Tình Trong Như Đã - Chương 02

Chương 2

Mùa thu sang, thời tiết tháng Mười dần chuyển lạnh. Kể từ khi sinh non, sức khỏe Tô Huỳnh yếu dần, cảm lạnh ho đau đến gập người, ngủ cũng không thoải mái.

Nàng chưa bao giờ bị cảm nặng thế này, nặng đến mức suýt mất mạng.

Nàng đã ở trong lãnh cung này hơn bốn tháng, sinh hoạt hằng ngày đều tự phải giải quyết, sức khỏe ngày càng yếu nhưng không ai gọi Thái y.

Ngày 18 tháng Mười một năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, Thất vương gia đánh thắng trận trở về, cung nữ thân tín bên cạnh Tô Huỳnh liền báo toàn bộ mọi chuyện cho Tần Hoán. Hắn nghe xong lập tức vào cung đến điện Kim Loan, thậm chí chẳng kịp thay chiếc áo choàng thấm đầy máu.

Tần Úc đang ngồi vẽ tranh, Tần Hoán xông vào đánh hai tên thị vệ.

“Tần Úc! Sao huynh có thể đối xử với Tiểu Huỳnh như thế!”

Người chưa thấy bóng, tiếng Tần Hoán đã cất lên. Tay Tần Úc thoáng run, mực trên bút rơi xuống khiến bức tranh bị vấy bẩn.

“Tần Hoán, ngay từ đầu Tô Huỳnh chỉ có thể là người của Tần Úc ta! Ta sẽ không cho ai cướp nàng! Ta đối xử nàng thế nào, không cần đệ quản!”

Tần Vũ sầm mặt cuộn bức tranh lại.

Tần Hoán không chịu nổi nữa, vung nắm đấm lên mặt y.

“Thật không? Vậy sao huynh đối xử với nàng như thế? Đày nàng vào lãnh cung? A ha, huynh có biết ta kính trọng huynh vì huynh là hoàng huynh của ta không hả? Nàng vì cái gọi là lòng tự ái của uynh thà chết ở đó một mình, vậy mà huynh lại nói nàng hại con của Nhữ quý nhân. Vậy huynh có biết lúc đó nàng đã mang thai gần ba tháng không?”

“Người huynh thương yêu giỏi giang lắm, không chỉ hãm hại nàng mà còn dám sai người thả xạ hương vào lư hương trong phòng nàng! Một mình nàng chịu đựng nỗi đau mất con, một mình nàng đau đớn sống không bằng chết, lúc đó huynh đang ở đâu?”

“Không ai gọi Thái y cho nàng, không ai chăm sóc nàng, ngay cả người làm phu quân là huynh đây cũng không quan tâm! Chính các người hại nàng mất đi đứa con chưa đầy bốn tháng!”

“Nàng bị cảm lạnh, suýt nữa chết cóng ở cung Phương Tê, huynh có nhớ đi thăm nàng không?”

“Tần Úc, huynh còn dám nói nàng chỉ có thể của mình không?”

“Nàng ấy yêu huynh mười một năm, sao huynh có thể máu lạnh đến mức ấy?”

“Tần Úc, huynh thay đổi quá nhiều! Thay đổi đến mức không hiểu người mà nàng yêu sống đi chết lại đối xử lạnh lùng tàn nhẫn với nàng đến thế?”

“Ta sẽ đưa nàng đi, đưa nàng đến một nơi yên bình, một nơi cách xa huynh, để cho huynh được có thể hạnh phúc một mình.”

Tần Hoán vung tay áo chạy về hướng cung Phượng Tê gần đó. Khoảnh khắc này hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng, ôm nàng và xua tan mọi ấm ức đi.

Tần Úc đứng một mình giữa đại sảnh, lặng lẽ quệt vết máu trên miệng đi.

Nàng mất đi đứa con chưa đầy bốn tháng tuổi.

Đứa con của hai người.

Y không ngờ mọi thứ sẽ phát triển như vậy.

