Thứ Nữ Công Lược - Chương 447
Thứ Nữ Công Lược
Chương 447: Hồi phủ (Trung)
https: //gacsach.com
Edit: Trang tỷ Beta: Hạ Trở lại Hà Hoa Lý, Thập Nhất Nương lập tức đem này tin tức nói cho thái phu nhân.
Thái phu nhân chắp hai tay thành chữ thập, nói giống như đúc lời Hoàng hậu nương nương: “Hy vọng lần này trời có thể ban Lân nhi.”
Đỗ ma ma mỉm cười ôn hòa.
Có gã sai vặt chạy vào: “Thái phu nhân, phu nhân, Nhị thiếu gia đã trở lại!”
Nha hoàn hầu hạ trong phòng người thì nhìn thái phu nhân, Thập Nhất Nương, người thì cụp mắt cúi đầu làm bộ như không có nghe thấy. Nụ cười trên mặt Thái phu nhân chợt tắt. Không khí vốn vui vẻ chợt lạnh vài phần.
Tên sai vặt không biết làm sao.
Thập Nhất Nương lập tức nói: ”Còn không mau mời vào! Đứng ngây người ở đó làm gì?”
Tên sai vặt như trút được gánh nặng chạy ra ngoài.
Thập Nhất Nương lại phân phó Hổ Phách: “Đi nói với Liên Kiều trong phòng Nhị thiếu gia một tiếng, bảo bọn họ mau chóng chuẩn bị trà nóng nước ấm, Nhị thiếu gia trở về phòng, cũng có cái mà hầu hạ.”
Không khí trong phòng lúc này mới thả lỏng. Đi báo tin cho phòng Từ Tự Dụ, chuẩn bị trà và điểm tâm, nụ cười trở lại trên mặt mọi người một lần nữa.
Từ Tự Dụ bước vội vào.
“Tổ mẫu, mẫu thân!” Dụ ca nhi vội vàng hành lễ với thái phu nhân, Thập Nhất Nương,” Di nương hiện tại thế nào rồi ạ?”
Từ Tự Dụ mặc áo thụng màu xanh ngọc lụa tơ tằm, mặt đầy phong trần(gió bụi), mi mắt có quầng xanh, sắc mặt tiều tụy.
Thái phu nhân liếc mắt nhìn Dụ ca một cái, chậm rãi bưng chung trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó từ từ nói: “Đã gặp cha con chưa?”
Mặt Từ Tự Dụ khẽ ửng đỏ, sắc mặt hiện lên một tia xấu hổ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thái phu nhân đã nói: ”Con cũng đã lâu không ở nhà rồi? Nếu đã trở lại, theo lí, nên đi vấn an cha con trước, xem cha con có gì muốn nói hay không. Cha con tuy không nói ra, nhưng trong lòng luôn nhớ con. Con cũng nên để cha con thấy con sống ở Nhạc An có tốt hay không chứ? Còn có Cần ca và Kiệm ca, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng không giống như bình thường, cũng cần đi qua chào hỏi như thế nào cho phải? Còn có Trinh tỷ nhi, Truân ca và Giới Ca...” Nói đến đây, giọng điệu ngừng một chút, ánh mắt dừng ở trên người Từ Tự Dụ, “Vội vàng hấp tấp như vậy, còn ra bộ dáng gì nữa!”
Chóp mũi Từ Tự Dụ đã sớm có mồ hôi lấm tấm. Lời của thái phu nhân vừa nói xong, Dụ ca lập tức cung kính nói: ”Đều tại tôn nhi lỗ mãng. Bây giờ vào nhà thay y phục đi gặp phụ thân, rồi đi chào đại ca, đệ muội một tiếng ạ.”
Thái phu nhân vừa lòng ” Ừm” một tiếng nói ” Đi đi”.
Từ Tự Dụ không nhanh không chậm hành lễ, lui xuống.
