Tiên Nghịch - Chương 788
Chương 788: Cổ Thần toái tinh
Chỉ thấy chân trời phía xa xa đột nhiên xuất hiện mảng lớn hồng quang, một luồng khí tức máu tanh nồng đậm trong phút chốc tràn ngập tinh không. Mảng lớn huyết quang kia kéo đến trước đoàn người khoảng hơn mười trượng lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một người!
Người này là một lão già, tóc đỏ mày đỏ, một thân quần áo màu đỏ phảng phất như vừa mới đẫm máu, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Sau khi hắn xuất hiện không có nhìn mọi người mà chăm chú nhìn vào tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Huyết Thần tử!
Khoảnh khắc người này xuất hiện, tất cả lão quái xung quanh ánh mắt toàn bộ ngưng lại, rơi trên người này. Ngay cả Liệt Vân tử và Thân Công lão tổ kia cũng không ngoại lệ.
Huyết Thần tử thu hồi ánh mắt nhìn về phía Vọng Nguyệt, đảo qua mọi người. Cuối cùng hắn nhìn Viêm Lôi tử bình tĩnh mở miệng nói:
- Viêm Lôi tử. Nguyên thần cháu ta bị ngươi lấy đi. Sau khi mở ra đường thông Liên minh, hai chúng ta phải có một trận chiến!
Hàn quang chợt lóe trong mắt Viêm Lôi tử, cười nói:
- Hầu tiếp!
Lúc này, trong La Thiên Bắc vực này từng đạo lôi quang bay nhanh. Lôi Tiên điện gần như toàn bộ tham gia, tất cả sứ giả Lôi Tiên điện vốn có đều đạp lôi quang khoanh chân ngồi ở cách tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành khoảng mười vạn dặm, tạo thành một vòng vây hình tròn.
Những sứ giả Lôi Tiên điện này đều hai tay bấm pháp quyết, liên kết lẫn nhau bằng mật pháp. Lập tức điện quang nồng đậm, giống như tiếng sấm toàn bộ phong tỏa mười vạn dặm quanh Vọng Nguyệt này, hình thành một kết giới Lôi vực. Ở chỗ sứ giả Lôi Tiên điện ngoài vạn dặm này, một đám tu sĩ mặc áo đỏ và áo đen bao vây, hình thành hai đạo phong tỏa để bảo đảm không có gì sai sót. Vương Lâm lúc này tự nhiên không biết được những điều này, tiếng kêu gọi trong linh hồn hắn càng ngày càng rõ ràng, chấn động gần như khiến máu toàn thân hắn sôi trào.
Vương Lâm tốc độ cực nhanh đạp phía trên đỉnh, một đường xông tới đi thẳng tới cuối cong đường. Dần dần cảm giác tiếng kêu gọi trong linh hồn hắn càng ngày càng mạnh, tới cuối cùng gần như lượn lờ không ngừng:
- Tới… tới… Tốc độ Vương Lâm càng ngày càng nhanh, sau nửa nén hương, tiếng kêu gọi trong linh hồn gần như là tiếng sấm, - ầm ầm - quanh quẩn. Ngay tại lúc này hắn thấy được phía trước, nơi kêu gọi mình.
Liếc mắt một cái, toàn thân Vương Lâm chấn động mạnh, con ngươi hai mắt co rụt mạnh. Ở phía trước, khoảng chừng trăm cái xúc tu đồng thời thay đổi quấn quanh một đứa trẻ con.
Thân hình đứa trẻ này cực kỳ khổng lồ, lớn hơn vài chục trượng. Giờ phút này hai mắt hắn nhắm nghiền, thân hình cuộn lại, sức sống nồng đậm không ngừng bị hút từ trong cơ thể hắn dung nhập vào Vọng Nguyệt.
Tám tinh điểm hư ảo như ẩn như hiện trên đầu đứa trẻ này nhưng không có một cái ngưng thật. Chúng xoay tròn, hình thành một cỗ lực lượng kỳ dị, đồng thơi cũng không ngừng bị xúc tu hút đi. Vương Lâm hít sâu một hơi, tâm thần chấn động, một loại rung động chưa từng có từ trước tới nay.
- Con của Cổ Thần!
Vương Lâm ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, với trí nhớ được truyền thừa từ Đồ Ti, hắn biết tinh điểm ở mi tâm đứa trẻ này, sở dĩ hư ảo chỉ có hai loại.