Y chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi.

Y đâu ngờ sẽ tổn thương nàng như thế?

Nhữ quý nhân có gia thế lớn, ả cũng chẳng phải kẻ tầm thường, cực kì ghen tuông. Nếu y biểu hiện yêu nàng sẽ đẩy nàng vào hiểm cảnh, vì vậy y đành phải để nàng chờ đợi. Đày nàng vào lãnh cung cũng vì biết họ Thẩm quyết tâm muốn làm hại nàng. Y chỉ muốn bảo vệ nàng, nhưng tại sao lại biến thành thế này?

Chính y đày nàng vào lãnh cung, còn xạ hương tuy không phải do y bỏ vào nhưng cũng đều do y, chẳng khác nào y bỏ vào, có gì khác nhau đâu?

Có lẽ nàng hận y lắm?

Có lẽ nàng không muốn gặp lại y nữa?

Để nàng đi ư? Để nàng với Thất đệ bên nhau ư? Sao y đành lòng đây!

Nàng là người con gái y yêu đã lâu, y đành lòng sao được?

Không còn nàng ở bên? Ngai vàng này, giang sơn này, y giữ lại có xá gì? Y chỉ muốn cho nàng một tương lai tốt đẹp.

Không còn nàng ở bên, vậy y còn cái gì?

Đột ngột đẩy hết xuống.

Tần Úc chẳng thèm đọc tấu chương trên bàn. Tâm trí rối bời, cầm bút trên tay mà chẳng viết nổi một chữ.

Y hận, hận không thể giết chết Thẩm Nhữ, nhưng y không thể. Thẩm Nhữ sẽ không để yên cho Tô Huỳnh, họ Thẩm càng không.

Có lẽ để Thất đệ đưa nàng đi là quyết định đúng đắn nhất.

Y giơ tay chạm vào người con gái trong tranh, cô gái cười tươi tắn, từng đường từng nét chính là Tô Huỳnh.

Phải yêu một người nhiều thế nào mới có thể vẽ được bức tranh sống động như người thật đến vậy?

Một giọt nước mắt rơi xuống bức tranh.

*

Ngày 16 tháng Hai mùa xuân Đại Tuyên năm thứ bốn mươi mốt, Hoàng đế hạ chỉ Hoàng hậu đương triều không tuân theo nữ đức, lòng dạ hẹp hòi, độc hại hoàng tự, phế hậu, trục xuất ra khỏi Hoàng cung, vĩnh viễn không được gặp lại vua.

Tô Huỳnh ăn cháo nấm trắng, màu sắc là lạ nhưng nàng ăn hết.

Hôm nay nàng xinh đẹp tuyệt trần. Váy lụa đỏ, trâm tử vi, hệt như một đóa hoa lê chớm nở khoe sắc giữa vườn.

Nàng xinh đẹp từ nhỏ, trang điểm che đi nét tiều tụy gần một năm nay vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Phong thái cao quý, sải từng bước vô cùng khó khăn.

Nàng âm thầm chịu đựng.

Âm thầm chịu đựng đến đau đớn.

Vất vả lắm mới đi đến cửa cung, Tần Úc bị Thẩm Nhữ kéo lại như đang mỉa mia nàng.

Ngoài cửa cung, xe ngựa Tần Hoán đã đợi lâu lắm rồi.

“Tần Úc, từ khi gả cho ngươi tới nay, đây là lần đầu tiên ta gọi thẳng tên ngươi nhỉ?”

“Ngươi đã là phế hậu, dám gọi thẳng tên của trẫm như vậy mà không sợ trẫm ban cho ngươi cái chết ư?” Tần Úc chau mày, nhìn trang phục dày công chăm chút của nàng, trong lòng không hề thoải mái tí nào.

Bởi vì rời xa ta nên nàng vui lắm phải không? Bởi vì được đi cùng Thất đệ nên nàng tự tay kẻ mày mặc đẹp cho nó ngắm ư? Tô Huỳnh, nàng không cảm thấy như vậy quá bất công à?

