Tiên Ngạo - Chương 489
Tiên Ngạo
Vụ Ngoại Giang Sơn
https://gacsach.com
Chương 489: Pháp bảo đầy đất
Thải Tuệ Chân Nhân từng bước đi ra, hắn giống như đã già không đi nổi, thế nhưng còn đang kiên trì, hắn nhìn liên quân mười ba phái còn có vạn người xung quanh, nói:
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nhanh nhanh đi đi, bằng không chớ trách ta vô tình.
Nhất thời tiếng cười nhạo vô tận vang lên. Thải Tuệ Chân Quân cũng đang cười, nói:
- Thiên Đạo Địa Tâm Trận đã một lần nữa nối liền lại, hi sinh nhiều người như vậy, sáng tạo cơ hội, ta làm sao lại không quý trọng, muốn chạy, ta cũng sẽ không cho các ngươi đi, đều chết cho ta.
Nói xong, hắn mở hai mắt đã hai mươi năm chưa mở kia, Cáo Tử Pháp Nhãn.
Trong nháy mắt một cánh của Lan Hoa trên ngực Dư Tắc Thành héo rũ tiêu tán, hắn nhìn thấy hai mắt của Thải Tuệ Chân Quân mở ra, sau đó hơn vạn tu sĩ ở đây, cả đám ở dưới hai mắt nhìn chằm chằm, bắt đầu mơ hồ, hóa thành tro bụi, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân, một đám cũng theo ánh mắt này triệt để tiêu tán.
Dư Tắc Thành trong nháy mắt trở về mấy lần hít thở trước, Thải Tuệ Chân Quân kia còn đang nói chuyện. Dư Tắc Thành hét lớn một tiếng, Lục Kiếm hóa hình. Kiếm Cưu xuất hiện, triệu hoán Hỏa Cự Nhân, hợp thể với Hỏa Cự Nhân, trong nháy mắt hoàn thành tất cả những việc này.
Lúc này Thải Tuệ Chân Quân mở mắt, dưới sự chi trì của Thiên Đạo Địa Tâm Trận còn lại, hắn có được lực lượng vô tận. Cáo Tử Pháp Nhãn lập tức phát ra quang mang vô tận, bao phủ toàn bộ vạn người của mười ba phái.
Thải Tuệ Chân Quân trong nháy mắt là người đầu tiên thân hình mơ hồ, thân thể tiêu tán, hóa thành tro bụi, sau đó liên quân mười ba phái xung quanh, đại đội vạn người, thân hình của từng người bắt đầu mơ hồ, hóa thành tro bụi, Tử Hằng Chân Nhân ở ngay trước mặt Dư Tắc Thành, giống như đang nói cái gì, đang sử dụng pháp bảo, trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Mười một Nguyên Anh Chân Quân, Vong Trần Chân Quân, Tình Hoa Chân Quân, Tình hỏa Chân Quân, Cửu Diệu Chân Quân, trong nháy mắt cùng mọi người biến thành tro bụi, cho dù bọn họ tu đạo ngàn năm, cũng không ngăn cản được oai của một cái liếc mắt này.
Nam Việt Chân Quân, Thiên Hưu Chân Quân, Minh Nhược Chân Quân, hai vị Bồ Tát Không Sinh Diệt Hải, Kim Vụ Ô Diệu tông Mộng Phù Chân Quân, Âm Bích phái Lưu Ly Chân Quân, tổng cộng bảy người hét lớn liên tục, sử dụng vô số bí pháp, thân ảnh của bọn họ dần dần khôi phục, không có hóa thành tro, vượt qua một kích tuyệt mệnh Cáo Tử Pháp Nhãn này.
Dư Tắc Thành hóa thân thành Hỏa Cự Nhân. Hỏa Cự Nhân trong nháy mắt mơ hồ, hóa thành tro bụi, thế nhưng Dư Tắc Thành lại may mắn tránh được một kiếp, hắn đứng thở dốc, liếc mắt nhìn lại, liên quân mười ba phái vốn vạn người không ngờ chỉ còn lại không đến ngàn người, mọi người toàn bộ há mồm thở dốc, đang vui mừng mạng của mình lớn.
Đột nhiên cánh hoa thứ hai lại lần nữa tiêu tán. Dư Tắc Thành lập tức lại nhìn thấy tương lai. Phượng Mâu Chân Quân vẫn không có phản ứng đã sử dụng Mục thuật, Chuyển Sinh Pháp Nhãn, nhất thời mắt phải của nàng nổ vang một tiếng, triệt để nổ tung.
