Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 2 - Chương 03

Quyển 2 - Chương 3: Chương 2.1 Thân thế hé mở

“A ha ha ha...” Sáng sớm, trong phòng Tô Cẩm Bình lại truyền ra những tiếng cười quỷ dị.

Linh nhi đứng canh ngoài cửa sợ đến phát khóc, trong lòng thầm sỉ vả mình nhiều chuyện, ước chừng đến buổi chiều nay điện hạ sẽ về tới nơi, phải làm sao bây giờ chứ?!

Tô Cẩm Bình cười đủ rồi, liền chậm rãi bước ra khỏi phòng, liếc nhìn Linh nhi đứng ngoài cửa, nàng hỏi: “Làm thế nào để ra ngoài?”

“Cô nương, ngài muốn ra ngoài sao?” Linh nhi khẽ nhíu mày.

“Ừ!” Nàng muốn ra ngoài xem xét xem giá cả hiện nay thế nào, nhân tiện xử lý luôn sợi dây trên cổ mình. Thân thế cái chết tiệt gì chứ, có quan trọng được bằng bạc không?

Nhớ đến chuyện điện hạ giả mù, Linh nhi thầm cân nhắc xem có nên đưa Tô Cẩm Bình ra ngoài đi dạo hay không, biết đâu cũng có thể xoa dịu nàng một chút, tìm lấy một con đường sống cho mình và điện hạ. Vì thế, cô khẽ gật đầu, đưa nàng tới gian nhà chính, mở một cơ quan ra, hai người cùng nhảy qua đó ra ngoài. Đập vào mắt họ lúc này, lại là một căn nhà khác, nhưng không giống dưới kia. Kiến trúc của căn nhà này chẳng qua chỉ giống như kiến trúc trong hoàng cung, còn dưới kia, thì là cả một tòa thành!

Linh nhi giới thiệu với Tô Cẩm Bình: “Đây là Dạ Mạc sơn trang trong mắt người đời. Chỉ là hơi thần bí, hơi phô trương, còn rốt cuộc thực lực của chúng ta thế nào thì không ai biết được.”

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, không ý kiến gì, sau đó cùng đi qua cánh cửa theo cô ấy ra ngoài. Đường phố cổ đại rất phồn hoa, người người lui tới tấp nập, bốn phía đều vang lên những tiếng trò chuyện, chào hàng, mọi người bước đi không nhanh không chậm, trên mặt đều nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Tô Cẩm Bình bỗng cất lời cảm thán: “Thật ra, nếu có thể giống như họ, dậy lúc mặt trời mọc, ngủ lúc mặt trời lặn, sống bình bình yên yên cả đời thì cũng là một loại hạnh phúc!”

Linh nhi đi bên cạnh nghe thấy vậy bỗng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, dựa theo những gì cô ấy biết, thì Tô Cẩm Bình là tiểu thư con nhà quan. Có vị tiểu thư con nhà quan nào mà không hy vọng có một hôn sự tốt, có thể phất lên như diều gặp gió chứ? Vậy mà nàng lại hâm mộ cuộc sống bình thường thế này sao? Cô không đáp lại lời nào, nhưng chỉ thầm nhớ kỹ những lời này trong lòng.

Đi được một quãng, cuối cùng Tô Cẩm Bình cũng tinh mắt phát hiện ra một tiệm cầm đồ, nên kích động định lao qua nhưng bị Linh nhi giữ lại: “Cô nương, ngài định làm gì?”

“Vào tiệm cầm đồ thì làm gì được chứ? Buông ra, nhanh lên!” Mặt nàng lộ rõ vẻ “cô đừng có chắn con đường làm giàu của ta”.

Một sọc đen sổ thẳng xuống trán Linh nhi: “Cô nương, chúng ta không thiếu tiền, nếu ngài cần bạc có thể trực tiếp đến gặp Diệt đại nhân để lấy, không cần làm vậy mà!”

