Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 2 - Chương 48

Quyển 2 - Chương 48: Chương 21.1 Tình cảm mãnh liệt, triền miên

Đến tối, Bách Lý Kinh Hồng vẫn không nấu ăn thành công, nhưng bếp thì đã bị đốt mất hai gian rồi. Khói đen phủ kín phủ Tề quốc công, nồng nặc đến mức người ta không mở nổi mắt, đám hạ nhân phủ Tề quốc công đều ấm ức mà không dám nói gì! Ai bảo người ta là Hoàng tử chứ, ôi!

Tô Cẩm Bình ngồi trong phòng nghe Linh Nhi bẩm báo mà lắc đầu liên tục, không bao lâu sau, Dĩ Mạch bước vào, vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình liền hỏi ngay: “Cô nương, Băng Tâm mama của Thanh Phong các nhờ ta về hỏi ngài, chuyện ngài hứa với nàng ấy, khi nào mới thực hiện?”

Ặc... suýt thì quên mất: “Khụ khụ, chúng ta đi thôi!” Đi tìm Bách Lý Kinh Hồng mượn Hủy nào.

Đi theo hạ nhân xuống phòng bếp, từng làn khói đen xì phun từ bên trong ra, đầu Tô Cẩm Bình phủ đầy vạch đen, phân phó hạ nhân bên cạnh: “Mời Tam hoàng tử ra đi!”

“Vâng, biểu tiểu thư!” Ngài mau mau đưa Tam hoàng tử đi giúp chúng ta đi, đây đúng là gây họa cho thiên hạ đấy!

Chỉ một lát sau, người mặc xiêm y trắng muốt bước ra, vẫn cao quý như xưa, dù trên mặt dính đầy vết nhọ đen, nhưng vẫn không che khuất được phong thái tao nhã của hắn. Tô Cẩm Bình đang định lên tiếng, một cơn gió xoáy lại ập tới, lao về phía Bách Lý Kinh Hồng. Tuy Bách Lý Kinh Hồng hơi tránh ra một chút, nhưng sau khi đứng vững vẫn bị tiểu nha đầu kia ôm lấy cánh tay: “Hoàng huynh, Dung nhi rất nhớ huynh, huynh không chịu tới thăm Dung nhi!”

Lông mày Tô Cẩm Bình khẽ nhíu lại, nàng thật sự không hiểu, vì sao trên thế giới này phải tồn tại thứ sinh vật có tên là muội muội chứ? Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng cũng hơi xấu hổ, muốn rút tay mình ra, nhưng vừa kéo một chút, hai tròng mắt của Bách Lý Dung lập tức sũng nước, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, nhất thời khiến hắn không đành lòng.

Tề Quốc công cũng đi theo tới đây, mồ hôi toát đầy đầu, vừa nhìn thấy mặt Bách Lý Kinh Hồng, ông lại suýt ngất xỉu! Thì ra đám hạ nhân nói thật à?!

Bách Lý Dung cũng ngửa đầu nhìn mặt Bách Lý Kinh Hồng, lập tức giận dữ quát tháo Tề quốc công: “Làm càn! Ngươi dám sai Hoàng huynh ta như đầu bếp, biết tội chưa?! Còn không mau sai người múc nước tới cho Hoàng huynh ta rửa mặt?!”

Tề Quốc công chợt cảm thấy như có tuyết rơi giữa trời tháng sáu, mỗi bông tuyết đều ca vang bài hát kêu oan của Đậu Nga, may mà không chờ ông lên tiếng, Bách Lý Kinh Hồng đã nói: “Là do hoàng huynh muốn nấu cho hoàng tẩu của muội một bữa cơm.” Giọng nói lãnh đạm nhưng lại mang chút vẻ ngượng ngùng không dễ phát hiện ra. Hắn vừa dứt lời, không ít ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc đều hướng về phía Tô Cẩm Bình.

