Tiên Nghịch - Chương 1312
Chương 1312: Dùng lực chứng đạo
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Nước hồ chấn động kịch liệt, sóng trào lan ra, tràn đầy rung động, lại có một tầng nước hồ ầm ầm tan nát, hóa thành vô số giọt nước li ti. Nhưng giọt nước này vừa xuất hiện đã lập tức va chạm, lại tan nát một lần nữa. Nước ở nơi đó tan rã không ngừng, gần như chỉ trong thời gian ngắn một tầng nước hồ đã hoàn toàn tiêu tán, hóa thành một đám hơi nước bay lên giữa không trung.
Trên mặt hồ, mực nước giảm xuống một trượng.
Cảnh tượng này rất tầm thường, thoạt nhìn không có chút gì thần kỳ. Nếu lấy thần thông thi triển thì đừng nói là một trượng nước hồ, cho dù có khiến cả hồ nước này bốc hơi cũng cực kỳ đơn giản.
Không cần phải lão già này mà cả Vương Lâm cũng có hơn mười loại phương pháp có thể đánh một kích trông mạnh mẽ hơn cảnh này.
- Rất bình thường phải không?
Lão già quay đầu nhìn Vương Lâm, nở nụ cười đầy thâm ý.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hồ nước, trong đầu hiện lên cảnh tượng đối phương đánh ra một chưởng vừa rồi, ngưng thần suy nghĩ, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Chứng kiến Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hồ nước, trong đầu hiện lên cảnh tượng đối phương đánh ra một chưởng vừa rồi, ngưng thần suy nghĩ, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Chứng kiến Vương Lâm như vậy, lão già lại càng thoải mái, không quấy rầy hắn. Lão muốn nhìn xem ngộ tính của Vương Lâm như thế nào, có thể nhìn ra đầu mối của thuật này hay không.
- Năm đó ta khi học được thuật này của lão tổ cũng không thể tự mình nghĩ ra thâm ý của nó. Mặc dù là Chu Tước đời thứ tư thiên tư kinh người ngày đó cũng không lĩnh ngộ được, chỉ có thể tiến tới sát mức hiểu ra thì phải nhờ lão tổ giải thích mới có thể bừng tỉnh đại ngộ. Vậy bây giờ thử xem cái tên nhóc đời thứ sáu này thế nào.
Nhưng ta thấy tư chất của người này hẳn là không thể so sánh với Chu Tước đời thứ tư. Tu vi của hắn hiện giờ hẳn là do may mắn vô cùng lớn, hoặc có liê quan tới cái tên đệ tử của Chu Tước đời thứ tư kia.
Nếu không thì quả quyết không có khả năng một người mới gần hai ngàn năm tu hành lại có thể tìm hiểu tới bên bờ của hư hỏa. Cho dù là lão tổ sợ là khi bằng tuổi hắn cũng làm không được.
Lão già khi nghĩ tới đây đột nhiên nhớ tới năm đạo bổn nguyên dị thường trong thân thể Vương Lâm, ý nghĩ trong nội tâm lập tức sững sờ.
- Có lẽ. đại khái tên nhóc này có thể nhìn ra chăng?
Lão già hơi buồn bực nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm cau mày, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi. Một chưởng của đối phương hết sức tầm thường, chỉ là chấn động mặt hồ một chút, làm bốc lên một số giọt nước, sau đó những giọt nước va chạm, cuối cùng sau khi va chạm vô số lần thì hoàn toàn tan nát mà hóa thành hơi nước.
Nhưng theo như lời đối phương này thì thuật này rõ ràng ẩn chứa một đạo lý nào đó cực kỳ cường đại.
Vừa trầm ngâm, Vương Lâm đi tới bên hồ, ngồi xổm xuống, tay phải giơ lên hướng về phía mặt hồ nhẹ nhàng nhấn một cái. Hắn không có thi triển bất cứ thần thông gì, gần như là con người, đánh lên mặt hồ.
