Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Quyển 2 - Chương 30
Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 2 - Chương 30: Tính kế và bị tính kế
gacsach.com
Tình Không và Bích Tiêu không ngờ lại có người dám hắt nước lên người Hàn Hàn ngay trước mặt nhiều người như vậy, lập tức cả kinh.
Tình Không bước lên kéo nha hoàn kia ra, lạnh lùng quát: “Làm càn, ngươi thật to gan!” Nếu nói không phải cố ý, nàng tuyệt đối không tin. Nha hoàn hầu hạ ở vương phủ đều được chọn lựa kỹ càng, nếu tính cách không trầm ổn, tay chân không nhanh nhẹn, thì sẽ không được ra phía trước hầu hạ.
Bích Tiêu vội vàng lấy khăn lau rượu trên người Hàn Hàn: “Cô nương hãy đứng qua bên này, kẻo giày thêu cũng bị ướt mất.”
Hoàng Bộ Chân cũng biến sắc, liếc mắt nhìn Hoàng Bộ Noãn một cái, thấy Hoàng Bộ Noãn không nói lời nào, quay đầu trừng mắt nhìn nha hoàn kia, lạnh giọng nói: “Giữ lại một nô tài phế vật như vậy cũng vô dụng, có điều tiệc mừng thọ của gia gia không nên thấy máu, đợi đến lúc tiệc tàn thì phạt nàng ta mười đại bản, sau đó bán đi, còn không mau kéo xuống!”
Tuy Hoàng Bộ Chân không phải chủ tử chân chính của phủ Liêm Thân Vương, nhưng lại rất có uy vọng trong những nữ tử trẻ tuổi hoàng thất, lại thường xuyên tới lui phủ Liêm Thân Vương, giao tình với Hoàng Bộ Noãn cũng rất tốt, rất được Liêm Thân Vương phi yêu thích, nên hạ nhân trong phủ đều đối đãi với nàng như một nửa chủ nhân. Lúc này thấy Hoàng Bộ Chân tức giận, lập tức có hai người đáp lời, bước lên kéo nha hoàn kia xuống.
Nghe Hoàng Bộ Chân lên tiếng, nha hoàn kia mới hoảng sợ, “Phịch” một tiếng quỳ xuống đất, sợ tới mức cả người run lên bần bật: “Quận chúa tha mạng, nô tỳ chỉ nhất thời trượt tay, không phải cố ý mạo phạm Mạc cô nương.”
Hoàng Bộ Chân “Hừ” một tiếng, liếc mắt nhìn Hàn Hàn, nếu Hàn Hàn không truy cứu, đương nhiên nàng cũng không cần phải làm người ác, dù sao thì nàng cũng không phải chủ tử chân chính của phủ Liêm Thân Vương.
Tiểu nha hoàn chớp mắt, vội vàng bò qua dập đầu dưới chân Hàn Hàn: “Mạc cô nương tha mạng, mong cô nương đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ tha tội cho nô tỳ. Nô tỳ chỉ nhất thời trượt tay, thật sự không phải cố ý.”
Tình Không nhanh chóng bước lên che chở trước mặt Hàn Hàn, không cho tiểu nha hoàn kia tới gần.
Lúc này Hàn Hàn đã rời khỏi chỗ ngồi, Bích Tiêu đang giúp nàng lau rượu trên người, nghe tiểu nha hoàn nói như vậy, bấy giờ mới ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái: “Có phải ngươi đã cầu xin sai người rồi hay không, ta không phải chủ tử của phủ Liêm Thân Vương, nào có quyền tha hay không tha cho ngươi chứ.”
Nhất thời trượt tay? Lừa quỷ đi thôi! Chính mắt nàng đã nhìn thấy nàng ta cười không có ý tốt khi rót rượu, chỉ trách phát hiện thì đã chậm, muốn tránh cũng không tránh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn rượu đổ hết lên người.
Tằng Lăng Nhi làm như không đành lòng, ngồi ở một bên ôn nhu mở miệng: “Chẳng qua chỉ là nhất thời trượt tay, quận chúa trừng phạt một chút cũng là chuyện đương nhiên, nhưng theo ta thấy, phạt mười đại bản là được rồi, không cần phải bán đi, dù sao cũng không phải sai lầm quá lớn. Mặc dù quận chúa làm vậy là vì giữ thể diện cho khách, nhưng chúng ta làm khách, cũng nên chừa lại chút mặt mũi cho quận chúa mới đúng.”
