Thực Hoan Giả Yêu - Chương 30
Thực Hoan Giả Yêu
Chương 30: Ấm áp nho nhỏ
https://gacsach.com
Editor: Lovenoo1510
Xe Hummer màu đen lái vào đình viện, ánh đèn hắt vào cửa đình làm màu sắc trong nhà thêm ấm áp. Sở Kiều thấy bóng dáng trước cửa, trái tim thắt chặt lại.
Đã từng có lúc cô về muộn, bà ngoại cũng như vậy, đứng ở trước cửa nhà, lẳng lặng chờ cô trở lại.
“Ôi, ngài còn đích thân ra nghênh đón sao?” Quyền Yến Thác xuống xe thấy bà nội, không nhịn được nhạo báng.
Bà cụ vung gậy trong tay lên, đánh về hướng anh, Quyền Yến Thác thân thủ linh hoạt né tránh, có chiêu thức có hình dạng, hai bà cháu âm thầm so chiêu mấy hiệp.
“Như thế nào, không để cho ngài mất thể diện chứ?” Quyền Yến Thác hả hê hất cằm lên, giọng nói trêu đùa.
Bà cụ thu hồi gậy, hừ lạnh một tiếng, nói: “Coi như tiểu tử ngươi thức thời!”
Mắt Sở Kiều thấy bọn họ tương hỗ lẫn nhau, nên nhếch miệng nở nụ cười. Loại ấm áp nhỏ bé này, cô vẫn luôn khát vọng, chỉ tiếc cô không chạm được tới.
Thấy cô ngây ngẩn, Quyền Yến Thác cầm tay cô không để lại dấu vết, bấm một cái vào lòng bàn tay.
“Bà nội.” Mặc dù không quen, nhưng Sở Kiều vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Bà cụ xoay người đi vào trong nhà, Quyến Yến Thác lôi kéo cô, cũng đi theo sau.
Con trai con dâu đã bị bà đuổi đi rồi, Quyền Sơ Nhược muốn chuẩn bị cho ngày thương mại đình gì đó, nên cũng không lưu lại.
Trong phòng khách, bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, cặp mắt kia quá mức sắc bén, khiến trong lòng người nảy sinh sợ hãi, “Lại còn nháo đến tận đồn cảnh sát?”
Sở Kiều khẽ cúi đầu, suy nghĩ có nên giải thích hay không, cô do dự.
“Thật là có tiền đồ!” Bà cụ không nặng không nhẹ nói một câu, vẻ mặt không nhìn ra hỉ nộ. Bà quét mắt về phía Sở Kiều đang cúi đầu, trầm giọng nói: “Tối nay cháu ở nơi này, sáng mai để Quyền tử đi cùng con một chuyến, dù sao cũng phải có câu trả lời thoả đáng!”
Quyền Yến Thác hiểu tâm ý của bà cụ, nhưng Sở Kiều không hiểu. Cô cụp mắt, cũng không nói tiếp, ánh mắt rất ảm đạm.
“Allan,” Bà cụ không có tra cứu, phân phó người giúp việc bên cạnh, “Chuẩn bị cơm tối cho cô ấy.”
“Sẽ có ngay lập tức.” Lan Di hầu hạ bà cụ Quyền hơn mười năm, coi như cũng là người của ông bà cụ Quyền.
Quyền Yến Thác nắm bả vai của bà ấy, cười nói: “Lan Di, có món thịt kho không? Buổi tối tôi cũng chưa ăn no.”
Lúc đang ăn cơm tối thì nhận được điện thoại, anh vội vã chạy đi, quả thật là chưa ăn xong.
Lan Di đã hơn năm mươi tuổi, thân thể vẫn còn rất khoẻ mạnh, cưng chiều vỗ mặt của anh, nụ cười dịu dàng: “Có giữ lại cho cậu đấy.”