Trong tích tắc khi bàn tay đánh xuống mặt hồ, Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được một lực phản chấn truyền lại. Lực phản chấn này rất yếu, hầu như không thể phát hiện. Sự thật vốn là như thế.
Mặt nước cho dù rất mềm mại nhưng lại có thể đỡ được lá cây nổi trên đó. Bàn tay hạ xuống tất nhiên cũng sẽ gặp phải cách trở nhỏ. Việc này trong quá khứ không làm Vương Lâm chú ý, cũng không suy tư vì sao lại như vậy.
Nhưng lúc này trong nháy mắt khi xuất hiện lực phản chấn, đôi mắt Vương Lâm sững lại.
Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, rung động vờn quanh bàn tay của Vương Lâm lan ra. Trái tim Vương Lâm giờ đây cũng vậy, cũng như sóng gợn lan ra như tiếng đàn trong tâm.
Hắn và người bên ngoài bất đồng. Hắn vốn là Cổ Thần. Bộ tộc Cổ Thần ngoài thần thông ra thì mạnh nhất chính là lực lượng. Một quyền khai thiên, đủ để đánh tan một tu chân tinh. Lực lượng kinh thiên như vậy tạo thành sự cường đại không thể tưởng tượng của Cổ thần.
Nguyên nhân là thế nên Vương Lâm so với tu sĩ nắm giữ thuật thần thông, hay nói là ỷ lại vào thuật thần thông rất bất đồng.
- Ta từ khi đọc sách đã từng thấy có miêu tả tới chuyện nước nhỏ giọt có thể xuyên quá đá. Nước nhìn như vô cùng mềm mại nhưng trên thực tế cũng là vật chất. Một giọt nước rơi xuống chạm vào hòn đá liền tan thành vô số giọt nhỏ. Nhưng trong nháy mắt khi đụng tới hòn đá thì cũng ra lực phản chấn. Lực phản chấn này dù là rất yếu nhưng liên tục rơi xuống, chấn động qua từng năm thì đủ để xuyên thấu hòn đá.
Đừng nói là hòn đá mà dù là Cổ Thần nằm ở đó thì qua năm tháng lâu dài, thân thể không thể bị thần thông phá vỡ cũng sẽ bị giọt nước này xuyên thấu.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ minh ngộ, đứng lên nhìn về phía lão già.
Thần sắc lão già lập tức ngưng trọng, lộ ra một tia khiếp sợ. Hắn không thể ngờ được Vương Lâm lại có thể dựa vào bản thân mà mơ hồ tìm hiểu được tới ranh giới của thuật này.
- Người này thiên tư không thể so sánh với Chu Tước đời thứ tư, có thể nói là cách nhau một trời một vực nhưng khả năng minh ngộ thì lại có khiến cho người ta sợ hãi, không ngờ có thể dùng minh ngộ để bù vào thiên tư, đạt tới trình độ cảm ngộ của Chu Tước đời thứ tư năm đó! Khó trách hắn lại có thể có được năm đạo bổn nguyên dị thường tới vậy. Việc này có lẽ cũng không phải là ngẫu nhiên.
Lão già hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Vương Lâm lại có vẻ tán thưởng nhiều hơn, sau khi gật đầu, đang muốn mở miệng giải thích. THeo hắn thấy thì đối phương có thể tìm hiểu tới bước này đã là cực kỳ đáng khen rồi, sợ là đã là cực hạn, không thể hiểu sâu hơn.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, hai mắt Vương Lâm lóe sáng, chậm rãi nói:
- Chỉ là còn nữa.
Lão già sửng sốt.
- Nước ấn chứa lực lượng mềm mại mà cứng cỏi vô cùng. giọt nước sau khi thành hồ thì mặt hồ hiển nhiên cũng tồn tại lực phản chấn. bàn tay ta ẩn chứa lực lượng càng mạnh thì lực phản chấn sẽ càng mạnh! Một quyền đánh vào mặt nước trên thực tế, lực phản chấn từ mặt nước truyền lại cũng không kém lực lượng một quyền của ta chút nào.