Trong nháy mắt nổ tung này, Thải Tuệ Chân Quân đã hóa thành tro bụi ở trong tro tàn chuyển sang kiếp khác sống lại, hắn một lần nữa sống lại trở về thế giới này, sau đó hắn lại mở ra Cáo Tử Pháp Nhãn kia, lại một lần nữa nhìn về phía liên quân mười ba phái còn lại, lại một lần nữa nhìn về phía ba vị Chân Nhất Thần Quân kia.
Dư Tắc Thành kêu to, xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ còn có thể làm cho người chết sống lại, đây là pháp thuật gì, đây là ảo giác, không có khả năng.
Cho dù hắn có hàng ngàn hàng vạn nghi vấn, thế nhưng hắn vẫn sử ra Kiếm Cưu hóa hợp, thi triển Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng Pháp, triệu hoán Nhất Nguyên Thủy Pháp Thân, lập tức hợp thể.
Trong khi Dư Tắc Thành liều mạng biến thân, bên kia Phượng Mâu Chân Quân đứng ở cửa động, yên lặng niệm động chú thuật, bởi vì Thiên Đại Địa Tâm Trận đã nối liền, thiên địa lực hùng mạnh tụ tập đến trên người nàng, giờ phút này nàng đại biểu cho đại lục Liễu Châu, là hóa thân của thiên địa, sau đó nàng hướng về phía đám tro tàn kia, sử dụng Mục thuật, Chuyển Sinh Pháp Nhãn.
Trong nháy mắt thiên địa lực vô cùng vô tận vận chuyển trong pháp nhãn của nàng, nhất thời mắt phải của nàng nổ vang một tiếng, triệt để nổ tung, lực lượng quá mạnh, nàng chỉ có thể lấy hi sinh một pháp nhãn, một nửa thọ nguyên tới thi triển pháp thuật này.
Trong nháy mắt nổ tung này, Thải Tuệ Chân Quân đã hóa thành tro tàn, chuyển sang kiếp khác sống lại, hắn đã trở về thế giới này, hắn nhắm mắt cảm thụ một chút thế giới xung quanh, nói:
- Chết mà sống lại, chính là cảm giác này, thực sự là thống khổ tàn khốc, ta vẫn cho rằng chết tốt hơn.
Sau đó hắn lại mở ra Cáo Tử Pháp Nhãn kia, lại lần nữa nhìn về phía liên quân mười ba phái còn lại. Trong nháy mắt hắn mở mắt, Nguyên Anh của hắn tụ tập tất cả thiên địa lực của Liễu Châu tới người, hắn chính là ý chí của đại lục Liễu Châu, sau đó Nguyên Anh bạo liệt, hóa thành Cáo Tử lực kinh khủng, sau đó thông qua hai mắt phát ra.
Trong nháy mắt thân thể của hắn không cách nào dung nạp được tử vong lực kinh khủng này, thoáng cái hắn là người đầu tiên hóa thành tro tàn, thế nhưng cũng đủ rồi, tử vong lực này ở trong một cái liếc mắt nhìn lại của hắn đã phát tán ra ngoài, lực lượng này chính là Nguyên Anh Chân Quân tự bạo phát ra, kinh khủng mà lại hùng mạnh.
Hơn ngàn người tu tiên vừa mới tránh thoát một kích kia, toàn bộ đang há mồm thở dốc, đả tọa nghỉ ngơi, vui mừng mình tránh được một kiếp, mười người còn một trong vạn người, đây là chuyện may mắn cỡ nào. Chỗ ấy người đã từng chết sống lại, lần thứ hai nhìn lại, rất nhiều người còn không kịp phản ứng lại, may mắn dùng hết, trực tiếp biến thành tro bụi trong cái liếc mắt này.
Cái liếc mắt này nhìn qua, bị chuyện khác hấp dẫn, lực chú ý toàn bộ tập trung ở chỗ khác, ba người Nam Việt Chân Quân, Thiên Hưu Chân Quân, Minh Nhược Chân Quân bị vây trong trạng thái khiếp sợ trực tiếp thân hình mơ hồ, hóa thành tro bụi.
Kim Vụ Ô Diệu tông Mộng Phù Chân Quân vào thời khắc nguy cơ, quyết đoán tại chỗ, hét lớn một tiếng, thân thể tự bạo, nhất thời trả giá phá hủy Nguyên Anh thân vượt qua tập kích lần này, một cái Nguyên Anh trong nháy mắt hóa thành quang mang biến mất ở nơi xa.
