Tiên Nghịch - Chương 01

Chương 1: Ly hương

Thiết Trụ ngồi ở bên con đường nhỏ trong thôn, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thẳm, Thiết Trụ vốn không phải là tên thật của hắn, mà là từ bé bởi vì thân thể gầy yếu, phụ thân sợ nuôi không được, vì thế dựa theo tập tục mà gọi tên mụ.

Hắn vốn tên là Vương Lâm, họ Vương ở trong vài cái thôn xóm xung quanh xem như danh gia, tổ tiên xuất thân thợ mộc, nhất là ở thị trấn, gia tộc họ Vương cũng coi như rất có danh tiếng, có được mấy cửa hiệu chuyên môn bán sản phẩm gỗ.

Phụ thân Thiết Trụ là con thứ vợ lẻ bên trong gia tộc, không được phép tiếp quản việc quan trọng của gia tộc, mà là ở sau khi thành hôn rời đi thị trấn, định cư tại thôn trang này.

Bởi vì có một tay thợ mộc tinh sảo, gia cảnh Thiết Trụ cũng coi như bậc trung, ăn mặc không lo, cho dù là ở trong thôn, cũng được nhiều người tôn kính.

Thiết Trụ từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, yêu thích đọc sách, có rất nhiều ý nghĩ, hầu như được trong toàn thôn công nhận là thần đồng, phụ thân mỗi lần nghe được người ta khen ngợi, nếp nhăn trên mặt phụ than đều hiện ra, lộ ra nụ cười thoải mái.

Mẫu thân càng hay quan tâm đối với hắn hắn, có thể nói từ nhỏ đến lớn, Thiết Trụ đều là sinh hoạt trong sự yệu thương của cha mẹ, hắn biết cha mẹ đối hắn kỳ vọng rất cao, đứa trẻ nhà khác ở hắn tuổi đều đã ra đồng làm nông kiếm sống rồi, nhưng hắn lại ở nhà đọc sách.

Đọc sách nhiều, ý nghĩ tự nhiên cũng sẽ theo đó mà đến, đối với thế giới bên ngoài sơn thôn, hắn tràn ngập hướng tới. Ngẩng đầu nhìn phía cuối con đường nhỏ, Thiết Trụ thở dài một tiếng, khép lại sách trong tay, đứng dậy đi về nhà.

Phụ thân ngồi ở trong sân, trong tay cầm tẩu thuốc, sau khi hút thật sâu một ngụm, nói với Thiết Trụ vừa đẩy cửa vào:

- Thiết Trụ, đọc sách thế nào?

Thiết Trụ ứng phó vài câu, phụ thân gõ gõ tẩu thuốc, đứng dậy nói:

- Thiết Trụ a, ngươi phải đọc sách cho thật tốt, sang năm chính là kỳ thi lớn trong huyện, ngươi về sau có tiền đồ hay không, thì phải xem lần này rồi, nhưng đừng giống ta, cả đời này vẫn ở lại trong thôn, ôi.

- Được rồi, ông mỗi ngày cằn nhằn, phải để ta nói, Thiết Trụ nhà chúng ta nhất định có thể thi đỗ. - Mẫu thân Thiết Trụ, bưng đồ ăn đặt ở trên bàn trong sân, gọi cha con hai người bọn họ lại ăn cơm.

Thiết Trụ ôi một tiếng, sau khi ngồi xuống tùy tiện ăn vài miếng, mẫu thân từ ái nhìn con trai, đem vài miếng thịt, gắp qua cho hắn.

- Cha, tứ thúc sắp tới chưa vậy?

Thiết Trụ ngẩng đầu nói.

- Tính toán thời gian, không sai biệt lắm đúng là mấy ngày này rồi, tứ thúc ngươi so với cha có tiền đồ, ai, mẹ nó ơi, gói kỹ đồ ăn chuẩn bị cho lão Tứ nhé?

Phụ thân một khi nhắc tới lão Tứ, trên mặt lộ ra vẻ thổn thức.

Mẫu thân gật đầu, cảm động nói:

- Thiết Trụ a, tứ thúc ngươi là người tốt, vài năm này, may mắn hắn giúp đỡ, cha ngươi làm điêu khắc mới có thể bán ra tiền, ngươi về sau nếu như có tiền đồ rồi, đừng quên báo đáp tứ thúc ngươi.

