Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 10
Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc
Chương 10
Editor: Thienyetkomanhme
Tiễn bà chủ tiệm đậu hũ xong, Nguyễn Miên Man mặc vào tạp dề cuốn lên tay áo, lúc này mới nhìn về phía chậu đậu hũ.
Ngón tay trắng nõn ấn ấn miếng đậu, cảm nhận được sự đàn hồi của miếng đậu hũ, cô cẩn thận cầm một miếng đậu hũ lên, đồng thời một tay khác dội nước muối vào thau.
Nước muối đổ tốt, cô cầm lấy dao tùy ý cắt miếng đậu hũ trong lòng bàn tay vài đường, sau đó đặt trong nước muối.
Miếng đậu hũ nhìn như hoàn chỉnh vừa cho vào nước, nháy mắt rời thành từng miếng nhỏ chữ nhật lớn nhỏ tương đồng, giống như bông hoa nở rộ trong nước.
Cắt xong đậu hũ, cô lại rửa một chút rau, sau đó bật bếp đổ chút nước vào nồi, tùy tay ném hai nhánh gừng vào trong nồi.
Nước sôi theo thứ tự bỏ muối, rau xanh, đậu hũ vào, chờ sôi lần nữa thì canh đậu hũ đã hoàn thành.
Nguyễn Miên Man tắt bếp, đem canh múc vào chén sứ đã chuẩn bị tốt, vừa lúc trang trí tới tám phần đẹp.
Đậu hũ mới làm cùng rau xanh ngày xuân, lấy một cái muỗng sứ trắng múc lên, chan chút nước canh vừa phải, một thìa vào miệng, lại có thể nhấm nháp ra trong đó hơi thở ngày xuân thoải mái thanh tân.
Canh này, dùng để phối với cơm chiên, hiển nhiên lại càng thích hợp.
Nguyễn Miên Man thử qua một ngụm, chậm rãi gật đầu, ngay sau đó chụp ảnh tải lên thực đơn.Chuẩn bị xong thực đơn, chén canh rau xanh đậu hủ trực tiếp được cô làm thành bữa sáng.
"Mieo ô mieo ô..."
Ngay từ ngày đầu tiên mèo con đã được dạy không tiến vào bếp, lúc này thấy cô bưng chén ra, liền lập tức đuổi theo nàng kêu lên.
"Em thế nào lại cái này cũng muốn ăn? Không phải nói mèo không thích ăn đậu hũ sao?"
Nguyễn Miên Man ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ mà nhìn mèo con nhảy lên đùi mình, một hồi muống đứng lên hướng trong chén, một hồi ở đùi mình lăn lộn làm nũng kêu meo meo.
Lúc vừa xuống lầu Nguyễn Miên Man đã cho nó ăn thức ăn của mèo, thấy nó một hai bán manh xin ăn, một bộ dạng không cho nó không bỏ qua, chỉ có thể bưng chén đi tới trước chậu cơm của nó, bỏ vào nửa miếng đậu hũ: "Chỉ được ăn ngần này, ăn xong liền không có thêm."
Chút này đậu hũ không đủ mèo con ăn hai miếng, bất quá có còn hơn không, Quả Quýt Nhỏ lập tức liền vùi đầu ăn.
Thấy nó ăn đến rất vui, Nguyễn Miên Man cũng không biết là do tay nghề mình tốt, hay là do nó vốn dĩ đã khác thường thích ăn đậu hũ.
Kết thúc bữa sáng, cô vội vàng ở phòng bếp một hồi, đến khi 8 giờ, có đứt quãng vài đơn đặt hàng, làm xong mấy đơn hàng đã tới 9 giờ.
Lúc bà chủ tiệm đậu hũ giao hàng, còn tiên thể mang tặng một chậu cá nhỏ, nói là thân thích trong nhà mang tới nhưng không ăn hết.
Nguyễn Miên Man khách khí hai câu sau, sau đó đưa ít rau dưa, trái cây coi như đáp lễ.
