Tôi Có Mắt Âm Dương - Chương 81

Tôi Có Mắt Âm Dương
Chương 81

Edit: Ngân Nhi

​Đây là lần đầu tiên Thẩm Thuật nhìn chăm chú vào đôi mắt Diệp Tuệ lâu như thế, anh nhận ra đôi mắt cô không giống như những người khác.

Ánh mắt cô trong veo, an tĩnh lại đơn thuần.

Từng giây trôi đi, thời gian cảm giác như quá dài, nhưng dường như cũng quá ngắn.

Thẩm Thuật nhớ lại câu hỏi mà Diệp Tuệ hỏi anh, ý cô là đang muốn hỏi cảm giác của anh khi ăn bánh ngọt hay là cảm giác khi anh nhìn vào mắt cô?

Nếu là vế sau thì anh sẽ đáp lại là có.

Trong mấy giây anh do dự, Diệp Tuệ lập tức cảm thấy hơi sợ, cô liền tự mình nói luôn, tước đoạt cơ hội trả lời của anh.

“Ăn đồ ngọt sẽ kích thích dopamine* trong cơ thể, nên tim anh mà không đập nhanh mới là lạ đấy, ha ha ha, buồn cười không?” Diệp Tuệ còn cười tượng trưng mấy tiếng.

*Dopamine (Hormone hạnh phúc): là một chất dẫn truyền thần kinh quan trọng trong não bộ có rất nhiều chức năng liên quan đến trí nhớ, sự chú ý, khích lệ, động lực và cả quá trình điều hòa vận động của cơ thể, dopamine khi được tiết ra với số lượng lớn sẽ tạo ra cảm giác hưng phấn và hạnh phúc.

Trong miệng Thẩm Thuật vẫn đang ngậm miếng bánh ngọt ngấy, ánh mắt anh vẫn nhìn cô chăm chú, không nói gì.

Diệp Tuệ chỉ muốn khâu miệng mình lại luôn thôi, nếu có thể quay ngược thời gian thì cô thề sẽ không hỏi câu này đâu.

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ một lúc rồi mới dời mắt đi, rõ ràng anh không hề thích ăn bánh ngọt, nhưng vẫn kiên trì ăn tiếp.

Trong lòng anh phản bác, tim anh đập rộn lên không phải vì mấy cái bánh ngọt này.

Thẩm Tu đang ở nhà Thường Huỳnh, trước Thường Huỳnh muốn hắn mua cho một sợi dây chuyền, kết quả hắn không chỉ không mua được, mà sợi dây chuyền đó còn rơi vào tay Diệp Tuệ.

Thường Huỳnh về nhà rất tức giận, cảm giác mình không so được với Diệp Tuệ, Thẩm Tu vì muốn dỗ cô ta vui nên đã mua tặng cô ta rất nhiều dây chuyền của các thương hiệu khác nhau.

Nhưng Thường Huỳnh vẫn không vui nổi, cô ta cảm thấy dù có nhiều dây chuyền hơn nữa thì cũng không bằng một sợi dây chuyền của Diệp Tuệ, nhưng dù sao Thẩm Tu đã cố hết sức rồi, cô ta cũng đành miễn cưỡng nở nụ cười.

Thường Huỳnh hỏi: “anh có nghĩ sợi dây chuyền của Diệp Tuệ thật sự là do Thẩm Thuật mua không?”

Thẩm Tu cũng cảm thấy kỳ lạ: “Nếu xét trên điều kiện của Thẩm Thuật thì chú ấy không thể mua được sợi dây chuyền đó đâu.” Vì đó là sản phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng, có tiền chưa chắc đã mua được.

Thường Huỳnh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra được một lý do có vẻ hợp lý: “Có lẽ là công ty của Diệp Tuệ cấp cho cô ta, cô ta lại cố tình nói là Thẩm Thuật tặng.”

Thẩm Tu gật đầu: “Có thể lắm.”

