Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên - Chương 01
Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên
Quyển 1 - Chương 1: Khi mưa rơi, sấm rộ, sao trời rung động
gacsach.com
Nghe nói, mùa đông ở Giang Nam thường ấm hơn so với phương Bắc, thế nhưng ta lại không hề thấy nước Lương ấm áp hơn nước Nhuế của chúng ta là mấy. Đặc biệt là thành Ung Đô với không khí nồng nặc mùi tanh lòm của máu, ngay cả hương thơm của hoa mai trong khách điếm cũng run lên như thể đang sợ hãi.
Đạp trên tuyết trắng, nghe tiếng cành cây kêu răng rắc vì bị gãy nát. Người qua kẻ lại, cho dù tuyết trắng đầy trời vẫn chẳng thể nào che đi được mặt đường bẩn thỉu.
Mười mấy hộ vệ nước Nhuế đứng tuần tra co rúm người vì lạnh, không ngừng hà hơi vào bàn tay, thế nhưng vẫn chẳng làm tan đi được những bông hoa tuyết đang đọng trên lông mày bọn họ. Thấy ta bước lại, họ vội vực tinh thần, đứng thẳng người nghiêm nghị, cung kính hành lễ “Tần tướng quân.”
Ta gật đầu hỏi “Bên ngoài có động tĩnh gì không?”
Một hộ vệ liền đáp “Đã có mấy đoàn người ngựa đi qua, ti chức đoan chắc số quân của Hoắc Vương và Vinh Vương vẫn đang thanh trừ dư đảng của Nguyên Quang Đế.”
Bên ngoài truyền đến tiếng khóc thút thít của phụ nữ và tiếng mắng nhiếc của đàn ông, mùi máu tanh càng lúc càng nồng nặc hơn.
Thấy bọn họ sắp đi qua khách điếm, ta cũng không hỏi thêm, lặng lẽ đưa tay nắm thanh bội kiếm đeo bên thắt lưng, còn đám hộ vệ cũng nín thở, đề cao cảnh giác nhìn chăm chăm về phía cửa lớn của khách điếm.
Bỗng một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cửa lớn bị thứ gì rất nặng lao mạnh vào, số tuyết đọng trên thành cửa bung xuống mặt đất. Bọn hộ vệ thất kinh, lập tức nhất tề rút kiếm.
Ta khẽ hắng giọng quát “Đừng hoang mang.”
May mà bên ngoài vẫn huyên náo, ồn ào, không ai để ý đến tiếng kiếm rút khỏi vỏ.
Qua khe hở nhỏ bên cửa, ta thấy một người phụ nữ đang men theo cửa, từ từ trượt ngã xuống. Máu tươi sắc lạnh, ngấm vào mặt tuyết trắng bên dưới, rồi lan vào tận trong cánh cửa. Màu máu đỏ hồng và mặt tuyết trắng ngần, tạo nên sự đối lập chói mắt thực khiến người ta căng thẳng đến mức không hít thở nổi.
Rất nhanh, thi thể đó bị binh lính nước Lương kéo đi trong tiếng mắng nhiếc chửi rủa, chẳng khác nào một con chó hoang bị lôi đi trong tuyết, kéo theo một vết đỏ sậm dài tới tận phía đông.
Trong lúc ta thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Đám hộ vệ người thì tựa vào tường, người thì dùng binh khí chống lên mặt tuyết, lẩm bẩm chửi thề.
Ta cúi đầu, nhìn chăm chăm vào viên đá ẩn dưới lớp tuyết, từ từ lên tiếng “Cứ làm giống như khi công chúa còn ở đây, đốt lửa lên sưởi ấm, rồi bắc nồi nấu cơm canh đi.”
Đám hộ vệ lúc đầu lặng người, sau đó liên tục hà hơi làm ấm bàn tay, canh giữ khách điếm trống không này.
Ta đưa mắt nhìn vào căn phòng sang trọng, sáng sủa trước mặt, thì thầm “Không cần phải canh ở ngoài nữa, vào trong căn phòng đó, nhóm lửa, uống chút trà nóng đi.”
“Vậy còn ở đây...”
“Chỉ cần nhìn qua cửa sổ là được. Là phúc không phải họa, là họa không tránh được. Tất cả đều là số mệnh của chúng ta.” Dứt lời, không nhìn vào khuôn mặt hoặc tím xanh hoặc trắng nhợt của họ, ta cúi đầu đi vào căn phòng chính của khách điếm.
Gió thổi qua, hương thơm thanh đạm của hoa mai ẩn khuất trong không khí đượm trên khuôn mặt, cùng với hàn khí tiến sâu vào phổi, cái lạnh thực sự thấu xương.
Rút thanh Thừa Ảnh đeo bên lưng ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, hoa mai kiêu hãnh dưới tuyết lạnh, cánh mai rụng rơi, đậu xuống lòng bàn tay ta. Cánh hoa lạnh như băng, những bông tuyết li ti chẳng khác nào giọt lệ của hoa.
Trong căn phòng chính của khách điếm đặt một bình hoa lớn quý giá, bên dưới vẽ mấy đóa phù dung, hoa đỏ lá xanh điểm thêm vài nụ nhỏ non nớt. Phía trên chiếc bình vẽ bức Ngọc Nữ Chi Anh, muôn hoa vây quanh phượng hoàng cùng vô số chim muông, có các tiên tử mặc y phục nhiều màu cầm đĩa vàng đĩa bạc, bước trên mây trắng, từ từ bay lên trời cao.
Lúc đem mấy nhành mai cắm vào bình, ta bỗng có phần hoảng hốt, hình như vào lúc nào đó trước kia, ta đã từng ngửi thấy mùi hoa mai như vậy, cũng từng cắm chúng vào chiếc bình lớn thế này.
Đầu đột nhiên đau dữ dội, hai mắt đen sầm, chân đứng không vững, ta vội lấy một viên thuốc từ chiếc túi đeo bên thắt lưng ra nuốt chửng. Mãi một lúc lâu, sau khi đặt túi thơm với tác dụng khiến đầu óc tỉnh táo trước mũi, ta mới từ từ hồi tỉnh. Không ngờ những lúc tình thế nguy ngập thế này, bệnh cũ của ta lại tái phát. Ta đưa tay lau khô mồ hôi trên trán và trên đầu mũi, lại nhìn vào chiếc bình hoa lớn kia lần nữa.
Chiếc bình với những họa tiết mềm mại thanh cao ấy chính là sản vật của đất Giang Nam. Ở các nước phía Bắc chúng ta cũng có những chiếc bình tương tự, nhưng đa phần đều vẽ lên những họa tiết mạnh mẽ, thô kệch.
Đây là lần đầu tiên đến Giang Nam, có lẽ trước đó ta chưa từng thấy bình hoa nào thanh nhã như vậy.
Lại là ảo giác.
Lò sưởi vẫn tỏa ra hơi ấm, khiến căn phòng không còn lạnh như trước nữa.
Băng đọng trên cánh mai từ từ tan chảy, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn, giống như đang âm thầm rơi lệ vì chẳng thể chịu đựng nổi sát khí khủng khiếp, căng thẳng trong thành Ung Đô lúc này.
Không thể trách ta chưa đủ thận trọng. Trước khi hộ tống công chúa Thường Hy đến nước Lương, ta đã nghiên cứu kĩ càng địa hình và tình thế.