Đang nói, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa, tiếp theo tiếng bánh xe ngựa lại gần ào ào theo đó mà đến, một cái âm thanh sang sảng vang lên ở bên ngoài.

- Nhị ca, mở cửa đi.

Thiết Trụ kinh hỉ, lập tức chạy tới sân nhỏ đem cửa sân đẩy ra, chỉ thấy một người trung niên hán tử cường tráng, ánh mắt sáng ngời đứng ở ngoài cửa, sau khi hắn nhìn đến Thiết Trụ ha ha cười, sờ sờ đầu hắn, cười nói:

- Thiết Trụ, lúc này mới nửa năm không thấy, thân hình lại cao lên rồi.

Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng đứng lên, phụ thân hắn cười nói:

- Lão Tứ, ta ước chừng thời gian, ngươi cũng tới nhanh thật, mau vào, Thiết Trụ, còn không đi lấy ghế cho tứ thúc ngươi đi.

Thiết Trụ cao hứng lên tiếng, vội vàng chạy về phòng ở, xuất ra một cái ghế đẩu đặt ở cạnh bàn ăn, dùng tay áo xoa xoa hẳn hoi, mong mỏi nhìn trung niên hán tử.

Trung niên hán tử hướng về hắn nháy nháy con mắt, trêu ghẹo nói:

- Thiết Trụ, lần này như thế nào chịu khó như vậy a, ta nhớ rõ thời điểm lần trước ta đến, ngươi cũng không như vậy a.

Thiết Tụ phụ thân trừng mắt nhìn Thiết Trụ liếc mắt một cái, cười mắng:

- Thằng nhóc con này, ngay vừa rồi còn cằn nhằn ngươi là còn không đến nhanh lên.

Trung niên hán tử nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Thiết Trụ, cười nói:

- Thiết Trụ, tứ thúc ngươi cũng không quên thứ đã đáp ứng ngươi. - Nói xong, từ trong ngực lấy ra hai quyển sách, đặt ở trên bàn.

Thiết Trụ hưng phấn hoan hô một tiếng, cầm lấy sách lật xem một chút, vui mừng không kìm chế được.

Mẹ Thiết Trụ đôi mắt hiền hậu nhìn nhi tử mình, nới với trung niên hán tử: - Lão Tứ, ca ngươi bình thường vẫn nhắc tới ngươi, lần này ở thêm vài ngày đi. - Trung niên hán tử lắc đầu nói:

- Nhị tẩu, mấy ngày này gia tộc nhiều việc, ta sáng sớm ngày mai sẽ chạy trở về, chờ trong khoảng thời gian này mọi việc xong xuôi, ta lại đến gặp mọi người. - Nói xong, hắn xin lỗi mà nhìn qua nhị ca mình.

Cha Thiết Trụ thở dài, nói:

- Lão Tứ đừng nghe chị dâu ngươi, sáng mai đem hàng hóa đóng gói xong, chuyện gia tộc là quan trọng nhất, sau này chúng ta lại tụ họp cũng thế thôi.

Trung niên hán tử nhìn cha Thiết Trụ, nói:

- Nhị ca, Thiết Trụ năm nay mười lăm tuổi phải không?

Thiết Trụ phụ thân gật đầu, xúc động nói:

- Sang năm, thằng nhãi con này liền mười sáu, ô, nhoáng một cái hơn chục năm đi qua, thực mau.

Nói xong, mắt hắn lộ ra vẻ cưng chiều, nhìn chính nhi tử mình.

Trung niên hán tử trầm ngâm một chút, sắc mặt nghiêm túc, nói:

- Nhị ca, nhị tẩu, cùng các ngươi một việc, Hằng Nhạc Phái năm nay thu đệ tử, gia tộc có ba cái đề cử danh ngạch, phân đến chỗ này của ta có một cái.

Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, biến sắc nói:

- Hằng Nhạc Phái? Nhưng là cái Hằng Nhạc Phái kia, nơi tất cả đều là tiên nhân?

