Tiên Ngục - Chương 313
Chương 313: Nhân vật phong vân (hạ)
Nói thật, nếu như là nghìn người chửi bới trào phúng, Tô Triệt ngược lại có thể nhìn như không thấy, tâm như chỉ thủy; nhưng giờ phút này bị mọi người thổi phồng ủng hộ như vậy, thật đúng là có chút không có ý tứ...
Bách chiến lôi đài, là khiêu chiến tất cả người có thân phận Đệ tử chân truyền, nếu như có thể chiến thắng, lợi ích không thể hạn lượng.
Nhưng mà, đối với mấy ngàn tên đệ tử nội môn của Thiên Huyền Tông, cùng với càng nhiều là ngoại môn đệ tử, lại không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì, ngược lại sẽ dẫn phát bọn họ truy phủng, thành nhân vật cấp thần tượng trong suy nghĩ của bọn họ.
Giờ khắc này, trong tiếng mọi người ủng hộ, Tô Triệt đột nhiên lĩnh ngộ đến: Bách chiến lôi đài này, hẳn là Chưởng Giáo Chí Tôn nghĩ đến, đối với mình mà nói, là biện pháp tốt nhất bảo vệ.
Mượn cơ hội này, trở thành nhân vật phong vân trong môn phái, được vạn chúng chú mục, những người khác còn muốn làm khó dễ hoặc mưu hại mình, xác thực cần hảo hảo nghĩ kỹ.
Có thể bách chiến bách thắng hay không, có thể hái được vòng nguyệt quế thủ tịch hay không, ngược lại cũng chẳng có sao cả.
Bốn trăm năm trước, Chưởng Giáo Chí Tôn cũng không thể thu hoạch đến địa vị thủ tịch, lại bởi vì một lần Bách chiến lôi đài này mà lấy được rất nhiều ích lợi, hôm nay, hắn liền đưa cơ hội khó được như thế cho mình...
- Sư tôn đối đãi ta như thế, Chưởng Giáo Chí Tôn đối đãi ta cũng là như thế, còn có Tử Tiêu sư tổ... Kể từ hôm nay, Thiên Huyền Tông, là nhà của ta.
Từ giờ khắc này bắt đầu, Tô Triệt mới tính là chân chân chính chính xem Thiên Huyền Tông thành nhà của mình, mà không chỉ là một môn phái có lợi cho bản thân phát triển.
Cùng thời khắc đó, trong Chưởng giáo đại điện, Chưởng Giáo Chí Tôn và tứ đại Thái thượng trưởng lão ngồi vây quanh cùng một chỗ, thông qua một mặt Thủy Kính, quan sát một màn phát sinh trên Vật Hoa Phong kia.
Mượn nhờ công năng của hộ sơn đại trận, bọn người Chưởng Giáo Chí Tôn có thể thời khắc quan sát được rất nhiều sự tình phát sinh trong sơn môn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà không ai dám can đảm làm xằng làm bậy ở trong sơn môn.
Đương nhiên, lại không thể rình coi đến tư ẩn cá nhân phát sinh trong phòng. Loại cách làm này, cũng là chỗ môn quy không cho phép.
- Đã không nhớ rõ, rốt cuộc đã bao nhiêu năm, cũng không có đệ tử chân truyền đến chỗ của ta đưa ra thỉnh cầu Bách chiến lôi đài...
Chưởng Giáo Chí Tôn nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đệ tử chân truyền của giới này, có chút làm cho người thất vọng a.
Đại trưởng lão Thanh Huyền, vuốt chòm râu tuyết trắng cười ha ha nói:
- Chưởng giáo sư đệ, ngươi cho rằng, tất cả mọi người đều điên cuồng như ngươi hay sao? Năm đó ta cũng không có đảm lượng thiết hạ Bách chiến lôi đài, sợ nhất đúng là, trận đầu đã bị một vị sư huynh hoặc sư tỷ đánh bại, thành trò cười ngàn năm.
Trong tay Tử Tiêu chơi đùa hai quả Lôi châu, hỏi:
- Chưởng giáo sư huynh cho Tô Triệt lập đài bách chiến, không phải là vì đền bù tiếc nuối của ngươi năm đó, kỳ vọng nhìn thấy tràng diện thắng một trăm trường kia chứ?
Chưởng Giáo Chí Tôn lại gật đầu thừa nhận nói:
- Thủ tịch chân truyền, ý nghĩa trọng đại, cơ hồ mỗi một lần đản sinh ra thủ tịch chân truyền, đều ý nghĩa, chỉnh thể thực lực phái ta sẽ nhảy ra một bước càng dài, bằng mấy trăm năm tích lũy. Ta đương nhiên kỳ vọng có thể ở sinh thời, tận mắt chứng Thiên Huyền Tông lại là một phen thịnh cảnh.
Nhị trưởng lão Đại Mậu lại ẩn ẩn lo lắng nói:
- Những tiểu tử kia làm loạn ồn ào, nói cũng có chút đạo lý, Tô Triệt chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, trình tự tu vi thật là hơi thấp một chút, sợ là chống đỡ không được bao lâu.
