Tiên Nghịch - Chương 1471

Chương 1471: Ngươi là Chu Tử Hồng

Lúc đó, Chu Tước Tinh chỉ là một tu chân tinh gần như hoang phế, tu sĩ có tu vi cao nhất của Hoả Phần Quốc cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh mà thôi….

Vẻ hồi tưởng trong mắt nữ tử kia càng đậm, nàng rời khỏi Chu Tước Tinh đã lâu, nhưng những hồi ức kia cũng không thể quên được.

Theo lời nàng nói, dần dần gần như toàn bộ tu sĩ trong khách sạn này đều nghe thấy, còn có một vài người thậm chí còn tiến lên phía trước, thần sắc lộ ra vẻ tập trung.

- Chu Tước Tinh, là cố hương của Phong Tôn Lão nhân gia hẳn đã lớn lên ở đó, dần dần mới có được sự huy hoàng như ngày hôm nay Vãn sĩ trung niên kia than nhẹ.

- Ta chính là tu sĩ của Hòa Phần Quốc, sau khi Hòa Phần Quốc gặp phải kịch biến, không thể không đi tới Tuyên Vũ Quốc tị nạn. Tuyên Vũ Quốc không đồng ý, nên mới nổ ra một trận chiến giữa hai tu chân quốc kia…… Trước mắt nữ tử kia như hiện ra cảnh tượng chém giết năm đó.

- Mã Lương…….có lẽ hắn thật sự chính là Phong Tôn. Lúc đó mặc dù hắn vẫn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng hắn cũng vô cùng cảnh giác, nghe nói trong những người chết dưới tay hắn, người cùng đẳng cấp cũng phải lên tới trên một trăm.

Thanh âm dịu dàng của nữ tử kia từ từ vang vọng bên trong khách sạn này.

Những lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho tu sĩ bốn phía đều xôn xao lên.

- Tu vi Trúc Cơ giết chết hơn một trăm tu sĩ cùng đẳng cấp. Chuyện này…. gần như không thể xảy ra!

- Không có gì là không có khả năng. Phong Tôn sao có thể là người mà chúng ta có thể lường được.

- Tu vi càng thấp, thì sự chênh lệch cũng không quá lớn. Nhưng khả năng thi triển thần thông pháp bảo của Trúc Cơ tu sĩ cũng cực kỳ giới hạn, không ngờ lúc đó Phong Tôn lại có được sức mạnh như vậy. Khó trách trong cuộc chiến ờ Vân Hài, Phong Tôn có thể nghịch chuyên càn khôn!

Trong những tiếng nghị luận này, nam tử áo trắng vừa mở cửa khách sạn đi vào, sau khi sờ sờ mũi, liền đi tới trước mặt tu sĩ áo đen kia, hướng về phía tu sĩ áo đen đang kích động lộ ra một nụ cười hiền lành. Hắn đưa tay phải nhấn xuống hư không phía dưới một chút, liền đem tu sĩ áo đen đang quỳ lạy đặt lại lên trên ghế.

- Sư tôn….

Tu sĩ áo đen này chính là Thập Tam, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kích động, ngồi ở đó trong đầu trống rỗng. Vương Lâm xuất hiện quá mức đột ngột, khiến cho Thập Tam hoàn toàn không có bất cứ một sự chuẩn bị nào.

Thanh niên áo trắng này chính là Vương Lâm.

Sau khi xử lý trong chuyện ở Triệu hà, Vương Lâm muốn đi về Chu Tước Tinh để bái tế cha mẹ, cũng định ở nơi đó để luyện hoá ba bổn nguyên nhân quả, sinh tử, chân giả.

Trên đường hắn đi qua nơi này liền cảm nhận được khí tức của Thập Tam cùng với khí tức phân thân Cổ yêu, nên mới tới nơi này.