Âm Bích phái Lưu Ly Chân Quân lại hoàn toàn giống như đầu gỗ, thoáng cái ngã trên mặt đất, một khắc trước khi tia sáng tử vong kia bắn trúng nàng, nàng trực tiếp rơi vào trạng thái giả chết, nàng đã chết, sẽ không e ngại Cáo Tử quang tuyến làm cho sinh mệnh đảo mắt tử vong. Lưu Ly Chân Quân giả chết là chân chính giả chết, thân thể hóa thành một đoàn lưu ly kiên ngọc, sau bảy ngày nàng mới có thể sống lại.
Trên người Không Sinh Diệt Hải phát ra vô số phật quang, tiến hành đối kháng, thế nhưng không có chút ý nghĩa nào, trong nháy mắt khi Cáo Tử quang tuyến đến trên người bọn họ, đột nhiên Diệt Hải há mồm hút Không Sinh đã hóa thành hư vô vào trong bụng mình, sau đó chính mình ngạnh kháng hai đạo Cáo Tử chỉ quang này, sau nháy mắt Diệt Hải ngồi ngay ngắn ở đó, hóa thành bộ dáng kim cương.
Không Sinh ở sau người hắn hóa sinh xuất hiện, bi ai nhìn sư huynh của mình, sau đó kim cương kim thân của Diệt Hải biến hóa từng chút một, hóa thành tro vàng, triệt để tiêu tán, thế nhưng Không Sinh được hắn bảo hộ lại bởi vậy mà tránh được một mạng.
Sau khi Dư Tắc Thành hợp thể với Nhất Nguyên Thủy Pháp Thân, trong nháy mắt lại bị bắn trúng một kích, nhất thời thủy quang bắn ra bốn phía, Nhất Nguyên Thủy Pháp Thân gầm rú không cam lòng, không muốn chết, thế nhưng vẫn triệt để tiêu tán, Dư Tắc Thành còn sống, hắn lại một lần nữa vượt qua.
Sinh tử tồn vong chỉ là trong nháy mắt, Dư Tắc Thành lần nữa đứng lên, quay đầu nhìn lại. Tu sĩ vốn còn sót lại ngàn người, hiện tại chỉ có hơn ba mươi người lục tục đứng lên. Nguyên Anh Chân Quân chỉ còn lại một mình Không Minh đứng ở nơi đây, những tu sĩ khác toàn bộ thành tro.
Hơn ba mươi người còn lại đều là Kim Đan Chân Nhân, những Kim Đan Chân Nhân này đều là hạng người cáo già tu luyện mấy trăm năm, tâm chí kiên định, trải qua vô số việc, thời khắc cảnh giác. Bọn họ ở trong nháy mắt phát hiện nguy cơ, đã nghĩ ra các loại biện pháp tránh né Cáo Tử quang tuyến, cho nên mới còn sống.
Những Kim Đan Chân Nhân dựa vào linh dược của môn phái, dựa vào cơ duyên kỳ ngộ, dựa vào trưởng bối che trở trợ giúp, hiếu chiến, trong lòng có tâm ma lưu lại- toàn bộ hóa thành tro bụi.
Dư Tắc Thành nhìn xung quanh, Nam Việt Chân Quân, Thiên Hưu Chân Quân, Minh Nhược Chân Quân không ngờ cũng hóa thành tro bụi, thật sự là vượt ngoài dự đoán.
Đột nhiên vang lên một tiếng trống. Hiên Viên Quỳ Ngưu Đoạt Hồn cổ mất đi chủ nhân phát ra một tiếng cuối cùng, gần trăm pháp bảo, vô số pháp khí phi kiếm ở trên mặt đất phát ra quang mang chói mắt. Chủ nhân của bọn chúng toàn bộ hóa thành tro bụi, chúng nó khó khăn kháng cự tro bụi, rải rác ở trên mặt đất, biểu hiện tồn tại của mình.
Cáo Tử quang tuyến này rất thần kỳ, nó chỉ có tác dụng với sinh linh, sau khi bắn trúng sinh linh, sẽ làm cho sinh linh tiến vào một loại trạng thái kỳ dị, chính là loại trạng thái mơ hồ kia, nếu như ngươi có thể kháng cự loại trạng thái này, thoát khỏi loại trạng thái này, vậy ngươi có thể không chết, nếu như ngươi không chống đỡ được, vậy chân nguyên linh lực của ngươi toàn bộ đều bị quang tuyến này dung hợp, hóa thành tử vong lực, biến ngươi thành tro bụi.
