Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 127

Chương 127: Hình phạt tàn khốc

Thái tử chuẩn bị hơn mười gian phòng để chẩn trị cho những người bị thương, thân phận những người này đều không tầm thường, phải điều động toàn bộ Thái y của Thái y viện. Trong đó Vương Thái y thường tới chẩn trị cho Lí gia, cho nên có quen biết, không cần Lí Vị Ương phân phó đã đến khám cho Lí Mẫn Đức.

Lí Vị Ương đứng ngoài cửa, cảm thấy thân thể lúc rét run lúc lại nóng lên bừng bừng, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ chói tai. Nàng hẳn nên vào trong, mà lúc này nàng lại hy vọng gió lạnh có thể làm nàng tỉnh táo hơn một chút!

Tưởng Nguyệt Lan cùng Lí Thường Tiếu lúc đó đi thăm Trắc phi đang mang thai nên không ở trong hoa viên, may mắn thoát được một kiếp, lúc đó bên người Thái tử có Thác Bạt Chân và rất nhiều hộ vệ cho nên hắn cũng lông tóc vô thương. Người thảm nhất chính là nữ quyến tay không tấc sắt, các tiểu thư như hoa như ngọc cứ vậy hương tiêu ngọc vẫn, đây là thọ yến của Thái tử phi, người tới đều là các tiểu thư được chiều chuộng trong đại gia tộc, có thể nói ngàn sủng vạn sủng, thường ngày cửa lớn không ra cửa sau không lại, gặp phải thích khách ngay cả sức chạy trốn cũng không có, tổng cộng chết mười hai người. Thái tử nhìn đến thảm trạng này, trong lòng thổn thức, vội phân phó người đi báo tang, hơn nữa an bày phòng nghỉ ngơi cho người còn sống.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn, trong đầu lại cấp tốc suy xét. Thái tử dàn xếp người bị thương xong, tự mình tiến cung bẩm báo mọi chuyện với bệ hạ, chẳng những thích khách xông vào phủ Thái tử giết người lung tung giữa ban ngày, mà thậm chí còn lấy lí do tru sát nghịch tặc. Nghịch tặc, ai là nghịch tặc, Thái tử sao? Đây là thọ yến Thái tử phi, phần lớn người tham gia yến hội là nữ quyến, vì sao ngay cả bọn họ cũng bị giết hại, càng giống như đang giết người để khơi dậy thù hận.

“Bị dọa sao?” Đột nhiên có tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của nàng.

Lí Vị Ương quay đầu, thấy người trước mắt đã thay trường bào màu xanh nhạt, thắt lưng lưu ly, mày kiếm mắt sáng, đúng là tướng mạo ngọc thụ lâm phong, không phải Thác Bạt Chân thì là ai!

“Trên người ta đầy máu, sợ dọa nàng sợ nên đi thay xiêm y.” Thác Bạt Chân giải thích.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào.

“Vừa rồi ta bảo nàng trốn sau núi giả, chỉ tại nha đầu kia dẫn kẻ địch tới.” Thác Bạt Chân thấy nàng không nói gì, lập tức cất lời.

Cảnh tượng máu me người bị trường kiếm cắt thành hai nửa, máu văng khắp nơi, bất luận ai cũng không chịu nổi, Lí Vị Ương thì không cần phải nói, nàng sống trong lãnh cung cảnh tượng đáng sợ đã nhìn qua đâu chỉ thế này, Triệu Nguyệt thì được huấn luyện nghiêm khắc, Bạch Chỉ thì sao? Tuy lần trước từng nhìn qua cảnh giết người, nhưng lúc đó đã chuẩn bị tâm lý, lần này đừng nói nàng ấy, ngay cả Lí Vị Ương cũng không chịu đựng nổi cảnh tượng tàn khốc như vậy, cả người không khống chế được run run, hiện tại Thác Bạt Chân còn trách cứ tội dẫn địch nhân tới lên người một nha đầu.

Thác Bạt Chân thấy sắc mặt nàng trắng bệch, bất ngờ dịu dàng nói: “Ta nhất định sẽ tra ra đây là chuyện tốt kẻ nào làm.”

Tính cách Thác Bạt Chân thật ra rất giống Hoàng đế, nháy mắt trước vẫn nhẹ nhàng, mà bỗng dưng có thể biến thành nổi giận lôi đình, mắt thấy hắn hạ thấp mình, phảng phất như vô cùng để ý đến nàng, có thể làm người khác không biết phải vui vẻ như thế nào. Lí Vị Ương lại chỉ lặng im thật lâu, đáp lại bằng câu hỏi khác: “Nghe nói Ngũ Hoàng tử phi Võ Nhạc Lăng bình an vô sự, còn bảo vệ vài vị nữ quyến khác.”

Thác Bạt Chân hơi ngừng lại, gật đầu: “Đúng thế, nhưng mà ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, thích khách gặp người là giết sao có thể tha cho nàng ta? Không phải rất kỳ quái sao?”

Lí Vị Ương nhìn vào mắt hắn, thản nhiên đáp lời: “Ý điện hạ là, chuyện này có liên quan đến Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ.”

Thác Bạt Chân chậm rãi nói: “Điều này... tất nhiên phải điều tra kỹ hơn. Dù thế nào Thái tử phi bất hạnh lâm nạn, Thái tử thương tâm, hơn nữa các nhà chết không ít người, chuyện này khẳng định phải điều tra rõ ràng.”

Lí Vị Ương nhìn hắn không rời mắt, ánh mắt như hiểu rõ tất cả làm Thác Bạt Chân không thể nhìn thẳng, nhưng hắn cố chịu đựng, chỉ nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ an bày nhân thủ, đưa nàng về bình an.”

Lí Vị Ương không nhìn hắn nữa, lạnh nhạt nói: “Không cần.” Nói xong, lướt qua hắn đi về phía khách phòng, nơi đó Vương Thái y đang chẩn trị cho Lí Mẫn Đức.

Thác Bạt Chân si ngốc nhìn nàng xoay người, vừa rồi hắn đi qua hoa viên chạm mặt với các thiên kim tiểu thư, không ai không vừa khóc vừa cười, may mắn đã sống sót sau tai nạn, còn chủ động tìm kiếm sự an ủi cùng che chở từ hắn, mà Lí Vị Ương lại không thế. Trong lòng Thác Bạt Chân vừa chua vừa chát, không nói rõ được là cảm giác gì, tay bất giác đưa ra, hắn còn chưa kịp mở miệng giữ lại, Lí Vị Ương đã quay đầu: “Còn một việc ta muốn hỏi rõ.”