Vừa rồi đã bớt thời giờ đem cá ướp tốt, cô định chuẩn bị làm một chút, mang cho ông Ngô, thuận tiệm đem chuyện cô gái hôm qua tới hỏi thăm nói với ông một tiếng.
Mèo vốn thích cá, Quả Quýt Nhỏ không khỏi thèm muốn trực tiếp nhà vào phòng bếp, Nguyễn Miên Man trước tiên đem nó tống cổ ra ngoài chơi.
Mèo con vốn dĩ sinh ra ở ngõ nhỏ, cũng thích ra ngoài chơi, bị cô dưa ra tới cửa, hướng cô kêu một tiếng liền thoắt cái chạy không thấy bóng dáng.
Mặt trời đã lên cao, dưới ánh mặt trời, lông mềm màu quýt của mèo con nhìn đặc biệt phát sáng.Nhìn theo nó rời đi, Nguyễn Miên Man xoay người trực tiếp tiến vào phòng bếp.
Chảo nóng bỏ vào lượng dầu vừa phải, cá nhỏ thả vào nồi, cá đã ướp qua gặp dầu nóng, nháy mắt hương thơm nồng đậm tỏa ra.
Vặn lửa nhỏ chiên một lát, cô đem cá chiên ngoan ngoãn chỉnh tề xếp gọn trong cái nồi, lộ ra tầng da vàng óng.
Chiên cá vốn dĩ đã thơm, đặc biệt không biết cô ướp gia vị như thế nào, càng chiên lâu hương khí liền càng thêm mê người.
Mèo nhà nàng bị đuổi đi chơi không ngửi thấy, nhưng người ở ngõ nhỏ đối diện phòng bếp ngửi thấy mùi thơm không biết đã nuốt bao nhiêu nước miếng.
Đặc biệt có thanh niên thất nghiêp ở nhà dậy muộn, vừa mới chuẩn bị ăn bữa sáng, ngửi được mùi thơm trong nháy mắt nuốt không trôi mì gói trước mặt.
Mẹ nó, xem ra vẫn là phải đi ra ngoài làm việc, bằng không không có tiền cũng chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn nhà người khác mà ăn mì gói!
Vốn dĩ thnah niên thất nghiệp có chút suy sút tinh thần, bị mùi hương mê người này khích lệ vài phần, liền há miệng ăn hết bát mì, chuẩn bị ăn xong liền đi ra ngoài tìm việc.
Lúc Nguyễn Miên Man rốt cuộc làm xong tô cá chiên thơm ngon, một chiếc xe hơi màu đen ngừng trước hẻm Hồ Lô.
Người bình thường cũng nhìn không ra xe hơi này cùng xe bình thường có gì khác nhau, chỉ có biển số xe là một loại số giống nhau, biểu hiện xhur xe địa khái có thân phận không bình thường.
"Tiên sinh, có muốn lái xe vào?"
Ngõ nhỏ tuy hẹp, bất quá với kỹ lăng lái xe của tài xế, đi vào cũng không thành vấ đề.
"Không cần."
Người ngồi ghế sau cự tuyệt, trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống.
Giày da không dính hạt bui đạp trên mặt đất, từ trong xe đi ra một người đàn ông mày kiếm mắt sáng, thần sắc đạm mạc.
Trở tay đóng cửa xe sau, người đàn ông một mặt hướng tới ngõ nhỏ đi vào, một mặt giơ tay sửa sang lại cổ tay áo.
Lạch cạch ——
Nút tay áo đột nhiên rơi trên mặt đất phát ra thanh âm làm người đàn ông dừng bước chân, lúc anh ta chuẩn bị khom lưng xuống nhặt, một thân ảnh màu vang cam nhảy tới, chờ nó lướt qua, nút tay áo trên mặt đất đã biến mất.
Người đàn ông hơi nhíu máy, ngay sau đó đuổi kịp thân ảnh kia.