“Chẳng lẽ trên đời này lại có người than phiền vì quá nhiều tiền sao? Nếu ai cũng như cô, thì dù có nhiều tiền nữa cũng sẽ tiêu hết sạch mất!” Tô Cẩm Bình nhướng đôi lông mày thanh tú, nói những lời triết lý thâm sâu.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đi ngang qua hai người, nhìn kiểu cách của chiếc xe ngựa đó cũng đủ biết chủ nhân không giàu thì sang. Bên trong xe ngựa, một cô nương tầm mười tám mười chín nghịch ngợm nhấc rèm xe lên, đôi mắt sáng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Bà lão ngồi cạnh nàng ấy liền trách móc: “Hồ đồ! Một cô nương mà lại đí vén màn xe lên thì ra thể thống gì nữa! Đã nói con bao nhiêu lần rồi, còn không mau buông ra!”

Nhưng bà quát như vậy, mà cô nương kia lại cứ như bị ma ám, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Bình bên ngoài cửa sổ cứ như thấy quỷ, nên không nghe lọt tai!

“Lãnh Ngưng, lão phu nhân nói mà con không nghe thấy sao?” Một người phụ nữ ngồi bên cạnh liền cất lời trách cứ.

Lúc này cô gái tên Lãnh Ngưng kia mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn bà lão và người phụ nữ trung niên kia, nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, cô gái vừa rồi có dáng vẻ rất giống... rất giống...”

“Rất giống ai?” Sắc mặt bà lão kia hơi sầm xuống, rõ ràng là không vui vì vừa rồi bà gọi mà nàng ấy lại không nghe.

“Rất giống...” Nàng ấy nhíu mày ngẫm nghĩ, bỗng quay đầu hô lên: “Rất giống cô gái trong bức tranh treo trong thư phòng của phụ thân ạ!”

Người phụ nữ bên cạnh nhẹ giọng trách: “Nói hươu nói vượn cái gì thế, phụ thân con từ xưa tới giờ vốn không thích múa bút vẽ tranh, trong thư phòng sao lại có...” nói tới đây, bà cũng chợt ngừng lại.

Hiển nhiên là lão phu nhân cũng ngẩn người, vội quay sang nhìn Lãnh Ngưng: “Con nói là con nhìn thấy một cô gái có dáng vẻ rất giống người con gái trong bức tranh kia sao?”

“Vâng! Đúng thế ạ!” Lãnh Ngưng gật đầu rất chắc chắn: “Nhưng mà cô gái trong bức tranh đó có đôi mắt màu xanh lam, còn mắt cô gái kia lại là màu đen ạ.”

“Dừng xe! Dừng xe!” Lão phu nhân bỗng hô lên, toàn thân cũng run rẩy vì kích động.

Vị phu nhân kia có vẻ cũng rất xúc động, vội vàng đỡ lão phu nhân, nói: “Mẫu thân, người từ từ thôi!” Hai người cùng xuống xe ngựa nhìn theo hướng mà Lãnh Ngưng vừa nhìn, nhưng lại không thấy gì cả.

Những người đi lại trên đường đều nhìn về phía họ. Đó là xe ngựa của nữ quyến phủ Tề quốc công, sao hôm nay lại dừng trên đường thế kia? Vân Lãnh Ngưng là cô nương, nên không xuống xe, còn lão phu nhân và phu nhân Tề quốc công đều đứng giữa đường. Lão phu nhân nhìn quanh nhìn quất cũng không thấy người mà Vân Lãnh Ngưng vừa nói, trong đôi mắt tuy già nua nhưng vẫn tinh tường thoáng lấp lánh ánh nước, bước chân cũng hơi lảo đảo.

Phu nhân kia vội vàng đỡ bà, an ủi: “Mẫu thân, có lẽ là Lãnh Ngưng nhìn lầm thôi, sức khỏe của người không tốt, chúng ta nên về sớm thì hơn!”

Lão phu nhân nghe thấy vậy đành phải cầm khăn tay lau nước mắt, cảm xúc cũng suy sụp hẳn như vừa chịu cú sốc lớn, để mặc phu nhân Tề quốc công dìu lên xe ngựa.

...

