Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh - Chương 262
Chương 262: Đáng tiếc
Editor: Sơn Ngư
Giống như Lạc Tuyết Vi đoán, hơn nữa càng đến sớm hơn so với cô dự đoán, sáng hôm sau, Lạc Tuyết Vi nhận được Hàn phu nhân điện thoại.
Dựa theo chỉ thị trong điện thoại của Hàn phu nhân, có xe đến đón cô, đi nhà Hàn phu nhân ở trên núi.
Nơi này, cô không phải lần đầu tiên tới. Lần trước là không biết cho nên bị Hàn Thừa Nghị chộp tới, lúc đó, Hàn phu nhân thật sự hoan nghênh cô. Nhưng lúc này đây, Lạc Tuyết Vi biết, Hàn phu nhân tìm cô, chỉ sợ là muốn cô rời khỏi Hàn Thừa Nghị.
Người hầu một đường dẫn Lạc Tuyết Vi đến phòng khách, "Mời cô ngồi, phu nhân lập tức xuống ngay."
" Cám ơn." Lạc Tuyết Vi lễ phép nói cám ơn, yên lặng ngồi xuống ghế sa lông.
"Đến rồi?"
Đợi có một một lát, Hàn phu nhân đi xuống lầu. Bộ dáng bà hôm nay thoạt nhìn so ngày hôm qua bình tĩnh hơn nhiều, không kích động như vậy, khẩu khí cũng nhẹ bớt. Bản tính Hàn phu nhân không phải người chua ngoa, ngày hôm qua bà kích động như vậy, hoàn toàn là vì con trai và mặt mũi Hàn gia.
"Dạ, Hàn phu nhân." Lạc Tuyết Vi nơm nớp lo sợ đứng lên, miệng cung kính gọi.
" Ngồi."
Hàn phu nhân phất tay ý bảo Lạc Tuyết Vi ngồi xuống, chính mình cũng ngồi đối diện cô.
Người hầu bưng lên trà nóng, Hàn phu nhân bắt chuyện với Lạc Tuyết Vi:" Uống trà, trà là trong nhà trồng, đối thân thể tốt lắm."
"Dạ, cám ơn phu nhân." Lạc Tuyết Vi bưng, một lòng kinh hoàng không ngừng, thái độ Hàn phu nhân càng ôn hòa, cô lại càng sợ hãi.
" Viên tiểu thư." Hàn phu nhân đặt chén trà xuống, chăm chú nhìn Lạc Tuyết Vi.
Đầu Lạc Tuyết Vi run một cái, gọi cô là Viên tiểu thư, mà không phải Tiểu Tuyết, cũng chính là không thừa nhận cô. Trên mặt vẫn như cũ có chút cứng ngắc, lại chỉ có thể cứng rắn nở nụ cười, "Vâng, phu nhân."
"Tôi không quanh co lòng vòng với cô, cô tốt nghiệp thạc sĩ ở trường gninstitute có tiếng, chắc hẳn rất thông minh, cô nên biết ý nghĩa tôi gọi cô tới có ý gì phải không?"
Lạc Tuyết Vi dừng lại, giật giật khóe miệng, nhẹ giọng lên tiếng:"Vâng." Lúc này, hiển nhiên giả ngu chẳng có ý nghĩa gì nữa.
" Vậy là tốt rồi." Hàn phu nhân vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nói, "Người sáng mắt không nói chuyện dư thừa. Thừa Nghị thật thích cô, nhưng, chuyện hôm qua, tôi không đồng ý. Cô có phải là Lạc Tuyết Vi hay không, tôi không để ý. Tôi không phải kiểu người coi trọng gia thế, trong mắt tôi, con dâu chỉ có một tiêu chuẩn. Là phải đối tốt với con của tôi, xuất thân trong sạch. Nhưng, Viên tiểu thư, chuyện hôm qua, tôi cảm thấy cô không phù hợp chút nào. Cô nghĩ sao?"
"Con.." Lạc Tuyết Vi há mồm muốn giải thích.
