Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 1 - Chương 58

Quyển 1 - Chương 58: Hãm hại và phản đòn

Đúng lúc này, Mộc Nguyệt Kỳ bỗng đưa tay ra, nắm tay Tô Cẩm Bình, lơ đãng nói: “Cẩm Bình muội muội, tay muội lạnh quá!”

Nàng hơi nheo mắt, quay đầu liếc nhìn Mộc Nguyệt Kỳ. Vừa rồi, ngay lúc nắm tay nàng, Mộc Nguyệt Kỳ đã nhét cho nàng một mẩu giấy rất nhỏ. Đương nhiên nàng hiểu đây là ý tốt của Mộc Nguyệt Kỳ, nhưng hiện giờ, nàng không định cảm kích, thứ nhất là vì nàng có cách đối phó; thứ hai, nàng căn bản không đọc được chữ phồn thể. Tô Cẩm Bình khẽ cười với nàng ta, trong nụ cười không chứa chút tạp chất nào, dùng cổ tay áo che đi, lặng lẽ vứt tờ giấy trên tay xuống bên cạnh làn váy của Mộc Nguyệt Kỳ.

Nụ cười trên mặt Mộc Nguyệt Kỳ cứng lại, không hiểu vì sao nàng lại hành động như vậy. Nàng ta đã đoán trước Mộ Dung Song sẽ cố tình gây khó dễ Tô Cẩm Bình, nên mới viết một bài thơ bằng cỡ chữ thật nhỏ lên tờ giấy kia, phòng lúc khẩn cấp có thể dùng, nhưng nàng lại vứt xuống đất. Lẽ ra, Mộc Nguyệt Kỳ cũng sẽ thấy hơi bất mãn, nhưng nhìn nụ cười đó của nàng, lại không có chút ác ý nào, khiến nàng ta đành khẽ cười đáp lại, không nói gì nữa.

Toàn bộ tình hình vừa rồi đã rơi vào mắt Thiên Mặc đang đứng sau Mộ Dung Song. Ả chỉ nhìn thấy hình như Mộc Nguyệt Kỳ nhét gì đó vào tay Tô Cẩm Bình, nhưng không nhìn thấy chuyện phát sinh sau đó, mắt ả chợt lóe lên, nhưng cũng không nói gì.

Tô Cẩm Bình quay đầu, nói với Mộ Dung Song đang ra vẻ chăm chú lắng nghe: “Xin thứ cho nô tỳ nói thẳng, bài thơ vừa rồi của quận chúa, là nói về nỗi tương tư khi trai gái không được gặp nhau. Nhưng nô tỳ cho rằng, tình yêu chân chính sẽ có thế thẳng được hết mọi sự khảo nghiệm của thời gian. Hôm nay, ở hội thơ cầu Hỉ Thước này, chi bằng để nô tỳ làm một bài Thước kiều tiên đi!”

Nàng khác với Mộ Dung Song. Nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, không cần phải bận tâm đến thể diện của gia tộc, cho nên, dù nàng có làm thơ về tình yêu, cũng sẽ chẳng có mấy người có hứng thú phê phán nàng. Vẻ mặt nàng thể hiện như đã liệu sẵn từ trước, hoàn toàn khác với dáng vẻ lo sợ vừa rồi.

Sắc mặt Mộ Dung Song cũng trở nên khó coi hơn, Tô Cẩm Bình này chưa làm thơ mà đã đánh phủ đầu ả. Ả vốn muốn lên tiếng hỏi tội nàng, nhưng nghĩ lại, thì chuyện này e cũng sẽ làm xấu thanh danh của ả, cứ nhẫn nhịn một chút, chờ nàng ta bị mất mặt không phải sẽ tốt hơn sao?! Đôi mắt đẹp của ả như bùng cháy lên những đốm lửa nhỏ, dịu dàng nói: “À? Nếu nói vậy, chắc ngươi đã có bài thơ nào hay hơn bài thơ của bản quận chúa chăng?” Giọng nói có vẻ dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại đầy vẻ giễu cợt.

Mọi người đang ngồi đây cũng không hài lòng với câu nói của Tô Cẩm Bình. Tuy bọn họ đều bất mãn với thái độ ương ngạnh, kiêu ngạo của Mộ Dung Song, nhưng phàm là những người am hiểu thơ văn, cũng biết câu thơ ‘gửi tương tư vào đậu đỏ’ kia, mặc dù không phải là danh ngôn lưu truyền thiên cổ gì, nhưng cũng hoàn toàn có thể khiến con cháu đời sau say sưa đàm luận. Nhưng cung nữ này, thật không hiểu lễ nghĩa! Không phải bọn họ bất bình vì Mộ Dung Song bị tổn thương, mà là cảm thấy những vần thơ hay, cũng ngôn từ đẹp cần phải được tôn trọng.

“Không dám.” Nàng ra vẻ cung kính đáp, nhưng trong mắt lại đầy vẻ khiêu khích. Thật ra, đối với Tô Cẩm Bình, Mộ Dung Song căn bản là một cô ả ngu ngốc, hoặc nên nói rằng, ví như con lợn cũng không đủ để lột tả sự ngu ngốc của ả! Một người phụ nữ thông mình, lúc gặp tình địch, sẽ phải đối phó với người đàn ông của mình, phải nắm lấy trái tim của người đàn ông đó. Chỉ có những cô ả ngu ngốc mới đi quay sang đối phó với người phụ nữ khác. Huống chi, quan hệ giữa nàng và Bách Lý Kinh Hồng cũng không phải là quan hệ yêu đương gì cả, chỉ do ả Mộ Dung Song kia ăn no rửng mỡ lại suy diễn lung tung mà thôi. Đương nhiên, nàng cũng không ngại giáo huấn cô ả kiêu ngạo ương ngạnh này một chút, để cho ả biết rằng, người tài còn có người tài hơn, núi cao còn có núi cao hơn!

