Tiểu Thất, Chậm Đã! - Chương 67
Tiểu Thất, Chậm Đã!
Chương 67
gacsach.com
Tử Tiêu đã chết. Tống Lương Trác bị ngồi tù, mang tội danh giết người.
Có nhân chứng, có vật chứng, quá mức ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Tống Lương Trác cũng hoang mang. Tất nhiên là Tống Thanh Vân không tin, nhưng lại không thể không tin chứng cớ đã tìm được trước khi hắn vào đại lao. Hết thảy những cái này đều diễn ra trong một đêm đó.
Ngày hôm sau, Tiểu Thất chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa cùng Tống mẫu, trước lúc nàng xuất phát thì mỹ phụ nhân đã tự mình đến.
Mỹ phụ nhân gặp mặt liền cười hớ hớ giữ chặt Tiểu Thất nói: “Đừng đi trở về, cùng nương về Thông Hứa chờ trước đi.”
Nhìn thấy mỹ phụ nhân thì tất nhiên Tiểu Thất rất vui mừng, quay đầu nói: “Vì sao phải đi về trước? Án tử của tướng công xong rồi sao?”
Mỹ phụ nhân xoa xoa gương mặt của Tiểu Thất, cười dịu dàng, “Không có, nhưng là nương phải trở về chiếu cố nhị tỷ của con, lúc này bụng của nàng càng lúc càng lớn, dù sao cũng phải có người hiểu ý ở cùng. Thất nhi trở về cũng tốt, giúp nương chăm sóc. Thất nhi yên tâm, tướng công nhà con à, sẽ cùng cha con trở về sau, khẳng định sẽ không chạy đâu.”
Tiểu Thất mím môi cười, bước qua cọ cọ cánh tay của mỹ phụ nhân làm nũng, cười nói, “Nương a, con muốn chờ tướng công cùng nhau đi. Con đã nói sẽ đợi hắn, không thể nói chuyện không giữ lời.”
Mỹ phụ nhân cười điểm trán của Tiểu Thất, “Ở đâu chờ mà không phải là chờ? Là tướng công con muốn con đi về trước. Nói cái gì ở khách điếm cũng không phải biện pháp tốt, sẽ phải chịu uất ức, cho con về Thông Hứa trước, hắn sẽ nhanh chóng làm xong việc rồi đuổi theo.”
Tiểu Thất chớp mắt, “Sao tướng công biết con ở khách điếm?”
Mỹ phụ nhân giật mình chớp mắt, thở dài nói: “Ai, nếu Thất nhi không muốn đi cùng nương, trên đường đi ngay cả người nói chuyện nương cũng không có đây.”
Tiểu Thất thấy mỹ phụ nhân có chút rầu rĩ, suy nghĩ rồi không tình nguyện lắm mà gật đầu, “Con sẽ viết phong thư cho tướng công.”
Tiểu Thất ở lại một ngày viết thư, mỹ phụ nhân sợ nàng đa tâm nên không dám thúc giục, nhưng cả ngày đều ở khách điếm cùng nàng, tìm cớ không cho nàng ra ngoài phố.
Đêm nay mỹ phụ nhân cũng ở lại khách điếm cùng Tiểu Thất, buổi tối Tiểu Thất ngủ không yên, có người ở bên ngủ cùng nhưng cũng ngủ không an ổn. Không biết vì sao, trong ngực buồn bực khó chịu. Thật vất vả mới ngủ, nhưng chỉ một lát liền thấy ác mộng mà bừng tỉnh.
Tiểu Thất mơ mơ màng màng xoay người, ôm lấy cánh tay của mỹ phụ nhân, cũng không dám ngủ sâu nữa. Mỹ phụ nhân cũng không ngủ, hai người nói qua nói lại đến nửa đêm mới có cảm giác buồn ngủ.
Hôm sau Tiểu Thất cũng là tỉnh dậy từ trong mộng.
Không tính là ác mộng, nhưng là vẫn trong cảnh sương mù, không nhìn thấy rõ gì cả. Tiểu Thất nghe thấy giọng nói của Tống Lương Trác, nhưng thế nào cũng không nhìn thấy hắn. Tiểu Thất cứ chạy rồi lại chạy, mệt đến đầu đầy mồ hôi, sương mù lại càng thêm dày đặc, không có một chút nào là sẽ tan đi.
Ngủ một đêm, lại mệt như là đã chạy một đêm. Tiểu Thất mệt mỏi dựa vào giường không muốn nhúc nhích, mỹ phụ nhân tự thu thập mọi thứ cho tốt, chờ Tiểu Sơn Tử đưa tin trở về liền thu xếp khởi hành.