Tề quốc công lau mồ hôi trên trán không biết nói gì, vội sai hạ nhân đi múc nước.

Bách Lý Dung nghe vậy, lập tức nhìn Tô Cẩm Bình đầy giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta ghét ngươi! Ngươi cướp ca ca của ta!”

“...” Tô Cẩm Bình thề, nàng chưa bao giờ muốn đánh một đứa trẻ như thế! Nhìn hai huynh muội bọn họ, dáng vẻ thân thân mật mật, mà Bách Lý Kinh Hồng nghe con bé nói vậy xong cũng không nói câu gì, nàng ngừng lại một chút rồi cười lạnh, quay người bước đi.

Lúc này Bách Lý Kinh Hồng mới hơi luống cuống, muốn tránh ra khỏi tay Bách Lý Dung nhưng đối phương lại kiên quyết không chịu buông, đôi mày đẹp nhíu lại: “Buông ra!”

“Ca ca, muội không buông!” Bách Lý Dung dậm chân.

“Buông ra!” Hắn lặp lại lần nữa, trong sự kiên quyết còn có chút lạnh lùng.

Bách Lý Dung mím môi, ngồi bệt xuống đất òa khóc: “Mẫu phi qua đời rồi, Hoàng huynh cũng không cần muội, phụ hoàng không quan tâm đến muội. Dung nhi là đứa bé không ai cần hết... hu hu hu...”

Cô bé vừa bật khóc, Bách Lý Kinh Hồng cũng không biết nên làm thế nào. Dù sao cũng là muội muội ruột của mình, hắn muốn dỗ dành vài câu lại không biết phải dỗ ra sao, hơn nữa, Cẩm nhi còn có vẻ tức giận.

Tô Cẩm Bình ở phía trước bỗng dừng chân, chợt cảm thấy như mình bị rút não, đi so đo với đứa trẻ con làm gì chứ? Nàng quay lại, bước vài bước đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống đưa khăn cho cô bé: “Được rồi, đừng khóc nữa!”

Bách Lý Dung nhìn chiếc khăn, ngẩng đầu lên nhìn nàng đề phòng: “Ngươi có ý đồ gì? Ta cho ngươi biết, ca ca là của ta, ta ghét ngươi, đừng nghĩ rằng ngươi đưa cho ta một chiếc khăn thì ta sẽ cảm động! Thứ đàn bà giả dối!”

“...” Hôm nay Tô Cẩm Bình mới biết, xử lý mấy đứa trẻ ương bương là chuyện khiến người ta phiền phức chán ghét đến mức nào! Nàng không nói không rằng, cầm khăn lau khắp mặt con bé, không hề có chút dịu dàng nào. Bách Lý Dung cố gắng giãy dụa, miệng còn gào lên quát mắng: “Thượng Quan Cẩm, đồ đê tiện, ngươi muốn độc chiếm hoàng huynh, còn muốn mưu sát bản công chúa sao? Buông ra, ta là công chúa của Hoàng thất...”

Mắng tới đây, tay Tô Cẩm Bình đã dừng lại, khuôn mặt phù dung của Bách Lý Dung đã bị nàng chà chà lau lau đến đỏ bừng, nhìn y như quả táo, Tô Cẩm Bình móc tay lên, gõ vào trán Bách Lý Dung không chút lưu tình: “Con nhóc con nhà cô, tính tình cũng ghê gớm nhỉ. Dù ta có muốn độc chiếm hoàng huynh cô, thì cũng không cần phải giết cô. Cô chết hay sống, thì Hoàng huynh cô cũng chỉ là của mình ta thôi!”

Mấy lời này vừa cất lên, bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh! Thân con gái, dù đã là vị hôn phu, vị hôn thê đi chăng nữa, thì nói đến đàn ông vẫn là hành vi không có lễ nghĩa liêm sỉ. Bây giờ nàng lại nói ra lời này trước mặt mọi người, thực sự khiến người ta kinh hãi! Có điều, nghe mấy lời vô cùng khí phách đó của nàng, lại không ai cảm thấy không đúng, ngược lại còn cảm thấy đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, trời sinh nên là như thế.