Nguyên Quang Đế Thuần Vu Thạnh của nước Lương không phải là thiện nam tín nữ, nghe đồn hoàng vị mà ngài đạt được không hề quang minh chính đại. Ngài độc ác vô tình, tất cả các triều thần hoặc hoàng thân quốc thích dám đưa lời dị nghị đều trở thành oan hồn dã quỷ phơi thây chẳng thể siêu sinh. Sau hơn mười hai năm thống trị, địa vị của ngài giờ đã vững tựa Thái Sơn, dưới sự trợ sức, ủng hộ của mấy vị võ tướng, ngài bắt đầu có ý định động thủ với nước Nhuế.
Hai nước Nhuế - Lương xảy ra xung đột vì việc phân định biên giới, khiến đôi bên đều thương vong, để lại tổn thất không nhỏ. Thế nhưng, nước Nhuế vừa mới trải qua đại hạn ba năm, quốc thế suy yếu, hoàn toàn không muốn động can qua. Thuần Vu Thạnh còn chưa hạ quyết tâm xâm chiếm, nước Nhuế đã phái sứ giả đến xin cầu kiến, mong được kết thành liên minh.
Cụ thể đàm phán thế nào thì ta hoàn toàn không rõ. Ta chỉ biết, kết quả sau cùng là Thuần Vu Thạnh đã giáng vị Hoàng hậu vốn không được sủng ái xuống thành Quý phi, lấy công chúa Thường Hy, con gái ruột của Hoàng đế Đại Nhuế Tư Đồ Hoán và phong thành Hoàng hậu.
Công chúa Thường Hy vừa tròn đôi chín, dung mạo tuyệt thế, từ lâu đã nổi danh thiên hạ. Khi công chúa vừa ra đời, các tướng sỹ nổi tiếng đều phán rằng nàng có mệnh phượng hoàng cao quý, nhất định sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, có tướng vượng phu giúp phu quân hưng bang vượng quốc. Thuần Vu Thạnh cũng là bậc đế vương một thời, cao lớn, khỏe mạnh, đang ở thời kỳ tráng niên, hợp duyên cùng công chúa Thường Hy hoàn toàn có thể coi là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh, đồng thời mối duyên này cũng đem lại lợi ích to lớn cho cả hai nước Lương, Nhuế.
Thế nhưng, ta hoàn toàn không ngờ, mấy vị đệ đệ vốn tưởng vô cùng cung kính, hiếu thuận của Thuần Vu Thạnh là Hoắc Vương, Vinh Vương và Chẩn Vương, được sự ủng hộ của Lý Thái hậu đã liên thủ giết vua đoạt vị. Vào buổi tối hôm chúng ta đến thành Ung Đô, trong cung Tử Thần ánh đao bóng kiếm bùng lên, sáng sớm hôm sau đã rộ tin Nguyên Quang Đế băng hà. Mấy trọng thần của Thuần Vu Thạnh tỉnh giấc giữa đêm khuya, còn chưa kịp điều binh cứu viện đã phát hiện các cửa thành tại kinh sư đều đã bị phong tỏa, hoàn toàn giới nghiêm, tiếp đó cả nhà bị vậy kín, chỉ cần ai dám kháng chỉ, sẽ chết ngay tức thì.
Nước Nhuế xưa nay luôn coi trọng việc thu thập thông tin các nước, tai mắt tại thành Ung Đô không ít, nên nắm bắt thông tin sớm hơn đôi chút, nhân lúc trời còn chưa sáng, công chúa cùng hai tì nữ thiết thân đã được mấy hộ vệ thân cận, giỏi võ, cải trang thành gia nô hộ tống ra khỏi thành. Thế nhưng, đại đội người đi hộ tống công chúa chẳng có cơ hội trốn thoát.
Hoắc Vương Thuần Vu Thái thượng võ, chính là người ủng hộ cho các võ tướng có mong muốn đi đánh các nước khác để thống nhất thiên hạ. Nếu ngài xưng đế, ta thực sự không dám tưởng tượng kết cục của công chúa Thường Hy sẽ ra sao, cũng giống như ta lúc này hoàn toàn không thể dự liệu trước được những gì mình cùng đám thuộc hạ cấp dưới sẽ phải đối đầu.
Đột nhiên, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa liên hồi, nặng nề mà gấp gáp.
“Tần tướng quân.” Còn chưa kịp bước ra khỏi phòng, một hộ về đầu đội tuyết trắng đã nhanh chóng chạy vào bẩm báo “Hình như Vinh Vương và Chẩn Vương đích thân tới đây.”
Hai vị thân vương đích thân tới đây?
Trong khách điếm, tính cả những nô tì hầu hạ, người Nhuế nước ta chưa đến trăm người, nếu muốn giết chết đám người chúng ta, chỉ cần phái một đội binh mã tới đây là đủ, hai vị thân vương không cần thiết phải đích thân lộ diện.
“Mau mở cửa lớn nghênh tiếp các ngài ấy vào đây.” Ta bước ra ngoài, tất cả thuộc hạ hầu như đã tập hợp cả ngoài đình viện, ta liền nghiêm giọng đưa lời dặn dò “Đợi chốc nữa, các ngài đó hỏi đến bất cứ chuyện gì của nước Nhuế, các ngươi cứ nói rằng không biết gì cả, tất cả xin cứ hỏi Tần tướng quân là được.”
Đám hộ vệ cúi đầu, cũng chẳng dám đưa lời đáp lại. Nói cho cùng, hiện nay chúng ta đang ở trong địa bàn của người ta, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, nên đương nhiên phải nghe theo sự sắp đặt của họ, cứng đầu đối chọi chỉ càng tăng thêm thương vong mà thôi.
Cửa lớn nhanh chóng được mở ra. Dưới sự bảo vệ của một đoàn binh sỹ tinh nhuệ, hai người đàn ông mặc y phục cao quý dành cho các vị thân vương từ từ bước vào.
Người đàn ông phía bên trái thân mặc bộ y phục màu đỏ thêu chỉ vàng cùng những họa tiết cao quý, những vầng mây ánh đỏ thấp thoáng; mày dài mắt lớn, góc mắt xếch lên. Người đàn ông phía bên phải mặc bộ y phục màu trắng thêu chỉ vàng, họa tiết hồ li trắng oai phong, cũng cao to lẫm liệt, mày dài mắt lớn, chỉ có điều đôi mắt sâu hoắm, hàn khí quanh người tỏa ra nét cao ngạo. Ngài lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía ta, có phần ngạc nhiên rồi khựng bước.
Người đàn ông phía bên trái quay sang nhìn ngài đầy hiếu kì “Cửu ca, làm sao thế?”
Người đàn ông mặc y phục màu trắng lập tức cong miệng mỉm cười “Vị tướng quân này trông trẻ tuổi mà rất anh tuấn.”
Người đàn ông bên trái thấy thế cười đầy ám muội “Tần Vãn vốn đã nổi danh với tướng mạo anh tuấn, thanh tú. Nghe nói ngài ấy cùng với thống soái nước Nhuế là Tư Đồ Lăng...” Ngài đưa ánh mắt nhìn về phía ta, bước lại, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.
Qua lời đối thoại giữa hai người, ta có thể đoán được người này chắc hẳn là Vinh Vương Thuần Vu Hạo nổi danh võ nghệ cao cường, vạn người cũng chẳng phải là đối thủ của ngài. Còn người đàn ông mặc y phục trắng chính là Chẩn Vương Thuần Vu Vọng, nghe thiên hạ đồn thổi cả ngày đắm say thơ từ ca phú, ngắm núi thưởng trăng, rất ít khi hỏi han đến chuyện triều chính.
Ta dẫn theo mấy binh lính thân thuộc tiến lên thi lễ “Tần Vãn, Tướng quân Chiếu Vũ, sứ giả hộ tống công chúa thành thân của nước Nhuế xin tham kiến Vinh Vương Điện hạ cùng Chẩn Vương Điện hạ.”
