Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Quyển 1 - Chương 69
Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 1 - Chương 69: Phản ứng khắp nơi
gacsach.com
Trong phòng im ắng, Hàn Hàn ngồi trên xe ngựa hồi lâu, tuy trên xe ngựa có đệm lót rất dày bằng gấm, nhưng vẫn có thể cảm thấy xóc nảy như cũ, hai canh giờ cứ xóc nảy liên tục, đã sớm cực kì mệt mỏi.
Sau khi hạ nhân mang thức ăn qua, ăn đơn giản một chút, rửa mặt xong thì tranh thủ thời gian ôm chặt tiểu hồ ly lên giường đi ngủ. Áo ngủ bằng gấm, tất cả đồ trên giường đều là mới, chăn được làm từ loại gấm tốt nhất sờ vào vừa mềm mại lại thoải mái, Hàn Hàn thỏa mãn lăn một cái ở trên giường, ôm tiểu hồ ly ngủ thật say.
Vì vậy, khi Mộ Dung Ý tiến vào nàng không có một tý cảm giác nào.
Tiểu hồ ly ru rú trong lòng Hàn Hàn, nghe được động tĩnh lỗ tai động động, không có cảm giác nguy hiểm, nghiêng đầu, tiếp tục ngủ. Tuy biết đối phương không tỉnh lại Mộ Dung Ý vẫn không nhịn được khống chế hô hấp, cố gắng bước chân thật khẽ đi tới.
Không cần đốt đèn, hắn vẫn có thể nhìn thấy một đống nho nhỏ trên giường kia.
Trước kia khi độc của hắn phát tán biến thành tiểu hài tử không cảm thấy, hiện tại xem ra, tiểu nha đầu này vẫn còn nhỏ một ít so với trong trí nhớ của hắn. Nhưng chính là thân thể nhỏ xinh như vậy, khiến hắn lần đầu tiên trong đời cảm nhận được ấm áp thuần khiết, vì bảo vệ phần ấm áp này, hắn có thể dùng cả thiên hạ để đổi.
Điều chỉnh hô hấp, cố gắng để mình bình tĩnh một chút, cởi áo khoác ra thuận tay đặt trên ghế bên cạnh, từ từ đi qua, dung nhan của tiểu nha đầu trước mắt càng hiện ra rõ ràng, khóe môi từ từ lộ ra cười, nhưng rất nhanh, ý cười ngưng lại, ánh mắt lãnh mị rơi vào đống lông lá xù xì chôn ở trong ngực Hàn Hàn.
Mày kiếm anh tuấn hơi hơi nhíu lên: Đó là cái gì? Nửa tháng không gặp, khi nào thì tiểu nha đầu này có thói quen ôm đồ đi ngủ rồi hả? Ngón tay thon dài nắm lấy tiểu hồ ly dần dần kéo ra bên ngoài, lộ ra một tiểu hồ ly.
"Chi chi", Ngươi là ai, buông ra! Tiểu hồ ly quơ móng vuốt kêu lên. Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý nheo lại, ánh mắt cảnh cáo liếc qua, tiểu hồ ly lập tức ngậm miệng, con ngươi đen láy co rụt lại: Khí tức nam nhân này quá khủng bố!
Cảm giác được thứ mềm mại trong lòng muốn chạy đi, Hàn Hàn mơ màng đưa tay bắt bắt lấy cái đuôi của tiểu hồ ly, động miệng nói:
"Tiểu Phong Phong, ngươi muốn đi đâu?"
"Tiểu Phong phong?" Con ngươi hẹp dài lãnh mị của Mộ Dung Ý lập tức bộc phát ra lạnh lẽo cực hạn bắn về phía tiểu hồ ly trong tay, một tay xách tiểu hồ ly lên đưa đến trước mắt, "Nàng gọi ngươi là Tiểu Phong phong?" Mày kiếm anh tuấn càng chau lại, vài ngày không thấy, là gan con nhóc này càng lớn, lại dám đặt tên hắn trên người một con súc sinh!