Nhìn Thập Tam đã trưởng thành ở trước mắt, thần sắc vương lâm lộ vẻ vui mừng. Hắn vẫn nhớ rõ năm đó ở vùng đất Yêu Linh, lần đầu tiên nhìn thấy Thập Tam, sự kiên nghị của đối phương, sự trung thành của đối phương mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua vẫn còn nguyên như cũ.

- Tiểu tử này càng ngày càng giống như ta năm đó.

Vương Lâm than nhẹ. Khí tức toàn thân của Thập Tam này lạnh như băng, so với lúc hắn còn ở Chu Tước Tinh có hơi giống nhau.

Thập Tam hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Vương Lâm lắc nhẹ đầu, liền không mở miệng nữa, nhưng sự cuồng nhiệt và cung kính trên mặt cũng cực kỳ nồng đậm.

Đối với hắn mà nói, Vương Lâm là sư tôn của hắn, còn là ân nhân của hắn. Đối phương đã thay đổi cuộc đời của hắn, ân đức này cho dù hắn trở thành vong hồn cũng sẽ không bao giờ quên.

Hắn là Thập Tam, Thập Tam trung thành và lạnh lùng!

- Sau trận chiến năm đó, đã không còn tin tức gì của hắn. Ta còn nhớ rõ trước khi hắn chuẩn bị rời khỏi Hoả Phần Quốc, ta đã từng gặp hắn một lần…… Lời nói của nữ tử này khiến cho thanh âm nghị luận ở xung quanh chậm rãi lắng xuống.

Không một người nào chú ý tới thanh niên áo trắng vừa mở cửa đi vào, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đã bị những lời nói của nữ tử áo tím kia thu hút.

- Sau đó ta có nghe nói hắn cứu Lý Mộ Uyển, bị một Kết Đan tu sĩ đuổi giết, tiến vào một nơi cực kỳ nguy hiểm trên Chu Tước Tinh gọi là …. Tu Ma Hải.

Thanh âm nữ tử áo tím này chậm rãi, như đang tự mình nhớ lại, vang vọng bên trong khách sạn này.

Nghe nữ tử này nói, Vương Lâm cầm lấy chén rượu, sau khi uống xong một hớp, trong mắt cũng hiện lên sự lưu chuyển của thời gian, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười. Ký ức của hắn được gợi lại, hắn còn nhớ rõ ánh mắt bất lực của Lý Mộ Uyển nhìn mình cầu cứu khi bị Kết Đan tu sĩ kia truy sát.

Thập Tam cầm bầu rượu lên, rót đầy chén của sư tôn.

- Kết Đan tu sĩ! Hừm, Kết Đan tu sĩ kia hiện giờ có thể vẫn còn sống, năm đó không ngờ hắn dám có dũng khí cuồng vọng truy sát Phong Tôn. Nếu hắn còn sống, thì tu vi hiển nhiên cũng không cao lắm, cho dù là Phong Tôn khinh thường không để ý tới, thì lão phu cũng đem hắn đi luyện hồn diệt sát!

- Không sai, hắn trêu chọc Phong Tôn, chính là trêu chọc tất cả đạo hữu trong tứ đại tinh vực của giới nội ta.

- Chu cô nương, tên nghiệt tu truy sát Phong Tôn năm đó tên là gì?

- Quên rồi…….Sau đó, ta cũng không gặp lại Phong Tôn nữa, chỉ là mấy trăm năm sau nghe người ta nói có một tu sĩ tên là Vương Lâm, ở Chu Tước Tinh đã làm một chuyện kinh người. Hắn vốn là tu sĩ của Triệu Quốc, năm đó khi còn là Trúc Cơ tu sĩ đã trêu chọc một Nguyên Anh tu sĩ họ Đằng, bị giết cả nhà.

Nữ tử áo tím này lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

Tu sĩ bốn phía có rất nhiều người lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, tất cả đều trở nên trầm mặc. Bọn họ có thể tưởng tượng năm đó sau khi Phong Tôn đã trải qua tất cả chuyện này, sự đau đớn trong lòng người thường quyết không thể chịu đựng nổi.