Thời điểm này, người trẻ tuổi cùng trẻ con của hẻm Hồ Lô đều không có ở hẻm, nên đi làm đã đi làm, nên đi học đã đi học, chỉ có một ít người già ở nhà, làm việc vặt trong nhà, hoặc nhàn rỗi ở bên ngoài tụ tập ở gốc đại thụ chơi cờ, nói chuyện phiếm.
Người đàn ông một thân tây trang, khí chất tự phụ ưu nhã không hợp với ngõ nhỏ, nhưng mấy người già nhìn thấy hắn, ngẫu nhiên sẽ cùng hắn chào hỏi.
Hắn nhìn lãnh đạm những vẫn lễ phép đáp lại.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nơi trong hẻm nhỏ, Nguyễn Miên Man xách theo túi đựng hai hộp cá chiên đang muốn ra cửa, liền nhìn thấy Quả Quýt Nhỏ chạy về.
Thấy nó ngừng ở cửa, đem một cái thứ gì đó từ trong miệng nhổ ra, Nguyễn Miên Man tùy tay đem túi đặt lên bàn, bước ra cửa ngồi xổm trước mặt nó: "Không phải đã nói với em, đồ vật bên ngoài không được tùy tiện dùng miệng ngậm sao?"
"Mieo ô ~" Quả quýt nhỏ một bên hướng cô kêu, một mặt dùng móng vuốt đem đồ vật trên mặt đất đẩy trước mặt cô.
Nó mỗi lần ra cửa, thường xuyên sẽ ngậm một ít hòn bi, kẹp tóc sáng lấp lánh, đồ trang trí trên quần áo về, lần đầu Nguyễn Miên Man còn không hiểu, sau liền hiểu, đây là nó tặng quà cho mình.
Cảm động tự nhiên là có, đặc biệt là khi tra Baidu xong phát hiện mèo nhà người khác đều là mang về chuột, sâu linh tinh.
Bất quá lo lắng có mấy thứ dơ, hoặc là nó không cẩn thận nuốt vào, Nguyễn Miên Man mỗi lần nhận được đồ vật sau đều sẽ giáo dục nó không cần lại làm như vậy.
"Em ngoan, chị không cần em đưa..." Một câu không nói xong, cô đột nhiên phát hiện, lần này "Lễ vật" tựa hồ cùng mọi lần không giống nhau, không khỏi duỗi tay đem đồ vật nhặt lên.Cái này có điểm giống... Đá quý?
Dùng ngón tay mơn trớn mặt ngoài đồ trang sức, Nguyễn Miên Man không quá xác định.
Mặc dù là đuổi lấy nút tay áo, bước chân người đàn ông như cũ không nhanh không chậm, lúc này mới tiến vào hẻm nhỏ.
Rất xa, hắn liền nhìn thấy con mèo lấy nút áo, cùng với cô gái đang cầm nút tay áo của hắn trên tay ngồi trước mặt.
Nghe được tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, Nguyễn Miên Man theo bản năng ngẩng đầu.
Đúng lúc vào lúc này, một trận gió tới, thổi cây hoa đào cạnh cửa rơi xuống rất nhiều cánh hoa.
Một mảnh cánh hoa màu vàng dừng trên cái trán của cô gái, làm khuôn mặt chỉ to hơn lòng bàn tay một chút càng thêm trắng nõn, bất quá so với mặt cô, càng hấp dẫn người hơn chính là cặp mặt hạnh trong suốt như hồ nước.
Nàng giơ tay nhặt cánh hoa trên tránh, đứng lên nhìn người đàn ông đi tới: "Anh có chuyện gì sao?"
Nguyễn Miên Man vẫn luôn cảm thấy, quần áo hiện đại tuy thuận tiện, lại không đẹp bằng cổ trang.
Nhưng mà lúc này, nhìn đến người trước mặt vai rộng eo thon chân dài, cô bỗng nhiên hiểu ra thế nào là phục sức chi mỹ của hiện đại.