Mày Thác Bạt Chân hơi nhíu, hít sâu một hơi: “Nàng nói đi.”

Lí Vị Ương nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười: “Từ lúc gặp chuyện không may đến giờ, điện hạ có thấy người Tưởng gia? Bọn họ có bị thương không?”

Hô hấp Thác Bạt Chân càng thêm gấp gáp, thấp giọng nói: “Nữ quyến Tưởng gia cùng mẫu thân và Tứ muội nàng ở chỗ Tưởng Trắc phi, cho nên bình an vô sự.”

Trên mặt Lí Vị Ương mơ hồ có một tia âm trầm, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thì ra là thế.”

Trong nháy mắt, Thác Bạt Chân gần như cho rằng đối phương nhìn thấu điều gì, nhưng mặt Lí Vị Ương bình tĩnh đến dị thường, xoay người vào khách phòng, không hề quay đầu lại.

Trong phòng, Vương Thái y nhíu mày xem xét miệng vết thương trên ngực Lí Mẫn Đức, bị tên xuyên từ trước ra sau, ông nhìn qua đã cảm thấy sợ hãi, thật không biết hắn chịu đựng như thế nào?

Lí Vị Ương hỏi Vương Thái y, “Hắn sao rồi?”

Vương Thái y khẽ thở dài, “Tên sắt đã rút ra, chỉ có điều trên mũi tên tẩm độc, muốn giải độc này không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ sợ hắn không chờ được— “

Lưng Lí Vị Ương cứng đờ, gấp giọng, “Chờ được! Hắn nhất định có thể sống sót!”

Vương Thái y gật đầu, dè dặt nói, “Nhưng mà thương thế thật sự quá nặng, ngay cả ta cũng không nắm chắc mười phần.”

Chỉ riêng miệng vết thương, hơi chệch một chút là xuyên qua trái tim, hơn nữa không rõ là độc gì, rất khó nói.

Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức hôn mê bất tỉnh, trong mắt dần dâng lên ánh sáng lạnh, phảng phất như ngọn lửa thiêu đốt giữa hầm băng, làm người khác kinh sợ: “Ta biết làm sao có thể cứu được hắn.”

Cho dù Vương Thái y nói không được di chuyển bệnh nhân mà Lí Vị Ương lại kiên trì mang Lí Mẫn Đức về Lí phủ, những người khác thấy nàng bướng bỉnh như thế nhưng không thể ngăn cản. Triệu Nguyệt cũng bị thương mà chỉ trên vai, không quá nặng, người phụ trách thủ vệ chính trở thành Triệu Nam. Vừa mới lên xe ngựa, Lí Vị Ương đã nói với Triệu Nam: “Đường về phủ của người Tưởng gia cần phải phá hủy, buộc bọn họ đi cửa Vĩnh Hoa, sau đó các ngươi thay quần áo, lập tức đến cửa Vĩnh Hoa phục kích, mặc kệ dùng biện pháp gì bắt người mang về cho ta!”

Triệu Nam nói: “Ý tiểu thư thuộc hạ đã hiểu, nhưng ra tay khó tránh khỏi quá mức, chỉ sợ kinh động người ngoài.”

Lí Vị Ương nở nụ cười như có như không, trong mắt là sự tàn nhẫn khó nói nên lời: “Đám người Tưởng Hoa nhất định ở lại phủ Thái tử giúp bọn họ thu dọn tàn cục, ta chỉ cần chủ tử Tưởng gia, người nào cũng được! Tất nhiên không hề thiếu biện pháp tránh kinh động người ngoài, ngựa điên chạy loạn, vô tình làm mất tích một hai người không phải rất dễ dàng sao?”

Triệu Nam sửng sốt, lập tức ý thức được Lí Vị Ương không phải đang đùa giỡn, lập tức cúi đầu: “Dạ, thuộc hạ lập tức đi an bày.”

“Mọi thứ đều vì tính mạng chủ tử nhà ngươi, không được thất bại!” Lí Vị Ương nói rõ ràng từng chữ một.

Hiệu suất làm việc của Triệu Nam cực nhanh, hơn nữa hiểu sâu ý đồ của Lí Vị Ương, nửa canh giờ sau Tưởng Thiên đã bị trói trong địa lao ở Lí phủ. Nói đến địa lao Lí gia, đã hơn mười năm chưa có người ở, khắp nơi vương tro bụi, chuột chạy đầy đất, thật sự ghê tởm đến cực điểm. Nhưng Lí Vị Ương lại chọn nơi này nhốt Tưởng Thiên, tình cảnh giống hệt lần trước.

Tưởng Thiên kêu lớn: “Lí Vị Ương, đồ tiểu tiện nhân, ngươi lại bắt ta!” Hắn bị giam một thời gian dài ở Tưởng gia, thật sự không chịu nổi, hôm nay nhân lúc phủ rối ren, len lén chạy ra, ai ngờ vừa mới đi đến ngã tư đã bị người chặn lại, một lần thì thôi đi, mà bị bắt cóc làm đồ chơi cho người ta đến hai lần, thật coi Tưởng Thiên hắn là đồ bỏ đi sao?!

Lúc này, nghe thấy cửa lao ầm ầm mở ra, sau đó Lí Vị Ương bước xuống bậc thềm, quần áo thướt tha còn dính máu tươi, có thể thấy nàng trở về phủ còn chưa kịp thay xiêm y, trong địa lao không có ánh sáng, chỉ đốt một cây đuốc, ánh lửa càng tôn lên khuôn mặt như ngọc của nàng, con ngươi đen láy lạnh lùng sâu kín như giếng cổ.

Tưởng Thiên vừa ngẩng đầu, ánh mắt Lí Vị Ương như một mũi tên dừng trên người hắn.

“Chỉ cần ngươi chẩn trị cho chủ tử ta, chúng ta sẽ thả ngươi đi.” Triệu Nam lạnh lùng thốt.

Tưởng Thiên cười khẩy: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu!”

“Chủ tử ta bị thương ở thọ yến Thái tử phi, còn trúng độc.” Tuy Triệu Nam không kiên nhẫn mà không thể không nói rõ ràng.