Mặc dù Thẩm Thuật đã từng đề cập với bố mình là anh đang tập tành đầu tư, nhưng khoản đầu tư chắc chắn là rất nhỏ thôi, Thẩm Tu hắn còn lâu mới tin là Thẩm Thuật có tài cán gì.

Dường như hắn nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt thoáng trùng xuống: “Thẩm Thuật đã khắc chết bố anh, một người khắc mệnh như thế thì sao có thể có bản lĩnh gì được.”

Thường Huỳnh gật đầu.

Thẩm Tu lại nói: “không biết anh đã nói với em chưa nhỉ, Thẩm Thuật và bố anh là anh em cùng cha khác mẹ.”

Ngay khi Thẩm Thuật ra đời thì bố của hắn chết, nào có chuyện trùng hợp đến vậy?

“Mẹ của Thẩm Thuật tên là Thịnh Vân, là người vợ thứ hai của ông nội anh, từ khi Thẩm Thuật còn rất nhỏ, bà ấy đã bỏ nhà đi.”

Buổi chiều Thẩm Tu còn phải đến tập đoàn Vi thị bàn chuyện phim ảnh, nên hắn chỉ nói với Thường Huỳnh thêm mấy câu nữa rồi rời đi luôn.

Thẩm Tu đến tập đoàn Vi thị, nói chuyện với bên đó xong, đang chuẩn bị ra về thì thư ký của Tần Hân đi ngang qua chỗ hắn.

Thư ký đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Hân, cô ấy đi pha cà phê, miệng còn lẩm bẩm: “Nên cho Thẩm tổng uống loại cà phê gì đây nhỉ?”

Thẩm Tu nhạy cảm nghe được hai chữ Thẩm tổng, hắn lập tức giang tay ra ngăn cô thư ký lại, nói: “cô vừa mới nói là ai ở trong phòng làm việc của Tần tổng cơ?”

cô thư ký đáp: “Là Thẩm tổng của Hoa Thụy.”

Đầu óc Thẩm Tu xoay chuyển rất nhanh, hắn nói: “cô giúp tôi nói với Tần tổng một tiếng là tôi có chuyện muốn nói với bà ấy.”

hắn không thể không thừa nhận rằng, Thẩm tổng đã từng từ chối hắn, nhưng so với khoản lợi ích khổng lồ mà Hoa Thụy có thể đem đến cho hắn thì chuyện này chẳng có gì to tát cả.

Thư ký bưng cà phê vào, truyền đạt lại lời của Thẩm Tu, Tần Hân gật đầu tỏ ý đã biết.

Thẩm Thuật nghe thấy Thẩm Tu muốn vào gặp Tần Hân thì ánh mắt tối đi, biểu cảm nhìn không thấu.

Bên ngoài cửa, Thẩm Tu đã gấp đến mức muốn xông vào luôn, hắn sửa sang lại quần áo của mình, sau đó mới gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng của Tần Hân: “Mời vào.”

Thẩm Tu vừa đi vào là ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi đối diện Tần Hân ngay.

hắn thật sự muốn biết xem cái người đã không chút nể nang gì mà từ chối món quà của hắn ở buổi đấu giá, Thẩm tổng thần bí trong truyền thuyết kia, rốt cuộc là người phương nào.

Người đàn ông kia quay lưng lại với hắn, nên hắn không nhìn thấy mặt anh ta, sống lưng anh ta cao thẳng, trang phục trên người rất lịch sự chỉnh tề, vừa nhìn đã biết không giống người bình thường.

Thẩm Tu cảm thấy bóng lưng này nhìn rất quen, nhưng quen thế nào thì hắn lại không thể nói được, không biết cảm giác này từ đâu mà có nữa. Từ góc độ của Thẩm Tu, hắn chỉ có thể liếc thấy đôi bàn tay với những khớp xương nổi rõ của Thẩm tổng.