Trương Giai Nhuỵ cũng gật đầu phụ họa: “Tục ngữ nói ‘nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề’*, giống như người làm nô tỳ, chỉ nên làm tốt nhiệm vụ của mình, giở thủ đoạn ra để chiếm ưu ái của chủ tử rồi tự cho mình tài trí hơn người, nói đến cùng cũng chỉ là nô tỳ như nhau mà thôi, cần gì phải phải tính toán chi li, nhất định không chịu nói lý như thế. Theo ta thấy, mười đại bản thì hơi nặng, nên phạt nhẹ thôi.”
*nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề: người có lúc hỏng việc, ngựa có lúc lạc chân
Tiểu nha hoàn nghe vậy liền tỏ vẻ cảm kích nhìn về phía Tằng Lăng Nhi và Trương Giai Nhuỵ, sau đó vội vàng dập đầu với Hàn Hàn: “Nô tỳ thật sự không cố ý, xin Mạc cô nương giơ cao đánh khẽ, tha cho nô tỳ.”
Hàn Hàn nghe vậy chỉ muốn cười, đối phương liên thủ tính kế nàng, nàng lại không thể đòi công đạo, nếu không thì nàng chính là người không biết khoan dung, tính toán chi li, không chịu buông tha cho người khác?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Nàng không phải thánh mẫu, cũng không làm được những việc từ bi như Phật tổ. Nàng luôn sống theo quan niệm người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhất định phải trả! Huống chi, nếu hôm nay nàng không giết gà dọa khỉ, thì bọn họ sẽ tiếp tục dẫm lên người nàng.
Giơ tay cho Bích Tiêu lau y phục, Hàn Hàn chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn về phía Hoàng Bộ Noãn: “Đây là lần đầu ta tham gia yến hội như thế này, thật sự không hiểu quy củ trong yến hội, Noãn quận chúa là chủ nhân, khách nghe theo chủ, quận chúa chỉ cần dựa vào quy củ trước đó mà xử lí, không cần vì một vị khách nho nhỏ như ta mà phá lệ đâu.”
Dựa theo quy củ? Hoàng Bộ Noãn sửng sốt, làm gì có quy củ cơ chứ. Chẳng qua là xem hạ nhân vương phủ đắc tội với đối tượng có thân phận nào mà thôi. Nếu là tiểu thư quan lại bình thường, thì răn dạy một chút là được, nếu là đệ tử thế gia hay quan to nhất phẩm, thì hạ nhân kia sẽ không tránh khỏi một trận đòn, còn nếu là hoàng thân quý tộc, thì phải dùng mạng để bù đắp. Nhưng thân phận của Mạc Hàn Hàn lại không thuộc bất kì loại nào trong ba tình huống trên, mà lại không thể khinh thường, Hoàng Bộ Noãn nhất thời khó xử.
Trong lúc Hoàng Bộ Noãn do dự, Hoàng Bộ Chân đã ra quyết định, vẫy vẫy tay: “Còn không mau kéo xuống, dựa theo lời của bổn quận chúa nói mà làm!” Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Hoàng Bộ Chân đã biết Hàn Hàn sẽ không bỏ qua cho nha hoàn này. Tuy nói là có người đứng sau sai khiến, nhưng dù sao cũng không thể buộc người đứng phía sau kia nhận sai được, cho nên chỉ có thể để nha hoàn này chịu uất ức thôi.
Hai bà tử vội che miệng nha hoàn kia rồi kéo xuống.
Giải quyết xong bên này, Hoàng Bộ Chân lại quay sang cười với Hàn Hàn: “Vốn định vui vẻ trò chuyện với ngươi một lúc, không ngờ ngươi lại bị nô tài ngu xuẩn này va phải. Mặc y phục ướt rất bất tiện, đúng lúc ta có mang theo một bộ y phục, chi bằng ngươi hãy thay đồ trước, sau đó chúng ta lại từ từ trò chuyện, ngươi thấy thế nào?”
Thấy Hoàng Bộ Chân nói chân thành, Hàn Hàn cười gật đầu: “Vậy xin đa tạ quận chúa.”