“Miễn lễ.” Thuần Vu Hạo nhìn ra phía sau lưng ta “Vậy còn công chúa Thường Hy của quý quốc đâu rồi?”
Ta mỉm cười đáp “Công chúa từ nhỏ thân thể yếu ớt, đường đi dặm trường vất vả, sau khi đến thành Ung Đô bị làm cho hoảng sợ, mấy ngày nay đang nằm bệnh liệt giường, tuy biết có khách quý viếng thăm, nhưng chẳng thể ra ngoài nghênh tiếp, mong các vị Điện hạ thứ tội.”
Thuần Vu Hạo kinh hãi kêu lên “Hả, công chúa bệnh rồi sao? Thế này thì không ổn. Đoan chắc là do khách điếm quá sơ sài, công chúa ở không quen chăng? Ngũ ca lệnh cho ta đến nghênh tiếp công chúa tiến cung, vừa hay có thể thay đổi chỗ ở tốt hơn, tìm mấy vị ngự y trong cung tới chăm sóc cẩn thận luôn?”
Ta mỉm cười đáp “Ý tốt của Hoắc Vương Điện hạ, Vinh Vương Điện hạ và Chẩn Vương Điện hạ, tại hạ nhất định sẽ truyền đạt lại, các ngự y của nước Nhuế chúng ta cũng đi theo hầu hạ, hiện nay vấn đang chẩn trị trận tâm cho công chúa. Sáng sớm hôm nay, bọn họ vừa bẩm lại sức khỏe công chúa yếu đuối, không tiện di chuyển đi lại. Chi bằng mời ba vị Điện hạ nhẫn nại chờ thêm một khoảng thời gian, đợi khi nào công chúa hồi phục hoàn toàn, nhất định sẽ đích thân vào cung thỉnh tội.”
“Ồ!” Thuần Vu Hạo mỉm cười đầy ý vị “Nếu đã vậy, xin mời Tần tướng quân dẫn đường đưa ta cùng Cửu ca vào thăm công chúa.”
Ta không dám chối từ, liền đưa tay cung kính “Xin mời hai vị Điện hạ.”
Chúng ta đi về phía căn phòng mà công chúa ở trước đó, khoảnh khắc tấm lưng ta cứng đờ vì sợ hãi. Không phải vì lời nói, hành động ép người của Vinh Vương Thuần Vu Hạo mà bởi ánh mắt rực lửa của Chẩn Vương Thuần Vu Vọng.
Trước giờ ta vẫn luôn căm ghét người ta bàn luận linh tinh về dung mạo của mình, bởi vậy các tướng sỹ trong quân đại đa số đều nể sợ ta vài phần, rất ít người dám nhìn ta bằng ánh mắt như vậy.
Ta không nhịn nổi quay đầu, cau chặt đôi mày liếc về phía ngài. Nếu ngài biết điều, chắc cũng nên hiểu nhìn một người chằm chằm như vậy hoàn toàn không hề lịch sự, cho dù thân phận của ngài cao quý hơn ta gấp mười lần cũng không nên. Thế nhưng, ngài chẳng những không thu ánh mắt đó lại mà còn quá đáng hơn,tuy nhìn ngoài mặt điềm tĩnh, bình thản, thế nhưng ánh mắt chẳng khác nào hai ngọn lửa rạo rực, nhìn chăm chăm về phía ta, còn ẩn chứa ý nghĩ khó lòng diễn tả. Ánh mắt đó như đang căm hận, lại như phẫn nộ mà cũng giống như oán thán.
Điều này thật kỳ lạ, trước năm mười tám tuổi, ta đều ở trên núi Trập Phục tầm sư học nghệ, năm năm sau khi đủ mười tám tuổi tuổi thì làm quan ở Đại Nhuế, đầu tiên là hộ vệ trong cung, sau đó đi theo Tư Đồ Lăng chinh chiến khắp nơi. Đi hộ tống công chúa thành thân chính là lần đầu tiên ta tới đất Giang Nam, đã bao giờ gặp mặt hay có ân oán gì với vị Chẩn Vương Thuẩn Vu Vọng chưa từng ra khỏi biên giới nước Lương này chứ?
Đã đến căn phòng của công chúa, ta, Thuần Vu Hạo cùng Thuần Vu Vọng chỉ dẫn theo mấy hộ vệ thân thiết nhẹ nhàng bước vào.
Cách một lớp rèm hồng nhạt giăng giăng như sương mờ, ta khẽ tiếng đưa lời bẩm báo “Bẩm công chúa, Vinh Vương Điện hạ cùng Chẩn Vương Điện hạ của nước Lương xin vào thăm hỏi bệnh tình của người.”
Phía sau mảnh rèm, người phụ nữ đang nằm trên giường khẽ động, ho vài tiếng rồi run rẩy đáp “Bản... công chúa biết rồi, đa tạ hảo ý của hai vị Điện hạ, thế nhưng sức khỏe của ta lúc này không ổn, không tiện nghênh tiếp, xin... xin mời Tần tướng quân thay mặt tiếp đãi.”
“Bệnh tình của công chúa có nghiêm trọng lắm không? Hãy để bản vương vào xem khí sắc thế nào?” Thuần Vu Hạo nói xong liền đưa tay vén tấm rèm lên.
Ta vội đưa tay ngăn lại “Điện hạ làm vậy không nên, công chúa lúc này y phục không chỉnh tề, không tiện gặp mặt.”
Thuần Vu Hạo cau mày lên tiếng “Nếu công chúa đã tới đây kết thân thì chúng ta đã là người một nhà rôi, gặp mặt nhau thì đã làm sao chứ?”
Người một nhà? Vị huynh trưởng mà công chúa sẽ kết thân đã bị các ngài thích sát trong cung, ta còn dám coi các ngài là người một nhà với công chúa hay chăng?
Ta cứng đầu tiếp tục ngăn cản “Từ trước đến nay, nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là chị dâu thì nước Nhuế chúng ta cũng có quy định rõ ràng, không thể nào để mất lễ tiết được. Nước Lương thiết nghĩ cũng là một đại quốc coi trọng lễ tiết, chẳng lẽ lại không có quy định này sao?”
Vào lúc ta còn đang đưa tay ngăn cản Thuần Vu Hạo, thân hình khoác y phục trắng phía sau vụt qua, ta chẳng kịp ngăn cản, tấm rèm mỏng manh đã bị Chẩn Vương kéo ra, cảnh tượng tiếp theo thế nào, hoàn toàn có thể đoán trước được.
Thuần Vu Hạo chỉ vào người phụ nữ nằm co ro trên giường với gương mặt hoang mang, sợ hãi bật cười thành tiếng “Tần tướng quân, đây chính là công chúa Thường Hy mà người dân nước ngài đồn thổi là khuynh nước khuynh thành hay sao? Chả hiểu vì lý gì ta lại thấy còn chẳng đẹp bằng Tần tướng quân nữa?”
Sự việc gấp gáp, người thị nữ ta tìm được để giả mạo công chúa chỉ có dung nhan tầm thường, lúc này đầu tóc đang rối bời nên càng chẳng thể nào coi là xinh đẹp nổi.
Thuần Vu Vọng đã bước tới trước giường, bình thản lên tiếng “Ngươi là ai? Công chúa đâu rồi?”
“Ta... ta...” Người thị nữ đó không dám đáp lại, nhìn về phía ta, nét mặt kinh hoàng.
Ta vội tiến tới chặn trước giường rồi lên tiếng “Công chúa thân mang bệnh nặng, khí sắc không tốt, lại chưa hề trang điểm, nhất thời mất đi dung nhan trước kia cũng chẳng có gì kì lạ hết.”
