Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 2 - Chương 46

Quyển 2 - Chương 46: Chương 20.1 Dĩ Mạch, lấy ván giặt đồ ra đây!

Tô Cẩm Bình nhìn kỹ vật thể bất minh ở trên sàn nhà, đầu óc trống rỗng. Mà người bên cạnh nàng lúc này lại chợt nảy lên nguyện vọng muốn mình biến mất khỏi căn phòng này trong khoảnh khắc, gương mặt lãnh đạm bạc cả đi, trong đầu vang lên những tiếng binh binh bốp bốp, tràn ngập hình ảnh mình bị hành hung thê thê thảm thảm.

“Bách Lý Kinh Hồng!” Mấy chữ rít qua kẽ răng vang lên.

Đầu óc Bách Lý Kinh Hồng đình trệ mất một lúc, rồi như bị rút não, kéo chăn che lên mặt: “Ta đang ngủ.” Một giọt mồ hôi lớn rớt xuống sau gáy, viên thuốc đó vẫn luôn ở trong tay mình, vì tai nàng rất thính, nếu đi đường mà ném đi chắc chắn sẽ bị phát hiện. Cũng không phải hắn không nghĩ đến chuyện ăn viên thuốc đó, nhưng nếu ăn vào chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với một người đàn ông như hắn. Làm gì có chuyện ở bên người mình yêu lần đầu tiên mà còn phải ăn xuân dược chứ? Ai ngờ... cuối cùng nàng lại đột ngột lật người, hất rơi viên thuốc mà hắn lén lút giấu dưới chăn xuống...

Đang ngủ à?! Khóe miệng cô nàng nào đó giật giật, khuôn mặt trái xoan như bị kéo dài ra, nhìn không khác mặt con lừa là mấy. Nàng quay lại, giật mạnh chăn ra, nhéo mạnh tai hắn không cho phép thanh minh: “Con mẹ nó, chàng không trúng xuân dược còn phát tác đến nửa ngày như vậy. Mẹ nó chứ, chàng ngứa đòn phải không?” Mẹ kiếp, thắt lưng như vỡ vụn cả ra rồi, hóa ra tên chết băm chết vằm này lại giả vờ!

Tai vừa bị nhéo lên, mặt hắn lập tức tràn ngập vẻ xấu hổ, nhưng nhéo tai và bị đánh đòn thì cái nào thê thảm hơn? Thầm so sánh trong lòng một chút, đột nhiên tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng ánh mắt vẫn rũ xuống một góc sáu mươi độ, giấu đi vẻ lúng túng của mình.

Dĩ Mạch và Linh Nhi ở ngoài cửa đều giật mình trợn trừng mắt nghe đối thoại ở trong phòng. Không nhầm chứ? Điện hạ không trúng xuân dược mà còn... Ôi trời ơi! Có phải điện hạ quá thâm hiểm không?!

“Tự chàng nói xem, ta phải xử lý chàng thế nào đâu?” Nàng nghiến răng nhìn hắn.

Hắn sững người một chút, cảm giác tai mình vẫn đang trong tay nàng, liền lật người đè lên trên người nàng, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Ta biết lỗi rồi.” Đè nàng xuống, đương nhiên nàng sẽ không trừng trị được mình nữa.

“Biến đi!” Hắn định giở trò à?! Đang định bùng cháy, bên tai lại nghe thấy tiếng nói nhè nhẹ như mây trời của hắn: “Đã đi qua bước này rồi, sẽ không còn dư phần cho Lãnh Tử Hàn chen chân vào nữa đúng không?”

Tô Cẩm Bình khựng lại một chút mới hiểu được thì ra chủ ý của hắn là như vậy, cảm giác bất lực nồng đậm dâng lên, cắn mạnh một cái vào vai hắn, cắn đến khi trong miệng ngửi thấy mùi máu tanh, nàng mới cảm thấy cơn giận nguôi đi một chút: “Lãnh Tử Hàn là bằng hữu, từ trước tới giờ chưa từng có cơ hội chen chân vào giữa ta và chàng!” Ở bên nàng chẳng lẽ lại bất an đến vậy sao? So với khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt vạn người si mê của hắn thì nàng còn tốt hơn chán vạn lần ấy chứ?!

Nghe được câu này, hắn mới cúi đầu cười, ngay cả bả vai bị nàng cắn chảy máu cũng không còn thấy đau nữa. Hắn vòng tay ôm chặt eo nàng, độc đoán tuyên bố chủ quyền của mình: “Nàng là của ta!”

