Tim Đập Trên Đầu Lưỡi - Chương 82-1
Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 82-1
gacsach.com
Editor: Trà sữa trà xanh
"Cám ơn." Giang Thiên Phàm trả lời.
Tiếp theo đến phiên Winston công bố kết quả bỏ phiếu.
Nhìn tờ giấy trong tay, kết quả như Winston dự liệu.
"Phiếu bầu cho Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng tổng cộng có mười lăm người, mà người thích đồ ngọt của hai vị đầu bếp chánh Quintin hơn có mười người."
Winston ngắm nhìn bốn phía, đến lúc này, cơ hồ tất cả người đã đoán được kết quả cuộc thi này.
"Trước mắt, Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng dẫn đầu. Nhưng mà chúng ta vẫn còn một món đồ ngọt nữa chưa được nhận xét. Một đầu bếp tốt, sẽ không vì kết quả thắng bại mà không chuyên chú ở chế biến tạo thành món ăn ngon nhất. Hôm nay cũng giống như vậy. Cho nên xin mọi người nén mọi cảm xúc lại, cảm thụ món điểm tâm ngọt tầm thường nhất cũng là quan trọng nhất —— bánh việt quất!"
Tiếng nói của ông vang lên, tiếng vỗ tay vang lên. Phấn khích mà cuộc thi này mang lại đã vượt dự đoán của rất nhiều người, tất cả mọi kỹ xảo cùng kỹ thuật nấu nướng đều lộ ra hết, so với đơn thuần ngồi ở nhà hàng đắt giá, nghe Violin cao nhã, giờ phút này tất cả đều là trải nghiệm làm người ta khó có thể quên được.
Theo tiếng vỗ tay hạ xuống, nhân viên làm việc bưng bánh việt quất đến trước mặt giám khảo.
"Khả Tụng, hôm nay cô là thí sinh dự thi trẻ nhất, có thể cho chúng tôi biết nhận xét của cô về bánh việt quất không?" Winston tự mình bưng đĩa đến trước mặt của Lâm Khả Tụng.
Điều này làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh.
"Bánh việt quất... Trong phim ảnh ở Trung Quốc, khi có người mới chuyển đến hàng xóm thường mang bánh việt quất đến chào hỏi người đó. Cho nên tôi muốn bánh việt quất phải tạo ra cảm giác gần gũi, làm cho người ta cảm thấy đây là một điểm tâm rất thân thiện. Nó rất bình thường, chỉ cần có phòng bếp có lò nướng là có thể làm được. Ở Trung Quốc rất dễ thấy nó ở trong phố lớn ngõ nhỏ, nhưng chỉ cần điều chỉnh chút xíu, có thể là độ lửa, có thể là gia vị thậm chí về thủ pháp, sẽ nổi danh, khác biệt với người khác. Cho nên vô luận là món ăn Pháp, món ăn Italy, món ăn nước Đức, món ăn Mexico hoặc là món Trung Quốc, chưa từng có món ăn xuất sắc nhất, chỉ có thể dụng tâm nấu nướng cùng với cảm thụ của người thưởng thức."
Lâm Khả Tụng rất nghiêm túc nói.
Lời này là Giang Thiên Phàm dạy cô.
"Tốt. Hiện tại mọi người hãy cùng nhau nếm món bánh bình thường nhất nhưng có khả năng là bánh việt quất ngon nhất tới nay."
Người bình thường đều dùng khay nướng để làm ra một bánh việt quất hoàn chỉnh, nhưng Khiết Tây Tạp cùng Irri ti lại làm ra 1 bánh việt quất mini bằng nắm tay. Độ khó rất cao, bởi vì bánh rất nhỏ, cho nên phải cẩn thận để tạo lớp vỏ dày. Nếu như vỏ ngoài bằng vỏ ngoài bánh việt quất bình thường, như vậy trái cây ở đã nướng chín, vỏ ngoài lại chưa chín. Nếu như vỏ ngoài quá mỏng sẽ nhanh chín, nhưng việt quất bên trong còn chưa chín.
