Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương - Chương 92-1
Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 92-1: Lực lượng của mộ lê (1)
gacsach.com
Editor: Mộc Du
Tước quốc thu binh cùng với Mộ quốc thành lập mối quan hệ hữu nghị, Mộ quốc thừa thắng xông lên, đại quân công kích vào quốc đô của Phong quốc, từ đó Phong quốc sáp nhập vào Mộ quốc, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Chiến sự đã kết thúc, hai ngày sau, đám người Mộ Lương lên đường trở về thành Dương Châu.
"Vương gia, Vân Tự đã biết tình huống của bên này." Cảnh Duệ cưỡi ngựa, nhỏ giọng hỏi.
"È hèm, bọn họ thả chim bồ câu báo tin cho Vân Tự rồi." Mộ Lương ngồi ở trên xe ngựa, ôm Hoa Khấp Tuyết cười tủm tỉm nhìn Cảnh Duệ, quan sát Hoa Khấp Tuyết thấy sắc mặt của nàng không tốt.
"Vương gia cứ như vậy mà nhìn chim bồ câu bay đi?" Trên mặt Trạch Lương tràn đầy hoài nghi.
"Ta cái gì cũng không làm." Mộ Lương vội vàng giải thích cho bản thân, lần này, hắn thật sự không hề làm gì cả, như có như không liếc nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, trong mắt thoáng qua ý cười.
"Đêm qua tiểu thư đói bụng, nên bắt chim bồ câu xuống nướng ăn rồi." Lưu Nguyệt yếu ớt mở miệng.
"Khụ khụ, vậy chim bồ câu bay về báo tin là..." Cảnh Duệ nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nhún nhún vai: "Chúng ta lại bắt một con chim bồ câu khác, thay đổi nội dung thư một chút rồi kêu Thiêu Hồng gửi đến tay Vân tự."
"Đổi thành cái gì?" Trạch Linh tò mò hỏi.
"Hôn ta một cái, ta cho ngươi biết." Bạch Thánh Vũ trợn mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt, ý bảo nàng ngậm miệng, rồi cười híp mắt ngắt mặt cuả Trạch Linh, thật mịn màng một chút cũng không giống nam nhân.
"Cút." Trạch Linh ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn sau đó vuốt ve tay của hắn.
"Ngươi vẫn là ghét bỏ ta là nam nhân." Bạch Thánh Vũ ủy khuất bĩu môi.
Trạch Linh liếc mắt xem thường, thấy mọi người không có chú ý vào bọn họ ở bên này, nhanh chóng hôn lên mặt Bạch Thánh Vũ một cái, nhìn nét mặt sững sờ của hắn, cười lên ha hả.
"Tiểu Linh nhi..." Hai mắt Bạch Thánh Vũ phát sáng, sâu kín nhìn về phía Trạch Linh.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ta nôn, Tiểu Linh nhi?" Trạch Lương che ngực, làm bộ dạng nôn mửa.
"Ngươi mang thai sao? Mấy tháng rồi hả? Nôn nghén khó chịu, nên ăn nhiều đồ chua một chút." Bạch Thánh Vũ lạnh nhạt hừ nói, ngay sau đó vừa cười vừa chớp mắt nhìn Trạch Linh.
Khóe miệng Trạch Linh giật giật, yên lặng đi tới phía sau xe ngựa, tạm thời không muốn nhìn thấy Bạch Thánh Vũ.
"Gọi ta Trạch Linh." Trạch Linh nghiêm mặt, đối với kiểu xưng hô "Tiểu Linh nhi" này xin miễn thứ cho kẻ bất tài, mặc kệ hắn là nam hay nữ, hắn đều không chịu nổi kiểu xưng hô buồn nôn như vậy.
"Nội dung trong thư chính là nói chiến tranh lần này thất bại, để cho hắn thay đổi kế hoạch, Lưu Nguyệt đổi nội dung thư thành, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, Tước quốc chiếm ưu thế."
"Tin tức chúng ta thắng lợi ta đã cho người phong tỏa, ba ngày sau mới có thể truyền đến thành Dương Châu, mà hai ngày sau chúng ta đã về tới nơi." Trong mắt Mộ Lương đều là tính toán, lần này, hắn phải khiến cho Vân Tự thua đến triệt để, không có ngày trở mình!
"Mộ Lương, ngươi thật gian trá." Bạch Thánh Vũ bĩu môi, nam nhân này căn bản chính là một con hồ ly khoác da người, xảo trá đến dọa người.