“Chỉ là một bộ y phục thôi, nói đa tạ gì chứ.” Hoàng Bộ Chân cười một tiếng, quay đầu nói với tỳ nữ đứng bên cạnh, “Xuân nhi, ngươi dẫn Hàn Hàn đến sương phòng thay y phục, chờ Hàn Hàn thay xong thì tự mình dẫn nàng ấy trở lại đây, nhất định phải dẫn đường cho tốt, nếu có sai sót gì, bổn quận chúa sẽ không tha cho ngươi.”
Xuân nhi nhún người "Vâng" một tiếng, vội đi trước dẫn đường, Tình Không Bích Tiêu sợ Hàn Hàn lại bị người khác hãm hại, cũng đi theo phía sau.
Hàn Hàn cũng âm thầm quan sát mọi thứ, may mắn không xảy ra chuyện gì.
Khi Hàn Hàn trở lại, mọi người đã bắt đầu ngâm thơ, từng người lần lượt đọc thơ của mình, mọi người cùng thưởng thức đánh giá, ghế của nàng cũng được lau sạch, không còn tí rượu nào.
Thấy Hàn Hàn trở về, Hoàng Bộ Chân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng sợ Noãn Nhi chưa từ bỏ ý định, sẽ làm một vài chuyện gì đó trên đường, nếu là như vậy thật, thì mọi công sức nàng bỏ ra để bảo vệ Hàn Hàn đều uổng phí hết.
Tâm trạng được buông lỏng, lại uống thêm hai ly, cảm thấy có chút choáng váng, xoa xoa đầu cười nói: “Nhất thời vui vẻ nên uống nhiều một chút, ta trở về nghỉ ngơi một lát, các ngươi cứ tiếp tục.” Nói xong vịnh tay Xuân nhi rời đi.
Bởi vì Hàn Hàn phải đi thay y phục, không có thời gian làm thơ, cho nên không có ai đến quấy rầy nàng, Hàn Hàn cũng được thanh tĩnh không ít.
Sau một nén hương, khi tất cả đã đọc xong bài thơ của mình, rồi cùng nhau bình phẩm một phen, không ngoài sở liệu, Trần Thu Thủy lại nhận được vị trí thứ nhất.
Ngồi một lúc lâu, mọi người cũng cảm thấy mệt mỏi, sôi nổi đứng lên đi dạo, hoạt động gân cốt.
Có mấy nữ tử tò mò nhìn về phía Hàn Hàn, thấy nàng đứng một mình, vội chạy đến bắt chuyện. Chẳng qua là muốn hỏi thăm một số chuyện liên quan đến Nhiếp Chính Vương thôi, Hàn Hàn nở nụ cười, nửa thật nửa giả trả lời bọn họ, trong lòng lại cảm thấy mất hứng, yến hội nhàm chán như vậy, chi bằng cho nàng trở về nghịch dược liệu còn thoải mái hơn.
Đang nghĩ cách thoát thân, chợt nghe có người gọi tên mình, Hàn Hàn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Tiếu Sắc Vi đứng dưới giàn hoa vẫy tay với nàng.
Đứng dưới giàn hoa còn có vài nữ tử, đang cười nói vui vẻ.
Hàn Hàn gật gật đầu, đi lướt qua bọn họ.
“Ta còn nghĩ hôm nay sẽ không thấy ngươi cơ đấy, không ngờ ngươi vẫn tới. Vương gia đối với ngươi thật tốt, yến hội năm trước ngài không có tham gia, không ngờ năm nay lại dẫn ngươi đến.” Tiếu Sắc Vi lôi kéo Hàn Hàn, tỏ vẻ hâm mộ cười nói.
“Yến hội những năm trước Vương gia đều không đến sao?” Hàn Hàn kinh ngạc, nàng thật sự không biết chuyện này, “Do phủ Liêm Thân Vương gửi thiệp mời nên ta mới đến đây, không phải đến vì Vương gia.”
