Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 19

Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc
Chương 19

Editor: Thienyetkomanhme

Nghe được nhân viên giao cơm cười tới đau bụng, Nguyễn Miên Man cũng bị ảnh hưởng theo, khuôn mặt lộ chút ý cười: " Vì sao khách hàng lại yêu cầu như vậy?

"Địa chỉ nhân hàng là trường trung học, hình như trường học không cho học sinh đặt cơm hộp."Nghe vậy, chờ khi nấu xong, Nguyễn Miên Man còn cố ý tìm hai cái túi tối màu bọc bên ngoài.

Xách theo hai túi cơm hộp rời đi, anh shipper có lẽ nghĩ mình sắp trở thành một người ba hờ, không nhịn được cười lên.

Nghe được tiếng cười của hắn, Nguyễn Miên Man bật cười lắc đầu, có chút không hiểu được vì sao hắn bởi vì việc nhỏ thế này mà vui như vậy.

Nhân viên giao cơm một đường vui vẻ tới gần trường học, tìm một chỗ hẻo lánh dừng xe lại, gọi điện cho khách hàng báo đã tới nơi, đem mũ bảo hiểm cùng áo khoác để tại trên xe, xách theo cơm hộp đi đến cổng trường.

Bác bảo vệ ngồi ở cổng trường quét mắt nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, coi hắn như phụ huynh bình thường.

Nhân viên giao cơm đợi một lát, một học sinh mập mạp đi tới, hướng hắn hô một tiếng: "Ba."

"Ai, con trai ngoan, đưa tới cho con chút đồ, mau cầm lấy." Nhân viên giao cơm trên mặt lộ ra tươi cười, đem cơm hộp trong tay cơm hộp đưa qua.

Thấy hắn tiếp lời một cách vui vẻ như vậy, cậu nhóc có chút liếc mắt xem thường, bất quá thấy bảo vệ nhìn qua chỗ này, vội nói: "Cảm ơn ba, con đi về lớp học đây." Nói xong, cậu vội chạy chậm về lớp học.

Ông bà hờ không có lập tức rời đi, mà vẫn tiếp tục diễn, đứng tại chỗ, dùng ánh măt stwf ái nhìn theo con trai rời đi, sau mới xoay người rời đi.

Lớp ba sơ nhị.

Các bạn học thấy cơm hộp rốt cuộc đã tới, vội vây quanh, nhanh chóng cướp lấy phần cơm của mình về vị trí ngồi.

"Ngọa tào! Các cậu thật quá đáng, tớ vì cơm hộp hy sinh lớn như vậy, các cậu cũng không quan tâm tâm hồn tổn thương của tớ, liền tới đoạt cơm!"

Đã mở lên cái nắp, hận không thể đem mặt trực tiếp chôn trong chén, các bạn học nào có để ý đến hắn.

"Lâm Minh Minh, cậu có muốn ăn thêm chút cơm?"

"Không cần, tớ ăn no rồi."

"Tớ đặt canh, cậu lại uống chút canh đi." Bạn học bàn trước nói xong, trực tiếp đem canh đổ vào chén không trước mặt cô.

Nam sinh mập mạp họ Vương thấy thế, hầm hừ nói: "Nữ sinh các cậu chính là phiền toái, còn phải đặt canh, làm tới leo cầu thang cũng không dám đi nhanh."

Bưng lên canh uống một ngụm, phát hiện canh rau xanh đậu hũ suông cũng ngon đến thế, Lâm Minh Minh liếm liếm môi dưới, nhìn về phía bạn học Vương nghi hoặc: "Người lớn trong nhà cũng có thể là bác, chũ, vì sao nhất định phải gọi là ba?"

Ngọa tào! Nói đúng a!

"Tiền Vũ, mày bẫy tao!"

"Ai, đừng đổ oan cho tao, rõ ràng là chính mày ra chủ ý này."

"Ha ha ha ha... bạn học Vương quả thực là một người có cung phản xạ dài."

Có đồ ăn trước mặt, các bạn học liefn cược nói hai câu, ngay sau đó liền sôi nổi vùi đầu ăn uống.Hai giờ rưỡi, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc kết thúc buôn bán, Nguyễn Miên Man tính toán, tiền lời so ngày hôm qua cùng buổi trưa hôm trước ít hơn một ít.