Sắc mặt Thái phu nhân có chút buồn rầu, kêu Thập Nhất Nương đến trước mặt nói chuyện: ”Ta thấy Dụ ca như vậy, chỉ sợ một khắc cũng không đợi được. Đợi lát nữa con an bài người đi theo Dụ ca. Tần di nương tuy hồ đồ, nhưng gặp được con trai, ai biết được Tần di nương càng trở nên hồ đồ hay vẫn là đột nhiên tỉnh lại. Đến lúc đó nói cái gì, làm chuyện gì, phải một năm một mười báo lại cho ta. Tránh cho chúng ta nghĩ chuyện gì Dụ ca cũng không biết, nhưng trên thực tế chuyện gì cũng đều biết.”
Là hoài nghi Từ Tự Dụ rốt cuộc có tham dự vào trong chuyện này hay không sao?!
Tâm niệm vừa chuyển động, Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm phỏng đoán, cho Tần di nương và Từ Tự Dụ gặp mặt nhau lần cuối, là vì thương xót tình mẫu tử hay là muốn biết Từ Tự Dụ đóng sắm vai gì trong chuyện vu cổ đây?
Nàng theo bản năng lắc lắc đầu, vội đem ý niệm trong đầu này đặt ở chỗ sâu trong đáy lòng, suy nghĩ nên phái ai đi cùng Từ Tự Dụ đến biệt việt Lạc Diệp Sơn thì tốt!
Tần di nương, Từ Tự Dụ gặp mặt, nếu Tần di nương nói vài câu hồ đồ thì mọi chuyện đều tốt đẹp, nếu nói những gì không nên nói, người phái đi ra ngoài nghe được, chỉ sợ cũng cùng một kết cục với Trà Hương...
Chân mày Thập Nhất Nương nhíu lại, một lúc lâu không nói gì.
Thái phu nhân thấy nàng không trả lời, liếc mắt nhìn Đỗ ma ma bên người một cái, thấp giọng nói: ”Ta thấy, không cần sai người khác, sai Liên Kiều trong phòng Dụ ca đi! Liên Kiều là người trong phòng Dụ ca nhi, đám người Văn Trúc hầu hạ Dụ ca nhi một đường từ An Nhạc chạy về, xe ngựa mệt mỏi, bọn họ hàng năm đều ở nhà cũng nên đổi tay giúp Văn Trúc mới đúng.”
Liên Kiều, bởi vì có liên quan đến việc hầu hạ Dụ ca cho nên thường xuyên qua lại với Tần di nương.
Dù sao cũng phải có người đi cùng, không phải người này, thì là người khác...
Thập Nhất Nương đè nén sự khác thường trong lòng xuống, trả lời”Vâng”.
Sau chuyện này Thái phu nhân không khỏi cảm thán cùng Đỗ mama: ”Cái gì cũng tốt, có điều tâm rất mềm.”
Đỗ ma ma cười nói: ”Trên đời này nào có ai thập toàn thập mỹ. Huống chi mỗi người có sở thích riêng, người thấy không tốt, nhưng nói không chừng Hầu Gia nhìn trúng chính là tâm địa mềm mại đấy ạ!”
Thái phu nhân khẽ gật đầu, không hề trả lời.
Lạc Diệp Sơn trang nằm ở phía tây nam ngoại thành Yến Kinh, cách thành Yến Kinh khoảng ba mươi mấy dặm. Vì cấu tạo và tính chất đất đai không tốt, cho dù mưa thuận gió hòa, ruộng đất cũng không thu hoạch được gì, những người có sữ lực, khả năng đều chạy đến Yến Kinh làm việc, vùng đất trống vắng, lộ vẻ vô cùng hoang vu. Sản nghiệp của Từ gia ở Lạc Diệp Sơn vốn là một trong những của hồi môn của tằng tằng tổ mẫu*, tuy có đến trăm mẫu điền sản, nhưng biệt viện cũng không lớn quá bốn, năm mẫu.
(*)tằng tằng tổ mẫu: bà cố nội, bà kị nội.
Lúc nhóm người Từ Tự Dụ đến, đúng là lúc hoàng hôn, có mấy con quạ đen vỗ cánh phành phạch bay qua.
