Toàn Chức Cao Thủ - Chương 677
Chương 677: Giết thêm vài con là được
Edit: Kha | Beta: Mei
Đừng giết BOSS vội...
Công hội Hạ Vũ muốn dừng tay cũng phải được BOSS đồng ý nữa chứ, nhưng chưa từng có con BOSS nào dễ thương lượng, thấu hiểu cho nhau vậy cả. Trong hoàn cảnh ba công hội gồm sáu quân đoàn rình rập như hổ đói, công hội Hạ Vũ nhễ nhại mồ hôi tiếp tục chống đỡ BOSS, nhưng Vũ Tận Tri biết lần này mình phải làm không công cho thằng khác rồi.
Một đoàn đội chiếm lợi thế về lợi hình lại bị đối phương càn quét trong thoáng chốc, sức chiến đấu đã mạnh đến mức Vũ Tận Tri không đỡ nổi. Hơn nữa tên cầm đầu của đối phương lại là tên cờ hó kia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Ý mấy người là sao?” Giọng Vũ Tận Tri hơi sượng, gã đã ôm ý định lùi bước trong hoàn cảnh thế này, nhưng tự tôn của một hội trưởng công hội lại không chấp nhận điều đó. Đối phương quá thẳng thắn, quá tàn bạo, không hề nhường nhịn tẹo nào. Kéo cả bầy đến rồi mới “ngồi xuống đàm đạo”, thế còn đàm đạo cái mịe gì nữa? Chẳng phải tụi bây đặt đâu tao ngồi đấy luôn sao!
“Hợp tác đánh BOSS, tụi mình chia đều.” Diệp Tu nói.
“Hở?” Vũ Tận Tri tưởng mình nghe lầm. Chuyện gì đây? Với tình hình hiện nay, bọn chúng có thể đạp qua xác công hội Hạ Vũ rồi ung dung chiếm lấy BOSS, nhưng hắn lại bảo muốn hợp tác và chia đều?
Vũ Tận Tri thầm nghi ngờ âm mưu đằng sau của đối phương, song với cục diện này, người ta cần chơi chiêu với họ ư? Không cần thiết.
Hơn nữa... Chính sự hài hòa đứng chung của ba công hội đã kỳ lạ lắm rồi. Lại có thêm đại thần Diệp Thu đứng phía trước, Vũ Tận Tri phát hiện đây không phải trò đùa.
“Không chỉ là hiện tại, sau này hễ giết BOSS thì tụi mình sẽ chia đều.” Diệp Tu đề nghị tiếp.
“Hả?” Vũ Tận Tri biết đây mới là mấu chốt, kế hoạch ký hiệp ước đồng minh dài hạn ư? Nghe cũng được đó!
“Ông quyết định mau lên, BOSS sắp chết rồi kìa. Nếu từ chối thì cứ nói thẳng để tụi tui ra tay.” Diệp Tu nói.
Cách nói chuyện của Diệp Tu cũng trở nên thẳng thắng và đầy bá đạo sau khi có được quân số áp đảo. Vũ Tận Tri không còn lựa chọn nào khác. Dù gã có do dự cũng phải tạm chấp nhận, coi thử xem đối phương còn trò gì nữa.
“Được, tui đồng ý.” Vũ Tận Tri nhanh chóng đáp lại.
“Thế thì con BOSS này sẽ chia đều cho 5 nhà tụi mình.” Diệp Tu nói.
“5 nhà...” Vũ Tận Tri lặp lại, lập tức sáng tỏ Diệp Tu đã lập hội xong xuôi.
“Ờ, có cần tụi tui giết BOSS giúp không?” Diệp Tu hỏi.
“Chắc không cần đâu, đông người rối lắm.” Vũ Tận Tri đáp. Tuy tên này vừa làm họ rối loạn đứt hết mấy em, nhưng họ vẫn nhanh chóng ổn định đội hình. Nhân số hiện tại dễ dàng đánh chết Đao Khách A Hựu, nếu nhiều đoàn đội lại phải suy xét việc lỡ tay quất nhau bị thương, thường chỉ những thành viên ăn ý cùng một hội mới có thể làm được điều đó thôi. Nên lắm công hội lộn xộn khẳng định không giải quyết êm đẹp bằng một đoàn đội.
“Được rồi, tụi tui đứng hóng vậy.” Diệp Tu vừa dứt lời, người của ba công hội quả nhiên không tiến lên giúp đỡ, thậm chí còn không dàn trận phòng ngừahọ chạy trốn, cả bọn chỉ lặng lặng đứng ngó.
Đám này chả sợ gì thật!