Đương nhiên, đây là có đơn đặt hàng lớn từ trường học kia, nếu là trừ ra đơn này, phần tiền lời giảm sẽ càng thêm rõ ràng.

Xem xong tiền lời cùng bình luận, Nguyễn Miên Man nghĩ đến lúc trước bà Lý nói gần đây mới mở một cái siêu thị, bên trong đang làm hoạt động có rất nhiều ưu đãi, tấy cũng không còn việc gì, vì thế chuẩn bị đi đi dạo.

Mang theo di động, chìa khóa, túi tiền, khóa chặt cửa lớn, Nguyễn Miên Man bắt đầu đi ra ngoài.

"Đông Đông đây là đi đâu a?"

Đang sửa sang lại vườn rau bà Vương nhìn thấy cô muốn ra cửa, hỏi một câu.

"Bà Lý nói gần đây mới mở một siêu thị, cháu định đi xem."

Bà Vương nghe vậy, lập tức nói: "Siêu thị mới hả, bà cũng muốn đi nhìn một cái."

"Bà có muốn đi luôn không? Nếu không hai bà cháu mình cùng đi?" Nguyễn Miên Man cảm thấy hai người cùng đi khá tốt, mời nói.

Bà Vương lo lắng cô là người trẻ tuổi không thíc cùng người già ra cửa, lúc này mới không đề nghị đi cùng, thấy cô chủ động mời, cực kỳ cao hứng: "Tốt, chờ bà về nhà cất đồ, rửa cái tay."

Nhà bà Vương ngay ở phía trước, đừng nhìn bà tuổi lớn, làm việc vẫn rất lưu loát, không để Nguyễn Miên Man chờ tới hai phút liền quay lại.

"Đúng rồi, bà Vương biết siêu thị mới mở ở đâu không?"

"Biết, ngay ở cái đèn xanh đèn đỏ bên cạnh."

Một già một trẻ đi đến đầu ngõ, mấy bà lão ngồi ven đường hỏi các cô muốn đi đâu, biết được là đi siêu thị mới mở, lập tức nói, siêu thị có thứ gì tốt, đáng mua.

Nguyễn Miên Man cũng không mất kiên nhẫn, một bên nghe một bên ghi nhớ một ít đồ vật muốn mua.

"Được được, không cùng mấy người hàn huyên, tôi cùng Đông Đông đi siêu thị."

Bà Vương dứt lời, Nguyễn Miên Man đi theo chào mấy bà lão nói "Tạm biệt", đi theo bà tiếp tục đi về phía trước.

Ra khỏi gõ nhỏ, phía trước là đường cái, siêu thị mới mở ở con đường bên cạnh ngay cạnh cái đèn xanh đèn đỏ gần đó.

So với ngõ nhỏ, con đường này hai bên đều là kiến trúc hiện đại.

Thời gian này, người trên đường cái cũng không nhiều, Nguyễn Miên Man phối hợp với tốc độ của bà Vương, đang muốn đi theo vạch kẻ đường cho người đi bộ qua đường, dư quang lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên ôm cái trán đứng ở ven đường thẳng tắp mà lao vào chiếc xe đang lao tới.

Cô đang muốn mở miệng nhắc nhở đối phương nhìn đường, hắn đã đụng phải, sau đó ngã trên mặt đất kêu ai u ai u.

Bà Vương nghe được tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại xem, bị hoảng sợ: "Đây là bị tông xe?"

Hai người dừng lại bước chân, chung quanh cũng có mấy người qua đường dừng lại, ánh mắt do dự mà nhìn về bên đó.

Cùng lúc đó, chủ nhân chiếc xe hơi màu đen cũng rất nhanh từ trên ghế điều khiển đi xuống, biểu tình có chút khó coi mà hướng người đàn ông nằm phía xa nói: "Tôi điều kiểm xe tốc độ ổn định, ông đừng làm loạn, ăn vạ!"

Người đàn ông nằm trên mặt đất lấy cái tay che trán hô đau, lòng bàn tay cùng trên đầu đều là máu.

Hắn hữu khí vô lực nói: "Ai u... Anh dừng xe không nhìn người còn nói mình không sai? Ai u, đâm chết người a..."

