Tiên Nghịch - Chương 1350
Chương 1350: Nghe đồn nghe đồn lại nghe đồn
Ở trên đài cao cách tu sĩ gầy gò kia không xa có một người dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với hắn. Thân thể người đó mập mạp vô cùng, trông chẳng khác gì một quả bóng thịt, khuôn mặt mang theo vẻ mỉm cười hiền lành, mặc một bộ áo giáp viên ngoại, trên đầu còn đội mũ dẹt.
Trên tay hắn còn cầm một cái bàn tính nhỏ, vung vẩy phát ra tiếng lách cách vui tai.
- Không có lời, không có lời rồi… Tu sĩ mập mạp này lắc đầu, thịt trên mặt run rẩy, vừa nói thầm, vừa nâng tay biến ảo ra vô số cấm chế, rơi vào đám tu sĩ điên cuồng xông tới. Mỗi lần cấm chế này hạ xuống thì thân thể tu sĩ đang lao tới liền sững lại, dường như bị phong ấn, rơi xuống biển sương mù phía dưới.
Dù chỉ còn lại hai mươi tám đài cao thì đã có bảy nơi bị tu sĩ bên ngoài xông vào thành công, sau khi chem. giết cuối cùng có thể cướp đoạt được nơi đứng. Những người như vậy tuyệt đối không tầm thường.
Bảy người cướp đoạt đài cao thành công đều khiến Vương Lâm chú ý. Mà khiến hắn bất ngờ là lão già đạt tới Thiên Nhân Tứ Suy bị hắn đuổi chạy lại là một trong số đó.
Năm tu sĩ khác tu vi đều không kém, đến từ những bộ tộc bất đồng, lúc này tỏ vẻ hung ác ngợp trời, giống như sát thần vậy.
Một người là một lão bà mặc áo lục, trên mặt đầy mụn nhọt, trông vô cùng kinh khủng. Bà ta không thấy thi triển thần thông gì nhưng lại khiên tất cả tu sĩ ở xung quanh lộ vẻ mê mang.
Trên đài cao bà ta vừa đoạt có hơn mười tu sĩ đang chém giết thế nhưng khi bà ta tới gần thì toàn bộ mười người đều lộ vẻ không tỉnh táo, không ngờ lại đồng loạt lùi lại, rời khỏi đài cao. Thậm chí ngay cả chủ nhân của đài cao này cung mê mang rời đi, tùy ý để bà ta tới đài cao này, ngồi ở nơi đó.
Biển sương mù ầm vang, càng ngày càng có nhiều cột sương mù tràn lên. Sự chem. giết dường như vừa mới bùng nổ thì đã kết thúc. Trong khu vực này chỉ còn lại hai mươi tám đài cao không có phòng hộ là có người đang dung thân. Mấy trăm tu sĩ bên ngoài toàn bộ tử vong, thi thể tan thành máu thịt, chìm vào biển sương mù.
Cảnh tượng vừa rồi ngắn ngủi nhưng lại là một vòng tuyển chọn cực kỳ tàn khốc. Mấy trăm tu sĩ chỉ trong chốc lát đã tử vong tới chín phần, chỉ còn lại hai mươi tám người.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp, lấy lực lượng và nguyên lực của những tu sĩ vừa cắn nuốt biến thành lực lượng để chữa thương. Cho tới hiện giờ hắn còn chưa để lộ nhiều thủ đoạn lắm, dù thân phận là tu sĩ hư hỏa hay là đủ loại thần thông, thậm chí cả pháp bảo cũng chưa từng xuất ra.
Nơi này tràn ngập nguy cơ, lại càng có nhiều điều quỷ dị. Nguy hiểm không phải là toàn bộ đến từ vùng đất cổ mộ này mà còn từ tu sĩ bốn phía. Hơi dấu mình đi sẽ khiến người khác cảm thấy thần bí khó lường, tới lúc cần phải lập uy mới ra tay thể hiện ra thủ đoạn.
Tu sĩ ở đài cao bốn phía giờ phút này cũng đều im lặng. Đám người này thôn nạp nhưng lại có một dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, khiến cho hầu hết các tu sĩ thôn nạp đều cảnh giác quan sát lẫn nhau.
Trận đánh vừa rồi tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại khiến mọi người quan sát được thần thông của nhau.
Giống như Vương Lâm chú ý tới một số tu sĩ, cũng không ít người để ý tới Vương Lâm.
Vương Lâm trước đó nhanh chóng giết cả sáu người đã đủ khiến người khác coi trọng. Mà nhất là tiếng gầm thét của hắn có thể áp chế tất cả tiếng động của nơi này, lại đánh nát thân thể một tu sĩ thiên nhân suy kiếp. Loại thần thông này khiến cho ánh mắt tu sĩ bốn phía nhìn Vương Lâm lộ vẻ cảnh giác.