"Chi chi" Tiểu hồ ly vội vàng lắc đầu, thân là linh hồ, cảm giác với khí tức của toàn bộ sinh vật đều cực kỳ nhanh nhạy, nhất là trước mắt nam nhân khủng bố này, khí tức băng lãnh thị huyết toàn thân khiến nó cảm thấy nếu nó dám gật đầu thì chính là không muốn não đại của mình nữa rồi.
Nghe thấy tiếng kêu của tiểu hồ ly, Hàn Hàn từ từ tỉnh lại: "Tiểu Phong Phong?" Mộ Dung Ý nhanh tay điểm huyệt ngủ của nàng, đầu Hàn Hàn trầm xuống, tiếp tục ngủ.
Làm xong những thứ này, Mộ Dung Ý nhìn tiểu hồ ly trong tay một cái, khí tức lãnh mị lại tràn đầy, vung tay lên, mở cửa sổ ra, tiểu hồ ly bị văng ra theo quỹ đạo đường pa-ra-bôn, nếu súc sinh này không phải là do tiểu nha đầu mang đến, hắn tuyệt đối sẽ lột da nó làm cổ áo.
Đôi chân thon dài chân nhẹ nhàng xoải bước đến giường, thân thể thuận thế nằm xuống, một tay ôm chầm eo mảnh khảnh của Hàn Hàn ôm vào trong lòng. Thân thể mảnh khảnh quá mức ru rú trong lòng hắn, cảm giác giống như ôm một đại hài tử vậy, lông mi Mộ Dung Ý vặn vặn, thân thể gầy gò như vậy, phải bồi bổ thật tốt mới được, ừm, ngày mai để Mộc Phong xem xét cho nàng kĩ càng.
Hương thơm ấm áp quen thuộc kéo tới, mí mắt Mộ Dung Ý nhắm lại, rất nhanh đã ngủ. Từ sau khi trở về vương phủ, đây là lần đầu tiên có thể ngủ say và thỏa mãn như vậy.
Đối lập với nơi yên tĩnh ấm áp này, ở kinh thành khó ngủ cả đêm.
Bên trong phủ Thái Phó.
"Ngươi nói cái gì? Vương gia mà lại đón đầu bếp nữ vào phủ?" Trần Y Nhân buồn bực vung tay lên, một bộ đồ sứ quý báu rơi trên đất, vỡ thành một mảnh.
Da đầu tiểu nha hoàn phía dưới căng thẳng: "Vâng, nghe nói sau khi Vương gia ở tửu lâu Như Ý nếm qua một lần, rất tán thưởng những đồ ăn mới này, cố ý đến trấn Trăm Thước mời nữ đầu bếp kia làm đầu bếp nữ riêng trong phủ."
"Nói hưu nói vượn, làm sao Vương gia có thể vì ham mê ăn uống lại nghênh đón một đầu bếp vào phủ! Ngươi cũng dám nói dối người khác, khua môi múa mép, quả thực vô liêm sỉ! Người tới, kéo nàng xuống vả miệng cho ta!" Trần Y Nhân trừng mắt hạnh giận dữ nói.
"Tiểu thư, nô tỳ không có, lời nô tỳ nói đều là sự thật!" Tiểu nha hoàn sợ tới mức lạnh run, vội vàng dập đầu,
"Bọn sai vặt phía dưới đều truyền đi như vậy, nói đầu bếp nữ này ngồi kiệu đi vào từ cửa chính."
"Vẫn còn không kéo xuống." Bội Nhi nhíu mày, ánh mắt nhìn sang nhóm người, không thấy tiểu thư đang rất tức giận sao! Lập tức có hai bà tử đi lên kéo tiểu nha hoàn này xuống.
