Thứ Nữ Song Sinh - Quyển 3 - Chương 14

Thứ Nữ Song Sinh
Quyển 3 - Chương 14: Đánh tráo tân nương
https://gacsach.com

Nguy hiểm ngay gần kề, ngoài kiệu diễn tấu sáo và trống bỗng chốc dừng lại, cuối cùng ngay cả chiếc kiệu cũng không thấy nhúc nhích gì nữa. Dịch Cẩn Ninh ngồi trong kiệu đã tháo khăn voan đỏ trên đầu xuống, chờ nguy hiểm tới gần hơn chút nữa nàng sẽ ra tay.

Một mũi tên nhọn phóng tới vút một tiếng.

Không xong, bọn chúng không tấn công ở cự ly gần.

Chẳng lẽ chúng biết nàng có võ công?

Nàng vận đủ nội lực, ngay trong nháy mắt lúc mũi tên còn chưa bay vào được nàng đã phá tan đỉnh kiệu, phi thân bay ra.

Bên ngoài tên bắn thủng kiệu của Dịch Cẩn Ninh biến sắc, nội lực thật thâm hậu.

Không đợi chúng kịp có phản ứng, một chiếc phi tiêu đã cắm ngay cổ.

Đám người phía sau bắt đầu hành động, cuối cùng có một đám vọt lên ngay trước mặt. Điều này làm Dịch Cẩn Ninh có loại cảm giác như đã trải qua mấy đời, chẳng bao lâu sau nàng và Mạc Liễm Sâm cùng quay lưng vào nhau giết địch, cũng là vui vẻ sung sướng như vậy.

Khi đó nàng giết chính là một vài tiểu binh có mấy miếng võ nhà vườn, bây giờ gặp lại là cao thủ ra tay từng chiêu trí mạng. Trải qua hai năm nội lực của nàng trải qua tu luyện quả thực cơ bản đã hợp hai thành một với nàng.

Nhuyễn kiếm sắc bén trong tay đâm về phía đám người bịt mặt đông như kiến cỏ, nàng gần như cho gằng bản thân đang gặt hái sinh mệnh. Trong phút chốc từng tính mạng hoá thành máu tươi trong tay nàng, ném một cái là trôi đi mất.

Nàng mệt mỏi đến mức không chống đỡ nổi nữa, song những tên áo đen bịt mặt vẫn không ngừng xông lên.

Ném ủ rũ, mệt mỏi muốn ngủ ra sau đầu, cả người nàng vô cùng đau đớn, sau ót nàng trảo ra một dòng máu tươi nhưng nàng hoàn toàn không biết. Nàng tập trung lại toàn bộ nội lực, hợp lực một trận có lẽ có thể chạy thoát. Lúc này A Sâm sẽ không đến cứu nàng, vì hắn không kịp.

Ầm...

Một tiếng nổ thật to vang lên, trong đầu Dịch Cẩn Ninh chợt lạnh lập tức thanh tỉnh chút ít, thừa dịp khói dày dùng bí thuật Nam Lăng nhanh chóng dùng bộ pháp cấp tốc kết hợp khinh công Mạc Liễm Sâm đã dạy, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Ở nơi này thêm một khắc, chính là tử vong!

Một nữ tử áo đỏ xuất hiện cnạh chiếc kiệu, nhìn kiệu lớn không còn đỉnh kiệu cũng không có mười sáu người nâng, nàng ta cười xinh đẹp. Nàng ta nhẹ nâng tay, một nữ tử áo đen tiến lên, trong tay nâng một cái khay, một đám người áo đen lập tức lấy ra một cái đỉnh kiệu y hệt cái ban đầu. (câu này thật ra là “một đám người áo đen lập tức lấy một chiếc đỉnh kiệu y hệt cái đỉnh của chiếc kiệu đã không còn đỉnh” =))))

Nàng ta chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, khẽ nhếch môi cười tà mị.

Khuôn mặt người này, rõ ràng là Dịch Cẩn Ninh.

Một lúc sau, một giọng nói mềm mại mà không mất đi sự trong trẻo truyền ra từ trong kiệu.

“Khởi kiệu, hôn lễ tiếp tục!”