Người đàn ông như tiên giáng trần đứng bên cạnh nghe vậy, đôi mắt sáng như ánh trăng thoáng hiện lên nụ cười khẽ, cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ dâng lên trong lòng, xem ra, sau chuyện hôm qua, dù nàng nói là tức giận, nhưng thật sự cũng không tức đến mức muốn vứt bỏ mình.

Bách Lý Dung trợn trừng mắt, nhìn nàng không thể tin nổi: “Ngươi đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ, còn dám nói mấy lời đó nữa! Mà ngươi... ngươi lại còn dám đánh bản công chúa!” Nói tới câu cuối cùng, khuôn mặt nhỏ xinh càng đỏ hơn, hiển nhiên là vô cùng xấu hổ vì bị cốc vào trán.

“Bà đây là tẩu tử của cô, đánh cô một cái thì làm sao?” Chỉ là một cô nhóc bướng bỉnh cố chấp thôi, nhất định phải dạy dỗ con bé thật ngoan ngoãn nghe lời mới được! Nếu không, để con bé cứ ngày ngày đêm đêm chạy theo sau đít nàng chửi nàng là tiện nhân, hơn nữa còn là muội muội của Bách Lý Kinh Hồng, giết cũng không giết được, thì nàng sẽ phiền chết mất, “Còn nữa, lời ta vừa nói thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm. Chỉ vừa nhìn là biết tính cách công chúa rất thẳng thắn đáng yêu, nên chờ đến khi cô gặp được phò mã tương lai, cũng sẽ giống như ta vừa rồi thôi! Hơn nữa, người khác muốn được ta đánh, ta còn chẳng thèm đánh ấy!”

Nghe tới đây, mặt Bách Lý Dung đỏ hồng như ánh chiều tà phía cuối chân trời. Phò mã à?! Giờ thì không chỉ Bách Lý Dung đỏ mặt mà ngay cả mặt Bách Lý Kinh Hồng cũng đỏ bừng lên, nàng nói nàng là tẩu tẩu của Dung nhi, vậy có phải là nàng đã quyết định sẽ gả cho mình rồi không?

“Đứng dậy đi! Mặt mũi của Hoàng huynh cô đều bị con nhóc con nhà cô ném sạch sẽ rồi. Lần sau còn dám không biết chừng mực như thế nữa, ta sẽ đánh nát mông cô! Hoàng huynh cô cũng biết bản lĩnh đánh người của ta rồi đấy, đảm bảo sẽ hầu hạ cô vô cùng thoải mái!” Nói xong, Tô Cẩm Bình kéo Bách Lý Dung đứng dậy.

Bách Lý Dung nghe vậy liền liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy nghi hoặc, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc. Bách Lý Kinh Hồng né tránh ánh mắt cô bé, không dám nhìn thẳng.

Bầu không khí cuối cùng cũng dịu đi, Tề quốc công thở phào một hơi, đám thị nữ hầu hạ Bách Lý Dung lại nhìn Tô Cẩm Bình đầy sùng bái. Ngay cả Hoàng thượng nói mà công chúa còn không thèm nghe lời, lần này lại ngoan ngoãn vậy sao?

“Trời tối rồi, để cựu thần phái người hộ tống công chúa hồi cung!” Tề quốc công lên tiếng.

Khó khăn lắm mới gặp được hoàng huynh, đương nhiên Bách Lý Dung không muốn quay về, liền nhìn Tô Cẩm Bình rồi to giọng nói: “Bản công chúa không về! Ngươi phái người đi báo với phụ hoàng, hôm nay bản công chúa muốn... muốn... muốn ngủ cùng với Hoàng tẩu!” Nói xong cô bé lại ngượng ngùng nhìn Tô Cẩm Bình, vừa rồi mình còn mắng người ta là tiện nhân, giờ lại... Nhưng nàng không muốn về!