Thuần Vu Hạo bật cười lạnh lùng nói “Tần tướng quân, ngài coi chúng ta đều là kẻ ngốc sao? Công chúa Thường Hy dung mạo tuyệt thế, vị Hoàng đế ca ca của chúng ta vừa nhìn đã ngây ngất đắm say, bây giờ bức tranh đó vẫn còn treo trong nội cung Trọng Hoa, Ngũ ca cũng đã đưa lời dặn dò, bên ngoài dù hỗn loạn thế nào cũng không được kinh động đến vị giai nhân tuyệt sắc vô song này, nên bảo hai chúng ta đích thân tới nghênh tiếp, để bày tỏ ý kính trọng. Với nhan sắc tầm thường như vậy mà cũng dám nói là công chúa sao?” Nói xong, ngài rút bảo kiếm khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía người thị nữ trên giường “Nói mau, công chúa hiện đang ở đâu? Nếu dám có nửa câu dối trá, bản vương lập tức sẽ giết ngươi.”
Thị nữ đó nghe vậy liền thất sắc, thét lớn “Tần tướng quân, xin hãy cứu ta.”
Ta biết rõ mọi chuyện đã bại lộ, thế nhưng chẳng thể nào khoanh tay bàng quan trước lời cầu cứu thê thảm của người thị nữ tay không tấc sắt trước mặt. Huống hồ, ta muốn trốn, cũng chẳng thể nào trốn nổi.
Bọn họ dẫn theo rất nhiều binh mã, đang đứng thủ ngoài cửa, mấy hộ vệ thân cận cũng đứng ngay bên ngoài, mọi hành động đều vô ích.
Trong lòng nghĩ vậy, ta chỉ có thể thét lớn “Vinh Vương Điện hạ, không được vô lễ với công chúa Điện hạ.”
Ngoài miệng nói vậy, ta nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, ra chiêu hất tung thanh bảo kiếm mà ngài đang chỉ về phía người thị nữ kia, tiếp đó không dám trễ nài, nhanh chóng chỉ kiếm về phía cổ của ngài. Tuyết trắng ngợp trời cũng chẳng sáng chói bằng ánh kiếm trong căn phòng lúc này, sát khí đáng sợ tỏa ra ào ạt khắp mọi ngóc ngách.
Nghe nói Vinh Vương Thuần Vu Hạo và Hoắc Vương Thuần Vu Thái là con cùng một mẹ, nếu có thể khống chế được Thuần Vu Hạo, có lẽ ta với những nô tì, thuộc hạ đi theo đều có cơ hội thoát khỏi nước Lương trong tình thế nguy ngập này.
Ta cầm kiếm từ năm lên sáu, đến nay đã được mười bảy năm, huống hồ, nhiều năm chinh chiến sa trường, luận về kinh nghiệm lâm trận đối địch, ta cũng không hề kém Thuần Vu Hạo, ta thực sự mong rằng mình có thể thành công.
Lúc này ta chỉ nghe thấy phía sau truyền lại giọng nói của một người “Thập đệ, mau tránh ra.”
Không ngờ đó chính là tiếng của Thuần Vu Vọng nổi danh yêu chuộng văn thơ, cười ngạo thế nhân.
Thuần Vu Hạo nhận được lời cảnh báo, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng phản ứng linh hoạt, lập tức lui về phía sau, tránh được một đòn chí mạng của ta. Ta tuy dồn hết sức lực định truy kích, thế nhưng không theo kịp. Ta dồn hết sức bình sinh, sau cùng vẫn chỉ có thể chặt đứt một mảnh giáp trước ngực của ngài, hiển nhiên, hành động này cũng đã chọc giận ngài.
Thuần Vu Hạo định thần, thần tốc giương kiếm phản kích, quát rằng “Tên tiểu tặc này cũng to gan lớn mật quá!”
Thấy chúng ta bắt đầu động thủ, các hộ vệ thân cận của họ bên ngoài xông vào trợ chiến, binh sỹ tùy tùng của ta cũng ra sức ngăn cản, bên ngoài truyền vào tiếng giao tranh, vô cùng đáng sợ.
Ta âm thầm than thở, liên tiếp ra chiêu, thế nhưng Thuần Vu Hạo đích thực là thân thủ bất phàm, ta nhất thời chẳng thể chiếm thế thượng phong. Mắt nhìn ngài đưa kiếm đánh về phía yếu điểm của mình, ta vừa định tránh qua, đột nhiên thấy bên cạnh có một bàn tay trắng trẻo, chậm rãi đưa vào nhân lúc ta sơ hở, tóm lấy vạt áo của ta, rồi kéo mạnh.
Cổ áo bị kéo mạnh, ta cảm thấy phần vai mình đau nhói, lúc hoang mang đưa đòn phản kích, trước ngực lại trúng thêm một đòn nặng nữa, ta bị đẩy ra xa, đập mạnh vào thành giường.
Thì ra chính Thuần Vu Vọng đã nắm lấy cổ áo ta, đồng thời kéo ra tránh xa khỏi mũi kiếm của Thuần Vu Hạo. Thế nhưng Thuần Vu Hạo nhân cơ hội ta phân thần, bay tới đạp thẳng vào lồng ngực ta.
Cổ họng trào lên một dòng máu tanh nồng, ta cố gắng kìm nén, còn phải cầm kiếm chống lại đôi ủng nặng trịch của Thuần Vu Hạo đang dẫm mạnh lên phần cánh tay của mình.
Trước khi nỗi đau truyền tới, ta dường như còn nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc, thanh kiếm Thừa Ảnh rơi xuống đất, ta cũng chẳng chống chọi được thêm nữa, kêu lên một tiếng, máu tươi trào ra khỏi miệng. Màu đỏ chảy xuống mặt đất.
Nhắm mắt, nín thở chờ đợi nỗi đau đớn, khó chịu truyền từ cánh tay qua đi, Thuần Vu Hạo đã đứng một bên bật cười nói “Thực sự là không nhìn ra, tên tiểu tặc này mặt hơi đen một chút thế nhưng thân người cũng trắng trẻo nõn nà. Chả trách mà Tư Đồ Lăng đi đâu cũng thích dẫn theo hắn.”
Ngài quay người lại nói với đám thị vệ đã khống chế được cục diện trong khách điếm “Người đâu, mau dẫn hắn đi.”
Lúc này Thuần Vu Vọng đột nhiên lên tiếng “Từ từ đã.”
Thuần Vu Hạo quay đầu đã thấy Thuần Vu Vọng bước đến trước mặt ngài, thì thầm vài câu.
Thuần Vu Hạo đột nhiên nhìn về phía ta, mỉm cười đầy ám muội “Thì ra Cửu ca cũng có hứng thú đó? Thôi bỏ đi, tên này để Cửu ca xử lý. Có điều, công chúa Thường Hy...”
Thuần Vu Vọng gật đầu “Việc này cứ giao cho ta. Mấy ngày hôm nay chúng ta vẫn luôn phong tỏa cửa thành, công chúa chỉ có thể trốn khỏi khách điếm, chứ không thể nào thoát khỏi thành Ung Đô.”
Ngài sai người áp giải các thị nữ và thân binh của nước Nhuế đi, tiếng giao tranh trong khách điếm vang dội, những tướng sỹ đã từng cùng ta vào sinh ra tử kêu lên thảm thiết, thực sự khiến người ta đau nhói tâm can.
Ta khổ sở, nhẫn nhịn nỗi đau truyền về từ cánh tay phải, đưa tay trái ra tóm lấy thanh bảo kiếm Thửa Ảnh của mình.
