Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 6 - Chương 50-2
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 6 - Chương 50-2: Đại kết cục (thượng) (2)
Còn Tử Tiêu thì ngồi trên người Thứ Hồn rồi đi Vô Gian Địa Ngục. Nếu có người đi qua thì có thể nghe được Thứ Hồn oán niệm rất nhiều: “Vì sao phải ngồi trên người ta, rõ ràng ngươi có thể tự mình đi, vì sao phải ngồi trên người ta? Hình tượng của ta! Hu hu, khổ bức Linh Thú không có nhân quyền, sai, không có thú quyền...”
Bên Tử Tiêu vừa rút lui, bên Ngu Hành liền nhận được tin tức, nhưng người tìm hiểu tin tức cho Ngu Hành lại ở bên ngoài lều trại không dám đi vào.
“Phanh!”
Lều trại của Ngu Hành bị một đạo linh lực đánh dập nát, Thao Thiết lăn từ bên trong ra, trên bụng có một cái động bằng cái chén lớn, máu tươi phun ra ngoài từ nơi đó.
Lều trại bị hủy, Ngu Hành xuất hiện trước mặt mọi người, bộ dáng khủng bố kia làm cho tất cả mọi người ở đây ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút.
Ngu Hành nhìn Thao Thiết quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Kim Linh Châu bị cướp, thần kiếm bị hủy, Luyện Đan Sư Tông Môn thì người đi nhà trống, Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn bị đoạt đi, toàn bộ người ở chỗ phong ấn được cứu! Nàng lại còn khôi phục trí nhớ và một phần năng lực! Thao Thiết, chẳng qua ta chỉ là rời khỏi một đoạn thời gian ngắn như vậy, ngươi liền làm ra nhiều chuyện như vậy cho ta? Ngươi nói ta nên dùng ngươi thế nào? Nhiều người như vậy thế nhưng lại không ngăn được mà để việc này xảy ra sao? Vô dụng như vậy, ta giữ lại mạng các ngươi để làm gì chứ? !”
Người có mặt ở đó thấy Ngu Hành tức giận như vậy, toàn bộ quỳ xuống, người có chút nhát gan thì đang run rẩy cả người.
Ngu Hành rất tức giận, đi đến bên người Thao Thiết đạp hai chân của hắn, nói: “Nếu không phải ngươi là khế ước thú của ta, ta nhất định làm thịt ngươi! Đồ vô dụng, nếu ngươi có một nửa năng lực như Cùng Kỳ thì tốt rồi!”
“Chủ nhân, chuyện này cũng không trách Thao Thiết được, chỉ có thể nói bọn họ rất giảo hoạt. Hơn nữa ta hoài nghi Tử Tiêu thu hút chúng ta đến chỗ này, chính là vì che dấu cho nàng. Có Tử Tiêu nhúng tay vào, chúng ta phải dời lực chú ý đi cũng là bình thường.”
Ngu Hành nghe Cùng Kỳ nói xong, oán hận nói: “Ta nói, Tử Tiêu thế nào lại không có việc gì sẽ quản tới chuyện hủ thi của ta, hóa ra là dương đông kích tây! Thật hay cho một Tử Tiêu ngươi, một ngày nào đó ta sẽ phá hủy Cửu Thiên Huyền Giới của ngươi!”
“Chủ nhân, hiện tại chúng ta có trách móc ai cũng không có tác dụng, chúng ta cần phải suy nghĩ một chút, nàng đã trở lại, chúng ta phải làm thế nào.” Cùng Kỳ nói tiếp.
Toàn thân Ngu Hành tỏa ra lệ khí, nhìn những người này giống như là nhìn người chết vậy. Ánh mắt đảo qua, phát hiện người phái đi theo dõi thế nhưng lại ở trong đám người. Hắn dùng linh lực hóa thành roi kéo hắn ra ngoài, nói: “Không phải để ngươi theo dõi Tử Tiêu sao? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Hồi, hồi Thiên Tôn, thuộc hạ là tới bẩm báo tin tức.” Người nọ đột nhiên bị Ngu Hành túm ra, sợ tới mức nói chuyện cũng lắp bắp.
“Tin tức gì?” Ngu Hành hỏi.
“Bọn Tử Tiêu rút quân!” Người nọ đáp, “Hiện tại quân đội bọn họ đã rời khỏi, quay về Cửu Thiên Huyền Giới, Tử Tiêu đi Vô Gian Địa Ngục.”
