Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 159

Chương 159: Thanh tẩy triều đình

Hoàng hậu nghĩ đến con mình đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, nàng không thể tiếp tục giả vờ dịu dàng như ngày thường, nổi giận nói: "Bệ hạ, nếu ngài tin lời đồn đãi mà nghi oan cho Thái tử, ngài nhất định sẽ hối hận! Thái tử mới là đứa con hiếu thuận nhất của ngài, còn những kẻ kia đều là đồ lòng lang dạ sói, chỉ muốn cướp ngôi vị hoàng đế của ngài mà thôi!"

Hoàng đế cười lạnh, nói: "Đứa con hiếu thuận? Hắn cũng đã trèo lên giường của Trương Mỹ nhân rồi, thật đúng là vô cùng hiếu thuận!" Nếu Trương mỹ nhân mang thai thì chẳng biết đứa nhỏ này là con của Hoàng đế hay Thái tử nữa. Nghĩ đến điều này, sắc mặt Hoàng đế trở nên cực kỳ khó coi, gương mặt như được ướp khối băng ngàn năm.

Mọi người cuống quít quỳ xuống không dám nghe tiếp, bao gồm cả Liên phi và Lí Vị Ương. Nhưng sự việc này giờ đã không còn là bí mật, bọn họ đều nghe thấy, Hoàng đế cũng không thể giết hết tất cả mọi người.

Hoàng hậu lại không nghĩ là đúng, bật thốt lên: "Thái tử bị người ta hãm hại! Làm sao hắn có thể coi trọng tiểu tiện nhân kia được!"

Cơn tức của hoàng đế càng dâng cao, gương mặt đã đỏ bừng cả. Rất nhiều năm qua ông ta chưa từng toát ra lửa giận đến vậy. Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hoàng hậu, ông nói: "Là lỗi của trẫm, những năm gần đây trẫm quá dung túng mẫu tử các ngươi, khiến các ngươi không biết tôn ti, quy củ, không biết thể diện, đã trở nên vô liêm sỉ cực điểm!"

Hoàng hậu là vợ cả kết tóc trăm năm của Hoàng đế, lúc trước thì mặc kệ nàng làm cái gì, ông đều sẽ không sỉ nhục nàng trước mặt mọi người như thế. Giờ phút này hoàng hậu đang bị bệnh nên vô cùng yếu ớt, nghe vậy không nhịn được chảy nước mắt, khẩu khí lại càng thêm ngang bướng, hung hãn: "Ta ở trong cung phú quý đầy đủ, nhưng giờ lại bị mất thể diện như vậy, ngài nghĩ rằng ta chịu được sao?! Hơn một năm qua ngài không hề đến phòng của bất cứ phi tử nào trong cung, trừ bỏ tiện nhân đang giả dạng tiên nữ kia. Ngài thật sự sủng ái ai chứ? Ngài còn nói chúng ta không biết thể diện?! Nếu ngài không muốn thấy mẹ con ta nữa, thì giết chúng ta đi! Ngài cũng khỏi phải vướng mắt!"

Nghe vậy, Lí Vị Ương cúi đầu mỉm cười.

Nhưng vào lúc này, Thác Bạt Chân vội vàng chạy tới. Hắn quỳ xuống đất phịch một tiếng, giữ chặt long bào của Hoàng đế, đau khổ cầu xin: "Phụ hoàng! Van cầu người suy nghĩ lại! Nhất định là Thái tử bị kẻ khác hãm hại, mẫu hậu cũng nhất thời tức giận mới có thể nói lời phạm thượng. Xin người nể tình mẫu hậu nhiều năm vất vả, tha thứ cho nàng!" Nói xong, hắn dập đầu bang bang trên mặt đất.

Bộ dạng trung thành đau khổ như vậy, trong mắt người khác có lẽ còn thật sự nghĩ Thác Bạt Chân cực kỳ hiếu thuận nữa kia! Lí Vị Ương cười lạnh, giờ hắn còn cần Hoàng hậu và Thái tử nên hắn mới hy vọng hai mẹ con này thoát nạn.

Liên phi cúi đầu, nghĩ đến nguyên nhân Lí Vị Ương bảo nàng phóng hỏa trong cung. Mục đích chỉ có một, đó là tung hê chuyện này đi khắp nơi! Bởi vì dù Hoàng đế phát hiện ra gian tình của Trương mỹ nhân và Thái tử thì cùng lắm là giết Trương mỹ nhân thôi. Tuy ông ta muốn phế Thái tử từ lâu, nhưng vẫn còn do dự. Bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện này, nếu Hoàng đế còn muốn tha cho Thái tử thì ông ta sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ! Tôn nghiêm của hoàng gia không thể xâm phạm, cho dù ngươi có là bậc Thái tử chỉ cách vị trí đế vương một bước. Ngày nào còn chưa ngồi trên ngai vàng, ngươi vẫn phải biết thân biết phận của mình mà cúi đầu khuất phục!

Thác Bạt Chân cố gắng nháy mắt với Hoàng hậu, mong có thể khiến nàng bình tĩnh trở lại. Chỉ tiếc hắn không biết, giờ phút này Hoàng hậu đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi. Khi nàng bị hoàng đế quát tháo trước mặt mọi người, nàng đã không thể trở về hình ảnh Hoàng hậu đoan trang cao quý như xưa nữa. Nàng được cung tỳ đỡ lên, thân thể run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng đột nhiên trở nên lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi. Đáy mắt ngấn lệ cũng nhẫn nhịn không để rơi xuống, cắn răng nói: "Ngươi không cần van cầu hắn. Ở trong lòng hắn, mẹ con chúng ta đã sớm không là cái gì cả!"

Nhẫn nại của Hoàng đế đã đến cùng cực, thở phì phò chỉ vào Hoàng hậu, nói: "Ngươi... Được... Người đâu! Tuyên Triệu Lễ bộ đại nhân tiến cung! Truyền chỉ, trẫm muốn phế bỏ bát phụ này!"

Thác Bạt Chân sắc mặt đại biến, bởi vì kinh ngạc quá độ mà choáng váng mặt mày, ngực cũng cảm thấy bị đè nén, như thể bị một tảng đá ngàn cân đè xuống. Một cỗ lửa giận bùng phát từ nội tâm, còn có sự thất vọng tràn trề và sự sợ hãi sâu đậm. Tại sao Hoàng đế lại trở thành thế này? Tại sao lại biến thành như thế này? Mọi chuyện đều vượt ra khỏi sự khống chế của hắn!

Hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu khóc bi thương: "Phụ hoàng, mẫu hậu nhất thời thất thố!"