Người này chính là Tháp Ô Nhĩ. Ngày Mạ Liễm SÂm xuất hiện nàng ta đã lập xong hết kế hoạch, chỉ không ngờ ngày này tới nhanh đến vậy.

Mạc Liễm Sâm là của nàng, ai cũng đừng mong cướp đi!

Mười sáu người tiếp tục nâng kiệu hoa đi về phía trước, hỉ nương, nhạc thủ, cung nữ, hạ nhân, kiệu phu và đám kiệu phu nâng lễ hỏi, không thiếu một người, nhưng tất cả đều đã bị thay đổi.

Kiệu hoa chậm rãi đi về hướng Tây Việt, nhanh chóng ra khỏi biên cảnh Nam Lăng, tiến vào biên giới Tây Việt.

Lúc này Mạc Liễm Sâm đnag ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, bõng nhiên đầu hắn choáng váng, Lý công công bên người lo lắng ấn huyệt thái dương cho hắn.

“Hoàng thượng, ngài đã làm vụng vất vả nhiều ngày rồi, hoàng hậu gả tới nếu thấy ngài liều mạng như vậy, nhất định sẽ trách nô tài hầu hạ không chu toán.”

Lý công công rót một ly trà an thần cho hắn, Mạc Liễm Sâm uống xong lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.

“Trẫm không sao, mấy ngày nữa kiệu hoa của Ninh Ninh sẽ tới đây, trẫm phải nhanh chóng hoàn thành hết việc, có thế mới chuyên tâm chuẩn bị bái đường với nàng!”

Mạc Liễm Sâm tự cười chế nhạo mình, hắn không ngẩng đầu, đầu hắn choáng vàng, bút không cầm chắc sau đó nằm sấp trên bàn.

“Hoàng thượng...”

Tiếng la lên của Lý công công chôn vùi trong ý thức cuối cùng trước khi ngất xỉu của Mạc Liễm Sâm.

Mà bên này Dịch Cẩn Ninh chạy thoát khỏi ma trảo của đám người áo đen, cả người gần như sụp đổ. Máu không ngừng thấm ra bên ngoài, một thân giá y lửa đỏ của nàng bị máu tươi nhuộm càng thêm đỏ tươi.

Nàng đi hồi lâu, ngẩng đầu mặt trời dần hạ xuống nơi đường chân trời, trước mặt bỗng tối sầm, cũng rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Một tên nông phu trải qua, hắn vứt cái cuốc trong tay xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của nàng, rồi sau đó chậm rì rì nâng nàng trở về nhà.

Đám Tiểu Đào và Nô Nhi (?) chậm rãi tới sau, bọn họ hoàn toàn không biết chủ tử mình đã bị đánh tráo.

Mạc Liễm Sâm toàn thân y phục tân lang đỏ thẫm đứng ở cửa thành đợi kiệu hoa Dịch Cẩn Ninh đến. Hắn chờ giờ khắc này chẵn hai mươi ba ngày, mỗi ngày chờ đợi đều phải dựa vào phê duyệt tấu chương đến mệt mỏi mới có thể đi vào giấc ngủ. Lúc này đây, cuối cùng hắn cũng chờ được nàng, hắn hưng phấn như đứa bé lần đầu thành thân, hai tay xoa vào nhau, đổi tới đổi lui.

Cách đó không xa vang lên tiếng sáo và trống cùng tiếng pháo mừng liên miên, Mạc Liễm Sâm đnag bước thong thả bỗng chốc bị kìm hãm bước chân.

Đến rồi!

Cuối cùng kiệu hoa cũng đến trước mặt Mạc Liễm Sâm, hắn đứng ngốc ở đó cười toe toét, dường như quên mất hôm nay là ngày quan trọng mình cưới tân nương tử.

“Đá cửa kiệu...”

Người chủ trì hôn lễ hát cao giọng, âm cuối kéo dài thật dài.

A Trúc đứng cnạh đẩy hắn một cái, lúc abáy giờ Mạc Liễm Sâm mới hồi phục lại tinh thần, chân hắn dùng lực đá một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống, A Trúc buồn cười cười mấy tiếng, đỡ lấy hắn.