"Ngồi kiệu đi vào cửa chính?" Giọng nói Trần Y Nhân bỗng nhiên cất cao, trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn,
"Ngươi nói rõ ràng cho bản tiểu thư, chuyện tới cùng là như thế nào? Nếu dám có một câu nói dối, ta đập nát miệng của ngươi, bán đến kĩ viện hạ đẳng nhất!" Nghe thấy Trần Y Nhân vẫn còn hỏi tiếp, hai bà tử lập tức dừng chân lại, kéo tiểu nha hoàn trở về. Lúc này tiểu nha hoàn hình như đã bị dọa đến u mê, nàng chỉ là mua tin tức từ gã sai vặt bên trong phủ, nhớ đến tiểu thư luôn luôn nhớ đến Nhiếp Chính vương gia, hôm nay nghe được tin tức này cho tiểu thư biết, nói không chừng tiểu thư có thể nhìn nàng một lần, nâng lên cấp bậc của mình.
Nhưng ai lại nghĩ tới, cấp bậc không được nâng lên mà mạng nhỏ cũng mất luôn, vừa sợ vừa hối hận, vội vàng nói hết tới tin tức mình nghe được ra.
"Ta không tin, không có khả năng! Cửa chính của vương phủ ngay cả hoàng thượng cũng phải dừng lại hạ kiệu đi vào, một tiểu thôn cô như nàng ta, dựa vào cái gì mà ngồi kiệu đi vào! Đi cửa bên thì đã cất nhắc nàng! Dám lừa gạt bản tiểu thư, kéo tiện tì xuống đánh chết cho ta!" Một cốc trà rơi xuống, Trần Y Nhân đứng lên hung hăng đạp vào ngực tiểu nha hoàn một cước. Thân thể tiểu nha hoàn lảo đảo một cái, bị hai bà tử bắt được cánh tay, che miệng kéo xuống.
"Ta không tin, nhất định là tiện tì kia bịa ra ta, làm sao Vương gia có thể nghênh đón một tiểu thôn cô vào phủ, không được, ngày mai ta muốn đích thân đi xem!" Đi lại hai vòng, Trần Y Nhân nắm chặt khăn kinh sợ không thôi.
"Có cái gì không thể tin, hiện tại chỉ sợ toàn bộ kinh thành biết rõ, nữ đầu bếp kia là do quản sự ở Nhiếp Chính vương phủ tự mình đón về, chậc chậc,... Cũng chỉ một mình ngươi tự lừa mình dối người ở trong này thôi!" Một giọng nam thanh thúy truyền đến từ bên ngoài, Trần Y Nhân càng tức giận, hung tợn trừng nam tử đang đi tới: "Người nào cho ngươi vào, ngươi đi ra ngoài cho ta!"
"Chậc chậc, tỷ tưởng ta thích vào đây lắm sao? Ta chỉ là nghĩ mặc dù ngươi không được tốt, nhưng dù gì cũng là Nhị tỷ của ta, làm đệ đệ như ta, nghe được tin tức này tất nhiên muốn báo cho ngươi biết, không nghĩ tới có người nói trước, xem ra ngươi rất quan tâm đến Nhiếp Chính Vương nha." Ánh mắt Trần Tử Ngọc nhìn qua mảnh sứ vỡ trong phòng, không che dấu vui sướng khi người gặp họa trong mắt một chút nào.
"Phi, chỉ tự dán vàng lên mặt mình, ta mới không có người đệ đệ như ngươi, ngươi cũng chỉ là..." Trần Y Nhân lửa giận càng tăng vọt, trừng mắt hạnh nhìn Trần Tử Ngọc, hận không thể nhào đi lên cắn hắn một ngụm, nói được một nửa, đã bị một giọng nữ cắt ngang:
"Hắn cũng chỉ là cái gì?" Mặt Trần Y Nhân biến đổi, thấy ngoài cửa có một nữ tử trung niêm đoan trang phú quý tầm bốn mươi tuổi đang đi tới.
"Nương, sao người lại đến đây?" Trần Y Nhân tuy ương ngạnh, nhưng đối với mẫu thân của mình lại cực kỳ e sợ, sắc mặt thay đổi mấy lần, đi lên muốn đỡ nữ tử này. Trung niên nữ tử, cũng là mẫu thân của Trần Y Nhân Tôn phu nhân cũng không cự tuyệt, khoát lên cánh tay lên trên tay Trần Y Nhân, một tay chỉ qua:
"Ngươi nha, một chút dáng vẻ làm tỷ tỷ cũng không có, có tỷ tỷ nói đệ đệ như vậy sao?"