- Người này vừa rồi chiến đấu không lộ nhiều thần thông nên nhìn không ra chút manh mối nào… Nam tử mặc áo tím có hư ảnh con cá ngàn trượng ở sau lưng ngồi đả tọa, ánh mắt đảo qua người Vương Lâm thần sắc âm trầm.
- Lực lượng một tiếng gầm của hắn có thể khiến thần thông của đối phương sụp đổ, xem ra thần thông của người này có liên quan đến âm thanh… Một tu sĩ hung ác cướp đoạt thành công một đài cao nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ không lành.
-Người khác chú ý tới tiếng gầm của hắn mà lại quên mất khi hắn giết người thì liền thôn phệ huyết vụ… ma công cỡ này những năm gần đây ở Thái Cổ Tinh Thần xuất hiện không ít… Viên ngoại thân thể mập mạp kia tủm tỉm cười, ánh mắt đảo qua Vương Lâm, bàn tính trong tay phát ra tiếng lách cách.
- Hắn tất nhiên là muốn giết ta… Cần nhanh chóng tìm người tới giúp đỡ… Sắc mặt nữ tủ Phong Diệt Tộc tái nhợt, cắn môi dưới, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm.
- Người này không nên trêu chọc. Hắn vừa rồi không giết ta, thật ra đã cho ta một ân tình… Lão già thiên nhân tứ suy được Vương Lâm bỏ qua cúi đầu ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Trận chiến vừa rồi đã khiến hắn không thể quên nổi.
Nữ tử tóc dài mặc bạch y yên lặng thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa, quay đầu nhìn Vương Lâm, sau đó nhìn về nơi khác, thần sắc bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Ngay lúc mọi người còn đang âm thầm đánh giá, yên lặng chữa thương thì biển sương mù vừa rồi còn quay cuồng thì giờ lại yên tĩnh trở lại. Sau khi nó khôi phục thì lập tức có tu sĩ đứng dậy đi thẳng tới những pháp bảo ở trên đài cao phía trước đầu lâu.
Vương Lâm mở hai mắt, tay phải hư không chụp về phía sau một cái. Ầm một tiếng, cây quạt lớn cỡ ba trượng phía trước đầu lâu Cổ Thần liền rơi vào tay hắn. Vương Lâm ngưng thần đảo thần thức qua. Vật này là pháp bảo của Cổ Thần nhưng không phải là tuyệt hảo.
Hắn không đổi sắc mặt, thu lại pháp bảo, sau đó đứng lên.
Nhưng vào lúc này thì đột nhiên kịch biến lại nổi lên. Hai mươi tám đài cao ầm ầm chấn động. Bầu trời đen tối lại gầm thét một lần nữa. Rất nhiều lôi đình lóe lên, ầm ầm nổ ra như muốn xé tung bầu trời. Ngay sau đó, khi thần sắc các tu sĩ đại biến thì hai mươi tám cái đài cao này rung động kịch liệt.
Vừa chấn động, hai mươi tám cái đài cao này ầm ầm trầm xuống, tốc độ trầm xuống cực nhanh, không cho tu sĩ bên trên bất cứ cơ hội nào phản ứng. Dường như chỉ trong nháy mắt, mấy cái đài cao đã chìm xuống vạn trượng. Gió thổi ào ào xung quanh các đài cao. Hai mươi tám cái đài cao này chìm xuống quá nhanh khiến có một cảm giác bị xé rách lập tức hiện lên bên trong thân thể tu sĩ. Dường như ngay cả máu huyết của bọn họ cũng đang nhanh chóng chìm xuống vậy.
Những tu sĩ đã có thể vượt qua trân chém giết vừa rồi thì tâm trí hiển nhiên rất kiên định, dù gặp phải biến cố này thì cũng chả ai hét lên mà cố gắng bảo trì thân thể ở trên đài, theo nó rơi xuống rất nhanh.
Khoảng cách giữa họ và bầu trời ngày càng xa. Những đài cao chưa mở ra ở phía trên, trong mắt bọn họ dần trở thành những điểm đen.
Hai mươi tám đài cao rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã chìm vào trong sương mù. Sương mù ầm ầm bao phủ bên ngoài những đài cao này.
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, thấy sương mù vờn quanh bốn phía. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng dường như bản thân đang đi vào địa ngục vậy.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu rồi, một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Đài cao bốn phía cũng ngừng rơi xuống. Khắp xung quanh toàn là sương mù. Nhìn không ra vật gì.