Tiểu Thất phờ phạc đi theo mỹ phụ nhân xuống lầu, đúng lúc lại gặp Trần Tử Cung đang bước hơi vội vàng lên lầu. Cả một ngày hai người không chạm mặt, tức giận của Trần Tử Cung vơi đi cũng không ít, nhìn thấy Tiểu Thất mặc nam trang lại cầm theo một bao y phục, không khỏi kinh ngạc hỏi, “Ngươi phải đi?”
Tiểu Thất ngáp một cái, ôm cánh tay của mỹ phụ nhân gật gật đầu, “Ta về nhà trước.”
“Ngươi có rảnh thì nói chuyện cho tốt với mơ hỏng đi, nàng đã là người của ngươi, ngươi phải dưỡng nàng cả đời. Ta xem ngươi như một nửa bằng hữu mới nói thế này với ngươi, hình như là nàng đã làm sai chuyện, nhưng biết sai mà cải thiện thì tốt hơn a. Đây là tướng công ta nói.” Tiểu Thất giương mắt nhìn Trần Tử Cung, rất nghiêm túc mà nói.
Trần Tử Cung mím môi, “Tống Lương Trác, hắn...”
Mỹ phụ nhân nói xen vào: “Vị thiếu gia này là bằng hữu của Tiểu Thất? Chúng ta phải trở về Thông Hứa rồi, ngươi có thời gian thì phải đến Thông Hứa chơi.”
Trần Tử Cung chuyển mắt nhìn mỹ phụ nhân, thấy trên mặt nàng mang ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt hắn. A, cũng tốt, chuyện nhà của người khác, hắn cũng không xen vào.
Trần Tử Cung gật đầu, mỹ phụ nhân kéo tay Tiểu Thất bước xuống lầu, Tiểu Thất đi đến dưới lầu lại quay đầu nói: “Ngươi phải đi tìm trái mơ hỏng nha, ngươi là tướng công của nàng, không thể không trông nom vợ của mình a.” Sau khi nói xong thì quay đầu nhìn khách trọ ngồi quanh, bước chân dừng lại một chút mới vẫy vẫy tay đi theo mỹ phụ nhân ra khỏi khách điếm.
Trần Tử Cung có chút ngây người nhìn theo lưng kia.
Lúc đầu hắn nghe nói Tử Tiêu cùng Tống Lương Trác có qua lại, sau khi trở về liền sinh ra ý tưởng đưa Tử Tiêu ra khỏi Vương phủ thành toàn cho bọn họ. Nói là thành toàn cho bọn họ, chẳng qua là hắn muốn xem náo nhiệt, muốn nhìn xem nữ nhân kia rốt cuộc có bao nhiêu khát vọng địa vị cùng quyền lợi, cũng làm cho nàng nếm thử tư vị tranh giành mà không được. Đồng dạng cũng muốn xem loại nữ tử không nội tâm như Tiểu Thất, có đấu qua nổi với loại người thâm sâu như Tử Tiêu không.
Lúc Tử Tiêu rời khỏi, hắn cố ý nhắc tới Tiểu Thất, về phần tâm lý gì, chính hắn cũng không nói rõ ràng. Hôm qua hắn nghĩ, nếu là thật sự Tử Tiêu không còn đường nào đi, còn có thể cho nàng vào phủ dưỡng nàng cả đời, Hạo Vương phủ không đến mức không nuôi nổi một nữ nhân. Chỉ là nếu nàng đã có tâm trí dùng mê hương với hắn, có thể dù nàng không chết, nàng cũng nên vì chuyện đã làm mà phải trả giá đại giới, cứ cô độc sống cả quãng đời còn lại tại biệt viện.
Không nghĩ đến chỉ trong một đêm, tất cả đều thay đổi. Nàng thế nhưng đã chết!? Người giết nàng lại là người nàng từng yêu?!
“Có lẽ, có âm mưu gì cũng không chừng.” Trần Tử Cung lắc lắc đầu, thở dài trở về phòng.
Tiểu Thất ngáp liên tục, nghiêng ngả dựa vào xe ngựa, lại có chút không yên lòng.
Đã là mùa đông, Tiểu Thất ngồi liền cảm thấy lạnh. Mỹ phụ nhân lôi ra một tấm thảm thật dày cho nàng bọc lại, lo lắng sờ sờ trán của nàng hơi nóng, nói: “Chẳng lẽ là có? Sao lại mệt mỏi thế này?”
Tiểu Thất ngây người cúi đầu, sờ sờ bụng cười nói: “Thật sự nha, con còn cảm thấy bụng là lạ, tưởng là ăn nhầm rắn rồi đây.”
Mỹ phụ nhân cười cười, “Chính là mang thai cũng sẽ không có cảm giác nhanh như vậy, Thất nhi chỉ nói bừa.”
Tiểu Thất cười ha ha, búng vào một góc cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, chu miệng nói: “Nhược Thủy chuẩn bị lập gia đình, không phải là hôm nay nên phát thiệp hồng trên đường hay sao?”