"Nhị tỷ ngay cả một điểm cũng không tốt như đại tỷ, nào có ai làm tỷ tỷ như vậy, cả ngày chỉ biết đánh chửi, ta là đệ đệ của nàng, cũng không phải nô tài của nàng." Trần Tử Ngọc lộ ra nét mặt vui sướng khi người gặp họa, bất mãn cáo trạng.
Tôn phu nhân trừng mắt nhìn hắn: "Y Nhân không có dáng vẻ làm tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi có dáng vẻ làm đệ đệ sao? Đừng cho là ta không biết những cái cong cong quẹo quẹo này của ngươi. Buổi tối không ngủ được, ngươi chạy đến nơi này làm cái gì?"
"Ta đâu có cong cong quẹo quẹo!" Trần Tử Ngọc càng bất mãn, "Ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở nàng Vương gia đón một đầu bếp nữ vào phủ, ai ngờ nàng không thấy được lòng tốt của ta!"
"Giả bộ tốt bụng, cái gì mà tốt bụng nhắc nhở, rõ ràng ngươi vui sướng khi người gặp họa thì có." Trần Y Nhân tức giận đỏ bừng mặt.
"Mặc kệ là tốt bụng nhắc nhở, hay vui sướng khi người gặp họa, sự tình của nữ nhân, một nam tử như ngươi tham gia làm cái gì, còn không nhanh đi về ngủ!" Tôn phu nhân khiển trách một tiếng, không vui nhìn Trần Tử Ngọc.
"Ngủ thì ngủ, tỉnh ngủ thì sẽ đi tìm Tiểu Đào Hồng của ta, hừ, vừa ôn nhu vừa dễ chịu, về sau để bảo ta tham gia những chuyện như thế này ta cũng không thèm tham gia!" Đầu Trần Tử Ngọc quay ngoắt đi ra ngoài.
"Phi, không có tiền đồ!" Trần Y Nhân lộ ra vẻ mặt xem thường.
"Hắn không có tiền đồ thì ngươi có tiền đồ hả?" Tôn phu nhân trừng mắt nhìn nàng.
"Nương, người khác thật sự là đồn quá thôi, một cái đầu bếp nữ như nàng, dựa vào cái gì mà đi từ cửa chính vào." Trần Y Nhân ôm cánh tay Tôn phu nhân cánh tay, trong lòng cực kì ủy khuất.
"Ngươi cũng biết nàng là đầu bếp nữ?" Tôn phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép điểm điểm cái trán của nàng, "Mặc kệ nàng từ đi vào từ nơi nào, cũng chỉ là hạ nhân, hiện tại Vương gia ăn đồ ăn do làm nàng, đánh giá cao liếc nhìn nàng một cái, chờ ngày nào đó ăn ngấy, còn nhớ được nàng là ai sao? Về sau ngươi gả vào vương phủ thì phải làm chủ tử đoan trang, nàng dù có mặt mũi nhưng có thể bước qua ngươi không? Hơn nữa, Vương gia quyền cao chức trọng, ngày sau nữ nhân trong nhà nhất định không thể thiếu, chỉ vì một cái đầu bếp nữ mà ngươi cứ không trầm ổn như vậy, thì làm sao đối phó với những nữ nhân của hắn? Lời của ta ngươi phải cẩn thận ngẫm lại, hai ngày này không cho phép ra phủ, suy nghĩ cẩn thận lại đi." Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Trần Y Nhân, đứng dậy đi luôn.