Tô Cẩm Bình biết rõ làm gì có chuyện nha đầu kia muốn ngủ cùng mình, chẳng qua là lôi mình ra làm cái cớ, muốn ở bên cạnh hoàng huynh lâu thêm chút thôi. Nàng thầm lắc đầu trong lòng nhưng cũng không nói thêm gì.

“Nhưng mà công chúa, chuyện này không đúng quy củ!” Tề quốc công nhíu mày.

“Bản công chúa nói thế nào thì là thế ấy. Hay là ngươi có thành kiến với bản công chúa?” tính cách của Bách Lý Dung không tốt đẹp gì lắm, nhưng phong thái thì vẫn rất ra dáng.

Tề quốc công không biết làm sao, đành nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, lại thấy thái độ của Bách Lý Kinh Hồng bình tĩnh như thường, cuối cùng đành phải hít sâu một hơi, nín nhịn đi ra ngoài sai người vào cung truyền lời. Chờ Tề quốc công đi khuất, Bách Lý Dung mới cắn răng nói với Tô Cẩm Bình: “Ngươi đừng nghĩ rằng ta tin mấy lời nói nhăng nói cuội của ngươi, trừ khi... trừ khi...”

“Trừ khi sao hả? Trừ khi đưa cô ra ngoài chơi một chút, có đồ ăn ngon, có thứ chơi vui, cô mới bằng lòng chấp nhận ta phải không?” Tô Cẩm Bình nheo mắt nhìn cô bé, thân là bậc thầy thôi miên quốc tế, nàng vẫn có chút năng lực phân tích tâm lý người khác.

Bách Lý Dung ngẩn người hỏi: “Sao ngươi biết?” Nói xong lại vội bịt miệng mình, khuôn mặt nhỏ xinh tiếp tục đỏ bừng lên!

Ngay khi bầu không khí đang vô cùng gượng gạo này, hạ nhân bê nước đến: “Tam hoàng tử điện hạ, nước đây ạ!”

Bàn tay thon dài ngâm vào trong nước, sau đó rửa sạch mặt mình. Chờ hắn rửa mặt xong, Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn đám hạ nhân bên cạnh một cái. Bắt gặp ánh mắt của nàng, đám hạ nhân hiểu ngay, vội lui ra ngoài.

Chờ mọi người đi hết, cô nàng nào đó mới nở nụ cười thô bỉ: “Tiểu Hồng Hồng, có phải bên cạnh chàng có một người hộ vệ vô cùng anh tuấn cao to, lại cực kỳ phong độ, lạnh lùng không?”

Dáng vẻ này vừa xuất hiện đã khiến lòng bàn chân của Bách Lý Dung lạnh toát, thật... buồn nôn quá!

Đôi mày đẹp của Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhíu lại, nàng nói đến ai?

Hiên Viên Dĩ Mạch ho khan một tiếng, bước tới nói: “Điện hạ, cô nương đang nói đến... thủ lĩnh ạ!” Mi tâm của Hủy ở trong chỗ tối bỗng nhướng lên, đột nhiên sinh ra không ít dự cảm không lành, sao tự dưng lại nhắc đến mình?!

Toàn thân người nào đó bỗng nồng nặc vị chua, Hủy vô cùng anh tuấn cao to, lại cực kỳ phong độ, lạnh lùng sao? Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình mất kiên nhẫn hỏi lại: “Rốt cuộc là có hay không?”

“Có!” Một chữ rất nhạt, nhạt đến mức khiến Hủy cảm thấy da gà trên cánh tay nổi hết lên, lạnh run...

Vì thế, vẻ mặt Tô Cẩm Bình càng trở nên nịnh nọt hơn: “Có thể cho ta mượn hắn để dùng vài ngày không?”

