Tiên Nghịch - Chương 770

Chương 770: Hứa Mộc!

- La Thiên Tinh Vực ta đã trở về! lúc này phải biết được nơi đây là La Thiên vực nào, trước hết tìm một tu chân tinh xác định phương hướng đã! - Vương Lâm thì thào tự nói, vỗ túi trữ vật, lập tức xuất hiện ra một miếng ngọc giản. Đây là bản đồ năm đó Thân Công Hổ giao cho hắn, sau khi nhìn qua hắn thu hồi vào trong túi trữ vật.

Quay đầu lại, ánh mắt Vương Lâm dừng ở trên người những tộc nhân Tiên Tuyển Tộc phía sau.

-Nơi đây là La Thiên Tinh Vực dưới Lôi Chi Tiên Giới, tới đây, các người được tự do!

Lão nhân tiên tổ Tiên Tuyển Tộc lúc này trầm mặc một chút rồi ngẩng đầu nhìn Vương Lâm trầm giọng nói:

-Ân công, ta không quen thuộc nơi này, không biết người có tu chân tinh cho chúng ta tạm thời dung thân, đợi khi quen thuộc với La Thiên Tinh Vực này chắc chắn sẽ rời đi!

Vương Lâm trầm ngâm một lát, hơi gật đầu, Thanh Linh Tinh to lớn, cũng đủ để chứa những tộc nhân Tiên Tuyển tộc này.

Hắn đi một bước tới phía trước, cả người phảng phất như một đạo sao băng, thẳng tới tiền phương mà đi. Tộc nhân Tiên Tuyển Tộc cũng đi theo sau, lập tức trong tinh không hàng trăm đạo cầu vồng rít gào hướng về phía trước bay tới.

Một đường Vương Lâm dùng thần thức tản ra điều tra, tìm kiếm tu chân tinh. Nơi đây cực kỳ trống trải, tu chân tinh cũng rất hiếm có, qua mười ngày ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, dừng ở một tinh cầu phía trước. Tinh cầu này linh lực cũng không nồng đậm nhưng cũng không phải kém.

Bay nhanh tới, Vương Lâm cùng những người phía sau tạo thành dao động quá lớn, tràn ngập bốn phía, từ xa xa đã bị tu sĩ trên tinh cầu kia phát hiện ra rồi.

Gần như Vương Lâm vừa mới tới nơi, lập tức có ba đạo hào quang từ trong tinh cầu kia xông ra, hóa thành ba người. Ba người này tuổi tác bất đồng, trong đó có một trung niên, mặc áo màu đồng, hai người còn lại là hai lão nhân.

Trên người ba người này, cũng có nguyên lực dao động không kém, hiển nhiên đều đạt tới Âm Hư chi cảnh.

Ba ngươi sau khi xuất hiện, lập tức thần thái ngưng trọng, văn sĩ trung niên trong đó nhìn Vương Lâm, ôm quyền bình tĩnh nói:

-Vị đạo hữu này, tới vội vàng như vậy không biết có chuyện gì?

Hai người khác ánh mắt cũng sáng ngời, quét vào đám tộc nhân Tiên Tuyển Tộc ở sau lưng Vương Lâm một chút. Càng nhìn càng kinh hãi, những người này toàn thân không có linh lực dao động, nhưng có một loại lực lượng kỳ dị tràn ngập, loại lực kỳ dị này bọn họ chưa bao giờ gặp qua.

Hơn nữa, trên người những người này bọn họ còn cảm nhận được sát khí, sát khí này vô cùng nồng đậm, hiển nhiên do chém giết đáng kể mà tạo thành.

Càng quan trọng hơn là, vẻ mặt của những người này lộ ra khí tức lạnh như băng, đối mặt với ánh mắt hai người, thần sắc không có nửa điểm biến hóa, thậm chí trong mờ hồ còn có một loại sát khí tồn tại nữa.

Nhưng khiến hai người kỳ quái hớn, trong những người này còn có hài đồng cùng nữ quyến, điều này làm cho hai người bọn hắn không đoán ra được lai lịch của đối phương.

Đúng lúc này, văn sĩ trung niên kia nói xong, cẩn thận liếc mắt nhìn Vương Lâm, thần sắc khẽ động, trong lòng hơi chấn động một chút. Hắn cảm thấy bộ dạng của Vương Lâm cực kỳ quen mắt, giống như hình ảnh trên bức họa của Thiên Khung Lệnh được Diêu gia vừa mới phát ra không lâu.

