Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 1149
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1149: C1149: Chương 1149
Lúc này, một nhân viên hét lên: “Quản lý Camille, có người đang tìm cô!”
Hai mắt Camille sáng lên, lập tức chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ra ngay đây…”
Mã Lâm Camille hưng phấn, nóng lòng muốn ra ngoài thật nhanh, nhưng cô ta cũng phải cẩn thận kiềm chế để tỏ ra bình tĩnh và không có gì phải vội vàng.
Muốn gặp cơ trưởng anh tuấn lịch lãm của nhà họ Tô ngay bây giờ quá đi!
Liệu anh có đợi cô ta ở trước cửa hàng với một bó hoa hồng lớn không?
Khi tưởng tượng đến cảnh tượng này, Mã Lâm Camille cảm thấy rất tự hào.
Tuy nhiên, khi cô ta bước ra khỏi cửa hàng và nhìn quanh mãi cũng không thấy gì cả.
Không có cơ trưởng tao nhã cũng chẳng có hoa hồng.
Mã Lâm Camille sửng sốt một lúc: “Ai đang tìm tôi vậy?”
Nhân viên vội vàng nói: “Là một người phụ nữ, cô ấy đang ở trong cửa hàng!”
Mã Lâm Camille quay lại cửa hàng và thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn cô ta. .
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Người phụ nữ này khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, toát lên khí chất xuất thân từ gia đình giàu có, giọng nói dễ chịu nói: “Xin chào, quản lý Camille.”
Mã Lâm Camille vội vàng đi tới, nở nụ cười và hỏi: “Xin chào, thưa cô, cô đang tìm tôi phải không?”
Cô ta không biết người phụ nữ giàu có này.
Người phụ nữ giàu có nói: “Ồ, tôi có chút chuyện liên quan đến cô.”
Thấy chung quanh không có người khác, người phụ nữ hỏi thẳng: “Hai ngày nay cô có gặp Trần đạo trưởng không?”
Mã Lâm Camille sửng sốt một lúc mới nhận ra đối phương đang nói đến ai, cô ta nhanh chóng hạ giọng nói: “Cô cũng biết Trần đạo trưởng sao!”
Người phụ nữ giàu có dường như sức khỏe không tốt, nói được vài câu, giọng nói có chút yếu ớt, trông rất mệt mỏi.
Sau khi uống một ngụm nước, cô ta nói: “Tôi biết, tôi còn biết rằng hai ngày trước cô có đi xin một lá bùa.”
Mã Lâm Camille bị sốc.
Dù sao loại chuyện này thật đáng xấu hổ, nói là bùa hoa đào, nhưng thực chất là âm mưu hãm hại người khác.
Tất nhiên là sợ bị người khác biết đến.
Cô ta thấp giọng nói: “Hai ngày nay tôi không có gặp Trần đạo trưởng… Sau khi lấy bùa về thì tôi không quay lại đó nữa, cũng chưa từng gặp lại.”
Người phụ nữ giàu có gật đầu và hơi cau mày.
Cô ta không tìm được thứ mình cần nên đành phải đứng dậy nói: “Cô cứ làm việc đi, tôi đi trước đây.”
Mã Lâm Camille nhanh chóng đứng dậy, gật đầu nói: “Đi thong thả!”
Nhìn bóng dáng người phụ nữ giàu có rời đi, nhưng chỉ mới đi được hai bước cô ta đã có vẻ rất mệt mỏi, bước chân cũng chậm lại, phải đưa tay vịn chặt một bên lan can để đứng vững.
Dù chỉ mới ba mươi, bốn mươi tuổi nhưng khi bước đi, bóng lưng cô ta trông như một cụ già.
Đôi mắt của Mã Lâm Camille tràn ngập sự bối rối.
Người phụ nữ giàu có này là ai vậy, cô ta đã đưa đồ đến rất nhiều nhà giàu có nhưng lại chưa từng gặp người này trước đây.