Còn chưa nhìn thấy mặt nhưng Thẩm Tu đã cảm thấy Thẩm tổng của Hoa Thụy quả thật là một người cực kỳ phong độ và có khí chất.

Hành động này của Thẩm Tu tuy không được lịch sự lắm, nhưng dù sao hắn cũng vào đến đây rồi, sao có thể cứ thế quay về được chứ, hắn làm bộ như không biết người kia là Thẩm tổng, hỏi thẳng: “Tần tổng, không biết vị này là ai?”

Tần Hân nói: “Đây là Thẩm tổng của Hoa Thụy.”

Tần Hân cảm thấy không hài lòng với Thẩm Tu lắm, hắn biết bà đang nói chuyện với Thẩm tổng mà vẫn còn cố vào đây.

Tần Hân khéo léo đuổi khách: “Tôi và Thẩm tổng đang có chuyện cần bàn với nhau.”

Thẩm Tu không cam lòng rời đi như vậy, nhưng Tần Hân đã nói thế rồi, hắn đành phải thôi, “Vậy hẹn Tần tổng lần khác gặp ạ.”

Trước khi rời đi, hắn vẫn cố liếc Thẩm tổng một cái rồi mới ra khỏi phòng làm việc.

Ánh mắt của Thẩm Tu bị Tần Hân bắt gặp, bà nhìn Thẩm Thuật, nói: “Có vẻ như thiếu gia của tập đoàn Thẩm thị rất muốn gặp anh.”

Thẩm Thuật không nói, anh rũ mắt xuống, không nhìn rõ nét mặt, tay cầm lấy tách cà phê, chậm rãi nhấp một ngụm, hơi nóng bốc lên làm gương mặt anh trở nên mờ ảo.

Mặc dù ban nãy suýt nữa thì chạm mặt Thẩm Tu, nhưng Thẩm Thuật dường như chẳng có vẻ gì là lo lắng.

Tần Hân hỏi: “anh quen anh ta sao?”

Mặc dù Thẩm Thuật và Thẩm Tu cùng họ Thẩm, nhưng Tần Hân chưa từng nghĩ tới chuyện hai người họ có quan hệ thân thích, vì ông Thẩm chưa bao giờ công bố với người ngoài là ông ấy có một người con trai khắc mệnh.

Mọi người chỉ biết một Thẩm Tu đẹp trai tài giỏi, chứ không ai biết một Thẩm Thuật thâm tàng bất lộ.

Thẩm Thuật nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, anh giương mắt lên, ánh mắt cực kỳ bình thản, tựa như một hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng.

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói hờ hững của Thẩm Thuật vang lên: “không quen.”

Tần Hân cũng chỉ tiện thì hỏi thôi, nghe Thẩm Thuật nói vậy, bà cũng không hỏi thêm nữa, hai người tiếp tục thảo luận công việc.

Cùng lúc đó, Diệp Tuệ lại nhận được điện thoại của Thịnh Vân, bà ta nói có chuyện muốn nói với cô, nhưng không thể nói trong điện thoại mà hy vọng có thể gặp cô để nói trực tiếp.

Diệp Tuệ cúp máy, kéo luôn số của bà ta vào blacklist, không biết bà ta làm sao có được số của cô, nhưng mà nếu bà ta có thể biết được địa chỉ nơi cô và Thẩm Thuật sống thì chuyện có số điện thoại e là còn dễ dàng hơn.

Diệp Tuệ từ chối không nhận điện thoại của Thịnh Vân, Thịnh Vân lại không thể liên lạc với Thẩm Thuật, cho nên bà ta quyết định sẽ tới công ty của Diệp Tuệ một chuyến.

một chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa công ty của Diệp Tuệ, công ty này không lớn, nằm trong một tòa nhà văn phòng, Thịnh Vân xuống xe, đi vào thang máy rồi bấm số tầng lên.

Thịnh Vân đứng trước cửa công ty một lúc, khóe môi hơi nhếch lên, công ty này đúng là nhỏ thật.