Tưởng Thiên cười ha ha: “Xứng đáng! Đúng là đáng tiếc, sao người chết đi không phải là ngươi Lí Vị Ương?! Dù sao, sau này bớt đi người bảo vệ, ngày chết của ngươi cũng tới nhanh thôi!”

Được Tam công tử dạy dỗ, lá gan của Tưởng Ngũ rõ ràng lớn hơn không ít. Hắn biết Lí Vị Ương không giết hắn, vì bọn họ tìm hắn tới, chứng minh thương thế Lí Mẫn Đức không tầm thường, chỉ có hắn cứu được! Nếu Lí Vị Ương giết hắn, Lí Mẫn Đức cũng phải chôn cùng, hắn tuyệt đối sẽ không cứu người này, dù sao Lí Vị Ương cũng không dám làm gì hắn. Chỉ cần lần này hắn cố chịu đựng!

Triệu Nam giận tím mặt, nhấc chân lên gạt ngã hắn, nắm vạt áo, tát cho hơn mười cái bạt tai. Tưởng Thiên đau đến nhe răng nhếch miệng mà không kêu rên, chỉ lạnh lùng trừng mắt, Triệu Nam căm giận dùng toàn lực đá mạnh vào ngực hắn.

Lí Vị Ương đột nhiên mở miệng: “Dẫn người vào đây.”

Tưởng Thiên mở to hai mắt, sau đó nhìn đại ca mình Tưởng Hải bị áp giải vào, Tưởng Hải chật vật vô cùng, đầu rủ xuống, đất cát đầy người, ngay cả cánh tay cũng bị bẻ gãy, tạo ra tư thế kỳ quái.

“Ngươi — thật to gan!” Tưởng Thiên tức giận, Tưởng Hải hộ tống Tưởng Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân tham gia yến hội, đương nhiên đồng hành còn có Tam công tử Tưởng gia Tưởng Hoa.

Thật ra ban đầu Lí Vị Ương định để Triệu Nam bắt nữ quyến Tưởng gia, đáng tiếc Tưởng Hoa một mình ở lại phủ Thái tử, lại rất cẩn thận để Tưởng Hải hộ tống bọn họ trở về, giữa đường người của Triệu Nam và hộ vệ Tưởng gia đánh nhau, Triệu Nam vốn đã bắt được dây cương xe ngựa Tưởng Đại phu nhân, ai ngờ lại bị Tưởng Hải chặn lại, rơi vào đường cùng, Triệu Nam mệnh lệnh mọi người tập trung công kích Tưởng Hải, bắt hắn trở về.

Đó là ngoài ý muốn, nhưng đối với Lí Vị Ương, mặc kệ bắt được hai vị phu nhân Tưởng gia hay Tưởng Hải, hiệu quả đều giống nhau.

“Ngươi không dám giết Đại ca ta! Tuyệt đối không dám!” Tưởng Thiên nổi giận nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, hắn nhớ Tam ca từng nói, Lí Vị Ương chỉ phô trương thanh thế, không dám dùng cực hình!

“Kẻ thù của Tưởng gia nhiều như vậy, ai biết được người nào động thủ?” Lí Vị Ương thở dài, ánh mắt bình tĩnh, nhưng chỉ có nàng biết, trong lòng nàng như đang có lửa cháy, nếu không mạnh mẽ tự kiềm chế, nàng đã sớm chém đầu huynh đệ Tưởng gia rồi!

“Sẽ tra được! Nhất định sẽ tra được! Đại bá phụ cùng Tam ca nhất định sẽ tìm đến chỗ này!” Tưởng Thiên lập tức lớn tiếng nói.

Lí Vị Ương nhếch môi: “Chờ bọn họ đến xương cốt các ngươi đã hóa thành tro rồi, tìm được cái gì nữa?”

Sắc mặt Tưởng Thiên khó coi hơn lúc nãy, hắn không thể tin được Lí Vị Ương dám làm chuyện này: “Ngươi coi Kinh đô là nơi ngươi tùy ý làm bậy sao! Còn có Hoàng đế, còn có cấm quân, ngươi lại một mình đi bắt người — “

Lí Vị Ương cười xòa một tiếng: “Cấm quân? Bệ hạ? Hiện tại tất cả bọn họ đang bận rộn tìm kiếm thích khách xông vào phủ Thái tử, không có hơi sức để ý đến các ngươi. Hơn nữa ngay cả phủ Thái tử thích khách cũng dám vào, chỉ một Tưởng gia bọn họ sao có thể để vào mắt ư? Ngươi yên tâm, ta làm việc rất gọn gàng, người ngoài nhìn vào chỉ là sự trả thù bình thường, lại nói Lễ bộ Thượng thư đại nhân tiền triều cũngbị người ta công nhiên giết chết trên đường cái, cuối cùng không phải không tìm thấy hung thủ, không giải quyết được gì sao, ta chỉ học theo, có gì đáng sợ?”

Tưởng Thiên không ngờ suy nghĩ Lí Vị Ương lại đáng sợ như vậy, kinh hãi nói không ra lời.

Lúc này, Tưởng Hải bị đánh bất tỉnh đột nhiên tỉnh lại, hắn vừa cử động đã cảm thấy cánh tay đau đến tê tâm nhức óc, hắn mở to mắt, thấy cảnh tượng xung quanh cười lạnh một tiếng: “Lí Vị Ương, ngươi muốn dùng tính mạng ta để uy hiếp Ngũ đệ? Tiểu tiện nhân, chúng ta sẽ không làm theo ý ngươi, cuối cùng ngươi vẫn phải thả chúng ta lông tóc vô thương trở về!”

Lí Vị Ương nghe xong lời tự tin cuồng vọng này, sắc mặt bình thản, không một gợn sóng, mà ngọn u hỏa lạnh lùng trong mắt làm người khác sợ hãi vô cùng. Nàng nhàn nhạt hỏi: “Hai vị đã nghĩ rõ ràng chưa?”

Tưởng Hải cười khẩy: “Tiểu tiện nhân, nếu trong vòng nửa canh giờ nữa ngươi không thả chúng ta trở về, Tam đệ ta tìm tới cửa, đến lúc đó ngươi sẽ có kết cục gì, tự mình suy nghĩ đi!”