Một bàn tay trắng nõn chìa ra ngoài cửa kiệu, Mạc Liễm Sâm chần chừ một chốc, cuối cùng cầm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé kia.

Hỉ nương nhanh chóng lấy một dải hồng lăng đến, phân cho hai người nắm. Không vượt qua chậu than, không nghi thức phồn hoa, tân lang dắt tân nương tiến vào đại đường.

Đi qu đại đường, hỉ nương đỡ tân nương vào động phòng, để lại Mạc Liễm Sâm ở ngoài mời rượu. A Trúc làm cận vệ hết lòng cản rượu cho chủ tử, tự mình uống đến say khướt. Tiểu Đào cũng ở phía sau, muốn gặp hắn ngay lập tức, hai năm qua hắn không lúc nào không nhớ tới Tiểu Đào và đứa con cua rmình.

Nến đỏ chập chờn, “Dịch Cẩn Ninh” ngồi ở mép giường chờ Mạc Liễm Sâm đến.

Nàng ta đợi đã lâu rồi, kể từ ngày hôm ấy nhìn thấy dung mạo của Mạc Liễm Sâm nàng ta liền nhớ mãi không quên, sau này lại âm thầm theo ắhn tới Nam Lăng, cũng theo hắn trở lại Tây Việt. Trong hai năm này Mạc Liễm Sâm ưu sầu và đau lòng, không hề ngờ gì nàng ta đều nhìn vào trong mắt, đau ở trong lòng.

Nàng ta biết e rằng bản thân đã yêu người nam nhân khôi ngô tuấn tú này rồi.

Cô gái áo xnah kia cũng từng nói với nàng ta rằng Mạc Liễm Sâm vốn là trượng phu của nàng ta, gả cho Thanh Vương đích thị là nàng ta chứ không phải người kia.

Mạc Liễm Sâm tràn ngập ý cười bước vào cửa động phòng, nơi này là nơi bọn họ đã từng ở, điện Thừa Ân.

Hắn nằng nặc muốn điện Thừa Ân là phòng ngủ của mình, tẩm điện của hoàng đế vốn là ở điện Càn Khôn, nhưng bọn hạ nhân không lay chuyển được mong muốn của hoàng thượng, đành đổi chỗ ở cho hắn.

Mạc Liễm Sâm đi đến trước mặt “Dịch Cẩn Ninh”, đau đáu nhìn khăn hoả uyên ương hí thuỷ màu đỏ thẫm. Dưới khăn voan chắc chắn là Dịch Cẩn Ninh, tân nương đẹp nhất trên đời, ngẫm lại hắn đều thấy hạnh phúc.

Lần đầu thành thân hắn không thể cho Dịch Cẩn Ninh một hôn lễ hoàn chỉnh, nhưng lúc này đây hết thảy đều viên mãn!

Đòn cân trong tay vén khăn voan lên, tân nương tử thẹn thùng cúi đầu.

Tuy Mạc Liễm Sâm đã gặp qua Dịch Cẩn Ninh, cũng cảm thấy hôm nya nàng không giống với trước đây. Hôm nay Ninh Ninh vừa không mất phong phạm mẫu nghi thiên hạ vừa có sự xinh đẹp của tân tương xấu hổ thẹn thùng, đôi mắt to ngập nước, mang theo nồng tình mật ý. Mạc Liễm Sâm nhìn mà rất muốn lập tức đè nàng dưới thân, dúi nàng vào xương máu của mình, không bao giờ tách ra nữa.

Hắn cầm tay nàng, nâng lên, Mạc Liễm Sâm bưng rượu giao bôi tới, đặt vào trong tay nàng.

“Ninh Ninh, hôm nay là ngày vui cua chúng ta, nàng... có cảm tưởng gì?”

Lúc này tâm tình hắn kích động không thể dùng lời để miêu tả, không biết Ninh Ninh lại lập gia đình lần nữa sẽ có cảm khái như thế nào.

Là kích động như hắn, hay bình bình đạm đạm?

“Thật hạnh phúc, rất không chân thực, tựa như đnag mơ vậy!”

Dịch Cẩn Ninh khẽ mở môi son trả lời hắn.

