Tiên Hồng Lộ - Chương 313

Chương 313: Triển lộ thực lực

Trên không trung nơi Dật Hà Thôn vốn yên bình lúc này có hai người đang lơ lửng. Độc Vương lưng gù và tu sĩ trung niên mạp kia cách xa nhau mấy chục trượng, đang cách không đứng đối diện nhau. Người trước sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia máu, vẻ mặt rất khó coi, trong mắt tràn ngập lửa giận vô tận. Người sau vẻ mặt âm hiểm cười lạnh, trên người hai màu hàn quang và tử quang nhộn nhạo không ngừng, tản mát ra một cổ khí tức tử vong.

- Ha ha! Sư tôn. lão nhân gia ngài giao ra Thất Phương Vạn Độc Hoàn cùng tất cả bảo vật, bí phương độc thuật khác ra đây, đệ tự có thể thề chỉ cần ngài giao mấy thứ này ra sau này sẽ không đến đây quấy rầy ngài nữa.

Trung niên béo tủm tỉm cười nói.

- Đừng mơ tưởng! Lão phu tình nguyện ngọc thạch câu phần, cũng sẽ không giao mấy thứ này cho ngươi.

Độc Vương lưng gù lộ vẻ kiên quvết rất có quyết tâm ngọc đá cùng vỡ. Nếu hắn không để ý sống chết bỏ đi chín thành công lực cưỡng chế thương thế phát huy ra thực lực cường giả Nguyên Anh Kỳ, vậy tuyệt đối có năng lực đồng quy vu tận với đối phương.

- Ha ha ha! Độc Vương không hổ là Độc Vương, cá tính của sư tôn ngài ta làm đệ tử như thế nào lại không hiểu chứ?

Trung niên mập không ngờ không lộ chút vẻ kỳ quái nào.

"Ba ba"

Hắn vỗ tay hai cái, trong đống nhà cửa hoang tàn phía dưới truyền tới tiếng kêu khóc của một nữ tử:

- Cứu mạng! Gia gia cứu mạng!

Chỉ thấy độc sư tử y một tay nắm chiếc cổ trắng ngọc ưu nhã của Lạc Thủy đi đến chỗ đất trống.

- Hắc hắc! Sư tổ đại nhân, ngài có thể không để ý đến an nguy của mình nhưng cũng nên SUY nghĩ một chút đến cháu gái của mình chứ.

Độc sư tử y vẻ mặt cười tà, lực đạo trên tay tăng thêm mấy phần. Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Thủy liền đỏ bừng khó thở không ngừng nghẹn ngào ho khan.

- Hai tên tiểu nhân vô sĩ các ngươi, ân oán Tu Tiên giới lại liên lụy một nữ tử vô tội

Độc Vương lưng gù trợn mắt như sắp nứt ra, cả người run rẩy.

- Sư tôn lão nhân gia! Ngài còn muốn bướng bỉnh tiếp nữa không?

Trung niên mập một bộ nắm chắc thắng lợi nói.

- Người hiện tại chỉ có thể phát huy ra một thành thực lực bất quá nếu muốn liều mạng đánh cùng đệ tử, ta sẽ sai đồ nhi lập tức giết chết tiểu cô nương thanh tú dịu dàng này, ôi! Một hạt mầm tốt như vậy, nếu bởi vì ngài suy nghĩ sai lầm mà hỏng mất, còn chưa kịp hưởng thụ lạc thú lớn nhất của nhân sinh mà đã hương tiêu ngọc vấn vậy thì thật đáng tiếc đó.

- Hừ. nàng bất quá chỉ là một cô nương trong thôn này được vi sư thu dưỡng, không có bất cứ quan hệ huyết mạch gì. ngươi nghĩ rằng ta sẽ bởi vì nàng mà để cho các ngươi thực hiện được âm mưu sao?

Độc Vương lưng gù lạnh lùng nói.

- Ha ha ha! Sư tôn lão nhân gia ngài thực ra rất nặng tình cảm, đồ nhi thế nào lại không biết chứ? Ngài rốt cuộc có để ý tới nàng hay không chúng ta thử một chút liền biết.

Trung niên mập sắc mặt đột nhiên lạnh lùng nói với thanh niên mặc tử ý:

- Móc một con mắt của nó!

- Rõ, sư tôn!

Độc sư tử y vẻ mặt dữ tợn vươn một đầu ngón tay chuẩn bị động thủ.