Lực lượng của bản thân tu sĩ chuyển hóa thành tử vong lực có hiệu dụng phá pháp, túi trữ vật trên người những tu sĩ biến thành tro bụi này chịu đựng tập kích của tử vong lực, lập tức làm cho không gian pháp lực của túi trữ vật hỗn loạn, thoáng cái toàn bộ hóa thành tro tàn.
Thế nhưng vẫn có phần lớn pháp bảo và phi kiếm vượt qua tập kích phá pháp của loại tử vong lực này, chúng nó đã mất đi chủ nhân, thoáng cái rơi trên mặt đất, tản ra hào quang của mình.
Trong nháy mắt tất cả tu sĩ còn lại giống như nhìn thấy vô số bảo vật trên mặt đất, sau đó hơn ba mươi đạo quang mang hiện lên, trong nháy mắt mười bảy đạo quang mang chạy trốn về bốn phía, có trực tiếp sử dụng Kim Đan độn thuật, hoặc là huyết độn, hoặc là quang độn, cho dù trở về cần tĩnh dưỡng mười năm bọn họ cũng không tiếc, chỉ liều mạng chạy trốn.
Dư Tắc Thành vô cùng hiếu kỳ, làm sao trước mắt nhiều bảo vật như vậy, không ngờ cứ như vậy chạy trốn, lẽ nào e ngại công kích của Thiên Mục tông, hay là nguyên nhân gì?
Lúc này Dư Tắc Thành nhìn thấy Không Sinh Bồ Tát, hắn đang nhìn chằm chằm về phương xa, vẻ mặt hoảng hốt, Dư Tắc Thành nhìn theo hướng nhìn của hắn, lúc này mới phát hiện nguyên nhân.
Chỉ thấy bên kia ba vị Chân Nhất Thần Quân đã bắt đầu chiến đấu. Thanh Dương Chân Nhất Thần Quân hai mắt lưu lại huyết lệ, hắn lấy một loại tư thế kỳ dị đứng bất động ở đó phòng thủ.
Mà Nghiệt Vô Tâm và Không Minh lại di động xoay quanh hắn, Nghiệt Vô Tâm vừa đi vừa vái ba vái, vái thiên vái địa vái Thanh Dương Chân Nhất Thần Quân bị hắn vây khốn. Không Minh lại giống như đang khiêu vũ xung quanh Thanh Dương Chân Nhất Thần Quân.
Mỗi một cử chỉ hành động của ba người này đều ẩn chứa thiên địa đại đạo. Mỗi một vái của Nghiệt Vô Tâm giống như không phải hắn đang vái, mà là thiên địa đang động, vái thiên, trời xanh nhận, vái địa, mặt đất nổ vang, vái người, thiên địa lực oanh giết về phía người.
Không Minh Chân Nhất kỳ thực không phải đang khiêu vũ, hắn đang thi pháp, hắn phá hỏng Thiên Đại Địa Tâm Trận chỉ là một kích tiện tay, thế nhưng hiện tại hắn lại đang khiêu vũ thi pháp, pháp thuật này không chỉ cần học thuộc lòng pháp chú, còn cần thân hình tương hợp mới có thể phát huy pháp lực. Pháp thuật cần Chân Nhất Thần Quân thi pháp như vậy, pháp lực sẽ mạnh như thế nào, không nói tự hiểu.
Trong nháy mắt khi Thải Tuệ Chân Quân lần đầu tiên sử dụng Cáo Tử Pháp Nhãn. Không Minh Nghiệt Vô Tâm đã động rồi, bọn họ khóa chặt Thanh Dương Chân Nhất, chuyển dời toàn bộ pháp nhãn lực của mình thừa nhận lên người Thanh Dương, đồng thời hai người vững vàng khóa chắc hắn, để hắn chịu đựng tập kích của Cáo Tử Chi Nhãn lần thứ hai.
Động thủ này không hề có dấu hiệu báo trước, vô cùng đột nhiên, cho dù Chân Nhất cũng không cách nào dự cảm, thế nhưng lại giống như đã tu luyện chuẩn bị ngàn năm là vì một khắc này.
Cáo Tử Chi Nhãn tập kích lần thứ hai, chẳng qua chỉ đổi lấy hai hàng huyết lệ của Thanh Dương Chân Nhất, tuyệt thế chi chiến của ba người này lại không để chút pháp lực nào tiết ra ngoài, đây đại biểu cho Thanh Dương Chân Nhất đã dần dần khống chế thế chủ động, dần dần bắt đầu phản kích.