Đúng lúc này thì đột nhiên một cảm giác nguy cơ lập tức tràn ngập tâm thần Vương Lâm. Hắn xoay phắt người lại, tay phải vung về phía sau. Ầm một tiếng, sương mù phía sau hắn quay cuồng lộ ra trong đó bộ mặt một con thú dữ tợn. Toàn thân nó đầy mụn mủ, hình dạng giống như con người. Hai móng tay con thú này sắc nhọn, dài nhỏ, thân thể bị Vương Lâm cách không chụp một cái liền nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau, trong nháy mắt đã ẩn vào trong sương mù.
Cùng lúc đó, cách đó không xa có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hiển nhiên là trong đám tu sĩ đã có người bị đánh lén.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn nhận ra mãnh thú này dù bề ngoài có hơi bất đồng giống như vật kỳ dị tạo ra từ đầu lâu của Cổ Thần ở vùng đất Yêu Linh. Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, hai tay vung lên, cuồng phong quét khắp bốn phương, điên cuồng thổi tan đám sương mù đang tràn ngập này. Tu sĩ có hành vi giống như hắn cũng không ít. Hầu như mọi người đầu tiên đều dùng thần thông thổi tan sương mù ra đã. Trong nháy mắt, sương mù trong mấy vạn trượng ở bốn phía đều bị đẩy lùi. Hai mươi tám đài cao giờ đã có ba chỗ không có bong người.
Một luồng khí tức âm lãnh từ cơ thể tu sĩ tràn ra. Mấy vạn trượng bốn phía đều là sương mù, nhìn không thấu. Trên dưới trái phải đều bị sương mù vây quanh.
Những tiếng rên rỉ từ trong sương mù bốn phía truyền ra. Dưới ánh mắt của đám người Vương Lâm, một thân quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
Mãnh thú hình người ẩn hiện trong sương mù, nhìn lại thì thấy bốn phía dày đặc thứ này, căn bản không thể đếm nổi.
- Chư vị đạo hữu, dù là người của tộc nào thì lúc này chúng ta cũng đã bị truyền tống tới nơi đây, coi như là có duyên phận. Lúc này nguy cơ tràn ngập, xin không nên ẩn dấu nữa… Ta đọc sách cổ, đối với vùng đất cổ mộ này cũng có chút ít hiểu biết. Chúng ta hiện giờ đang ở ngoại vi của vùng đất cổ mộ, sau khi vượt qua khảo nghiệm thì mới được tiến vào.
Bà lão khiến đối phương mê mang lúc này cất giọng khàn khàn nói.
Ngay khi âm thanh này nổi lên, đám mãnh thú trong sương mù gầm rống,toàn bộ chạy khỏi sương mù, lao thẳng đến những người còn lại trên hai mươi tám đài cao. Hai mươi năm tu sĩ thấy cảnh tượng này đều chấn động tâm thần. Số lượng mãnh thú không dưới mấy ngàn. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn thấy trong cơ thể mãnh thú này tâm tình bạo ngược.
Tu sĩ tu luyện hư hỏa dù là giới nội hay giới ngoại đều là những tồn tại cực kỳ thần bí, rất ít người gặp phải. Nhưng sự đáng sợ và thần thông của tu sĩ hư hỏa thì ở Thái Cổ Tinh Thần này vô cùng nổi tiếng. Bởi vì loại tu sĩ này mấy vạn năm không có một người. Cho nên theo lời đồn thì tu sĩ hư hỏa có thể sánh được tu sĩ bước thứ ba. Những tin đồn đại về tu sĩ hư hỏa lại càng tràn ngập trong Thái Cổ Tinh Thần. Trong lòng tu sĩ giới này, nhất là những nơi có tu sĩ thuộc hạng cao thâm như ở đây thì đều nghe nói qua một số lời đồn rất đáng sợ.
Nghe đồn tu sĩ hư hỏa chỉ phất tay một cái là khiến thiên quân vạn mã tan thành mây khói… ánh mắt tu sĩ hư hỏa có thể khiến thất tình lục dục nổi lên, không thể chống cự… nghe đồn tu sĩ hư hỏa có thể dựa vào cơn ác mộng trong lòng người ta mà đốt cháy tâm tình đối phương, khiến họ bị thiêu chết… nghe đồn tu sĩ hư hỏa giận dữ có thể kích phát lửa giận của mọi người, trỏ thành người duy nhất điều khiển được ngọn lửa giận này… nghe đồn… nghe đồn… vẫn là nghe đồn… Ngoài nữ tử Phong Diệt Tộc ra, tất cả mọi người ở đây đều không biết. Mặc dì nữ tử bạch y cũng không hiểu hết. Nghe đồn tu sĩ hư hỏa đều ẩn thế… hư hỏa trong lúc không thi triển thì không thể nhìn thấy.