Mộ Lương nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"A Noãn, nàng còn muốn ăn thịt chim bồ câu không?" Mộ Lương tiến tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết, trên mặt chứa đầy ý cười, một bàn tay còn khoác bên eo nàng.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn hắn, vuốt ve bàn tay nơi thắt lưng, thời điểm nên thương hương tiếc ngọc thì hắn lại sử dụng sức mạnh, hiện tại là cái gì đây đánh ngựa rồi vuốt đuôi sao.
"A Noãn, ta cũng là vì tức giận mà..." Mặt Mộ Lương tràn đầy uất ức.
Tức giận là có thể mặc sức mà giày vò nàng? Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn như muốn khoét ra một lỗ trên người hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Xe ngựa cán qua một khối đá, Hoa Khấp Tuyết liền ngã về bên cạnh, Mộ Lương một tay ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, nhíu nhíu mày.
Hoa Khấp Tuyết hô nhỏ một tiếng, che bụng của mình, mày cau lại thật chặt nói: "Mộ Lương, bụng của ta đau quá." Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mọi người nghe vậy, lập tức dừng lại, khẩn trương nhìn về phía xe ngựa.
Mộ Lương nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch, sắc mặt biến đổi liên tục từ lo lắng, đau lòng, nghi ngờ rồi đến vui sướng đan xen rất quái dị.
"Mộ Lương?" Thiêu Hồng đúng lúc truyền lực lượng vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, hiện tại bụng nàng đã tốt hơn rất nhiều, thấy cái bộ dáng này của Mộ Lương, có chút nghi ngờ kêu một tiếng.
"A, A Noãn..." Mộ Lương ngây ngốc nhìn nàng, vuốt ve mặt của nàng, lại sờ sờ bụng của nàng, về sau là nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, yên lặng đánh xe ngựa, vững vàng mà đi tiếp về phía trước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết cái biểu tình quái dị này của Mộ Lương rốt cuộc là do đâu.
"Mộ Lương, chàng làm sao vậy?" Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, hắn rốt cuộc là thế nào? Ánh mắt làm sao lại đờ đẫn thành cái bộ dáng này.
Mộ Lương không lên tiếng, chỉ là cứ ngây ngốc nhìn về phía trước, đi đến bãi cỏ ở phía trước thì dừng lại, cẩn thận từng li từng tí ôm Hoa Khấp Tuyết xuống xe ngựa.
"A Noãn, nàng mang thai, ta được làm cha." Mộ Lương ngây ngốc nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong âm thanh mang theo điểm ngốc nghếch.
"À?" Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết cũng từ từ trở nên ngốc trệ, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ nhếch lên.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ha, tiểu thư có bảo bảo rồi...!" Nhân vật chính cứ đứng ngay ra tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, ngược lại đám người ở bên cạnh lại lộ vẻ mặt vui mừng, Lưu Nguyệt càng nhịn không được, hoan hô la to.
"Cảnh Duệ, Vương gia cùng Vương phi là như thế nào đây?" Trạch Linh kỳ quái nhìn Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết, mang thai là một chuyện tốt a, thế nào hai người này lại phản ứng như vậy?
"Là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút không thích ứng được, từ từ sẽ tốt lên thôi." Cảnh Duệ sờ sờ mũi, yếu ớt nói, thời điểm Hoa Trảm Lãng cùng công chúa biết tin mang thai, trạng thái so với hai người này thì tốt hơn nhiều.
Khóe miệng Trạch Linh giật giật, theo bản năng sờ sờ bụng của mình, Bạch Thánh Vũ tinh mắt đã nhìn thấy động tác của Trạch Linh, trong mắt xẹt qua đau lòng, ôm hắn vào trong lòng nói: "Nhiều đứa nhỏ rất chán ghét, nếu là ta...ta mới không cần đấy."
Trạch Linh nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền đen xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Thánh Vũ, giơ tay lên đẩy hắn ra, không cần đứa bé? Vậy hắn, a, không đúng, là nàng về sau sẽ tìm người khác sinh!
Bạch Thánh Vũ với vẻ mặt vô tội không hiểu ra sao, hắn đã làm cái gì sao?
Đáng thương cho Bạch Thánh Vũ vẫn chưa biết thân phận củaTrạch Linh, cuộc sống về sau, cũng bởi vì không biết nên càng không ngừng nói nữ nhân không tốt, đã đắc tội với Trạch Linh triệt để ——
"A Noãn, là ta không tốt, nếu như ta sớm phát hiện, ta nhất định sẽ không để cho nàng một mình đến Mang sơn, sẽ không để cho nàng một mình đi đối kháng với Phong Vụ Niên..." Mộ Lương từ vẻ mặt ngây ngốc biến thành áy náy, nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, lần này A Noãn đau bụng, chắc chắn là do bị ảnh hưởng.