Do đó tương đương với hai luồng lực lượng trong nháy mắt thay đổi, sẽ sinh ra một sự sụp đổ cực kỳ đáng sợ. Cho nên tiền bối vừa rồi đánh ra một chưởng, vô số giọt nước rất nhỏ trong nháy mắt đã va chạm mấy vạn, thậm chí là mấy trăm vạn lần, khiến cho một tầng nước hồ hoàn toàn tan nát.
Quá trình tan nát này cũng chính là một loại chuyển biến từ trạng thái nước sang trạng thái hơi! Nhìn thì đơn giản như vậy nhưng trên thực tế bên trong đó lại ẩn chứa một loại lực lượng kinh thiên!
Đó là lực lượng thay đổi hình thái của sinh linh.
Vương Lâm càng nói ánh mắt càng sáng ngời, trong đầu trong sáng vô cùng, đủ loại ý niệm hiện lên. Cảnh tượng lão già vừa đánh một chưởng xuống mặt hồ cũng lặp đi lặp lại hơn một ngàn lần.
- Hẳn là như thế này. Tiền bối vừa rồi đánh một chưởng chính là ẩn chứa một loại đạo lý, một quyền khai thiên, dù có thể đánh nát cả một tu chân tinh nhưng cũng có một lực phản chấn truyền ra. Lực phản chấn này trong nháy mắt truyền ra tu chân tinh đã không chịu nổi mà tan nát. lực lượng đánh nát một viên tu chân tinh ngoài lực lượng của bản thân còn có thể mượn lực lượng phản chấn của bản thân nó!
Nhưng nước thì bất đồng. Nước có tính bền dai, có thể nói là đỉnh điểm của thiên địa. Nhất là sau khi tích lũy tới một mức độ nhất định thì biến thành hồ, biến thành biển. Lực lượng ẩn chứa trong đó có thể nói là kinh người. Cũng là một quyền đánh ra, nếu đánh lên biển rộng thì lực phản chấn có thể khiến người sụp đổ!
Lão Chu Tước hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong mắt dần dần lại hiện ra thần sắc bị năm đạo bổn nguyên của Vương Lâm hù dọa lúc trước.
- Loại minh ngộ đối với thiên địa này lão phu cả đời chưa gặp người nào như vậy. Loại lực minh ngộ này so với thiên tư lại càng mạnh mẽ hơn vô số lần. Người này có năm đạo bổn nguyên cũng không phải là may mắn.
Lão Chu Tước hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lại càng trở nên cổ quái.
Giờ phút này hắn còn không biết là nếu Vương Lâm học xong Cổ Hồn cấm thì sẽ có thể có một chút khả năng dung hợp mà hiểu ra đỉnh phong cấm chế, đạt tới hư cấp, nhờ thế mà có lẽ có thể sinh ra đạo bổn nguyên thứ sáu, bổn nguyên cấm chế!
Đương nhiên đây chỉ là một khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể xảy ra.
- Một chưởng này của tiền bối muốn dạy vãn bối phải vận dụng luồng lực phản chấn này như thế nào. Vì thế có thể một quyền đánh ra, mượn lực phản chấn mà giết địch, uy lực tăng mạnh! Thậm chí thay đổi hình thái vật chất. Đây tuy nói không phải là thần thông gì nhưng lại là thủ đoạn mà không thần thông nào hình dung nổi. Tiền bối, vãn bối nói có đúng không?
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng. Loại phương pháp vận dụng lực lượng này nếu là người khác thì tác dụng không lớn. Tất cả các tu sĩ đấu pháp sẽ không dùng quyền cước mà đấu đá. Nhưng Vương Lâm là Cổ thần. điều này đối với hắn có thể so với tất cả thần thông.
Trong trí nhớ Cổ Thần của Vương Lâm không có thuật vận dụng lực lượng. Lúc này được lão Chu Tước truyền thụ, đối với Vương Lâm mà nói, ý nghĩ thực sự quá lớn!