“Dùng làm gì?” Cảm giác không vui càng dày đặc hơn, mọi người trong viện đều cảm nhận được sự bực bội của hắn, chỉ có một mình Tô Cẩm Bình là nhất thời chưa nhận ra.

Lại một nụ cười thô bỉ nữa nở rộ trên khuôn mặt Tô Cẩm Bình: “Chàng đừng quan tâm làm gì, cho ta mượn hắn là được. Hắn có giá trị rất cao, ta muốn lợi dụng triệt để từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài!”

Linh Nhi và Dĩ Mạch chợt có cảm giác muốn đánh cho Tô Cẩm Bình vài cái, để nàng mở mang đầu óc, cô nương của ta ơi, ngài không biết mấy lời này của ngài khiến người ta rất dễ hiểu lầm sao?

“Ta vẫn không thể làm nàng hài lòng sao?” Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ miệng hắn, lạnh đến kinh người.

“Hả? Cái gì?” Tô Cẩm Bình ngẩn người. Bốn phía cũng biến thành tượng đá trong chớp mắt, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng cũng dần đỏ lên.

Còn đang định nói gì, Bách Lý Kinh Hồng đã nhanh chóng túm lấy eo nàng, tung người khẽ nhảy lên một cái, biến mất khỏi viện. Bách Lý Dung gãi gãi đầu, không hiểu: “Họ đi đâu vậy?”

“Khụ khụ, chuyện này... chuyện này...” phải trả lời làm sao đây? Nước mắt Linh Nhi chan chứa...

Dĩ Mạch cũng ho khan vài tiếng, nghiêm trang nói: “Hoàng tử phi phạm lỗi, nên điện hạ muốn dạy dỗ nàng một chút.”

Bách Lý Dung vui mừng, vừa rồi mình còn bị nàng dạy bảo, giờ có hoàng huynh giáo huấn nàng giúp mình, quá tốt quá tốt!

“Rầm!” một tiếng, Tô Cẩm Bình bị ném lên giường mình. Mà Bách Lý Kinh Hồng mang khuôn mặt lãnh đạm lạnh lùng đã bắt đầu cởi vạt áo ra. Nhớ tới tình hình chiến sự đêm qua, cô nàng nào đó cảm giác da đầu run lên, hỏi một vấn đề rất bại não: “Chàng định làm gì?”

Nàng vừa dứt lời, người kia đã đứng trước mặt nàng, trên thân không còn một sợi vải nào: “Không phải nàng muốn sao?”

“Cứt thối ấy! Ta nói thế bao giờ?” Đây rõ ràng là bôi nhọ nàng mà, bôi nhọ trắng trợn luôn!

Tô Cẩm Bình vội đưa tay ra định chống cự, nhưng lại hoàn toàn không chống lại được sức mạnh của hắn. Tay hắn kéo một cái, vạt áo của nàng cũng mở tung ra, chỉ có một cái yếm vẫn còn vương lại trên người. Trên ngực phủ đầy dấu hôn hắn để lại đêm qua, nhưng sắc mặt hắn vẫn chưa vì vậy mà buông lỏng ra, ngược lại còn sa sầm xuống.

Thấy hắn càng ngày càng đến gần mình, Tô Cẩm Bình muốn bùng lửa: “Bách Lý Kinh Hồng, đang yên đang lành chàng nổi điên lên làm gì?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng lại cảm thấy ngực mình lành lạnh, đang muốn nói tiếp, hắn đã đâm mạnh vào trong cơ thể mình, không có chút dịu dàng nào.

“Ưm...”

Người đàn ông tuyệt mỹ im lặng nằm trên người nàng, đôi mắt sáng như ánh trăng nhìn nàng chăm chú, lại mang theo chút oán hờn khó kìm nén được. Từ trước tới giờ, nàng chưa từng nhìn thấy hắn như thế này, trong lòng chợt có chút chột dạ. Ngay sau đó, động tác của hắn trở nên điên cuồng mạnh bạo hơn, hung hăng xâm chiếm cơ thể và linh hồn nàng, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Nói cho ta biết, nàng cần Hủy làm gì?”