Tiểu Lộc Tử không khỏi rùng mình, tiến lên gõ cửa.
Biệt viện bên này sớm nhận được tin tức, lập tức có bà tử đến mở cửa.
“Nhị thiếu gia, thiếu gia đã tới.” Bà tử dùng khăn lau khóe mắt, “Tần di nương vẫn chờ thiếu gia đến!”
Từ Tự Dụ chắp tay đứng ở bậc thang cửa lớn, từ trên cao nhìn xuống bà tử lạ mặt này, khóe miệng khẽ nhếch lên, biểu tình có chút lạnh lùng: ”Nha hoàn, bà tử hầu hạ di nương đâu?” Cũng không vội vào cửa.
Bà tử khẽ sửng sốt, nói: ”Có hai người không bị nhiễm, đã được đón trở về phủ từ lâu. Còn mấy người vận khí không tốt, đã sớm không còn...”
Không đợi bà tử nói xong, Từ Tự Dụ đã thẳng thừng nói: “Nói như vậy, trừ hai người không bị nhiễm ngay từ đầu, người bên cạnh di nương đều không còn ai?!”
Bà tử kia cũng là người thông minh. Đem lời Từ Tự Dụ suy nghĩ một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới lên tiếng ”Vâng”.
Vẻ mặt của Từ Tự Dụ không chút thay đổi, đột nhiên nhấc chân đi vào trong.
Bà tử vội chạy vài bước đến phía trước Từ Tự Dụ, dẫn đường giúp Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ không trả lời, yên lặng đi theo phía sau bà tử.
“Thúy Nhi chết lúc nào?” Đi đến chỗ quẹo, Từ Tự Dụ đột nhiên hỏi bà tử.
Từ Tự Dụ bước đi rất nhanh, bà tử kia không lưu ý một chút đã bị Từ Tự Dụ vượt qua, dọc theo đường đi cứ đi mấy bước lại chạy vài bước, lúc Từ Tự Dụ hỏi bà tử, bà ta đang nhanh chân đi lên trước, toàn bộ lực chú ý đặt ở trên chân, nghe vậy vội nói: ”Thúy Nhi chết ngày hôm sau.”
“Chết như thế nào?” Từ Tự Dụ bước lại mau hơn chút.
Bà tử kia cũng đành phải nhanh chân hơn, đã có chút lực bất tòng tâm, bắt đầu mệt mỏi: “Là thắt cổ ạ!”
Từ Tự Dụ không hề có ý định dừng chân: “Sốt rét tuy không dễ trị, nhưng nhà của chúng ta có tài lực, vật lực, nhân lực, cũng không phải là không chữa trị dược. Sao Thúy Nhi phải thắt cổ?”
Bà tử thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này, lúc trước Đỗ ma ma đã dặn mình phải trả lời như thế nào rồi.
“Trên mặt Thúy Nhi nổi mụn bọc, nên nhất thời nghĩ không thông, liền thắt cổ.”
Từ Tự Dụ gật gật đầu, dáng người như cây tùng tiến về phía trước.
Bà tử vội vàng đuổi theo, dẫn nhóm Từ Tự Dụ đến gần sương phòng mà Tần di nương ở, sau đó nói: “Nhị thiếu gia, thiếu gia cẩn thận coi chừng bị nhiễm. Nô tỳ mở cửa sổ, thiếu gia đứng ở bên cạch cửa sổ nói chuyện với Tần di nương nhé!” Nói xong, đẩy cửa vào phòng.
Mùi thuốc xộc thẳng vào mặt.
Từ Tự Dụ đứng ở cửa đánh giá phòng ở.
Trời rất nóng, cửa sổ đóng chặt, dán giấy Cao Ly, ánh sáng rất tối, cũng may nóc nhà rất cao, trong phòng cũng còn râm mát. Vật dụng trong nhà được sơn đen hơi cũ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, rất gọn gàng ngăn nắp. Có điều trên hương án (ban thờ) trống trơn, không có bài trí gì, lộ vẻ hơi lạnh lẽo cô quạnh.