"Tê"

Lạc Thủy bị sợ hãi đến nổi sắc mặt trắng bệch lập tức ngất đi.

- Dừng tay!

Lão già lưng gù nổi giận gầm lên một tiếng, ngăn độc sư tử y hành động. Trung niên mập lập tức lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn:

- Sư tôn! Lão nhân gia người rốt cuộc đáp ứng rồi sao.

- Ha ha! Vị đạo hữu độc sư này, mới hai tháng từ biệt, chúng ta lại gặp nhau.

Đúng lúc này từ phía sau truyền đến thanh âm một nam tử.

- Người nào?

Trung niên mập kia sắc mặt đại biến gần như toát ra một thân mồ hôi lạnh. Vừa rồi đắc ý vênh váo bị người ta vô tình đến gần vậy mà hắn không ngờ một chút cảm giác cũng không có.

- Là ngươi!

Độc sư tử y kinh hô nhìn chằm chằm Dương Phàm. trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

- Ngươi là ai?

Trung niên mập thân hình chợt lóe vẻ mặt kinh dị nhìn Dương Phàm.

- Sư tôn! Hắn chính là tên Dương dược sư mà mấy ngàv trước hóa giải độc thuật cho Thiết Ma Sơn kia.

Độc Sư tử y vội vàng lên tiếng giải thích.

- Hừ hừ! Khó trách ngươi có thể phá giải độc thuật của chúng ta, thì ra không ngờ chiếm được kế thừa của lão bất tử này.

Trung niên mập ánh mắt lại lạnh lùng quét nhìn Độc Vương lưng gù:

- Khó trách lão nhân gia người không muốn giao bảo vật cùng truyền thừa cho ta, tất cả là bởi hắn sao?

Dứt lời trong ánh mắt hắn nhìn về phía Dương Phàm mơ hồ có sát khí lấp lóe. Độc Vương lưng gù thấy Dương Phàm xuất hiện. lộ vẻ tươi cười nói:

- Rốt cuộc ngươi đã xuất quan bước vào Kim Đan.

- Đa tạ tiền bối ban cho linh đan bằng không ta cũng rất khó nhanh như vậy đột phá đến bậc cao.

Dương Phàm khom mình thi lễ, vẻ mặt bình tĩnh hài hòa dường như hồn nhiên không phát hiện thế cục cấp bách trước mắt.

- Hừ. thì ra chỉ là một tiểu mao đầu mới bước vào Kim Đan.

Trung niên mập cười lạnh nhưng trong lòng lại thêm vài phần kiêng kị. Thêm một tu sĩ bậc cao như Dương Phàm này, ở trong chiến đấu chính diện giữa hai thầy trò bọn họ vậy hắn sẽ không thể chiếm được tiện nghi. Giờ phút này, điều duy nhất hắn có thể dựa vào chính là bắt giữ Lạc Thủy. Dương Phàm hoàn lễ xong ánh mắt quét nhìn trung niên mập và Độc Sư tử y, lạnh nhạt cười nói:

- Độc Vương tiền bối! Trên người ngài có thương tích, hai tên ô hợp này cứ giao cho Dương mỗ đối phó đi.

- Ngươi mới bước vào Kim Đan, mà tên nhị đệ tử này của ta lại bước vào Kim Đan Kỳ gần trăm năm rồi, ngươi cùng không nên sơ ý. Hai người chúng ta đối phó hắn đủ có thể dễ dàng chiến thắng, nhưng Thủy nhi đang bị hắn bắt giữ.

Độc Vương lưng gù vội vàng dùng thần thức truyền âm nói với Dương Phàm để hắn hiểu được điểm mấu chốt.

- Ha ha ha! Thật sự buồn cười, một tu sĩ mới bước vào Kim Đan bậc cao dám vọng tưởng đối phó với Nhạc mổ.

Trung niên mập vẻ mặt trào phúng, hắn chỉ có chút kiêng kị đối với Dương Phàm chứ đơn đả độc đấu hắn tuyệt đối nắm chắc có thể dễ dàng chiến thắng.

- Phải không?

Dương Phàm nhẹ nhàng cười ánh mắt lại rơi xuống trên người Độc Sư tử y.

- Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám động thủ với ta, ta lập tức giết nàng.

Độc Sư tử y sắc mặt biến đổi nói.

- Ta vẫn cứ xuất thủ đó!

