Tiên Ngục - Chương 936

Chương 936: Ngươi tức giận, ta hài lòng (thượng)

Vũ Minh Hóa Thần Kỳ như vậy, nếu là có thể được mấy mai Cực phẩm linh thạch cùng thuộc tính của bản thân tương đối phù hợp, tự nhiên là một việc rất đáng để hài lòng.

Chỉ tiếc, hiện tại hắn bị Tô Triệt vừa thuận miệng mà nói hai câu chân ngôn làm chấn động, từ lâu rơi vào si mê chi cảnh, tiếp nhận linh thạch, đó là xuất phát từ thói quen tiện tay cất đi, trên mặt vẫn là một bộ dáng si ngốc ngơ ngác, trí lực toàn thân như là chợt rơi xuống mấy trăm lần...

Tô Triệt và Vũ Minh còn đang ngây ngốc nói lời từ biệt, sau đó chính mình một người đi vào đại môn Lôi Thần Điện.

Trên đại thể đều đã biết được, Vũ Minh chỉ là tu vi Hóa Thần Kỳ, loại chuyện thám hiểm này rất có khả năng sẽ liên lụy đến hắn, huống hồ, lấy trạng thái ngây ngốc hiện tại của hắn, thật sự cũng không giúp được cái gì.

- Chủ nhân thuận miệng nói ra mấy câu, liền để tiểu tử này được lợi không ít, phỏng chừng không lâu sau, phàm gian Tu Tiên Giới lại đản sinh ra một lĩnh vực lôi đạo độc lĩnh phong tao một Đại Tông Sư đây.

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục vừa cười vừa nói.

Tô Triệt cười mà không nói, loại sự tình này thật đúng là ai cũng nói không được.

Cả tòa Lôi Thần Điện cao tới hai vạn trượng, muốn so với ngọn núi cao nhất trên tinh cầu bình thường, còn muốn cao hơn sắp tới gấp đôi, xác thực là kiến trúc hùng vĩ cực kỳ hiếm thấy.

Đại môn ở vào đoạn cuối, cũng muốn so với cửa thành bình thường càng rộng hơn, kiến trúc tồn tại chí ít mấy trăm vạn năm, cũng không có xuất hiện bất cứ dấu hiệu hủ bại nào, thời khắc chịu đựng Lôi Điện chi lực không chỗ không cọ rửa và tẩy lễ, liền ngay cả một chút bụi đều không thể bám vào hắn.

Giống như một tòa kiến trục kiến tạo không lâu sau, căn bản không cảm giác được sự cổ lão của nó.

Một khi đi vào đại môn, cũng chẳng khác gì đi vào một tòa mê cung thật lớn, rất dễ làm người ta mê thất trong đó.

Mặc dù Vũ Minh nói qua, nhiều năm trước tới nay, từng có vô số người xuất phát từ hiếu kỳ, thăm dò qua tòa Thần Điện này, đồng thời sẽ vẽ ra kết cấu đồ của nó, thế nhưng trong tay Vũ Minh không có loại địa đồ này, bởi vì hắn cũng đủ tự hiểu lấy mình, đối với tòa Thần Điện này tràn ngập kính nể, hiện nay hắn còn không đủ tư cách thăm dò những thần bí này.

Kỳ thực, tòa kiến trúc thật lớn này, cũng không có điêu khắc bất cứ chữ gì hiển thị tên gọi chân chính của nó. Cái gọi là Lôi Thần Điện cũng chỉ là một đời Tu Tiên Giả chủ tu lôi pháp, xuất phát từ một loại tình cảm tôn sùng nói ra một loại tôn xưng mà thôi.

Thiên lôi ở trên Lôi Đình Tinh không đâu không có, một tòa kiến trúc như vậy, hẳn là cũng chỉ có thần tiên nắm trong tay Lôi Điện bổn nguyên chi lực, mới có tư cách ở bên trong đi sao?

Chính là xuất phát từ một loại suy đoán, nó liền có danh tự Lôi Thần Điện này.

Sau khi tiến nhập Lôi Thần Điện, Tô Triệt thấy vô số con đường, vô số đạo đại môn, vô số đạo bậc thang hướng về phía trước hoặc là hướng xuống phía dưới. Còn có vô số huyệt động như tổ ong trên thạch bích.

Cũng là nói, trước mặt bày đặt vô số lựa chọn: nên đi bên nào mới đúng?

- Nếu đã cảm ứng được, nơi này cùng ta có duyên, như vậy, cũng không cần kinh nghiệm, địa đồ gì, thẳng thắn thuận theo cảm giác của chính mình, tùy tiện đi loạn thôi.

Ôm loại tâm tư này, Tô Triệt đang tính toán bước lên một đạo cầu thang hình tròn cách đó không xa. Thế nhưng, cước bộ chợt dừng lại, giữa đôi lông mày cũng theo đó nhăn lại...