Vương Lâm thần sắc như thường, liền ôm quyền bình thản nói:

-Ta bị lạc phương hướng, không biết tinh cầu này ở đâu, đây là La Thiên vực gì? Tinh cầu này tên gì?

Trung niên văn sĩ bất động thanh sắc, lặng yên lùi ra phía sau một bước nói:

-Đây là La Thiên Tây Vực, nơi đây là Huyền Trần Tinh, không biết cao danh quý tánh của đạo hữu là?

Vương Lâm quét mắt liếc nhìn văn sĩ trung niên này một cái, không có trả lời, lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra ngọc giản, thần thức tìm tòi, xác định được Huyền Trần tinh thuộc La Thiên Tây Vực, đối chiếu một chút, xác định vị trí của mình đang ở.

Lúc này, vị văn sĩ trung niên lùi ra phía sau vài bước, tay phải đặt ở trên túi trữ vật, tay lập tức đặt lên trên ngọc giản, lặng yên ngưng thần.

Ngọc giản này chính là hình ảnh của Hứa Mộc sau khi Diêu gia tuyên bố Thiên Khung lệnh, phát cho phần đông các gia tộc.

Người bị thiên khung lệnh truy sát, nếu như người nào có manh mối, nhất định sẽ được trọng thưởng!

Văn sĩ trung niên vừa nhìn thấy, lập tức tim đập thình thịch, ảnh trên ngọc giản, đối với người đối diện này, ngoại trừ quần áo ra, gần như giống nhau như đúc!

- Hứa Mộc! hắn là Hứa Mộc! - Trong lòng văn sĩ trung niên nổi như sóng biển, nhưng thần sắc cũng không lọt ra ngoài một chút.

-Đạo hữu vất vả tới đây, không bằng ở tạm Huyền Trần tinh của ta nghỉ ngơi vài ngày, rời đi cũng không muộn!

Văn sĩ trung niên thần sắc như thường mỉm cười nói.

Vương Lâm thu hồi ngọc giản, liếc mắt nhìn trung sĩ văn niên một cái, ánh mắt nhìn lên cánh tay phải vừa chuyển động của hắn, bình tĩnh nói:

-Không cần!

Nói xong, hắn thân hình bước nhẹ về phía trước, cả người giống như đạo cầu vồng, thẳng tới phương xa.

Phía sau hắn, tộc nhân Tiên Tuyển Tộc một đám mặt mày không đổi, chạy theo, hàng trăm đạo cầu vồng bay với tốc độ cực nhanh, trong phút chốc tiếng rít gào vang vọng đã biến mất ở xa xa.

-Âu Dương huynh, những người này không rõ lai lịch, ngươi còn mời bọn họ tiến vào Huyền Trần tinh của ta là gì, lúc này đang là giai đoạn trước Phong Tiên, ta phải coi chuyện gì là đầu tiên chứ. Phải bế quan tu luyện, tranh thủ tiến vào trong nhóm Phong Tiên!

Lão nhân trong đó nhìn đám người Vương Lâm biến mất nói.

-Trần huynh, ngươi không thấy người nọ có chút quen thuộc sao?

Trung niên văn sĩ ánh mắt chợt lóe, ngọc giản trong tay ném ra.

Hai lão nhân ngẩn người, tiếp nhận ngọc giản, sau khi trao đổi nhìn kỹ sắc mặt lập tức đại biến.

-Không ngờ là hắn!

-Nghe đồn người này mất tích đã lâu, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

-Diêu gia đối với người cung cấp manh mối, trọng thưởng rất lớn, việc này nếu thành, việc phong tiên của ba người chúng ta, sẽ đơn giản hơn rất nhiều!

Văn sĩ trung niên liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.

-Chỉ có điều Hứa Mộc này cũng không phải hạng vô danh, chúng ta đem tin tức này tiết lộ ra, sẽ không khiến cho người này trả thù chứ… Một lão nhân trong đó do dự nói.

-Vô độc bất trượng phu! Hắn không có cơ hội tới trả thù chúng ta, đã bị Diêu gia tộc nhân giết chết rồi!

Người đàn ông trung niên cười lạnh nói. Cầm lại ngọc giản đã giao cho hai người, bóp chặt lấy, lúc này ngọc giản hóa thành một chút sương mù.