Vẫn là bàn tay trắng trẻo ấy khẽ động, nhanh chóng đoạt lấy thanh kiếm từ tay ta một cách dễ dàng.
Ngài trợn mắt lườm ta, đôi mắt vẫn rực lửa như muốn thiêu đốt người ta, hoàn toàn không phù hợp với vẻ thanh nhã toát ra từ thân thể chút nào, nhưng lại tạo cho người đối diện cảm giác đau đớn đến thấu tim gan kì dị lạ thường.
Trong giọng nói rõ ràng mang theo nỗi đau “Tại sao nàng lại rời khỏi ta?”
Rời khỏi ngài?
Ta thực sự chẳng thể nào hiểu được, nheo mắt định tìm cách xông ra ngoài thì thấy ngài đưa tay điểm vào huyệt đạo trên người ta. Ta chỉ cảm thấy hai mắt đen ngòm, sau đó thì hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Từ từ tỉnh lại trong đau đớn, ta thấy rèm buông thanh nhã, ánh nến đỏ rực, còn bản thân đang nằm trong một căn phòng được bài trí tinh tế.
Hai vị thái y nước Lương đang đứng trước giường ta, chẩn mạch, thận trọng, tỉ mỉ nối xương lại cho ta. Ta đã tỉnh lại đúng vào lúc xương được nối lại, đau đớn quặn người.
Thuần Vu Vọng tựa vào thành cửa sổ, nhìn ta từ phía xa, đôi mắt đen láy không còn hừng hực ngọn lửa như trước nữa, mà thay vào đó là sự lo lắng và bất an lạ thường.
Đột nhiên thấy ta ngước mắt nhìn về phía mình, ngài cũng nhìn chăm chăm vào ta, mãi lâu sau mới từ từ rời mắt đi chỗ khác, nhìn vào ngọn nến sáng trưng phía xa. Giọt nến liên tục rơi xuống, hết giọt này đến giọt khác, trông như giọt lệ mà lại giống như giọt máu.
Ngự y đã đắp thuốc cho ta, đang dùng thanh gỗ để cố định phần xương đã gãy của ta. Cơn đau thấu tim, nhưng ta không rơi dù chỉ một giọt lệ.
Tư Đồ Lăng vẫn luôn nói với ta rằng, muốn làm tướng của nước Nhuế thì phải là người có ý chí kiên cường, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng quyết không rơi lệ. Đã rất lâu rồi ta chưa nếm được mùi vị của nước mắt. Lần sau cùng ta khóc chính là hai năm trước. Phụ thân ta, Tần Kinh Thọ bị trọng thương trong lần giao tranh quyết liệt với quân Nhu Nhiên, sau môt năm điều dưỡng, cuối cùng vẫn qua đời vì vết thương quá nặng.
Trước khi chết, người chỉ vào tấm biển ‘Tần Môn trung nghĩa’ được Hoàng đế ngự ban “Vãn Vãn, Tần gia bao đời làm trọng thần nước Nhuế, vẫn luôn tận hưởng ân lộc của hoàng gia. Thế nhưng đến đời con chỉ còn mỗi mình con là có thể gánh vác được trách nhiệm của gia tộc. Nhớ lấy, muốn thành đại sự, cầu đại nghiệp, đừng có để uổng phí thân thủ võ công tuyệt hảo cùng mưu lược như thần của mình.”
Muốn thành đại sự, cầu đại nghiệp, ta phải trở thành trọng thần nước Nhuế đời thứ tư của Tần gia. Ta thực sự cảm thấy trách nhiệm nặng nề như phải gánh cả quả núi trên vai. Đối diện trước thi thể lạnh băng, cứng đờ của phụ thân, ta không cầm được nước mắt.
Lần đó, cũng chính là lần sau cùng Tư Đồ Lăng nói với ta rằng, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng quyết không rơi lệ.
Sau khi lo liệu đâu vào đó, thái y lui xuống, mồ hôi ta tuôn như mưa, toàn thân ướt đẫm. Phần lồng ngực bị đá mạnh đau đến mức thở không ra hơi, khiến ra phải ho mạnh thành tiếng. Có tấm khăn mềm mại thận trọng đặt lên mặt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán và đầu mũi ta. Ta vốn tưởng rằng là thị nữ làm, ai ngờ vừa mở mắt ra, ta liền thấy gương mặt của Thuần Vu Vọng chỉ cách mình có một chút xíu.
Đôi mày con mắt của ngài nho nhã, có điều hiện lên chút mệt mỏi, nhẹ nhàng cất lời hỏi ta “Doanh Doanh, nàng cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Doanh Doanh?
Cái tên tuyệt mỹ như vậy khiến ta nổi cả da gà, vội đưa tay ấn vào lồng ngực, nhịn đau đáp “Chẩn vương Điện hạ, ngài nhận nhầm người rồi. Tại hạ là Tần Vãn, là tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế.”
“Tướng quân Chiếu Vũ?”
Thuần Vu Vọng nhướng cao đôi mày, đôi môi cong lên, nở nụ cười không biết là chế nhạo hay tự giễu? Ta chẳng cảm thấy có gì đáng cười cả, lạnh lùng cau mày nhìn ngài. Ngài đưa tay, nhanh như chớp giật, rút chiếc trâm ngọc trên tóc ta xuống. Ta kinh hãi, nhưng không kịp tránh, tóc đen xõa xuống, buông bên hai vai.
Ánh mắt của ngài càng lúc càng thêm dịu dàng, mỉm cười rồi hỏi “Nước Nhuế từ khi nào bắt phụ nữ làm tướng quân hả?”
Ta hất mạnh mái tóc ra phía sau, lạnh lùng đáp “Bất luận là thân thủ võ công hay là mưu lược lãnh binh, ta đều có thể giẫm lên đầu vô số nam nhân trong thiên hạ, tại sao lại không thể trở thành tướng quân?”
Ngài dường như rất tức giận, nhưng lại chỉ than thở rồi nói “May mà ta không nằm trong đại đa số đàn ông bị nàng giẫm lên đầu đó.”
Vị Chẩn Vương điện hạ này đương nhiên không phải là đối thủ mà ta có thể dễ bề đối phó. Luồng thông tin từ phía ta chắc chắn đã nhầm lẫn, ngài tuyệt đối không phải là một thân vương nhàn rỗi chỉ say đắm thơ từ ca phú, thả mình cùng núi trăng. Trước đó mấy lần ngài ra tay, nhìn tưởng như tầm thường, nhưng cho dù ta không bị thương thì chưa chắc đã tránh nổi.
Ta cúi đầu nhìn vào cánh tay bị trọng thương của mình khẽ lên tiếng “Nếu ta có thể sống mà rời khỏi nước Nhuế, lần sau giao chiến, thắng hay thua vẫn còn là một điều bí ẩn.”
Thuần Vu Vọng mỉm cười đáp “Có lẽ nàng có thể thoát khỏi nước Nhuế thêm lần nữa. Thế nhưng, lần này nàng muốn rời khỏi, thì hãy giẫm qua thi thể của bản vương trước đã.”
Nét mặt ngài không có biến đổi gì rõ ràng, thế nhưng lúc ngài hất tay áo, ta có thể nhìn thấy hai cánh tay đang run run và nổi đầy gân xanh. Có thể nhận ra, lúc này ngài cực kỳ tức giận, còn ta thì không nói thêm gì.
Doanh Doanh, là người yêu đã chết của ngài hay là người thiếp yêu đã bỏ trốn? Đoan chắc người này có tướng mạo tương tự như ta. Không ngờ ngài lại điên đảo thần hồn vì một người phụ nữ có dung mạo tương đồng với người yêu của mình, toàn nói những lời mơ hồ, thật là nực cười.