Triệu Nam biến sắc, tiến lên đạp thật mạnh vào người hắn. Lí Vị Ương khẽ phất tay: “Đại công tử, lúc đó trên yến hội, có người nhìn thấy Tam công tử Tưởng gia trong tay cầm một bộ cung tên.”

Tưởng Hải biến sắc, Lí Vị Ương nhìn chằm chằm sự biến hóa trên mặt hắn, lúc này thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói: “Ta biết, khoản nợ này ta nhất định sẽ tính với hắn! Nhưng mà – không phải là hiện tại! Hiện tại ta chỉ muốn mời đại phu chữa bệnh cho Mẫn Đức, các ngươi đã cố chấp như thế thì đừng trách ta không khách khí.”

____________________________________

Tưởng Hải cười lạnh một tiếng, ở trong quân đội có thủ đoạn tra tấn đáng sợ nào hắn chưa từng thấy qua, chỉ cần sống sót qua nửa canh giờ, Tưởng Hoa nhận được tin tức bọn họ mất tích nhất định sẽ biết bọn họ ở chỗ này. Đến lúc đó Lí Vị Ương chỉ còn đường chết! Hắn tin tưởng thủ đoạn cùng tâm cơ của Tưởng Hoa, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề!

Lí Vị Ương nhìn huynh đệ Tưởng gia vẻ mặt không quan tâm, mỉm cười: “Chuyện lần này, Tưởng gia các ngươi có tham dự, đã chết nhiều người như vậy, có phải rất vui vẻ rất sảng khoái? Vốn các ngươi không chọc tới ta, ta sẽ không quản, nhưng các ngươi cứ thích đi tìm đường chết thì trách được ai? Tưởng Hoa làm Mẫn Đức bị thương, ta sẽ lấy chút lợi tức trên người các ngươi, rất công bằng.”

Tưởng Hải căn bản không e ngại mấy thứ roi da, gắp than, in dấu, kẹp tay, theo hắn thấy, mấy thứ đó trong quân đội chỉ là đồ trẻ con, hắn cho rằng thủ đoạn Lí Vị Ương sử dụng cũng như vậy, nhưng mà Lí Vị Ương thong thả chậm rãi nói: “Trên yến hội hôm nay, Lưu tiểu thư vì chân nhỏ chạy không nổi cho nên bị giết hại, tiếng kêu đó thật sự khiến người khác khó quên, Tưởng Hải, ngươi hẳn đã nghe thấy?”

Tưởng Hải không biết nàng ta rốt cuộc muốn nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, sắc mặt lạnh đến cực đoan.

“Chân nhỏ, là vì nam nhân đều thích nữ tử yểu điệu như liễu, nhẹ nhàng thướt tha, nhưng lại không biết vì sở thích của bọn họ, nữ tử liều mạng tra tấn bản thân, hơn nữa nghe nói Lưu tiểu thư còn giữ hủ tục bó chân của tiền triều. Đại biểu ca, ta muốn cho biểu ca nếm thử cảm giác bó chân này.”

Triệu Nam không hề chớp mắt, trường kiếm lập tức chém xuống, lột ra một nửa chân trái Tưởng Hải, tiếng kêu thảm thiết của Tưởng Hải gần như vang đến tận nóc nhà. Lí Vị Ương mỉm cười: “Thế này đã không chịu nổi? Người đâu, nâng Đại biểu ca dậy.”

Hộ vệ hắc y bày bàn châm ra mặt đất, cưỡng ép Tưởng Hải đứng lên, cứng rắn buộc hắn đi từng bước qua bàn châm, máu tươi chảy không ngừng tạo thành một đường dài, Tưởng Hải không ngờ Lí Vị Ương tàn độc như thế, miệng mắng không dứt, Lí Vị Ương mỉm cười, “Còn một bên kìa?” Trong nháy mắt, chân phải Tưởng Hải cũng chỉ còn một nửa, Tưởng Thiên nghe thấy tiếng kêu thảm của huynh trưởng nhà mình, sợ tới mức liều mạng lùi lại phía sau.

Trong bóng đêm, tươi cười của Lí Vị Ương như đóa hoa nở rộ, u ám mà xinh đẹp, trần thuật không hề mang theo một tia tình cảm: “Sống ở lãnh cung, đám thủ vệ thái giám nhàm chán vô cùng, nên nghĩ ra một biện pháp rất thú vị, bọn họ nung đỏ bàn sắt, buộc cung phi thất sủng khiêu vũ bên trên, còn đặt một cái tên rất có ý thơ là Bộ bộ sinh liên.” Lúc đó, hai chân nàng đã bị chặt đứt căn bản không thể khiêu vũ, những người đó lại buộc nàng bò trên bàn sắt, từng chút một bò qua, da toàn thân nàng bởi vậy mà bị thương tổn kịch liệt, sự đau đớn đó còn đáng sợ hơn cả liệt hỏa ở địa ngục.

Tưởng Thiên mở to hai mắt, nhìn Tướng quân Tưởng Hải vũ dũng trên chiến trường kêu gào thảm thiết, cả người phát run, Lí Vị Ương không nói đùa, nàng ta rất nghiêm túc! Nàng ta vô cùng nghiêm túc! Nàng ta sẽ giết người để buộc hắn cứu người!

Nghe từng tiếng kêu thảm liên tiếp, gần như đã không còn là tiếng kêu của con người, bàn chân bị chặt đứt một nửa còn phải đi trên bàn châm, để lại thêm một đường máu dài, cảnh tượng kia rất đáng sợ, ngay cả hộ vệ hắc y cưỡng chế Tưởng Hải cũng trắng bệch cả mặt, Lí Vị Ương nói tiếp: “Các ngươi biết rõ trên yến hội lúc đó đều là nữ quyến vô tội, lại giúp Thái tử bày ra trận giết hại như vậy, toàn bộ đều đáng chết.”

