Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 1304
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1304: C1304: Chương 1304
Trong rừng cây tối tăm của núi hoang, một nữ quỷ áo đỏ mặt trắng bệch lặng yên không tiếng động đứng sau lưng Diêu Thi Duyệt và trưởng lão.
Trưởng lão một giây trước còn đang quát lớn Diêu Thi Duyệt sợ quỷ cái gì, một giây sau đã sợ đến tè ra quần!
Lúc này nữ quỷ áo cưới đứng phía sau ông ta đột nhiên cười một tiếng, giọng nói yếu ớt: “Quan nhân, nô gia chờ ngài đến thật khổ sở nha…”
Nó vừa nói vừa duỗi bàn tay xương xẩu của mình ra từ sau lớp vải, móng tay rất dài, ngón nào cũng được sơn màu đỏ chót xinh đẹp.
Trưởng lão tê cả da đầu, ông ta lập tức lấy một lá bùa ở trong túi áo ném ra ngoài!
“Đại… yêu nghiệt to gan!” Ông ta gắng gượng hô một câu: “Nhìn ta thu phục ngươi đây!”
Trưởng lão ném bùa xong trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, dù sao bùa của ông ta cũng không phải mấy thứ đồ chơi vô dụng mà bọn lừa đảo bên ngoài vẽ.
Mấy năm trước không phải ông ta không gặp ma quỷ, không con nào là không bị bùa của ông ta khống chế.
Nào ngờ lần này ông ta ném một lần năm lá bùa cũng không có chút hiệu quả nào.
Lá bùa rơi xuống mặt đất, một ngọn lửa nhỏ màu xanh lục cháy bùng lên rồi nhanh chóng bị dập tắt.
Mặt nữ quỷ áo cưới không chút thay đổi nhìn lá bùa, lần này nó ra có cả Túc Bảo hỗ trợ, cái trình độ vẽ bùa này trước mặt Túc Bảo chính là oắt con.
“Quan nhân… Đây là cái gì vậy, pháo đốt sao?”
Trưởng lão: “…”
Nữ quỷ áo cưới che miệng cười một tiếng: “Nô gia là tân nương của quan nhân, sao lại là yêu nghiệt được!”
“Đêm đẹp ngắn ngủi, quan nhân mau theo ta đi động phòng nào…”
Tay nó bóp chặt cổ trưởng lão, càng ngày càng bóp chặt…
Diêu Thi Duyệt thấy vậy thì hét lên một tiếng, cô ta liên tục lùi về phía sau.
Kết quả lại giẫm phải chân ai đó, “người” kia chửi đổng lên: “Làm công là làm công, tại sao những con quỷ khác làm công thì không sao mà cứ đến ta lại xui xẻo vậy?”
Quỷ xui xẻo nhảy lên một cái, nó lơ lửng trước trán Diêu Thi Duyệt, treo ngược trước mặt cô ta: “Ô kìa, Hoa cô nương!”
Diêu Thi Duyệt không chịu đựng được nữa, cô ta vừa chạy vừa hô to: “Tiên gia… Tiên gia cứu mạng!”
Do vừa hoảng loạn vừa chạy bừa nên cô ta rơi vào một cái hố.
Không biết cái hố này được đào từ khi nào, bên trong toàn là lá cây mục nát, cô ta vừa rơi xuống đã đụng trúng một tổ rắn.
Rắn lè lưỡi, từng con từng con xuất hiện, tất cả đều nhìn Diêu Thi Duyệt không chớp mắt.
Diêu Thi Duyệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô ta dùng cả tay cả chân để trèo lên trên.
Tất cả rắn sau lưng đều trườn nhanh về phía trước, từng con cắn lên mông cô ta…
Vết thương vừa bị chó cắn buổi chiều lại bị rắn cắn, Diêu Thi Duyệt không ngừng kêu gào thê thảm…
Ánh trăng lờ mờ lạnh lẽo, trưởng lão không ngừng chảy mồ hôi lạnh.