- Rồi sau đó hắn quay về Triệu Quốc, làm ra một chuyện khiến cho cả Chu Tước Tinh ta khiếp sợ. Triệu Quốc máu chảy thành sông….thật sự là máu chảy thành sông. Cả nhà Nguyên Anh tu sĩ kia từ nhỏ đến lớn toàn bộ đều tử vong, không một người nào sống sót….

Hắn không có lòng dạ đàn bà, mà đem tất cả những thù hận năm đó toàn bộ trút hết ra. Hễ là người mang huyết mạch của Đằng gia đều phải chết….Nghe đồn vào lúc đó, bầu trời của Triệu Quốc chỉ có một màu đỏ như máu….

Thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử áo tím kia truyền vào trong tai tu sĩ bốn phía, dường như làm cho bọn họ lạc vào một thế giới kỳ lạ, cảm nhận được một sự thù hận và chết chóc ngợp trời.

Dường như bọn họ có thể nghe thấy được một tiếng rống kinh thiên phát ra sau khi đại thù đã được báo, sau khi đã giết hết toàn tộc của kẻ thù, diệt cỏ tân gốc không để lại bất cứ hậu hoạn gì!

Vương Lâm trầm mặc, uống từng hớp rượu, trong mắt hiện lên vẻ bi ai. Thập Tam ở bên cạnh hắn liên tục rót đầy, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện cũ của Vương Lâm, cũng trở nên trầm mặc.

- Đúng, đó mới là báo thù rửa hận!

- Tiểu tu sĩ Nguyên Anh họ Đằng kia quả thực là đáng chết, còn về phần cả nhà hắn…… Cũng có một vài tu sĩ không đồng tình.

- Hừ, ngươi không phải Phong Tôn, sao có thể hiểu được sự đau buồn năm đó của Phong Tôn, sao có thể hiểu được sự tuyệt vọng khi cả nhà bị giết. Chuyện của Phong Tôn năm đó lão phu thấy cũng không phải là quá đáng!

Trong khi mọi người bàn luận, thanh âm của nữ tử áo tím lại tiếp tục vang lên.

Vương Lâm lại uống một ngụm rượu, sau khi buông chén ra ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Hắn thật sự rất nhớ nhà, hắn nhớ cha mẹ, muốn đi về tế bái, muốn thăm mộ của cha mẹ.

- Đi thôi.

Vương Lâm đứng lên, đi ra ngoài khách sạn. Thập Tam để lại vài miếng linh thạch trên bàn, rồi đi theo sau Vương Lâm.

- Những chuyện cũ có liên quan đến Phong Tôn ta cũng chỉ nghe qua lời đồn. Hắn vốn có cơ hội để trở thành người đứng đầu Chu Tước Tinh, nhưng cuối cùng lại bỏ đi….Trên Chu Tước Tinh vẫn còn một pho tượng của hắn bảo vệ nơi đó….

Nữ tử áo tím kia đang nhẹ giọng nói đột nhiên hình như phát hiện ra điều gì, bất giác xoay người nhìn về phía cánh cửa ở phía sau khách sạn.

Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua Thập Tam, dừng lại ở trên lưng của Vương Lâm.

- Người này rất quen….

Vương Lâm mở cửa khách sạn, quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ tử áo tím đang chăm chú nhìn mình, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi đi ra ngoài.

Thập Tam đi theo hắn, cùng với Vương Lâm rời khỏi khách sạn này.

Nữ tử áo tím kia thân thể chấn động, toàn thân sững sờ ở nơi đó. Trong mắt nàng hiện giờ chỉ có nụ cười của người mặc áo trắng kia, còn có thân ảnh càng ngày càng thấy quen thuộc, càng lúc càng giống với thân ảnh của người ở trong đầu nàng.

- Hình như….hắn là….