Tưởng Thiên hét lớn: “Không có! Chúng ta không biết gì hết! Ngươi thả chúng ta đi! Buông tha cho đại ca đi!”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Không biết? Ta đây sẽ để cho ngươi biết. Hôm nay chỉ có người Tưởng gia lông tóc vô thương, à không, có lẽ Tam ca chuyên giả mù sa sương kia của ngươi sẽ bị thương một chút. Thái tử phi bị sát hại trong phủ Thái tử, nữ quyến nàng ấy mời đến chết hơn mười hai người, những người khác cũng bị trọng thương, hiện tại nằm trên giường chưa biết sinh tử tầm hai, ba mươi người! Ta đoán Hoàng đế sẽ tra ra thích khách có liên quan đến Ngũ Hoàng tử, sau đó mọi người sẽ nói, đúng vậy, vì sao chỉ mỗi Ngũ Hoàng tử phi bình an vô sự còn bảo vệ nữ quyến khác? Điều này chẳng phải chứng minh Ngũ Hoàng tử phi có chuẩn bị mới đến? Sau đó, chứng cứ càng ngày càng nhiều, từ Ngũ Hoàng tử còn có thể liên lụy đến Thất Hoàng tử hiện giờ không ở Kinh đô, lúc này mọi người sẽ cảm thấy hai người kia cấu kết với nhau định mưu đồ gây rối. Ngũ Hoàng tử ở Kinh đô làm giả chứng cứ phản nghịch của Thái tử ý đồ bức cung, Thất Hoàng tử thì bí mật liên hệ với La Quốc công định nội ứng ngoại hợp. Tiếp theo Tưởng Quốc công vì nước trừ gian, xuất binh giết chết kẻ nghịch tặc Thác Bạt Ngọc, mà Tưởng Thiên ngươi sẽ giả trang thần y cầm giải dược đã chuẩn bị trước đi cứu vô số người, một lần nữa lấy lại danh dự Tưởng gia, ngươi nói có phải không?”

Cả người Tưởng Thiên xụi lơ, vẻ mặt cực độ hoảng sợ nhìn Lí Vị Ương: “Vớ vẩn, đều là ngươi tự mình bịa ra!”

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, đúng, tất cả những điều trên nàng chỉ đoán, mà hiện tại — nàng cơ bản đã xác định, chậm rãi nói: “Ngũ Hoàng tử vốn là người ngu xuẩn, sự việc này không coi như oan uổng hắn. Ta nghĩ các ngươi giật dây Thái tử lấy sai lầm không thể chấp nhận được của Ngũ Hoàng tử để ép hắn hành động trước. Thích khách này đã sớm trong dự đoán của các ngươi, nên mở thiên la địa võng chờ hắn hành động, có thể nói, hại chết nhiều người như vậy không phải Ngũ Hoàng tử, mà là các ngươi kẻ sắp đặt cạm bẫy!”

Tưởng Thiên lùi về phía sau liên tiếp, gần như chạm phải góc tường.

Tươi cười của Lí Vị Ương từ đầu đến cuối mang theo sự tiếc hận: “Đương nhiên ta nói không hoàn toàn chính xác, vì để Hoàng đế tin tưởng, các ngươi nhất định đã bày ra vô số chứng cứ, chỉ có điều, rốt cuộc các ngươi làm vậy vì Thái tử hay là vì Thác Bạt Chân?”

Tưởng Thiên đã sợ hãi tột đỉnh, hắn không ngờ Lí Vị Ương liên tưởng sâu xa nhanh như vậy, thậm chí đã hỏi tới điều mấu chốt.

Vừa rồi Tưởng Hải sắp chết ngất, mà dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ, lúc này thở hổn hển hé mắt nói: “Tiểu tiện nhân — có gan thì giết ta đi!”

Lí Vị Ương cười với Tưởng Thiên: “Ta đã nói chỉ lấy một chút lợi tức, xem ra Đại ca ngươi muốn cho nhiều hơn.” Tưởng Thiên đã sợ hãi đến không nói nổi một câu, Lí Vị Ương mỉm cười với hắn, cả người hắn lập tức co thành một khối.

Khổ hình như thế trước giờ chưa từng nghe thấy, Tưởng Thiên thề đời này không bao giờ muốn nhìn thấy Lí Vị Ương nữa! Hắn vừa định đáp ứng cứu người thì Tưởng Hải thân thể tàn tạ, sắc mặt lụn bại, lại lạnh lùng gằn từng chữ: “Không được đồng ý! Ngươi dám đồng ý —” Tưởng Hải còn chưa nói xong đã bị Triệu Nam đạp lên ngực.

Không hổ là nam nhân từng lăn lộn trên chiến trường, đủ ngang ngạnh. Lí Vị Ương cúi đầu, cười mỉm một lát lại ngẩng đầu lên hỏi: “Thật sự không cứu sao?”

Tưởng Thiên phát hiện hàm răng mình run lên: “Ta... Ta...”

Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Ta nhớ hôm nay trên yến hội ăn thịt dê nướng, hương vị không ngon lắm, hơi kỹ.” Nàng phất tay, lập tức có người nâng giá sắt đến, bọn họ lột quần áo Tưởng Hải, buộc hắn cả người máu tươi đầm đìa lên, Lí Vị Ương buông mắt xuống: “Lưu tiểu thư trước khi chết đã mở to hai mắt nói, trên đời này mùi vị ngon nhất chính là thịt dê non béo nộn vừa mới sinh ra, ta cảm thấy không sai, Tưởng Thiên, ngươi tin không?”

Tưởng Thiên thật sự không biết nàng định làm gì, chỉ hoảng sợ nhìn, lại hoàn toàn không biết mình đã sợ đến mức nước tiểu ướt hết đũng quần. Tưởng Hải cố chịu đựng đau đớn, không rên một tiếng.

Nhìn Tưởng Thiên sợ hãi lại vẫn không chịu cứu người, Lí Vị Ương than thở: “Động thủ đi.”

Triệu Nam đã sớm nhận được phân phó, bắt đầu đun nóng giá sắt, từ từ Tưởng Hải cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng từ chân dâng lên, đôi chân vốn đã đau đến mất đi cảm giác phảng phất như có thể cảm nhận lại được, cũng là đau đớn thảm thiết vô cùng, hắn muốn hét to nhưng lại bị khăn lau bịt miệng.

Tưởng Thiên nhìn giá sắt kia từng chút một nướng chín da thịt Đại ca, Triệu Nam cầm dao sắt, chậm rãi cắt xuống từng miếng thịt đã chín trên đùi Tưởng Hải, tiện tay quăng vào khay, lập tức tỏa ra mùi cháy sém đáng sợ.