Trung niên hán tử cười, gật đầu nói:

- Nhị ca, chính là cái tiên nhân môn phái kia, gia tộc chúng ta ở phụ cận cũng coi như vọng tộc, có tư cách tiến cử, nhà của ta tiểu tử huynh cũng biết, đọc sách không xong, múa đao lộng kiếm lại không am hiểu, ta cân nhắc tiên nhân sẽ không thu nhận tiểu tử nhà ta, cái danh ngạch trân quý, ta xem Thiết Trụ từ nhỏ đã thông minh, yêu thích đọc sách, nói không chừng có thể được.

Mẹ Thiết Trụ cực kỳ vui mừng, vội vàng nói:

- Lão Tứ, này.này.

Trung niên hán tử sờ sờ đầu Thiết Trụ, nói:

- Nhị ca, nhị tẩu, ta xem việc này liền như vậy quyết định đi, để cho Thiết Trụ đi thử xem, nếu thực sự được thu nhận, đó chính là phúc phần của ta.

Thiết Trụ mê hoặc nhìn cha mẹ cùng Tứ thúc, hắn có chút nghe không hiểu bọn họ nói cái gì đó, tiên nhân?

- Cái gì tên là tiên nhân? - Thiết Trụ do dự một chút, nhẹ giọng dò hỏi.

Trung niên hán tử sắc mặt nghiêm túc, nhìn Thiết Trụ, nói:

- Thiết Trụ a, tiên nhân chính là có thể ở trên trời bay tới bay lui, bọn họ mỗi người đều thần thông quảng đại, không phải chúng ta phàm nhân có thể suy xét.

Thiết Trụ ở trong mơ hồ, đối với tiên nhân có một tia hiếu kỳ.

Phụ thân Thiết Trụ kích động đứng dậy, lôi kéo mẹ Thiết Trụ hướng về trung niên hán tử quỳ xuống, trung niên hán tử vội vàng đem bọn họ nâng dậy, thành khẩn nói:

- Nhị ca, ngươi làm cái gì vậy. Mẹ ta chết sớm, nếu không phải Nhị nương khi còn bé chiếu cố ta, ta cũng không khả năng có hôm nay, Thiết Trụ là điệt nhi ta, ta hẳn là phải làm như vậy. - Phụ thân Thiết Trụ cảm động rơi lệ, vỗ thật mạnh vai trung niên hán tử, gật gật đầu, sau đó thần sắc nghiêm nghị đối với Thiết Trụ nói:

- Vương Lâm ngươi nhớ kỹ, về sau vô luận như thế nào, cũng không được quên tứ thúc ngươi có ân huệ đối với nhà chúng ta, nếu không ta sẽ không có đứa con như ngươi! - Thiết Trụ nội tâm run lên, hắn mặc dù đối với tiên nhân vẫn còn là mơ hồ, nhưng từ trong biểu tình của cha mẹ có thể nhìn thấy bọn họ đối việc này cực kỳ xem trọng, vì thế quỳ gối trước mặt tứ thúc, dập đầu vài cái thật mạnh.

Trung niên hán tử kéo Thiết Trụ, tán thưởng mà nói:

- Hảo hài tử, ngươi mấy ngày nay thu thập một chút, ta cuối tháng sẽ tới đón ngươi!

Buổi tối, Thiết Trụ sớm đã đi ngủ, bên tai còn có thể nghe được thanh âm phụ thân cùng tứ thúc trong sân, phụ thân hôm nay thật cao hứng, người ít khi uống rượu, nói cái gì cũng phải cùng tứ thúc uống mấy chén.

Tiên nhân? Rốt cuộc là cái gì?

Thiết Trụ nội tâm thực hưng phấn, hắn tâm linh trẻ thơ mơ hồ biết rằng, này chính là một cái cơ hội của mình, một cái cơ hội có thể đi đến thế giới bên ngoài!

Sáng sớm hôm sau, tứ thúc ly khai, phụ mẫu Thiết Trụ lôi kéo hắn một mạch đến cửa thôn đưa tiễn, ở trên đường trở về, Thiết Trụ nhìn thấy rất rõ, phụ thân tựa hồ thoáng cái trẻ đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía hắn, cũng tràn ngập kỳ vọng.

