Tiên Nghịch - Chương 539

Chương 539: Hoạt động ngầm

Ở trong huyết đàm vô tận này, một nam tử tóc đen đang khoanh chân ngồi trầm ngâm, một tia sát niệm không ngừng từ huyết đàm dũng mãnh nhập vào thân thể hắn, sát khí càng ngày càng đậm.

Hắn thi thoảng lại ngẩng đầu, mắt đỏ như máu tươi, một tia sáng bất ngờ lóe lên.

- Ta nhất định phải giống như hắn, thoát ra khỏi nơi này!

Cuộc chém giết bắt đầu, bọn người trong huyết đàm đều nhào lên, điên cuồng mở cuộc chém giết. Trong số đó, nam tử tóc đen này cứ như là một pho tượng sát thần, hai mắt hắn nồng đậm sát khí, ra tay cực kỳ ác độc, giống như một con huyết long hoành hành ngang dọc.

Cuộc giết chóc thảm khốc sau một ngày kết thúc. Trên không trung thế giới huyết sắc này chỉ còn lại nam tử tóc đen còn đứng vững, trên mặt đất trong huyết đàm. Những người vừa mới sống lại sắc mặt đều không thể hiện gì, cũng chỉ liếc mắt nhìn bầu trời một cái.

Màn sương máu trên thân thể nam tử tóc đen đậm đặc chừng trăm trượng. Hắn lúc này hít sâu, trong ánh mắt lóe ra hồng quang dữ dội lộ ra một tia sáng tinh khiết hiếm hoi. Người này điên cuồng lao ra, nhằm thẳng lối ra bay đến.

Chỉ có điều, ngay khi thân mình vừa mới lao ra không đến mất trượng, trên không trung chợt lóe lên ngân quang. Ngân long Đế Kiếm bất ngờ xuất hiện, móng vuốt thật lớn trong nháy mắt hướng vào hắn chụp tới. Khuôn mặt phủ đầy sương máu của nam tử tóc đen lộ ra một vẻ tươi cười.

Hắn hạ giọng nói với thanh âm mà chỉ một mình hắn nghe được:

- Bạo!

Một chữ được nói ra, toàn bộ thân thể người này lập tức nổ ầm ầm, đồng thời màn sương máu trăm trượng bên ngoài thân thể lập tức quay cuồng kịch liệt, hướng về phía móng vuốt ngân long.

Một tiếng nổ ầm ầm vang dội khắp thế giới huyết sắc, ngân long gào thét giận dữ thu hồi móng vuốt, trên bàn tay có rất nhiều chỗ bị thương. Việc này đối với nó đúng là lửa cháy đổ thêm dầu không còn nghi ngờ gì nữa. Mối hận đối với Vương Lâm lập tức lại một lần nữa bị gợi lên.

Còn nam tử tóc đen kia giờ phút này ở một chỗ trong lòng huyết đàm sống lại. Hắn cúi đầu, trầm ngâm không nói.

Ngân long rít gào hung hãn quét mắt nhìn, lập tức chú ý vào nam tử tóc đen kia. Trong một tiếng rống phẫn nộ, một đạo kiếm khí từ trong miệng lóe lên xuất ra, hướng thẳng vào trong lòng huyết đàm.

Huyết đàm ầm một cái vỡ tan, nam tử tóc đen được bao phủ bên trong bỏ mạng.

Cứ như thế lập đi lập lại, mỗi lần nam tử tóc đen sống lại, ngân long liền giết chết hắn. Sau nhiều lần như vậy, ngân long đắc ý, thân mình vút lên, biến mất trên bầu trời.

Nó nghĩ rằng nếu Yêu Đế đã không cho nó đi phá hoại Hồng Lao, lại còn bắt nó im lặng vài ngày, không thể ra ngoài tìm con mồi đáng giận kia, thì nó ở trong này trút cơn giận cũng là được lắm rồi.

Việc Hồng Lao, tạm thời không nhắc tới nữa.

Thời gian đến cuộc đấu của Yêu Tướng chỉ còn lại nửa tháng. Trong nửa tháng này, toàn bộ Thiên Yêu Thành bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề. Các Yêu Tướng đến từ các thành trì ở Thiên Yêu Quận đều chuẩn bị hết sức khẩn trương.