Nhưng Hàn phu nhân không có cho nàng cơ hội, bà đưa tay ngăn cản cô:" Trước hết nghe tôi nói. Cô xem, bốn năm trước hai đứa đã kết hôn, nhưng chỉ vì một chút hiểu lầm, cô liền bỏ nó mà đi bốn năm, trong bốn năm này Thừa Nghị vì tìm cô, cô có biết những ngày này có vượt qua ra sao không? Bốn năm này, tôi không thấy nó cười. Cô thật sự thương nó, đối tốt với nó, làm sao có thể thương tổn nó như vậy?"
Nghe những lời này, lòng Lạc Tuyết Vi không ngừng nặng xuống, những lời này nếu Hàn phu nhân không nói, cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết đến.
" Còn có, Hàn gia tuyệt đối không thể chào đón một cô con dâu không thanh bạch, cô cùng Lương Tư Văn có chuyện gì, tôi không cần biết, miệng người đáng sợ, hình tượng của cô trong mắt người dân Đế Đô là gì, tôi nghĩ, không cần tôi phải nói ra nhỉ?"
Lạc Tuyết Vi cúi đầu, hai tay siết lại một chỗ, trong lòng bàn tay đều là mồ hồi. Đúng vậy, cô đã trở thành người phụ nữ phóng đáng nhất Đế Đô! Internet truyền thông sáng nay, đã tràn đầy tin tức cô đồng thời thông đồng Hàn Thừa Nghị và Lương Tư Văn!
" Cho nên, mặc kệ cô là Lạc Tuyết Vi cũng tốt, Viên Tinh Tinh cũng tốt, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cô cùng Thừa Nghị bên nhau, hiểu chưa?"
Hàn phu nhân nói rất dứt khoát, không chừa lại đường sống.
Lạc Tuyết Vi rất muốn giải thích, nhưng, giải thích thì có ích gì? Hàn phu nhân nói, bà không muốn biết nguyên nhân, chỉ xem kết quả. Đau lòng đến mất cảm giác, vì cái gì, ngay khi cô cho rằng có thể ở cạnh nhau, sẽ xảy ra chuyện như vậy?
Hai người yêu nhau, muốn bên nhau, sao lại khó như vậy?
"Haiz.."
Lạc Tuyết Vi trầm mặc không nói lời nào, Hàn phu nhân dường như thương tiếc cô mà thở dài, thậm chí nâng tay lên giúp cô lau nước mắt.
" Viên tiểu thư, nhìn lại phần cô đã từng gọi tôi một tiếng mẹ, tôi không muốn nhục mạ cô, cho nên mới ôn hòa nhã nhặn cùng cô nói chuyện. Tôi cũng biết, bốn năm trước, Thừa Nghị làm một ít chuyện thương tổn cô, có xin lỗi cũng không bù đắp được."
Hàn phu nhân vừa nói, một bên nháy mắt ra hiệu cho người hầu bên cạnh. Người hầu gật gật đầu, lấy một túi văn kiện đặt trước mặt Viên Tinh Tinh.
Lạc Tuyết Vi cứng người, "Này..."
Hàn phu nhân gật gật đầu, ý bảo cô mở ra:"Tôi không phải học người khác dùng tiền đuổi cô, chỉ vì những chuyện Thừa Nghị đã
làm với cô, cho cô một chút bồi thường."
Tay Lạc Tuyết Vi dừng lại, không có mở ra túi văn kiện, mà là đặt ở trên bàn trà, cực lực ổn định lại cảm xúc, nhưng hai tay run tẩy tiết lộ nội tâm của cô. "Hàn phu nhân, con không cần thứ này."
"Haiz, nhận lấy đi! Thứ này đối với Hàn gia mà nói, chỉ nhỏ nhặt không đáng gì, nhưng, đối với cô mà nói, cũng là một con số lớn. Nó có thể khiến cho cô nửa đời sau áo cơm không lo, thậm chí vượt qua ngày tháng xa xỉ."