‘Không dám’, và ‘không phải’ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Khóe miệng của một vài người ngồi đây bắt đầu lộ ra vẻ giễu cợt. Tô Cẩm Bình này thật sự quá ngang ngược, không tự nhận thức khả năng của mình. Có điều, bọn họ cũng chỉ vui vẻ mà chờ xem trò vui, chứ không lên tiếng phản bác gì.

Mộ Dung Song tức đến phì cười nói: “Hay lắm, vậy ngươi hãy đọc đi!” Ả nghĩ rằng Tô Cẩm Bình chẳng qua cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi, tự tâng bốc mình lên mây chỉ để che giấu đi nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng mình. Nhưng cô nàng ngu xuẩn này, không biết rằng càng nâng mình lên cao thì ngã càng đau hay sao?

Lúc này, đám Hoàng Phủ Hoài Hàn lại có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, tuy Tô Cẩm Bình to gan lớn mật, nhưng chắc chắn không phải dạng người liều lĩnh, sao lại hành động như vậy?

Ngay sau đó, cô nàng nào đó nhẹ giọng, tiếng nói phảng phất như gió thoảng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, trong giọng nói ẩn giấu nỗi lòng nhớ thương vô hạn, lại mang theo vẻ ngọt ngào như có như không, biểu hiện như một cô gái đang đắm chìm trong bể tình, nói như nhả châu phun ngọc:

“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.

Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ!

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ!”

(Mây nhỏ khoe màu, sao bay truyền hận, sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua.

Gió vàng sương ngọc, một khi gặp nhau, hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian.

Nhu tình như nước, hẹn đẹp như mơ, không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô Thước.

Tình này nếu như đã mãi lâu dài, há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều.) (st)

Ngay khi nàng đọc câu cuối cùng, mọi người đều vô cùng kinh ngạc! Hai người yêu nhau, không phải là đều mong hàng ngày hàng đêm được bầu bạn bên nhau hay sao?! “Tình này nếu như đã mãi lâu dài, hà cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều” à? Hay cho một câu “Tình này nếu như đã mãi lâu dài, há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều”! Nếu bàn về giá trị văn học, bài thơ này không hề thua kém bài thơ của Mộ Dung Song, nhưng nó còn vượt trội hơn, thăng hoa hơn về mặt tình cảm, nó khiến tình yêu trong lòng mọi người trở nên hư vô, mờ ảo, không với tới được, nhưng cũng chính vì sự hư ảo này, khó với này, mới khiến con người ta càng khao khát hơn. Có điều, hiện giờ, ai dám khen ngợi nàng chứ? Khen ngợi nàng, có khác nào đánh thẳng một tát vào mặt Mộ Dung Song?

Ánh mắt mọi người nhìn Tô Cẩm Bình biến đổi hắn, trong mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đầy vẻ kinh ngạc! Đám Hoàng Phủ Dạ thì đương nhiên không cần phải nói, chỉ riêng Hoàng Phủ Dật là thấy không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn nghĩ nếu là nàng, có bản lĩnh làm ra một bài thơ như vậy cũng không có gì là lạ. Bách Lý Kinh Hồng nãy giờ vẫn không có phản ứng gì, bỗng lẳng lặng cong khóe môi, trong lòng hắn biết rõ, tính cách của nàng đương nhiên có thể nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn nàng không tài năng đến mức này, có điều, sao hắn phải vạch trần làm gì nhỉ?!

Nguyệt Kỳ cũng sững sờ, khóe miệng lập tức cười thật tươi. Thảo nào nàng không cần nàng ta giúp đỡ, thì ra nàng còn tài năng hơn mình rất nhiều.

Khuôn mặt của Mộ Dung Song lúc này còn khó coi hơn nham thạch nóng chảy trong núi lửa, ả tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, vẻ mặt như viết rõ mấy chữ ‘kinh hãi’ và ‘không thể tin nổi’. Mắt ả trợn trừng lên nhìn Tô Cẩm Bình như muốn đâm thủng nàng ra! Ả vốn muốn khiến nàng mất mặt, không ngờ chính ả lại bị phản đòn!

Xưng quanh đều hoàn toàn tĩnh lặng, đám công tử tiểu thư cũng với một số nhà nho danh tiếng đều muốn cất lời khen ngợi nàng, nhưng rõ ràng không ai muốn vì một cung nữ mà đắc tội với quận chúa. Dù chẳng ai thích thú gì cô quận chúa kia, nhưng ả ta vẫn còn có Bắc Minh hoàng ở bên cạnh.

Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn chưa dứt ra khỏi cơn bàng hoàng. Dù có bổ thẳng một đao vào đầu hắn, hắn cũng không thể tin được một cô nàng chỉ biết quấy rối, nhanh mồm nhanh miệng, hành vi thô tục, lưu manh, lại có thể có tài năng và tính cách như vậy! Chuyện này khiến hắn còn khó tin hơn việc nghĩ Quân Lâm Uyên đến đây để dâng nước của hắn ta cho hắn nữa, cho nên, hắn nhất thời chưa thể tiếp nhận nổi!