Ngu Hành thả người nọ ra, nhìn Cùng Kỳ, nói: “Quả nhiên Tử Tiêu là vì kéo chúng ta mới tới nơi này quấy rối. Hiện tại nàng đắc thủ, hắn liền đi trở về. Nhưng hắn đi Vô Gian Địa Ngục làm gì chứ?”
“Chủ nhân, chắc chắc là hắn đi tìm Sáng Thế Thần chuyển thế, lúc đó nàng chính là mở ra thông đạo đi Vô Gian Địa Ngục.” Thao Thiết trên mặt đất mở miệng nói.
Cùng Kỳ phất phất tay, để cho mọi người có mặt ở đây rời khỏi. Những người đó giống như nhận được sự cứu giúp, cảm kích liếc mắt nhìn Cùng Kỳ một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Cùng Kỳ đi tới bên cạnh Thao Thiết, đỡ hắn dậy, hỏi: “Ngươi xác định nàng đã khôi phục năng lực sao?”
Thao Thiết nhìn vào mắt Ngu Hành, thấy hắn không phản đối, mới mở miệng nói: “Ta xác định, khi người của chúng ta tiến lên bắt nàng, nàng chỉ khẽ vạch ở trong không trung một cái, đã mở ra Vô Tận Hư Không, người của chúng ta đều bị hút vào bên trong. Sau đó nàng lại mở ra thông đạo đi Vô Gian Địa Ngục ở ngay trước mặt mọi người, cho nên chắc chắc là nàng khôi phục một ít năng lực.”
Thao Thiết nhìn sắc mặt Ngu Hành càng ngày càng đen, tiếng nói cũng càng nói càng tiểu.
Nghe Thao Thiết nói xong, sắc mặt Cùng Kỳ cũng khó coi. Hắn nhìn Ngu Hành, nói: “Theo lời nói của Thao Thiết, nàng không chỉ khôi phục trí nhớ, còn khôi phục một ít năng lực. Xem ra Kim Linh Châu là đạt được cuối cùng trong Ngũ Hành Linh Châu. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Linh Châu hẳn là đều đã tập hợp đủ, cho nên nàng mới có thể khôi phục trí nhớ. Nhưng còn thiếu một viên Quang Linh Châu hoặc là Hắc Ám Linh Châu, làm cho thực lực của nàng còn chưa khôi phục.”
Ngu Hành hung hăng đánh ra một đạo linh lực, tạo ra một cái hố thật lớn ngay tại bình địa trước mặt bọn họ. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước Hỏa Linh Châu chính là bị nàng chiếm được. Việc lúc đó Tử Tiêu hẳn là đã biết nàng là Sáng Thế Thần chuyển thế! Bọn họ đi Vô Gian Địa Ngục, hẳn là còn chưa có được Hắc Ám Linh Châu. Trước kia không có để Linh Châu vào mắt, hiện tại lại...”
“Chủ nhân, nếu không thì chúng ta dẫn người đi Vô Gian Địa Ngục tiêu diệt nàng?” Thao Thiết nói, “Nếu chờ nàng khôi phục thực lực, chúng ta động thủ lần nữa thì đã muộn rồi!”
Lúc này người phụ trách tìm hiểu tin tức theo đàng xa bay tới. Quỳ xuống trước mặt Ngu Hành, nói: “Thiên Tôn, vừa nhận được tin tức, Vô Gian Địa Ngục xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Hành hỏi.
“Vài vương gia ở Vô Gian Địa Ngục tập hợp lại tạo phản, đánh nhau chính diện với Mộng Vương rồi.” Người nọ đáp.
Ngu Hành nghe xong, đi về phía trước vài bước, nhìn cái hố mình tạo ra, trầm mặc một lát, nói: “Trở về chỉnh binh, ta muốn đích thân dẫn người đi Vô Gian Địa Ngục.”
“Chủ nhân, nếu mang binh đi Vô Gian Địa Ngục, có phải quá mạo hiểm rồi không?” Cùng Kỳ hỏi.
Ngu Hành lắc đầu, nói: “Không phải chúng ta vẫn không nắm được Vô Gian Địa Ngục trong tay sao? Đây là một cơ hội vô cùng tốt. Bọn họ nội loạn, chúng ta chỉ thừa dịp đang trống không để vào là thời cơ tốt. Chuyện Sáng Thế Thần chuyển thế chuyện nhất định phải giải quyết, quyết không thể để cho nàng đạt được Hắc Ám Linh Châu!”
“Chúng ta phải đi về an bài thật tốt một chút.” Cùng Kỳ nói.