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: "Nàng luôn miệng nói trẫm bỏ rơi mẫu tử các nàng, vậy thì trẫm cần gì phải nhẫn nại thêm nữa! Nếu còn nói nữa trẫm sẽ trị tội ngươi!"

Lí Vị Ương cười lạnh, kỳ thực hôm nay Hoàng đế quát giận một hồi nhưng đã nghĩ sẽ không so đo chuyện này với Hoàng hậu, định sai người đưa nàng trở về. Rồi chuyện lập tức kết thúc. Nhưng thật không ngờ Hoàng hậu lại dám nói nàng tình nguyện bị phế. Lời này như một cái tát vang dội vào mặt Hoàng đế. Ông ta muốn sủng ái ai, ở cùng với ai, chuyện đó là ân huệ của Hoàng gia. Cho dù là Hoàng hậu cũng không thể ngang nhiên chất vấn chuyện này trước mặt mọi người. Sao Hoàng đế có thể không tức giận cơ chứ?

Hoàng hậu vốn có thể khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng hôm nay nàng vô cùng tức giận.Bởi vì Lí Vị Ương cố ý đến trào phúng lại thêm một Liên phi ngây thơ trong veo như nước. Hoàng hậu không khỏi nghĩ rằng vì Liên phi nên Hoàng đế mới không thèm sủng ái ai khác trong hậu cung... Nhưng dù sao tuổi của nàng cũng lớn, khó tranh giành sủng ái được với Liên phi trẻ tuổi. Tuy rằng vô cùng chướng mắt, nhưng nàng vẫn coi như không biết gì. Nhưng hiện giờ Hoàng đế lại vì Liên phi mà trách cứ nàng, hơn nữa còn vu hãm Thái tử cấu kết với Trương mỹ nhân! Trong mắt Hoàng hậu, nếu không phải Hoàng đế sủng ái Liên phi mà bỏ rơi đám nữ tử trong cung thì sao Trương mỹ nhân có thể đi thông dâm với Thái tử? Nếu không phải các nàng dụ dỗ hãm hại, sao Thái tử có thể chạy đến hậu cung lên giường với ả tiện nhân của phụ thân mình! Vì vậy đương nhiên Hoàng hậu bị suy nghĩ này cuốn lấy, lại vì bản thân đang tức giận nên mới đường đột xúc phạm Hoàng đế như thế.

Nàng vốn tưởng rằng chẳng qua Hoàng đế nhất thời tức giận mà thôi. Nào ngờ lại nghe được hắn thật sự muốn phế bỏ thân phận hoàng hậu của nàng. Hai tay nàng run run, sắc mặt hoàn toàn trở nên dữ tợn, vung hai tay như một dã thú liều mạng xông về phía Hoàng đế. Cho tới bây giờ Hoàng đế chưa bao giờ thấy bộ dạng này của nàng, vừa thêm chán ghét vừa có chút sợ hãi, vội vàng lui về phía sau một bước, nói: "Còn không mau bắt lấy Hoàng hậu! Nàng ta bị thần kinh rồi!"

Hộ vệ không kịp phản ứng. Liên phi vội chạy lên che chở Hoàng đế, nào ngờ lại bị Hoàng hậu đánh trúng một chưởng, trên khuôn mặt xinh đẹp nhu tình như nước lập tức xuất hiện vết máu đỏ tươi. Liên phi ôm gương mặt khóc bi thương, hộ vệ vội vàng giữ lấy Hoàng hậu. Hoàng đế hung hăng trợn mắt nói: "Hoàng hậu không đức, không hiền, làm mất thân phận mẫu nghi thiên hạ, lập tức phế bỏ ngôi vị hoàng hậu, biếm thành thứ dân!"

Lúc này, toàn bộ không khí trên đại điện như bị đè nén. Toàn bộ cung nữ thái giám đều bồn chồn, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhất thời không biết nói gì, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy thanh âm xào xạc của gió thổi bên ngoài.

"Phụ hoàng..." Thác Bạt Chân vội vàng nói, "Từ trước tới nay chưa từng nghe mẫu hậu phạm vào thất đức. Bây giờ người đột nhiên xử trí như vậy, sợ là chấn động kinh thành, thiên hạ hoảng loạn. Người nhất định phải cân nhắc!"

"Câm miệng!" Hoàng đế đột nhiên nổi giận nói.

Thác Bạt Chân biết Hoàng hậu ngã xuống có nghĩa là kế hoạch mà bao lâu nay hắn dốc sức xây dựng cũng sẽ đổ sông đổ biển. Với hắn mà nói, Hoàng hậu với Thái tử sớm muộn gì cũng phải trừ bỏ, nhưng tuyệt đối không phải lúc này! Hắn quỳ gối lết về phía trước một bước, liên tục khấu đầu nói: "Phụ hoàng! Cho dù người muốn trừng phạt nhi thần, nhi thần cũng phải nói! Ý chỉ này vạn lần không được. Mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, chính là chi mẫu của thiên hạ, dù là không đức không hiền cũng không có chứng cứ rõ ràng. Người không thể tùy tiện phế hậu!"

Liên phi trong lòng cười lạnh, nhưng cũng lau nước mắt, ôn nhu nói: "Bệ hạ, Hoàng hậu nhất thời tức giận mới phạm phải tội lớn ngập trời. Thỉnh cầu Hoàng thượng minh xét!" Lời nói này hoàn toàn có tính thăm dò.

Trong giọng nói của Thác Bạt Chân đều là nghẹn ngào bi ai, liên tục dập đầu: "Phụ hoàng phế bỏ Hoàng hậu, thiên hạ sẽ kinh động. Đến lúc đó nếu có người bịa đặt sinh sự, cũng khó có thể ngăn cản. Van cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Liên phi vừa khuyên bảo, vừa lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ như trân châu rơi thành chuỗi không ngừng. Điều này càng khiến vết máu trên khuôn mặt tiên tử nhân gian của nàng thêm rõ ràng. Hoàng đế vốn có thể suy nghĩ lại, nhưng khi nhìn đến mặt Liên phi, lại nghĩ đến lời nói Đế vương ngàn vàng không thể thay đổi và hành vi dâm loạn của Thái tử. Bỗng dưng những áy náy dành cho hoàng hậu tan thành mây khói.

Hắn lãnh khốc nói: "Không cần nói nữa! Lập tức chiêu cáo thiên hạ!"

Tất cả mọi người trầm mặc, một khi hoàng đế thật sự chiêu cáo thiên hạ thì sự việc này không có cách nào cứu vãn nữa.