Dao ăn của Lâm Khả Tụng chạm lên vỏ ngoài bánh việt quất, khi cắt ra không tốn chút sức nào, âm thanh giòn xốp vang lên báo hiệu cho cô biết vỏ ngoài đã thành công. Khi cô tách bánh việt quất ra, bên trong nhân bánh dán sát vỏ ngoài, không chút nào nát hay rời.
Một mùi hương nồng nặc khiến người ta muốn hung hăng cắn xuống một hớp trái cây tràn vào trong mũi.
Lâm Khả Tụng nhìn về Irri ti, khóe môi cô ấy là nụ cười thản nhiên, tựa hồ đang nói cho cô biết bánh này tuyệt đối thành công không chút tỳ vết.
Lâm Khả Tụng khe khẽ cắn một hớp, cảm giác ấm áp mang theo mùi thơm việt quất, mùi vị vui vẻ khuếch tán ở đầu lưỡi. Vỏ ngoài giòn xốp cùng nhân bánh nhu hòa tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, chua cùng ngọt pha trộn hoàn mỹ cân đối khiến cô muốn ngừng mà không được.
"Cảm thấy thế nào?" Irri ti nghiêng mặt.
"Coi như cho tôi một bàn lớn, tôi cũng sẽ ăn hết!" Lâm Khả Tụng cắn một cái, cô tỉ mỉ lặp lại, không đành lòng nuốt nó vào trong cổ.
"So với những bình luận khen ngợi của giám khảo, tôi thích cô trực tiếp bình luận như vậy hơn. Đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm ở trong nghề được công nhận có vị giác chuẩn xác nhất. Làm học sinh của cậu ta, cô hãy nói cho tôi biết trong bánh việt quất có gì?"
Lâm Khả Tụng ngẹo đầu cẩn thận phân biệt mỗi một mùi vị, cô không có vội vã trả lời, mà là trải qua 10 mấy giây tự hỏi.
"Vỏ ngoài có mỡ bò, khi nhào bột mì thì cho nước đã ngâm bạc hà, cho nên vỏ ngoài có mùi thơm mát của bạc hà. À! Còn có hương thơm của nước cốt dừa! Cho nên vỏ ngoài thơm như vậy, hơn nữa mùi thơm này hợp với việt quất tăng thêm sức mạnh không đột ngột chút nào!"
"Không tệ, có thể nếm ra mùi vị của nước cốt dừa. Chúng tôi cũng không cho vào nhiều. Còn nhân bánh thì sao?" Irri ti tiếp tục hỏi.
"Bên trong nhân bánh có gừng! Nhục quế phấn! Vỏ chanh chua! Rượu gin! Còn có..." Lâm Khả Tụng nheo mắt lại.
"Còn có cái gì?" Irri ti khẽ nhìn Lâm Khả Tụng, tựa hồ đang xác định cái gì.
Lâm Khả Tụng nhếch khóe môi, tinh tường trả lời Irri ti: "Còn có chút ít bí đỏ quả nê. Nó khiến nhân bánh việt quất có cảm giác sềnh sệch, cũng làm cho vị ngọt của nó càng thêm nhu hòa."
Irri ti nhắm mắt lại, cười nhìn về phía Giang Thiên Phàm nói: "Cô ấy cũng giống anh có thiên phú vị giác."
"Tôi chỉ cần một giây là có thể phân biệt tất cả nguyên liệu, mà cô ấy lại dùng gần nửa phút. Cô ấy vẫn còn cách xa tôi." Giang Thiên Phàm bình tĩnh trả lời.
"Được rồi, hiện tại để cho tôi nếm thử bánh việt quất của hai người."