Nhìn thấy máu, có người qua đường đứng gần đó nhát gan hoặc là cảm thấy không may mắn liền rời đi.

Tài xế thấy hắn diễn trò, đen mặt: "Tôi chỉ là tài xế, xe cũng không phải của tôi, anh ăn vạ cũng tìm nhầm người rồi, còn như vậy tôi liền báo cảnh sát!"

"Ai thèm ăn vạ, chính anh đâm tôi, trên xe còn dính máu, gọi cảnh sát tôi cũng không sợ."

"Tôi không đâm anh, rõ ràng là chính ông tự đụng tới."

"Anh nói không đâm liền không đâm? Ai thấy?" Người đàn ông trung niên đem máu sắp chảy vào mắt lau đi, trong mắt lộ ra vài phần không sợ hãi cùng đắc ý.

"Tôi thấy, rõ ràng là chính anh cố ý đụng vào trên xe." Nhìn ra là ông ta cố ý ăn vạ, Nguyễn Miên Man mở miệng nói.

"Tôi cũng thấy, chính là anh cố ý ngã vào xe." Có lẽ là thấy cô là một cô gái cũng dám mở miệng nói thẳng, một thanh niên đứng gần đó cảm thấy chính mình cũng nên đứng ra.

"Cảm ơn." Vốn dĩ người lái xe tức giận đến muốn đánh người, nghe được có người đứng ra làm chứng giúp mình, trong nháy mắt liền thoải mái, nói lời cảm ơn sau đó trừng mắt người trên mặt đất, "Hiện tại nên cút đi? Còn có, chủ xe cũng rất ghê gớm, anh bôi máu lên xe, mau bồi thường phí rửa xe!"

Chưa bao giờ thấy kẻ ăn vạ còn phải đền tiền cho chủ xe.

Người đàn ông trung niên tức giận từ mặt đất nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn người thanh niên phá hư chuyện tốt của mình, liền lao về bênh cạnh phía Nguyễn Miên Man.

Bà Vương thấy vậy, lập tức chắn trước người Nguyễn Miên Man, thấy người đàn ông hung thần ác sát giơ tay lên, liền hướng trên mặt đất ngã xuống.

"Bà Vương, bà làm sao vậy?" Nguyễn Miên Man không nghĩ bà đột nhiên tiến lên che chở mình, thấy bà ngã xuống, vội vàng mà ngồi xổm xuống đỡ bà.

Nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của cô, bà Vương sợ dọa tới đứa nhỏ nhéo nhẹ cánh tây cô nói nhỏ: "Bà không có việc gì, hù dọa hắn một chút."

Nguyễn Miên Man nghe vậy, lúc này mới yên lòng.

Người đàn ông chỉ định hù dọa con bé chết tiệt làm hỏng việc, vốn không định động thủ thật.Một màn như vậy, hắn trực tiếp ngây ngốc, vội bỏ tay xuống: "Mấy thường thấy được đúng không, tôi không có chạm vào bà già này, bà ta tự mình ngã xuống."

Chung quanh một mảnh yên tĩnh.

Thấy không ai vì mình nói chuyện, người đàn ông có chút gấp: "Cô bé, tôi vừa rồi chỉ định dọa cô, nhưng không chạm vào bà cô, là bà cô tự ngã xuống."

"Ai u, bộ xương già này sắp muốn gãy, hiện tại người trẻ tuổi, như thế nào lại hư hỏng vậy, có chân có tay không đi làm việc, cố tình muốn bắt nạt người già..."

"Bà kia bà đừng nói hươu nói vượn, tôi vừa rồi tới một ngón tay cũng chưa chạm vào người bà, bà đừng có mà ăn vạ."

"Ai u, thắt lưng của ta a..."

Thấy bà già định ăn vạ mình, nghĩ tới những trường hợp bị người già ăn vạ, người đàn ông trung niên gấp đến độ người toàn mồ hôi: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao, bà đừng làm tôi sợ như vậy, tôi chính là không cẩn thận ngã vỡ đầu, nhất thời bị ma xui quỷ ám mới nghĩ nhân cơ hội kiếm chút tiền, bà mau đứng lên được không? Bằng không tôi quỳ xuống cho bà..."