Còn ngài, vào lúc ta giao đấu kịch liệt với Thuần Vu Hạo, đột nhiên kéo lấy vạt áo của ta, lẽ nào vì muốn nhìn rõ xem rốt cuộc ta là đàn ông hay phụ nữ?
Với thân hình cao lớn và vị trí Thuần Vu Vọng đứng khi đó, hoàn toàn có thể thấy được những cảnh tượng mà một người đàn ông không nên nhìn. Giống như những lời Tư Đồ Lăng từng nói, đàn ông càng gian trá, bề ngoài lại càng đạo mạo, điềm nhiên, ẩn bên trong là đức hạnh vô sỉ không dám để lộ.
Điều may mắn duy nhất của ta chính là niềm say mê kỳ lạ của Thuần Vu Vọng đã giúp ra tránh khỏi nỗi khốn khổ trong ngục tù, thậm chí còn được hưởng cuộc sống xa xỉ hơn cả khi ta an bình không phải đi đánh trận.
Tuy rằng bị thương nặng không thể tắm rửa, thế nhưng các thị nữ vẫn cứ bê một chậu nước nóng lớn đến để lau sạch thân người cho ta. Trong nước được thả những cánh mai thơm ngát, khói bốc nghi ngút, cực kỳ tao nhã. Hương thơm điềm nhiên mà thanh nhã này chính là niềm vui nho nhỏ của ta trong những ngày này.
Chỉ là ta trước nay chưa từng để tâm đến những việc nhỏ nhặt như vậy trong cuộc sống, nói là yêu thích, cùng lắm cũng chỉ trồng trong phủ thêm vài cây mai, vào lúc mai nở thì cắm vài cành trong phòng mà thôi. Từ lâu ta đã nghe những người phụ nữ tắm bằng hoa mai, không những cơ thể mang mùi hương thơm ngát mà làn da cũng đặc biệt mịn màng. Thế nhưng trước nay ta chưa bao giờ coi bản thân là phụ nữ, càng không làm những chuyện lấy lòng đàn ông như những người phụ nữ đó.
Có điều, ta hoàn toàn không để tâm nếu trên người có phảng phất mùi hương hoa mai, thứ hương thơm thanh dịu này thực sự phù hợp với mong muốn của ta, khiến ta cảm thấy thanh thản mà dễ chịu. Ta hoàn toàn không hề mất ngủ thao thức vì đang ở trong trọng địa của kẻ địch, thậm chí, lại càng thoải mái hơn cả trước kia, trong giấc mộng, vẫn luôn ngửi thấy mùi hương của hoa mai đó.
Có lẽ, đây chính là vì tác dụng của bát thuốc mà thái y kê cho ta trị nội thương cũng nên. Lúc tỉnh dậy, đã có thị nữ đứng cạnh bên, chuẩn bị nước nôi cho việc rửa ráy mặt mũi chân tay, thấy ta mở mắt, lập tức lại gần giúp ta mặc đồ.
Y phục được chuẩn bị đầy đủ từ trong ra ngoài, áo trong, váy gấm và cả lớp áo lông trắng muốt bên ngoài. Bộ y phục võ trướng trước đây biến mất, may mà thanh bảo kiếm cùng ngọc bội vẫn còn. Và ta chỉ cần nhìn thấy túi thuốc cùng thanh kiếm Thừa Ảnh là trái tim đã an định nhiều, vội vã thay y phục, rồi đeo hai thứ đó lên phần thắt lưng.
Chỉ cần có kiếm bên người, thuốc không mất, cho dù phủ Chẩn Vương có là long xào hổ huyệt, ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thời cơ trốn thoát.
Huống hồ, công chúa vẫn còn trong thành Ung Đô, nước Nhuế nhận được tin tức nhất định sẽ phái người đến giải cứu, có Tư Đồ Lăng ở đó, bọn họ nhất định không thể bàng quan trước cảnh ngộ của ta lúc này.
Ta không biết trang điểm, thi thoảng mặc đồ nữ nhi, cũng chỉ buộc gọn mái tóc dài ra sau lưng, giờ đây một cánh tay không thể cử động, đương nhiên chỉ đành để mặc cho mấy thị nữ làm hộ.
Sau khi trang điểm xong, mỹ nhân hiện lên trong gương thực sự khiến ta thở hắt ra một hơi. Đôi mày thanh thoát, chiếc eo thon gọn, đôi mắt sáng như sao, làn mi cong mà dài, tóc vấn lên vai, trâm cài nho nhã, cùng với bộ y phục màu hồng nhạt và chiếc áo choàng lông chồn trắng, trông thì đơn giản mà thanh cao, tuyệt sắc. Ta biết mình sinh ra trông đã xinh xắn, thế nhưng không thể ngờ, khi ăn vận đồ của nữ nhi lại xinh đẹp đến mức này.
Ánh mắt đám thị nữ ngoài sự bất ngờ, phần nhiều lại là kinh ngạc, trong sự kinh ngạc đó, ta nhận thấy vẻ tôn kính lạ thường.
Người đứng sau liền thốt lên “Ta biết ngay mà, da mặt cũng là do nàng cố tình tạo ra. Làn da nàng rất đẹp, không cần phấn son cũng cực kỳ xinh đẹp.”
Không cần quay đầu, ta cũng có thể biết được người đó chính là Thuần Vu Vọng.
Có người bê thuốc tới, đưa tay thử, không lạnh không nóng, độ ấm vừa phải. Ta liền bê bát uống cạn không còn giọt nào, sau đó có người nhanh chóng bê bát canh ngọt lên.
Ta cũng chẳng buồn nhìn, đứng dậy quay mặt về phía Thuần Vu Vọng rồi mỉm cười nói “Không ngờ phủ Chẩn Vương lại đối xử tốt với người nước Nhuế như vậy. Đợi khi nào về nước, ta nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn để đáp lễ.”
Thuần Vu Vọng vẫn cứ nhìn chăm chăm về phía ta, nghe câu này mới cau chặt đôi mày, sau đó liếc sang chiếc giường tối qua ta nằm ngủ rồi nói “Đi thôi, chúng ta đi dùng bữa sáng.”
Mấy người thị nữ định đỡ lấy ta, ta liền đưa tay phẩy nhẹ, lạnh lùng lườm mấy người bọn họ. Bọn họ thấy vậy liền khựng lại, nét mặt tỏ ra khá hoang mang.
Cho dù đang vận đồ nữ nhi, nhưng do nhiều năm chinh chiến sa trường nên trên người ra hiện rõ khí thế mạnh mẽ mà oai phong. Cùng với việc thân mang trọng thương, không thể cầm kiếm, thế nhưng sát khí tỏa ra từ thân người khiến đám thị nữ khiếp đảm.
“Chẩn Vương Điện hạ mời tại hạ cùng dùng bữa sáng, đây chính là vinh hạnh của tại hạ.” Ta mỉm cười đáp “Xin ngài hãy đi trước dẫn đường.”
Thuần Vu Vọng nhìn ta đầy nghi hoặc, nét sầu muộn hiện lên giữa đôi mày càng lúc càng sâu.
Mãi lâu sau, ngài liền nắm lấy bàn tay của ta rồi bước ra ngoài.
Lúc này ta mới biết đình viện mà mình đang ở có tên là Viện Thấm Phương, nơi trồng nhiều hoa mai nhất trong phủ Chẩn Vương. Căn phòng được bài trí tinh tế mà sang trọng, điều này cho thấy, chủ nhân nơi đây yêu thích Viện Thấm Phương này thế nào mới trang trí tận tâm như vậy.