Quân Lâm Uyên khẽ cười lạnh, nụ cười đó khiến vẻ mặt hắn càng xinh đẹp hơn, nhưng cũng càng nguy hiểm hơn. Sau đó, hắn là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi: “Quả là một bài Thước kiểu tiên rất hay, còn hay hơn bài thơ của Mộ Dương nhiều!”

“Biểu ca!” Mộ Dung Song tức giận nhìn hắn, ả vốn đã tức muốn chết đi rồi, Biểu ca lại còn là người đầu tiên đạp ả rớt đài, làm sao ả chịu nổi!

Một tiếng Biểu ca này khiến nụ cười trên môi Quân Lâm Uyên như cứng lại, nhưng bây giờ hắn cũng lười phải liếc mắt nhìn Mộ Dung Song. Hôm nay hắn đã cảnh cáo ả rất nhiều lần, cũng cho ả rất nhiều cơ hội, nhưng chính ả ngu xuẩn này đã hoàn toàn mất hết lý trí!

Đôi môi đỏ mọng của Tô Cẩm Bình bất giác cong lên khi nghe tiếng gọi đầy giận dữ của Mộ Dung Song. Xem ra, vị quận chúa điện hạ cao quý này đã thua cả vốn lẫn lời rồi!

Thấy Quân Lâm Uyên không bận tâm gì tới Mộ Dung Song, mọi người cũng hiểu ngay thái độ của Quân Lâm Uyên, trong lòng yên tâm hơn, liền can đảm vỗ tay khen ngợi Tô Cẩm Bình.

Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Song luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn thấy Biểu ca chẳng những giúp người ngoài, mà khi ả gọi, hắn còn ngoảnh mặt làm ngơ, khiến ả nhất thời không thể kiềm chế được cơn giận dữ! Nhìn sang Kinh Hồng ca ca, tuy trên mặt hắn vẫn là vẻ lãnh đạm như cũ, không có cảm xúc gì, nhưng sắc mặt lại dịu dàng hẳn, còn không phải đều vì ả tiện nhân Tô Cẩm Bình này hay sao?!

Vì thế, lửa giận cùng với sự đố kỵ và ấm ức bùng cháy trong lòng ả, thiêu sạch lý trí của ả. Ả không còn nghĩ ngợi được gì nữa, vỗ bàn đứng lên: “Tô Cẩm Bình, ngươi gian lận!” Đúng, nhất định là nàng gian lận, nếu không sao nàng có thể làm được bài thơ như thế chứu!

Thượng Quan Cẩn Duệ hơi lo lắng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười lãnh đạm như thường ngày. Hắn biết Cẩm Cẩm không am hiểu thơ từ ca phú, cho nên khi nàng vừa đọc lên, hắn đã nghĩ ngay là do Mộc cô nương giúp đỡ nàng. Có điều, chính ả quận chúa này lại nói nàng gian lận, chẳng lẽ ả cũng nhìn ra manh mối gì sao?

Ả vừa dứt lời, xung quanh đều ồn ào bàn tán, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng đầy vẻ nghi ngờ.

Khóe môi Tô Cẩm Bình khẽ nhếch lên cười lạnh, cũng không tức giận cãi lại như bình thường, mà chỉ dịu dàng hỏi: “Quận chúa nói nô tỳ gian lận, có chứng cứ gì không? Tuy nô tỳ chỉ là một cung nữ nho nhỏ, thân phận không thể cao quý được như quận chúa, nhưng xin quận chúa đừng ngậm máu phun người. Ai không biết, còn tưởng rằng dây xích của nhà nào không buộc chặt nữa đấy.”

Nàng nói câu này, không chỉ kêu oan cho mình, còn thầm mắng Mộ Dung Song là chó. Sợi dây xích kia là chỉ xích động vật, không phải chó thì là gì?! Nhà ai không buộc chặt, cũng chính là đang chửi xéo cả Quân Lâm Uyên, chó nhà mình còn không quản lý cho tốt! Mọi người buồn cười nhưng lại không dám cười, trong lòng thầm khâm phục sự to gan của Tô Cẩm Bình. Bản thân Tô Cẩm Bình lại tỏ vẻ lơ đãng, không quan tâm, dù sao, cũng là do hai người kia cố tình ép nàng. Nàng không phản kháng nên bọn họ mới ép nàng tới đường cùng.

“Tô Cẩm Bình, ngươi dám chửi bản quận chúa là chó à?!” Mộ Dung Song giận đến sôi máu, dù ả có thông minh, luôn được mọi người vây quanh, cũng không thể chịu nổi nỗi nhục này, mất sạch lý trí.

Thời khắc này, Quân Lâm Uyên chán chẳng muốn để tâm đến ả, cũng không nhắc nhở sự thất thố của ả, ánh mắt đảo qua đều tràn ngập vẻ giễu cợt, giống như đang nhìn một món đồ đã mất hết giá trị vậy. Hắn cũng làm ngơ với câu ‘dây xích’ của Tô Cẩm Bình, không phải hắn ngại mồm mép của nàng, mà với thân phận của hắn, tuyệt đối không thể hạ mình mà so đo với một cung nữ như vậy được.