Mỹ phụ nhân há hốc mồm lại không biết phải giải thích thế nào.
Tiểu Thất lại sờ sờ bụng, cười nói: “Con nói muốn giành phúc khí của nàng cũng không giành được, thật đáng tiếc. Tướng công còn nói canh gác cho con, ai, nương à, con nghĩ không nên đi trước, con nên cùng tướng công.”
Tiểu Thất cười miễn cưỡng, cuối cùng cũng chải tóc, dán mặt vào thùng xe, nhắm mắt lại.
Xe ngựa chậm rãi chạy tới cửa thành, Tiểu Thất vẫn nhịn không được mà thấp giọng nói: “Nương a, tướng công còn nói cái gì?”
Mỹ phụ nhân ngạc nhiên, “Thất nhi...”
Tiểu Thất giương mắt, ánh mắt lại kiên trì chưa bao giờ có, “Nương, có phải tướng công đã xảy ra chuyện hay không? Từ nửa đêm hôm qua con đã bắt đầu khó chịu, trong lòng khó chịu. Người trong khách điếm nói cái gì mà thiếu gia quan gia giết người, nương, đó là nói tướng công sao?”
Mỹ phụ nhân ngồi qua, ôm Tiểu Thất nói: “Lương Trác không muốn con lo lắng, hắn nói nhất định sẽ tốt lành mà đi ra rồi tìm con, hắn không có giết người.”
Nước mắt của Tiểu Thất trong chớp mắt liền chảy xuống, “Con muốn ở cùng hắn.”
“Hắn là đau lòng cho con, Thất nhi nên tin tưởng hắn, rất nhanh thôi, hắn sẽ không có việc gì.”
“Con muốn ở cùng hắn.” Tiểu Thất cố chấp lặp lại.
“Thất nhi...”
“Con muốn ở cùng hắn.” Tiểu Thất nhắm mắt dựa vào thân xe, “Nương, chúng ta trở về đi, nếu không con sẽ khó chịu, trong lòng rất buồn, buồn đến không thở nổi. Con không khóc, cũng sẽ không ầm ĩ. Nếu hắn không muốn con biết, con sẽ không nói. Oa, đừng làm cho con cách xa hắn mà. Nếu có chuyện gì, con cũng không phải là người đầu tiên được biết.”
Mỹ phụ nhân ôm lấy Tiểu Thất vỗ vỗ, “Đừng khóc, chúng ta đều là người đại phú đại quý. Lại nói, trong chuyện này chắc chắn là bị hãm hại, luôn luôn có cách phá vỡ.”
Tiểu Thất lau nước mắt, quật cường nâng cằm nói: “Tướng công của con mới không giết người.”
Mỹ phụ nhân thở dài, nhìn mắt hơi sưng của Tiểu Thất, suy nghĩ rồi vẫn là quay lại Tống phủ. Nếu Tiểu Thất có thai, như vậy sẽ không chịu nổi mười ngày đi đường mệt mỏi rồi.
Không khí trong Tống phủ nặng nề, Tiểu Thất vừa xuống xe ngựa lập tức chạy thẳng vào trong, bị mỹ phụ nhân giữ chặt lại. Mỹ phụ nhân nhìn bụng Tiểu Thất, Tiểu Thất giật mình, vỗ nhẹ vào bụng rồi chậm rãi bước vào. Tiểu Thất nhìn thấy Tống mẫu liền cười nói: “Nương, con trở về chờ tướng công.”
Mắt của Tống mẫu sưng lên, đúng là đã khóc, thấy Tiểu Thất cùng mỹ phụ nhân trở về thì có chút kinh ngạc. Mỹ phụ nhân chỉ chỉ Tiểu Thất, bảo Thu Đồng đi mời lang trung.
“Nương đừng sợ, tướng công không có việc gì, con cũng cảm thấy không có việc gì xảy ra, cho nên nhất định sẽ không có chuyện.” Tiểu Thất cứ thế nói, sờ sờ ngực nói tiếp: “Nương bà bà người hãy hỏi nương con xem, trực giác của con trước giờ rất chuẩn.”
Mỹ phụ nhân cười cười, “Tỷ tỷ có thể tin Thất nhi một lần, trực giác của nàng chưa bao giờ sai.” Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp qua.
Tống mẫu miễn cưỡng cười cười, “Kiếp nạn này phải có, nếu qua được thì tốt.”
Lang trung chẩn mạch, chỉ nói dường như mạch tượng là mang thai, nhưng vì ngày còn ít quá, cũng không dám chuẩn đoán chính xác, nhưng Tiểu Thất ngừng nguyệt sự là chuyện không cãi được. Tiểu Thất không để ý, nhưng Thu Đồng vẫn lưu ý, lúc này nhắc tới thì nàng là người đầu tiên xác định Tiểu Thất có thai.