Quyền Yến Thác cảm kích cười cười, vẻ mặt ôn hoà, lần đầu tiên Sở Kiều thấy được nụ cười phát ra từ nội tâm của anh, không chứa bất kì tạp chất nào. Thì ra thịt kho đã có thể làm cho anh cười thành như vậy?
Sở Kiều bĩu môi, còn tưởng anh chạy theo bao nhiêu thứ?!
Chỉ là Sở Kiều nhất định phải thừa nhận, thịt kho này không phải thịt kho kia, ăn vô cùng ngon, ngon nhất cô đã từng ăn!
Một chén thịt tràn đầy, rất nhanh đã thấy đáy, cơm Sở Kiều cũng chưa kịp ăn, chỉ sợ thịt cũng vào miệng của anh. Còn dư lại miếng cuối cùng, cô tay mắt nhanh lẹ gắp lấy, cười hả hê dương dương tự đắc.
“Này! Sao cô lại tới đây?” Mắt Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm phía trước, giọng nói kinh ngạc.
Sở Kiều theo bản năng cũng nhìn về phía sau, vừa vặn phía sau không có người nào cả. Cô ý thức được có cái gì không đúng, quay đầu lại, miếng thịt trên đũa đã bị người đàn ông đối diện cướp mất.
Người đàn ông há to miệng nhét vào, nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh mét của cô, tròng mắt giống như hắc diện thạch nhuộm đầy nụý cười.
(Hắc diện thạch: Đá núi lửa.)
Bị tức giận đến cúi đầu, Sở Kiều nhanh chóng ăn xong bát cơm. Ban đầu cô không muốn ngủ lại, nhưng suy nghĩ một chút lại không từ chối, tối nay cô còn chưa chuẩn bị xong, không muốn lại gặp phải những người đó.
Mang cô tới lầu hai, Quyền Yến Thác đẩy cửa phòng khách ra, rất thân sĩ, “Tối nay cô ngủ ở chỗ này.”
Gian phòng được dọn dẹp rất chỉnh tề, ga giường và chăn đệm đều được đổi mới, cuối giường còn để quần áo tắm rửa. Trong lòng Sở Kiều rất cảm kích, mím môi cười cười.
Cô cười lên, gương mặt có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Đôi mắt thâm thuý của Quyền Yến Thác khẽ híp lại, nhớ tới đêm cô say rượu, đôi mắt sáng trong như lưu ly, làm lòng người ngứa ngáy.
“Còn có việc gì không?” Sở Kiều để túi da xuống, chuẩn bị đi rửa mặt.
Thu lại đáy mắt phập phồng, Quyền Yến Thác xoay người đi ra ngoài, thuận miệng nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Sở Kiều khoá cửa lại, xoay người vào phòng tắm.
Tắm xong cô nằm dài trên giường, rồi mới lấy điện thoại di động ra. Hiển thị rất nhiều cuộc gọi đến, cô cười lạnh, những người đó vội vã muốn ăn tươi nuốt sống cô sao?”
Sở Kiều gửi một tin nhắn cho Tô Lê, tắt điện thoại di động đi, rồi đi ngủ.
Chăn đệm mới đổi mang theo hương vị phơi khô ráo dưới ánh mặt trời, Sở Kiều ngửi thấy hơi thở kia, lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của bà ngoại. Cô gối lên phần tốt đẹp này nhớ lại, từ từ đi vào giấc mộng.
Ngày mai vô luận cô phải đối mặt với cục diện như thế nào, thì tối nay giấc ngũ vẫn luôn ngon.
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều rửa ráy mặt mũi thật lâu, bà cụ và Quyền Yến Thác đã sớm thức dậy. Cô có chút xấu hổ, ở trong nhà người ta, lại dậy muộn hơn so với chủ nhà.
Bà cụ thấy khí sắc của cô không tệ, chỉ phân phó người giúp việc chuẩn bị điểm tâm.
Bữa sáng là cháo ngũ cốc, lần đầu tiên Sở Kiều nếm qua. Cô kinh ngạc ngước mắt lên, nhưng ánh mắt bà cụ lại buông xuống, không hề nhìn cô.