“Ha?” Tô Cẩm Bình làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Ta nói quận chúa là chó khi nào chứ? Dù người ta có câu: ‘chó là người bạn trung thành nhất của con người’, nhưng dù chó có trung thành đến đâu cũng chỉ là súc sinh, sao quận chúa lại có suy nghĩ muốn làm chó chứ?” Nói xong, mặt nàng còn đầy vẻ rối rắm, nhưng có hàng trăm câu hỏi không thể giải đáp vậy.

Câu nói giả ngu giả dại này lại khiến cho những người đang cố nén cười không kìm được nữa liền bật cười thành tiếng. Vì tất cả những người cao quý nhất nước đều ở đây, nếu một người cười, Hoàng thượng còn có thể vì muốn giữ thể diện cho quận chúa Mộ Dương mà trừng trị hắn, nhưng tất cả mọi người đều cười, thì đâu thể trách tội tất cả được chứ!

“Ngươi...!” Tô Cẩm Bình quả thật không nói ả là chó, nhưng chính ả lại rơi vào bẫy của nàng! Biết rõ điểm này, ả vẫn không thể nào đè nén được lửa giận trong lòng, hơn nữa, có đánh chết ả cũng không tin Tô Cẩm Bình có thể làm được bài thơ hay như vậy.

Đang lúc ả tức giận điên người, Thiên Mặc bỗng bước lên nói khẽ vào tai ả vài câu, lửa giận trên mặt ả lập tức tan dần, ả cười với vẻ ‘biết ngay là thế’: “Tô Cẩm Bình, quả nhiên là ngươi gian lận!”

Không khí xung quanh như lạnh đi, ánh mắt mọi người nhìn Mộ Dung Song đều có vẻ khinh thường, cứ luôn miệng nói người ta gian lận, ít nhiều gì cũng phải có chứng cứ chứ?!

“Quận chúa, thân phận của ngài cao quý như vậy, sao cứ muốn bêu xấu một cung nữ nhỏ bé như ta? Hay là quận chúa cũng giống những người phụ nữ nông cạn tầm thường, tóc dài não ngắn, chỉ biết ghen tị với người khác?” Tuy nàng nói hơi nặng lời, nhưng nàng đã nhịn hai kẻ này đủ rồi! Những người hiểu nàng, đều biết nàng đang thực sự tức giận.

Mọi người cứ nghĩ rằng khi nghe những lời này, Mộ Dung Song sẽ càng thất thố hơn, nhưng ai ngờ ả chỉ cười, hơn nữa, còn cười vô cùng sung sướng, giọng cười du dương, thánh thót như chuông gió đã thể hiện tâm trạng cực kỳ tốt của ả lúc này.

Ngay khi mọi người đều nghĩ vì ả chịu kích thích quá nặng nên phát điên, sắc mặt ả bỗng trở nên vô cùng đắc ý, cong môi cười: “Chứng cứ à? Không phải ở trên người ngươi đó sao? Thị tỳ của ta vừa nhìn thấy Mộc Nguyệt Kỳ nhét một tờ giấy vào tay ngươi. Chắc ngươi không ngờ có người nhìn thấy đâu nhỉ? Tô Cẩm Bình, nếu ngươi không chột dạ, có dám đứng ra để chúng ta kiểm tra không?”

Ả vừa dứt lời, mặt Mộc Nguyệt Kỳ liền biến sắc, đương nhiên không phải vì sợ hãi mà vì lúng túng! Dù sao, sự thật vẫn là nàng giúp Tô Cẩm Bình gian lận, không cần biết đối phương có sử dụng thơ của nàng hay không, thì quả thật nàng cũng đã lén đưa giấy cho Tô Cẩm Bình. Hơn nữa, tờ giấy kia bây giờ còn đang ở ngay dưới chân nàng. Thanh danh của nàng tuy không đáng giá gì, nhưng nàng không thể làm nhục gia phong, làm mất thanh danh của cha được. Vì thế, sắc mặt Mộc Nguyệt Kỳ càng lúc càng khó coi hơn!

Nghe ả nói vậy, mọi người không chỉ nhìn Tô Cẩm Bình với ánh mắt khinh thường, mà thậm chí nhìn Mộc Nguyệt Kỳ cũng đầy vẻ khinh thường. Dù sao, đám người cổ đại đều rất quan trọng thanh danh của mình, không ngờ con gái của Mộc lão tướng quân vì muốn giúp bạn tốt của mình hóa nguy thành an, mà không tiếc thanh danh làm ra chuyện thế này, lúc trước cũng đâu nghe nói hai người này có quan hệ tốt chứ?!

“Quận chúa, ngươi đừng nói năng bừa bãi!” Nàng nhìn Mộc Nguyệt Kỳ với ánh mắt trấn an, rồi nhìn sang Mộ Dung Song, làm ra vẻ cực kỳ căng thẳng.

Không biết vì sao, Mộc Nguyệt Kỳ vốn đang rất lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của nàng, nàng ta bỗng thấy yên tâm hơn nhiều. Dường như cô gái trước mắt nàng ta có những bản lĩnh mà nàng ta không thể biết, cũng có một sức hấp dẫn khiến người khác tình nguyện tin tưởng vô điều kiện.