Irri ti cúi đầu nhìn qua một cái bánh việt quất hình tam giác trong mâm. Giang Thiên Phàm áp dụng phương thức truyền thống làm ra bánh việt quất. Irri ti nâng nĩa lên, khe khẽ gõ một cái dọc theo bánh, tiếng vang "kèn kẹt" biểu thị vỏ ngoài của cái bánh này không thua kém bánh của cô.
Cô nghiêng người, nhìn lát cắt, gật đầu một cái nói: "Từ lát cắt có thể thấy được, độ dày cùng độ căng đầy của nhân bánh rất hoàn mỹ, vỏ ngoài bánh sẽ không quá dầy cũng sẽ không quá mỏng. Dĩ nhiên những thứ này rất căn bản, đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm không thể nào làm sai được."
Irri ti cắt xuống một phần nhỏ, đưa vào trong miệng. Cô nhắm mắt lại, theo mỗi một lần nhai, cô đều sẽ khẽ gật đầu một cái.
"Mặc dù thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mà tôi lại không thể không thừa nhận mùi vị của nó chẳng những hoàn mỹ còn có chỗ kinh ngạc. Vỏ ngoài cũng giống như chúng tôi có bạc hà, hai người cũng cho Hương Thảo..." Irri ti nghiêng đầu, "Còn có chút ít bột gừng... bột bắp sao?"
"Có phải rất thơm?" Lâm Khả Tụng cười.
"Quả thật rất thơm. Độ chua ngọt của nhân bánh cũng rất thăng bằng. Trừ việt quất ở ngoài, tôi còn ngửi thấy mùi chanh. Nhưng trong nhân bánh tôi không nhìn thấy quả cam, cho nên hai người dùng nước chanh. Còn có mùi rượu Brandy, nó dẫn ra vị việt quất, càng tô đậm thêm hương chanh. Vỏ chanh được rắc lên cuối cùng, bảo lưu lại vị mát mẻ của nó. Tôi thật muốn biết, khi nướng bánh là ai canh thời gian?"
"Thời gian có vấn đề sao?" Lâm Khả Tụng đột nhiên khẩn trương lên.
Irri ti nhìn nét mặt Lâm Khả Tụng không khỏi cười ra tiếng: "Bởi vì thời gian nướng rất chuẩn xác. Tôi còn tưởng rằng là đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm, chỉ là xem vẻ mặt của cô, tôi biết ngay là cô rồi. Làm không tệ, Lâm Khả Tụng."
Nói xong, Irri ti đưa tay ra với Lâm Khả Tụng.
Điều này làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy khó tin. Irri ti vẫn không có hảo cảm với cô, thậm chí không ngừng gạt bỏ cô. Mà hôm nay, thế nhưng Irri ti lại đưa tay ra với cô!
Lâm Khả Tụng nắm tay của đối phương, lực độ ở ngón tay Irri ti khiến cô hiểu, mình thật sự lấy được đồng ý ở vị đầu bếp chánh này.
"Mẹ, mẹ muốn nói gì không?"
Khiết Tây Tạp lắc đầu một cái. Bây giờ nói cái gì cũng không có ý nghĩa, ít nhất Irri ti có thể tự nhiên thanh thản được tất cả mọi người ở đây tôn trọng.
"Chủ bút Winston, đến lúc đó tuyên bố kết quả." Irri ti cười nhắc nhở Winston.
"À, tôi đắm chìm trong bầu không khi thấu hiểu lẫn nhau này, thậm chí đã quên chuyện này!"
Winston liếc mắt nhìn kết quả trong tay, nhếch môi: "Đây là kết cục tốt nhất hôm nay rồi. Hai bên đều lấy được năm phiếu! Bánh việt quất là món dễ dàng nhất cũng là khó khăn lớn nhất hôm nay. Nhưng qua bánh này chúng ta đã thấy được tài nghệ nấu nướng của hai bên thí sinh. Xin mọi người cho phép tôi gởi tới họ hai chữ kính trọng."
Nói xong, Winston hành lễ với họ.
