Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Quyển 2 - Chương 09-2

Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 2 - Chương 9-2: Chúng nữ đấu khẩu (2)
gacsach.com

Lúc này tiểu hồ ly đã chậm lại, thấy mọi người đều nhìn nó, đầu hồ ly co lại, "Chi chi" kêu hai tiếng, ta cũng không phải cố ý, làm gì mà nhìn ta.

Nhìn nét mặt tiểu hồ ly, Hàn Hàn cũng biết Tình Không trúng độc tám phần không thoát được quan hệ với tiểu hồ ly, tức giận điểm một cái lên mũi tiểu hồ ly: "Dù ngươi vì giúp ta, cũng không thể tùy tiện làm tổn thương Tình Không chứ, thiệt thòi nàng vẫn ôm ngươi! Ngươi có thể giải độc không?"

Tiểu hồ ly do dự nhìn Hàn Hàn một cái, thấy bộ mặt nghiêm túc của Hàn Hàn, rúc hồ ly đầu gật đầu một cái.

Thật sự có thể hiểu? Trong mắt Hàn Hàn xẹt qua tia ngạc nhiên mừng rỡ, vội ôm tiểu hồ ly đi tới bên cạnh Tình Không: "Nhanh giải độc!"

Tiểu hồ ly do dự nhìn chung quanh một chút, Hàn Hàn im lặng: "Các ngươi có thể quay đầu đi hay không?" May nhờ ngây ngô với vật nhỏ này mấy ngày, có thể hiểu ý tứ của tiểu hồ ly này, nếu không ai sẽ nghĩ tới một con hồ ly còn có nhiều tâm kế như vậy, giải độc cũng đề phòng không để người ta thấy.

Bích Tiêu Ám Nhất nghe vậy vội vàng xoay đầu đi.

Tiểu hồ ly lại giương mắt nhìn Mộ Dung Ý một chút.

Hàn Hàn vừa muốn nói chuyện, ánh mắt lãnh mị của Mộ Dung Ý xẹt qua tiểu hồ ly: "Giải độc!" Giọng nói trầm thấp không có nửa câu nói nhảm, đầu tiểu hồ ly lại co rụt lại, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi liếm vết thương trên tay Tình Không. Hu hu, đầu nó vừa rồi mới bị cô giật, vậy mà lại muốn công kích cái người xấu kinh khủng này, quả nhiên hiện tại ngã đến cái mông hồ ly vẫn còn đau!

Theo liếm láp của tiểu hồ ly, vết thương lại dần dần mất máu đen, sưng phông trên cánh tay cũng nhanh chóng xẹp xuống, không bao lâu, vết thương đã cầm máu, tiểu hồ ly nghiêng đầu sang chỗ khác nhỏ ra hai ngụm nước miếng trên mặt đất, phi phi, máu độc của nữ nhân này thật là khó Uống...uố...ng!

Nhổ xong rồi, chân sau đạp một cái, chạy đến trong ngực Hàn Hàn điều chỉnh một chút tư thế.

"Được rồi?" Hàn Hàn kinh ngạc sờ sờ đầu tiểu hồ ly, không thể tưởng tượng nổi nhìn cánh tay của Tình Không đã khôi phục như trước, đây cũng quá nhanh rồi, quả cầu trong ngực nàng tự đắc.

"Chi chi." Đương nhiên được rồi, không nhìn thấy vết thương không chảy máu nữa sao?

Nghe được tiếng nói, Bích Tiêu lập tức không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy cánh tay Tình Không quả nhiên tiêu sưng, nhất thời cực kỳ mừng rỡ: "Tạ Mạc cô nương để tiểu hồ ly giải độc cho Tình Không."

Ám Nhất cũng không thể tưởng tượng nỏi há to mồm: "Mạc cô nương cái tiểu hồ ly này là cái giống gì, thần kỳ như vậy chứ?" Hỏi thăm được giống gì rồi, mình cũng đi mua một con.

"Các ngươi đi ra ngoài." Mộ Dung Ý phất tay một cái, cắt đứt tiếp tục truy vấn của Ám Nhất.

Tình Không chậm rãi tỉnh lại, sờ sờ đầu có chút hôn mê, buồn bực nhìn về phía Bích Tiêu: "Mới vừa rồi ta ngủ thiếp đi hả?"

Bích Tiêu há hốc mồm: "Chúng ta đi ra ngoài nói." Đỡ Tình Không hành lễ rồi đi ra bên ngoài.

"Chuyện ngày hôm nay không được truyền đi." Con ngươi Mộ Dung Ý trầm trầm, hơi thở lạnh thấu xương ngay lập tức tràn ra ngoài.

"Dạ." Ba người Ám Nhất rét lạnh, vội cúi đầu dạ một tiếng, yên lặng lui ra ngoài.