Bên cạnh những chuẩn bị công khai, còn có rất nhiều thủ đoạn sau lưng, hoặc là bí mật đi lại, hoặc là âm thầm ra tay. Đối với tất cả những chuyện này, những bậc vương giả trong Thiên Yêu Thành cơ bản là không cần để ý tới.

Vùng đất của Yêu Linh tuy rằng cũng có trật tự, nhưng đằng sau trật tự này cũng vô cùng hỗn loạn. Nơi đây đang trong thời loạn.

Cuộc đấu của Yêu Tướng có quan hệ rất trọng đại. Đối với mỗi Yêu Tướng mà nói, đây là cơ hội một bước lên tới trời. Nếu bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ cả đời sẽ chỉ dừng lại ở vị trí Yêu Tướng, không bao giờ còn cơ hội để vươn lên vị trí Yêu Soái!

Vì vậy, mức độ quan tâm của các Yêu Tướng này có thể nói là trước đây chưa từng có!

Trở thành Phó Soái tương đương với việc có một cơ hội rất lớn để trở thành Yêu Soái sau này. Vì vị trí này, tất cả thủ đoạn đều có thể được sử dụng!

Tuy nói là thời loạn, nhưng loạn này cũng nằm trong luật lệ. Luật lệ này chỉ có một, đó là Yêu Tướng trong thời gian này không được phép chiến đấu sinh tử, nếu không hủy bỏ tư cách tham dự đại hội!

Do đó, tất cả các thủ đoạn đều tập trung vào người trợ giúp cho các Yêu Tướng, giết những người trợ giúp cũng là chặt đứt đi một tay của Yêu Tướng, thậm chí có Yêu Tướng mất đi người trợ giúp tương đương với việc mất đi tư cách thắng lợi!

Giết người trợ giúp của Yêu Tướng là một cuộc chiến công khai!

Còn ngấm ngầm tranh đấu thì là ám sát Yêu Tướng. Yêu Tướng không thể ra tay hạ sát, nhưng người trợ giúp có thể âm thầm ra tay giết người, thậm chí còn có thể thuê sát thủ giết người, những việc đó đều không vi phạm vào luật lệ.

Tuy rằng loại chuyện này không có vi phạm vào luật lệ, nhưng lại đụng chạm đến gián điệp của Yêu Đế. Một khi có chuyện này xảy ra, những kẻ hạ sát Yêu Tướng trừ phi là bản lãnh thông thiên, nếu không ở trong Thiên Yêu Thành này chỉ có chạy đằng trời… Nhất định sẽ chết không còn nghi ngờ gì!

Dù sao, Yêu Tướng chết là một một việc rất hệ trọng!

Đối với chuyện tranh đấu ngấm ngầm này, có thể so sánh với việc bí quá làm liều cũng không sai chút nào!

Còn chuyện chiến đấu công khai, càng gần đại hội càng kịch liệt! Mạc Lệ Hải rất ít khi ra ngoài, hắn gần như cả ngày đều trong phủ bế quan, duy trì trạng thái tốt nhất của mình, đồng thời cũng là để tránh né những cuộc ám sát.

Ngoài ra hắn cũng bố trí trận pháp, được điều khiển bởi không ít bộ hạ bản lãnh cao thâm, thường xuyên phòng thủ.

Trong khi hoạt động ngầm diễn ra hết sức dữ dội, chỉ có Vương Lâm trong lòng vẫn luôn bình tĩnh. Cuộc sống của hắn không có nửa điểm thay đổi, mỗi sáng sớm đều ra ngoài ngồi bên bờ sông nghe đàn uống rượu.

Tất cả những áp lực trước khi diễn ra cuộc tranh đấu đối với hắn mà nói cũng chỉ là phù du, chỉ có tiếng đàn mới có thể khiến hắn đặt ở trong tâm.

Mỗi một lần nghe tiếng đàn, tâm trí Vương Lâm đều như chìm đắm vào bên trong, cảm thụ được một sự lĩnh hội kỳ lạ. Tâm trí hắn mỗi ngày đều như được gột rửa.

Còn về phần Mạc Lệ Hải ở đó có hay không có người đến ám sát, Vương Lâm cũng không thèm để ý. Mạc Lệ Hải tuyệt không phải là người tầm thường, người này tâm cơ rất sâu, thủ đoạn rất nhiều, nhất định không phải chỉ là người bất lực như đang thể hiện lúc này.

