Tiên Hồng Lộ - Chương 598
Chương 598: Hóa Thần kỳ chân chính
Dương Phàm rốt cuộc xác định được, mình phải đối mặt chính là Thánh Tôn chí cao vô thượng tu tiên giới cực bắc.
Tứ Thánh Tôn cực bắc, ngàn vạn năm qua, địa vị của bọn họ chưa từng bị dao động.
Cũng như mười hai đại Chí Cường Giả Thiên cầm Nội Hải, đặt chân trên đỉnh mây, coi rẻ tồn tại dưới Hóa Thần kỳ.
- Bản vương vẫn cho ngươi một cơ hội, giao ra Chí Bảo Long Khí, thả ngươi một đường sống.
Tần Quang Đức chắp tay ngạo nghễ nói.
Cùng lúc nói chuyện, cỗ long khí xông thẳng trời cao tản mát ra uy hiếp đặc hữu của hoàng tộc Tiên Tần, lập tức bắt đầu suy yếu tinh khí thần cùng ý chí chiến đấu của Dương Phàm.
Thế nhưng Dương Phàm chân đạp mặt đất, có kinh nghiệm một lần, lực miễn dịch tăng vọt.
Đồng thời, hắn cũng cảm giác được sau khi luyện hóa Hoàng Long Quan, trong cơ thể xuất hiện một cỗ lực lượng không thể nắm giữ, vô hình tăng lên khả năng chống lại cỗ long khí này.
Trong mắt Tần Quang Đức lóe lên, vô cùng kinh ngạc.
Dưới chênh lệch cảnh giới tu vi lớn như vậy, đối phương còn có thể chống lại long khí hoàng tộc của mình, điều này cũng quá khó tin được, khó trách Huyền Minh lại thua hắn.
- Miễn bàn.
Trong mắt Dương Phàm một mảnh kiên định, chiến ý kéo lên, thái độ cứng rắn cực điểm.
Muốn đoạt bảo vật trong tay mình? Không có cửa đâu.
- Đã như vậy, đừng trách bản vương hạ thủ vô tình.
- Đánh!
Một tiếng hét như sấm vang lên, nương theo đó là một trọng lực huyền bí.
Ầm
Thân thể Tần Quang Đức ở giữa hư không chợt nhoáng lên, trong mắt kinh dị, không ngờ tới đối phương ở tình huống yếu thế, còn dám chủ động ra tay.
Chớp mắt khi trọng lực phủ xuống.
Chỉ thấy hai chân Dương Phàm bỗng nhiên đạp mặt đất, toàn mặt đất như một chiếc lò xo, đưa tốc độ hắn tăng đến cực điểm.
Bùm vù
Giống như một trái đạn pháo, Dương Phàm mượn lực mặt đất, nháy mắt bùng phát lực Hồn Căn.
Tần Quang Đức chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên, đối phương liền xuất hiện trước người mình.
Bùm bùm bùm!
Không nhiều lời, hai bàn tay rung chuyển hoa văn vàng, liên tục hai chưởng một quyền đánh tới trước mặt Tần Quang Đức.
Tần Quang Đức ánh mắt co rút, lệ mang bùng phát, vung tay lên trong khoảng khắc chớp giật, đánh lên cùng Dương Phàm.
Nhất thời, hư không xung quanh hai người từng tiếng nổ vang, một mảnh sông băng trong phạm vi trăm trượng đều bị san bằng, kinh thế hãi tục.
Ba kích liên tục, lực lượng khủng bố Dương Phàm mượn lực đại địa bùng phát cũng gần như cạn kiệt.
Mà hắn hoảng sợ phát hiện, Tần Quang Đức một tay sau lưng, một tay dễ dàng chống đỡ công kích của mình, thân hình không chút sứt mẻ, thậm chí còn mơ hồ mỉm cười, nhẹ nhàng như không.
Cường đại, thật sự cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Dương Phàm nhấc lên sóng to gió lớn.
Đặt chân đến điểm giới hạn tu vi Hóa Thần, thể chất huyết mạch hoàng tộc, nâng cao long khí tăng phúc, lại thêm cảnh giới linh hồn Hóa Thần kỳ.
Bất luận mặt nào, đối phương đều đứng ở một đỉnh cao.
Tứ Thánh Tôn cực bắc, không thể chiến thắng, không thể khiêu chiến, địa vị không thể dao động.