“Thông tri xuống, chỉnh binh hồi Thiên Linh Giới.” Ngu Hành nói.
“Dạ, chủ nhân.” Cùng Kỳ nói, sau đó đi an bài việc rút quân.
Những người khác đều rời khỏi, Ngu Hành ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Để cho tất cả chấm dứt ở địa phương dơ bẩn nhất đi...”
Trong lúc này, mọi người ở Cửu Thiên Huyền Giới và Thiên Linh Giới phát hiện địa phương chỗ bọn họ bắt đầu triệu tập quân đội, biết chiến tranh đã sắp tới rồi.
Vô Gian Địa Ngục, một đám yêu ma quỷ quái đang kéo một xác chết. Cổ thi thể kia đã hư thối thật lâu, cả người từ trên xuống dưới đều đã sinh giòi bọ, da thịt đã không có một chỗ nào hoàn chỉnh, chỉ có thể nhìn thấy giòi bọ đang không ngừng lăn lộn. Nhưng những thứ này vẫn không thể ngăn cản sự nhiệt tình của đám yêu quái đối với phần thức ăn đó như cũ. Chúng nó mỗi người cướp được một miếng, chạy đến một bên bắt đầu ăn như hổ đói.
Đối với chúng nó mà nói chiến tranh là tốt đẹp. Bởi vì chiến tranh, rất nhiều sinh vật sống đều biến thành một cổ thi thể, có thể cung cấp thức ăn cho chúng nó vẫn luôn ở trong tình trạng đói khát. Xem đi, nếu không có chiến tranh, hôm nay chúng nó sẽ không thể gặp được thi thể hư thối ở giữa đường, vậy chúng nó sẽ không bỗng nhiên có bữa ăn ngon!
Rất nhanh thi thể người nọ bị giành giật không còn, ngay cả những thứ ghê tởm như ruột cũng bị cướp đi. Hai yêu quái túm ở hai đường, ai cũng không chịu nhường cho ai, đều kéo về phía bên mình, ruột bị kéo đứt, bên trong chứa phân và nước tiểu rớt ra ngoài, rơi vãi trên mặt đất, nhìn qua thật ghê tởm. Nhưng chúng nó lại không cảm thấy chút nào, cướp được ruột liền nhét vào miệng, lại còn là bộ dáng ăn rất say sưa ngon lành.
Lúc Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực đi vào Vô Gian Địa Ngục thì được chứng kiến cảnh tượng như vậy. Giáng Vực đã luyện thành thói quen đối với hoàn cảnh nơi này, mặc dù Độc Cô Thiên Diệp có trí nhớ của kiếp trước, nhưng trí nhớ và tận mắt nhìn thấy, cảm giác không giống nhau, cho nên nhìn thấy bộ dáng ăn cực kỳ vui vẻ của chúng nó làm cho nàng thiếu chút nữa đã nhịn không được mà chạy đến một bên nôn mửa.
“Đây là cảnh tượng tranh giành thức ăn thường thấy nhất ở Vô Gian Địa Ngục.” Giáng Vực nói.
“Hoàn cảnh sinh sống nơi này quả thật rất tệ.” Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn đất đai trụi lủi, nhíu mày.
“Cho nên người ở đây không có một chút chống đối nào với chiến tranh, thậm chí là rất thích. Bởi vì có chiến tranh mới có tử vong, có tử vong thì có đồ ăn.” Giáng Vực khách quan nói.
“Ngao ngao ngao” có người phát hiện Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực, hô to ra hiệu với những người khác. Những người khác vừa nghe, đều nhìn qua chỗ Độc Cô Thiên Diệp bọn họ, hình như cảm thấy hai người không dễ đối phó, ôm thi thể còn chưa ăn xong trong tay chạy mất.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn chúng nó rời khỏi cũng không ngăn cản, hỏi Giáng Vực: “Ca ca ngươi ở đâu?”
“Vô Gian Địa Ngục tầng thứ mười, Quỷ Nguyệt Hồ.” Giáng Vực đáp, “Đến nơi này ta có thể lại càng có cảm giác được rõ ràng tin tức hắn truyền lại cho ta. Hiện tại hắn không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đang bị vây khốn, hơn nữa đã không kiên trì được bao lâu nữa.”
“Chúng ta nhanh đi qua đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó gọi Tiểu Hỏa ra, mang theo Giáng Vực ngồi lên. “Tiểu Hỏa, đi tầng thứ mười.”
