Tiểu Phú Bà - Chương 19
Bộ Hành nghe anh ta nói vậy trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Âm thầm quan sát sắc mặt anh ta, thật sự không nhìn ra được gì.
Không khỏi có chút hậm hực, “Xe anh hay đỗ ở đây à? Chỗ này không ghi chữ vị trí đỗ xe dành cho Chu Mộ Tu, không thể trách tôi được.”
Chu Mộ Tu nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô đột nhiên trầm xuống, nếu là trước kia anh đã không nhận ra. Hôm nay khi nhìn thấy cô, toàn bộ tâm tư của anh đã hướng về cô, dù cô có thay đổi nhỏ như thế nào anh cũng sẽ nhận ra được.
Lúc trước trong lòng anh còn có chút bực, giờ thấy cô không vui, anh liền muốn dỗ dành cô, cố tình trêu chọc cô, “Cô có muốn viết lại thành vị trí đỗ xe của Bộ Hành không?”
Bộ Hành vừa cười vừa liếc anh ta, nếu như vậy, không chừng lúc đó cô cũng có thể đi bộ đếnTrác Chu. Nhớ tới một câu nói trong bộ phim thần tượng, một người dùng hai sắc thái nói anh ta.
“Tránh ra đi! Anh cho rằng nơi này là nhà của anh à?”
“Thật ngại quá, nhưng nơi này là nhà của tôi.”
Nói xong, cô không nhịn được mà thoải mái cười thật to.
Chu Mộ Tu cũng cười theo, lần đầu thấy cô cười vô tư như vậy, trong lòng cũng thấy vui, càng ngày cô ở trước mặt anh càng không kiêng nể gì.
Anh hỏi: “Cô biết từ khi nào thế?”
“Cũng vừa mới! Tôi vừa rồi không phải nói với anh có bạn làm ở đây sao? Cô ấy đã nhắc tới tiếng tăm của anh.”
Bộ Hành chợt nghĩ, “À mà, anh có bao giờ nghĩ rằng, tôi sớm biết thân thế của anh, dùng thủ đoạn để câu con cá lớn là anh không?”
Chu Mộ Tu hỏi lại: “Cô nghĩ thế à?”
Trong nháy mắt anh nghĩ cũng có khả năng đó, thậm chí thâm tâm anh lại có chút hi vọng, thật là muốn như vậy, vì lý do đó cũng không tồi. Ít nhất anh cũng không cần lo được, lo mất cô như vậy.
“Đương nhiên.” Bộ Hành thản nhiên nói: “Vì dung mạo và dáng người anh rất đẹp, tôi đã phí không ít tâm tư mới có được.”
Chu Mộ Tu khóe miệng giật giật, nhưng anh không thể phản bác. Nghĩ lại, lần đầu tiên gặp cô trong nhà hàng, cô đã chủ động câu anh, anh đã cố tình không quan tâm, nhưng kết quả không đợi người ta mồi chài mà chính mình can tâm tình nguyện dính câu.
Bộ Hành nhìn đồng hồ, sắp đến giờ tan tầm, lúc đó bị nhiều người thấy cô đứng cùng Tiểu Chu tổng, về sau cô sẽ đi làm thế nào được?
Vội giục anh ta, “Không phải anh muốn ăn cơm sao? Tôi đói rồi, hôm nay cho anh cơ hội mời tôi.”
Chu Mộ Tu cố ý thử, “Ăn ở đây luôn được không? Nhà hàng này có món cá làm không tồi!”
Bộ Hành biết ý của anh ta, nghĩ việc này cũng không dấu được mấy ngày, chủ động nói ra trước, “Hai ngày nữa tôi sẽ đến đây làm việc, anh không hy vọng rằng ngày đầu tiên tôi đi làm đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ là mồi chài Tiểu Chu tổng cao cao tại thượng đáng ngưỡng mộ của các cô gái chứ?”
Thì ra là thế.
Chu Mộ Tu nghe cô nói với mình thì dở khóc dở cười, nhớ lại đêm đó cô cố ý hôn mình, lúc nãy lại nắm chặt cánh tay anh, đó không phải mồi chài sao? Bây giờ anh đến cũng không biết thế nào.
Cười như không cười nhìn cô, “Vừa rồi không phải cô đụng vào tay tôi sao?”
Bộ Hành không cho rằng anh ta từ chối, lại nâng cánh tay lên nghiêng mắt cười, “Tôi đang kiểm tra ấy mà!”
Nói rồi lại giơ tay dùng sức chọc chọc vào ngực anh ta, tuy cách một lớp áo khoác nhưng có thể cảm nhận được bên trong cơ ngực rắn chắc.
Chu Mộ Tu không phản ứng mà đứng yên, bĩu môi hừ nhẹ, “Còn chưa vừa lòng sao?”
Bộ Hành lắc đầu, “Này, hình như mùa đông mặc nhiều áo cũng khiến ngực săn chắc hay sao ấy?”
Chu Mộ Tu không tức giận, ngược lại mắt mang ý cười mà nhìn cô.
Bộ Hành bình thường không tiếp xúc thân mật quá với con trai, bây giờ dựa vào da mặt dày mà đùa giỡn anh ta, lúc này bị anh nhìn chằm chằm ngược lại lại có điểm thấy chột dạ mà chuyển ánh nhìn sang chỗ khác.
Chu Mộ Tu trong lòng buồn cười, không nghĩ sẽ chọc cho cô xấu hổ, đổi đề tài hỏi: “Hôm nay cô tới phỏng vấn à? Ở bộ phận nào vậy?”
“Chuyện này anh đừng quan tâm, không được can thiệp vào chuyện của nhau! Chúng ta đi thôi.”
Bộ Hành mặt có chút nóng, đi vào trong xe trước.
Tất nhiên Chu Mộ Tu trước mắt đồng ý, nhưng nhất định vẫn đi điều tra một phen.
Anh kìm nén vui mừng, như vậy về sau không cần cả ngày đoán cô ở đâu, đang làm gì nữa, tóm lại là ở trên địa bàn của anh, lại còn có thể gặp nhau thường xuyên nữa!
Vẫn đi xe của Bộ Hành như lần trước, Chu Mộ Tu đương nhiên để cô lái.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người đã từng ở cùng với nhau, nên so với lần đầu thì lần này tự nhiên hơn.
Xe ra khỏi "thị trấn" Trác Chu, Chu Mộ Tu hỏi: “Cô ăn được cay không?”
Bộ Hành muốn ăn nên lập tức gật đầu, “Tôi thích ăn cay.”
Chu Mộ Tu chỉ cô đến một nhà hàng có món đầu cá hấp ngâm ớt rất nổi tiếng.
Hai người ngồi ở ghế hộp, có một bát lớn đỏ đỏ xanh xanh đầu cá hấp ngâm ớt, đối diện đó có rau xào cùng trà ô long.
(Continue...)