Nàng là của ta! Không có nhiều từ ngữ dư thừa, chỉ có bốn chữ thôi, nàng là của ta!

“Chàng cũng là của ta!” Giọng nói ngông cuồng hoàn toàn không cho phép nghi ngờ.

Câu nói vừa dứt, trong phòng chợt im lặng rất lâu, rất rất lâu sau, hắn mới đỏ mặt nói một chữ: “Ừ!” Không thoải mái như khi chính mình nói ra câu nói kia, muốn đáp lại lời của nàng, hắn cứ cảm thấy trong lòng như có một rào cản rất khó vượt qua, khó có thể mở miệng được, nên mới do dự một lúc lâu như vậy.

Tô Cẩm Bình nghe một tiếng này, lại thầm lắc đầu bó tay, cũng một lần nữa dựng thẳng ngón giữa với ánh mắt chọn người của mình, người này đúng là trong ngoài bất nhất! Nàng nhìn lên đỉnh màn, trầm mặc, một giây, hai giây, ba giây, một tia sáng chợt lóe trong đầu nàng, sát khí bùng lên, há miệng hét to: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng nghĩ chàng đánh trống lảng thì ta sẽ quên mất chuyện tốt chàng gây ra hả?!”

...

“Giáo chủ, đừng quá đau lòng!” Phá đứng trước mặt Lãnh Tử Hàn, mặt đầy vẻ cảm thông.

Lúc này, người đàn ông mặc xiêm y đen tuyền, ngông cuồng thần bí như ma quỷ trong đêm tối, đang ngồi trên nóc nhà cách đó không xa, tà áo và mái tóc đen như mực cùng bay lên trong gió, vạt áo nửa mở ra, chất lỏng trong suốt chảy dài xuống giữa ngực. Nghe Phá nói vậy, hắn chỉ cười rồi ngửa đầu dốc một ngụm rượu vào trong miệng, đường nét khuôn mặt tao nhã nhưng lại như vẽ ra một hình ảnh đầy tang thương.

Chiều nay hắn bị dẫn dụ về phía Đông Lăng, sắp ra khỏi Nam Nhạc hắn lại bỗng giật mình nghĩ lại, thân thủ của Dật không tồi, trong thiên hạ đâu có mấy người có thể làm hắn ta bị thương, sao lại vô duyên vô cớ gặp chuyện được? Sai Phá đi điều tra lại hướng phát tin tức này, thì mọi manh mối đều chỉ thẳng về một vị trí, là mưu kế của Bách Lý Kinh Hồng! Hắn mang tâm trạng ngập tràn lửa giận quay về lại gặp được ngay tình cảnh này...

Thanh Long thận trọng quan sát sắc mặt của Lãnh Tử Hàn: “Giáo chủ, ngài...” mấy lời tiếp theo y lại không biết phải nói thế nào.

“Sao hả? Muốn hỏi xem có phải bản tôn rất khó chịu hay không sao?” Hắn quay sang nhìn y, khóe môi cương nghị lại cong lên cười, nhưng nụ cười đó chỉ khiến lòng người chua xót hơn.

Hắn vừa dứt lời, Thanh Long lập tức cúi đầu.

“Nếu ngươi biết ngày đầu tiên khi bản tôn đến Nam Nhạc đã nhìn thấy hình ảnh gì, thì ngươi sẽ biết bản tôn không đau lòng!” Đúng vậy, không đau lòng, vì đã đau đến tê dại từ lâu rồi. Hắn biết tình cảm của họ là từ hai phía, cũng biết mình là kẻ thừa thãi, nhưng vẫn luôn tự lừa mình dối người. Ngày đó, nếu hắn không đến thì hai người họ cũng đã đi đến bước này rồi. Hắn đến chẳng qua cũng chỉ khiến họ bị chậm lại vài ngày mà thôi!

Hôm nay hắn mới bừng tỉnh, thì ra giáo chủ Ma Giáo Lãnh Tử Hàn mà người trong thiên hạ chỉ vừa nghe tên đã sợ vỡ mật, cũng có lúc đau lòng...

Thanh Long khẽ nhíu mày không hiểu.

Lãnh Tử Hàn không giải thích nhiều, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu nữa, đôi mắt đen láy như tỏa sáng dưới ánh trăng. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Lui đi!”