Khóe miệng Lí Vị Ương tươi cười càng thâm thúy. Nhưng nàng biết Thác Bạt Chân còn có con bài chưa lật. Đến bây giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy An Quốc công chúa, nghĩ sơ qua cũng biết nàng ta đang làm cái gì!

Quả nhiên, Hoàng đế vừa dứt lời liền thấy loan giá của Thái hậu vội vã đến. Mà kẻ đang đứng cạnh loan giá Thái hậu chính là An Quốc công chúa. Lúc này An Quốc công chúa thu lại vài phần hung hăng càn quấy khi chưa gả, trở nên cẩn trọng hơn. Lí Vị Ương nhìn An Quốc công chúa liên tục cười lạnh. Chẳng qua là tạm thời thu liễm lại, chứ là sói thì sao thay đổi được, ngụy tạo bản thân cũng vì che giấu những tội nghiệt đã gây ra mà thôi.

Thái hậu nhìn tình huống trước mắt, không khỏi giận tái mặt, nói: "Đều vào trong điện nói đi."

Mọi người vào đại điện, An Quốc công chúa đỡ Thái hậu ngồi xuống. Thái hậu nhìn Hoàng đế, nói: "Có chuyện gì mà không thể nói bình thường, phải rầm rộ kinh động mọi người như vậy. Rốt cục có biết quy củ của Hoàng gia không?"

Lí Vị Ương vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại cười lạnh. Cháu trai của ngươi đã leo lên giường phi tử của con trai ngươi rồi. Quy củ của Hoàng gia sớm đã mất hết cả!

Hoàng đế sắc mặt đỏ lên, nhưng dù sao ông cũng là quân chủ của một nước, không khỏi nói: "Thái hậu, trẫm đã dễ dàng tha thứ cho bọn họ nhiều lần rồi. Lần này không thể dễ dàng tha thứ được nữa!"

Thái hậu nhíu mày, ánh mắt nhìn một vòng mọi người ở trong điện. Khi nhìn trên mặt Liên phi có máu nhuộm đỏ tươi, không khỏi nhíu mày. Lại nhìn đến Hoàng hậu tóc tai bù xù, bệnh tình nguy kịch, không khỏi thở dài, nói: "Xem như nể mặt ai gia, hãy tha cho Hoàng hậu!"

Liên phi trong lòng kinh hãi. Thác Bạt Chân không khỏi có chút vui sướng, hắn biết chỉ cần có thể giữ được Hoàng hậu thì Thái tử cũng sẽ bảo vệ được. Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy Thái hậu khuyên bảo Hoàng đế trước mặt mọi người như vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

Người lạnh nhạt như Lí Vị Ương mà trong lòng lúc này cũng thấy vô cùng khoan khoái... Nếu hôm nay An Quốc công chúa không ở đây, Thác Bạt Chân không ở đây, Hoàng đế có lẽ sẽ nghe lời Thái hậu. Mà cố tình là tất cả bọn họ đều có mặt ở đây. Chuyện này dứt khoát không thể thương lượng được!

Hoàng đế là người đầu tiên cảm thấy An Quốc công chúa và Thác Bạt Chân cố tình mang Thái hậu đến uy hiếp ông. Mà ông cực kỳ chán ghét bị người khác uy hiếp thế này! Sắc mặt Hoàng đế rét run, ánh mắt của ông ta xẹt qua An Quốc công chúa, khẩu khí lãnh đạm: "Thái hậu nói đúng, phế hậu là đại sự, không nên vội vàng như vậy. Nhưng thân thể Hoàng hậu có bệnh, không thể chủ trì tiếp công việc hậu cung. Từ hôm nay trở đi, đưa nàng vào tẩm điện dưỡng bệnh! Không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được vào thăm."

Thấy Thái hậu có vẻ còn muốn nói tiếp, Hoàng đế lại nói, "Thái hậu, ý trẫm đã quyết."

Thái hậu sửng sốt, không khỏi thở dài một hơi. Lúc An Quốc công chúa tìm đến mình, bà biết bản thân không có biện pháp nào ngăn được Hoàng đế. Bởi vì bà hiểu con trai mình nhất. Những năm gần đây, nếu hoàng đế muốn giết ai thì không ai có thể cứu người được. Ngược lại, nếu càng khuyên bảo thì hoàng đế sẽ càng cảm thấy người đó uy hiếp hắn.

Liên phi không tự chủ được trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng không giống Lí Vị Ương có thể hoàn toàn hiểu biết tính cách của Hoàng đế như vậy. Trong lòng nàng vẫn có chút không yên, lại cảm thấy chuyện hôm nay có chút thần kỳ. Nhất thời cảm thấy thắng lợi này như khiêu vũ trên đầu thanh đao, nguy hiểm trùng trùng.

Trong mọi người ở đây, chỉ có Lí Vị Ương và Thác Bạt Chân hiểu rõ tình huống hôm nay. Thác Bạt Chân hiểu được, khi Hoàng hậu đánh Liên phi một tát thì nó đã trở thành con đường đưa nàng và Thái tử cùng xuống địa ngục. Hắn đột nhiên hiểu rõ, vì sao hôm nay Lí Vị Ương muốn dẫn Liên phi đi kích thích Hoàng hậu. Bởi vì nàng biết, chắc chắn hoàng hậu không thể nhịn được nữa, cũng nắm bắt chuẩn suy nghĩ của Hoàng hậu. Một người có bệnh tình nguy kịch căn bản là không kiêng kị điều gì! Nhưng chính vì thế mới dẫn nàng vào vực thẳm vạn trượng!

Thái hậu kinh hãi, Hoàng đế lấy lí do "nghỉ ngơi dưỡng bệnh" lập tức sai người nhốt hoàng hậu vào tẩm cung của nàng. Tất cả đã ấn định, không thể thay đổi nữa. Tuy không phế hậu, nhưng đối với Hoàng hậu mà nói thì chuyện này còn thê thảm hơn cả phế hậu nữa.

Hoàng đế nhìn thoáng qua Thái hậu, nói: "Người đâu, dẫn Thái tử tới. Đồng thời triệu kiến Thừa Tướng, Lục Bộ Thượng Thư và các đại thần lập tức đến Thanh Tâm Điện, ta có việc muốn công bố."

Trong điện không khí ngưng đọng, mọi người hiểu Hoàng đế còn có quyết định muốn ban ra. Sắc mặt Thái hậu hơi đổi, không lẽ hoàng đế muốn...!