“Chà? Bản quận chúa nói bừa à?” Mộ Dung Song đứng lên, rời khỏi chỗ của mình, bước từng bước một tới trước mặt họ. Nhìn vẻ mặt chột dạ, căng thẳng của Tô Cẩm Bình, ả cười lạnh: “Nếu ngươi không có gì phải giấu diếm, có dám đứng dậy cho bản quận chúa lục soát người ngươi không?”

Mọi người đều tập trung nhìn về phía này, thấy mặt Mộ Dung Song đầy vẻ chắc chắn, bọn họ cũng thầm nghĩ, không biết liệu có phải thật sự có vấn đề không?!

Đúng lúc này, Thượng Quan Cẩn Duệ lại hơi thất lễ, đứng dậy: “Quận chúa, dù sao hai nàng cũng là cô nương, lục soát trước mặt mọi người thế này, nếu không tìm được thứ gì, chẳng phải sẽ mất hết thể diện của họ sao?”

Mọi người đều quay đầu ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ, họ chưa từng thấy Tả tướng thất thố như vậy bao giờ. Vì thế, họ cũng dần tin vào lời nói của Mộ Dung Song, Tả tướng kích động như vậy, không phải vì muốn giúp Mộc cô nương mà ngài ấy ‘yêu thương’ hay sao? Ánh mắt ghen tị của các tiểu thư khuê các đều dồn về phía Mộc Nguyệt Kỳ, vì sao nàng ta giúp người khác làm chuyện thấp hèn như thế, mà Thượng Quan đại nhân phong thần tuấn mỹ lại lo lắng, bảo vệ cho nàng ta như vậy chứ?!

Chỉ có Mộc Nguyệt Kỳ âm thầm cười khổ trước những ánh mắt ghen tị này. Hắn bảo vệ như vậy, lo lắng như vậy, đâu phải vì nàng...

Mộ Dung Song nhướng mày: “Nếu Mộ Dương không lầm, thì vị này chính là Thượng Quan đại nhân, Tả tướng nổi danh thiên hạ của Đông Lăng phải không? Mộ Dương cũng rất muốn tin rằng các nàng không làm những chuyện như vậy, nhưng thị tỳ của bản quận chúa lại chính mắt nhìn thấy! Nếu không điều tra kỹ càng, e sẽ không công bằng, không chỉ có vậy, còn để cho mấy chuyện thấp hèn này làm mất hứng của chúng ta nữa.”

“Ngươi...!” Thượng Quan Cẩn Duệ thực sự giận dữ, trong mắt cũng tràn ngập sát ý.

Tuy người ngoài không phát hiện ra sát ý tỏa ra từ hắn, nhưng Quân Lâm Uyên ngồi cách hắn không xa thì cảm nhận rõ ràng. Hắn ta thầm hừ lạnh, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không đơn giản như vẻ ngoài. Nếu hắn thật sự muốn hạ sát chiêu, thì Mộ Dung Song e sẽ khó qua khỏi! Ả ngu xuẩn này tự gây phiền phức, hắn ta cũng không muốn giúp ả giải quyết hậu quả nữa.

Trong ánh mắt xám bạc của Bách Lý Kinh Hồng ngồi cách đó không xa thoáng hiện lên vẻ tàn độc, hung ác, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi vụt tắt, không để ai phát hiện ra. Sắc mặt của Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật cũng rất khó coi.

“Thượng Quan đại nhân cần gì tức giận? Nếu các nàng thật sự trong sạch, thì đâu sợ tra xét? Bệ hạ Đông Lăng, ngài thấy thế nào?” Câu nói này khiến tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Đôi môi mỏng của Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng cong lên, trong bóng đêm, đôi mắt màu tím đậm càng thêm dọa người hơn, hắn nhìn sang Tô Cẩm Bình, như cười như không. Nhìn Tô Cẩm Bình có vẻ rất lo lắng, nhưng hắn nghĩ, làm nàng xấu mặt cũng không tệ, có thể giảm bớt nỗi oán hận trong lòng hắn, vì thế, hắn lãnh đạm nói: “Nếu thị tỳ của quận chúa đã nhìn thấy, thì cứ tìm đi. Hai người các ngươi đứng dậy là được rồi.”

Nghe hắn nói vậy, mặt Mộc Nguyệt Kỳ trắng bệch, Tô Cẩm Bình cũng như càng sợ hãi hơn! Nhìn sắc mặt bất thường của hai người, mọi người xung quanh lại càng nghi ngờ hơn, càng tin vào lời nói của Mộ Dung Song.

Hai người vừa đứng dậy, bước lên phía trước, Mộ Dung Song đang định sai người tới lục soát, lại chợt nhìn thấy một viên giấy nhỏ ở cạnh chỗ họ ngồi, ả cũng bất chấp hành động của mình có hợp lễ nghi hay không, liền ngồi xổm xuống nhặt viên giấy kia lên, sau đó cười lạnh một tiếng: “Mọi người đã nhìn thấy chưa? Viên giấy này chính là chứng cứ chứng minh bọn họ gian lận!”

Mọi người đều xì xào bàn tán. Đúng vậy, ban đầu khi nói làm thơ, Tô Cẩm Bình có vẻ rất lúng túng, sao đột nhiên lại đầy tự tin rồi làm ra bài thơ hay như vậy? Hiện giờ lại xuất hiện mẩu giấy này, tất cả mọi chuyện đã được xâu chuỗi lại!

