thân ảnh gầy yếu kia, tuy nói không phải là trưởng nữ, nhưng tài tình trác tuyệt, tính tình đơn thuần, cùng Đình cũng là rất xứng đôi, trưởng nữ thì như thế nào, nếu cưới vào cửa, mà ghét bỏ Đình Nhi vậy thì càng không tốt?

Hôm nay Đình Nhi muốn không phải là danh lợi, chỉ cầu an ổn bình tĩnh, không bằng cưới cô gái cá tính tình hòa thiện về chiếu cố cuộc đời của hắn, mới là thượng sách, vừa nghĩ như thế, Vương Phi lòng dạ ình thản lại.

“Bổn phi lần này là nhìn trúng Tứ cô nương của Tôn Tướng gia, một vị cô nương hiền thục, tài tình tuyệt hảo, thật là cô gái tốt.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3