Ba Chân Nhất đại chiến, cho nên Nam Việt Chân Quân, Thiên Hưu Chân Quân, Minh Nhược Chân Quân đã vượt qua Cáo Tử Pháp Nhãn lần thứ nhất, lại không thể vượt qua lần thứ hai, bởi vì bọn họ toàn bộ rơi vào trạng thái chấn kinh, nội chiến của ba vị Chân Nhất, nếu như Thanh Dương và Không Minh tập kích Nghiệt Vô Tâm vậy còn có nguyên nhân, thế nhưng lại là Không Minh và Nghiệt Vô Tâm tập kích Thanh Dương, đây là vì sao?
Có nghĩa là chuyện này đối với bọn họ vô cùng quan trọng, đại biểu cho biến hóa của hai đại thượng môn Liễu Châu, đại biểu cho đời người của bọn họ sau này, đại biểu cho xu thế tương lai của mình còn có tất cả đồ tử đồ tôn thân nhân bằng hữu của mình, cho nên ba người toàn bộ khiếp sợ không chú ý tới lần tập kích thứ hai của Cáo Tử quang tuyến, chết không rõ ràng.
Những Chân Nhân này sở dĩ lập tức có hơn mười người bỏ qua bảo vật chạm tay là đoạt được, cho dù tĩnh dưỡng mười năm cũng phải liều mạng chạy trốn, bởi vì loại chiến đấu của Chân Nhất Thần Quân này, không thể nhìn, không thể quản, rất dễ bị cháy thành vạ lây.
Còn lại mười sáu vị Kim Đan Chân Nhân, có người hoàn toàn đã bị lực lượng thiên đạo của ba vị Chân Nhất bày ra hấp dẫn, đối với bọn họ sáng nghe đạo, chiều chết cũng đáng. Có người là đệ tử Đan tông, diệt Tuyệt tông, không biết vì sao ba vị lão tổ tông lại tự giết lẫn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Có người trong lòng tràn ngập dục vọng, muốn cầu phú quý trong nguy hiểm. Có người thật sự có lòng thương người, để bảo hộ Liễu Châu tuyệt đối bằng lòng bỏ qua tất cả.
Tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ xảy ra trong nháy mắt, vô luận bọn họ nghĩ cái gì, làm cái gì, Phượng Mâu Chân Quân phía xa đã sử ra Chuyển Sinh Pháp Nhãn lần thứ hai, lập tức hai mắt của nàng nổ tung,
Nguyên Anh tiêu tán, đã triệt để trở thành phế nhân.
Thải Tuệ Chân Quân lại lần nữa từ trong tro tàn sống lại, lúc này hắn cũng không mở hai mắt, bởi vì lúc này đã không có ai có thể làm cho hắn sống lại, mở mắt lần nữa đó chính là triệt để tử vong.
Hơn nữa trạng thái không rõ của ba Chân Nhất, làm cho hắn do dự. Đúng giờ phút này, Nghiệt Vô Tâm lớn tiếng quát:
- Còn chưa động thủ, còn đợi đến bao giờ?
Đột nhiên Lục Đồng Chân Nhân bị trọng thương đứng bên cạnh Thải Tuệ Chân Quân sáu con mắt kép trên trán, toàn bộ mở ra, ở dưới pháp nhãn Lục Đồng Huyễn Sinh Huyễn Diệt Nhãn của hắn, Thải Tuệ Chân Quân lập tức bị mê hoặc, đột nhiên quay đầu, nhắm ngay tất cả Kim Đan Chân Nhân và tu sĩ Trúc Cơ còn lại của Thiên Mục tông ở phía sau bọn họ, sau đó mở mắt.
Trong nháy mắt Cáo Tử quang tuyến bắn ra, ngoại trừ Phượng Mâu Chân Quân được Lục Đồng Chân Nhân bảo hộ, tất cả những Kim Đan Chân Nhân và tu sĩ Trúc Cơ này toàn bộ giật mình mở to hai mắt, hóa thành tro bụi.
Quang tuyến này thuận theo Thiên Đại Địa Tâm Trận lan tràn xuống phía dưới, hơn vạn tu sĩ Luyện Khí kỳ của Thiên Mục tông ở trong động phủ dưới lòng đất, toàn bộ bị quang tuyến này tập kích, toàn bộ hóa thành tro bụi.