Chỉ nửa canh giờ, các vị đại thần vốn đang nghị sự trong chính điện lập tức đều đi về phía Thanh Tâm Điện. Trong cung Đại Lịch phân thành nội cung và ngoại cung. Nội cung là nơi ở của Hoàng hậu và phi tử, các đại thần không thể dễ dàng tiến vào. Còn ngoại cung lại là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ. Ở giữa nội cung và ngoại cung chính là Thanh Tâm Điện, một phòng nghị sự tương đối đặc thù.

Thác Bạt Chân cắn răng, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương. Tội danh cấu kết với phi tử của Thái tử căn bản là không thể công bố trước mặt mọi người, bởi vì Hoàng đế sẽ không bao giờ phơi bày việc xấu trong nhà! Sẽ không có chuyện đánh ngã Thái tử dễ dàng như vậy! Mà Lí Vị Ương lại không nhìn hắn lấy một cái, chỉ có vẻ mặt hờ hững như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Nàng chỉ là một người không hiểu chuyện, là kẻ ngoài cuộc đứng xem.

Hoàng đế không chỉ triệu tập các đại thần quan trọng, mà ngay cả các phi tử nhị phẩm, thân phận không cao cũng được triệu vào. Toàn bộ các hoàng tử công chúa đều có mặt, mọi người đều ý thức được sự tình Hoàng đế muốn tuyên bố không chỉ là đại sự của triều chính mà còn liên quan đến toàn bộ hoàng thất. Chuyện này đối với Lí Vị Ương mà nói là một chuyện tốt. Tận mắt thấy Thác Bạt Chân nổi giận làm trong lòng nàng thực sự thoải mái.

Các văn võ quần thần đứng hai bên, nhóm người Thạc Bạt Ngọc và Cửu công chúa cũng đã đến. Nhưng toàn bộ đại điện lại yên tĩnh đến mức thần kỳ, khiến mọi người không khỏi có cảm giác bất an.

Lí Vị Ương nhướng chân mày liếc Thác Bạt Ngọc một cái, đối phương gật đầu với nàng. Nàng mỉm cười, bởi nàng hiểu mọi việc đã được làm thỏa đáng.

Hoàng đế nghiêm túc nhìn lướt qua toàn bộ các thành viên trong hoàng thất và các đại thần trong điện. Hoàng thượng không mở miệng thì ở dưới cũng rất yên tĩnh. Thật lâu sau đó, Hoàng đế rốt cuộc lên tiếng: "Hôm nay, trẫm triệu tập các ngươi là muốn tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng."

Nghe đến đó mọi người nhìn nhau, nhưng vẫn im lặng chờ đợi.

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Thái tử ngỗ nghịch mưu phản đã lâu, càng ngày càng rõ ràng, nay trẫm hạ quyết tâm phế ngôi vị thái tử!"

Ông vừa dứt lời, chợt nghe có một thanh âm "Phịch" vang lên dưới điện. Có người té ngã dưới đất, hóa ra đó chính là Thái tử vừa mới bị hộ vệ lôi vào đại điện. Kỳ thực, nói về mĩ mạo thì Trương mỹ nhân còn không bằng sườn phi Tưởng Lan của hắn và các nữ tử khác mà hắn đã lâm hạnh qua. Hơn nữa hắn đã từng sủng ái Tưởng Lan vô cùng, thậm chí mọi chuyện đều suy nghĩ cho nàng. Nhưng sau này khi Tưởng gia bị tiêu diệt, Tưởng Lan cũng bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên, không mềm mại hiểu ý như trước. Cả ngày nàng chỉ quan tâm vị trí Thái tử phi, thậm chí còn không quan tâm chăm sóc hắn như trước! Dần dần hắn có chút chán ghét Tưởng Lan, bắt đầu âm thầm tìm mỹ nhân khác. Nhưng khổ một điều: Hoàng đế luôn tuyển phi tử cho chính mình nhưng lại hi vọng Thái tử có thể giữ mình trong sạch, rời xa nữ sắc. Nhất là gần đây, tuy hắn không bị phụ hoàng trách phạt nhưng hắn có thể cảm giác hoàng đế đã lãnh đạm với hắn. Bởi vậy mặc dù hắn muốn mỹ nhân nhưng cũng không dám làm càn, luôn phải tỏ ra nghiêm trang trước mặt người khác.

Nhưng con người đều như thế, càng bị cấm đoán thì nhu cầu thỏa mãn dục vọng lại càng cao, nếu gặp được cơ hội lập tức trở nên mãnh liệt gấp bội. Đúng thời điểm Thái tử cảm thấy nhàm chán, lại gặp được Trương mỹ nhân ở giữa hậu cung. Trương mỹ nhân vốn là người mà hắn huấn luyện ra đưa vào trong cung hoàng đế làm gián điệp, chuyên tìm hiểu tin tức của hoàng đế. Đáng tiếc, tuy Trương mỹ nhân diễm quang tỏa sáng bốn phía, phong tình vạn chủng lại không so nổi với Liên phi mĩ mạo tựa tiên tử giáng trần. Vào cung chỉ gây được sự chú ý rồi sau đó dần chìm xuống, không chút nổi lên. Thái tử lấy cớ tìm hiểu tin tức của hoàng đế để thông đồng với Trương mỹ nhân thêm một lần nữa. Hoàng đế đã lớn tuổi, Trương mỹ nhân lại không có con nối dòng, nếu hoàng đế băng hà thì nàng sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại thâm cung. Đến lúc đó phải ăn chay niệm phật, tịch mịch lạnh lẽo. Trẻ tuổi như nàng sao có thể nhẫn nhịn được, cho nên nàng dùng tất cả chiêu bài, bám lấy Thái tử.

Nhưng Thái tử cũng là người thông minh. Tuy Trương mỹ nhân địa vị không cao, có điều vẫn là phi tử của hoàng đế. Bối phận chính là thiếp của cha mình, chuyện loạn luân như vậy rất ảnh hưởng đến vị trí của hắn, nên hắn luôn cẩn thận không để ai bắt gặp. Khi tẩm cung của Hoàng hậu bị cháy, đột nhiên hắn nhận được túi gấm của Trương mỹ nhân, hắn đã giật mình. Hắn tỏ vẻ giữ đạo hiếu, trai giới tắm rửa nhiều ngày, không chạm qua mỹ nhân, lần này dĩ nhiên là không kiềm chế được. Biết hoàng đế sẽ không dễ dàng đến tẩm cung của Trương mỹ nhân, hoàng hậu lại đang ngủ say, Thái tử nghĩ là đã an bài thỏa đáng, nên mới vội vàng đi yêu mỹ nhân, nào ngờ bị bắt gian tại trận.