Loại ánh mắt kỳ vọng này, phải so với trước kia khi bảo hắn đi thi kỳ thi huyện, ngưng trọng rất nhiều.

Bên trong tiểu sơn thôn căn bản không có bí mật có thể giấu, ngay cả một con chó sinh ra vài con chó con cũng có thể ở trong nháy mắt truyền khắp toàn thôn, rất nhanh mọi người toàn thôn từ trong miệng mẫu thân Thiết Trụ đã biết tin tức này, sôi nổi thăm hỏi, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Thiết Trụ cũng đều bất đồng, có hâm mộ, có ghen tị.

- Vương gia sinh đứa con tốt, người ta được Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử.

- Thiết Trụ đứa nhỏ này ta nhìn hắn từ nhỏ đến lớn lên, đứa nhỏ này còn nhỏ đã thông minh, lần này lại trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái, về sau chắc chắn tiền đồ rộng mở.

- Thiết Trụ có bản lĩnh, về sau có tiền đồ rồi cũng đừng quên thôn chúng ta, nhiều hơn trở về hỏi thăm a.

Những lời nói như thế này, dồn dập rơi vào trong tai Thiết Trụ, dần dần nói hắn đã muốn trở thành Hằng Nhạc Phái đệ tử bình thường, cha mẹ mỗi lần nghe được, đều cười không khép miệng được, nếp nhăn trên mặt tựa hồ đã mất đi rất nhiều.

Mỗi khi Thiết Trụ một mình đi ở trong thôn, tất cả thôn dân nhìn thây hắn, đều nhiệt tình lôi kéo hắn hỏi tới hỏi lui, cũng có lắm người thậm chí đem hắn đến trước mặt đứa nhỏ, đem Thiết Trụ trở thành tấm gương, dạy bảo một phen.

Nửa tháng thời gian rất nhanh đi qua, tin tức Thiết Trụ trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái nhanh chóng truyền khai, thôn dân tám thôn xung quanh mười dặm, đều lục tục đến đây chúc mừng, bọn họ mục đích chủ yếu là nhìn Thiết Trụ một lần.

Mỗi người khi đến, cũng đều chuẩn bị lễ vật, phụ mẫu Thiết Trụ từ chối không xong, cũng đành nhận lấy. Bất quá khi những người này rời đi, bọn họ đều đã chuẩn bị một phần đáp lễ thật lớn, dựa theo lời cha Thiết Trụ nói, oa nhi chúng ta về sau đã là tiên nhân cao cao tại thượng, không thể làm cho hắn khiếm hạ thiệt nhiều khoản nhân tình như vậy, tất cả thôn dân tới chơi, ta đều thay hắn đáp lễ.

Lúc này, tộc nhân Vương thị gia tộc, cũng dần dần biết chuyện lão Tứ đem danh ngạch của con mình tặng cho Thiết Trụ, đều lục tục đến đây chúc mừng.

Đối với tộc nhân gia tộc của mình, phụ thân Thiết Trụ cực kỳ chú trọng, trong những người này có rất nhiều là trước đây xem thường hắn, hơn nửa nhiều năm trước đem hắn bức ra gia tộc, hiện tại một đám người này tiến đến nhà hắn, làm cho hắn lập tức cảm giác nghẹn khuất nhiều năm biến mất hoàn toàn.

Hắn cùng mẹ Thiết Trụ thương lượng một chút, chuẩn bị một phen chiêu đãi thật tốt, vì thế tiêu một cái giá tiền cao, thỉnh tiên sinh dạy học trong thôn viết thiệp mời, đưa đến trong tộc.

Tiên sinh dạy học nói kiểu gì cũng không lấy tiền, nhưng là yêu cầu Thiết Trụ phải thừa nhận, hắn theo từ nhỏ đã tại nơi này của hắn đọc sách, với việc này Thiết Trụ cũng không nói gì, đây vốn là là sự thật thôi.

Thiệp mời sau khi đưa đến, phần lớn thân thích trong Vương thị gia tộc đều đến chúc mừng, bởi vì người đến nhiều lắm, cha Thiết Trụ đem địa điểm chiêu đãi tuyển chọn ở quảng trường trung tâm thôn làng, bày ra mấy trăm bàn tiệc rượu.