Trong mắt Dương Phàm lệ quang lóe lên, nâng bàn tay trái lên. Đây chính là cánh tay trái tử vong của hắn!

Tiên Hồng bí kỹ.

Mặc dù hiện tại đã bước vào tầng thứ tư của Tiên Hồng Quyết, nhưng mỗi ngày cũng chỉ được dùng ba lần.

- Không nên manh động!

Độc Vương lưng gù sắc mặt đại biến, Lạc Thủy ở trong tay địch nhân nếu có sơ sót sẽ lập tức mất mạng. Hắn thật sự không hiểu bình thường nhìn thấy Dương Phàm thập phần trấn định ổn trọng, vì sao hôm nay lại hành động như vậy?

Nhưng khi Dương Phàm nâng cánh tay trái lên trong chớp mắt cả người Độc Sư tử y trở nên cứng ngắc.

"Rắc rắc"

Cổ họng hắn lập tức bị bóp nát trở thành một thi thể người chết.

"Phốc, bịch"

Chiếc đầu của Độc Sư tử y rơi xuống mặt đất, mặc dù đến chết hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Cái gì?

Trung niên mập ngẩn ra hoàn toàn bị chấn động, đồng dạng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Độc Vương lưng gù cũng giật mình trong chốc lát, chỉ thấy Dương Phàm khoát tay một cái thi Độc Sư tử y kia lập tức biến thành một thi thể không đầu.

"Hưu"

Dương Phàm sau khi giết chết Độc Sư tử y trong giây lát, thân hình chớp động bay vụt đến trước người Lạc Thủy bảo vệ nàng lại.

- Tốt tốt, làm thật tốt!

Độc Vương lưng gù vô cùng kích động trong lòng sãng khoái, khẽ cúi đầu về phía đầy cảm kích.

- Độc Vương tiền bối! Chỉ là cái nhấc tay nhấc chân mà thôi. Lạc Thủy muội muội tạm thời giao cho ngài bảo hộ, người này để ta đối phó đủ rồi

Dương Phàm đạm mạc cười giao Lạc Thủy vẫn đang bất tỉnh cho Độc Vương lưng gù.

- Ngươi cũng phải cẩn thận!

Độc Vương lưng gù dặn dò một câu rồi ôm cháu gái vào lồng ngực bay sang một bên quan sát cuộc chiến.

"Tiểu tử này dám làm hỏng chuyện tốt của ta."

Trung niên mập vẻ mặt âm độc oán hận, trên người tản mát ra một cỗ sát khí nồng đậm như một con rắn độc nhìn chăm chú Dương Phàm.

- Độc Sư đạo hữu này! Ngươi tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi Dật Hà Thôn đi. Dương mỗ là một Dược Sư bậc cao cũng chính là khắc tinh của ngươi. Dương Phàm vẫn ung dung nhìn về phía trung niên mập kia.

Đây là tu sĩ bậc cao đầu tiên mà hắn đối mặt sau khi bước vào bậc cao mà còn là một Độc Sư bậc cao nữa. Trước kia gặp phải tu sĩ bậc cao bên địch vậy còn không phải nhanh chóng cao chạy xa bay sao, cho dù có thể may mắn chiến thắng hoặc là nhanh chóng rút lui cùng đều phải trải qua một phen chiến đấu kinh tâm động phách. Tuy nhiên giờ phút này, hắn bước vào tầng thứ tư của Tiên Hồng Quyết là Uẩn Chủng Kỳ, tin tưởng tăng nhiều, đối mặt với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ tự thấy mình có thể chiến thắng.

- Khắc tinh?

Trung niên mập vẻ mặt trào phúng càng đậm:

- Lão phu tu độc thuật một hai trăm năm, tu sĩ Kim Đan cùng giai chết bởi độc dược của lão phu không ít hơn hai ba tên mà tên tiếp theo chính là ngươi!

Dưới tình huống bình thường, người ở trong Tu Tiên Giới nghe tới Độc Sư đều sợ đến vỡ mật, tu sĩ cùng giai cũng phải kiêng kị. Nhưng Độc Sư cùng giai nếu gặp phải Dược Sư xem như bị khắc chế, Dương Phàm nói cũng là sự thật. Trong trường hợp đó, trung niên mập này tự cho rằng công lực thâm hậu, đối phương lại mới bước vào Kim Đan. Tuổi còn trẻ như thế trình độ trên phương diện y thuật khẳng định sẽ không quá mạnh.