Thái tử vẫn tưởng rằng còn có cơ hội cầu xin, lại không ngờ ánh mắt hoàng đế chưa thèm nhìn hắn một cái mà lập tức định tội mưu phản cho hắn. Choáng váng bất ngờ, hai chân hắn mềm nhũn té trên mặt đất.

Lúc này trên trán các đại thần trong điện đều sớm chảy mồ hôi lạnh. Nhất là những người qua lại thân mật với Thái tử từ trước, trong lòng đều nổi trống. Nhưng ai ai cũng cắn chặt răng cố gắng đứng thẳng thân mình, cố gắng khỏi khiến Hoàng đế cho rằng bản thân cấu kết với Thái tử.

Nhìn các đại thần đều cúi đầu, hoàng đế nói: "Có ai muốn nói gì?"

Thác Bạt Ngọc tiến lên một bước, nói: "Phụ hoàng, hôm nay Thái tử đã không thể kế thừa nghiệp lớn. Phế hay lập đều là đại sự của triều đình, nên ban chiếu thư công bố tội ác của Thái tử trước thiên hạ. Vừa làm kinh sợ đến bè đảng cấu kết của Thái tử, khiến mọi người tâm phục khẩu phục, thiên hạ quy tâm."

Hoàng đế gật đầu, nói: "Trẫm đã sai người điều tra phủ Thái tử và tẩm cung của Hoàng hậu."

Không bao lâu liền có thị vệ tiến vào trong điện trình vật chứng trong tay lên Hoàng đế. Hoàng đế cười lạnh một tiếng, cầm một cái bao ném vào chân Thái tử, nói: "Ngươi tự xem đi!"

Thái tử mở bao ra thấy bên trong có một con rối gỗ hình người, chiều dài 7, 8 thước. Con rối này bị dây thừng trói chặt và có một cái đinh sắt đóng lên vị trí trái tim. Mà đáng sợ nhất chính là trên người nó lại mặc long bào! Thật rõ ràng, con rối gỗ này chính là chỉ Hoàng đế!

Sắc mặt Thái tử hoàn toàn thay đổi, hắn run run không thể nào đứng lên được.

Hoàng đế chỉ vào Thái tử, nói: "Đây là vật được đào ra từ hậu cung của Hoàng hậu. Mà Hoàng hậu luôn luôn đoan trang hiền thục, không thể làm ra loại chuyện này, khả năng duy nhất chính là ngươi!"

Lí Vị Ương mỉm cười, trên thực tế con rối này được đào ra từ trong cung của Trương mỹ nhân. Tẩm cung của Hoàng hậu đã bị Thác Bạt Chân phòng bị nghiêm ngặt, căn bản là không thể mang vào đó chôn. Nhưng Hoàng đế cũng không muốn nói cho ai biết thứ này được lấy từ đâu, bởi vì ông đã quyết định phế Thái tử. Cho nên con rối được đào ra từ chỗ nào cũng đều như nhau.

Sắc mặt Thác Bạt Chân xanh mét, hắn biết đây là chủ ý Lí Vị Ương đã nghĩ từ lâu chứ không phải chủ ý nhất thời hôm nay. Thậm chí nàng còn đoán được Hoàng đế sẽ không nói ra tội thật của Thái tử nên đã chuẩn bị lý do vô cùng thỏa đáng cho ông ta. Có tội nào nặng hơn mưu phản cơ chứ! Việc đã đến nước này, hắn không thể cứu Thái tử được. Bây giờ hắn cần mau chóng rửa sạch những liên quan giữa hắn và Thái tử.

Sắc mặt Thái tử tái nhợt, đôi môi cũng run run. Tuy hắn không biết ai ác độc hãm hại hắn như vậy, nhưng hắn lại hiểu bản thân mình xong rồi. Tất cả đã mất hết rồi.

Thác Bạt Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: "Bệ hạ, Thái tử cùng nhi thần chung sống từ nhỏ, không khi nào hắn không lãng phí xa xỉ, còn luôn oán hận người. Hắn thường xuyên nói: phụ hoàng luôn trách cứ hắn sủng hạnh cơ thiếp, nhưng không phải chính người cũng nạp rất nhiều phi tử mĩ mạo sao? Hắn chỉ học theo tác phong của người mà thôi!" Vừa dứt lời, hắn nhìn thoáng qua gã quan chức Trần Chính bên người Đông Cung Thái tử. Trần Chính hiểu ý, lập tức bước ra khỏi hàng, dập đầu nói: "Không chỉ như vậy, Thái tử còn mở tế đàn mời đạo sĩ đến nguyền rủa bệ hạ. Đạo sĩ kia nói bệ hạ thọ thiên thu muôn đời không dễ dàng thay đổi. Thái tử liền bắt đạo sĩ kia sửa đổi thời gian thọ của ngài, nguyền rủa ngài chết sớm để hắn nhanh chóng bước lên ngôi vị."

Sắc mặt Hoàng đế đã khó coi tột đỉnh.

Ông lạnh lùng nói: "Thái tử không đức, thiếu chút nữa thì giang sơn xã tắc của trẫm bị hủy trong tay tên nghịch tử phản đồ này! Truyền thánh chỉ của trẫm, lập tức phế Thái tử. Nhốt hắn vào thiên lao và giao cho Hình Bộ Thượng Thư điều tra án mưu nghịch."

Thác Bạt Chân đi ra cung điện vừa vặn gặp Lí Vị Ương đang rời đi. Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt như mũi tên sắc nhọn tẩm độc bắn về phía nàng. Lí Vị Ương mỉm cười: "Điện hạ, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?"

Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng. Đôi mắt Lí Vị Ương trầm như giếng sâu mang theo bóng tối bao trùm lên người hắn, vô cùng đáng sợ. Hắn đã quá chủ quan mà coi thường nàng. Nàng thật sự là một tay che trời, hơn nữa tâm cơ lại khó lường như vậy...

Khiến người ta không rét mà run!

Từ khi hắn ý thức được việc tranh đoạt ngôi vua thì hắn biết bản thân mình sẽ phải đối mặt với vô số địch nhân. Nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới, địch nhân lớn nhất của hắn lại là nữ tử mà hắn từng động tâm. Khuôn mặt này đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mộng của hắn. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào hắn lại nhớ tới nàng, kết quả hắn lại yêu-hận-ghét-oán đan xen. Càng như thế hắn càng yêu nàng, lại vô cùng hận nàng. Lí Vị Ương, ngươi thật đáng sợ, lúc ngươi cười chắc cũng giấu ý niệm muốn xé xác ta thành từng mảnh.