“Giáo chủ...” Tuy bình thường rảnh rỗi luôn thích trêu ghẹo giáo chủ, nhưng bọn họ cũng biết hiện giờ giáo chủ hẳn rất khó chịu, nếu đi thật thì vẫn có chút không yên tâm.

Gọi một tiếng không nghe thấy ai đáp lại, mấy người cũng thở dài rồi hơi chán nản rời đi, chỉ còn lại một mình Phá vẫn đứng yên không nhúc nhích. Chờ mấy đại hộ pháp đi xa, y mới nói: “Giáo chủ, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, sau này chúng ta vẫn có thể...”

“Cướp được người, liệu có cướp được trái tim không?” Giọng nói ngang tàng vang lên, ngữ điệu đã lại phóng túng, thoải mái như trước. Dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận rằng mình đã thua, thua thảm hại! Trong lòng nàng đã không còn có hình bóng của hắn nữa, không một chút nào! Khi còn ở bên nàng, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện thích hay không thích, chỉ cho rằng năm đó nàng cứu hắn thì nàng sẽ là người mà Lãnh Tử Hàn hắn phải bảo vệ suốt cả đời. Nhưng đến thời khắc này, hắn mới biết thì ra mình đã chìm đắm từ lâu, đến không thể kiềm chế được. Có điều, trong mắt nàng bây giờ đã không còn có sự hiện hữu của hắn nữa, cho dù chỉ là một chút cũng không có...

Phá giật mình, đó quả thật là chuyện không thể không thừa nhận. Giáo chủ không phải là người quá bận tâm đến thói đời, nếu thật sự thích cô gái ấy, thì dù nàng không phải xử nữ, giáo chủ cũng sẽ không để ý. Chỉ là, cô gái kia hoàn toàn không thích giáo chủ, nếu không cũng sẽ không trói giáo chủ mang đi lĩnh thưởng!

“Phá, ngươi có tin không, thật ra lúc này ta rất muốn được khóc một trận thật thoải mái...” Nói xong, tia sáng trong đôi mắt đen kia như càng sâu thêm.

Nhưng hắn không thể, hắn không thể khóc được, vì hắn là Lãnh Tử Hàn! Sự tồn tại của hắn giống như một vị thần dưới ánh mắt của hàng vạn vạn người. Dưới tiếng tăm lừng lẫy của hắn, hắn đã không có tư cách để buông lỏng cảm xúc của chính mình nữa. Nếu hắn khóc, những người coi hắn là chỗ dựa, là hậu thuẫn sẽ phải làm sao đây?!

Phá cúi đầu, môi mấp máy nhưng lại không nói được lời nào.

Thấy y cúi đầu không đáp, Lãnh Tử Hàn bỗng hít sâu một hơi, dùng sức ném mạnh vò rượu trong tay ra xa, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, giống như trong trái tim hắn, có gì đó đã nát vụn, chỉ còn lại những mảnh vỡ mà thôi! Hắn cong môi cười, phóng túng, thoải mái: “Thôi quên đi! Nếu đây là hạnh phúc mà nàng chọn, ta sẽ giúp nàng!”

Từ xưa tới nay, Lãnh Tử Hàn hắn không phải là người cầm lên được không bỏ xuống được. Thích, hay là yêu, cũng không nhất định phải ở bên nhau. Ngoài đồng hành, còn có bảo vệ nữa.

Phá nghe vậy đang định nói gì đó, thì người bên cạnh đã tung người nhảy xuống: “Giáo chủ, ngài đi đâu vậy?”

“Ngủ!” Trừ ngủ ra, hắn thật sự không biết còn làm gì được nữa. Nếu ở Đông Lăng, hắn còn có thể kéo Hoàng Phủ Dật ra ngoài uống rượu cho say, nhưng ở Nam Nhạc, đến người nhìn thuận mắt một chút cũng chẳng có, đành đi ngủ thôi, biết đâu lại không còn đau đớn nữa.

Hủy ở cách đó không xa nhìn thấy một bóng đen lướt vào phòng của Lãnh Tử Hàn, mi tâm lại nhức nhối! Xem ra, Lãnh Tử Hàn đã biết chuyện xảy ra tối nay. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn ta đã quay lại! Khó khăn lắm mới nghĩ ra được cách dẫn dụ hắn ta đi, giờ đã quay về rồi. Mình lại phải tiếp tục vắt óc suy nghĩ thôi!

...

Tô Cẩm Bình nhanh chóng mặc y phục gọn gàng, cười tà ác nhìn bên cạnh khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn: “Chàng nói xem, ta nên xử lý chàng thế nào?” Giọng nói âm u khủng bố vang lên.