Mà toàn trường cũng vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
"Hôm nay, ở chỗ này tôi xin chúc mừng đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng lấy được 93 phiếu chiến thắng cuộc thi hôm nay. Nhưng mà ở trong lĩnh vực nấu nướng, đây chỉ là một góc của tảng băng chìm. Không có thắng vĩnh viễn, chỉ có cao hơn. Hơn nữa, thành tựu của ngày hôm nay cũng chỉ đại biểu hôm nay, chỉ có thể đại biểu cho chín món ăn, cũng không phải toàn bộ." Winston đi về phía Lâm Khả Tụng, nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Khả Tụng, tôi biết rõ cô có thiên phú mà người khác không có. Nhưng vô luận ở lĩnh vực gì, làm bất cứ chuyện gì, muốn trở thành đại sư, sẽ phải hiểu như thế nào từ một hạt cát thấy một thế giới. Cô may mắn biết Giang Thiên Phàm người đại sư có tài nghệ như thế, lại có cơ hội tỷ thí với những đầu bếp trứ danh Khiết Tây Tạp còn có Irri ti, có lẽ cô sẽ cảm thấy mình sao mà may mắn, thậm chí cảm thấy mình thiên phú cao hơn người khác. Nhưng tất cả hôm nay, chỉ là một viên cát. Có thể từ viên cát nơi này nhìn thấu ra thế giới này, chỉ dựa vào thiên phú là không đủ."
"Tôi hiểu, cám ơn ngài, chủ bút Winston!"
Lâm Khả Tụng tiến lên ôm ông.
Khách quý ở khán đài như Mông Ca Mã Lợi còn có các đầu bếp chánh khác đều rối rít đứng dậy vỗ tay.
Trong lúc giật mình, cô chợt nhớ tới cảnh tượng mình tham gia "Đại sư tú". Khi đó mình không chỉ không làm được trứng chiên cà chua, thậm chí rốt cuộc mình muốn làm gì cũng không biết.
Vậy mà hôm nay, cô phát hiện lĩnh vực mà mình nhiệt tình yêu thương, cũng tìm được phương hướng của mình.
Nhóm truyền thông hết sức thân thiện tiến lên phỏng vấn, Lâm Khả Tụng đương nhiên trở thành tiêu điểm của bọn họ. Hôm nay giới ẩm thực phỏng đoán, cô gái trẻ tuổi này có phải là người thừa kế của đại sư Giang Thiên Phàm không?
Cũng bởi vì cuộc thi hôm nay khiến đông đảo người dân tới trước thành phố New York thấy được tài nấu nướng cao siêu của Giang Thiên Phàm, trong khoảng thời gian ngắn khiến vô số người hứng thú đối với trong công viên phố ẩm thực Trung Hoa, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi muốn nếm thử món ăn vặt nơi này.
Lâm Khả Tụng bị chìm ngập trong tiếng vỗ tay cùng lời ca ngợi cũng không cảm thấy mừng rỡ như điên, nhiều hơn là sợ hãi.
Cô theo bản năng không ngừng lùi lại, cho đến khi dựa vào trong ngực Giang Thiên Phàm.
Anh ôm cô, thong dong mà có trật tự trả lời các câu hỏi của truyền thông.
Đạm bạc lây sang Lâm Khả Tụng. Giống như Winston từng nói, tất cả hôm nay chỉ là một viên cát, trước mặt cô còn có một thế giới ẩm thực tươi đẹp chờ đợi cô khám phá.
Irri ti đi tới trước mặt hai người, bắt tay với Giang Thiên Phàm: "Tôi đã từng thưởng thức anh. Thưởng thức sự nghiêm cẩn, sự chuẩn xác, minh mẫn cùng cố chấp của anh. Tôi cứ ngỡ là thưởng thức, nhưng hôm nay tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi là ái mộ anh."
Lời nói này làm cho cả hiện trường chợt yên tĩnh lại.