Nói xong những lời này, dường như Mộ Dung Song vẫn cảm thấy chưa đủ, liền châm thêm lửa: “Nhìn xem, gian lận, chưa biết chừng, không chỉ Tô Cẩm Bình này giả dối, mà ngay cả cái người được mệnh danh là tài mạo song toàn, Mộc cô nương kia cũng chỉ là... Hừ!” Ả không nói hết lời, mà để mọi người tự luận vế còn lại.

Sắc mặt Mộc Nguyệt Kỳ đã trắng bệch đến mức như trong suốt. Bài thơ trên mảnh giấy kia không phải bài thơ mà Tô Cẩm Bình vừa làm, Tô Cẩm Bình có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng có miếng giấy này, thì Mộc Nguyệt Kỳ nàng sẽ phải nhận toàn bộ sự khinh bỉ của người đời. Người ta sẽ đều nghĩ rằng, cái danh tài mạo song toàn của nàng, chỉ là do gian lận mà có! Người ta nói miệng lưỡi người đời như rồng như hổ, họ cũng đâu thèm quan tâm chuyện đó là thật hay giả chứ. Chỉ ngày mai, à không, có lẽ chỉ trong đêm này, chuyện này sẽ bị lan truyền khắp kinh thành, thể diện của phụ thân, e cũng không giữ được nữa.

Không ngờ, Tô Cẩm Bình bỗng siết chặt tay nàng ta, như muốn truyền cho nàng ta cảm giác an tâm đến vô hạn, sau đó quay sang nói với Mộ Dung Song: “A? Quận chúa nói đó là chứng cứ xác thực chứng minh chúng ta gian lận, vậy, chi bằng ngài cứ mở ra cho chúng ta nhìn thử xem bên trong viết cái gì?”

Nghe nàng nói vậy, Mộc Nguyệt Kỳ khẽ cười khổ. Xem ra Tô Cẩm Bình không hiểu mình thực sự lo lắng cái gì. Thôi thôi vậy, coi như đây cũng là số mạng của nàng rồi. Từ lúc nàng yêu người kia như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng đã quyết định sẽ không ngại phải trả giá đắt cũng muốn giúp đỡ chàng, dù thân mình có ra sao cũng không sao rồi mà...

“Được, nếu ngươi đã muốn chết sớm, vậy ta sẽ giúp ngươi!” Mộ Dung Song cười, mở miếng giấy kia ra, đôi mắt đẹp của ả vừa đảo qua một chút, sắc mặt đã cứng đờ lại... bài thơ này, không phải bài Thước kiều tiên kia!

Mọi người ngồi chờ ả thông báo kết quả đều kinh ngạc khi nhìn sắc mặt cứng đờ như tử thi của ả. Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nói: “Quận chúa, đọc đi!”

Mặt Mộ Dung Song xám xịt, gằn từng chữ một, đọc bài thơ lên:

“Không sơn tân vũ hậu,

Thiên khí vãn lai thu

Minh nguyệt tùng gian chiếu

Thanh tuyền thạch thượng lưu

Trúc huyên qui cán nữ

Liên động hạ ngư chu

Tùy ý xuân phương yết

Vương Tôn tự khả lưu”

(Mưa tạnh trời thanh núi hiện ra

Chiều buông thu đến bóng dương tà

Rừng thông trăng tỏ lung linh sáng

Ghềnh đá suối trong chảy lững lờ

Khóm trúc xôn xao lời gái giặt

Hồ sen lay động chiếc thuyền xa

Cỏ thơm vừa héo xuân tàn tạ

Công tử lân la đứng thẫn thờ.) (st)

Mọi người vốn đang căng thẳng thần kinh lúc này bỗng ồ lên, đây đâu phải là bài thơ mà Tô Cẩm Bình vừa đọc chứ?! Nói các nàng gian lận không phải là quá vớ vẩn sao?!

“Nhưng các nàng vẫn rất đáng nghi! Tô Cẩm Bình, ngươi có dám đứng cách Mộc Nguyệt Kỳ hơn mười thước, dù ta ra đề mục gì, ngươi cũng làm thơ được không?” Mộ Dung Song hoàn toàn không tin mình đã phán đoán sai lầm.

Tô Cẩm Bình cười lạnh, không chờ ả nói thêm lần nữa, bước ra xa hơn hai mươi thước, rồi nói: “Quận chúa, mời ra đề!” Rõ ràng nàng đã có định liệu trước.

“Được, vậy ngươi hãy dùng chủ đề ‘uống rượu’ để làm một bài thơ đi!” Mộ Dung Song lớn tiếng nói.

Mọi người đều khẽ nhíu mày, phụ nữ có mấy ai uống rượu, bắt một cô nương như Tô Cẩm Bình dùng ‘uống rượu’ làm đề thơ, không phải là ép người quá đáng sao?

Trong lòng Tô Cẩm Bình lại thầm sung sướng, bài thơ “tương tiến tửu” của Lý Bạch không phải là một bài thơ rất hay sao? Nàng còn đang lo không biết Mộ Dung Song dùng cái đề thi kỳ quái gì cả! Thật ra, đối với những cô gái khác, thì đề mục này đã là một đề mục rất khó làm, nhưng đáng thương cho Mộ Dung Song, vì người đang đối đầu với ả, lại là nàng, Tô Cẩm Bình.