Nữ tử áo tím kia tâm thần chấn động, có chút không thể tin được, đầu óc trống rỗng,chỉ có nụ cười kia là càng ngày càng khắc sâu, dường như muốn từ trong tâm thần nàng lao ra.

- Là hắn!

- Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?

Nữ tử áo hồng bên cạnh nhìn đối phương ngây ra ở đó, không thể không đẩy nhẹ vài cái, cũng theo ánh mắt sư tỷ nhìn lại phía sau, nhưng cũng chỉ thấy cánh cửa đang nhẹ nhàng đung đưa.

Không chỉ có nàng, mà ngay cả tu sĩ ở xung quanh cũng đều nhìn lại, nhưng ngoài cánh cửa đang động đậy yếu ớt kia, không có bất cứ một bóng người nào khác.

- Không có gì….

Nữ tử áo tím này tên là Chu Tử Hồng.

Sau khi nàng theo bản năng vén tóc ở bên tai vừa rủ xuống, liền trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục đem những chuyện trong ký ức của nàng nhẹ nhàng kể ra. Khoé miệng của nàng dần lộ ra một nụ cười, vừa kể chuyện cũ, trong đầu vừa hiện lên nụ cười trên mặt Vương Lâm khi hắn quay đầu lại.

Trên tu chân tinh buôn bán này, ở trên một đỉnh núi cao nhất, gió núi gào thét thổi qua, như muốn cuốn cả mặt đất lên trời. Ở trên đỉnh núi kia, Vương Lâm đứng ở đó, còn Thập Tam đang ở phía đối diện, quỳ một gối xuống.

- Sư tôn, Thập Tam xin được theo hầu bên cạnh!

- Thập Tam, ngươi là người đầu tiên ta nhận làm đệ tử, cũng là người đã đi theo ta trong thời gian dài nhất.

Thanh âm của Vương Lâm rất nhẹ nhàng, hắn nhìn Thập Tam, vẻ mặt rất hiền hậu.

Thập Tam nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ánh mắt Vương Lâm, mang theo một vẻ lưu luyến. Vương Lâm đối với hắn là thầy, mà cũng như cha.

- Nhưng trẻ nhỏ nếu muốn trưởng thành thì cần phải tự mình đối mặt với gió mưa, một mình đi cảm nhận sự vô biên của thiên địa, trong cơn mưa gió đó phải trở thành một con chim bằng đạp trên chín tầng mâu. Việc này trước tiên ngươi phải làm cho tốt….

Vương Lâm vỗ vào bả vai Thập Tam, nhẹ giọng nói.

- Nhưng sư tôn….

Thập Tam đang muốn nói chuyện, liền bị Vương Lâm lắc đầu ngăn lại.

- Thập Tam, đệ tử của Vương Lâm ta không thể là cái loại tu sĩ dưới sự che chở của ta chỉ có thể nhìn trời. Đệ tử của Vương Lâm ta phải có một ý chí nghịch thiên, phải có một sự kiên định và quyết tâm đội trời đạp đất!

Vương Lâm nhìn Thập Tam, chậm rãi mở miệng.

- Đệ tử của Vương Lâm ta phải trở thành một con rồng giữa đám người, phải ngao du trên chín tầng mây. Trước sự kính ngưỡng của hàng vạn tu sĩ, hắn mới có thể nói hắn là đồ đệ của Vương Lâm ta!

- Sư tôn!

Thập Tam thần sắc cung kính, liên tục gật đầu.

- Đương nhiên, nếu có người khinh thường ngươi, thì vi sư quyết sẽ không cho phép! Từ này trở đi, ngươi sẽ lấp danh nghĩa là đồ đệ của ta, bắt đầu con đường tu đạo của riêng Thập Tam ngươi!

Đối với đệ tử của mình, chỉ có Thập Tam là được Vương Lâm quan tâm nhiều nhất, đối xử cũng chiều chuộng nhất. Hắn vừa nói, vừa giơ tay lên vỗ đỉnh đầu của Thập Tam.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3