Bước chân Hàn Hàn vừa động, cũng muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại!" Lạnh lùng cất giọng đáp, Hàn Hàn cứng đờ, tức giận nhìn về phía Mộ Dung Ý, "Vương Gia không phải ra lệnh cho chúng ta đi ra ngoài sao?" Khi dễ tiểu hồ ly của mình còn lấy quyền đè người, Vương Gia thì giỏi lắm sao?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên của Hàn Hàn Mộ Dung Ý không khỏi nhức đầu, tiểu nha đầu này sẽ không thật sự coi con súc sinh hồng mao này thành mình mà nuôi dưỡng đó chứ? Hắn chỉ hạ bản năng xuống một lần, tiểu nha đầu này thật sự lại tức giận!

Vốn còn muốn nghiên cứu một chút tiểu hồ ly này thật tốt, bây giờ nhìn lại, vẫn là để hôm nào thôi.

Ngoắc ngoắc tay: "Không phải ngươi đói sao, đến dùng cơm."

Thấy Nhiếp Chính vương chủ động hạ mặt xuống nói chuyện, Hàn Hàn cũng chuyển biến lại, ôm tiểu hồ ly đi hai bước đến bên cạnh bàn : "Ta phục vụ ngươi dùng cơm."

"Không cần, ngồi xuống ăn chung." Khóe mắt liếc thấy vết đỏ bên gò má của Hàn Hàn vẫn như cũ, đưa tay móc ra một cái bình nhỏ từ trong lòng ngực, "Bôi lên mặt, giúp lưu thông máu."

Lưu thông máu ư? Hàn Hàn nghi ngờ mở nắp bình ra ngửi, một mùi thơm ngát Tuyết Liên nhàn nhạt xông vào mũi, mắt lập tức sáng lên, Thiên Sơn tuyết liên tinh khiết thiên nhiên, quả nhiên là đồ tốt!

"Chi chi." Mắt tiểu hồ ly cũng sáng lên, lay móng vuốt vươn lỗ mũi lại gần miệng bình, dáng vẻ hưng phấn như muốn mang ra ngoài ăn hết cao Tuyết Liên bên trong.

"Cái này không thể ăn." Hàn Hàn đậy kín nắp bình lại, gắp một miếng Gà uy xé từ trên bàn tới đây, "Ngươi ăn cái này."

Cho ăn xong rồi, đột nhiên nhớ tới, bên cạnh mình còn có một Nhiếp Chính vương đang ngồi, trong phủ có yêu cầu, chủ tử không hạ mệnh lệnh, người làm không có tư cách động đũa, mới vừa rồi mình làm như vậy, tự nhiên đã quên rồi!

Nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên gương mặt Mộ Dung Ý đã tối đi, tiểu nha đầu này nhìn hồng mao súc sinh kia, quả nhiên còn để ý hơn nhìn mình.

Hàn Hàn lúng túng cười lấy lòng cười: "Cái đó, Vương Gia, ngươi ăn cái gì, ta gắp giúp ngươi..."

**

Thấy Nhiếp Chính vương vào Lâm Giang lâu, lúc này người quỳ dưới đất mới nhẹ một hơi, từ từ đứng lên làm việc của mình.

Mộ Dung Tường bị đánh một cái tát, lúc này chỉ cảm thấy đau đớn hàm răng cũng giãn ra, nhất thời không có tâm tình quan sát biểu diễn trâm hoa, dẫn theo gã sai vặt lập tức trở về phủ.

Trần Thu Thủy nhu nhược yếu ớt đứng lên, nha hoàn cận thân Vân nhi thấy thế vội vàng đi tới đở một cái, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài mới vừa rồi hù chết nô tỳ rồi, nhị tiểu thư cũng không gần gũi với ngài, ngài tội gì vì nàng mà đắc tội với Vương Gia chứ, ngộ nhỡ Vương Gia nổi giận liên lụy tới người thì phải làm như thế nào?"

"Ngươi thì biết cái gì?" Trần Thu Thủy lườm một cái, thấy có người đi tới lập tức dừng lại, không nói thêm lời.

Nàng bênh tên ngu xuẩn Trần Y Nhân kia, một mặt là vì tổ phụ, một mặt khác là dù sao Trần Y Nhân cũng là muội muội của mình, nhiều người nhìn như vậy nếu như mình không vì nàng mà nói chuyện, ngày hôm sau sẽ có lời đồn đại lưu truyền tới, điểm quan trọng nhất, nếu như tất cả mọi người đều sợ hãi Nhiếp Chính vương, mình có tình biểu hiện trái lại người khác, lại có tình có nghĩa, tự nhiên Vương Gia sẽ chú ý tới mình, đến lúc đó, mình lại dùng chút thủ đoạn, vị trí Nhiếp Chính vương phi này còn có thể chạy sao?

"Tên tiểu nha đầu kia chính là nữ đầu bếp như lời đồn sao, dáng dấp gầy teo nho nhỏ, làm sao Vương Gia có thể nhìn trúng nàng ta chứ?" Cháu gái của Hữu Thừa Tướng Lưu Như Nguyệt không hiểu hỏi người chung quanh, nàng cũng do nghe tin tức nên chạy tới, nhưng lúc tới chuyện đã kết thúc rồi, nàng cũng chỉ thấy Mộ Dung Ý kéo tay Hàn Hàn tiến vào Lâm Giang lâu.

