Thứ Nữ Song Sinh - Quyển 1 - Chương 23
Thứ Nữ Song Sinh
Quyển 1 - Chương 23: Nàng dâu Văn Gia
https://gacsach.com
Các màn trình diễn sau có vẻ không hấp dẫn lắm, Dịch Cẩn Dung phẫn hận nhìn hai tỷ muội song sinh đi từ trên đài xuống, hàm răng nghiến vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt. Vốn nàng muốn biểu diễn một tay hoạ kỹ, lại bị Dịch Cẩn Ninh phối hợp với múa tranh đoạt danh tiếng, hoạ kỹ cuả nàng cứ như thế không thể biểu hiện được tài hoa. Nàng lên đài tuỳ tiện vẽ bức tranh, nhận được không ít tiếng vỗ tay, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
...
Thưởng hà yến lần này cử hành tương đối thành công, Hoàng thượng chọn một vài người có tài, cũng vì người trẻ tuổi tạo nên vài cuộc hôn nhân, trong lòng ông rất vui vẻ.
Thưởng hà yến vừa kết thúc, Dịch Cẩn Ninh không thể chờ thêm nữa lập tức rời chỗ, Dịch Cẩn An đuổi tới. Hai tỷ muội đi song song, Dịch Cẩn Anh quay đầu nói: “Mặc dù muội muội đã lâu không cùng tỷ luyện đàn khiêu vũ, nhưng vẫn có thể bắt kịp tiết tấu của tỷ, khá lắm!”
Dịch Cẩn Ninh mỉm cười, đôi mắt phượng xinh đẹp không chớp nhìn tỷ tỷ mình, chậm rãi mở miệng: “Tỷ tỷ, chúc mừng tỷ, lập tức làm Huyền Phi rồi!”
Đang nói chuyện, Huyền Vương đi tới đối diện, cạnh hắn còn có Mạc Dật Hiên thừa kế Quận Vương. Huyền Vương tà mị cười, suýt chút nữa làm đau mắt Dịch Cẩn An.
“Vương Gia cát tường, Quận Vương cát tường!” Hai người nhẹ nhàng cúi đầu.
“Đứng lên đi.” Trong mắt Quận Vương mang theo dò hỏi, nói: “Ngươi là muội muội, còn nàng là tỷ tỷ? Chính xác!”
Dịch Cẩn Ninh âm thầm cắn răng, thu lại hận ý trong mắt, khẽ gật đầu tỏ ý đáp lời, không muốn nhiều lời với hắn. Kiếp trước, thiếu chút nữa người này trở thành phu quân nàng, cướp bức nàng còn hại nàng bị hưu, đời này nàng sẽ không để hắn được yên!
Đầu có chút đau, nàng kéo Tiểu Đào rời đi cực nhanh, Huyền Vương lại chặn lối đi. Dịch Cẩn An khẽ cười đi tới, một tay giữ chặt nàng: “Muội muội làm gì mà đi vội vậy? Hại vị quý nhân cũng sẽ không ăn thịt muội!”
“Vương Gia, xin tự trọng!” Dịch Cẩn Ninh hận không thể cho hắn một bạt tai, Huyền Vương này tự cho là phong lưu, kỳ thực là đồ háo sắc. Bình thường tự cho mình là đúng, cho rằng nữ tử nào cũng là người dung tục muốn bò lên người hắn?
Huyền Vương bị khiển trách có phần mất tự nhiên, nhưng vẫn lui ra để nàng đi. Dịch Cẩn An thấy nàng khăng khăng muốn đi, đành phải đi theo. Mạc Dật Hiên nhìn hai người, ánh mắt trở nên thâm trầm. Hai tỷ muội này, thú vị!