Bởi vì, lối vào phía sau đại môn xuất hiện một đạo thân ảnh nổi bật, dĩ nhiên là nữ nhân vô cùng chán ghét khiến chính mình vô cùng đau đầu kia: Tuyết Ngọc!

- Cho tới nay, nàng đều là âm thầm theo đuôi chính mình, lúc này sao lại công nhiên lộ diện? Lẽ nào, tòa Lôi Thần Điện này có nhân tố nào đó đối với nàng cực kỳ có lợi, có thể trăm phần trăm khắc chế chính mình sao?

Tô Triệt trong lòng sinh ra các loại suy đoán, đồng thời chậm rãi xoay người lại, mắt nhìn Tuyết Ngọc tiên tử, trầm thấp nói rằng:

- Có biện pháp nào, có thể khiến ngươi âm hồn không tiêu tan, từ trong phạm vi nhìn của ta vĩnh viễn biến mất hay không? Có ai có thể giúp ta nghĩ ra một biện pháp dễ làm, ta sẽ phi thường cảm kích.

Tuyết Ngọc tiên tử dung nhan tuyệt thế, xưng được là khuôn mặt xinh đẹp nhất, dễ nhìn nhất trong những nữ nhân mà Tô Triệt đã từng gặp, tìm không ra bất cứ tỳ vết nào. Thế nhưng, đừng nói là thấy nàng, mỗi lần vừa nghĩ đến khuôn mặt này, Tô Triệt đều thấy tâm tỉnh rất xấu, tựa như nuốt phải một con ruồi.

- Loại sự tình này, cần chính ngươi nỗ lực, không nên chỉ nghĩ dựa vào người khác.

Tuyết Ngọc tiên tử nhàn nhạt mà cười, nói ra, rõ ràng có vị đạo không tức chết hắn không được:

- Thật sự mà nói, ta chế định cho chính mình một kỳ hạn là, mười vạn năm sau, nếu là còn không thể được đồ vật như ta nghĩ, vậy thì chỉ có thể buông tha. Mười vạn năm này, Tô Triệt, đây chỉ là một bắt đầu mà thôi, chậm rãi, ngươi cũng sẽ quen thuộc. Nói không chừng, đợi được ngày nào đó ta buông tha, không có ta, ngươi còn có thể thấy mất mát đấy.

Nói đến đây, nàng che miệng mà cười, tư thái ôn nhu, phong tư nổi bật, giống một vị nữ thần thánh khiết hướng về phía một phàm phu tục tử triển lộ ra dáng tươi cười quyến rũ khó gặp.

Phong tư như vậy, dáng tươi cười như thế sức cuốn hút đó là không thể chê được, lúc này Tô Triệt cũng động tâm.

Động cái tâm gì?

Sát tâm!

Tô Triệt hận không thể lập tức xông lên, đem nữ nhân khiến bản thân vô cùng chán ghét này xé thành mảnh nhỏ, lại hóa thành tro tàn, rồi thành hư vô...

- Nếu như người khắp thiên hạ đều cùng ngươi không sai biệt lắm mà nói, ta sẽ xác lập cho mình một mục tiêu cuối cùng trong đời.

Tô Triệt Tô Triệt nói rằng:

- Đó chính là, một ngày kia tự tay hủy diệt thế giới này.

Nói đến đây, Tô Triệt lại là thần tình biến đổi, khoát khoát tay nói:

- Bỏ đi, lười cùng ngươi dài dòng, nói đi, ngươi đột nhiên hiện ra, muốn ở chỗ này cùng ta động thủ sao?

- Vậy thì không phải!

Tuyết Ngọc tiên tử thần tình thái độ cũng tuyệt nhiên tương phản, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không nổi giận đối với Tô Triệt, vẫn là cười dài như vậy nói rằng:

- Ta đối với tòa Lôi Thần Điện này, cũng là có chút cảm thấy hứng thú, dự định cùng ngươi kết bạn đồng hành, cùng nhau thăm dò bí ảo trong đó. Trong lúc này, ngươi ta tạm thời hóa thù thành bạn, ai cũng không thể tính kế ai, ngươi có thể làm được không?

- Làm không được!

Tô Triệt trực tiếp trả lời:

- Ta căn bản không có hứng thú này, ngươi nếu không dự định cùng ta động thủ, vậy liền đi đường của ngươi, không nên mặt dày mày dạn theo ta.

- Nghĩ thật tốt.

Tuyết Ngọc nhẹ nhàng trợn mắt liếc nhìn, ôn nhu nói rằng:

- Trừ phi ngươi nguyện ý để tòa pháp bảo kia, còn có muội muội của ta, tất cả đều trả lại cho ta, bằng không, từ nay về sau trong mười vạn năm, ngươi cũng đừng nghĩ thoátkhỏi ta. A đúng rồi, ta nói mười vạn năm, là từ hôm nay mới bắt đầu tính toán, một đoạn thời gian trước, cũng không tính.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3