Về điểm này, Vương Lâm qua tiếp xúc đã xem xét thấu đáo. Mạc Lệ Hải này có thể đạt được một vị trí cao trong đám Yêu Tướng, nếu không có thủ đoạn, chỉ sợ không sống được đến bây giờ.

Vương Lâm ngồi bên bờ sông, nhắm hai mắt im lặng nghe tiếng đàn từ trong thuyền tranh truyền đến. Hắn cầm lấy bầu rượu đặt lên miệng, nhưng lại phát hiện trong bầu rượu trống không.

Hắn than nhẹ một tiếng, mở hai mắt, nhìn không trung, trầm ngâm không nói.

Mỗi một lần nghe tiếng đàn, hắn đều có cảm giác tâm trí run lên. Loại cảm giác này làm cho hắn mơ hồ thấy được một dấu hiệu sắp sửa đột phá. Nhưng đáng tiếc, hôm nay cảm ngộ quá mức mù mờ.

Cảm nhận âm thanh truyền đến tai, Vương Lâm chìm đắm vào trong đó, im lặng cảm nhận. Tiên lực trong cơ thể hắn đã sớm có thói quen thu lại, dù sau trong Thiên Yêu Thành hôm nay vẫn còn một thanh Đế Kiếm thường xuyên tìm kiếm tung tích hắn.

Nhưng đúng lúc, hắn nhướn mày, cảm ngộ bị gián đoạn, đang lắng nghe thì bị quấy nhiễu.

- Ngươi chính là phó tướng của Mạc Lệ Hải?

Một thanh âm khinh miệt, ngang ngạnh xen vào giữa tiếng đàn, hoàn toàn phá nát ý cảnh của tiếng đàn.

Cách Vương Lâm trăm trượng, một nam tử áo đen hai tay khoanh trước ngực, một thanh kiếm mảnh như một con rắn nước quấn quanh thân thể. Người này trên mặt lộ ra một vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Ra tay đi, giết ngươi chẳng khác nào chặt đứt của Mạc Lệ Hải một cánh tay!

Vương Lâm buông bầu rượu, vẫn chưa đứng dậy, thậm chí cũng chưa liếc mắt nhìn người này lấy một cái, ngón cái tay phải điểm về hướng đó một cái. Tịch Diệt Chỉ xuất ra, một đạo hắc khí trong nháy mắt ngưng tụ, lóe lên bắn tới.

Trong lúc hắc khí này bắn ra, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đường màu đen dài, cỏ xanh hai bên đường màu đen này lập tức héo rũ, hóa thành những tia khí thảo mộc dung nhập vào trong đạo khí đen biến mất.

Đạo hắc khí cứ thế tiến thẳng vào người áo đen kia. Người này biến sắc, lui mau mấy bước, phi kiếm bên người nhoáng lên một cái đâm thẳng tới đạo hắc khí. Nhưng khi vừa đụng tới đạo hắc khí, trong nháy mắt phi kiếm này lập tức bắt đầu từ mũi kiếm vỡ tan, theo lưỡi kiếm thế như chẻ tre, ngay sau đó chuôi kiếm cũng vỡ tan như vậy. Phi kiếm này gần như trong nháy mắt hóa thành vô số những mảnh vỡ nhỏ.

Người áo đen kia lộ vẻ không thể tin được, thân mình lại lui ra phía sau. Đáng tiếc, tốc độ hắn lui ra sau quá chậm! Đạo hắc khí sau khi phá nát phi kiếm chợt lóe lên, đâm thẳng vào ngực người áo đen.

Thân mình người này lập tức cong như một cánh cung dài, bị bắn đi rất xa, một đám sương máu từ trong cơ thể phun ra. Khi người này ngã trên mặt đất, đám sương máu kia vẫn còn lơ lửng ở phía trên thân thể chưa tiêu tan.

Người áo đen ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên một vẻ hối hận, rồi rất nhanh trở nên tối tăm. Cũng lúc đó, một đám khí xám từ thất khiếu người này bay ra, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Lâm, biến mất bên trong tay phải.

Người này cũng không phải là người từ bên ngoài đến mà là người của Yêu Linh, điểm này Vương Lâm biết rất rõ. Người này bản lãnh chẳng qua chỉ tương đương với Hóa Thần Hậu Kỳ, có lẽ chỉ là theo lệnh của một Yêu Tướng nào đó chưa hiểu được mình tới đây thám thính mà thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3