__________________________________

“Ta biết, Đại biểu ca là nhân vật vô cùng anh hùng, chút đau đớn đấy vẫn chịu được.” Lí Vị Ương mỉm cười, Tưởng Thiên lại sợ hãi nhìn Triệu Nam cầm khay đến chỗ hắn, hắn gào to, định ngăn cản đối phương tới gần, nhưng Triệu Nam càng lúc càng gần hơn, Tưởng Thiên nhìn chằm chằm miếng thịt kia, cong người nôn mửa, gần như muốn nốn ra cả dạ dày.

Lí Vị Ương thản nhiên nói, “Người ta bảo, đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, tình cảm hai người tốt như vậy, tất nhiên thịt cũng phải cùng ăn.”

(Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh: đánh hổ’ phải do huynh đệ ruột thịt đồng tâm hiệp lực là thích hợp nhất; ‘ra trận’ chỉ có cha con xông pha mới giành được chiến thắng, tỷ như Dương gia tướng)

Tưởng Hải tự khoe nhân vật anh hùng, hình phạt đáng sợ nào cũng không làm hắn biến sắc, nhưng hiện tại mắt thấy tứ chi mình đã biến thành xương trắng, đau đớn là điều đương nhiên, cảm giác kinh sợ khổ sở trong lúc đó làm hắn sắp nổi điên! Hai mắt trợn trắng, hoàn toàn ngất đi.

Lí Vị Ương nở nụ cười nhẹ như nhành liễu, chậm rãi nói: “Tưởng Thiên, sự kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi nói xem, cứu hay không — “

Tưởng Thiên ngã gục dưới chân nàng: “Ta cứu! Ta cứu! Đừng giết ta! Đừng giết ta!”

Lí Vị Ương thở dài, giọng nói dịu dàng như đang nói với tình nhân: “Lòng ngươi mang thù hận, ta sợ ngươi sẽ làm hại người thân của ta, nên làm gì bây giờ?”

Tưởng Thiên cắn răng: “Ta sợ chết, tuyệt đối không làm vậy!”

Lí Vị Ương cười, xoa đầu hắn: “Đúng là hài tử ngoan.”

Tưởng Thiên bỗng chốc co rúm lại, Lí Vị Ương nói: “Đưa Tưởng thần y đi chữa bệnh.”

Tưởng Thiên bị người khác nhấc đi, dáng vẻ cực kỳ chật vật, nhẹ giọng: “Thả... thả Đại ca ta... có được không...”

Lí Vị Ương khẽ liếc mắt nhìn, cả trái tim hắn gần như mất đi tiết tấu, hoảng sợ vô cùng.

Lí Vị Ương thản nhiên đáp: “Ta đã nói, Tưởng gia lấy đi tính mạng nhiều người như vậy, cần phải trả lại một chút lợi tức. Ngươi đi đi.”

Tưởng Thiên không dám nói nữa, hắn sợ làm Lí Vị Ương tức giận, hành động nàng ta khủng khiếp đến cực điểm, nếu hắn nói thêm chỉ sợ ngay cả tính mạng mình cũng không bỏ qua. Lúc trước trong quân đội hắn nhìn Tam ca thẩm vấn phạm nhân đã cảm thấy tàn nhẫn vô cùng, nhưng mà Lí Vị Ương – chỉ hơn chứ không kém bọn họ, rơi vào tay nàng ta đúng là sống không bằng chết. Hắn bắt đầu hối hận, vô cùng hối hận, vì sao lại chủ động trêu chọc nàng ta...

Triệu Nam phân phó người áp giải Tưởng Thiên đi chữa bệnh, sau đó nhìn thoáng qua Tưởng Hải đang hôn mê: “Tiểu thư, hắn thì sao?”

Lí Vị Ương nhìn Tưởng Hải, mỉm cười: “Ta nghe nói Đại biểu ca này rất yêu thương một hồng nhan tri kỷ.”

Triệu Nam không biết hiện tại Lí Vị Ương đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, chỉ khó hiểu nhìn nàng, Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Ngươi không cần biết, chỉ cần làm theo sự phân phó của ta.”

“Dạ.”

Trong phòng, Tưởng Thiên thay quần áo sạch sẽ rồi mới đi chẩn bệnh, chờ hắn chẩn bệnh xong, kê đơn, vừa quay đầu lại Lí Vị Ương đã đứng phía sau lập tức phát hoảng, nhưng thấy Lí Vị Ương sắc mặt bình tĩnh không có ý khai đao với hắn, lúc này mới nói: “Ta đã giải độc cho hắn, chỉ có điều bị thương rất nặng, không được di chuyển, cũng không được đụng vào nước. Tốt nhất để hắn nằm trên giường tĩnh dưỡng, không làm gì hết.”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua một vị lão đại phu bên cạnh đặc biệt mời đến, đối phương khẳng định với nàng: “Ta đã kiểm tra qua, không có gì sai sót.”

Tưởng Thiên thở phào nhẹ nhõm, chẳng trách Lí Vị Ương dám cho hắn đi chẩn bệnh, hóa ra còn đại phu khác, nếu vừa rồi hắn động tay động chân bị nhìn ra sợ rằng đã mất mạng rồi, Lí Vị Ương gật đầu: “Ta đưa ngươi ra ngoài.”

Tưởng Thiên run sợ đi theo Lí Vị Ương, đi tới cửa đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt nàng: “Ngươi buông tha ta đi, ta không dám đối nghịch với ngươi nữa! Chỉ cần ngươi buông tha ta, từ nay về sau ta rời khỏi Kinh đô, tuyệt đối không trở về nơi này nửa bước!” Hắn khác với các huynh đệ, hắn không phải anh hùng nơi sa trường gì cả, hắn chỉ là đại phu, lúc nhàn rỗi thì trị bệnh cứu người, lúc vui vẻ thì tìm mỹ nhân bầu bạn, căn bản không có lý do đối nghịch với Lí Vị Ương, huống chi bản lĩnh bằng người ta còn không bằng sớm hiểu ra cút đi thật xa thì hơn.

Lí Vị Ương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Tưởng Thiên càng thêm sợ hãi, liên tục dập đầu: “Ta biết ngươi cảm thấy ta vô lại, nhưng cầu ngươi tha cho ta một mạng, ta sẽ không bao giờ giúp Tam ca hại người nữa!”