Fuck! Có thể làm được cái gì chứ?! Tô Cẩm Bình rất muốn nói, nhưng lúc nàng chỉ có thể cắn môi kìm nén không để mình phát ra âm thanh. Vì nàng biết, chỉ cần mình há miệng, chắc chắn sẽ không nói ra đáp án hắn muốn mà là bật lên những tiếng rên rỉ thở than đủ để khiến một cô gái thế kỷ 21 như nàng xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Thấy nàng không nói gì, hắn lại cảm thấy sự ghen tuông như bao phủ lấy hắn, lửa giận và lửa ghen bốc lên tận trời đều biến thành sự kích thích cuồng nhiệt, mang theo dục vọng điên cuồng, va chạm lung tung trong cơ thể nàng không chút tiếc thương.

Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, xui xẻo hơn cả Bạch Mao Nữ! Fuck! Sao nàng lại gặp phải một tên sát thần thế này chứ?! Người này thật đúng là trong ngoài bất nhất! Tô Cẩm Bình nghiến răng nói: “Bách Lý Kinh Hồng, tốt nhất là chàng... a... ưm...” Câu nói tiếp theo bị phong ấn bởi nụ hôn của hắn.

Nụ hôn này mang theo mùi máu tanh nồng, thái độ hoàn toàn khác hẳn với vẻ lãnh đạm thường ngày của hắn, rõ ràng là cảm giác lạnh như băng nhưng lại rực lửa đến cùng cực. Ban đầu Tô Cẩm Bình còn cố gắng chống cự, dần dần là bắt buộc phải đón nhận, để mặc hắn giày vò cơ thể mình. Đêm qua còn không nghỉ ngơi đủ, thêm hiện giờ nữa khiến sự mệt mỏi bủa vây lấy ý thức của nàng, mắt không mở ra nổi, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ...

Vì thế... Chuyện khiến Tô Cẩm Bình cảm thấy xấu hổ nhất cuộc đời này đã xảy ra! Nàng bị làm đến mức ngất xỉu! Trước khi mất đi ý thức, trong đầu nàng chỉ còn lại duy nhất một hình ảnh, một con ngựa hoang đáng yêu chạy trên thảm cỏ xanh, trên lưng ngựa có dán một tờ giấy, viết ba chữ to: “Mẹ nhà nó!”

Đêm nay, không biết nàng bị hắn húc tỉnh lại bao nhiêu lần, cũng không biết bị làm đến ngất xỉu đi bao nhiêu lần!

Bách Lý Dung vẫn ồn ào đòi đi tìm Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng, Linh Nhi cùng Dĩ Mạch đành phải đưa nàng ấy vào phòng của Bách Lý Kinh Hồng, nói là đến tối Bách Lý Kinh Hồng sẽ quay lại. Tiểu nha đầu kia tin, nên ngoan ngoãn nằm ngủ dưới sự chăm sóc của Linh Nhi và Dĩ Mạch.

Sáng sớm, Tô Cẩm Bình đã biến thành ‘xác chết’ từ lâu, nằm yên trên giường, mặc hắn làm gì cũng không có dấu hiệu tỉnh táo lại. Hắn biết nàng rất mệt, khó khăn lắm mới khống chế được sự ghen tuông và giận dữ của mình, dừng lại, lật người cuống để nàng rúc vào lòng mình ngủ.

Đến giữa trưa, Tô Cẩm Bình vẫn chưa tỉnh lại, Bách Lý Dung tới tận cửa muốn vào trong phòng, Linh Nhi và Dĩ Mạch rất kiên quyết ngăn lại. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết tình trạng bên trong thế nào, để công chúa vào sao được!