Vũ Tận Tri thầm nghĩ, nếu mặc cho họ giết, họ có thể nhanh chóng lấy được trang bị sau khi xử xong BOSS, đến lúc đó bị giết cũng rơi được bao nhiêu món đâu? Bất kể thế nào cũng không thiệt thòi. Chuyện này quá đơn giản, nhưng vì sao đối phương vẫn dám làm vậy?
Vũ Tận Tri xoắn xuýt giết BOSS, may mà giai đoạn này không cần gã chỉ huy, mọi người có thể tự xử. Vũ Tận Tri thuyết âm mưu một hồi mới chợt ngộ ra, đối phương đang chờ gã thể hiện thành ý đây mà.
Thế thì, chuyện hợp tác giết BOSS không phải một cái bẫy hấp dẫn, mà là một kế hoạch thật sự. Những gì gã cần làm là giết xong BOSS và chia sẻ phần thưởng với mọi người, gia nhập hội đồng minh. Nếu tham món lợi nhỏ, lấy đồ rồi bị chôn, dù kiếm hời được lúc này cũng sẽ mất đi viễn cảnh tươi sáng hơn trong tương lai.
Đúng, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta. Bốn công hội cùng liên thủ lại còn được một đại thần như Diệp Thu bảo kê, thế thì chuyện cạnh tranh BOSS hoang dã sẽ diễn ra thế nào đây? Vũ Tận Tri trông ngóng. Ai ai cũng cần BOSS hoang dã, nhưng chuyện giết BOSS hoang dã với lũ công hội vừa và nhỏ như họ lại được gọi bằng một cái tên khác, săn trộm.
Không phải tranh, chẳng phải cướp, mà là trộm, hèn hạ săn trộm một cách ăn hại.
Biết sao được, khả năng có hạn mà. Họ muốn đến đây để tranh giành với các công hội lớn, ngờ đâu vừa nhào lên đã bị đánh cho đi cạp đất, thế mà còn mặt dày bảo đi giết BOSS, khác gì cho không trang bị chứ.
Công hội vừa và nhỏ đành phải trốn tránh cuộc cạnh tranh của các công hội lớn, canh me lúc người ta không chú ý thì lén lút giết mấy em BOSS rải rác đâu đó, vậy có khác gì săn trộm đâu?
Mà hiện tại, họ đã kết thành đồng minh, bốn công hội cùng nhau chống lại đối thủ. Ý tưởng này cũng từng được các công hội vừa và nhỏ nghĩ đến, song sự tranh đấu và khúc mắc giữa các công hội lại khiến ý tưởng ấy khó lòng thực hiện. Đứa nào đứa nấy đều ôm âm mưu chia bè xẻ phái thì đấu sao nổi với các công hội lớn, trước đây cũng từng xuất hiện trường hợp thất bại tương tự rồi.
Mọi chuyện giờ đã khác. Vũ Tận Tri chuyển góc nhìn, ngó sang cái tên căn cơ không vững kia, khác là vì có mặt vị đại thần này.
Địa vị của đại thần quá đặc biệt, bạn có thể không thích, nhưng không thể không phục, trình độ và thực lực của người ta mãi mãi vượt xa bạn. Chỉ khi người ấy lên tiếng thì mới có thể khiến nhiều người nghe theo, cũng chỉ có người ấy mới có thể khiến nhiều người tin tưởng.
Quan trọng hơn là... Chuyện độc quyền BOSS hiện nay đã đến mức báo động đỏ. Phá vỡ tình trạng này là chuyện có còn hơn không đối với các công hội vừa và yếu. Bởi không còn gì có thể tệ hơn nữa, mọi người thà tin lầm còn hơn bỏ sót.
Vũ Tận Tri ngẫm nghĩ xong, bèn quyết định không làm một tên thiển cận, gã muốn nhập bọn, con BOSS Đao Khách A Hựu này sẽ là quà ra mắt.
Cuộc chiến sắp đến hồi kết thúc, Đao Khách A Hựu còn 10% nổi cơn cuồng bạo làm rối loạn trận hình. Vũ Tận Tri vẫn cầm đầu cả đoàn đứng vững trước sức ép của BOSS, người chết tuy có, nhưng ít ra vẫn chứng tỏ cho đám người đang đứng xem rằng: Đoàn đội của họ không phải thứ quân tạp nham ngay cả BOSS hoang dã cũng không đọ nổi.
Cuối cùng, Đao Khách A Hựu ngã xuống. Công hội Hạ Vũ lại không hề biểu lộ chút vui sướng nào. Bên kia có 600 khán giả kìa, chắc vui? BOSS đã ngã, có khi họ cũng nối gót chôn chung với BOSS luôn.