Nhìn một công tử phong lưu đang êm đẹp bị dọa thành dạng này, Lí Vị Ương mỉm cười, đột nhiên phất tay với Triệu Nam, Tưởng Thiên sợ tới mức chết ngất, ôm chặt lấy chân Lí Vị Ương: “Thả ta đi thả ta đi! Đừng giết ta!”

Triệu Nam bật cười, một tay nhấc hắn lên: “Tiểu thư nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi, kêu gào khóc lóc chẳng giống nam nhân gì hết! Mau đứng lên! Theo ta ra ngoài!”

Tưởng Thiên vẫn không dám tin, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương sợ nàng ta đổi ý. Nhưng đối phương chỉ cười: “Ngươi nhớ kỹ lời thề của mình, đời này kiếp này đừng trở lại Kinh đô, bằng không — “

“Không có bằng không! Không có bằng không! Ta tuyệt đối sẽ không trở về!” Đừng nói hắn vì tư lợi không để ý tới Tưởng gia, hắn chỉ là người bình thường, không muốn đắc tội với tai họa như Lí Vị Ương, cũng không nhẫn tâm nhìn Tưởng gia lâm vào đường cùng, chi bằng sớm đi siêu sinh, dù sao Tưởng gia cũng không thiếu đứa con như hắn, để bọn họ tự tranh đoạt đi! Tưởng Thiên âm thầm hạ quyết tâm, đi theo sau Triệu Nam, không hề quay đầu lại.

Bạch Chỉ nói nhỏ: “Tiểu thư thật sự thả hắn đi?”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Mọi người đều nói Tưởng Hoa là người thông minh nhất Tưởng gia, ta cảm thấy, không hẳn như vậy.”

Bạch Chỉ khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, không rõ tiểu thư nói lời này là có ý gì, nhưng vừa quay đầu Lí Vị Ương đã bước vào phòng.

Hiện tại Lí Vị Ương nhìn đến vết thương trên người Mẫn Đức vẫn có cảm giác tim đập nhanh, sợ rằng tối nay sẽ mất ngủ. Nha đầu trong phòng Tam thiếu gia đều là tâm phúc của hắn, nhìn thấy Tam tiểu thư lập tức lui ra ngoài, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc canh giữ phòng ngoài, không cho phép người không liên quan đến gần.

Điều bất ngờ là Tưởng Nguyệt Lan biết Lí Mẫn Đức bị thương, tự mình đến thăm ba bốn lần, lại bị đám người Bạch Chỉ ngăn bên ngoài, Bạch Chỉ chỉ nghĩ nàng ta giả mù sa mưa, căn bản không để trong lòng, Mặc Trúc lại cảm thấy vẻ mặt nàng ta có gì đó kỳ quái.

“Cô nhìn sắc mặt phu nhân không? Hình như thật sự quan tâm!”

“Chỉ là mèo khóc chuột giả từ bi thôi! Khỏi cần để ý! Tiểu thư nói ai tới cũng mặc kệ!”

Mặc Trúc nói nhỏ: “Đúng vậy, tiểu thư chúng ta rất lo lắng cho Tam thiếu gia — “

Bạch Chỉ thấp giọng nói: “Nhìn là được rồi, đừng lắm miệng, cẩn thận tiểu thư trừng phạt.”

“Hừ, ta không sợ đâu, ta cảm thấy tiểu thư miệng vô tình nhưng thực ra không giống như người nói, đối xử với Thất di nương, Tam thiếu gia và tiểu thiếu gia tốt như vậy.”

Bạch Chỉ lườm: “Chỉ có cô lắm miệng!”

Mặc Trúc cười nói: “Không chừng tiểu thư đối với Tam thiếu gia — “

Bạch Chỉ ngẩn người, sắc mặt biến đổi, trách mắng: “Lớn mật, tâm tư tiểu thư cô làm sao dám đoán.”

“Không, không phải ta lo nghĩ cho tiểu thư sao, hung dữ như vậy làm gì...” Mặc Trúc thở dài, nhìn Bạch Chỉ sắc mặt nghiêm túc thì không dám mở miệng nữa.

Trong phòng, Lí Mẫn Đức từ trong cơn mê man đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra vừa thấy ánh sáng lấp lánh, đúng là hai mắt của Lí Vị Ương. Trong lòng hắn không tin lắm, bất giác dồn sức chống người dậy, muốn nhìn cho cẩn thận. Vết thương của hắn ở ngực sao có thể dùng sức, vừa động đã đau đến phải kêu “Ôi” một tiếng. Lí Vị Ương cuống quít đỡ vai, chậm rãi đặt hắn nằm xuống, dịu dàng hỏi: “Đỡ hơn chút nào không?”

Lí Mẫn Đức không đáp, xuất thần mê mê tỉnh tỉnh một lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại, lẩm bẩm tự nói: “Ta đã chết, chẳng lẽ đang nằm mơ?”

“Nói bậy nói bạ! Đệ còn sống khỏe lắm.” Lí Vị Ương nhìn hắn, bất giác nở nụ cười, sự căng thẳng trong lòng vơi hơn một chút, “Không sao đâu, rất nhanh đệ sẽ khỏi hẳn.”

Cho dù cử động một chút cũng đau đến tê tâm liệt phế, cổ họng khô nóng làm hắn không thể nói ra lời, chỉ há miệng thở dốc, muốn nói chuyện lại không biết nên nói từ đâu, “Vị Ương...”

Lí Vị Ương cầm tay hắn, nhẹ nhàng cất lời: “Bên ngoài còn rất nhiều chuyện cần xử lý, ta không thể ở lại đây quá lâu, buổi tối ta sẽ đến thăm đệ.” Hắn lại nắm chặt tay nàng, khẩn trương căng thẳng nhìn nàng, chung quy cảm thấy người này mình không có cách nào nắm được trong tay.

Lúc này, Bạch Chỉ bên ngoài đưa thuốc vào, Lí Vị Ương tự mình nhận lấy, thử độ ấm, múc một thìa đưa đến miệng hắn. Hắn há miệng, dồn sức nuốt xuống, ngực đau vô cùng, mà đáy mắt đã hiện ra chút ý cười ấm áp.

“Chuyện này, có liên quan đến Thái tử, Thác Bạt Chân và Tưởng gia—” hắn nói rõ ràng từng chữ một.