“Các ngươi tránh ra, bản công chúa muốn vào!” Bách Lý Dung rất tức giận, “Chẳng lẽ nàng mưu hại Hoàng huynh ta ở bên trong, các ngươi cũng không quan tâm sao?”

Công chúa ơi, hoàng huynh ngài mưu sát cô nương thì có ấy!

“Công chúa, ngài đợt chút nữa rồi vào được không, chắc không bao lâu nữa là ổn thôi!”

Nghe tiếng cãi cọ bên ngoài, Tô Cẩm Bình bực bội mở mắt ra. Đôi mắt phượng vừa hé mở, nhìn thấy gương mặt ‘gợi đòn’ của người nào đó, ký ức đêm qua ùa về, nàng không nói hai lời, giơ tay lên tát về phía mặt hắn.

Tay vung được một nửa đã bị hắn chặn lại, đôi mắt xám vẫn còn toát ra lửa giận, tay kia siết lấy eo nàng, khẽ dùng sức kéo một chút khiến khoảng cách giữa hai người càng gần hơn. Một tiếng ‘ưm’ phát ra từ miệng Tô Cẩm Bình, nhắc nàng nhớ thứ gì đó vẫn còn đang ở trong cơ thể mình. Uy hiếp một cách trắng trợn!

Sắc mặt cô nàng nào đó biến đổi mấy lần, thu tay lại, sau đó vội vàng ngồi dậy, giải thoát cơ thể của mình khỏi phạm vi uy hiếp của hắn. Nhưng vừa nhấc người, Tô Cẩm Bình đã cảm thấy thắt lưng như gãy vụn cả ra, vì vậy... rất bi thương nằm lại chỗ cũ! Sau đó, miệng hai người cùng phát ra tiếng ngân nga khe khẽ không kìm nén được. Nhìn tia sáng nóng bỏng lại hiện lên trong đáy mắt hắn, Tô Cẩm Bình vội nói: “Chàng còn dám cử động nữa, sau này bà đây nhìn thấy chàng là chạy xa ba thước!”

Nghe nàng nói vậy, hắn mới cố gắng khống chế ngọn lửa ở bụng dưới của mình, đôi mắt say lòng người thản nhiên nhìn nàng, đáy mắt sâu như hồ nước, khiến người ta chỉ nhìn một cái cũng không thoát ra được. Sắc mặt lãnh đạm không vương chút hơi thở nhân gian, một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng mới vang lên: “Đêm qua, nàng đã hài lòng chưa?”

Hả?! “Hài lòng cái muội muội nhà chàng ấy!” Suýt mất cả mạng luôn rồi còn hài với chả lòng!

Hắn lật người một cái, đặt nàng dưới thân mình: “Không hài lòng thì làm lần nữa.”

“Cứt thối! Hài lòng, hài lòng, hài lòng rồi!” Cô nàng nào đó rơi lệ chan chứa, còn dám không hài lòng sao? Nàng đâu có chán sống chứ? Thời buổi bây giờ, đến lời nói thật cũng không được nói nữa!

Nghe nàng trả lời hắn mới không tiếp tục động tác nữa, mắt khóa chặt lấy mặt nàng: “Vậy, còn cần Hủy nữa không?”

“Ai nói ta cần hắn chứ! Hu hu hu...” Tô Cẩm Bình gào khóc rất ấm ức nhưng lại không rơi được giọt nước mắt nào, thật sự là khóc không ra nước mắt đúng tiêu chuẩn! Nàng vừa sụt sịt vừa nhỏ giọng nói ra tính toán của mình, kể hết chuyện của Băng Tâm ra, chuyện to chuyện nhỏ, không giấu diếm chút gì!

Hủy đứng ở trên cây cách đó khá xa không dám tới gần gian phòng nàng nên cũng không nghe thấy âm thanh trong phòng. Chỉ không biết vì sao, đột nhiên hắn ta rùng mình một cái.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3