Mọi người đều tự động đem ‘dường như’ chuyển thành ‘nhất định’, tin tức này cũng mang đến không khí vui mừng cho Tống phủ. Cùng lúc đó, ở đại lao của phủ nha, thì lại là một cục diện khác.
Ngoài dự đoán của Tống Lương Trác, người ở trên đến rất nhanh. Người đến là Lý tuần phủ, nghe nói đã sớm ra kinh tuần tra, nhưng là lại đúng dịp đi đến Nhữ Châu như thế, càng thêm xác hoài nghi trong lòng của Tống Lương Trác — bi kịch này, hơn phân nửa là không thể thoát khỏi quan hệ cùng Phó gia Phó Đức Giáp.
Lý tuần phủ vừa đến Nhữ Châu liền nghe thấy thiếu gia của quan viên tứ phẩm giết người, đến thẳng phủ nha. Lý tuần phủ vừa đến, Tống Thanh Vân vì tránh tị hiềm liền ngừng chức, vì liên quan đến giam giữ phạm nhân trong nhà giam, ông cũng không có quyền tự tiện đi vào.
Tình trạng của Tống Lương Trác thực không tốt, vốn là ở nhà giam bình thường, Lý tuần phủ tiếp nhận liền đổi thành tử lao. Động tác này của hắn không thể không làm cho Tống Lương Trác hoài nghi, người này cùng Phó gia, hoặc là nói cùng Quý tần có quan hệ gì đó.
Lý tuần phủ tự mình thẩm vấn, địa điểm còn ở trong tử lao. Tống Thanh Vân bị cản trở bên ngoài, trên trán đều là mồ hôi. Không ở kinh thần, nếu là có gì ngoài ý muốn, ngay cả cơ hội thỉnh cầu kịp thời hắn cũng không có.
Tống Lương Trác bị trói trên khung sắt, lạnh lùng nhìn người ngồi trước mặt.
Ngón giữa của Lý tuần phụ khẽ gõ lên tay vịn của ghế dựa, chậm rãi mở miệng: “Từng là Trạng Nguyên lang, Huyện lệnh được dân chúng Thông Hứa kính yêu, là con trai độc nhất của quan to tứ phẩm, thế nhưng lại phạm tội giết người, không sợ liên lụy người nhà sao?”
Tống Lương Trác thản nhiên nói: “Ta không có giết người.”
Lý tuần phủ gật gật đầu, “Ngươi có cơ hội biện minh. Nhưng là nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cũng không để ngươi ngụy biện. Những người đó đều được bản quan thẩm tra qua, thống nhất là thấy ngươi cùng người chết trước đó đã phát sinh tranh chấp. Hơn nữa, nhân chứng cũng nói, nhìn thấy ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực của người chết, nhìn thấy người đi qua mới kích động buông tay, đây là sự thật?”
“Không đúng.” Tống Lương Trác cúi mắt, “Hoặc là nói, chỉ là ý kiến. Trong lúc đó ta đã bị người ta đánh ngất, đến khi tỉnh lại thì phát hiện... Người đã chết. Ta chỉ kiểm tra miệng vết thương một chút, chuẩn bị ôm nàng đi tìm lang trung.”
Lý tuần phủ vuốt râu cười, cười xong rồi nói: “Nhưng bản quan lại nghe đến quá trình phạm tội của ngươi. Ngươi cùng người chết có một đoạn tình cảm khúc mắc, sau đó bị người chết vứt bỏ mới buồn bực bỏ đi thi khoa cử tìm công danh. Trong lúc làm quen thì mới quen với thê tử hiện nay của ngươi là Tiền Tiểu Thất, nhưng tình cảm với nàng lại không sâu đậm. Sau khi ngươi quay lại Nhữ Châu, cũng không nghĩ lại gặp người đã chết. Người chết muốn quay lại với ngươi như cũ, ngươi lại ngại Tiền gia tiền thế không dám hưu thê, hoặc là nói, ngươi muốn dùng phương pháp đólàm cho người chết nếm thử tư vị bị vứt bỏ.”
Lý tuần phủ đứng dậy, chắp tay sau lưng đi vài bước rồi nói tiếp: “Án mạng xảy ra đêm đó là khi người chết chặn lại ngươi trên đường, muốn ngươi cho một câu trả lời rõ ràng thuyết phục, ngươi kiên trì không cho. Người chết đau khổ muốn nhờ, sau đó ngôn ngữ bất hòa xảy ra xung đột. Ngươi căm ghét sỉ nhục nàng mang đến cho ngươi năm đó, lại giận nàng mặt dày muốn xoay chuyển dòng nước, dưới sự tức giận đã dùng chủy thủ giết người ngươi vừa hận vừa yêu này. Ngươi nói, bản quan nói thế có phải không?”