Nhân viên lễ tân trông thấy một người phụ nữ đi đến, khí chất của bà rất cao quý thanh lịch, giọng nhẹ nhàng nói: “Tôi tới tìm Diệp Tuệ.”

Lễ tân không biết Thịnh Vân có quan hệ gì với Diệp Tuệ, nên bảo Thịnh Vân ngồi chờ ở phòng tiếp khách một chút.

một lát sau, cửa phòng tiếp khách mở ra, Diệp Tuệ nhìn thấy người ngồi bên trong thì ánh mắt lạnh đi, không ngờ Thịnh Vân lại dai như đỉa thế này, cô không nghe điện thoại của bà ta thì bà ta đi thẳng đến công ty của cô luôn.

Diệp Tuệ đi vào, đóng cửa lại, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”

Thịnh Vân mỉm cười, tháo kính râm xuống: “Diệp Tuệ, chúng ta nói chuyện với nhau một lúc đi.”

Diệp Tuệ: “Tôi tưởng chúng ta đã nói xong hết từ lâu rồi chứ.”

Thịnh Vân không đáp lại vấn đề này, hỏi thẳng cô: “Diệp Tuệ, con đang làm trong giới giải trí đầy hào quang, chẳng lẽ con không muốn nổi tiếng sao?”

Diệp Tuệ nhíu mày không nói, hôm nay lời nói đầu của bà ta rất đặc biệt, cô muốn nhìn xem rốt cuộc thì mục đích của bà ta là gì.

Thịnh Vân: “Mẹ đã điều tra hồ sơ cá nhân của con, con ký hợp đồng với một công ty nhỏ, nên từ khi ra mắt đến giờ chẳng có nổi một chút tiếng tăm nào.”

“Con phải mượn cái danh Tiểu Thường Huỳnh thì mới được người ta chú ý, chỉ tiếc là sự chú ý đó đều không phải theo nghĩa tốt.”

“Trong giới giải trí, nếu không nổi tiếng thì sẽ không có địa vị, sự thờ ơ lạnh nhạt của khán giả, mẹ nghĩ con cũng không còn xa lạ gì.”

Thái độ của Thịnh Vân là kiểu từ trên cao nhìn xuống, sự ngạo mạn toát ra từ trong xương tủy, trách móc quãng thời gian trước đây của Diệp Tuệ.

Có đúng như thế hay không thì cũng là chuyện trước khi cô xuyên vào đây rồi, chẳng có liên quan gì tới cô hết.

Thấy Diệp Tuệ không phản bác, Thịnh Vân lại cho là cô đang đồng ý với lời mình nói nên lại nói tiếp: “Sau khi công ty nhỏ này được Hoa Thụy thu mua thì tài nguyên năm nay của con mới coi như tốt lên.”

“Nhưng dưới tay Hoa Thụy có nhiều nghệ sỹ như thế cơ mà, sao họ phải tập trung nâng đỡ con?” Thịnh Vân thử thăm dò, “Con có từng nghĩ tới chuyện nếu sau lưng con có một thế lực cực mạnh giúp đỡ thì con có thể đi được bao xa hay không?”

Bà ta nói rất chân thành: “Mẹ muốn thành lập một công ty điện ảnh cho con.”

Diệp Tuệ cười, cô đang nghĩ tại sao Thịnh Vân lại nói vòng vo nhiều thế, thì ra là vì chuyện này.

Thịnh Vân nói tiếp: “Số tiền vi phạm hợp đồng của con với Hoa Thụy bất kể là bao nhiêu, mẹ cũng có thể chi trả cho con.”

“Về sau công ty điện ảnh của mẹ sẽ chỉ nâng đỡ một mình con, con muốn quay phim gì mẹ cũng sẽ đầu tư cho con, giúp con trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất nước.”

Đối với một nữ nghệ sỹ thì khi vào giới giải trí, mục tiêu duy nhất là phải nổi tiếng, không thì trước kia Diệp Tuệ cần gì phải làm ra mấy trò buồn cười như thế làm gì chứ?