“Phủ Liêm Thân Vương gửi thiếp mời cho ngươi ư?” Đến phiên Tiếu Sắc Vi kinh ngạc, nghĩ một chút rồi cười nói, “Quan hệ giữa ngươi và Chân quận chúa tốt như vậy, lại được Vương gia yêu quý, phủ Liêm Thân Vương gửi thiếp mời cho ngươi cũng hợp lí thôi. Chỉ là ngươi thân với Chân quận chúa như vậy từ khi nào?” Theo Tiếu Sắc Vi biết, Chân quận chúa là người cao ngạo, với bối cảnh như Hàn Hàn, rất khó để nàng ta cho vào mắt.
Hàn Hàn cười cười: “Đại khái là do hợp ý.” Nàng có thể nói kỳ thật đối phương không phải nhìn trúng nàng, mà chỉ vì mặt mũi của Mộ Dung Ý sao?
Tiếu Sắc Vi gật đầu cười cười: “Cũng đúng, ta nhìn ngươi cũng rất hợp ý.” Sau đó lặng lẽ kéo Hàn Hàn đến giàn hoa bên cạnh, “Mấy ngày nay ngươi có đi nấu cơm cho ca ca của ta không?”
Hàn Hàn lắc đầu: “Gần đây Vương gia không cho phép ta xuất phủ, sao vậy?”
“Thì ra là vậy, ta nói cho ngươi nghe, hai ngày nay ca ca ta luôn tỏ vẻ oán giận, nói ngươi không tuân thủ lời hứa, làm hại huynh ấy không thể ăn một bữa cơm ngon.” Dường như nghĩ đến điều gì buồn cười, Tiếu Sắc Vi “Phụt” một tiếng cười nói, “Có điều ngươi không cần để ý đến huynh ấy, vị ca ca kia của ta, tuy ngoài miệng oán giận một chút, nhưng lại không ghi thù trong lòng đâu, chỉ là khi gặp lại ngươi, sẽ lải nhải một phen thôi.”
“Có chuyện gì mà cười vui vẻ thế, nói ra cho chúng ta cùng nghe với nào.” Tiếng cười yêu kiều truyền đến, dưới giàn hoa, một nhóm nữ tử đi về phía này.
Tiếu Sắc Vi đánh nhẹ vào ót mình: “Ngươi xem ta này, chỉ lo nói chuyện, lại quên giới thiệu cho ngươi.” Vừa nói vừa kéo tay Hàn Hàn giới thiệu: “Vị này là nữ nhi của tả tướng - Ôn Dung Dung, là người ôn nhu chu đáo, ngươi đã gặp ở thuyền hoa lần trước rồi đấy. Vị này là nữ nhi của Tả Đô Ngự Sử - Nam Cung Tinh, rất giống nữ hiệp khách, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Vị này là nữ nhi của Hộ Bộ Thượng Thư - Chu Linh Hoan...” Tiếu Sắc Vi giới thiệu từng người, Hàn Hàn cũng theo đó mà cười chào hỏi.
Lại tán gẫu một hồi, Hàn Hàn cảm thấy khát nước, xoay người định trở lại ghế ngồi uống một ly trà, nhưng vừa đi hai bước, lại cảm thấy hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, suýt té ngã, một cảm giác khô nóng bốc lên từ đáy lòng.
Bích Tiêu nhanh tay, vội vàng đỡ lấy Hàn Hàn: “Cô nương, có chuyện gì vậy?”
Hàn Hàn hít một ngụm khí, nỗ lực áp chế cảm giác khô nóng trong người: “Đỡ ta ngồi xuống ghế.” Đây rõ ràng là phản ứng của xuân dược, nàng đã rất cẩn thận, sao lại có thể trúng chiêu cơ chứ!?
“Dạ.” Bích Tiêu thấy mặt Hàn Hàn dần đỏ ửng, không khỏi lo lắng, vội đỡ Hàn Hàn bước đi.
Đi hai bước, cảm giác khô nóng trong cơ thể lại càng rõ ràng hơn, Hàn Hàn lấy một bình thuốc nhỏ trong ngực ra, uống vội một viên, nhắm hai mắt, tựa vào người Bích Tiêu nghỉ ngơi một lúc, cảm giác khô nóng kia mới dần được áp chế. Lúc này mới mở mắt ra, trở về ghế của mình.
Bước được một bước, lửa giận trong lòng lại nhiều thêm một phân. Lại dám hạ xuân dược lên người nàng ngay trước mặt mọi người, thật đủ ác độc! May mắn là nàng đã có chuẩn bị từ sớm, nếu không sẽ tán thân ở chỗ này mất!