Thứ nhất, nó là lực lượng bát tinh Cổ Thần, được một bát tinh Cổ Thần cha của đứa trẻ này để lại trong cơ thể nó.
Thứ hai, thật đáng sợ, giải thích này khiến cho trong lòng Vương Lâm tràn ngập lạnh lẽo. Giải thích thứ hai này chính là đứa trẻ trước mắt không phải con của Cổ Thần mà là một bát tinh Cổ Thần trưởng thành. Chẳng qua vì hắn bị thương nặng hoặc là đã trải qua một số biến động không thể tưởng tượng được khiến cho lực lượng Cổ Thần của hắn biến hóa, từ trạng thái trưởng thành, chậm rãi về thời trẻ con… - Nếu thật sự là loại thứ hai, vậy lực lượng Cổ Thần này đi đâu…
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, hắn nhìn nhìn bốn phía, nhất là nhìn chăm chú vào trăm cái xúc tu kia. Một ý tưởng kinh người xuất hiện trong đầu.
- Hay là có liên quan tới biến động của Vọng Nguyệt này! Vọng Nguyệt này cắn trả Cổ Thần, do đó có thần thông như vậy!
Vương Lâm chậm rãi lui về phía sau.
Nhưng không biết vì sao, một cỗ bi ai sâu sắc từ đáy lòng xuất hiện. Bi ai đến từ trong linh hồn bản tôn. Cỗ bi ai này đậm đặc tràn ngập cơ thể Vương Lâm, khiến cho toàn thân hắn bị cỗ bi ai này bao phủ.
- Tộc nhân của ta… Thanh âm nhỏ bé bỗng nhiên vang lên trong nguyên thần Vương Lâm. Thanh âm này là ngôn ngữ Cổ Thần, bên trong lộ ra vẻ tang thương nồng đậm, có thể khiến cho một người thường nhanh chóng biến già. Ánh mắt Vương Lâm ngưng đọng, nhìn về phía đứa bé Cổ Thần bị vô số xúc tu quấn quanh.
- Thời gian của ta… Không nhiều lắm… Trong linh hồn ngươi có khí tức của tộc ta… Nhưng cũng không nồng… Để cho người chân chính trong tộc ta tới đây nhận truyền thừa cuối cùng của ta… Thân hình Vương Lâm chấn động, hạ giọng nói:
- Ngươi là con của Cổ Thần, hay là Cổ Thần trưởng thành thoái hóa!
- Ta là… Thanh âm Cổ Thần vừa mới vang lên, nhưng trong nháy mắt bỗng trăm cái xúc tu trên người giống như nổi điên, điên cuồng hấp thu.
Khắp nơi trên xúc tu không ngừng nổi lên những cái mụn, rất nhanh bị Vọng Nguyệt hấp thu. Chẳng những Cổ Thần này mà hầu như tất cả xúc tu xung quanh đều toàn bộ mấp máy dữ dội. Những người bị quấn quanh vào lúc này có một chút vốn yếu ớt đều vỡ tan, hiển nhiên là đột nhiên bị hấp thu toàn bộ sức sống mà chết!
Biến đổi này bỗng nhiên xuất hiện khiến cho sắc mặt Vương Lâm lập tức âm trầm. Hắn không chút do dự lập tức trở lại trong cái đỉnh, hai tay bấm pháp quyết. Sương trắng tràn ngập trong cái đỉnh, bao phủ toàn thân hắn vào trong.
Biến hóa này cũng không phải trong phạm vi nhỏ chỗ Vương Lâm, mà tất cả những xúc tu ở đây trong lúc này đều trở nên điên cuồng.
Chúng giống như liều mạng, nhanh chóng hấp thu sức sống vốn có, dường như muốn hấp thu toàn bộ thực vật ẩn dấu vô số năm qua trong nháy mắt.
Những tiếng - phanh phanh - vang lên, từng cái xác khô tan vỡ, sức sống cuối cùng bên trong bị xúc tu Vọng Nguyệt hấp thu đi.
Cùng lúc đó nơi đây bỗng nhiên lay động dữ dội, dường như bên ngoài trải qua biến động nào đó không thể tưởng tượng. Theo chấn động tăng lên, một tiếng rít gào rầu rĩ lập tức quanh quẩn khắp nơi trong cơ thể Vọng Nguyệt.