Đây là một trình tự hoàn toàn mới, siêu việt Nguyên Anh kỳ, thực lực gần như sánh bằng Hóa Thần kỳ.
- Đây là thực lực của ngươi? Đối phó Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường còn được, nhưng mà ở trước mặt ta, vẫn như đom đóm so với ánh trăng
Tần Quang Đức không nhanh không chậm, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, khóe miệng mỉm cười:
- Hôm nayBản vương cho ngươi rõ ràng, thực lực cấp bậc Thánh Tôn.
Vừa dứt lời, cánh tay ở giữa không trung của Tần Quang Đức khẽ vẫy.
Bùm -Ầm!
Bóng hình rồng vàng chợt lóe, thân thể Dương Phàm bị đánh bay, hung hăng rơi xuống mặt đất, chìm vào trong tầng băng.
Phốc!
Khóe miệng Dương Phàm tràn máu, đã bị nội thương rất nặng, thậm chí gây mấy xương sườn.
Trên mặt hắn lộ ra một tia kinh hãi, nhìn chằm chằm Thánh Tôn cao cao tại thượng:
- Không, ngươi không phải Nguyên Anh kỳ
Không phải Nguyên Anh kỳ!
- Ha ha haLúc nào bản vương nói, ta là Nguyên Anh kỳ?
Tần Quang Đức ngửa mặt cười dài, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng, tiếp đó ngạo nghễ nói:
- Từ một ngàn năm trước, bản vương đã bước vào Hóa Thần kỳ rồi.
Hóa Thần kỳ!
Hoàn toàn rõ ràng là Hóa Thần kỳ!
Trong đầu Dương Phàm ầm một tiếng.
Hắn không ngờ tới, mình sẽ đối kháng với cường giả Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết nhanh như vậy.
- Vì saoNgươi không bị thiên địa trói buộc?
Dương Phàm không nhịn được chất vấn.
Còn Tần Quang Đức từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chắc thắng lợi, khóe miệng mỉm cười, không ngại để cho đối phương càng thêm chấn động một chút.
- Trói buộc trong thiên địa?
Tần Quang Đức trong mắt đầy ý cười:
- Ngươi có biết, Tiên Tần cổ quốc thời kỳ thượng cổ, không tiếc hy sinh vô số đại thần thông cùng tu sĩ đỉnh cấp, chém giết chân long thượng cổ, thậm chí tàn sát Chân Tiên, Chân Ma, đúc ra Chí Bảo Long Khí, rốt cuộc là vì sao?
Chém giết thượng cổ long tộc, tàn sát Chân Tiên, Chân Ma!
Trong lòng Dương Phàm hoảng sợ.
Lẽ nào Tiên Tần cổ quổc cuối thời thượng cổ đã mạnh mẽ đến trình độ đó, thậm chí có thể chém giết long tộc, tàn sát Chân Tiên Chân Ma.
Đây còn là lực lượng nhân giới có được sao?
Khó có thể tưởng tượng, trả giá lớn như vậy để đúc Chí Bảo Long Khí, rốt cuộc là vì mục đích gì.
Chỉ là vì để Tiên Tần cỗ quốc trọn đời không suy? Hiện giờ ngay cả Dương Phàm cũng không tin.
- Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, chí cường thiên địa, nếu như tụ tập được chín kiện chí bảo, hoàn toàn có thể siêu việt tiên khí thượng giới, vô địch nhân giới, càng có thể tụ tập số mệnh lên thân mình, trường sinh bất tử, đạp mây phi thăng cũng không còn là thần thoại.
Trong mắt Tần Quang Đức đầy vẻ hưngphấn tham lam, lại hít sâu một hơi:
- Nhưng mà, đây chỉ là một một bộ phận công hiệu của Chí Bảo Long Khí.
- Khi đó đúc Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, thu thập số mệnh đại lục, cũng vì chống lại trói buộc trong thiên địa.
Trong mắt Tần Quang Đức lóe lên thần quang:
- Nếu như có thể tụ tập đủ chín kiện Chí Bảo Long Khí, hoàn toàn có thể bỏ qua trói buộc trong thiên địa, thậm chí còn có thể dùng đại pháp lực nghịch chuyển đại số mệnh,
- Ta hiểu rồiNgươi có được và luyện hóa một kiện Chí Bảo Long Khí, tuy rằng không thể hoàn toàn chống lại trói buộc trong thiên địa, nhưng có thể suy yếu ảnh hưởng của nó đối với ngươi trên một trình độ nhất định.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia hiểu ra.