”Di nương hơi hồ đồ,” Bà tử dõi theo ánh mắt của Từ Tự Dụ nhìn qua, cười giải thích,” Cho nên các đồ đều thu lại.” Nói xong, thật cẩn thận nghiêng người, “Nhị thiếu gia, hai ngày trước Đỗ ma ma phụng mệnh thái phu nhân và Tứ phu nhân đến thăm bệnh, cũng chỉ đứng từ xa liếc mắt một cái, thiếu gia...” Ngụ ý muốn Từ Tự Dụ liếc mắt xem một cái rồi đi thì tốt nhất.
Từ Tự Dụ căn bản không có nghe rõ bà tửu nói gì.
Màn vải bông màu xanh lơ mắc trên khung màn sơn đen được vắt ngang kéo sát vào tường, nhìn không rõ người trên giường, chỉ thấy cánh tay yếu mềm đeo vòng phỉ thúy buông rơi bên giường.
Từ Tự Dụ nhận ra chiếc vòng tay kia.
Đó là món trang sức mà di nương yêu thích nhất trong tất cả các món đồ mà phụ thân thưởng. Xanh biếc trong suốt như dòng nước mùa xuân trong vắt. Di nương thường đeo và tự ngắm mình trong gương nói: ”...Ta béo, đeo cái này là đẹp nhất.”
Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, trước mắt Từ Tự Dụ là một mảnh mơ hồ.
Vòng tay vẫn là vòng tay đó, màu xanh biếc trong suốt, nhưng cánh tay ấy, lại ốm yếu như cây củi mục... Tựa hồ ngay cả sức nặng cửa chiếc vòng tay đều cũng không thể chịu nổi, vô lực buông rơi.
Từ Tự Dụ thì thào kêu một tiếng “Di nương”, rồi chạy vào.
Nhưng rất nhanh, Dụ ca ngơ ngác ở trước giường.
Từ Tự Dụ không nhận ra người trên giường kia.
Làn da vàng vọt, hốc mắt sâu hoắc, xương gò má nổi lên... Lẳng lặng nằm ở nơi đó, trong ngực thậm chí không có một chút phập phồng.
“Di nương!” Từ Tự Dụ có chút kích động quỳ gối trước giường, một bàn tay nắm chặt bàn tay buông lơi ở bên cạnh, tay gầy trơ xương, bàn tay khác nhẹ nhàng đặt dưới mũi Tần di nương.
Tần di nương đột nhiên ngồi dậy.
Từ Tự Dụ bị dọa sốc.
Tần di nương vượt quá dự tính của Từ Tự Dụ, mạnh mẽ rút bàn tay bị Từ Từ Dụ nắm ra
“Ai? Ai? Ai?” Giọng nói của Tần di nương vừa thê lương vừa hốt hoảng, ” Ngươi là ai?”
Tần di nương vừa chất vấn, vừa co rụt tay chân lại, lùi về góc giường.
“Ta là mẹ đẻ của Nhị thiếu gia Vĩnh Bình Hầu phủ, nếu ngươi dám hại ta, Nhị thiếu gia trở về, sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Vẻ mặt Từ Tự Dụ khiếp sợ nhìn Tần di nương—ánh mắt Tần di nương ngu dại, không có tiêu cự.
Di nương mù rồi!
Như bị nghẹn ở cổ họng, Từ Tự Dụ không có biện pháp nói chuyện.
Tần di nương chờ đợi không nghe thấy lời châm trọc mỉa mai như mọi ngày, nàng không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ cùng với hương cỏ thơm nhàn nhạt thoảng qua trong không khí.
”Nhị thiếu gia!” Tần di nương lộ vẻ kinh hỉ, “Nhị thiếu gia, người đã trở lại. Người trở về xem ta.” Hai tay của Tần di nương quơ lung tung ở không trung, “Ta biết, người nhất định trở về xem ta.”
Từ Tự Dụ vội vàng cầm đôi tay không có mục đích kia.
”Di nương,” Giọng nói của Dụ ca có chút nghẹn ngào,”Con đã về rồi. Con trở về thăm người rồi đây!”