“Được, tỷ tỷ. Các ngươi ngồi vững!” Tiểu Hỏa nói một tiếng, sau đó vỗ cánh nhanh chóng bay đi. Trải qua tiến hóa, hiện tại tốc độ của nàng đã vô cùng nhanh, rất nhanh liền mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực đi tới tầng thứ mười Vô Gian Địa Ngục, hơn nữa dưới sự chỉ dẫn của Giáng Vực hạ xuống phụ cận Quỷ Nguyệt Hồ.
Quỷ Nguyệt Hồ là hồ nước có vẻ nổi danh ở Vô Gian Địa Ngục, bởi vì nó là một địa phương duy nhất trong toàn bộ Vô Gian Địa Ngục có thể thấy được màu xanh. Mà địa phương chung quanh nó cũng là mục nát nhất, vắt chày ra nước cũng không đủ để hình dung sự hoang vắng của nó. Chỉ là cho dù hoàn cảnh Quỷ Nguyệt Hồ có tốt hơn, nhưng lại không có sinh vật sinh sống ở chỗ này. Không khí nơi này bài xích tất cả sinh vật màu đen. Đây cũng là một nguyên nhân làm nó nổi danh.
Tiểu Hỏa thả Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực xuống, hóa thành hình người cùng bọn họ nhìn tình cảnh hiện giờ ở Quỷ Nguyệt Hồ. Địa phương có Tiểu Hỏa, trong không khí toàn bộ những vật không sạch sẽ đều thối lui.
Một người hắc y tóc đen, bộ dáng giống Giáng Vực y như đúc đang trôi nổi trên không Quỷ Nguyệt Hồ, phát ra một viên bán kính mười thước màu trắng ngà bao kín mình lại, không ít người đứng bên cạnh Quỷ Nguyệt Hồ, một ít Minh Thú và ma quỷ vây nó vào giữa. (Minh Thú: thú vật tối tăm, thú vật âm phủ)
“Huyễn Thạch, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi vẫn không đồng ý nhận ta là chủ, để ta sử dụng, ngươi liền mãi mãi không thấy được mặt trời ngày mai.” Bên cạnh hồ, một người mặc tơ lụa màu đen thượng hạng, mặt mày trắng bệch uy hiếp Giáng Ngục.
Hình như là Giáng Ngục bị thương, linh lực cũng sắp tiêu hao hết, màng bảo hộ chống đỡ đã chớp lóe chớp lóe, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Hai mắt của hắn đang nhắm chặt mở ra, liếc mắt nhìn người nói chuyện một cái, gằn từng tiếng nói: “Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Thập Thất vương gia, ngươi sẽ không ngay cả những lời này cũng chưa từng nghe qua chứ?”
Thập Thất vương gia nhìn Giáng Ngục, nói: “Ta cũng từng nghe qua kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” (kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ~ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi; kẻ thức thời là người tài giỏi)
“Nhưng ta không muốn theo ngươi tiếp tay cho giặc. Cho nên ngươi vẫn nên chết cái tâm tư này đi!” Giáng Ngục cự tuyệt rất dứt khoát, không có chút do dự nào.
“Ngươi...” Thập Thất vương gia không nghĩ tới Giáng Ngục sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, cho dù là cơ hội cuối cùng, ngay cả suy xét hắn cũng không có. “Ngươi đã không muốn sống, vậy thì đi chết đi!”
Thập Thất vương gia nói xong, phất tay chỉ huy toàn bộ tiểu quỷ tấn công về phía Giáng Ngục. Nếu không thể để hắn sử dụng, vậy thì hủy diệt nó!
Giáng Vực nhìn thấy nhiều tiểu quỷ tấn công về phía Giáng Ngục như vậy, lo lắng không thôi, thân hình khẽ động muốn đi cứu hắn.
Độc Cô Thiên Diệp giữ hắn lại, nói: “Ngươi đừng vội. Hiện tại hắn còn có thể chống đỡ được một lúc nữa, ngươi cứ đi lên như vậy chỉ có thể gây trở ngại chứ không giúp thêm được gì.”
Giáng Vực nhìn kỹ một chút, tuy lồng phòng hộ của Giáng Ngục lung lay sắp đổ, nhưng đám tiểu quỷ kia muốn công phá thì quả là còn phải phí chút sức lực. Thật ra hắn biết rõ năng lực của Giáng Ngục, chẳng qua là quá lo lắng, mới xem nhẹ điểm ấy.