Thời tiết vẫn không tốt lắm, mây đen giăng cả bầu trời, tuyết trắng rơi liên tục, chẳng khác nào đang mải mê tung cánh múa ca giữa bầu trời đông lạnh. Hương hoa mai tỏa ngát khắp nơi, trước mắt ta là những cây mai tuyệt đẹp, kiêu ngạo mà thanh cao giữa trời tuyết lạnh giá.
Lúc chinh chiến, ta thường bôn ba giữa đại mạc tuyết trắng mênh mông suốt mười hai canh giờ mà không hề thấy lạnh, nhưng chẳng hiểu sao bước chân từ căn phòng ấm áp kia ra, cảm giác lại thật lạnh lẽo, hương hoa mai hít vào đường như đã kết thành băng trong phổi.
Bàn tay của Thuần Vu Vọng thực sự rất ấm áp. Ngài thận trọng nắm lấy bàn tay ta, nhẹ nhàng xoa nắn “Cái lạnh ở phương Nam khác với cái lạnh ở phương Bắc. Ở phía Bắc là lạnh hanh khô, còn cái lạnh ở phương Nam là lạnh thấu xương. Mấy ngày hôm nay trời khá lạnh, nàng có chịu nổi không?”
Ta không đáp lại, muốn rút tay khỏi bàn tay ngài, nhưng ngài lại càng nắm chặt hơn.
Cúi xuống nhìn chiếc váy mà ta đang mặc, ngài lại nói “Ngày hôm đó ta đã nói gì chứ? Chính là tiểu nha đầu nàng sau này nhất định sẽ cao lên, quả nhiên không sai, giờ đã cao lên rồi, bây giờ mặc chiếc váy này vào trông hơi ngắn.”
Lúc này ta mới để ý chiếc váy này quả thực có hơi ngắn đôi chút, thì ra những đồ vật này chính là những thứ của người phụ nữ không biết là ái thê hay ái thiếp của ngài thường dùng trước đây.
Tuy biết tâm ý của ngài dành cho một người khác có dung mạo giống mình, thế nhưng lại chẳng gây hại gì cho bản thân, có điều ta vẫn phải đưa lời nhắc nhở “Chẩn Vương Điện hạ, tại hạ là Đại tướng của nước Nhuế, Tần Vãn, trước ngày hôm qua, tại hạ chưa bao giờ gặp mặt Điện hạ.”
Nghe câu nói của ta, ngài quay sang, sắc mặt trắng nhợt như hòa thành một thể cùng tuyết băng giá xung quanh.
Sau đó ngài lên tiếng “Doanh Doanh, nàng đừng giận, đợi chốc nữa ta sẽ gọi người mang bộ y phục khác đến cho nàng, chọn đúng màu sắc mà nàng yêu thích, có được không?”
Dừng lại đôi chút, ngài lại nói “Doanh Doanh, dù nàng có giận ta thế nào thì cũng đừng gọi ta là Chẩn Vương gì đó. Nàng biết rõ, ta xưa nay căm ghét việc tranh quyền đoạt vị, giao tranh tương tàn trong triều rồi còn gì.”
Ta lúc này hoàn toàn cho rằng người trước mặt mình là một kẻ điên, ít nhất là về mặt tình cảm, đầu óc ngài dường như không được bình thường cho lắm. Sự cố chấp của ngài đã đến mức không thể nào điên cuồng hơn được nữa.
Ta bỗng thấy vui vẻ trước nỗi đau của người khác, một mặt suy ngẫm xem liệu chuyện này có tạo thời cơ để ta thoát thân hay không, mặt khác liền lên tiếng đáp lại “Vậy ta phải gọi ngài là gì?”
Ngài liền mỉm cười nhìn về phía ta rồi dịu dàng nói “Lúc ban đầu là Thuần Vu Vọng, sau đó là Vọng, thi thoảng... nàng cũng gọi ta là Vọng ca ca.”
Thời tiết dù lạnh thế nào cũng không khiến ta run rẩy, thế nhưng lời nói của ngài vừa xong thực sự khiến ta lạnh cả sống lưng, lặng người đi vì quá sến súa.
Không thể nào kìm nén được cảm giác ghê rợn trong lòng, ta liền hất mạnh bàn tay của ngài ra rồi miễn cưỡng mỉm cười nói “Thuần Vu Vọng... hầy, được rồi... rất tốt, Thuần Vu Vọng...”
Có lẽ gọi ngài là Thuần Vu Vọng lại càng thích hợp hơn. Ta thực sự không thể nào nghĩ được vị Chẩn Vương Điện hạ ra tay nhanh như sấm chớp khiến ta chẳng kịp phản ứng và người đàn ông trẻ tuổi đầu óc có phần không bình thường trước mặt là một người được.
Thuần Vu Vọng hiển nhiên phát hiện ra sự chê ghét của ta, hai tay nắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Một lúc sau, ngài mới tiếp tục đi về phía trước, hạ giọng nói “Doanh Doanh, chúng ta đi nhanh hơn chút đi, có lẽ Tương Tư đã chờ lâu lắm rồi.”
Ta còn tưởng Tương Tư mà ngài vừa nhắc tới có lẽ là một ái thê hay ái thiếp nào đó của ngài, thế nhưng khi chúng ta bước vào Thính Tuyết đường để dùng bữa sáng, tấm rèm được vén lên, ta liền nghe thấy tiếng gọi non nớt của một đứa trẻ “Phụ Vương.”
Sắc mặt trắng nhợt của Thuần Vu Vọng trước đó giờ đã hồng hào hơn nhiều, ngài mỉm cười gọi “Tương Tư.”
Một trái cầu đỏ rực nhanh chóng bay tới, một đứa trẻ vội sà vào lòng của Thuần Vu Vọng rồi bật cười hớn hở, vui sướng.
Thuần Vu Vọng cúi người xuống thơm lên má bé gái đó, mỉm cười nói “Phụ vương vừa từ ngoài vào, trên người vẫn còn lạnh, Tương Tư ngoan nào, mau đến ngồi cạnh bên lò sưởi đi.”
Đứa bé này vẫn cứ ôm chặt lấy ngài, mỉm cười vui vẻ nói “Không lạnh mà, không lạnh mà, phụ vương sờ thử xem, khuôn mặt con ấm thế này, bàn tay con cũng rất ấm.”
“Đúng thế, đúng thế, Tương Tư của phụ vương lúc nào cũng ấm áp.” Thuần Vu Vọng mỉm cười, nhưng hình như không nỡ đưa bàn tay mang theo giá rét bên ngoài sờ lên khuôn mặt của con gái mình.
Đứa bé quay khuôn mặt non nớt sang, vừa nhìn thấy ta, nó liền hô lên đầy vui sướng “Mẫu thân.”
Ta còn chưa kịp định thần, đứa bé đã rời khỏi Thuần Vu Vọng chạy lại, nắm lấy vạt áo của ta níu xuống, rồi luôn miệng gọi “Mẫu thân, mẫu thân... người đã về rồi sao? Mau bế con, mau bế con nào, mẫu thân, mau bế Tương Tư đi...”
Ta ngây người, hoàn toàn bất lực trước đứa bé gái chừng năm, sáu tuổi này. Trong quân doanh không có trẻ con, thi thoảng con cái của ai đó đến, đa phần ngửi thấy mùi máu tanh nồng trên người ta, đều tránh ta như tránh tà, trước nay chưa từng có đứa bé nào chủ động chạy lại chỗ ta như vậy. Thế nhưng lúc này không ngờ lại có đứa bé gái đáng yêu như thế không ngừng gọi ta là mẫu thân.