“Tần Úc, Tô Huỳnh ta vốn là người sắp chết thì sao còn sợ chết nữa. Chỉ là, ta muốn hỏi ngươi một câu, nơi này, đã từng có chỗ cho ta chưa?” Nàng mặc váy đỏ, bước từng bước một, từng bước kiên định đến trước mặt y, chỉ vào tim y, nơi đó từng có chỗ nàng không?

“Ngươi biết không, cứ ngỡ đôi ta sẽ có một đứa con đáng yêu, nhưng không, không còn nữa rồi, con đi rồi.”

Giọng nàng thảm thiết vô cùng, nước mắt chực trào khỏi khóe mắt bị nàng cố ghìm lại. Gương mặt kìm nén ấy khiến Tần Úc đau lòng khôn cùng.

Y cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng kiềm chế ý định ôm nàng vào lòng. Y muốn cố gắng bình tĩnh, y không thể lộ bất kì một sơ suất nhỏ nào. Chỉ cần có thể bảo đảm cho an toàn của nàng, y đều sẽ làm.

“Cha đi rồi, con cũng không còn, chỉ còn mình ta sống bơ vơ. Tần Úc ơi Tần Úc, ngươi cảm thấy ta còn sợ chết ư?”

“Tần Úc, sau khi ta chết, ngươi có thể hóa táng ta ở cung Phượng Tê được chứ?”

“Ta không muốn vào hoàng lăng, con của ta chết ở đó, ta cũng phải chết ở đó. Ta không muốn con của ta chết rồi phải cách xa với mẹ nó.”

“Tần Úc, ta biết ngươi mười hai năm, yêu ngươi mười hai năm nhưng chưa bao giờ chính tai ta nghe thấy ngơi nói yêu ta. Hôm nay ngươi có thể nói cho ta nghe không?”

Nàng mỉm cười, miệng phun ra máu, cơ thể cũng không chịu nổi nữa, ngã ra đằng sau. Đằng sau nàng là tường thành cao mười mấy mét. Váy đỏ tung bay, diễm lệ đến lạ lùng. Không trách cô ta, nàng thật sự không trách.

Đã chịu đựng cùng cực rồi.

Tô Huỳnh khẽ cười, cổ họng như bị đâm thủng, mùi tanh tanh của máu át cả nụ cười của nàng.

Sự việc xảy ra bất thình lình dọa cả Tần Úc.

Không thể chịu nổi, Tần Úc đẩy Thẩm Nhữ ra, lao xuống ôm lấy Tô Huỳnh đang gục xuống.

Thẩm Nhữ trợn mắt, bàn tay bị móng tay đâm nát bấy.

Thái y đến, đám người Tô Hoán không chờ nổi cũng đến rồi, nhiều người vây quanh Tô Huỳnh.

Tần Úc nhẹ nhàng lau máu bên miệng nàng, như đang che chở một báu vật vô giá.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu mới uống thuốc độc không lâu, nếu đẩy ra sẽ không sao. Nhưng lúc trước nương nương bị sảy thai không được chăm sóc cẩn thân, lại bị cảm lạnh thì bây giờ cứu khỏi cũng chỉ sống cuộc đời thực vật.”

“Phải cứu nàng, phải cứu nàng bằng được. Sống thực vật cũng được, ta không thể để nàng chết!”

Tần Úc như phát điên, hai mắt đỏ ngầu. Thái y nhận được mệnh lệnh, lập tức đi sắc thuốc.

Đến khi thuốc được đưa đến miệng Tô Huỳnh, Thẩm Nhữ đột nhiên giơ tay hất đổ bát thuốc đó.

“Tô Huỳnh đã là phế hậu, dựa vào cái gì mà hai huynh đệ các người tranh giành ả?”

“Hiện tại chính là quả báo của ả ta!”

Thẩm Nhữ cười như điên, ngày xưa ả không thể bằng Tô Huỳnh thì bây giờ Tô Huỳnh đã là phế hậu, là kẻ sắp chết.