“Hiện tại chúng ta làm thế nào?” Giáng Vực hỏi. Hắn chỉ biết huyễn trận, đánh nhau gì gì đó hắn hoàn toàn không biết, hiện tại gặp phải tình huống này cũng chỉ có thể xin nàng giúp đỡ. (huyễn ~ huyền ảo, ảo)
Độc Cô Thiên Diệp nhìn kỹ một chút, tiểu quỷ tấn công là do mười tướng lĩnh cấp cao phân tán ở bên cạnh hồ triệu hồi ra. Chỉ cần tiêu diệt những người đó, liền có thể giải trừ nguy cơ cho Giáng Ngục.
“Ngươi nói với Giáng Ngục, hai phút sau tập trung toàn bộ linh lực lên phía trên màng bảo hộ, ta để người của Hắc Ám bộ tộc ra ngoài, công kích lôi hệ của bọn họ là thứ sinh vật hắc ám sợ hãi nhất.” Độc Cô Thiên Diệp nói với Giáng Vực.
“Được.” Giáng Vực đáp. Sau đó thông qua liên hệ giữa hắn và Giáng Ngục, nói cho hắn biết kế hoạch của Độc Cô Thiên Diệp.
Giáng Ngục tập trung toàn bộ tinh lực ở phía trên lồng phòng hộ, nếu vật này bị công phá, bị vây khốn một tháng thì hắn đã không còn sức lực để chống lại rồi. Đột nhiên hắn cảm giác được hơi thở của Giáng Vực, mở ra liên hệ trong đầu bọn họ.
“Ngươi ở đâu? Nếu ngươi còn không tới, bản thể của chúng ta sẽ biến thành bột phấn.” Giáng Ngục nói.
“Lão ca, ta ở đỉnh núi trước mặt ngươi. Hai phút sau ngươi tập trung toàn bộ linh lực ở phía trên lồng phòng hộ. Chủ nhân sẽ để người của Hắc Ám bộ tộc dùng lôi hệ thần kỹ công kích bọn họ.” Giáng Vực nói.
“Được.” Giáng Ngục không biến sắc, mắt nhìn đỉnh núi xa xa, quả nhiên nhìn thấy mấy bóng người nho nhỏ.
“Ta nói với ca rồi.” Giáng Vực nói với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp gọi Đệ Ngũ Ngôn và mười mấy người Hắc Ám bộ tộc ra, phân phó một chút, bọn họ lĩnh hội được ý tứ của Độc Cô Thiên Diệp, đi tới sườn núi, lặng lẽ vận khí linh lực, một đoàn linh lực màu lam xuất hiện ở giữa hai tay bọn họ, còn có thể nghe được tiếng xuy xuy phát ra từ bên trong lôi điện.
Độc Cô Thiên Diệp tính thời gian, thấy Giáng Ngục cũng đã chuẩn bị tốt, hô to với đám Đệ Ngũ Ngôn: “Phát!”
Hai mươi đạo linh lực tấn công về phía người bên hồ, hai người tấn công kích một người, cho dù đánh bọn họ không chết, cũng muốn bọn họ không có sức đánh trả!
Hai mươi đạo lôi hệ thần kỹ, mười người chuyên tấn công triệu hồi tiểu quỷ, không có đánh trật một cái nào, một nửa số người bởi vì thực lực khá thấp, trực tiếp bị lôi điện đánh tan thành mây khói. Ngoài ra Năm người khác cũng bị đánh gần chết, ngã xuống đất, ra khí thì nhiều, khí vào thì ít.
“Ai?”
Tất cả mọi người đều nhìn về đỉnh núi phía sau, nhìn thấy hai mươi mấy người đứng ở đỉnh núi, một người nữ tử đứng đầu, hai tay giơ lên, lôi điện lực lập lòe trong lòng bàn tay. Bầu trời trên đầu bọn họ là một vùng mây đen chậm rãi tụ lại, tia chớp lóe ra ở trong mây đen.
“Lôi điện lực!” Nhìn thấy lực lượng trong tay Độc Cô Thiên Diệp, tất cả mọi người hoảng sợ, chạy tán loạn về bốn phía.
Toàn bộ người bên cạnh Thập Thất vương gia xúm lại đây, vây hắn ở bên trong, nói: “Vương gia cẩn thận!”
“Vương gia, chúng ta vẫn nên rút lui trước đi?” Có người nói với Thập Thất vương gia.
Độc Cô Thiên Diệp chờ mây đen trên trời ngưng tụ xong, linh lực giữa hai tay phóng về phía trên, tia chớp sấm sét trong mây đen liền bay về phía bọn họ.