Cư dân thôn làng tự động giúp đỡ chiêu đãi, nói chuyện với nhau là lúc Thiết Trụ bị tán thưởng có chuyện tốt, khích lệ không ngừng.

Về phần cha Thiết Trụ, lại mang theo lão bà cùng đứa con tự mình ở cửa thôn nghênh đón, vì Thiết Trụ giới thiệu từng cái thân phận của thân thích.

- Đây là Tam tổ phụ của ngươi, lúc trước cha rời đi gia tộc, Tam tổ phụ ngươi âm thầm giúp đỡ không ít, Thiết Trụ, ngươi về sau phải nhớ báo đáp.

Thiết Trụ phụ thân đang dìu một cái lão nhân tóc bạc trắng, nói với Vương Lâm.

Thiết Trụ vội vàng nhu thuận đồng ý, lão nhân nhìn Thiết Trụ, cảm khái nói:

- Lão Nhị a, thời gian thực mau, oa nhi nhà ngươi đều lớn như vậy rồi, ngươi oa nhi này tốt lắm, so với ngươi thật có tiền đồ.

Cha Thiết Trụ vẻ mặt ửng hồng, cười nói:

- Tam tổ phụ, Thiết Trụ đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, xác định là so với ta cường a. Ngài đi chậm một chút, mẹ nó à, qua dìu tam tổ phụ đi.

Mẹ Thiết Trụ vội vàng tiến lên, nâng lão nhân đi về phía yến hội.

Nhìn đến lão nhân đi rồi sau, Thiết Trụ cha hắn hừ một tiếng, đối Thiết Trụ nói: - Lão gia hỏa này, lúc trước nhìn thấy cha ngươi là chướng mắt, không phải muốn đem ta bức đi sao, hiện tại Thiết Trụ ngươi có tiền đồ rồi, lại đến đây chúc mừng, cái thân thích này à, chính là như vậy. - Thiết Trụ ngây thơ gật gật đầu, hỏi:

- Cha, tứ thúc hôm nay đến không?

Thiết Trụ phụ thân lắc đầu nói:

- Tứ thúc ngươi truyền đến tin tức, hắn ở bên ngoài cũng chưa về, chờ cận cuối tháng khi đó hắn mới có thể chạy về. - Lúc này, lại có xe ngựa đi vội đến, ở cửa thôn dừng lại sau, đi ra một cái hơn lão giả năm mươi tuổi, hắn nhìn phụ thân Thiết Trụ, than nhẹ một tiếng, nói:

- Lão Nhị, chúc mừng.

Cha Thiết Trụ sắc mặt phức tạp, sau một hồi nói:

- Đại ca.

Lão giả ánh mắt đảo qua, nhìn Thiết Trụ, mỉm cười nói:

- Lão Nhị, đây là tiểu tử nhà ngươi đi, không sai, lần này nói không chừng thật có thể bị tuyển trúng.

Thiết Trụ phụ thân nhướng mày, theo sau đó giãn ra, nói:

- Thiết Trụ đứa nhỏ này không gì ưu điểm, chính là có một ít thông minh, nguyện ý đọc sách, lần này xác định là sẽ bị tuyển trúng.

- Kia cũng không nhất định, tiên nhân môn phái thu đệ tử, yêu cầu phi thường nghiêm khắc, coi trọng có hay không tiên duyên, ta xem tiểu tử này ngu dốt si đần, đi cũng là phí công thôi.

Một cái âm thanh kiêu căng ngạo mạn từ từ truyền đến, theo trên xe ngựa đi xuống một cái thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Thiếu niên tướng mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.

Phụ thân Thiết Trụ trợn mắt nhìn, Vương Lâm lại liếc mắt nhìn đối phương một cái thật sâu, không nói gì.

Lão giả sắc mặt nghiêm túc, quát lên:

- Vương Trác, như thế nào lại không có lễ phép như vậy, đây là Nhị thúc ngươi, đây là đệ đệ ngươi Vương Lâm, còn không chào.