Tô Cẩm Bình và Linh nhi vừa đi vừa tranh cãi đến hết con đường. Linh nhi cũng không biết nói gì với sự nhiều chuyện của mình hôm nay, nàng muốn làm gì thì cứ để nàng làm đi, liên quan gì đến mình mà lại đi cãi cọ với nàng cả nửa ngày thế này chứ?

Từ đằng xa, Tô Cẩm Bình lại nhìn thấy một tiệm cầm đồ nữa, vội cởi sợi dây chuyền ngọc trên cổ mình xuống, còn nhìn Linh nhi đầy vẻ đề phòng: “Không được tiếp tục ngăn ta nữa! Cô chờ ở đây, tự ta vào!”

Linh nhi ngửa mặt lên trời lườm một cái, càng không biết phải nói gì với vị đương gia chủ mẫu tương lai này. Nhưng cô ấy cũng không giữ nữa, chỉ đứng ngoài cửa chờ nàng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu để điện hạ biết mình dẫn nàng đến tiệm cầm đồ này, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa!

Tô Cẩm Bình bước vào tiệm cầm đồ, lấy sợi dây chuyền ngọc kia ra, đưa cho chưởng quỹ tiệm cầm đồ: “Ông nhìn xem, nó đáng giá bao nhiêu tiền?”

Chưởng quỹ nhận sợi dây chuyền, xem xét kỹ một chút, trong mắt lóe lên tia sáng vàng, sau đó giả vờ giả vịt lắc đầu: “Chỉ đáng từng nay thôi!” nói xong, lão giơ một ngón tay lên.

“Một nghìn lượng?” Một nghìn lượng bạc trắng ở thời địa này, tương đương với năm trăm vạn nhân dân tệ, sợi dây chuyền này được chế tác rất tỉ mỉ, tinh xảo, chất lượng cũng hoàn toàn tinh khiết, giá trị như thế cũng chẳng có gì là lạ.

“Không, một trăm lượng!” Chưởng quỹ vuốt vuốt cọng âu dê của mình, nói.

Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng: “Ta không bán, đưa đây!”

“Năm trăm lượng?” Chưởng quỹ cắn răng một cái, nói ra một cái giá khác.

“Ta nói không bán!” Nàng không có nhiều thời gian rảnh để đứng đây cò kè mặc cả như vậy.

“Cô nương, cô nói một nghìn lượng thì một nghìn lượng vậy, lão hủ...”

Tô Cẩm Bình không kiên nhẫn đưa tay kéo một cái, sợi dây chuyền liền quay về trên tay nàng: “Đã bảo không bán! Nói nhiều như vậy làm gì?!”

Nói rồi nàng quay đầu bước đi, tới cửa bỗng nhiên lại va vào một người, sợi dây chuyền trong tay suýt nữa rơi xuống đất!

“Cô nương, xin lỗi nàng, tại hạ không cố ý!” Giọng nói nho nhã lễ độ vang lên, Tô Cẩm Bình vốn có bốc hỏa cũng không tiện phát tác nữa.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy ngay một gương mặt tuấn tú nhã nhặn, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sáng sủa, trên người còn mang theo một khí chất cao quý. Khi Tô Cẩm Bình nhìn hắn, thì đối phương cũng đang quan sát Tô Cẩm Bình, dung mạo tuyệt mỹ, so với Mộ Dung Song đệ nhất mỹ nhân của Nam Nhạc thì cũng không hơn kém bao nhiêu, tỏa ra khí chất cương nghị từ trong cốt cách, thậm chí trong đôi ngươi kia còn có thể cảm nhận được hào khí, khiến người ta thấy ngạc nhiên nhất là: đối phương là một cô nương, nhưng lại nhìn thẳng mình không chút e dè, các tiểu thư bình thường không phải đều chỉ liếc một chút rồi vội cúi đầu ngay sao?

“Ngươi đã thành tâm thành ý xin lỗi, thì bản tiểu thư cũng mở lòng từ bi mà tha thứ cho ngươi một lần!” Nói xong, Tô Cẩm Bình quay người bước đi.