Hắn cúi đầu, lẳng lặng mặc quần áo không nói một lời nào, cài vạt áo xong, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau gáy, người cũng như run lên, ấp a ấp úng một lúc lâu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chìa khóa có được không?”

“Giờ chàng đã là người của bà đây, chàng nghĩ mấy chiếc chìa khóa kia còn có sức hấp dẫn với bà đây không?” Ở trên tay ai thì có gì khác nhau chứ?

“Vậy...” Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại bị đánh nữa?!

Sau khi mặc y phục xong, Tô Cẩm Bình bước xuống giường, chân lảo đảo một cái, suýt thì ngã. May mà hắn nhanh tay nhanh mắt ôm lấy hông nàng. Nhưng màn anh hùng cứu mỹ nhân này lại chẳng hề kích động cảm xúc vui sướng trong lòng Tô Cẩm Bình, ngược lại còn thổi bùng ngọn lửa giận lên tận trời xanh. Bây giờ đứng còn không vững là đủ biết đêm qua nàng bị giày vò thảm thương thế nào! Mà chuyện hố nhất đó là việc hắn trúng xuân dược lại chỉ là giả mà thôi, nàng hy sinh vô ích!

Tô Cẩm Bình tức tối đẩy tay hắn ra, sau đó cắn răng bước vài bước ngồi xuống ghế dài cạnh bàn nước dưới ánh mắt lo lắng của hắn: “Dĩ Mạch, lấy ván giặt đồ ra đây!”

“Dạ? À, vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch mang tâm trạng đầy nghi hoặc rời đi, cũng rất khó hiểu, đang yên đang lành cô nương lại cần ván giặt đồ làm gì?! Muốn giặt quần áo sao?! Linh Nhi cũng lẳng lặng nuốt nước miếng một chút, ký ức về mấy tấm ván giặt đồ, nước rửa chân gì gì đó ở Dạ Mạc sơn trang vẫn còn rất mới mẻ trong cô!

Chỉ một lát sau, ván giặt đồ được mang đến, Tô Cẩm Bình nhìn hắn như cười như không, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.

Hiên Viên Dĩ Mạch nhìn tình hình trong phòng, nuốt nước miếng rồi lao như bay ra ngoài, vội vàng đóng cửa lại.

Hiện giờ mặt trời đã lên cao, không ít người đã rời giường, nếu không, Tô Cẩm Bình nhất định sẽ đánh chết tên này mới thôi!

Hắn im lặng, nhìn ván giặt đồ, nhìn nàng, do do dự dự một lúc lâu cũng không nói ra được lời nào. Khuôn mặt bạch ngọc đã sớm đỏ như mông khỉ, dưới gối đàn ông có vàng, hắn thật sự không quỳ nổi.

Tô Cẩm Bình cũng không vội vàng gì, bàn tay ngọc ngà trắng nõn vẫn nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, nhưng lại nặng như một cây búa, nện từng nhát từng nhát vào tim hắn. Cuối cùng, hắn hất vạt áo lên, dùng một phong thái cực kỳ thanh cao, quỳ xuống, hơi cúi đầu, thậm chí đã xấu hổ đến mức không thể tự đối diện với chính mình hiện giờ. Ngay sau đó, một tiếng nói khiến lòng hắn run rẩy lại vang lên: “Chàng nghĩ, có nên đánh vài roi không?”

Hắn vội đáp lời: “Ta đã vứt chổi lông vịt đi rồi!” Vô cùng kích động!

Khóe miệng Tô Cẩm Bình giật giật, thật sự rất muốn cười, người này sợ chổi lông gà đến nông nỗi này sao?! Nàng đứng dậy, bước nhanh vài bước ra cửa, mở cửa ra, đương nhiên cũng không quên che đi cảnh tượng trong phòng. Người đàn ông của nàng chỉ có thể để cho nàng trừng trị, dù thế nào cũng không thể để người ngoài nhìn thấy khiến hắn mất hết thể diện được. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Linh Nhi và Dĩ Mạch, Tô Cẩm Bình cầm cây chổi ở cửa quay lại phòng.

“Tự mình cởi hay ta cởi giúp chàng?”

Hai cô nàng ngoài cửa đều kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, thể lực của cô nương tốt thật, vẫn muốn điện hạ cởi nữa à?