Hàn Hàn vừa đi vừa nghĩ đến cách mà đối phương dùng để hạ dược. Để hạ dược nàng, chỉ có thể động tay động chân trong thức ăn và trên quần áo, quần áo của nàng là do Chân quận chúa chuẩn bị, dựa vào thái độ của Chân quận chúa hôm nay, khả năng hạ dược không lớn, còn những nữ tử nàng vừa tiếp xúc...
Lúc trở về vị trí, Hàn Hàn vừa định ngồi xuống, đôi mắt đột nhiên lóe lên, dừng trên tấm đệm hương bồ được đặt trên ghế.
Vừa rồi mọi người đều ngồi trên ghế, mùi son phấn quá nồng, lại có thêm hương rượu, cho nên nàng không phát hiện ra, bây giờ mọi người đều đã rời khỏi vị trí, mùi son phấn cùng hương rượu nhạt đi, nàng mới phát hiện, trên đệm hương bồ của nàng lại có một mùi hương nhàn nhạt.
Hàn Hàn nghiêng người ngửi ngửi, cẩn thận phân biệt một chút, không ngờ bên trong lại có dâm dương hoắc*.
*Dâm dương hoắc: tên thường gọi là Epimedium, là cây thân thảo, cao khoảng 0.5 – 0.8m có hoa, cuống dài, được sử dụng trong y học cổ truyền với tác dụng bổ thận tráng dương giành cho nam giới. Tương truyền cây này trước đây được người dân cho dê đực ăn, thì sau đó dê đực có khả năng giao phối với dê cái rất nhiều lần trong ngày, từ đó cây được đặt tên là Dâm dương hoắc. (Nguồn: kimsu.com.vn)
Hàn Hàn cười lạnh, thật đúng là tâm tư tinh xảo!
Đầu tiên là mượn tay nha hoàn đánh rơi bình rượu thu hút chú ý của nàng, sau đó nhân lúc nàng đi thay y phục, mượn việc quét dọn để ngụy trang, tráo đổi tấm đệm hương bồ của nàng. Tấm đệm hương bồ đó nàng đã ngồi lên, nên khi nàng thay y phục trở về, tự nhiên sẽ không đa tâm mà kiểm tra thêm lần nữa. Hơn nữa vị thuốc trong đệm hương bồ được mùi vị xung che lấp, không cẩn thận phân biệt sẽ không thể phát hiện ra, cho nên mới có thể từng bước dẫn nàng vào bẫy.
“Cô nương” thấy sắc mặt Hàn Hàn thay đổi, Tình Không liền biết cái đệm hương bồ kia có vấn đề, “Có cần báo với Vương gia không?” Vương gia căn dặn các nàng phải bảo vệ cô nương thật tốt, không ngờ cô nương lại bị người ta tính kế ngay trước mắt bọn họ, đây quả thực là một sự vũ nhục đối với ám vệ.
“Không cần.” Hàn Hàn xua tay, “Thù của mình thì tự mình báo mới thú vị.”
“Cô nương biết là ai làm sao?” Tình Không kinh ngạc.
Hàn Hàn lắc đầu: “Ta không biết, nhưng có một người biết.” Có một đôi mắt luôn lén nhìn về phía này, Hàn Hàn thong dong cầm lấy một ly trà trên bàn, đôi mắt dừng trên người Hoàng Bộ Noãn đang trò chuyện cùng những người khác cách đó không xa.
Hôm nay nàng tới phủ Liêm Thân Vương dự tiệc, từ ghế ngồi cho đến nha hoàn hầu hạ đều do vương phủ sắp xếp, nếu không được chủ tử cho phép, những nha hoàn đó cũng không dám thêm dược liệu vào đệm hương bồ.
Hoàng Bộ Chân sẽ không hại nàng, vậy chỉ còn Hoàng Bộ Noãn. Có khả năng Hoàng Bộ Noãn không phải chủ mưu, nhưng nhất định là tòng phạm.