Nàng ta quả thực hạnh phúc, hạnh phúc này tới quá nhanh, nàng ta không cách nào tiêu hoá được. Dịch Cẩn Ninh bị nàng ta đánh trọng thương, không sao, là bị nữ tử áo xnah kia đánh, nàng ta chỉ chịu trách nhiệm xem kịch vui thôi.

Bông nhiên khuôn mặt MẠc Liễm Sâm đanh lại.

Nốt ruồi trên cổ Dịch Cẩn Ninh đâu rồi?

Tuy nốt ruồi này rất nhỏ nhưng lần nào hắn cũng thấy. Đó là cách tốt nhất để hắn nhận ra Dịch Cẩn Ninh, cũng là bí mật trong lòng hắn. Hiện tại Dịch Cẩn Ninh trên giường hắn lại không có nốt ruồi ấy.

Nàng ta... không phải Ninh Ninh!

Bỗng nhiên Mạc Liễm Sâm lui về phía sau hai bước, không...

Ninh Ninh chạy đi đâu rồi?

Hắn nhất định phải hỏi cho rõ một hai.

Không đúng, công lực Ninh Ninh đã vượt qua tưởng tượng của hắn, chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn Ninh Ninh của hắn ư?

Rốt cuộc là ai đang lén lút ám hại Ninh Ninh của hắn?

Hắn bất động thanh sắc đi tới, ngay lúc Dịch Cẩn Ninh chưa phản ứng kịp hắn liền vươn tay điểm huyệt nàng ta.

“A Sâm!”

Dịch Cẩn Ninh hô nhỏ một tiếng, hoảng sợ mở to hai mắt.

Chẳng lẽ Mạc Liễm Sâm biết tỏng rồi?

Nàng ta thử động đậy, di động huyệt vị, thầm dùng sức phá bỏ huyệt đạo, nhưng đều phí công cả.

Giọng nàng ta như chực khóc: “A Sâm, chàng làm sao vậy?”

Đôi mắt nàng ta rưng rức tựa đầm nước, sâu không thấy đấy. Mạc Liễm Sâm không thấy rõ đây rốt cuộc là thật tâm hay giả ý. Nước mắt Dịch Cẩn Ninh sẽ không nói đến là đến, nàng ta thậm chí không hỏi vì sao mình điểm huyệt đạo, chuyện này... rất không bình thường!

Nhất định không phải Ninh Ninh!

Bàn tay hắn vươn lên bóp chặt cổ nàng ta

“Ngươi đưa nàng đi đâu rồi?”

Mạc Liễm Sâm sẽ không nhân từ với bất cứ kẻ nào, ngoại trừ Mạc Dật Hiên, hắn còn chưa từng quá từ bi với ai. Nếu Ninh Ninh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho người làm hại Ninh Ninh!

“Cái gì mà đưa nàng đi đâu, ta không hiểu chàng đang nói gì cả?”

Mạc Liễm Sâm sẽ không nhận ra đi? Không thể nào, giáng vẻ nàng ta và Dịch Cẩn Ninh giống nhau như đúc, đến những người xung quanh quan sát cẩn thận cũng không phát hiện cõ chỗ nào khác biệt. Chẳng lẽ là giọng nói? Không đúng, giọng nói cũng giống hệt nhau mà, nàng ta vì có thể gả cho Mạc Liễm Sâm mà ngay cả giọng nói của mình cũng thay đổi, sao Mạc Liễm Sâm có thể nghe thấy điểm khác biệt được?

Nhất định chàng đang lừa mình, để mình nói thật. Đánh chết nàng ta cũng sẽ không thừa nhận bản thân đã đổi người, nếu nói ra Mạc Liễm Sâm tuyệt không thành thân với nàng ta.

Không, bọn họ đã bái đường, lúc này chỉ suýt nữa động phong là đã vợ chồng danh xứng kỳ thực rồi. Nàng ta không sợ lấy mảy may, Dịch Cẩn Ninh bị nàng ta thầm dùng lực phá nát kinh mạch, dẫu có thể sống sót cũng là một phế nhân. Mạc Liễm Sâm sẽ tự hiểu được nên lựa chọn như thế nào!