Cô nàng nào đó ra vẻ suy nghĩ một lúc, rồi cải biên một chút, đọc:

“Quân bất kiến

Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi

Quân bất kiến

Cao đường minh kính bi bạch phát

Triêu như thanh ti mộ thành tuyết

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng

Thiên kim tán tận hoàn phục lai

Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc,

Hội tu nhất ẩm tam bách bôi

Tương tiến tửu, bôi mạc đình

Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh

Quân vi ngã khuynh nhĩ thính

Chung cổ soạn ngọc bất túc quý

Đãn nguyện trường túy bất phục tình

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh

Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiễn

Kính tu cô thủ đối quân chước

Ngũ hoa mã, thiên kim cừu

Hô nhi tương xuất hoán tửu

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu!”

(Bạn chẳng thấy:

Nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống

Chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về

Gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc

Sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê

Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng

Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn

Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng

Tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng

Giết bò dê để tìm vui lạc thú

Uống một lần ba trăm chén như không

Rượu dâng lên hãy hát khúc nghe cùng

Chuông trống giữa tiệc ngon chẳng quý

Tỉnh làm chi, thích chí say dài

Thánh hiền bặt tiếng xưa nay

Chỉ dân uống rượu mới hoài lưu danh

Chủ sao bảo thiếu tiền chơi

Mau mua rượu cùng bạn đời nâng ly!

Ngựa năm sắc, áo cừu bông ấm

Hãy đem đi đổi lắm rượu ngon

Rượu ngon cạn chén vui chung

Mối sầu muôn thuở ta cùng phá tan.) (st)

Nàng không biết chạy đi đâu để tìm Trần Vương, Sầm phu tử, Đan Khưu Sinh, nên là thuận miệng bỏ luôn mấy câu đó đi. Sao chép thơ mà, chỉ cần phô bày hết tinh hoa của bài thơ đó là được rồi, mấy câu kia có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Tất cả mọi người đều kinh hãi! Thực sự choáng váng! Đám tài tử giai nhân vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thể hiện tài năng ở hội thơ cầu Hỉ Thước lúc này đều như bị hóa đá, ngẩn người không nhúc nhích. Bọn họ không còn chút hứng thú muốn làm thơ nào nữa, bởi vì, có làm ra, cũng chỉ là ‘tự bêu xấu’ mà thôi!

Vốn nghĩ rằng dùng ‘uống rượu’ làm đề mục, nàng hẳn là sẽ khó làm ra được một bài thơ hay, ai ngờ chưa nói đến chuyện nàng làm thơ trong một thời gian ngắn như vậy, mà thậm chí còn có thể làm một bài thơ xứng để... lưu truyền thiên cổ sao?! Vị sử quan ngẩn người một hồi lâu, bỗng bừng tỉnh, vội cầm bút nhanh chóng ghi chép lại. Đám đại học sĩ của viện Hàn Lâm cũng như bị kích động, vội vàng lấy bút mực mà mình mang theo, sao chép lại bài thơ vừa rồi, để cho người đời sau học hỏi!

Cô gái này, sao lại tài năng đến thế, khí phách đến thế?! Nếu không phải vì xuất thân của nàng không cao, thì nàng hoàn toàn xứng đáng để làm Quốc mẫu của Đông Lăng bọn họ!

Ngay cả Mộc Nguyệt Kỳ cũng hơi kinh ngạc nhìn nàng. Thật uổng công nàng ta tự xưng là học nhiều hiểu rộng, cũng được ca ngợi là một trong thiên hạ song xu, vậy mà lại chẳng thể nào so sánh được với nàng. Hèn chi, hèn chi tướng gia coi trọng nàng như vậy...Chẳng trách...

Mấy huynh đệ Hoàng Phủ Hoài Hàn thì cảm thấy như cằm sắp rơi ra đến nơi, trên mặt Thượng Quan Cẩn Duệ cũng viết bốn chữ rất to: “Không thể tin nổi!” Sắc mặt Quân Lâm Uyên lại vô cùng phức tạp, chỉ riêng Bách Lý Kinh Hồng là người duy nhất không hề có phản ứng gì.

“Quận chúa có vừa lòng không?” Giọng nói của Tô Cẩm Bình đầy vẻ giễu cợt.

Mộ Dung Song ngẩn người nhìn nàng, dường như ả đánh mất luôn cả giọng nói của mình, lắp bắp mãi mới nói được thành câu: “Vậy... vậy miếng giấy này... là thế nào? Ta biết rồi, là ngươi, chính ngươi gian lận!” Nói xong, ả hung dữ chỉ thẳng về phía Mộc Nguyệt Kỳ. Trong mắt ả, Mộc Nguyệt Kỳ và Tô Cẩm Bình cùng một phe, cho nên, đả kích ai cũng như nhau cả. Vì thế, ả giống như con chó cắn càn, cắn sang cả Mộc Nguyệt Kỳ.

Mặt Mộc Nguyệt Kỳ lại trắng bệch, đang định nói gì đó thì Tô Cẩm Bình đã ngắt lời: “Vậy có phải quận chúa cũng muốn thử thách Kỳ tỷ tỷ không?”

“Chuyện này...” Mộ Dung Song càng lúc càng mơ hồ, nhìn gương mặt tuyệt mỹ không chút bối rối của Tô Cẩm Bình và Mộc Nguyệt Kỳ, sự đố kỵ và lửa giận tiếp tục thiêu đốt ả. Vì thế, trong lòng ả cũng dần kiên định với niềm tin của mình. Hai người này, chắc chắn có một người gian lận. Nghĩ vậy, ả nghiến răng nói: “Được, vậy xin mời Mộc cô nương dùng “trăng sáng trên biển” để làm đề mục làm một bài thơ đi!”