Người đàn ông kia cầm quạt đứng tại chỗ, ngây người một lúc lâu, rồi bỗng bật cười, đúng là một cô nương thú vị! Hắn quay đầu sang nhìn chưởng quỹ: “Nàng tới làm gì?”

“Điện hạ, nàng tới bán dây chuyền ngọc, đúng là một miếng ngọc quý, nhưng tính tình cô nương này không tốt lắm, tiểu nhân chỉ mới cò kè với nàng vài câu nàng đã phát hỏa, sau đó bỏ đi ngay!” Chưởng quỹ nói rồi khẽ lắc đầu.

Chỉ một lát sau, một người thị tùng đi từ trong tiệm cầm đồ ra, nói với người đàn ông kia: “Điện hạ, các vị đại nhân chờ ngài đã lâu rồi ạ!”

Bách Lý Nghị thu lại nụ cười trên mặt, trong ánh mắt vốn mang ý cười chợt xuất hiện tia lo lắng nhàn nhạt, đi theo thị tùng kia vào hậu viện.

Khi Tô Cẩm Bình ra khỏi tiệm cầm đồ, nhìn thấy thần sắc Linh nhi hơi phức tạp đứng ở cửa. Người vừa đi vào là đương kim Thất hoàng tử Bách Lý Nghị, vị hoàng tử điện hạ này luôn cười tủm tỉm, bình thường cũng không giao thiệp với ai, lại khiến bọn họ sơ suất bỏ qua hắn, không ngờ hắn cũng có dã tâm đoạt vị. Nếu không phải hôm nay cô nàng tham tiền Tô Cẩm Bình này muốn đến tiệm cầm đồ, thì bọn họ còn không biết vị này cũng có tâm tư như thế!

“Đang nghĩ gì thế?” Nàng như cười như không nhìn cô ấy, chợt lên tiếng trêu ghẹo, “Không phải là vì vị công tử vừa đi vào kia chứ?”

Linh nhi giật mình, quay đầu nhìn nàng, im lặng dùng ánh mắt như muốn hỏi: Sao ngài biết? Trong lòng lại than thầm, nàng mà lại có khả năng quan sát nhạy bén như vậy sao? Điện hạ quả nhiên không nhìn nhầm người!

Vừa thấy ánh mắt dò hỏi của cô ấy, Tô Cẩm Bình che miệng cười gian một tiếng: “Ta biết bộ dạng của vị công tử kia rất anh tuấn, nhưng cô cũng đâu cần phải vừa liếc một cái đã vừa ý ngay chứ, ha ha... Có cần ta quay vào hỏi cách liên lạc cho cô không?” Tiểu nha đầu tư xuân đây mà!

Nghe nàng nói vậy, mặt Linh nhi thoáng tái đi, quả nhiên, tưởng tượng thì luôn tốt đẹp, nhưng lại có sự chênh lệch rất lớn với thực tế. Cô lườm nàng một cái, quay người bước đi. Tô Cẩm Bình có lòng tốt mà cuối cùng bị coi là đồ dở hơi, nàng khẽ mím miệng, rời đi theo cô ấy.

Đi qua một con ngõ nhỏ, nơi nơi đều là những ngôi nhà to san sát, từng tòa từng tòa trạch viện kề nhau, ngoài cửa đều có thị vệ canh gác, những con sư tử đá ở ngoài cửa cách đó không xa cũng phô bày trăm nghìn hình dạng, thoạt nhìn vô cùng uy vũ khí phách.

Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn, chợt thấy một tấm biển hiệu viết bốn chữ rất to: “Phủ Trấn quốc công”! Trong khoảnh khắc, nàng có cảm giác như máu toàn thân mình ngưng đọng lại, một tiếng nói đang điên cuồng gào thét: “Báo thù! Báo thù!”

Linh nhi đi vài bước, không nghe thấy tiếng chân nàng bước theo, liền quay lại nhìn thấy nàng đang hung dữ nhìn phủ Trấn quốc công. Nhớ đến chuyện Diệt đại nhân nói lúc trước, cô lại thầm mắng mình bất cẩn, bước lại kéo tay áo nàng: “Giờ không phải lúc kích động!”

Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Ta đương nhiên biết điều đó. Ta chỉ muốn nhìn tấm biển kia thêm vài lần thôi. Có lẽ, không bao lâu nữa, tấm biển kia sẽ biến mất ở Nam Nhạc!” Nàng thản nhiên nói, ngữ khí cũng đầy vẻ lạnh lùng, tàn độc.

Sau đó, nàng đảo mắt ra xa, nhìn qua mấy căn nhà bên cạnh, bình ổn sự tức giận trong lòng, lại cùng Linh nhi đi tiếp: “Những thế gia của Nam Nhạc đều ở đây à?”

“Đúng thế ạ, con ngõ này được gọi là ngõ Ô Y, là đất do tiên hoàng ban cho, tất cả trạch viện của thế gia đều ở đây.” Nam Nhạc khác với Đông Lăng, tình hình là do mấy đại thế gia quản chế, mỗi nhà đều có tiền, có quyền, có thế. Cũng không biết có phải vì quá thân cận nên mâu thuẫn nhiều không, mà đại đa số các thế gia đều không vừa mắt nhau, Hoàng gia liền từ điều đó mà tìm được yếu tố cân bằng giữa các thế gia, bảo hộ sự thống trị của mình.

Ngõ Ô Y à? Cái tên này nghe rất quen! “Nói ta nghe xem, có mấy đại thế gia?” Vừa đi nàng vừa hỏi.

“Có tất cả mười đại thế gia, Tề quốc công phủ đứng đầu, vì đó mà Thịnh gia, Trần gia, Ngụy gia đều như Thiên Lôi của Tề quốc công, chỉ đâu đánh đó. Hơn nữa, Vân lão tướng quân – phụ thân của Tề quốc công là vị vương gia khác họ duy nhất của Nam Nhạc. Tiếp theo là phủ Trấn quốc công, phủ Việt vương, phủ Tấn vương, Bạch gia và Lý gia. Vì phủ Tề quốc công là cây cổ thụ, nên Bạch gia và Lý gia cấu kết với nhau mới có thể có được chút địa vị nho nhỏ trong các thế gia! Còn một nhà nữa, là nhà ngoại của mẫu phi điện hạ, hiện giờ đã bị đẩy xuống cuối cùng, binh quyền của họ cũng đã nằm trong tay người của chúng ta!” Linh nhi đơn giản nói thẳng ra mối quan hệ của các đại thế gia.

Nói xong, thì hai người cũng vừa vặn đi tới trước cửa phủ Tề quốc công, chưa kịp liếc mắt một cái, đã thấy bên trong lôi một thi thể ra, vài người hầu nhỏ giọng bàn tán: “Đại tiểu thư lại nổi giận rồi. Ôi, không biết lần sau ai sẽ là người chết đây, không biết khi nào thì mất đầu nữa!”

Thấy Tô Cẩm Bình hơi ngớ người, Linh nhi lại nhỏ giọng nói: “Thế gia là nơi ẩn giấu nhiều chuyện đen tối nhất, có đánh chết vài thị tỳ cũng chẳng phải chuyện gì lớn!”

Còn đang nói chuyện, thì một xe ngựa đi tới trước mặt hai người, rèm xe được vén lên, đúng là mấy người lão phu nhân và phu nhân Tề quốc công, Vân Lãnh Ngưng và phu nhân Tề quốc công đều đỡ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người đi chậm một chút, vừa rồi đại phu có nhắc người nên thả lòng một chút, chưa biết chừng vài ngày nữa chúng ta lại gặp lại vị cô nương kia mà!”

Dường như lão phu nhân không có tâm trạng nói chuyện, chỉ xuống xe theo hai người. Đám người bê thi thể kia đi qua bà, vừa nhìn thấy bà vội vàng hành lễ: “Lão phu nhân!”