Lúc này mà nàng ta vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy, xem ra là nắm chắc bản thân sẽ không bị phtá hiện roòi. Mạc Liễm Sâm nheo mắt, vỗ tay, ám vệ ngoài cửa động đậy, động tĩnh làm vang lên vài tiếng gió, ám vệ liền biến mất.

Hắn sai ám vệ đi thăm dò, nhất định Dịch Cẩn Ninh đã xảy ra chueyẹn gì trên đường rồi.

Ngày hôm đó quả thật Tháp Ô Nhĩ bị hắn nhìn thấy mặt, nhưng hắn bị hạ dược nên cứ thế sảng khoái quên mất ngày gặp Tháp Ô Nhĩ. Nếu hắn có thể nhớ ra nhấ định sẽ lập tức giết àng ta.

“Được rồi, ta có chút mệt mỏi!”

Mạc Liễm Sâm thả lỏng tay tự trở về thư phòng, nơi này để lại cho mình nàng ta ngủ.

Dưới hỉ phục đỏ thẫm bàn tay Tháp Ô Nhĩ đã nắm chặt thành quyền, cắn răng nói: “Mạc Liễm Sâm, chàng đã nhận ra ta, nhất định vậy! Nhưng ta không tin dựa vào sự thông minh, tài trí và diện mạo xinh đẹp của mình không thể động lòng chàng được!”

Tháp Ô Nhĩ tự mình nằm ngủ, nằm trên giường thở phi phò mắng Dịch Cẩn Ninh.

Dịch Cẩn Ninh chiếm lấy thân phận của người káhc thì thôi đi, lại còn dám chiếm lấy tướng công của người khác, chuyện này thật không công bằng, nàng ta chỉ là muốn lấy lại tất cả của bản thân mà thôi.

Mạc Liễm SÂm vừa trở lại thư phòng liền gọi A Trúc tới.

A Trúc đứng trước bàn: “Chủ tử cảm thấy nàng là giả ư?”

“Hình như trẫm đã từng gặp nàng ta ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra, A Trúc ngươi ngẫm lại giúp trẫm xem!”

Mạc Liễm Sâm chống cằm suy nghĩ, chau mày nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra.

A Trúc bỗng nhiên a một tiếng: “Chủ tử, thuộc hạ nghĩ ra rồi!”

“Nghĩ ra?”

“Vâng, rất có thể nàng ta chính là Dịch Cẩn An, tỷ tỷ song sinh của Dịch Cẩn Ninh! Không, nếu thân phận thực sự của hoàng hậu là Công chúa Lăng Yên của Nam LĂng, vậy...”

A Trúc như ý nghĩ sâu ra nhìn Mạc Liễm Sâm: “Rất có khả năng nàng ta chính là Dcịh Cẩn Ninh thực sự!”

Dịch Cẩn Ninh thật mới là thê tử Mạc Liễm kết tóc, thứ nữ Thừa tướng mà Thái hậu nhờ hòng thượng hạ chỉ tứ hôn, một trong song xu Cẩm Thành.

Kể từ hôm đó Dịch Cẩn Ninh này chính là thê tử chân chính của chủ tử rồi.

“Không, A Trúc!” Mạc Liễm Sâm giương mắt, A Trúc có thể thấy rõ mồn một nghiêm cẩn trong mắt hắn: “Ta chỉ có một thê tử, ấy phải là Ninh Ninh. Mặc kệ thân phận nàng là gì, ta yêu chính là nàng chư skhông phải cải tên Dịch Cẩn Ninh, lại càng không phải con gái Dịch Trường Hoa.”

Nếu không phải một cái nhìn thoáng trên cây trong Tướng phủ, nếu không phải nhiều lần ra vào Tướng phủ tìm tòi hắn không thể lấy được Ninh Ninh. Vì vậy trong lòng hắn dĩ nhiên có so đo, Dịch Cẩn Ninh thật này dẫu là tiên đế tứ hôn cũng được, không phải tiên đế tứ hôn cũng thế, ắhn mới là hoàng đế heiẹn tại. Tất cả đều do hắn quyết định.

“Ngươi phái người âm thầm tìm kiếm Ninh Ninh, bây giờ trong lòng ta vô cùng hỗn loạn, nếu có tin tức lập tức báo cho ta biết!”