Nhất là khi nhớ lại trận đánh với Thác Sâm, rất hiển nhiên là Thác Sâm đối với phương diện này vượt xa Vương Lâm. Năm đó hắn so với Thác SÂm giống như là trẻ con so với trung niên vậy!
Nói hắn là Cổ Thần chỉ biết cậy mạnh thật không sai chút nào!
Lão Chu Tước nuốt nước bọt, thần sắc cố gắng kiềm chế sự vui mừng vô cùng. Hắn dù sao cũng là lão quái sống đã làm, làm ra vẻ cao thâm khó lường không khó, nghe vậy gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, từ từ mở miệng nói:
- Không sai, ngươi nói đều là đạo lý đơn giản, cũng là những lời lão phu định nói với ngươi.
Lão Chu Tước tuy nói như vậy nhưng nội tâm lại rất cẩn thận, thầm nghĩ:
- Cũng không thể để thằng nhóc này nhìn ra sơ hở. Nếu hắn biết lão phu không hiểu ra thì chẳng phải là cái mặt già trưởng bối này mất hết sao. sớm biết thế thì truyền cho hắn bí thuật của Bạch Hổ hoặc Thanh Long còn hơn. Mấy thứ kia không phải ai cũng muốn luyện, lấy lực minh ngộ của tiểu yêu vật này hẳn là nên đi nghiên cứu mấy thứ đó.
Lão Chu Tước vội vàng ho khan vài tiếng, tránh nói ra những lời này, hai mắt trợn trừng, quát lớn:
- Được rồi, bí thuật đã học xong. Theo ta đi thí luyện. Thí luyện xong liền lấy Tư Mặc Tử lập uy!
Hắn vừa nói lập tức liền vung tay, cuốn lấy Vương Lâm, hóa thành một đám lửa hư ảo bay thẳng về phía tây bắc.
Vương Lâm trong ngọn lửa hư ảo cẩn thận nhìn vài lần, âm thầm kinh hãi.
- Đây là hư ảo sao. Không có chút nhiệt độ cao nào lan ra nhưng lại khiến người ta cảm thấy dường như linh hồn đang bị thiêu đốt.
Lấy tu vi của lão Chu Tước thì chỉ trong chớp mắt đã cuốn Vương Lâm tới phía tây bắc, bên trên trường đấu ngàn dặm. Giờ phút này giữa sân đấu đang có hai tu sĩ chiến đấu hăng say, tranh đoạt vị trí trưởng lão.
Bốn phía trường đấu có mấy vạn tu sĩ đang vây quanh. Thần sắc đám người này ngưng trọng quan sát. Ở giữa không trung còn có một số nơi mà không có bất cứ tu sĩ nào có gan tới gần.
Một chỗ trong đó là vị trí của Tư Mặc Tử và VÂn Lạc đại ti của Trường Tôn hội!
một chỗ khác là ở gần bọn hắn, một đôi phụ tử toàn thân tràn ngập lam quang!
Một chỗ nữa là một người mặc thanh sam. Thoạt nhìn người này chỉ là một thiếu niên. Hắn nằm trên một đám mây, lười biếng nhìn những người giao chiến phía dưới, ngáp một cái, tay phải phất lên liền lấy ra một quả như quả đào, đưa vào miệng cắn một cái.
Chỗ cuối cùng là một con thú khổng lồ. thân thể nó đen kịt, bộ dáng cực kỳ hung tợn. Nó lơ lửng giữa không trung. Một lão già mặc áo da thú đang ngồi khoanh chân trên người nó.
Lão già này toàn bộ thân thể đều đầy lỗ, hai tai có hai cái khuyên tai màu đen lớn bằng nắm tay. Thậm chí ngay cả đôi môi cũng có bốn cây châm màu đỏ xuyên qua, trông như khóa miệng lại vậy.
ngay trong tích tắc, đám người ở những nơi không ai dám tới gần này đều biến đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn lên!