Vừa rồi Trần Y Nhân cũng là bị ghen tị làm váng đầu, hiện tại được chính mẫu thân của mình chỉ ra cũng lập tức hiểu được, nhất thời đắc ý, mặc kệ nói như thế nào thì nàng mới là chủ tử, cô ta chỉ là nô tài, chủ tử trừng trị nô tài là chuyện thường tình, cũng không tin Vương gia vì một nô tài còn có thể vứt đi mặt mũi vị hôn thê của chính hắn! Trong ngự thư phòng Hoàng đế
Thần quốc Hoàng Bộ Thần Minh toàn thân mặc long bào ngồi ở sau long án, phía trước long án có một người bịt mặt mặc đồ đen đang quỳ.
"Ngươi nói Mộ Dung Ý đón một nữ nhân vào phủ? Ngồi kiệu tiến vào từ cửa chính?" Ánh mắt Hoàng Bộ Thần Minh sâu xa nhìn hắc y nhân trước mặt hỏi.
"Vâng, thuộc hạ nhận được tin tức, quản sự bên trong nhiếp chính vương phủ ba ngày trước đã tự mình đi trấn Trăm Thước đón về, khắc thứ nhất giờ Tuất hôm nay đã vào vương phủ. Nữ tử tên là Mạc Hàn Hàn, năm nay mười bốn tuổi, nguyên nhân là do nhiếp chính vương sau khi món ăn nàng nghiên cức chế tạo, cực kì tán thưởng, vì vậy sai người đón nàng vào phủ làm đầu bếp nữ riêng." Hắc y nhân bẩm báo chính xác tin tức điều tra được.
Đầu bếp nữ riêng?
Ánh mắt Hoàng Bộ Thần Minh nheo lại, Mộ Dung Ý tuy không ham mê ăn uống, nhưng bất cứ chuyện gì đều muốn tốt nhất, nếu nói vì nhìn trúng tay nghề của người kia mà đón nàng vào phủ, cũng như không có gì, nhưng là từ đại môn đi vào...
Nhớ lại chính mình tiến vào nhiếp chính vương phủ vẫn phải hạ kiệu, gương mặt tuấn tú của Hoàng Bộ Thần Minh lập tức trầm xuống, đây chính là nói đường đường là hoàng đế Thần quốc còn không bằng một đầu bếp nữ hắn nhìn trúng sao?
Quả thực buồn cười! Tức giận càng thêm tức giận, nhưng vì vậy mà chất vấn nhiếp chính vương, hắn còn không đảm đương được.
Vẫy vẫy tay: "Điều tra tư liệu về đầu bếp nữ kia tường tận một lần."
"Vâng.” Hắc y nhân đáp lại một tiếng, thân hình khẽ nhúc nhích, biến mất ở trong đại điện. Khi hắc y nhân đi rồi, rốt cục Hoàng Bộ Thần Minh không nhịn được gạt long án giấy bút rơi trên đất, 00 trong đôi mắt xẹt qua tia cực kì căm hận, Mộ Dung Ý, sớm muộn gì cũng có một ngày, trẫm khiến ngươi bầm thây vạn đoạn!
Gia tộc Lâm thị.
Lâm Vũ Dương nhìn sổ sách trong tay, khuôn mặt tinh xảo ôn hòa xẹt qua một tia mệt mỏi. Sau khi từ trấn Trăm Thước, hắn liền xử lý... cục diện rối rắm này. Vì đối phương cố ý hạ giá, khiến khách hàng của cửa tiệm Lâm gia rời đi hăng loạt, đó là chưa nói cũng đã ép giá tiền cực thấp xuống nhưng vẫn không duy trì được vốn. Hắn biết cửa hàng của đối phương có chỗ dựa vững chắc là nhiếp chính vương quyền thế che trời, nhưng bời vì biết, nên mới không dám đánh trả, cũng không dám có động tác gì lớn, chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp giảm bớt tổn thất, vì buộc lòng phải làm vậy, hắn vẫn không muốn trở mặt với nhiếp chính vương, tự tạo cho chính mình một địch nhân cường đại như vậy.
Xoa xoa đầu, hắn thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với nhiếp chính vương, khiến đối phương không tiếc tự tổn thất nhằm vào hắn như vậy. Đúng vậy, nhằm vào hắn. Hắn không ngốc, ngược lại còn thông minh hơn người khác một chút.