Vì sao cơ chứ? Tại sao nàng vẫn không bằng ả? Luôn là vậy.

“Tô Huỳnh ơi Tô Huỳnh, tốt nhất mày đừng bao giờ tỉnh lại, ha ha ha!”

Thẩm Nhữ vừa cười vừa bước về phía cửa cung, Tần Úc sai người bắt ả lại.

Đầu tháng Sáu năm Đại Tuyên bốn mươi ba, họ Thẩm mưu hại hoàng tự, phạm thượng, soán vị cướp ngôi, theo vương pháp, chặt đầu. Hoàng đế hạ chỉ, ngày 11 tháng Sáu, chặt đầu cả nhà.

Mùa thu năm Đại Tuyên bốn mươi ba, Hoàng đế chủ động thoái vị nhường cho người hiền đức, nhường ngôi cho Thất vương gia, còn mình đưa người con gái của đời mình đến sống tại chân núi Thanh Thu.

Nghe nói nước suối núi Thanh Thu cực kì linh nghiệm, dân nơi này nói rằng nước suối có thể chữa được trăm bệnh.

Lại một mùa đông nữa đến, trời bắt đầu có tuyết, Tần Úc sắc thuốc, ngắm cô gái nằm trên giường.

“Nàng bảo ta không yêu nàng. Có thể nàng không biết, Tô Huỳnh, ta thật sự rất yêu nàng, rất yêu rất yêu.”

“Nàng muốn nghe ta nói yêu nàng mà. Chỉ cần nàng tỉnh, ngày nào ta cũng nói cho nàng nghe, đến khi chúng ta già trăm tuổi.”

“Ta có lỗi với nàng, có lỗi với con của chúng ta. Là ta không bảo vệ được nàng, nhưng ta yêu nàng lắm.”

“Mau tỉnh lại đi, được không?”

Năm ấy Tô Huỳnh uống thuốc thái y sắc, tuy đã giải được độc nhưng vẫn hôn mê y như lời thái y nói.

Còn Tần Úc dùng tốc độ nhanh nhất để trải thảm lót đường, diệt trừ tất cả nguy hiểm chỉ để có thể ở bên Tô Huỳnh.

Có thể Tô Huỳnh sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Tần Úc cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Y biết Tô Huỳnh không muốn nhìn thấy mình khóc đâu.

“Nàng biết không, khi nàng vào lãnh cung, ta cũng không ăn bánh hoa quế nữa, vì không phải bánh do nàng làm.”

“Ta biết bánh hoa quế là do nàng làm rồi đưa cho Tô ma ma, ta cũng biết hết thảy tấu chương trong thư phòng đều do nàng dọn dẹp.”

“Ta có nhiều phi tần nhưng chỉ yêu duy mình nàng.”

Tần Úc nằm nhoài người bên giường, chốc chốc khóc chốc chốc lại cười, để rồi lặng lẽ lau nước mắt.

“Yêu như thế thì phải dùng nửa đời còn lại trả đấy.”

Trong khi y còn nghẹn ngạo, một giọng nữ chợt vang lên bên tai. Đó là giọng nói y từng nghe hàng nghìn hàng vạn lần.

Khoảnh khắc ấy y không dám ngẩng đầu lên, bởi rất sợ đó là ảo ảnh.

May là không phải.

Chính là Tô Huỳnh đang mỉm cười nhìn y.

Tần Úc cảm thấy cả cuộc đời mình chưa từng vui đến vậy, y muốn ôm nàng vào lòng nhưng lại không dám. Sau cùng hàng ngàn hàng vạn chữ cũng hóa thành nụ hôn khẽ chạm lên trán nàng.

Ta và quân hiểu nhau.

Đời dài không bao giờ quên

Tình đơm hoa kết trái ấy là mối tình thắm thiết.

Có thể đời này, bọn họ không ai rời bỏ được ai.

Hết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3