Phát hiện chính mình thế nhưng nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ, cảm thấy chính mình có chút thất lễ Nguyễn Miên Man vội dời đi tầm mắt.
Người đàn ông có chút bệnh sạch sẽ, nút áo bị mèo ngậm trong miệng, hắn lấy về cũng không sử dụng tiếp.
Từ tấm biển gỗ phía trước cửa mấy chữ "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc" đoán được thân phận cô gái này, hơn nữa vừa rồi kinh ngạc thoáng qua, ấn tượng với cô cũng không tệ, anh quyết định không lấy nút áo về.
Ông mình là người thích con cháu, một người sinh hoạt cũng không dễ dàng, nút tay áo kia giá trị chút tiền, lấy về để đó không dùng, không bằng đưa cho cô.
"Không có việc gì."
Anh ta nói xong, đang muốn tiếp tục đi phía trước đi, Nguyễn Miên Man lại mắt sắc nhìn đến cổ tay áo hắn có một đồ trang trí giống với nút tay áo trong tay mình.
"Từ từ!" Kêu hắn chờ một chút, Nguyễn Miên Man chạy chậm đến bên cạnh cái ao bên cạnh, mở ra vòi nước súc rửa tiểu vật phẩm trang sức trong tay.
Qua dòng nước trôi xuống, đá quỹ màu đen của nút tay áo ở trong bàn tay trắng nõn lại càng tỏa sáng.
Nguyễn Miên Man cẩn thận rửa mấy lần vật phẩm trang sức trong tay, tắt đi vòi nước đi, dùng khăn tay mnag theo bên mình lau cẩn thận, đi tới trước mặt người đàn ông, dùng khăn nâng đôi tay dâng trả: "Xin lỗi, mèo con nhà tôi nghịch ngợm, hiện tại vật quy nguyên chủ."
Nhìn cô gái mặt mang ý tứ xin lỗi cùng nút tay áo được rửa sạch sẽ đặt giữa khắn trắng như tuyết, người đàn ông rốt cuộc duỗi tay nhận lấy: "Không sao."
Nguyễn Miên Man đoán được hắn đại khái là đuổi theo mèo lại đây, tuy rằng không biết hắn vì sao mới vừa rồi không đòi lại nút tay áo, nhưng trong lòng vẫn rất ngượng ngùng.
"Mieo ô Mieo ô..."
Tiểu quỷ gây chuyện lại chạy vào nhà, đối với mặt bàn kêu lên, Nguyễn Miên Man hai bước tiến vào, xách theo túi ra đưa tới trước mặt người đàn ông: "Một chút nhận lỗi, hy vọng anh có thể nhận lấy."
Túi không hề buộc, có thể nhìn thấy đồ ăn đựng bên trong hộp cơm, cá bé chiên màu sắc mê người.
Người đàn ông vống không muốn nhận, nhưng mà không biết có phải hay không nắp hộp không đậy chặt, làm hương thơm bên trong bay ra, ngửi thấy mùi hương phá lệ mê người, hầu kết của hắn không tự giác lăn lộn một chút, chờ phản ứng lạ, đã cầm lấy túi cá chiên.
"Cảm ơn."
Nhận htif cũng đã nhận, trả lại không hay, người đàn ông quét mắt nhìn mèo con đang ngồi dưới đất trợn tròn đôi mắt nhìn mình, giới thiệu tên mình: "Tư Cảnh Lâm."
"Tôi họ Nguyễn." Nguyễn Miên Man thói quen tính chỉ báo ra họ.Chờ nam nhân rời đi, cô thở ra một hơi, ngay sau đó bế mèo con dưới chân lên, điểm cái mũi của nó giáo huấn: "Quả Quýt Nhỏ, em như thế nào đem đồ vật của người khác ngậm trở lại? Còn thèm cá, cá chiên bé của đều lấy bồi thường cho người ta, dư lại chị muốn một lần nữa làm cho ông Ngô. Xem em về sau còn dám..."