Uống xong một ly trà, Hàn Hàn lấy một gói thuốc bột từ trong tay áo, nhân lúc không ai chú ý, rắc đều lên đệm hương bồ. Thuốc bột được nghiền cực kỳ tinh tế, vô sắc vô vị, Hàn Hàn vỗ nhẹ hai cái lên đệm hương bồ, nhìn thuốc bột từ từ thấm vào trong đệm, lúc này mới đứng dậy nói: “Đem cái đệm này đổi với đệm của Noãn quận chúa.” Nói xong bước trở lại giàn hoa tiếp tục nghe Tiếu Sắc Vi nói mấy chuyện thú vị gần đây của kinh thành.
Mấy hôm trước nàng đã nhìn thấy tốc độ của Tình Không và Bích Tiêu, hai tỷ muội họ tuyệt đối là người luyện võ, cho nên giao chuyện này cho họ, Hàn Hàn vô cùng yên tâm.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Bộ Noãn dường như đã mệt, vừa cười nói với người bên cạnh câu gì đó, vừa trở lại ghế ngồi nghỉ ngơi.
Khóe môi Hàn Hàn khẽ nâng lên thành một nụ cười lạnh, thu lại ánh mắt không nhìn nàng ta nữa, giả vờ như chuyên tâm nghe người bên cạnh nói chuyện, trong lòng lại nhẩm tính thời gian thuốc bột phát tác.
Dược tính của gói thuốc bột này vô cùng tốt, tuy không phải xuân dược, nhưng thành phần kích thích khiến người ta phát cuồng lại còn mạnh hơn cả xuân dược. Không đến một nén hương, Hoàng Bộ Noãn sẽ có phản ứng.
Quả nhiên, một lát sau, trên bàn tiệc truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Quận chúa, người làm sao vậy?”
Mọi người bị âm thanh này thu hút, rối rít quay đầu lại. Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Bộ Noãn đỏ đậm, ngồi trên đệm hương bồ, dường như đang có khuynh hướng phát cuồng.
Có một nha hoàn lanh lợi, thấy có điểm khác lạ, vội vươn tay đỡ Hoàng Bộ Noãn: “Thân thể quận chúa không khoẻ, nô tỳ đỡ người trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Cút!” Hoàng Bộ Noãn đẩy nha hoàn kia ra, lấy tay kéo y phục trên người, dọa một nha hoàn khác thất kinh, vội ôm lấy nàng ta: “Quận chúa làm gì vậy, người hãy theo nô tỳ trở về phòng đi.”
“Làm càn! Một tiện tì như ngươi mà cũng dám chạm vào người bổn quận chúa sao, người đâu, kéo tiện tì này xuống đánh chết cho bổn quận chúa!” Hoàng Bộ Noãn đỏ mắt quát một tiếng.
Mấy bà tử hầu hạ xung quanh cũng bị những chuyển biến bất ngờ này làm cho ngây người, lại thấy mắt của quận chúa đỏ au, biết có điểm bất thường, một mặt lặng lẽ sai người đi mời Vương gia và Vương phi, một mặt nghe lệnh bước lên kéo nha hoàn kia xuống.
Hoàng Bộ Noãn lại càng khó chịu, chỉ cảm thấy trong lòng khô nóng như có trăm ngàn móng vuốt đang cào loạn, cả cơ thể như bị thiêu trên lửa, chỉ muốn phát tiết một phen.
Chúng quý nữ nhìn thấy Noãn quận chúa luôn đoan trang thùy mị đột nhiên biến thành bộ dạng này, mỗi người đều kinh ngạc không thôi. Mộ Dung Tiên vừa thấy bộ dạng này của Hoàng Bộ Noãn, cũng biết có điều không ổn, trao đổi ánh mắt với vài người, sau đó vội vàng đi lên định trấn an. Nhưng Hoàng Bộ Noãn lại giống như gặp phải kích thích lớn hơn, ngồi trên ghế lại càng cuồng loạn.
Nhất thời, buổi tiệc loạn thành một đoàn.
Trong lúc ồn ào, một đám phụ nhân từ ngoài cửa đi vào, đi đầu là một nữ tử trên dưới bốn mươi tuổi, trên người là bộ phục trang Vương phi màu lục, đầu đội bát bảo vàng ròng điểm ngọc, gương mặt có vẻ phúc hậu, lúc này thấy Hoàng Bộ Noãn phát cuồng, kinh sợ biến sắc: “Sao lại thế này? Còn không mau giữ quận chúa lại, nhanh truyền thái y!”