Lão phu nhân vốn không thoải mái lắm, nhìn thấy thi thể kia suýt thì nôn ra, sắc mặt trắng bệch vô cùng khó coi, lớn tiếng giận dữ mắng: “Cái thứ không biết chừng mực kia, lại đánh chết người sao?”

“Mẫu thân, mẫu thân, người bớt giận!” Phu nhân Tề quốc công vội vàng khuyên giải, cũng cảm thấy rất đau đầu với đứa con gái mà thậm chí còn không thèm nghe lời bà kia.

Lão phu nhân quay đầu sang, mắng xối xả: “Đây là đứa con gái tốt mà cô dạy dỗ đấy, coi mạng người như cỏ rác, cái tiếng hung hãn khắp thiên hạ đều biết. Đã hai mươi hai tuổi rồi, còn không có người nào dám tới cửa cầu thân. Cô làm mẫu thân mà chẳng lẽ trong lòng không thấy bận tâm chút nào sao? Còn cả mấy người không biết chừng mực các ngươi nữa, mấy thứ này mà cũng đưa ra cửa lớn, các ngươi có còn muốn giữ thể diện cho phủ Tề quốc công ta nữa không hả?”

Mọi người sợ tới mức luôn mồm nhận lỗi...

Tô Cẩm Bình ở cách đó không xa cũng cảm thấy lão phu nhân này khá thú vị. Linh nhi liếc nhìn nàng một cái, ý bảo nàng rời đi, dù sao thân phận của họ ở Nam Nhạc này cũng không thể đi loạn khắp nơi được. Tô Cẩm Bình nhận được ánh mắt ẩn ý kia, cũng lập tức đi theo cô ấy. Lão phu nhân đang ôm ngực tức giận, phu nhân Tề quốc công cung kính nhận lỗi, người qua lại không nhiều lắm, nhưng cũng đều dùng ánh mắt vô cùng tò mò nhìn về phía cửa lớn phủ Tề quốc công.

Tô Cẩm Bình và Linh nhi đang muốn vòng qua chiếc xe ngựa kia, bỗng nhiên, Vân Lãnh Ngưng đang liếc nhìn về phía bên này, chợt sững người một chút, sau đó kêu lên như phát điên: “Tổ mẫu, tổ mẫu, là nàng! Là nàng!”

“Là nàng cái gì?” Lão phu nhân quay đầu nhìn về hướng đó, chỉ thấy bóng của hai cô nương.

Vân Lãnh Ngưng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vội lao về phía Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình đang đi, chợt thấy một cô nương tầm tuổi như mình chặn mình lại, chính là người ban nãy vừa từ trên xe ngựa xuống. Cô nương kia vừa thấy Tô Cẩm Bình liền nói ngay: “Cô nương, tổ mẫu của ta muốn gặp cô!”

Tô Cẩm Bình nghe vậy, vòng hai tay trước ngực, nhìn nàng ấy như cười như không: “Gặp ta làm gì? Ta cũng đâu có đắc tội Đại tiểu thư phủ Tề quốc công các người, không phải cũng muốn đánh chết ta đấy chứ?” Nói thật, nàng có ấn tượng vô cùng không tốt đối với Đại tiểu thư còn chưa từng gặp kia, nên mới nói năng chua ngoa như thế.

“Lãnh Ngưng, con đang làm gì thế?” Phu nhân Tề quốc công Trần thị quát to một tiếng với Vân Lãnh Ngưng.

Vân Lãnh Ngưng cũng không đáp lại lời nói của Tô Cẩm Bình, cao giọng nói: “Mẫu thân, đây chính là người mà ban nãy con nhìn thấy ở chợ!”

“Cái gì?” Lão phu nhân vừa nghe vậy liền bước như bay đến trước mặt các nàng.

Tô Cẩm Bình vô cùng ngạc nhiên, một bà lão khoảng tầm sáu mươi tuổi mặc áo gấm y như vừa bị sét đánh đứng trước mặt nàng, sau khi nhìn nàng giây lát, bà bỗng kích động nhảy dựng lên: “Là Mộ nhi, là Mộ nhi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3