"Mấy tháng?" Hoa Khấp Tuyết vỗ nhẹ lên mặt Mộ Lương, cắt đứt lời của hắn, ngây ngốc hỏi.
Mộ Lương nghe vậy, áy náy trên mặt liền biến mất hết, lại biến thành vẻ ngốc trệ như lúc đầu: "Một tháng."
Hoa Khấp Tuyết "Nha" một tiếng, không nói thêm gì nữa, đi trở về xe ngựa, lẳng lặng mà ngồi ở trong xe ngựa cả người mềm oặt đi, sững sờ nhìn về phía trước, không biết là đang nghĩ cái gì.
Một tháng —— thì ra đây chính là nguyên nhân tính tình của mình đại biến, xem ra bảo bảo của nàng rất bướng bỉnh.
Mộ Lương cũng lặng lẽ đi trở về xe ngựa, lôi tất cả y phục ra, khoác từng cái lên người Hoa Khấp Tuyết.
"Vương gia, ngài đang làm gì?" Cảnh Duệ xấu hổ nhìn, không nhịn được hỏi.
Mộ Lương sững sờ nhìn hắn rồi nói: "Phụ nữ có thai không thể bị lạnh."
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Bị lạnh... Mọi người khóc không ra nước mắt, Vương gia, lão ngài xem ánh mặt trời ở phía ngoài một chút đi, chính là không mặc cũng sẽ không lạnh đâu!
"Mộ Lương, ta rất nóng." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, cởi y phục hắn vừa mặc lên người xuống.
"Nóng?" Mộ Lương trợn mắt, nhanh chóng lấy hết y phục vừa mới khoác lên cho nàng xuống, phụ nữ có thai cũng không thể quá nóng.
Mọi người lại lần nữa vỗ trán, Vương gia, ngài đây là đang mò mẫm giày vò cái gì chứ?
Trạch Linh thở ra một hơi, leo lên xe ngựa, vì Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết mà làm người đánh xe, ánh mắt ý bảo đoàn người có thể tiếp tục gấp rút mà lên đường rồi.
"Vương gia, để ta tới chăm sóc tiểu thư." Lưu Nguyệt thật sự không nhìn nổi bộ dạng "Si ngốc" này của Mộ Lương nữa.
Vậy mà Mộ Lương nghe xong lời này liền quay đầu lại trợn mắt lạnh lẽo, âm thanh phát rét nói: "Ta muốn tự mình chăm sóc, ngươi đừng có mà giành với ta!"
Lưu Nguyệt bị trừng lạnh hết sống lưng, vẻ mặt như đưa đám lùi về trong ngực Cảnh Duệ, Vương gia ngài muốn tự chăm sóc thì cứ tự chăm sóc đi, tiểu thư không bị người giày vò đến hỏng mới lạ.
Còn những người khác thì nghĩ, Vương gia, ngài hãy nhanh chút tỉnh táo lại đi, mặc dù là bình thường người luôn khi dễ chúng ta nhưng nhìn người không bình thường như vậy chúng ta càng đau xót hơn.
"A Noãn, phụ nữ có thai thích ăn chua." Mộ Lương đút cho nàng ba hạt hoàn thuốc, lại không biết từ đâu móc ra một túi ô mai, vê thành một khỏa, đưa đến bên miệng Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn, há mồm ngậm, ngay sau đó cau mày phun ra: "Khó ăn."
"Vậy không ăn." Mộ Lương thụ giáo, ngoan ngoãn hỏi: "A Noãn muốn ăn cái gì?"
"Ta không đói bụng."
"Phụ nữ có thai sức ăn đều rất lớn, A Noãn, nàng không thể không đói bụng, đây là đối với thai nhi không tốt..." Mộ Lương lại bắt đầu nói lảm nhảm.
"Vương gia, chuyện này cũng là mỗi người mỗi khác, không thể quơ đũa cả nắm!" Trạch Linh ở bên ngoài thật sự là nghe không nổi nữa, liếc mắt nhắc nhở.
"Còn cần ngươi nói sao?" Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, ngược lại lo lắng nhìn Hoa Khấp Tuyết: "A Noãn, nàng quá gầy." Dứt lời, còn bấm bấm cái eo thon của nàng, trong mắt càng thêm sầu lo.
Vương gia, ngài đây là triệu chứng của tiền sản u buồn, có phải là lo lắng không đâu quá mức hay không? Trạch Linh chỉ cảm thấy lệ rơi đầy mặt.
"A Noãn, đều tại ta, ta trước kia đã để nàng đói bụng." Bộ mặt Mộ Lương ấm ức.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, lại vẫn thật nghe theo Mộ Lương nhíu mày lại, sờ sờ bụng của mình, gật đầu một cái: "Trước kia còn cảm thấy chàng rất tốt, thì ra là chàng tuyệt không tốt một chút nào, để cho ta bị đói rất gầy..."