Hắn cười lạnh, nói: "Lí Vị Ương, ngươi lợi dụng Liên phi để tính kế Thái tử và Hoàng hậu. Thậm chí ngay cả tâm tư của phụ hoàng và Thái hậu ngươi đều tính toán thật chính xác. Ngươi bảo ta phải đối xử với ngươi thế nào đây? Căn bản ngươi chính là ma quỷ chuyên tính kế người khác!"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Tam điện hạ có ý gì vậy! Thực sự Vị Ương nghe không hiểu. Nếu Vị Ương có bản lĩnh lớn như vậy, điện hạ còn có thể đứng đây nói chuyện với ta sao? Ai nha, sắc trời cũng không còn sớm, Vị Ương cũng nên xuất cung rồi. Ngày mai còn có chuyện xảy ra thì điện hạ không cần kinh ngạc quá đâu." Nói cách khác, Thác Bạt Chân, ngươi nên chấp nhận số phận đi.

Thác Bạt Chân mắt lạnh nhìn nàng, nhẹ giọng nói một câu: "Ván này ngươi thắng. Nhưng tiếp theo ta sẽ không thất bại!"

Lí Vị Ương cười lạnh nói: "Vậy ta sẽ rửa mắt trông chờ!"

Từ xa An Quốc công chúa nhìn thấy Thác Bạt Chân nói chuyện với Lí Vị Ương, nhất thời tức giận đến xanh mặt. Nàng gả cho Thác Bạt Chân đã phát hiện trong phủ hắn có bốn thị thiếp mĩ mạo và vô số vũ cơ xinh đẹp, người người phong tình vạn chủng, sắc nghệ song tuyệt. Nhưng nàng lại cảm thấy trong bốn thị thiếp kia thì người được sủng ái nhất tên là A Hạ, ngũ quan có năm phần tương tự Lí Vị Ương. Còn một người tên Vân Tuyết thì có ánh mắt giống Lí Vị Ương, lạnh lùng nhàn nhạt, phảng phất mang theo một loại hấp dẫn, khiến người ta không thể cự tuyệt.

Nàng giận dữ, khoét đôi mắt của thị thiếp này, còn đem tròng mắt ngâm rượu. Bình thường Thác Bạt Chân đối đãi với nữ nhân trong phủ không mặn không nhạt, không coi sinh tử của bọn họ để ở trong lòng, nhưng cũng không thể chịu được hành vi kiêu ngạo của nàng như thế. Lúc đó hắn đã giận giữ khiển trách nàng. An Quốc công chúa lại không thèm để ý, dù sao nàng cũng từng nhìn thấy vô số thủ đoạn trong cung đình. Nàng vốn tự xem thân phận mình cao quý, mà nàng hết sức lấy lòng, dùng mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể khiến Thác Bạt Chân dịu dàng với nàng. Bất đắc dĩ, An Quốc công chúa chỉ có thể nghĩ vốn dĩ trời sinh hắn đã như thế. Vậy mà mỗi lần nhìn thấy hắn nói chuyện với Lí Vị Ương, hắn đều có biểu tình dao động. An Quốc công chúa nghĩ: "Không phải Thác Bạt Chân không có tâm, chỉ là hắn không chịu đặt tâm tư lên người nàng."

Lí Vị Ương là cái thá gì? Mặc dù là Quận chúa, nhưng chẳng qua chỉ là một thứ nữ do nha đầu rửa chân sinh ra! An Quốc công chúa tự mãn, cho rằng mình cao quý hơn Lí Vị Ương rất nhiều. Sao nàng có thể nguôi được cơn tức này! Nàng vì Lí Vị Ương, năm lần bảy lượt tranh cãi ầm ĩ cùng Thác Bạt Chân. Nhưng mỗi lần đều là nàng đi cầu xin hắn tha thứ! Thậm chí hiện giờ phòng ngủ của nàng hắn cũng không chịu đến, hắn chỉ một lòng sủng ái các thị thiếp khác. Nàng dùng mọi thủ đoạn, cho dù là bí mật xử lí các nữ tử này thì qua ngày sau Thác Bạt Chân lại tuyển một đám vũ cơ khác vào phủ. Tuy nàng có bản lĩnh thì cũng không thể giết sạch mỹ nhân Đại Lịch được. Nàng bị đè nén thật lâu, bất đắc dĩ cầu hòa với Thác Bạt Chân, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn luôn buồn bực. Một ngụm ác khí không có chỗ phát, hôm nay lại thấy Thác Bạt Chân nói chuyện với Lí Vị Ương. Cơn tức trong lòng nàng lập tức tràn lên phế quản.

Nàng bước nhanh đến trước mặt Lí Vị Ương, nói: "Giữa ban ngày mà đứng đây câu dẫn nam nhân. Quả nhiên là quận chúa đã gả không nổi sao?"

Lí Vị Ương liếc nhìn nàng một cái, cười lạnh nói: "Công chúa, ngươi đã quên một chuyện."

An Quốc công chúa nhướng mày: "Chuyện gì?"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Công chúa thật to gan lớn mật, đã gả vào hoàng thất Đại Lịch thì nên hiểu được quy củ của hoàng thất. Ta là nghĩa nữ của Thái hậu, do bệ hạ tự mình sắc phong, tính ra ngươi và Tam hoàng tử đều phải gọi ta một tiếng "cô cô". Sao lại dám trừng mắt nhìn ta như vậy, thật là không hiểu phép tắc. Lúc trước chúng ta có thể dung túng ngươi, bởi vì ngươi là công chúa nước khác. Nhưng hiện giờ ngươi về làm dâu Đại Lịch, chẳng lẽ ngay cả quy củ cơ bản cũng không hiểu sao?"

An Quốc công chúa hận không thể đi lên tát Lí Vị Ương một cái. Nhưng mà hai hàng lông mày Lí Vị Ương vừa nhấc, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía, khiến nàng sợ tới mức không tự chủ được lui về sau một bước. Nàng quay đầu lại nhìn, một ám vệ cũng không thấy đâu, căn bản là không thể xử lý Lí Vị Ương. Nàng nhớ tới việc vào cung không được phép mang theo ám vệ nên nhất thời có chút không yên. Sau một lúc lâu mới nặng nề nói: "Phụ hoàng từng đặc biệt cho phép ta, khi gặp người khác không cần thỉnh an!"