Những Vọng Nguyệt nhỏ nằm sấp ngoài lốc xoáy lúc này từng con nhanh chóng bay lên, lộ ra vẻ dữ tợn lao ra trong tiếng rít bén nhọn! Trong nháy mắt này tất cả mọi nơi trong cơ thể Vọng Nguyệt toàn bộ đều có tiếng kêu của Vọng Nguyệt loại nhỏ. Những Vọng Nguyệt nhỏ này số lượng rất nhiều, dưới sự dẫn dắt của tám Vọng Nguyệt lớn vạn trượng điên cuồng đi tới. Bên ngoài tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành, một trận chiến cực kỳ hiếm thấy do bốn tinh vực lớn bên dưới Tứ đại Tiên giới – Phong Vũ Lôi Điện – bắt đầu mở ra!
Trong La Thiên Tinh vực, bảy người gần như đứng ở đỉnh cao nhất và Vọng Nguyệt triển khai một trận chiến!
Thân hình Vọng Nguyệt giờ phút này dĩ nhiên từ trạng thái ngủ say thức tỉnh, trong tiếng rống giận dữ kịch liệt hình thành trạng thái chiến đấu, xúc tu vạn trượng lay động. Trong hai mắt Vọng Nguyệt lần đầu tiên lộ ra nỗi sợ hãi.
Trí tuệ nó không được như con người nhưng vẫn có thể nhận thấy được loại cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt. Loại cảm giác nguy cơ này đã thật lâu nó không từng cảm thấy.
Nó mơ hồ nhớ rõ, không biết bao nhiêu năm tháng trước đây, trong khi nó trôi nổi dường như có một thanh âm đã từng cảnh cáo nó, khiến nó không nên đến một khu vực.
Dường như trong thanh âm kia có một lực lượng khó có thể tưởng tượng được làm nó sợ hãi.
Chẳng qua trí nhớ này đã quá lâu rồi, dĩ nhiên đã mơ hồ không rõ. Nhưng loại cảm giác nguy cơ lúc trước khiến cho nó vẫn thủy chung nhớ kỹ. Cho dù tới hiện giờ cũng trực tiếp ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của nó.
Lúc này, cũng xuất hiện nguy cơ mãnh liệt, tuy nói so với năm xưa nhỏ yếu không ít lần nhưng vẫn như cũ khiến nó khiếp sợ.
Vô số xúc tu vạn trượng lay động, trong miệng Vọng Nguyệt truyền ra tiếng rít gào, phảng phất những thanh âm từ khi trời đất bất đầu được tạo nên, vượt qua hết thảy tiếng sấm, có thể đánh nát tinh không này!
Loại thanh âm này, lúc trước hai lần Vọng Nguyệt nổi giận cũng chưa bao giờ xuất hiện. Những sinh mạng trước mặt này nó cho rằng cực kỳ nhỏ yếu, căn bản không phải làm như vậy là có thể trực tiếp giết hại.
Nhưng hiện tại, cùng lúc Vọng Nguyệt lửa giận thiêu thân thì cái loại cảm giác nguy cơ này khiến nó cảm thấy phải làm như vậy, nhất định phải phát huy ra thực lực chân chính!
Trong thanh âm này lại ẩn chứa thanh âm phức tạp như ngôn ngữ loài người, hóa thành một thần thông có thể khiến tinh không sụp đổ, bên ngoài thân thể nó không ngừng khuếch tán.
Lão già áo đỏ họ Hướng lúc này tay phải chỉ lên trời, cả người dung nhập vào bên trong trận pháp bát giác vạn trượng kia. Trận này lơ lửng phía trên Vọng Nguyệt, theo cử động của Vọng Nguyệt, từng đạo Thiên địa Lôi Hỏa trong trận pháp không ngừng phát ra, điên cuồng đánh vào cơ thể Vọng Nguyệt.
Đồng thời, bốn đồng tử kia trong khi Huyết Đan trôi nổi hình thành lôi quang màu đỏ, gắt gao hạn chế hành động của Vọng Nguyệt.
Người đàn ông trung niên áo đen họ Công Tôn toàn thân hóa thành một con chim ưng khổng lồ trăm trượng, trong tiếng rít gào thân hình khổng lồ phảng phất như một con chim ưng chân chính. Nó dùng móng vuốt vô cùng sắc bén vờn quanh bốn phía Vọng Nguyệt không ngừng oanh kích.
Loại sức mạnh này cho dù là một viên tinh cầu tu chân chân chính dưới công kích của người đàn ông áo đen cũng sẽ dễ dàng sụp đổ, đủ để xếp tên vào những người mạnh nhất trong La Thiên Tinh vực.