Rốt cuộc, hắn rõ ràng vì sao Chí Bảo Long Khí có giá trị như thế.
Nếu như có được Chí Bảo Long Khí, như vậy có thể không sợ trói buộc trong thiên địa, thăng cấp Hóa Thần kỳ.
Lúc này, thực lực Tần Quang Đức phát huy ra cũng khó khăn lắm đạt đến biên giới Hóa Thần kỳ, đồng thời rất là cẩn thận, có thể thấy lão cũng không thể nào không nhìn thiên địa trói buộc.
Tần Quang Đức giải thích xong, đứng trên cao nhìn xuống, uy áp long khí lẫm liệt phủ xuống lần nữa:
- Bằng tu vi Nguyên Anh trung kỳ của ngươi, làm sao chống lại được bản vương Hóa Thần kỳ?
Dương Phàm trong lòng chợt cảm thấy vô lực, thế nhưng trong nháy mắt hắn chợt lóe ra quang mang sắc bén.
Đối phương giải thích nhiều như vậy, cùng lúc thân là khoe khoang hoàng tộc tự cao tự đại, mặt khác là càng suy yếu ý chí chiến đấu của mình.
Nếu như Tần Quang Đức thật sự có thể dứt khoát giết chết Dương Phàm, cần gì phí sức như vậy.
Cảm ứng được biến hóa tinh thần của Dương Phàm, Tần Quang Đức âm thầm kinh hãi, cường giả ý chí kiên định bất khuất như vậy, đời này lão mới gặp được lần đầu.
Trước kia, chỉ là mới thể hiện thân phận Thánh Tôn, cũng đủ làm cho các Nguyên Anh khác nghe sợ vỡ mặt, huống hồ lão còn có thân phận Hóa Thần kỳ chân chính.
Chỉ trong chốc lát như thế thương thế trên người Dương Phàm đã khỏi hẳn, tinh khí thần một lần nữa điều chỉnh tới đỉnh.
- Ngươi cho là bản vương rất khó giết ngươi sao?
Tần Quang Đức cười trào phúng, bóng ảnh vàng liên tục lay động giữa không trung.
Bùm ầm bùm bùm ầm ầm
Lão nhìn từ trên cao, nhẹ nhàng bâng quơ phát động công kích xuống Dương Phàm.
Từng đạo long văn tím đậm quấn quanh người lão.
Dương Phàm đã sớm đạp phá tầng băng, sừng sững trên mặt đất, lực phòng ngự tăng lên không chỉ gấp đôi. Giáp ánh sáng màu xám bên ngoài liên tục rung chuyển, ảm đạm, sáng lên, lại ảm đạm, lại sáng lên
Đối mặt lực lượng công kích bên bờ Hóa Thần, Dương Phàm cũng vô cùng cố sức, nghiến răng nghiến lợi.
Mỗi một lần công kích, tuyệt đại bộ phận lực lượng đều bị hắn đưa vào trong mặt đất, nhưng vẫn có một bộ phận lực lượng tổn hại tới thân thể.
Chẳng qua thương thế bình thường đối với Dương Phàm mà nói, trên cơ bản có thể không để ý.
Chỉ trong hô hấp, thương thế trên người hắn có thể hồi phục như cũ, thế nhưng lại nhanh chóng bị thương.
Tần Quang Đức chỉ thử thực lực sơ bộ của hắn, nhưng cũng âm thầm kinh hãi. Công pháp thần kỳ cùng thể chất cường đại như vậy, quả thật vượt ngoài lẽ thường.
Nếu như đổi thành Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường, thừa nhận nhiều lượt công kích như vậy, sợ rằng đã sớm chết mười mấy lần.
Thế nhưng người trước mắt, mỗi lần công kích chỉ làm hắn bị thương nhẹ, đồng thời nhanh chóng phục hồi lại, thẳng đến lúc này còn chưa bị tổn thương thực chất.
Theo thời gian trôi qua, lão càng đánh càng hoảng sợ.
Dương Phàm toàn lực phòng ngự, giống như một ngọn núi cao không thể rung chuyển.