Đó là ngày xưa! Không phải là bây giờ! Lí Vị Ương cười lạnh, căn bản nàng ta không thể phân biệt được khách nhân với chủ nhân! Khi nàng là khách của Đại Lịch thì chuyện nàng làm sai, người khác sẽ không trách tội nàng nhưng giờ nàng đã gả vào hoàng thất, lại còn không biết thân phận của mình. Thật sự là rất buồn cười.

Thác Bạt Chân lạnh lùng nói: "An Quốc, hành lễ với Hoàng cô cô!"

An Quốc công chúa nghiến răng nghiến lợi: "Không, ta không muốn! Dựa vào đâu mà bắt ta hành lễ với kẻ hạ tiện này!"

Thác Bạt Chân lạnh lùng nói: "An Quốc, lập tức hành lễ với Hoàng cô cô!"

An Quốc công chúa ngẩn ra, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trừng to mắt, nói: "Ngươi điên rồi! Vì nàng ta mà dám hô to gọi nhỏ với ta như vậy!" Nàng không hiểu quy củ của hoàng gia, thật sự là bị người sủng ái quá mức, ngay cả ý đồ lấy đại cục làm trọng của Thác Bạt Chân cũng không nhìn ra. Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe miệng có tia mỉm cười. Có một thê tử như vậy, hậu viện của Thác Bạt Chân thật sự là đã thành lò lửa.

An Quốc công chúa lộ ra biểu cảm lã chã chực khóc, Thác Bạt Chân tức giận phất tay áo xoay người bước đi. An Quốc công chúa gọi hắn một tiếng: "Phu quân!". Nhưng Thác Bạt Chân không có ý dừng lại, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

An Quốc công chúa phẫn nộ cực điểm, lớn tiếng nói với Lí Vị Ương: "Ngươi chỉ là lão bà không gả được ra ngoài, đừng tưởng rằng có vài phần tư sắc là có thể câu dẫn được phu quân của ta!"

Lí Vị Ương bật cười: "Ta chỉ hơn ngươi một tuổi, sao lại biến thành lão bà rồi. Công chúa nói mà không suy nghĩ nha!"

An quốc cười lạnh: "Hơn chỉ một tuổi thì sao, chẳng phải ngươi không có ai dám lấy đó sao?"

Lí Vị Ương nhìn nàng, tươi cười trở nên lạnh lẽo. Đức nữ quan dẫn Lí Vị Ương ra cung, cười nhẹ nhàng nói: "Tam hoàng tử phi, giờ Thái Hậu nương nương tâm tình phiền muộn, ngài có muốn đi khuyên giải Thái hậu không?"

Nàng vốn thấy cục diện giằng co, có ý tốt đến giải vây. Nhưng mà An Quốc công chúa lại cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cút sang một bên cho ta!" Sắc mặt Đức nữ quan cực kỳ khó coi, nàng là nữ quan được sủng ái bên người Liên phi. Hơn nữa hiện giờ Hoàng hậu bị giam lỏng, trong cung Liên phi tôn quý được sủng ái nhất. Người người đều phải nịnh bợ nàng, nào ngờ An Quốc công chúa cũng không thèm nể mặt nàng.

An Quốc công chúa thấy sắc mặt Đức nữ quan trắng bệch thì cho rằng đối phương sợ hãi, càng thêm đắc ý, phô trương nói: "Lí Vị Ương, ngươi phải hiểu thân phận của ngươi. Chẳng qua chỉ dựa vào miệng lưỡi lừa gạt mới có được danh phận Quận chúa, căn bản không có huyết thống hoàng thất, cũng chẳng phải kim chi ngọc diệp. Ngươi chỉ khiến Thái hậu nhất thời vui vẻ nên người mới bị ngươi lừa gạt. Về phần phu quân của ta, chẳng qua cảm thấy ngươi có chút giá trị mà thôi. Đừng mơ tưởng đến việc hắn coi trọng ngươi!"

Đức nữ quan cảm thấy An Quốc công chúa ngày càng quá đáng. Sợ Lí Vị Ương chịu ủy khuất, vội vàng nói: "Tam hoàng tử phi, ngài nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, dù sao nơi này cũng là hoàng cung."

An Quốc lập tức cho Đức nữ quan một bạt tai, tức giận nói: "Chủ tử nói chuyện, ngươi là nô tì lại dám xen vào! Cẩn thận ta cho người lôi ngươi ra chém đầu!"

Đức nữ quan vội lui ra phía sau một bước nói: "Ngài bớt giận, là nô tì nói chuyện không biết chừng mực. Nô tì biết sai rồi."

An Quốc công chúa cười lạnh một tiếng, ý định giết gà dọa khỉ, nói: "Tiện nhân chính là tiện nhân, hôm nay ta sẽ giúp ngươi nhận rõ thân phận của ngươi! Tự vả miệng bốn mươi cái cho ta!"

Sắc mặt Đức nữ quan trở nên rất khó coi. An Quốc công chúa chẳng phải chủ tử của nàng, không có tư cách trừng phạt nàng. Nhưng nếu bị người khác biết, sẽ cảm thấy nàng mạo phạm chủ tử nên mới bị trừng phạt. Lúc đó ngay cả Liên phi cũng không thể che chở cho nàng. Tay của nàng nâng lên... Nhưng đúng lúc này, Lí Vị Ương đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Công chúa, Đức nữ quan không biết điều như vậy, theo ta thấy vả miệng bốn mươi cái không đủ. Hay là đem nàng cho ám vệ của ngươi tra tấn một phen, dùng nội công đánh vỡ tâm mạch của nàng, sau đó dùng dao nhỏ chẻ đôi thân thể của nàng. Làm như vậy chắc sẽ giải hận tốt hơn."

An Quốc công chúa nghe xong muốn dựng tóc gáy, nhướng lông mày lạnh lùng nói: "Lí Vị Ương, ngươi nói cái gì?!"

Đức nữ quan cũng phát hoảng, nhưng nàng rất nhanh phát hiện ra, Lí Vị Ương không nhắm vào nàng. Lí Vị Ương ra hiệu cho Đức nữ quan ý bảo nàng lui ra. Đức nữ quan liếc mắt nhìn An Quốc công chúa một cái rồi lui sang một bên, lại cố ý chặn tầm mắt mọi người, làm cho bọn họ không thể nghe rõ ràng hai người kia đang nói cái gì.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng nói: "Công chúa, ta nói gì chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao? Hôm nay tiến cung, ngươi có dẫn theo bốn ám vệ kia không? Nơi nguy hiểm như thế này, ngươi nên mang theo bọn họ mới đúng. Nếu gặp chuyện không may thì còn có người bảo hộ. "

"Lí Vị Ương, ngươi khỏi dọa ta. Ta nói cho ngươi biết, Tôn Duyên Quân chết không liên quan tới ta, ngươi không đủ bản lĩnh để vu oan cho ta đâu! Ngươi không có chứng cớ!" An Quốc công chúa rất cường thế, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên sự chột dạ.