Bà Vương ngó hắn một cái, thấy hắn gấp đến đỏ mắt, thật muốn quỳ xuống, lúc này mới không tiếp tục kêu to, nhìn về phía hắn hỏi: "Thật biết sai rồi?"

"Thật sự, thật sự, tôi lần sau cũng không dám nữa." Nói xong, còn quay nói xin lỗi với tài xế kia"Hừ, cũng may anh không phải con trai tôi, bằng không làm loại việc thiếu đạo đức này, tôi còn muốn đánh gãy chân!" Bà Vương nói, được Nguyễn Miên Man nâng liền đứng dậy.

Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt hận không thành thép, không khỏi nhớ tới mẹ mình, đầu dần dần rũ xuống.

"Xin lỗi, cháu về sau khẳng không làm loại việc thiếu đạo đức này." Nói xong, có lẽ là cảm thấy không còn mặt mũi, hắn xoay người liền chạy.

"Bà lão làm tốt lắm!"

"Ha ha ha ha, quả nhiên đối phó loại người này, phải lấy độc trị độc, đáng tiếc vừa rồi không quay lại được."

"Cười chết tôi, lần sau tôi lái xe nhất định phải mang theo bà tôi, ai dám ăn vạ, tôi liền để cho bà tôi ra."

Ngay cả Nguyễn Miên Man cũng nhịn không được nói: "Bà vừa rồi ngã xuống giống như thật, cháu cũng bị dọa sợ."

"Bà lúc tuổi trẻ, từng làm ở viện kịch nói, liền này, biết chút diễn xuất thôi." Bà Vương đắc ý xong, lại giáo dục cô, "Cháu có tâm là tốt, bất quá con gái ở bên ngoài vẫn là đừng ra mặt trực diện, thật muốn hỗ trợ cũng nên báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới lại nói."

"Cháu nhớ kỹ, cảm ơn bà Vương." Nguyễn Miên Man lúc ấy chỉ là cảm thấy ban ngày ban mặt, người nọ thế nhưng không có sợ hãi ăn vạ như vậy, có chút tức giận mới nói thẳng, nghe lời bà nói, nghe lời gật đầu.

"Di, không phải nói bà cháu các ngươi đi dạo siêu thị? Như thế nào còn ở đây?"

Nguyễn Miên Man đang muốn kéo bà Vương rời đi, ông Ngô đột nhiên từ đầu ngõ đi ra.

"Ông Ngô."

Nguyễn Miên Man mới vừa hô một tiếng, người lái xe bị ăn vạ lúc trước đi tới nói: "Ông Ngô, hóa ra là người quen ạ?"

Ông Ngô gật đầu nói: "Đúng vậy, làm sao vậy?"

Tài xế cười đem chuyện phát sinh vừa rồi nói một lần.

"Tôi còn nói tiểu Vương anh như thế nào còn chưa có tới, lúc này mới đi bộ ra nhìn xem."

Nguyên lai, vị này chính là tài xế của Tư Cảnh Lâm, thay anh tới chỗ ông Ngô tặng trà mới mùa xuân.

"Được rồi, anh trực tiếp đem lá trà đưa cho tôi, tôi thuận tiện đưa hai bà cháu đi dạo siêu thị." Ông Ngô nói.

"Cháu đưa mọi ngươi đi." Tiểu Vương nói.

Ông Ngô nghĩ từ siêu thị mua đồ vật xách trở về cũng mệt, vì thế gật đầu đồng ý.

Tiểu Vương thuận tay đem xe vết máu trên đầu xe lau đi, kéo ra cửa xe mời bọn họ lên xe.

Nguyễn Miên Man từ khi xuyên qua đây là lần đầu ngồi xe, đi theo bà Vương ngồi ở ghế sau, đánh giá xung quang.

"Để cháu gọi tiên sinh nói một tiếng." Tiểu Vương vừa khởi động xe vừa nói."Đừng, cháu lái xe gọi điện thoại cái gi, ông tới." Ông Ngô nói xong mới phát hiện chính mình không mang di động theo, vì thế quay đầu, "Đông Đông, cháu gọi cho anh cháu một tiếng."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3