Hắn im lặng một chút rồi đáp: “Ta tự cởi!” Tâm trạng thấp đến cùng cực, thật không ngờ, không chỉ có chổi lông gà lông vịt, mà ngay cả chổi quét nhà cũng có thể dùng để trừng trị mình được.

Sau một loạt những tiếng “đét đét bốp bốp”, người nào đó cắn môi dưới, mặt đỏ như tứa ra máu, nhưng trong lòng lại nghĩ, tuy bị phạt quỳ, bị đánh vài roi, cũng mất hết mặt mũi, nhưng suy cho cùng, vẫn rất có lời. Ai ngờ, Tô Cẩm Bình lại nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Đời này chàng đừng nghĩ đến chuyện bò lên giường bà đây nữa!”

“Ầm ầm ầm!” Sấm chớp nổ đì đùng! Tuy hắn không phải là kẻ háo sắc, nhưng cả đời thì...

Một lúc lâu sau, giọng nói thanh lãnh mới cất lên: “Có thể thương lượng được không?”

Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền hừ lạnh một tiếng, thương lượng à? Khi tên chết băm chết vằm này gài bẫy mình thì có từng thương lượng với mình không? Tên thối tha này! “Cút ngay đi!”

Nói xong, nàng thật sự mệt mỏi đến không mở nổi mắt ra nữa, chỉ lết đến bên giường, ngã nhào xuống đệm...

Sắc mặt lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng vẫn không thay đổi, đôi mắt sáng đẹp lại thoáng hiện lên vẻ đau lòng, xem ra nàng thực sự rất tức giận: “Vậy... còn hôn sự...”

“Nằm mơ đi!” Gài bẫy bà đây à, không cho chàng nếm chút đau khổ sao được!

Vì thế, cuối cùng hắn cũng hiểu lần này mình chữa tốt thành xấu rồi!

...

Vân Tử Y vừa tỉnh lại đã sợ đến bạc mặt, nếu kế hoạch đó không thành công, riêng tội mưu tính Hoàng tử đã đủ khiến nàng ta bị tùng xẻo rồi, lại còn dùng xuân dược nữa, nếu để truyền ra ngoài, thanh danh vốn không tốt của nàng ta sẽ càng... Nghĩ vậy, lòng nàng ta càng rối bời hơn!

Đúng lúc này, Vân Lãnh Ngưng đi tới. Nàng vốn đến để đưa đồ, nhưng thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch liền lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không khỏe à?”

“Lãnh Ngưng, ta gây họa rồi! Mau... mau tìm đại ca, tìm đại ca giúp ta!” Không thể tìm phụ thân được, nếu không sẽ chỉ có một đường chết mà thôi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Sáng nay đại ca bàn việc với phụ thân xong thì đi sang phủ Việt vương cầu hôn rồi, e rằng nhất thời chưa về được.”

Vân Tử Y nghe vậy mới kể lại chuyện đêm qua cho Vân Lãnh Ngưng nghe, sau khi mình bị biểu muội đánh ngất xỉu, cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Vân Lãnh Ngưng im lặng một lúc lâu mới nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ, nếu tỷ thực sự hối hận, muội sẽ đến cầu xin biểu muội để Tam hoàng tử điện hạ hạ thủ lưu tình. Nếu không, muội muội cũng không có cách nào cả!” Cứ để tỷ ấy sống càn quấy như vậy không biết sẽ còn gặp bao nhiêu tai họa nữa.

Vân Tử Y đã vô cùng sợ hãi rồi, làm sao còn nghĩ được nhiều nữa. Hiện giờ trong đầu nàng ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, nếu Tam hoàng tử điện hạ muốn lấy mạng nàng ta, thì nàng ta chắc chắn phải chết: “Nhưng mà... nhưng mà biểu muội liệu có tha thứ cho ta không?” Đêm qua Thượng Quan Cẩm tức giận như vậy, tát mạnh cho mình một cái, chỉ e sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.

“Biểu muội không giống tỷ. Muội ấy rất coi trọng tình thân!” Vân Lãnh Ngưng không kìm được liền giễu cợt một câu.

Vân Tử Y giận dữ: “Ta không tin nàng thực sự tốt bụng như vậy!”

“Vậy tỷ đi theo nhìn xem!” Vân Lãnh Ngưng không nói thêm gì nữa, quay người bước đi.

“Đi thì đi!” Nói xong, Vân Tử Y cũng đi theo Vân Lãnh Ngưng đến phòng của Tô Cẩm Bình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3