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Chứng cớ? Ta cần chứng cớ làm gì? Cho dù bệ hạ biết hành vi của ngươi, cũng sẽ giấu diếm thay ngươi. Hơn nữa không có người nào dám đắc tội Việt Tây công chúa chỉ vì một nữ tử đã chết."

An Quốc cười lạnh: "Ngươi biết vậy thì tốt. Ta khuyên ngươi không cần xen vào việc của người khác. Cẩn thận ngay cả tính mạng của ngươi cũng khó bảo đảm!"

Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói: "Đúng vậy, ta nên cẩn thận, oan hồn lấy mạng không dễ chơi, công chúa cũng nên chú ý một chút mới tốt."

"Im miệng! Mau im miệng!" An Quốc công chúa giận tím mặt.

Lí Vị Ương nói chuyện ngữ khí thật bình thản, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm An Quốc công chúa: "Ngươi giết nàng nhất định là vì giấu diếm bí mật của mình. Hơn nữa ngươi tới xem bệnh, nhất định là không gặp được người chữa bệnh, nhưng bị Tôn Duyên Quân đụng vào cho nên ngươi mới giết nàng. Có phải hay không?"

An Quốc công chúa tức giận nói: "Không có, ta không có! Lí Vị Ương, ngươi đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ!" Nàng vừa nói, vừa theo bản năng lui về sau hai bước.

Lí Vị Ương khẽ nâng mi mắt, ánh mắt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống An Quốc, tươi cười trên mặt như hoa mai nở rộ trong gió lạnh, tươi mát mà lãnh liệt, mang theo một ý chí kiên định không thể lay động: "An Quốc công chúa, ngươi vẫn nên bảo trọng đi." Hai chữ bảo trọng làm cho người ta cảm thấy như từ địa ngục truyền đến, vô cùng kinh dị.

An Quốc công chúa chột dạ vô cùng, nhưng miệng vẫn ngoan cố: "Lí Vị Ương, ngươi đừng làm ta sợ, ta nói cho ngươi biết, ngươi không đắc ý được lâu đâu! Ta muốn xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao nhiêu ngày!" Nói xong, nàng xoay người bước đi thật vội vàng như thể phía sau có quỷ đang đuổi theo nàng vậy.

Đức nữ quan đi lên phía trước, thấy An Quốc công chúa vốn kiêu ngạo vô cùng lại sợ hãi thành bộ dạng này, không khỏi kỳ quái nói: "Công chúa sao lại như thế?"

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Chẳng qua là có tật giật mình mà thôi."

Đức nữ quan lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Nàng không biết Lí Vị Ương có ân oán gì với An Quốc công chúa, nhưng thấy được màn này, nàng biết Lí Vị Ương tuyệt đối không phải người dễ trêu chọc. An Quốc công chúa kiêu căng phách lối như vậy hoàn toàn là vì nàng ta có xuất thân hoàng gia, nếu không như thế thì nàng ta không thể so được với Lí Vị Ương. Nghĩ đến đây, nàng an ủi: "Quận chúa không cần đem lời nói của công chúa để ở trong lòng, nàng ta chẳng qua chỉ là đứa nhỏ bị làm hư."

Đúng vậy, bị làm hư, nhưng An Quốc lại không phải là một đứa trẻ. Nàng ngoan độc, còn cơ trí và giảo hoạt, cũng không hoàn toàn ngu xuẩn. Nếu An Quốc công chúa chỉ biết đấu đá lung tung ngang ngược thì chuyện này sẽ không phức tạp như thế. Lí Vị Ương mơ hồ cảm thấy tuy An Quốc công chúa tùy hứng nhưng vẫn có đầu óc, bằng không hôm nay nàng cũng sẽ không khuyên được Thái hậu can thiệp vào chuyện của Hoàng hậu. Đương nhiên, khuyên được Thái hậu và cứu được Hoàng hậu là hai chuyện khác nhau. Kẻ làm chuyện trước cần trí tuệ, kẻ sau cần hiểu biết tâm tư của Hoàng đế cùng Thái hậu. Có thể nói về điểm này thì Lí Vị Ương tinh thông hơn bất cứ kẻ nào. Bởi vì nàng sống trong cung đình nhiều năm, đã nghiên cứu qua tâm tư của tất cả những người cần lấy lòng.

Nhưng thực ra, kẻ mà nàng hoàn toàn không hiểu nổi lại chính là Thác Bạt Chân.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cúi đầu xuống, Đức nữ quan nói: "Hành vi của An Quốc công chúa hôm nay, nô tì sẽ về bẩm báo với Liên phi nương nương." Nói đúng ra là tìm cơ hội đến chỗ Hoàng đế cáo trạng.

Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."

Đức nữ quan nhìn trộm sắc mặt Lí Vị Ương. Mặc dù có vài phần tối tăm nhưng lại vô cùng bình tĩnh, cũng không nhìn ra điều khác lạ. Lại thấy Lí Vị Ương phất phất tay với bộ dáng không thèm để ý, Đức nữ quan cũng không nói thêm gì nữa.

Từ khi Thái tử bị phế tới nay, Hoàng đế nghiêm túc niêm phong phủ Thái tử điều tra một lượt. Giam lỏng Thái tử, thứ phi Tưởng Lan và tru diệt một đám quan viên cấu kết với Thái tử. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi quan viên đều bất an. Cùng lúc đó, Hoàng đế muốn ổn định hậu cung để cân đối thế lực nên đã hạ chiếu thăng Liên phi làm Hoàng quý phi quản lí hậu cung. Mà toàn bộ thế cục triều đình đã xảy ra biến hóa, tất cả đều được thay máu. Các đại thần cũng bắt đầu ổn định lại, nhưng Hoàng đế muốn giao ngôi vị Thái tử cho ai thì vẫn chưa được tiết lộ ra ngoài. Tuy không ít người xem trọng Thác Bạt Ngọc, nhưng có Việt Tây ủng hộ, Thác Bạt Chân cũng là người có thể cạnh tranh ngôi vua. Mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động mãnh liệt, An Quốc công chúa vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng trở thành hoàng hậu tương lai của Đại Lịch. Nàng hoàn toàn không biết một kế hoạch báo thù đã được giăng ra, từng bước đến gần nàng...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3