Tro bụi này toàn bộ đều bất tri bất giác lơ lửng lên phía trên, tụ tập đến Tinh Huyết Thiên Nguyên Trận trên bầu trời, loại thân thể tan thành tro bụi triệt để này, đối với Tinh Huyết Thiên Nguyên Trận là bổ dưỡng lớn nhất, hấp thu tinh huyết của hơn hai vạn tu sĩ, nó đã hùng mạnh đến trình độ đáng sợ...
Cáo Tử quang tuyến hùng mạnh bắn ra, Thải Tuệ Chân Quân là người đầu tiên hóa thành tro bụi, lần nữa cũng không bao giờ có khả năng sống lại nữa, triệt để tử vong.
Tu vi của các đệ tử Thiên Mục tông đều là hậu thiên được chân nguyên kích thích hình thành, trong lòng có vô số kẽ hở, Cáo Tử quang tuyến này lại thông qua pháp trận nghịch chuyển truyền lại, không cách nào tránh né, trong nháy mắt toàn bộ biến thành tro bụi.
Lục Đồng Chân Quân sau khi phá diệt đệ tử Thiên Mục tông, hắn nhanh chóng kích hoạt các loại pháp quyết, không ngừng sử ra các loại bí thuật, Thiên Đạo Địa Tâm Trận này không ngờ lại lần nữa bị kích hoạt, không cần bất luận nối tiếp gì của đệ tử Thiên Mục tông, đại trận tự động khởi động, trong nháy mắt thiên địa nguyên khí vô tận dốc toàn bộ ra.
Nguyên khí này dốc toàn bộ ra, lần này đối tượng hấp thu chúng, vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người, không ngờ là hai vị Chân Nhất Nghiệt Vô Tâm và Không Minh. Bọn họ không ngờ có thể nối liền Thiên Đạo Địa Tâm Trận của Thiên Mục tông khổ cực bày ra trong hai mươi năm qua, bắt đầu hấp thu lợi dụng toàn bộ thiên địa nguyên khí của đại lục Liễu Châu.
Được nguyên khí này trợ giúp, nhất thời phản kích của Thanh Dương lập tức bị áp chế. Thanh Dương chậm rãi nói:
- Vì nguyện vọng của bản thân, các ngươi lại muốn hủy diệt tất cả Liễu Châu sao?
Không Minh nói:
- Sau khi ta chết quản gì nước lũ ngập trời. Vì sao hai lão già Chung Cực Vô Lượng được, mà chúng ta không được? Sư huynh ngươi đã tụt hậu, nhất định phải bị đào thải
Nghiệt Vô Tâm nói:
- Đáng tiếc tới đời ngươi, lão sư thúc Oán Vô Tình của ta thật vô dụng, hiệu quả phải giảm đi một nửa, thực sự là đáng tiếc, để cho ngươi xuất hiện khoảnh khắc thất thần, chúng ta đã an bài hai mươi ba năm. Ta biết khi Thải Tuệ kia thi triển Cáo Tử Pháp Nhãn, người nhất định sẽ vì cứu những tu sĩ này mà sử ra Nhất Dương lực, đây chính là khoảnh khắc chúng ta phục kích ngươi.
- Thiên Mục, Thiên Mục, ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau tới?
Theo tiếng la của hắn, đột nhiên ở trên mặt đất, đã xuất hiện một người, người này mặc áo dài màu đen, bên trên thêu một con mắt người lộn ngược cực lớn, bên hông quấn một chiếc đai lưng, mặt trên khảm một khối ngọc thạch màu đen, trên đầu mang đạo quan giống như đạo tôn, đạo quan kia dường như là Ô Kim chế thành, khảm nạm một đám mã não.
Ngũ quan của người này có chút tuấn dật, hình dáng khoảng bốn năm mươi tuổi, cả người lại tự nhiên tản mát ra một loại khí thế duy ngã độc tôn. Chính là Thiên Mục Chân Quân chưởng môn Thiên Mục tông.
Sau khi hắn hiện thân, khí thế bạo phát, hắn không ngờ cũng là Chân Nhất Thần Quân, không ngờ cũng đã đạt tới cảnh giới Phản Hư. Trong nháy mắt hắn và Nghiệt Vô Tâm, Không Minh hình thành thế tam giác, ba người mượn Thiên Đại Địa Tâm Trận cùng nhau thi pháp, phát động một kích cuối cùng về phía Thanh Dương Chân Nhất.