“Đây, đồ ở đây hết.” Vũ Tận Tri không lập tức đi nhặt đồ BOSS văng, chỉ kêu gọi ba hội trưởng và vị đại thần bên kia.
Cách làm của gã cũng khá chu toàn. Trong trường hợp gã nhặt ngay, không phải người chơi cùng đội sẽ không biết BOSS rơi ra gì. Đến lúc đó Vũ Tận Tri nói rơi gì, số lượng nhiêu đều được, hoàn toàn có thể diếm bớt hàng. BOSS hoang dã cũng rơi đồ rất bất thường, hên thì nhiều, xui thì chỉ đủ nhét răng, chênh lệch có khi lên tới 10 món.
Mà Vũ Tận Tri lại chỉ đứng xa không thó đồ ngay, gọi mọi người đến xem. Người không có quyền hạn vẫn có thể nhìn thấy dù không thể nhặt, đồ và số lượng thế nào nhìn phát biết ngay. Vũ Tận Tri làm rất chu toàn.
“OK.”
Vài người trả lời rồi qua xem thật. Ba hội trưởng và đại thần Quân Mạc Tiếu cùng vây quanh xác của Đao Khách A Hựu, hóng hớt hàng vừa ra lò.
“Tổng cộng 21 món.” Vũ Tận Tri nói.
“Ăn ở tốt đó, nãy tụi tui giết con kia rơi có 19 món.” Diệp Tu nói.
Kiểm Lâm Duy Cơ. Vũ Tận Tri biết họ đang nói đến con nào. BOSS hoang dã nào bị giết cũng sẽ được hệ thống loan tin. Nghĩ đến chuyện mấy công hội lớn gần đây miệt mài PK, không rảnh tay xử lý BOSS, Vũ Tận Tri đột nhiên cảm thấy sung sướng vô cùng. Lại mở kênh thế giới ngắm nghía dòng chữ “Công hội Hạ Vũ đã giết chết Đao Khách A Hựu.” thêm lần nữa.
“Nếu chia 21 món cho 5 nhà, hãy để Hạ Vũ lấy nhiều hơn một món, BOSS là do họ bỏ công giết mà.” Bạch Khê Lưu Cảnh nói. Hồi nãy hắn chẳng xơ múi được gì từ Kiểm Lâm Duy Cơ, giờ thấy đồ BOSS rơi ngay trước mặt liền trở nên nôn nóng.
“Chỉ nhiều hơn một món? Ngại lắm, lần này chỉ mình công hội họ bận rộn, mình chẳng làm gì mà chỉ cho người ta nhiều hơn một món? Có kỳ lắm không?” Việt Tử Khuynh của công hội Việt Vân không hề tham lam, nói năng đầy lý lẽ.
Vũ Tận Tri nghe xong như được mở rộng tầm mắt, cười ha hả đáp: “Mọi người vất vả đến đây rồi, không sao, cứ chia thế đi.”
“Ý của đại thần thì sao?” Trảm Lâu Lan từng bận lòng lo nghĩ quá nhiều, giờ lại tỏ vẻ vô cùng tôn trọng chỉ thị của đại thần, xum xoe hay thằng đệ gì chỉ còn là phù du.
“Đừng để ý tui quá, BOSS còn nhiều mà, chúng ta giết thêm vài con là được.” Diệp Tu nói.
Ngầu vãi luôn.
Bốn hội trưởng thầm nghĩ ngợi.
Chuyện cướp BOSS hoang dã khó nhất Vinh Quang mà người ta chỉ nói bâng quơ “Giết thêm vài con là được.” Nghe đơn giản như đang giỡn “Ăn nhiều thêm chút nữa.” Sự khác biệt nổi trội giữa đám bình dân ấy thật sự khiến bốn đại hội trưởng ngưỡng mộ cực, đó chính là phong thái đại thần đó.
“Thế mọi người chia đều, Hạ Vũ lấy trước một món đi.” Trảm Lâu Lan nói.
Hai người khác không ý kiến ý cò gì, Vũ Tận Tri nghe lời đại thần xong, không từ chối nữa, chọn ngay một món. Sau đó mọi người thay phiên chọn đồ trong hòa bình, không hề so đo những chuyện vặt vãnh. Vì sao? Vì như đại thần đã bảo đấy thôi. Không cần phải so bì chuyện thiệt hơn mỗi lần chia đồ, mình giết thêm vài con là được, giết nhiều thì đồ nhiều, mọi người có phần nhiều hơn, chút vặt vãnh của mỗi lần chia đồ sẽ trở nên không đáng kể.