Mọi người xung quanh đều khẽ nhíu mày, không hẹn mà cùng cảm thấy vô cùng chán ghét Mộ Dung Song! Dùng ‘trăng sáng’ để làm thơ không khó, nhưng ‘trăng sáng trên biển’ thì khác. Chủ đề được định trước đã đành, ý tưởng cũng được định sẵn, nếu từ từ suy nghĩ có thể cũng sẽ làm được, nhưng nhất thời phải đọc ngay, thì làm thế nào đây? Đây thực sự là một đề mục rất khó! Ả quận chúa này, thật quá xấu xa!

Mộc Nguyệt Kỳ cũng lộ vẻ lúng túng, đề mục này thật sự quá khó. Từ bé tới giờ, nàng chỉ theo chân cha đi qua sa mặc, chứ chưa từng ra biển bao giờ, thật sự không biết trăng trên biển hình dạng thế nào! Nàng cúi đầu suy nghĩ, khóe mắt lại nhìn thấy Tô Cẩm Bình đứng đằng xa dùng khẩu hình nói với nàng gì đó. Tất cả mọi sự chú ý đang dồn về phía nàng, nên không ai nhận ra hành động khác thường của Tô Cẩm Bình.

Tiếc là Tô Cẩm Bình chỉ vừa dùng khẩu hình phát âm được một câu, Mộ Dung Song đã quét mắt tới, nàng lại bày ra dáng vẻ vô hại hết sức bình thường, không có chút sơ hở nào. Tuy chỉ một câu, nhưng đối với Mộc Nguyệt Kỳ, như vậy đã là quá đủ! Ánh mắt nàng ta sáng lên, nhướng đôi lông mày thanh tú, cười nói: “Làm thơ về ánh trăng trên biển thì khó, nhưng nếu là một câu thì cũng đơn giản. Tiểu nữ chỉ dám làm một câu, coi như là múa rìu qua mắt thợ.” Nàng ta dừng lại một chút, rồi đọc: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.” (Vầng trăng mọc ở biển khơi, Cùng chung một lúc góc trời soi chung. – 2 câu đầu trong bài ngắm trăng nhớ người xa (st))

Những tiếng hít khí lạnh lại vang lên khắp nơi. Tuy chỉ là một câu, nhưng lại là một câu thơ tuyệt hảo! Vì thế, cái tiếng xấu ‘gian lận’ kia, không cần phải nói nhiều, cũng tự động sụp đổ.

Mặt Mộ Dung Song trắng bệch, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định. Ả cầm mảnh giấy trên tay, cười lạnh hỏi: “Dù các ngươi thực sự có thực lực, nhưng mảnh giấy này, các ngươi định giải thích thế nào đây?”

Mộc Nguyệt Kỳ nghiến răng, định nói thẳng tất cả, nhưng lại bị Tô Cẩm Bình lên tiếng trước: “Buồn cười thật. Những chuyện không có thật, bắt chúng ta giải thích cái gì? Ta còn muốn hỏi quận chúa, vì sao không ai phát hiện ra mảnh giấy này, lại chỉ có thị tỳ của quận chúa, như có thiên lý nhãn mà nhìn thấy vậy? Giữa đêm hôm tối om thế này mà nhìn rõ được như thế, mắt tốt thật đấy!”

Câu nói này của nàng khiến mọi người nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Song, đúng thế, bọn họ đều không nhìn thấy, vì sao thị tỳ của ả lại thấy. Chẳng lẽ đây căn bản không phải là gian lận gì cả, mà là bắt tay với nhau để vu oan cho người khác sao?!

“Ngươi! Nếu không phải đồ của các ngươi, vì sao lại ở ngay dưới bàn các ngươi chứ?” Mộ Dung Song vô cùng giận dữ, hôm nay ả nhất quyết không buông tha!

“Đúng vậy! Không phải của chúng ta, sao lại ở dưới gầm bàn của chúng ta?! Bài thơ trên mảnh giấy này không giống với bài ta làm cũng đủ để nói rằng, người ném tờ giấy kia tuy muốn phá hoại thanh danh của ta và Kỳ tỷ tỷ, nhưng căn bản không biết ta sẽ làm ra bài thơ như thế nào. Mà xung quanh đây có biết bao nhiêu người, nhưng không một ai nhìn thấy mảnh giấy đó, chỉ có duy nhất thị tỳ của quận chúa nhìn thấy, sau đó quận chúa bước lên định ‘vạch mặt’ chúng ta. Quận chúa thông minh như thế, vậy ngài thử nói xem, ngài nghĩ vì sao mảnh giấy này lại ở dưới gầm bàn của chúng ta?” Tô Cẩm Bình như cười như không, nhìn ả, chậm rãi phân tích từng chút một. Nàng gằn từng tiếng rõ ràng, tất cả nội dung đều hướng mũi giáo về phía Mộ Dung Song, nói cho mọi người biết rằng đây hoàn toàn là quỷ kế do Mộ Dung Song bày ra vì muốn vu oan cho các nàng. Tô Cẩm Bình nàng vốn không phải người tốt, cứ hết lần này đến lần khác đắc tội nàng, còn muốn bình yên mà sống sao?!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3