- Nghiệt đồ còn không mau cút đi!

Độc Vương lưng gù ờ một bên lạnh quát:

- Chờ sau khi thương thế của lão phu hồi phục như cũ người đầu tiên ta muốn giết chính là ngươi!

- Thương thế phục hồi như cũ?

Trung niên mập cười ha hả:

- Lão nhân gia người đừng nói giỡn muốn chữa khỏi bệnh của người ít nhất phải liên hợp năm tên Dược Sư bậc cao hoặc là do Dược Vương của Dược Tiên cốc đích thân xuất thủ. Dược Vương lại là đối thủ của người, mà hơn phân nữa Dược Sư bậc cao của Ngư Dương Quốc lại đều xuất thân từ Dược Tiên cốc.

Lão già lưng gù cũng chỉ cười lạnh không nói, hiện tại Dương Phàm đã bước vào Kim Đan bậc cao nếu muốn chữa bệnh cho mình vậy nắm chắc lớn hơn nữa. Trung niên mập trong lòng thầm nghĩ:

"Tiểu tử trước mắt này thiên phú thật đáng sợ mới bằng này tuổi đầu đã bước vào Kim Đan. Nếu ta không giết chết hắn, muốn lấy được truyền thừa cùng bảo vật trong tay lão bất tử kia gần như không có khả năng."

Nghĩ đến đây, sát khí trong lòng hắn tăng lên, hai tay khẽ động, hai đạo ánh sáng màu tro vô thanh vô tức quét về phía Dương Phàm.

- Cẩn thận đó là độc thuật trí mạng!

Độc Vương lưng gù truyền âm nhắc nhở Dương Phàm.

- Độc thuật?

Dương Phàm lộ vẻ trào phúng, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ.

"Phốc phốc"

Dương Phàm để mặc hai đạo ánh sáng màu tro đánh trúng thân thể của mình. Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại lẳng lặng cảm thụ. Hai đạo ánh sáng màu tro kia hóa thành lực lượng đáng sợ hủy diệt sinh cơ, dọc theo kinh mạch huyết nhục của Dương Phàm trực tiếp ăn mòn vào trái tim.

"Ông"

Trong hạt mầm màu xanh kia đi ra hàng ngàn vạn Sinh Mệnh Lục Lưu, trong phút chốc xóa bỏ độc lực kia, thậm chí còn thôn phệ rồi đồng hóa!

Dương Phàm chậm rãi mở lớn mắt, trên mặt nở một nụ cười, thể chất của mình giờ phút này càng cường đại hơn, cộng với trái tim gần như bất tử bất diệt kia độc thuật cùng giai căn bản không thể uy hiếp đến hắn.

- Cái gì?

Trung niên mập vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, ánh mắt nghi hoặc chợt hắn cắn răng một cái xuất ra một độc bảo hình con rết đen bóng, phát ra độc khí tử vong.

"Hưu"

Pháp quyết trong tay trung niên mập không liên tục biến ảo, hào quang hai màu tím tro hòa lẫn vào nhau khiến cho hắc quang trên độc bảo hình con rết kia đại thịnh, độc lực kéo tăng lên đến cực hạn.

- Cẩn thận! Đó là sát thủ cùng độc bảo Hóa Huyết Độc Công của hắn ngưng luyện máu huyết của một vạn con rết độc mà thành.

Độc Vương lưng gù lại vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

- Hóa Huyết Độc Công?

Dương Phàm vẻ mặt vẫn tươi cười, vung tay lên trực tiếp bắt được độc bảo hình con rết màu đen kia. Thấy tình cảnh như vậy, trung niên mập vẻ mặt vui mừng như điên âm thầm cười lạnh: "Ngươi đây là muốn chết tay không tiếp độc bảo như thế, cho dù là Kim Đan đại tu sĩ cũng phải chết."

- Không thể sơ ý!

Độc Vương lưng gù cũng kinh hô một tiếng. Nhưng Dương Phàm vẫn chộp độc bảo con rết đó vào trong tay.

- ừ. cảm giác này

Dương Phàm lại nhắm hai mắt lại dường như đang đắm chìm trong một loại diễn luyện, gật đầu nói:

- Có chút tê dại, có chút lành lạnh, dùng con rết này hẳn là có thể tăng cường thể chất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3