“Tại sao lại ăn cái loại này?” Quyền Yến Thác không thích ngũ cốc, mày kiếm nhíu chặt.
Bà cụ nhấp một hớp cháo, giọng nói bình tĩnh: “Ăn của con đi.”
Bởi vì hoàn cảnh gia đình, nên Sở Kiều rất nhạy cảm trong cách ứng xử, ngay cả cử động nho nhỏ, vẫn luôn làm cho cô biết ơn như vậy.
“Cảm ơn bà nội.” Một tiếng bà nội này gọi rất thuận miệng, Sở Kiều gặp một cái bánh bao hấp tới trước mặt bà, khoé môi nhếch lên nụ cười.
Bà cụ Quyền không lên tiếng, nhưng lại đem cái bánh bao cô gắp tới ăn hết. Thấy hai mặt của cô, rất hợp duyên, không biết từ đâu tới lại yêu thích hơn mấy phần.
Người đàn ông nhìn chằm chằm hành động tương hỗ nhỏ này, bĩu môi cúi đầu ăn, có loại cảm giác bị kỳ thị.
Dùng qua bữa sáng, Quyền Yến Thác lái xe đến bệnh viện. Sở Kiều đi theo anh lên lầu hai, kéo anh: “Tự tôi vào.”
Cô xoay người rời đi, không cho người đàn ông có cơ hội chất vấn.
Sở Kiều đi tới bên ngoài phòng bệnh, xa xa đã nhìn thấy người trên giường, xem ra không có thương tổn gì. Chính cô đã xuống tay, dĩ nhiên là biết nặng nhẹ, căn bản cũng không nghiêm trọng!
Có người xách đồ đi qua, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Giang Tuyết Nhân nắm lấy quần áo tắm rửa, thấy Sở Kiều đứng ở bên ngoài cửa, vẻ mặt trầm xuống, “Cô xuống tay cũng quá nặng, Nhạc Viện là em gái cô đấy.”
“Em gái?” Sở Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm bà ta, giọng nói bình tĩnh, “Mẹ tôi sinh, mới là em gái của tôi.”
“Cô!" Sắc mặt Giang Tuyết Nhân trầm xuống, gương mặt được bảo dưỡng bị tức giận. Hai tay buông xuống bên người rất nhanh, nhìn thấy người đàn ông phía sau, miễn cưỡng áp trở về.
Mặt Sở Hoành Sanh lạnh lẽo lôi cô đi vào, tức giận nói: “Xin lỗi!”
Bên giường trong phòng bệnh, Quý Tư Phạm đang lau tay cho Sở Nhạc Viện, nhìn thấy cô, ánh mắt thâm thuý léo lên.
“Tại sao phải xin lỗi?” Sở Kiều quét mắt về phía người nằm trên giường bệnh, chất vấn.
Sắc mặt Sở Hoành Sanh tái xanh, chỉ vào mặt cô con gái nhỏ, quát: “Cô đánh Nhạc Viện đến mũi đầy máu, còn không nên nói xin lỗi?”
“Cha luôn là như vậy,” Sở Kiều lắc đầu một cái, đáy mắt lướt qua nồng đậm thất vọng. Luôn không hỏi phải trái, đã trực tiếp định tội cô. Cô thở dốc một hơi, lạnh nhạt nói: “Tôi xin lỗi cô ta, thì cô ta sẽ nói xin lỗi tôi sao?!”
Sở Nhạc Viện mím môi, hung hăng nhìn chằm chằm mặt của Sở Kiều, hận không thể khoét một lỗ.
Cô phạm sai lầm mà không biết hối cải, Sở Hoành Sanh lửa giận bốc lên, ngay lúc sắp động thủ, lại bị người khác kéo ra.
“Ôi, đây là diễn kịch gì vậy?” Quyền Yến Thác kéo Sở Kiều qua, ôm đến bên cạnh mình.