Sương mù hơi nhích động, sau một lát, ngưng tụ thành một bóng người hư ảo, người này là một thanh niên, thần sắc cực kỳ lạnh lùng cao ngạo.

-Huyền Trần tinh Âu Dương Đàn, ra mắt Diêu tộc Thương Khung sứ giả, ta vừa mới phát hiện ra tung tích Hứa Mộc… Trong tinh không, Vương Lâm tốc độ cực nhanh, phái sau hắn trăm đạo cầu vồng rít gào cũng thẳng tới phía trước.

Trong phi hành, Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

- Người đàn ông trung niên của Huyền Trần tinh kia, có chút quỷ dị…chỉ là ta không quen biết với hắn, cũng chưa có từng gặp qua, hay là ta có chút đa nghi. - Vương Lâm trầm ngâm, luôn cảm thấy việc này có chút không thích hợp, sau một lát, trong mắt hắn chợt lóe hàn quang, thân mình lập tức dừng lại.

Tộc nhân Tiên Tuyển Tộc phía sau hắn một đám vội vàng dừng lại nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra một ngọc giản bản đồ, thần thức lưu lại ký hiệu trên đó xong, ném cho lão tổ tiên Tiên Tuyển Tộc, bình tĩnh nói:

-Ta đã đưa vị trí của Thanh Linh Tinh vào trong bản đồ, các ngươi dựa theo đó mà tới, ta sẽ đuổi theo sau!

Lão nhân trầm mặc, tiếp nhận ngọc giản, xem xét một chút rồi ôm quyền hướng Vương Lâm, cung kính trầm giọng nói:

-Nếu như thế, ta tự tìm kiếm vậy, ân công, chúng ta gặp ở Thanh Linh tinh!

Vương Lâm gật đầu, nhìn tộc nhân Tiên Tuyển Tộc đi xa, đợi những người này biến mất cuối chân trời, Vương Lâm xoay người, hướng về Huyền Trần tinh, bước một bước tiến tới.

- Ba người Huyền Trần tinh kia quá quỷ dị, cái này có lẽ không có vấn đề gì, nhưng thà cẩn thận một chút còn hơn! - Một bước này đột nhiên có sóng gợn dưới chân hắn, sau khi một bước hạ xuống, Vương Lâm lại bước tới một bước, sóng gợn càng nhiều, cả người hắn lúc này không hề trở ngại mà dung nhập vào thiên địa.

Khi bước thứ ba xuất hiện, cả người hắn biến mất tại chỗ.

Ngoài Huyền Trần tinh, người nam nhân trung niên kia nói xong, sương mù trước mặt biến thành thanh niên. Ánh mắt hắn lộ ra tinh quang, bên trong thậm chí còn một chút hưng phấn, mở miệng nói:

-Tốt lắm, ba người các ngươi cung cấp manh mối, ta sẽ bẩm báo gia tộc, nếu là thật, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho các ngươi.

Nói xong, sương mù tiêu tan.

Trung niên văn sĩ ánh mắt lộ một tia vui sướng, quay đầu nhìn lại hai đồng bạn, cười nói:

-Rất đơn giản, chúng ta chỉ cung cấp manh mối, Hứa Mộc kia chết chắc không thể nghi ngờ, ưu đãi này để cho người khác lấy được, không bằng chúng ta ba người cùng lấy đi! Đây là cơ duyên trời cho, nếu không, vì sao Hứa Mộc kia không tới tu chân tinh khác mà tới nơi này.

Hai lão nhân trầm mặc, một lát sau cười khổ, lúc này ván đã đóng thuyền, cũng không thể thay đổi, chỉ có điều không hiểu vì sao trong lòng tràn ngập một bóng ma.

-Hy vọng Hứa Mộc kia không có hùng mạnh như trong truyền thuyết, lần này có thể bị Diêu gia đáng chết, nếu không, một khi hắn biết được hành tung của hắn bị chúng ta truyền ra, chỉ sợ là… Lão nhân vừa nói tới đây, sắc mặt lập tức đại biến, thẳng nhìn về sau trung niên văn sĩ, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc.

Lão nhân bên cạnh, lúc này cũng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được, hoảng sợ nồng đậm trong mắt, thất thanh nói:

-Hứa… Hứa Mộc!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3