Hàn phu nhân ám chỉ Lạc Tuyết Vi, đây không phải là một số tiền nhỏ.
Lạc Tuyết Vi cắn môi dưới, cân nhắc nên làm cái gì bây giờ. Rốt cuộc, là có chút không cam lòng, ngẩng đầu nhìn Hàn phu nhân, "Hàn phu nhân, bà cũng nói, giữa tôi và Thừa Nghị hiểu lầm nhiều lắm, bà không thể cho chúng tôi một cơ hội sao? Tôi biết trước kia tôi không hiểu chuyện... Khiến Thừa Nghị chịu khổ rất nhiều, nhưng là tôi... Tôi và Lương Tư Văn thật sự không có gì."
Giờ này khắc này, nghĩ đến phải tách ra Hàn Thừa Nghị, cô không chấp nhận được, thuyết phục không được bản thân cứ như vậy mà buông tay.
" Không được." Ngữ khí Hàn phu nhân lần thứ hai trở nên lạnh lùng cứng rắn, rất kiên quyết lắc đầu, "Chuyện đã xảy ra, chính là đã xảy ra, Hàn gia Đế Đô sao có thể cho phép có tai tiếng này? Đây là không có khả năng, cho nên, cô buông tay đi! Được không? Cô thật sự muốn tốt cho Thừa Nghị, hãy nghe lời tôi, cầm lấy thứ mà tôi đưa cho cô, rời đi nơi này, rời đi Thừa Nghị."
"..." Lạc Tuyết Vi còn muốn nói điều gì, nhưng đã không còn cơ hội.
Hàn phu nhân nâng chung trà lên, nói:" Tiễn khách!"
"Dạ. Xin mời!"
Lạc Tuyết Vi gian nan đứng lên, đột nhiên chóng mặt, thiếu chút nữa đứng không vững, từ tối hôm qua đến giờ cô còn chưa ngủ cũng không ăn gì, tự nhiên là lao tâm lao tực quá độ.
Hàn phu nhân không có liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng xa cách thờ ơ.
Lạc Tuyết Vi cắn răng một cái, không biết làm sao đành phải hướng Hàn phu nhân cúi chào:" Phu nhân,bà bảo trọng thân thể. Tuyết Vi, Tuyết Vi đi rồi..."
Lạc Tuyết Vi đi rồi, văn kiện vẫn còn nằm yên trên bàn trà.
Hàn phu nhân nhìn túi văn kiện, thở dài, là một đứa nhỏ tốt, thật sự là đáng tiếc...
Cả ngày, Hàn Thừa Nghị không có liên hệ Lạc Tuyết Vi.
" Tam thiếu, anh không cần lo như vậy, thuộc hạ báo cáo, buổi sáng Tam thiếu phu nhân có đến chỗ phu nhân, sau khi trở về luôn luôn ở trong nhà, Lương Tư Văn có đến tìm phu nhân, nhưng phu nhân cũng không có mở cửa."
Lời Nghê Tuấn nói cũng không thể khiến Hàn Thừa Nghị yên tâm, Tiểu Tuyết gặp mẹ? Xem phản ứng ngày hôm qua của mẹ, bà nhất định sẽ không nói lời tốt đẹp gì. Cả ngày Tiểu Tuyết đều trốn trong nhà, sau khi gặp mej có phải lại suy nghĩ miên man hay không?
Càng nghĩ càng bất an, Hàn Thừa Nghị khép lại văn kiện, cầm lấy áo khoác âu phục đi ra ngoài:"Cậu không cần đi theo tôi, vạn nhất có việc, cậu xử lý trước, tôi phải đi gặp Tiểu Tuyết."
"Dạ."
Hàn Thừa Nghị không kịp dặn dò kỹ lưỡng, liền vội vàng chạy tới nhà trọ Lạc Tuyết Vi.
" Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị một bên chuông cửa một bên đập cửa, hơi thở dồn dập, cánh mũi cao thẳng đầy mồ hôi, hầu kết cao thấp lăn lộn, "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, mở cửa, là anh, Thừa Nghị!"