Thấy vậy, Tần Quang Đức tăng thêm lực công kích, áng mây màu tím truyền ra một cỗ khí tức nóng cháy đáng sợ, tầng băng xung quanh lập tức tan chảy.
Dương Phàm liền khó thừa nhận được, lập tức tế ra Phương Thiên Kim Minh Chuyên, toàn lực kháng cự.
Lúc này, công kích của Tần Quang Đức đã chân chính đạt đến Hóa Thần kỳ.
Dương Phàm ý vào thể chất cường đại, lực khôi phục biến thái, dùng lực đại địa, trong thời gian ngắn không có nguy hiểm tới sinh mệnh.
Ngược lại, Tần Quang Đức từ đầu đến cuối vẫn để một tay sau lưng, một tay công kích, hiển nhiên không chân chính dốc toàn lực.
Trọng yếu hơn, là đối phương không sử dụng Pháp Bảo, càng đừng nói Chí Bảo Long Khí.
Dương Phàm trong lòng rùng mình, rõ ràng đối phương đang thử thực lực cũng bài tẩy của mình, chờ tất cả con bài tẩy bày ra ánh sáng, lại lập tức chém giết sấm sét.
Giờ phút này, trong lòng Dương Phàm chỉ còn lại một ý niệm: "Trốn."
Nếu thực lực chênh lệch lớn như vậy, có đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa.
Nghĩ tới đó, hắn tế ra Bằng Vũ Phiến, thừa nhận hai lần trọng kích, hừ nặng một tiếng.
Xoạt xoạt
Sau lưng Dương Phàm xuất hiện một đôi cánh ánh sáng vàng kim dài hai trượng, dưới chân chớp động ánh sáng bạc.
Xoạt xoạt
Cánh vàng run lên, tia sáng bạc rung động.
Dương Phàm hóa thành một ảnh vàng bạc, khoảng khắc biến mất tại chỗ.
Từ khi trở về từ nội hải đến nay, Dương Phàm lần đầu tiên bỏ chạy.
Bóng ảnh vàng bạc nhoáng lên, Dương Phàm biến mất khỏi tầm mắt Tần Quang Đức.
Tần Quang Đức cười trào phúng, thần thức mở ra, nhìn rõ toàn bộ phạm vi mấy trăm dặm.
Không thấy lão sử dụng Pháp Bảo gì, xoạt một tiếng, chợt lóe biến mất ở chân trời.
Dương Phàm toàn lực khống chế hai kiện Pháp Bảo chạy trổi chết, vừa bay ra mười mấy dặm, bỗng nghe được tiếng rít ở phía sau.
Vù xoạt
Tốc độ Tần Quang Đức kinh khủng, bằng thực lực Hóa Thần trực tiếp đuổi tới.
Dương Phàm cắn răng một cái, pháp lực mạnh mẽ rót vào Tường Vân Ngoa, cả người hóa thành một dải sao Băng màu bạc, khoảng khắc đi ra xa bảy tám chục dặm về phía chân trời.
Đây là bí thuật Tường Vân Thiên Lý.
- Tường Vân NgoaDường như cũng không hoàn chỉnh.
Ánh mắt Tần Quang Đức chợt ngưng, quang mang màu tím trên người chấn động, hóa thành một dải đỏ thẫm, mãnh liệt chấn động, như mũi tên rời cung, khoảng khắc nhảy ra bốn năm chục dặm.
Tiếp đó, ánh sáng tím đậm rung lên lần nữa, mỗi lần rung lên, đều có thể kéo lại khoảng cách.
Dương Phàm liên tục thi triển hai ba lần Tường Vân Thiên Lý, phát hiện đối phương vẫn có thể đuổi kịp.
Bằng tu vi Hóa Thần của đối phương, hắn muốn so duy trì khôi phục, không có phần thắng lớn.
Bay đến một chỗ, Dương Phàm khẽ động linh quang, cả người hóa thành ảo ảnh vàng bạc, chui vào mặt đất dưới tầng băng.
Tiến vào mặt đất, hắn lập tức lặn sâu xuống bên dưới.
Nếu bay trên trời không được, như vậy thì độn xuống đất.
Xoạt vù
Một lát sau, Tần Quang Đức hạ xuống, thần thức đảo qua, chau mày.