Nói xong, hắn liền hướng phụ thân Thiết Trụ nói:

- Khuyển tử nói chuyện khó nghe, lão Nhị ngươi đừng để ý, bất quá.

Nói đến đây, hắn chuyển đề tài, lại nói:

- Bất quá lão Nhị, tiên nhân thu đồ đệ, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cần chú ý duyên phận, lần này là Hằng Nhạc Phái Đạo Hư thượng tiên coi trọng khuyển tử, thế nên mới đối với Vương thị gia tộc chúng ta cảm thấy hứng thú, cấp cho ba cái danh ngạch bao gồm khuyển tử ở bên trong.

Thiết Trụ phụ thân hừ một tiếng, nói:

- Oa nhi nhà ngươi nếu có thể được, oa nhi nhà ta, nhất định cũng sẽ được tuyển chọn!

Thiếu niên nhạo báng, căn bản là không để ý lão giả khiển trách, miệt thị nói:

- Ngươi chính là Nhị thúc đi, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ ông trời phù hộ, này tu tiên cơ chế nói trong vạn người có một cũng không sai biệt lắm, ngốc tiểu tử này không có khả năng so với bổn thiếu gia, bản thiếu gia là được nội bộ chỉ định đệ tử tiên sư, hắn có thể so sánh sao?

Trên mặt lão giả vẻ đắc ý chỉ chợt lóe lên rồi mất, lại quở trách vài câu, hướng phụ thân Thiết Trụ liền ôm quyền, mang theo thiếu niên đi về phía yến hội.

- Thiết Trụ, không nên tạo áp lực, nếu thực sự không được tuyển chọn cũng không có gì, sang năm tham gia kỳ thi huyện cũng giống nhau thôi.

Cha Thiết Trụ nghẹn khí nửa ngày trời, sau một hồi mới chậm rãi thở ra, lời nói ra thật thành khẩn.

Vương Lâm ánh mắt kiên định, thấp giọng nói:

- Cha, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể được tuyển chọn!

Cha Thiết Trụ hắn ôn hòa vỗ vỗ bả vai nhi tử, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng.

Lại tiếp tục nghênh đón không ít thân thích, cha Thiết Trụ cuối cùng mang theo hắn trở lại yến hội, lúc này khách đến rất đông, không khí phi thường náo nhiệt, mọi người chúc mừng lẫn nhau, rộn ràng nhốn nháo.

- Các thân thích trong tộc, các hương thân phụ lão, ta Vương Thiên Thủy không có học vấn, sẽ không biết nói lời gì, nhưng là ta hôm nay thật cao hứng, oa nhi nhà ta lần này có cơ hội được Hằng Nhạc Phái tuyển chọn làm đệ tử, là chyện cả đời này ta cao hứng nhất, ta cũng không nói nhiều nữa, cảm tạ các vị đến nơi này của ta chúc mừng, cám ơn!

Cha Thiết Trụ lớn tiếng nói xong, bưng chén rượu lên uống không còn một giọt.

- Lão Nhị, oa nhi nhà ngươi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhất định có thể tuyển chọn, cùng Vương Trác đứa nhỏ kia giống nhau, trở thành tiên nhân.

- Nhị ca, ngươi có Thiết Trụ đứa nhỏ này, đời này xem như sống không uổng phí, về sau chờ hưởng phúc là được rồi.

- Thiết Trụ, phải tranh phần hơn cho ngươi cha, lần này vô luận như thế nào cũng phải tiến vào Hằng Nhạc Phái.

Không khí trong nhất thời rất là sôi nổi, tiếng chúc mừng nổi lên bốn phía, bất quá trong lòng, cũng có rất nhiều người ôm tâm tư xem náo nhiệt, tỷ như phụ thân Vương Trác, chính là như vậy, hắn ở ngoài mặt chúc mừng, nhưng trong lòng từ trước đến nay đều xem thường Nhị đệ này, với nhi tử của hắn lại càng như vậy, hắn nhìn tiểu tử nhà mình, lại nhìn nhìn Thiết Trụ, trong lòng rất không đồng ý, thầm nghĩ lão Tứ lần này đem danh ngạch cho đi, mặc dù ra ngoài dự đoán của mình, nhưng chỉ cần những tiên nhân kia không phải người mù, liền không thể tuyển chọn Thiết Trụ.