Từ nhóm tơ lục đầu tiên gặp phải chuyện không may, hắn đã biết đối phương nhằm vào hắn. Bởi vì, những loại tơ lụa hạ giá kia đều được bán vào trong cung, cả kinh thành trừ cửa hiệu lâu đời Lâm thị tơ lụa trang của bọn họ ra và hạ tơ lụa trang của thủ hạ nhiếp chính vương có loại vải dệt này thì những cửa hàng nhỏ khác đều không có.
"Công tử, công tử..." Minh Kim thở phì phò chạy vào từ bên ngoài.
"Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ như vậy?" Nét mặt ôn hòa của Lâm Vũ Dương xẹt qua tia không vui.
"Ách" Minh Kim rụt cổ lại, giọng nói chợt nhỏ lại,
"Công tử, cái người Mạc Hàn Hàn kia vào kinh rồi."
"Vào kinh?" Khuôn mặt Lâm Vũ Dương nhăn lại,
"Nàng vào kinh làm cái gì?" Chẳng lẽ ở kinh thành có người nhanh hơn hắn một bước hợp tác với Mạc Hàn Hàn rồi?
"Không phải nàng muốn vào kinh, là nhiếp chính vương phái người đón nàng vào kinh nhập phủ."
"Nhiếp chính vương đón nàng nhập phủ làm cái gì?"Lâm Vũ Dương sửng sốt nhìn Minh Kim.
"Nghe nói là làm đầu bếp nữ riêng." Minh Kim thuật lại tin mình nghe được một lần.
Ngầm hỏi Như Ý tửu lâu về chuyện của Hàn Hàn cũng không có che giấu, cho nên lúc ăn cơm ở tửu lâu hỏi nên muốn biết tin tức cũng không khó. Nghe Minh Kim nói xong, trong lòng Lâm Vũ Dương khẽ động, hắn biết một người trong nhóm người Thượng Vị Giả, mỗi người đều có dục vọng chiếm hữu rất cao, không cho phép thứ gì mình nhìn trúng bị người khác tranh chấp, còn có lắm kẻ dù nhìn chán khắp nơi rồi, dù bị đập bể cũng không cho người khác.
Chẳng lẽ nhiếp chính vương cũng là người như vậy? Giống như khi đó tại trấn Trăm Thước trấn, khi hắn tính kế Mạc Hàn Hàn thì ngày hôm sau tơ lụa trang đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ, những thứ tai bay vạ gió này có quan hệ với Mạc Hàn Hàn? Vặn vặn lông mày, đúng là nhiếp chính vương có quan hệ với Mạc Hàn Hàn nhưng không nhất thiết vì thế mà đối phó với hắn chứ? Mặc dù hắn thông minh, cũng nghĩ không thông vấn đề trong đó, khuôn mặt ôn hòa trầm trầm, xem ra, hắn không nên tiếp xúc nhiều với Mạc Hàn Hàn rồi.
Bên trong Tiếu phủ Gương mặt tròn tròn của Tiếu Nguyên Bồi khổ sở nhìn một đống đồ ăn tinh xảo trên bàn, không có chút khẩu vị nào.
"Bồi Bồi à, ngươi ăn nhiều một chút, không ăn cơm như thế thì làm sao được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi kia đều gầy đi rồi." Tiếu lão phu nhân lấy đũa gắp thức ăn để vào trong bát Tiếu Nguyên Bồi.
"Không cần gọi ta là Bồi Bồi, nghe qua giống phi phi vậy*." Tiếu Nguyên Bồi nhăn mặt nhăn mũi, bất mãn kháng nghị, "Bà nội, nội phải ghét bỏ ta bao nhiêu, mới có thể đặt tên ta như này."
(*)‘Bồi bồi’ [péi péi] gần giống với ‘phi phi’ [pēi pēi]
"Nói bậy, ngươi là cháu trai bảo bối của ta, làm sao bà nội có thể ghét bỏ ngươi, đừng để cho bà nội nhiều lời ăn khẩn trương đi!" Tiếu lão phu nhân cười mắng một câu, muốn theo dõi hắn ăn hết mới bỏ qua.