Nhưng, mặt anh hô to gọi nhỏ, lại chẳng ai đến mở cửa.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tiểu Tuyết không ở bên trong? Nhưng Nghê Tuấn rõ ràng nói Tiểu Tuyết ở nhà. Đành phải cầm lấy điện thoại, gọi vào số Lạc Tuyết Vi, vẫn là không nhận! Mày rậm Hàn Thừa Nghị nhíu lại, hỏng rồi! Nhất định là mẹ nói những lời khó nghe với cô ấy!
" Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Em mở cửa nhanh! Anh biết em ở bên trong, em nếu không mở cửa, anh cũng có biện pháp đi vào! Em nhìn kỹ coi anh có đập nát cửa hay không? " Hàn Thừa Nghị giơ nắm đấm nện thật mạnh vào chỗ phòng trộm ở trên cửa, rầm rầm vang lên thật lớn, đốt xương ngón tay lập tức đỏ bừng.
"Thình thịch" "Thình thịch" "Thình thịch"...
Một tiếng lại một tiếng, cho dù Hàn Thừa Nghị dùng sức mạnh thế nào, sức người vẫn chỉ là sức người! Tay phải đánh đến mất đi tri giác, cửa sắt lõm vào một hố, nhưng Lạc Tuyết Vi vẫn không đi ra!
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên khiến hàng xóm chú ý.
"Này, cậu làm gì! Đã hơn nữa đêm là muốn quấy phá người dân phải không?"
"Đúng vậy, cãi cái gì mà cãi? Muốn cãi nhau vào nhà mà cãi."
...
Đối mặt hàng xóm chỉ trích, Hàn Thừa Nghị chẳng để ý, bộ dáng điên cuồng của anh cũng khiến mấy người hàng xóm bị dọa, cuối cùng có người nhận ra, "Á... Anh... Anh ta hình như là Hàn Thừa Nghị Tổng giám đốc tập đoàn D-S..."
"Điều này sao có thể? Loại người như thế chạy đến nhà trò kiểu này làm gì?"
"Đúng ha..."
"Nhưng là, giống quá!"
"A, anh ta đổ máu! Người bên trong là ai chứ, ác tâm như vậy, mở cái cửa thì sao chứ?"
...
Lạc Tuyết Vi ở bên trong tựa vào cửa nghe thấy được, anh đổ máu? Anh chẳng lẽ dùng tay không phá cửa? Dựa vào tính cách điên cuồng của anh, không phải dạng nói mà làm không được! Lạc Tuyết Vi nghe được giọng nói của anh mà ngồi không yên, lúc này nghe được những lời của hàng xóm, càng lo lắng.
Ngay khi một quyền của Hàn Thừa Nghị tiếp tục nện xuống, cô mở cửa.
Hàn Thừa Nghị đứng ở trước mặt cô, tay phải giơ cao, tóc mái đều ướt, trên mặt cũng đầy mồ hôi, thấy cô đi ra cả người cứng lại, đôi mắt hẹp dài nheo lại, tập trung nhìn cô, hơi thở dồn dập, kiềm chế cảm xúc kích động.
Tầm mắt Lạc Tuyết Vi nhìn lên trên, thấy cánh tay đang giơ cao của anh quả nhiên máu tươi đầm đìa!
"A... Thừa Nghị!"
Lạc Tuyết Vi liền xông ra ngoài, ôm lấy tay anh, "Anh sao lại ngốc như vậy? Không biết đau sao?"
Hàn Thừa Nghị thu tay lại đem Lạc Tuyết Vi ôm vào lòng. Cảm nhận được người yêu thật sự ở trong ngực, Hàn Thừa Nghị thở phào nhẹ nhõm một hơi, cánh tay xuống, máu giọt ở trên nền thành những điểm chấm li ti. Anh chậm rãi nâng lên tay trái, càng ôm chặt nhét Lạc Tuyết Vi vào người, cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt như vậy.