Nhân sinh trăm cảnh, nơi đây mọi người có thể thấy được từng cái, phụ thân Thiết Trụ lôi kéo Thiết Trụ, lần lượt đến từng cái bàn kính rượu, vì hắn giới thiệu một cái lại một cái thân thích xa lạ.

Một ngày này, phụ thân Thiết Trụ uống rất nhiều rượu, hắn chưa từng có nở mày nở mặt như vậy, mãi cho đến đã khuya, thân thích lần lượt ly khai. Lúc gần đi, thiếu niên Vương Trác vẫn như cũ vẫn là bộ biểu tình xem thường kia, thừa dịp mọi người không chú ý ở Thiết Trụ bên tai nhẹ giọng nói:

- Ngốc tiểu tử, ngươi sẽ không được tuyển chọn, ngươi không bằng miếng thức ăn gia súc.

Nói xong, hắn cười khinh miệt, theo phụ thân ly khai.

Về đến trong nhà, Thiết Trụ nằm ở trên giường, trong lòng âm thầm quyết định, vô luận như thế nào, cũng phải được tuyển chọn!

Nửa tháng vội vàng qua đi, một ngày này, tứ thúc Thiết Trụ vội vàng đi xe ngựa đến đây.

Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng nghênh đón hắn vào trong phòng, trung niên hán tử rửa mặt, vội vàng nói:

- Nhị ca, nhị tẩu, lần này không thể ở lại thời gian dài, ta đến đón Thiết Trụ lập tức rời đi, sáng sớm ngày mai Hằng Nhạc Phái sẽ tới đón người.

Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia không muốn, quyết đoán nói:

- Đi, Thiết Trụ, đi theo tứ thúc ngươi đi thôi, ngươi. ngươi nếu là được tuyển chọn, ở Hằng Nhạc Phái không được kiêu căng, nếu như. nếu như không được tuyển chọn, không cần phải mang bất kỳ trách nhiệm nào, trở về nhà là được.

Thiết Trụ không nỡ nhìn cha mẹ, gật đầu thật mạnh, mẹ hắn từ phòng đem ra một cái bọc, yêu thương nói:

- Thiết Trụ, đi ra ngoài phải nghe lời tứ thúc nói, không được gây chuyện, bên ngoài không thể so với trong nhà, gặp chuyện nhẫn nhịn một chút, mẹ chuẩn bị cho ngươi vài bộ quần áo mới, còn có khoai lang nướng ngươi thích ăn nhất, mẹ sẽ nhớ ngươi, nếu không được tuyển chọn, lại trở về.

Mẹ Thiết Trụ nói xong nói xong, nước mắt liền chảy xuống.

Thiết Trụ từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng đi ra thôn làng, lần này, là lần đầu tiên hắn ly khai.

Tứ thúc ở một bên cảm động, nói:

- Thiết Trụ, phải tranh phần hơn cho cha mẹ ngươi, nhất định phải được tuyển chọn. Nhị ca, nhị tẩu, gia tộc vài ngày sau sẽ có bữa tiệc lớn chúc mừng, hôm nay vội quá, ta sáng mai tới đón các ngươi cùng nhau đi qua, gia tộc ba cái oa nhi bị đề cử đi lên, khi đó sẽ kết quả rồi.

Nói xong, hắn vội vàng lôi kéo Thiết Trụ lên xe ngựa, đánh lên ngựa một roi, nghênh ngang mà đi.

Cha mẹ Thiết Trụ, vẫn nhìn xe ngựa nhanh chóng biến mất, rơi lệ không ngừng.

- Cha nó, Thiết Trụ cho tới bây giờ chưa từng rời đi bên cạnh chúng ta, lần này hắn đi ra ngoài có thể hay không chịu khi dễ.

Mẹ Thiết Trụ cắn môi dưới, ánh mắt lộ ra không muốn.

- Oa nhi trưởng thành rồi, tự có phúc khí của nó.

Cha Thiết Trụ cầm lấy tẩu hút thuốc, hút một ngụm thật sâu, trên mặt nếp nhăn, lập tức lại nhiều lên không ít.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3