"Nhìn dáng dấp thì đúng vậy, trừ nàng, Vương Gia còn thân cận với nữ nhân nào khác?" Trả lời nàng là người mặc váy thất thải linh đang (váy bảy màu có đính chuông) Hoàng Bộ Chân.

Hoàng Bộ Chân là dòng chính nữ của đương kim hoàng thúc Vĩnh Thân Vương, kim chi ngọc diệp chân chân chính chính.

Không ngờ Hoàng Bộ Chân cũng tới, Lưu Như Nguyệt vội vàng hành lễ: "Bái Kiến Chân Quận chúa."

"Ừ, đứng lên đi." Hoàng Bộ Chân phất tay một cái, nhìn về phía Mộ Dung Tiên cùng đi tới, "Tiên nhi, ta đoán không sai chứ?"

"Cũng chỉ là tiện tỳ, chỉ có bàn tay làm ra thức ăn ngon, lại được đại ca coi như bảo bối mà sủng ái, dung mạo cũng bình thường, thật sự coi mình là cái kim của quý nhân!" Nhắc tới Hàn Hàn, mặt Mộ Dung Tiên đầy chán ghét, cho tới bây giờ đại ca không sủng ái nàng như thế đâu, tại sao lại có vẻ mặt ôn hoà với một dân đen như thế!

"Có thể để Vương Gia đối đãi khác biệt như thế, tất nhiên nữ đầu bếp này cũng có chỗ độc đáo của nàng ta rồi." Trần Thu Thủy chen miệng.

"Cái gì mà chỗ độc đáo, cũng chỉ là một chút thủ đoạn xấu xa của người nghèo thôi!" Mộ Dung Tiên càng thêm phẫn hận, đầy mắt khinh bỉ khinh thường.

"Tiên nhi." Tằng Lăng Nhi lặng lẽ đưa tay kéo kéo y phục Mộ Dung Tiên, sử dụng ánh mắt ý bảo không nên nói thêm gì nữa.

"Sợ cái gì, chỉ là một tiện tỳ, chẳng lẽ bản cô nương còn không nói được nàng ta! Đó là đại ca ruột thịt của muội muội!" Mộ Dung Tiên phẫn hận vạch tay Tằng Lăng Nhi ra, "Ta còn muốn nhìn đại ca vì tiện tỳ đó có thể xử muội muội ta đây như thế nào!" Mặc dù từ nhỏ đại ca đã không thích nàng, nhưng dầu gì máu mủ tình thâm, nàng cũng không tin đại ca thực sự sẽ vì một người người ngoài mà xử trí mình.

Người chung quanh nhất thời im lặng, mới vừa rồi Lí Quận Vương cũng chỉ mắng nữ đầu bếp đó một câu, liền bị Nhiếp Chính vương tát trước mặt mọi người, còn ép quỳ xuống, lẽ ra, Lí Quận Vương cũng là em trai ruột thịt của Nhiếp Chính vương đó, hiện tại Mộ Dung Tiên lại như vậy...

Mọi người rối rít thức thời ngậm miệng không nói tiếp nữa.

"Nghe nói biểu diễn qua buổi trưa mới bắt đầu, nếu như các vị tỷ muội không ghét bỏ, không bằng đến thuyền hoa nhà ta ngồi một chút?" Ôn Dung Dung mặc váy Hoa Hồ Điệp màu hồng thêu hoa trăng mở miệng cười.

Ôn Dung Dung là dòng chính nữ của Tả Thừa Tướng, Tả Thừa Tướng Ôn Đồng Lam là do một tay Mộ Dung Ý đề bạt đi lên, là người khôn khéo, từ nhỏ Ôn Dung Dung đã chịu ảnh hưởng từ Ôn Thừa tướng, đối đãi xử sự với mọi người rất chu đáo, ở trong giới con cái quý tộc cực kì được hoan nghênh.

"Đã nghe nói thuyền hoa nhà Tả Thừa Tướng cực kì lịch sự tao nhã từ lâu, Ôn tỷ tỷ lại huệ chất lan tâm (*), bố trí rất là ấm áp, vẫn muốn đi lên ngó ngó, hiện tại cuối cùng chờ đến cơ hội, nếu Ôn tỷ tỷ lên tiếng, vậy ta nên cũng không khách khí." Nói chuyện là Hộ bộ thượng thư Liễu Thanh dồn nhi nữ liễu cong cong.

(*) huệ chất lan tâm: ý nói tấm lòng nữ tử thuần khiết như hoa huệ, tao nhã như hoa lan (baidu)

Tả Thừa Tướng đứng đầu quan văn, thống lĩnh bách quan, Tả Thừa Tướng lại là thuộc hạ của Nhiếp Chính vương, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, bất luận quyền thế hay triển vọng cũng hơn hẳn Hữu Thừa Tướng hơn sáu mươi tuổi sắp sửa thành gỗ mục, vì vậy, mỗi lần ra ngoài du ngoạn, mọi người rất tự nhiên đưa mắt thả vào trên người Ôn Dung Dung.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3