Nhìn cà trong bát, Tiếu Nguyên Bồi nhíu mi, nhớ tới món cà Hàn Hàn làm, gắp lấy bỏ vào trong miệng, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống.
"Như thế nào, hương vị của cà này vẫn được chứ, đây là bà nội sai người nhờ đầu bếp trong tửu lâu Như Ý làm đó." Tiếu lão phu nhân cẩn thận nhìn Tiếu Nguyên Bồi hỏi.
"Không thể ăn, không làm ngon như Hàn Hàn." Tiếu Nguyên Bồi lắc đầu, trong mắt ghét bỏ.
" Đại đầu bết trong kinh thành nấu ăn còn không bằng một thôn cô làm?" Tiếu lão phu nhân không tin,
"Ngươi bị đánh mưu ma chước quỷ rồi, bà nội nói cho ngươi biết lần này ngươi ngoan ngoãn ngây ngốc ở nhà cho ta, ngoại trừ kinh thành, thì không thể đi nơi khác!" Lần trước nghe nói có người hại cháu trai bảo bối của nàng, nàng sợ gần chết, nửa đêm kéo Tiếu lão gia sai người kéo cháu trai bảo bối trở về, cũng không dám buông thả.
"Thật sự không làm ngon như Hàn Hàn, bà nội ta không lừa ngươi." Vẻ mặt Tiếu Nguyên Bồi đau khổ, cũng biết trước đây mình đã khoa chương quá nhiều, làm hại bà nội cũng không tin.
"Hay bà nội bảo người mang thôn cô kia vào phủ nấu cơm cho ngươi!"
"Không được, nàng không phải nô tài của người khác, một cô nương làm sao có thể tùy tiện tiến vào trong phủ của người khác, tin tức này truyền đi thì về sao làm sao nàng tiếp xúc với mọi người được." Tiếu Nguyên Bồi lập tức cự tuyệt.
"Trước kia sao không thấy ngươi chăm sóc người khác như vậy, hừ, lừa gạt bà nội, bà nội không tin!"
"Những đầu bếp trước kia đều là nam, Hàn Hàn là nữ, đương nhiên khác nhau!"
"Bà nội mặc kệ, hoặc bà nội cho người đón tới đây, hoặc ngươi ngoan ngoãn ngây ngốc ở kinh thành nơi nào cũng không cho đi, tuyệt thực cũng vô dụng thôi!" Tiếu lão phu nhân hạ xuống lời nói ngoan đọc, được nha hoàn đỡ run rẩy đi tới.
Tiếu Nguyên Bồi buồn bực đẩy bát cơm ra: "Bà nội, ta thật sự không lừa ngươi!"
"Công tử, công tử" Đông Thanh nhanh như chớp từ bên ngoài chạy vào.
"Làm sao vậy?" Tiếu Nguyên Bồi liếc nhìn hắn một cái, rầu rĩ không vui.
"Nô tài vừa rồi ở trên đường nhìn thấy Mạc cô nương vào kinh rồi."
"Thật sự? Ở đâu? Mau mang ta đi?" Ánh mắt tròn tròn của Tiếu Nguyên Bồi lập tức sáng rọi kinh ngoài, đứng lên mặc ngoại bào vào.
"Ai ai, công tử, ngươi đi đâu, nàng hiện tại đang ở vương phủ đó!"Đông Thanh vội vàng đuổi theo sau kêu.
"Vương phủ?" Tiếu Nguyên Bồi lập tức dừng chân, quay đầu nhìn Đông Thanh,
"Nàng đi vương phủ nào, đi vương phủ làm cái gì?"
"Nhiếp chính vương phủ" Đông Thanh thở một hơn, may mà hắn đủ tỉnh táo, thấy công tử dừng lại, cũng nhanh chân dừng lại, nếu không đụng vào công tử thì thảm rồi.