Trở lại Tướng phủ ngủ một giấc thật ngon, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy đầu không còn đau nữa. Ngày hôm sau cửa Tướng phủ sớm đã đầy người, đều tới cầu hôn. Lễ vật lớn nhỏ chất đầy toàn bộ phòng khách, Dịch Trường Hoa híp mắt tính toán, nghĩ xem Dịch Cẩn Ninh gả cho ai thì có lợi hơn.
Dịch Cẩn Ninh nhận được tin tức này lúc đang dùng bữa sáng, nàng lập tức bỏ lại bát đữa. Một đường vội vã đi tới phòng khách, xô đổ toàn bộ lễ vật trong phòng xuống đất.
“Ta không gả!” Bỏ lại một câu lại vội vàng rời đi, một sảnh đầy người ù ù cạc cạc.
Dịch Trường Hoa đứng dậy nói lời xin lỗi với các vị khách nhân, lễ phép uyển chuyển cự tuyệt lời cầu hôn của những người này: “ Ninh nhi còn nhỏ, chờ thêm thời gian nữa rồi lại nói. “ Ông vừa nghĩ một hồi, cảm thấy Dịch Cẩn Ninh có khả năng được Hoàng gia để mắt tới. So với Hoàng gia, ông không thèm để những người này vào mắt.
Nhiều ngày nay tâm tình ông tốt lên không ít, xong xuôi chuyện Hoàng thượng giao phí, tỷ muội Tướng phủ cũng rất tỏa sáng trong Thưởng hà yến. Ông đánh giá tiếp theo nhanh thôi, cũng sắp đến lúc mình thăng chức rồi.
Dịch Cẩn Ninh trở về viện, phiền lòng nôn nóng khoác áo choàng lên, gọi tiểu Đào ra cửa. Tiểu Đào thay đổi xiêm y cho nàng, rất vui mừng đi theo nàng. Nói đến ra cửa, kỳ thực vui vẻ nhất là nàng. Nàng hoài niệm gánh hát Bang Đức, nàng muốn ăn bánh nướng Lục thị, nàng còn nhớ kẹo hồ lô kia trong chua có ngọt...
Trên đường người đến người đi, Dịch Cẩn Ninh dắt tay áo tiểu Đào, chỉ sợ nàng vì tham ăn mà lạc mất mình. Đi tới trước một cửa hàng ngọc, Dịch Cẩn Ninh muốn chọn vài món trang sức bằng ngọc, nàng cởi áo choàng đưa tiểu Đào, sau đó đi vào.
Ai ngờ vừa đi vào đã gặp người quen trong kiếp trước. Nàng ấy tên Cố Thải thi, là cháu gái của Trung thừa ngự sử. Dịch Cẩn Ninh nhớ kiếp trước khi nàng ấy gả cho nhị công tử An Dật Hầu, không biết kiếp này nàng ấy có thể giống trước gả vào Hầu phủ hay không.
“ Ơ, ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là tiểu thư Tướng phủ! Vị này là tỷ tỷ hay là muội muội đây? “ Cố Thải Thi cầm một vòng ngọc trong tay, quay về phía Dịch Cẩn Ninh cười ha ha nói.
“ Ta là tỷ tỷ hay muội muội thì mắc mớ gì đến ngươi? “ Dịch Cẩn Ninh mang theo tiểu Đào trực tiếp tiến vào bên trong cửa hàng ngọc, để lại cho Cố Thải Thi một bóng lưng.