Trước mặt A Trúc, MẠc Liễm Sâm rất ít khi xưng trẫm, hắn là coi A Trúc như huyh đệ.

Huynh đệ Sát Minh hắn cũng an bày chức vị thoả đáng, nghề nghiệp nên làm vẫn còn phải tiếp tục kinh doanh, Minh chủ Sát Minh vẫn là ắhn, chẳng qua ít ai biết được chuyện này.

Mạc Dật Hiên bị nhốt trong đại lao, giam cầm chung thân, coi như ắhn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Ngày mai vào triều, đám cựu thần sẽ đề nghị Mạc Liễm Sâm tuyển phi, trong lòng hắn đã có tính toán.

Ninh Ninh là tất cả của hắn, nếu Ninh Ninh có chuyện chẳng may xảy ra, hắn cũng không biết nên làm gì cho phải. Vốn là một hôn lễ thịnh thế tuyệt vời ấy thế nhưng bị một tiện nữ khuấy đảo.

Để nàng ta ở lại, chỉ cần không làm hại người khác là được, nếu hắn tra xét ra Ninh Ninh bị nàng ta giết hại, dẫu nàng ta có một trăm cái mạng hắn cũng muốn đoạt lấy từng cái một, để tế điện cho Ninh Ninh.

Mạc Liễm Sâm chắp tay sau lưng, nhìn bộ tranh thuỷ mặc trên tường ngẩn người.

Ngày hôm sau hắn đồng ý tuyển phi, hậu cung phong phú, để đám nữ nhân này đấu đá nhau đi.

Sau khi Dịch Cẩn Ninh được lão nông phu cứu về thì mơ hồ tỉnh lại, nàng mở to đôi mắt phượng mỹ lệ, bỗng nhiên cảm thấy đầu rất đau, thê tử lão nông phu đi tới, bưng thuốc cho nàng/

“Cô nương, cô tỉnh rồi?”

Đầu Dịch Cẩn Ninh bị thương nặng, trong đầu bị tụ máu thành ra mất trí nhớ, nàng tò mò hỏi: “Đây là đâu? Ta là ai?”

Vẻ mặt bà cụ hiền lành, Dịch Cẩn Ninh vô cùng gấp gáp, cả khuôn mặt đều năhn lại, quả thật còn nhăn hơn hơn nếp nhăn trên mặt bà cụ.

“Cô nương đừng nóng vội, đại phu nói đầu cô bị tụ máu, sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi, không cần lo lắng!” Bà cụ nhỏ giọng an ủi, đút nàng uống thuốc.

Ra cửa, lão nông phu đi lại: “Bà nó, nàng như nào rồi?”

“Aizzz, theo lời đjai phu thì mất trí nhớ rồi!”

“Nếu cả đời nàng đều không nhớ ra thì làm sao bây giờ?” Bà lão có chút lo lắng, họ chỉ là nông phu giản dị, lòng dạ mềm yếu.

“Vậy chúng ta liền nhận nàng làm con gái, có thể ông trời cảm thấy vợ chồng già chúng ta không người thương yêu nên ban cho chúng ta một đứa con gái cũng không chừng!”

Bà lão vui tươi hớn hở bưng bát đi xuống, như đnag lầm bầu lầu bầu.

Lão nông phu thở dài một tiếng: “Cũng không biết cứu nàng là phúc hay hoạ nữa!”

Ngày ấy nhìn nàng toàn thân đẫm máu ngã xuống đất, ông xuất phát từ lương tâm cứu nàng trở về, nào biết đại phu nói kinh mạch toàn thân đã bị tổn thương, não bị đánh một cái, có thể sống sót đã là kỳ tích. Nhưng có khả năng nàng sẽ mất trí nhớ, có lẽ cả đời đều không khôi phục được.

Qua hai ngày quả nhiên Mạc Liễm Sâm nghe ý kiến các đại thần, tuyển chọn phi tử vào hậu cung. Hàng đêm hắn sủng hạnh phi tử mới tới, chỉ là không đi điện Phượng Nghi liếc hoàng hậu lấy một cái.