...
Dọc theo đường đi, mọi người được chứng kiến cảnh hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nói chuyện thì làm cho người ta muốn hộc máu, trong lòng mọi người đều đang hò hét, Vương gia cùng Vương phi bị chuyện vui kích thích đến choáng váng đầu óc, đến lúc nào thì mới có thể khôi phục lại dáng vẻ thông minh tài trí đây?
Hôm sau, Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết chậm rãi tỉnh lại, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phớt phớt hồng khi ngủ của nàng, dịu dàng nở nụ cười, bàn tay theo ý thức vuốt ve bụng của nàng, trong này là chứa đứa bé của bọn họ đấy.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Hoa Khấp Tuyết cũng tỉnh lại, mở ra cặp mắt to có đôi chút mông lung, hít hít cái mũi, hướng vào trong ngực của Mộ Lương chui chui, vô lực nói: "Mộ Lương, ngày hôm qua hai chúng ta đã làm chuyện ngu ngốc rồi." Nàng cũng không quên chuyện ngày hôm qua thời điểm hai người mới vừa biết tin nàng mang thai, cái phản ứng đó...
"Không có chuyện gì, đều không phải là người ngoài, khó có dịp cho bọn họ thấy một lần chuyện cười." Mộ Lương cũng không ngại, mặc dù ngày hôm qua nhìn hai người thật sự rất ngu ngốc nhưng những thứ này so với sự vui sướng trong lòng, thì cũng không tính là cái gì.
"Mộ Lương, ta có bảo bảo." Hoa Khấp Tuyết si ngốc nở nụ cười.
Mộ Lương cười đến gương mặt dịu dàng như nước: "Ừ, chúng ta đã được làm cha làm mẹ rồi." Tìm cái gối đệm mềm đệm ở sau lưng, để cho nàng tựa thoải mái hơn.
"Cảnh Duệ, đến nơi nào rồi hả?" Mộ Lương vén rèm xe lên, nhìn mọi người đã sớm tỉnh, thản nhiên hỏi.
"Vương gia, còn cách thành Dương Châu không xa." Cảnh Duệ đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho Mộ Lương: "Vương gia, đây là điểm tâm ta mới vừa mua."
Mộ Lương cười nhạt, gật đầu một cái, nhận lấy hộp đựng thức ăn.
Cảnh Duệ âm thầm quan sát Mộ Lương một phen, khuôn mặt hắn lúc này là tràn đầy nhu tình, đã không còn cái bộ dáng đờ đẫn của ngày hôm qua nữa, xem ra là đã khôi phục bình thường rồi... Hô, bọn họ rốt cuộc cũng đã được giải thoát, cái loại cảm giác muốn cười nhưng lại không thể cười đó thật là vô cùng khó chịu a!
"A Noãn, ăn chút điểm tâm đi, một lát ta đút nàng ăn cháo." Mộ Lương cười híp mắt nói.
Hoa Khấp Tuyết chống lại con ngươi tràn đầy vui sướng của hắn, gương mặt hơi đỏ lên, giơ tay lên muốn nhận lấy bánh ngọt, lại bị Mộ Lương trừng mắt liếc.
"Nương tử để vi phu tới phục vụ nàng."
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ta...ta tự mình có thể... Ưmh..." Mặt Hoa Khấp Tuyết càng đỏ hơn, lời còn chưa nói hết, đã bị điểm tâm trong miệng làm cho nàng buồn buồn bực ngừng lại, không khỏi tức giận nhìn chằm chằm Mộ Lương.
"A Noãn, nàng cứ ngoan ngoãn để cho ta cưng chiều là tốt rồi." Mộ Lương thân mật liếm sạch vụn bánh bên miệng nàng.
"Ta là người, không phải sủng vật." Hoa Khấp Tuyết vô lực thở dài, hắn cưng chiều mình đương nhiên là tốt nhưng nếu như quá mức gì kia thì nàng sợ mình sẽ không chịu nổi.
Mộ Lương nghe được hai từ "Sủng vật", gương mặt tuấn tú nhanh chóng trầm xuống: "Thiêu Hồng, ngươi mang con rắn chết tiệt kia đi!"
Hồng quang chợt lóe, Thiêu Hồng biến thành một cái kẹp, từ trong y phục của Hoa Khấp Tuyết gắp ra một con Hồng Xà, ném xuống đất, con rắn nhỏ đáng thương nhìn Hoa Khấp Tuyết, thè thè lưỡi.