Lí Vị Ương bón cho hắn một thìa thuốc, mỉm cười: “Ừ, có liên quan đến bọn họ, ta đã biết, đệ đừng nóng vội. Chuyện hôm nay ta chỉ lấy chút lợi tức từ chỗ bọn họ, chờ đệ bình phục cùng nhau tính sổ với bọn họ là được.”

Lí Mẫn Đức lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Thương thế của ta rất nặng –” sao có thể bình an vô sự?!

Lí Vị Ương cười: “Ta bắt cóc Tưởng Thiên, buộc hắn cứu chữa cho đệ.” Chuyện này nàng không có ý định giấu diếm, “Hơn nữa ta còn chặt đứt chân Tưởng Hải, đặt hắn trên giá nướng.”

“Nàng...” Lí Mẫn Đức quýnh lên, bỗng chốc ngồi dậy, đau đến mức lục phủ ngũ tạng như trộn đều một chỗ.

Lí Vị Ương không ngờ hắn kích động như vậy, vừa sợ vừa giận, “Đệ làm gì thế, không muốn sống nữa à.”

“Sao nàng có thể làm chuyện mạo hiểm như thế?” Hắn khẩn trương nắm chặt tay nàng.

Lí Vị Ương sửng sốt: “Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn đệ chết?”

Lí Mẫn Đức lắc đầu, nhíu mày: “Người Tưởng gia sẽ tìm tới cửa.”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Đừng lo, Tưởng Thiên đã rời khỏi Kinh đô, chỉ sợ cả đời này không muốn nhìn thấy ta, còn Tưởng Hải ta đã đưa hắn đến chỗ nên đến.”

“Hiện tại biện pháp tốt nhất là giết hắn diệt khẩu.” Lí Mẫn Đức than nhẹ một tiếng, “Chỉ có điều hơi mạo hiểm.”

Lí Vị Ương buông tay hắn, đứng lên: “Ta không thể chậm trễ nữa, chỉ sợ hiện tại Tưởng Hoa đã tìm đến cửa.”

Lí Mẫn Đức cắn răng, nói với Bạch Chỉ: “Phân phó người tiến vào, ta muốn đứng dậy.”

Lí Vị Ương giận tái mặt: “Đệ làm cái gì thế! Ta trăm phương nghìn kế kéo đệ từ chỗ Diêm Vương về, đệ đây là chống đối ta?”

Lí Mẫn Đức lắc đầu: “Tưởng Hoa không dễ đối phó, ta nên đi cùng.”

Lí Vị Ương trong lòng chấn động, sau đó nói: “Cậy mạnh như vậy, đệ cố ý muốn để ta bất an? Hay là cố ý chọc giận ta?”

Lí Mẫn Đức ngẩn người, không dám tin nhìn Lí Vị Ương, “Nàng để ý đến ta có phải không?”

Lí Vị Ương không còn gì để nói, nàng không thể lý giải sao có người đến mức này lại chỉ để ý đến loại chuyện nhỏ không đáng kể không liên quan đến sự việc khẩn cấp, nàng vững vàng nói: “Nếu đệ không nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ không bao giờ đến thăm đệ nữa!”

Lí Mẫn Đức nhìn nàng, nửa ngày không mở miệng, không ngờ cầm lấy tay nàng, trên mặt hiện nụ cười ngọt ngào mà gian xảo, “Ta hẳn nên cảm ơn bọn họ, nếu không có bọn họ nàng sẽ không chăm sóc ta như vậy — “

Lí Vị Ương sửng sốt, hắn bắt được tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương trên người hắn, Lí Vị Ương chỉ cảm thấy nơi đó nóng lên, nhiệt độ vết thương phảng phất như muốn thông qua bàn tay nàng, nóng cháy tới tận trong lòng.

Khuôn mặt Lí Mẫn Đức vì phát sốt mà nhiễm một lớp đỏ son, như hoa đào diễm lệ sáng rỡ trên cành cây, hắn mỉm cười, “Buổi tối, phải đến thăm ta.”

Lí Vị Ương rút tay về, chậm rãi nói: “Được.”

Từ trong phòng đi ra, Lí Vị Ương thở một hơi thật dài, Bạch Chỉ lặng lẽ quan sát vẻ mặt nàng, lại nhìn không ra nửa điểm vui giận, càng không thể nhận ra rốt cuộc nàng có chút tình ý nào với Lí Mẫn Đức không, có lẽ có, nhưng khả năng không như Tam thiếu gia hy vọng, Bạch Chỉ yên lặng nghĩ, bất giác thở dài.

Lúc này, Triệu Nam đã đi tới cửa, cung kính nói: “Tiểu thư, Tam thiếu gia Tưởng gia chờ tiểu thư ở đại sảnh.”

Ồ, quả nhiên đã tìm tới cửa, Lí Vị Ương mỉm cười, tốc độ Tưởng Hoa đúng là không chậm.

Tưởng Hoa ngồi trong phòng khách yên lặng uống trà, thậm chí không nói câu gì, sắc mặt bình tĩnh vô cùng, phảng phất như hoàn toàn không biết chuyện huynh đệ mình mất tích, cho đến khi nha đầu bẩm báo, tiểu thư nhà nô tỳ đến. Hắn mới ngẩng đầu lên, thấy Lí Vị Ương chậm rãi đi vào đại sảnh.

Nàng đã thay một thân quần áo màu hồng sen nhạt trắng trong thuần khiết, nhìn qua thanh tú dịu dàng, Tưởng Hoa hoảng hốt, trong lòng hắn đã coi thường chán ghét nàng ta đến cực điểm, mà vẫn không bắt được chút nhược điểm nào. Nàng ta tâm tư kín đáo, thủ đoạn độc ác, nhìn như nóng vội mà thủ đoạn chồng chất, lại có khuôn mặt thanh tú như vậy, mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt nàng ta, cảm giác duy nhất trong lòng chính là – muốn làm nhục nàng ta, muốn nhìn nàng ta cầu xin tha thứ, xem nàng ta nổi điên!

Nhìn người trước mắt, dùng bốn chữ nhu nhược tinh tế để miêu tả không hề quá mức, nhưng đối lập hoàn toàn chính là tâm trí cứng cỏi, trong số những người Tưởng Hoa quen biết, chung quy không tìm thấy nữ tử xinh đẹp độc ác như nàng...

— Lời tác giả.

Loa: Lặp lại lần nữa, Tưởng Hoa không phải nam chính, tuyệt đối không có khả năng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3