Đúng lúc ta đang bị đứa nhóc tên Tương Tư này rung lắc, nũng nịu, Thuần Vu Vọng đã lên tiếng. Ngài quay sang đứa con gái bảo bối của mình nói “Tương Tư, mau đưa mẫu thân của con vào dùng bữa sáng, mẫu thân con đói lắm rồi đó.”
Tiểu Tương Tư lập tức ngừng lại không rung người ta nữa. ngoan ngoãn dắt tay ta ngồi bên bàn, sau đó lên tiếng hỏi phụ thân “Phụ vương, tại sao một tay của mẫu thân lại bị treo lên thế kia?”
Thuần Vu Vọng liền đáp “Hôm qua, mẫu thân con quay về tìm chúng ta, trên đường đi vội quá nên bị ngã gãy tay. Tương Tư ngoan, đừng có động vào vết thương của mẫu thân nhé!”
Tiểu Tương Tư lập tức gật đầu, thận trọng kéo cánh tay trái của ta, chậm rãi từng bước đưa ta ngồi vào bàn ăn, cứ như thể cô bé đi lại nhẹ nhàng thì sẽ giảm bớt nỗi đau từ cánh tay phải của ta vậy.
Quả nhiên đầu óc luôn ảnh hưởng từ đời nọ sang đời kia, phụ thân đầu óc có vấn đề, con gái cũng ngốc nghếch quá độ, thấy một người phụ nữ lạ mặt lập tức nhận đó là mẫu thân của mình.
Bữa sáng ở đây không hề phong phú, chỉ là bát cháo loãng cùng mấy món ăn thanh đạm, vài miếng bánh điểm tâm nho nhã... và chỉ vậy mà thôi. Xem ra khẩu vị của hai người đích thực là thanh đạm.
Tương tư không hề ngồi bên cạnh phụ thân, ngược lại cứ dính chặt lấy ta, cầm đôi đũa gắp hai miếng bánh điểm tâm cho ta rồi nói “Mẫu thân ăn thứ này này, cái này là ngon nhất. Hôm qua con đã ăn cả một đĩa rồi. Hôm nay con không ăn nữa, để dành cho mẫu thân dùng hết.”
Ta cúi đầu nhìn đứa bé gái. Cô bé trông rất giống với phụ thân của mình, ngũ quan tinh tế, đoan chính, đôi mắt sáng ngời mà nhanh nhẹn, thanh tú mà linh hoạt, cực kỳ đáng yêu.
Phụ thân của cô bé xem ra rất yêu chiều con gái mình, mà cô bé cũng chẳng hề phòng bị, vui vẻ cười nói cùng ta, muốn đuổi cũng chẳng được.
Tay phải ta không cử động được, thế nhưng tay trái vẫn linh hoạt, hơn nữa lại còn khỏe mạnh hơn người. Lúc này, tay trái ta đang cầm một đôi đũa ngà voi, tuy rằng không sắc nhọn như bảo kiếm, thế nhưng so với phần cổ yếu ớt của một đứa bé gái thì nó vẫn đặc biệt nguy hiểm.
Ta thầm ôm Tiểu Tương Tư vào vòng tay, từ từ gắp thức ăn, vừa nhai lại vừa tính từng góc độ tốt nhất để động thủ. Tiểu Tương Tư không hề phát giác cô bé chính là mục tiêu khiến ta hứng thú nhất, trèo lên đùi ta, ôm lấy cổ ta, rồi rúc khuôn mặt ấm áp vào phần cổ lạnh giá của ta đầy tình cảm.
Đôi đũa ngà voi đưa một miếng bánh Quế Hoa lên miệng, sau đó dịch chuyển, kề vào phần cổ họng của Tiểu Tương Tư. Lúc này ta đột nhiên nghe thấy Thuần Vu Vọng than dài “Được lắm, được lắm, tinh tế thế này, đối với vùng phương Bắc đã được coi là hiếm có rồi.”
Ngước mắt lên nhìn, bàn tay ta đột nhiên khựng lại, toàn thân lạnh giá. Ngài đang cầm trong tay chiếc trâm ngọc màu đỏ có hình phượng hoàng, than dài đầy cảm khái “So với những thứ được bày bán ngoài trợ nước Lương của chúng ta không kém là mấy, thế nhưng nếu so với những trang sức trong cung thì vẫn còn thua xa. Có điều viên trân châu này đoan chắc là lấy từ Đông Hải?”
Cầm chiếc trâm ngọc lên, ánh mắt ngài cũng từ từ ngước lên theo, dịu dàng tình cảm, vẫn giữ đúng dáng vẻ phong lưu tuyệt thế, nho nhã tuyệt vời của một nhân sỹ. Ngài mỉm cười cất tiếng hỏi “Tần Vãn. Ta nói có đúng không?”
Lần này, ngài gọi tên ta chuẩn xác không sai chút nào. Ta từ từ hạ đôi đũa ngà voi trên tay xuống, nhìn vào thanh trâm ngọc rồi hỏi “Ngài lấy chiếc trâm đó ở đâu ra?”
Ngài mỉm cười nói “Nàng quên rồi sao? Ta đã từng hứa với Thập Nhất đệ, ta sẽ giải quyết việc của công chúa Thường Hy.”
Sau khi bị áp giải tới phủ Chẩn Vương, ngài trước nay không hề hỏi đến tung tích của công chúa Thường Hy. Ta thậm chí còn tưởng người này đã mê đắm đến mức mờ mắt vì ta có dung mạo tương tự với người phụ nữ có tên Doanh Doanh của ngài, nên quên khuấy mất chuyện này rồi. Thế nhưng lúc này nhìn kỹ, chiếc trâm trên tay của ngài chính là chiếc trâm ngọc mà công chúa Thường Hy yêu thích nhất.
Ta nghĩ sắc mặt của mình lúc này bắt đầu trắng nhợt, thậm chí còn hỏi một câu mà đương nhiên là sẽ chẳng có được lời đáp “Công chúa đang ở đâu?”
Thuần Vu Vọng quả nhiên không đáp, chỉ đặt chiếc trâm sang cạnh góc bát, gõ nhịp phách rồi bắt đầu nói “Hải âu hỏi ta sao dừng thuyền? Là do bất đắc dĩ hay thực lòng muốn vậy? Nếu tình nguyện lưu lại, cớ sao phiền muộn, u uất? Gió thổi qua rèm, đèn đuốc chập chờn, đối diện bóng mình, cô liêu, quạnh quẽ, hồi ức cũng theo đó tràn về.”
Đứa bé gái trên người ta như thể khựng lại, lúc này cũng cầm theo chiếc đũa, học theo phụ thân, gõ lên thành bát, tạo thành những tiết tấu vui tai, rồi ngâm nga “Người bạn cùng đi nay đâu rồi? Ngoài lầu hoa vẫn rơi, liễu xanh vẫn rủ bên thềm. Mơ hoài, mộng mãi mà chẳng gặp, chỉ còn nước lạnh giá băng thôi. Mây đen trên trời cũng thốt, chẳng ai sầu thảm hơn ta. Đêm nay tuyết lạnh rơi trắng xóa, duy mỗi hoa mai sầu với ta.”
Giọng Thuần Vu Vọng rõ ràng mà trầm ngâm, sầu muộn mà bi ai, Tiểu Tương Tư giọng vẫn còn non nớt, nhưng cũng rất rành rọt, hiển nhiên không hiểu thế sự, cô bé dường như chỉ đang dùng thứ giọng điệu, cùng tình cảm mà bản thân chưa cảm nhận được, bầu bạn đối thi cùng phụ thân mà thôi.