Tam trưởng lão Mộc Dạ thấp giọng nói:
- Nếu chín đệ tử chân truyền Kim Đan kỳ không sớm lên đài mà nói, hẳn là có thể quá sáu mươi trường. Dù sao, đứa bé kia độc lập đánh chết qua hai Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn.
Chưởng Giáo Chí Tôn mỉm cười không nói.
Nhưng Tử Tiêu lại lang lảnh đổi lôi châu đến tay trái:
- Ta cá là hắn bách chiến bách thắng, hái được thủ tịch, vài vị sư huynh, ai có hứng thú đánh cuộc cùng ta hay không?
- Không đánh cuộc.
Đại trưởng lão nói:
- Ngươi không phải người tốt, không hề có danh dự đáng nói.
- Đúng vậy.
Hai vị Thái thượng trưởng lão Đại Mậu và Mộc Dạ nhất trí tỏ vẻ đồng ý.
- Không phải chứ, danh dự của ta kém như vậy sao?
Tử Tiêu mặt mũi tràn đầy ai oán.
- Phải.
Ba vị trưởng lão đồng thời gật đầu.
- Ta và ngươi đánh cuộc.
Lại không nghĩ rằng, Chưởng Giáo Chí Tôn lại lên tiếng, hàm tiếu cười nói:
- Ta cá là hắn, bị thua ở trận thứ chín mươi hai.
Lời vừa nói ra, ngay cả Tử Tiêu cũng ngây ngẩn cả người.
Đây là ý gì?
Năm đó, Chưởng Giáo Chí Tôn chính là bị thua ở trận thứ chín mươi hai, chẳng lẽ, hắn đã xếp đặt tốt bố cục nào đó...
Tử Tiêu lập tức nói ra:
- Sư huynh, nếu chơi độc thủ sau lưng ta, ván bài này cũng tự động trở thành phế thải.
- Không biết.
Mục quang Chưởng Giáo Chí Tôn thâm thúy, tầm mắt phảng phất vượt qua cự ly không gian, trực tiếp rơi xuống trên mặt Tô Triệt bên Vật Hoa Phong kia, trầm giọng nói ra:
- Ta chỉ là hi vọng, lấy đặc điểm mình thường đánh cuộc thua, lúc này cũng có thể phát huy ra một chút tác dụng.
Lúc này Tứ đại Thái thượng trưởng lão mới chợt hiểu, Chưởng Giáo Chí Tôn đây là ngóng trông mình bị thua.
Làm cho nửa ngày, trong mọi người ở đây, người ngóng trông Tô Triệt hái được thủ tịch nhất, đúng là hắn.
Giờ khắc này, bên Vật Hoa Phong kia, Tô Triệt cảm thấy da mặt phát sốt, cảm giác tương đối quái dị.
- Có lẽ chủ nhân không quá quen bị người khác chú mục, còn có chút mặt mỏng a. Không quan hệ, loại sự tình này, chậm rãi cũng thành thói quen...
Lão Hắc cho rằng như thế.
Vật Hoa Phong một mảnh sôi trào, kế hoạch tri kỷ tri bỉ của tứ đại Kim Đan đệ tử chân truyền, từ đó thất bại.
Đối với cái này, Tô Triệt ngược lại là có thể lý trí đối đãi. Dù sao cũng là mình sắp sửa thiết lập Bách chiến lôi đài, khiêu chiến bọn họ trước; như vậy, bọn họ vì bảo trụ tôn nghiêm và lợi ích, phát động bất luận hình thức phản kích gì đối với mình, cũng đều là bình thường.
Chuyện này không có đúng sai, chỉ có hai chữ đơn giản nhất trên Cạnh Kỹ đài: thắng bại.
- Kế hoạch của bọn hắn thất bại, kế hoạch mua sắm của ta đồng dạng không cách nào tiến hành rồi.
Vì vậy, Tô Triệt hướng về phía tất cả mọi người liên tục thi lễ mấy lần, lúc này mới bay lên trời, ly khai Vật Hoa Phong.
Trên đường trở về, ngược lại là không có người nào một mực theo đuôi ở sau người, bất quá, thời điểm sắp đến Huyền Cơ Phong, một đạo kim quang bay tới trước mặt, cách xa nhau hơn mười trượng, đột nhiên dừng lại.
Một người tuổi trẻ thần sắc lãnh ngạo, tu vi đồng dạng là Kim Đan sơ kỳ, đồng dạng thân phận là đệ tử chân truyền.
- Thiên Kiếm Phong Kim Trùng, ngày bách chiến, ta sẽ gặp ngươi ở trận cuối cùng.
Người này vừa lên chính là tự báo thân phận, tiếng nói leng keng lộ ra tính chất đặc biệt của kim loại, không hổ là Thiên linh căn kim hệ, tròng mắt cũng luyện thành kim hoàng sắc.