Tháp Ô Nhĩ tức đến phổi muốn vỡ tung, có khổ mà không thể nói, Mạc Liễm Sâm đã biết nàng ta là giả. Nhưng nàng ta mới là Dịch Cẩn Ninh thật, sao Mạc Liễm Sâm có thể đối xử với nàng ta như vậy?

Nàng ta nổi giận đùng đùng chạy tới ngự thư phòng tìm người lại bị thị vệ ngăn lại: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã dặn dò, không có lệnh của ngài, bất cứ kwr nào cũng không được vào!” Nhất là ngài. Câu cuối bọn họ không dám nói.

Hoàng thượng đây là có mới nới cũ sao, chọn phi tử liền quên mất hoàng hậu?

Chỉ thấy người mới cười đâu thấy người xưa khóc, lời này không sai chút nào. Bọn họ thấy rõ ràng hoàng thượng đã cưới hỏi hoàng hậu làm vợ, trực tiếp đón về là được, lại còn muốn một hôn lễ nở mày nở mặt, cứ nghĩ hắn có bao nhiêu coi trọng hoàng hậu, ai dè...

Ầy, xem ra hoàng thượng cũng chỉ là nam nhân bình thường, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, huống chi là hoàng đế cửu ngũ chí tôn!

Tháp Ô Nhĩ lê bước chân nặng nề rời đi, vô cùng cô đơn, nàng ta quyết định thay thế Dịch Cẩn Ninh gả cho Mạc Liễm Sâm là sai hay như nào đây?

Thị vệ thở dài lắc đầu, mỗi lần hoàng hậu đến đều bị cản ngoài cửa, thực ra hoàng thượng cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ở trong ngự thư phòng ngâm thơ vẽ tranh với mỹ nhân mới tới mà thôi, sao lại không để hoàng hậu vào chứ?

Bọn họ không nghĩ ra liền không nghĩ nữa.

Trong ngự thư phòng Mạc Liễm Sâm nhìn Liễu mỹ nhân vẽ tranh, trong lòng lại chỉ có lạnh lẽo.

Gần một tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức của Ninh Ninh. Rốt cuộc nàng đã đi đâu?

“Hoàng thượng, hoàng thượng...”

Liễu mỹ nhân đem bức tranh đã vẽ xong tới bày trước mặt Mạc Liễm Sâm: “Mong hoàng thượng cho lời bình!”

Hoàng thượng cổ quái cũng không biết là làm sao, lại muốn đám phi tần các nàng vẽ tranh, nếu không thể vẽ ra bức trnah làm ngài vừa lòng sẽ không triệu hạnh các nàng.

Biết hiện tại các nàng tiến cung đã gần một tháng nhưng vẫn không có phi tần nào có thể vẽ ra tác phẩm làm hoàng thượng cong môi cười.

Lúc này Liễu mỹ nhân liều cả cái mạng, trong hậu cung nghiêm cẩn tìm sư phục đến học tập một tháng mới có thành tích tốt như hôm nay. Nàng ta có tự tin, đêm nay nhất định hoàng thượng sẽ đến tẩm cung của nàng ta.

Nào biết Mạc Liễm Sâm lại vẫn cau mày: “Ngươi vẽ không tốt, nhìn nơi này xem, ở đây có một chiếc lá vẽ sai rồi!”

Mạc Liễm Sâm nhẫn nại chỉ ra chỗ Liễu mỹ nhân “vẽ sai” làm nàng ta vừa xấu hổ vừa hưng phần. Giọng hoàng thượng thật êm tai, cũng thật tuấn tú, vừa rồi ngài đã nắm tay mình rồi.

Trái tim nhỏ bé của Liễu mỹ nhân gần như nhảy ra ngoài, nàng ta mắc cỡ đỏ mặt, nâng bức tranh vẽ sai trở lại tầm điện học tập lần nữa.

Thị vệ cnah giữ thấy Liễu mỹ nhân vẻ mặt xinh đẹp đi ra, đỏ ửng trên mặt chưa tan cho rằng hoàng thượng trong ngự thư phòng hô mưa gọi gió cùng Liễu mỹ nhân, cũng không kìm được thở dài vì hoàng hậu vừa rồi cô đơn rời đi.

Aizz, quả nhiên vô tình nhất là bậc đế vương!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3