Tiểu Đào nói thầm bên tai nàng: “ Tiểu thư, lúc ngài đang biểu diễn nên không nghe thấy chuyện Trịnh Khang và nhị tiểu thư phủ An Dật Hầu bị xử phạt, nhưng em biết. Nghe nói gã Trịnh khang đó suýt bị An Dật Hầu cắt đứt hai chân, còn nhị tiểu thư Văn Dao cũng bị giam. Tiểu thư, người nói xem cái này có phải gọi là báo ứng xác đáng không? “
Tay Dịch Cẩn Ninh chọc ót nàng, cười nói: “ Ngươi đấy, ngay cả những chuyện bát nháo này cũng mò mẫm quan tâm. “
Lúc này, lại một người nữa bước vào cửa hàng, cũng là một nữ nhân tâm địa xấu xa. Nàng ta vừa đến lập tức hừ lạnh với Dịch Cẩn Ninh, sau đó là chúc màng Cố Thải Thi: “ Chúc mừng tỷ, Thải Thi, tương lai gả vào Hầu phủ cũng đừng quên muội đây tỷ muội ngày xưa. “
“ Hả, ta có đắc tội với nàng ta sao? “ Dịch Cẩn Ninh quay đầu nhìn nữ tử kia, bình tĩnh hỏi tiểu Đào.
Tiểu Đào ôm đầu tiểu thư xoay về phía mình, cười hì hì nói: “ Tiểu thư, người đừng để ý tới những người như vậy, nhìn nàng ta sẽ đau mắt hột, vẫn là nhìn tiểu Đào đi. “
Tiếng nói không lớn, không nhỏ vừa vặn bị nữ tử kia nghe thấy, nàng ta vọt nhanh vào phòng trong tức giận nói: “ Nói lại lần nữa xem, ngươi nói nhìn ai đau mắt hột? “
Lại là một cô nương dễ kích động, Dịch Cẩn Ninh lắc đầu không để ý đến loại người cố tình gây sự này: “ Tiểu Đào, chúng ta đi thôi. “
“ Hừ, cho rằng nổi dnah trong thưởng hà yến thì rất giỏi sao? Tới cửa cầu hôn còn không phải một vài gia đình nhỏ, không giống như Thải Thi tỷ tỷ, một khúc ‘ Phượng Cầu Hoàng ‘ đã được nhị thiếu gia An Hầu phủ coi trọng. “
Văn Thiên Tưởng thật sự đến Trung Thừa phủ cầu hôn? Dịch Cẩn Ninh bị tin tức này kinh động, bước chân cảu nàng không ổn lảo đảo về phía sau một bước, vịn vào bàn nói với Cố Thải Thi: “ Nàng nói là sự thật? “
Nếu thật như vậy, thế thì vận mệnh của mình có thể thay đổi hay không? Nàng nhớ rõ kiếp trước Cố Thải Thi gả vào hầu phủ không lâu thì bị treo cổ trong sân mình, tử trạng cực kỳ đáng sợ. Nghe nói nàng bị chính trượng phu mình ghìm chết treo lên, treo một ngày một đêm mới bị phát hiện. Chẳng lẽ mình cũng không cách nào thoát khỏi số phận kiếp trước? Đột nhiên nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng ôm chặt thân thể mình, đôi môi phát run nói với tiểu Đào: “ Chúng ta trở về đi thôi. “
Nếu ở lại, nàng khó bảo toàn sẽ không nói cho Cố Thải Thi vận mệnh bi thảm của nàng, khó bảo toàn sẽ không giống như nổi điên chạy đến phủ Xương Ấp hầu giết người. Nàng sợ! vận mệnh của con dâu Văn gia là một cái kết bi thảm trong lòng nàng, nếu vận mệnh mình lại tái diễn lại một lần, nàng thật không biết nên chống đỡ như thế nào.
Không, nàng không thể chịu thua, tuyệt không thể! Âm thầm cắn răng, nàng đã thề, nhất định sẽ ‘ báo đáp ‘ thật tốt những người đã làm tổn thương nàng. Không phải vận mệnh con dâu Văn gia vẫn chưa thê thảm như vậy sao? Nếu thật sự như kiếp trước, nàng cũng phải giúp Cố Thải Thi thay đổi, nhất định sẽ thay đổi.
Trong đôi mắt nàng lấp lánh ánh sáng lạnh, Dịch Cẩn An và Chương Dẫn Giác, còn có Mạc Dật Hiên, một người cũng đừng mong chạy thoát.