Thịnh Vân cho là bà ta đã liệt kê nhiều điều kiện tốt như vậy rồi, Diệp Tuệ không thể không động tâm được.

Cuối cùng bà ta cũng nói đến ý chính, im lặng một lúc, ánh mắt bà ta đã ướt nhòa: “Mẹ chẳng cần gì cả, chỉ cần con trai quay về bên mẹ thôi.”

Diệp Tuệ lạnh lùng nhìn Thịnh Vân đầu tiên là lấy lợi ích ra để hấp dẫn cô, cuối cùng là tung chiêu tình thương của người mẹ, nghe thật chân thành biết bao.

Bây giờ bà ta mới biết quan tâm, có hơi vô nghĩa quá không?

Thẩm Thuật là con trai út của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Sĩ, chênh lệch tuổi khá nhiều so với hai người anh trai.

Vợ trước của Thẩm Sĩ sau khi sinh ra hai người con trai thì qua đời, Thịnh Vân là người vợ thứ hai, cuộc hôn nhân này mang mục đích thương mại, Thịnh Vân trước đó đã có người trong lòng, sau khi sinh Thẩm Thuật, bà mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Để rời khỏi nhà họ Thẩm, Thịnh Vân cũng tốn không ít công sức.

Diệp Tuệ cười nhạt, hỏi ngược lại: “Về sau bà tái giá, cuộc sống như thế nào?”

Mới vừa rồi còn đóng vai người mẹ tốt, vậy mà bây giờ Thịnh Vân mặt đã biến sắc.

Sao Diệp Tuệ lại biết được?

Thịnh Vân còn tưởng Diệp Tuệ chỉ là một nữ nghệ sỹ trong giới giải trí, bà ta nắm rõ Diệp Tuệ như lòng bàn tay, còn Diệp Tuệ chắc chắn không hề biết gì về bà ta.

Giọng điệu Diệp Tuệ rất lạnh nhạt, nhưng lại giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim: “Nuôi con trai của người khác nhiều năm rồi, bây giờ người đó không nhận bà là mẹ có đúng không?”

Diệp Tuệ cũng đã tìm người điều tra về Thịnh Vân, nhà họ Thẩm giao thiệp rộng, chỉ trong một thời gian ngắn là có thể biết được tình hình của Thịnh Vân suốt hai mươi năm qua.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Thịnh Vân để lại tờ đơn ly hôn, quay về với người mà bà ta yêu thật lòng. Người đó đã có một đứa con, Thịnh Vân cùng ông ta nuôi nấng đứa trẻ ấy.

Sau khi người bà ta yêu qua đời, bà ta và đứa con riêng thừa hưởng một khối tài sản khổng lồ, nhưng đứa con riêng kia thì ra chưa từng chấp nhận bà ta là mẹ của mình.

Diệp Tuệ biết, số tiền mà Thịnh Vân dùng để mở công ty điện ảnh cho cô chính là số tiền được thừa hưởng lại ấy.

Tiền của Thịnh Vân, Diệp Tuệ không thèm.

“Thẩm Thuật đã sắp 30 rồi mà vẫn vô tích sự, chỉ sống qua ngày nhờ vào tiền trợ cấp của nhà họ Thẩm.” Thịnh Vân nói, “Diệp Tuệ, nếu sau này con phải một mình nuôi gia đình…”

Nếu như từ đầu đến giờ cô chỉ hờ hững nhìn Thịnh Vân diễn trò, thì lời vừa rồi của bà ta đã thật sự chọc giận cô rồi. Tại sao bà ta lại dám nói Thẩm Thuật như thế chứ?

Bà ấy nghĩ bà ấy sinh ra Thẩm Thuật thì có thể thoải mái đánh giá anh ấy sao?

Thịnh Vân còn chưa nói hết thì đã bị Diệp Tuệ cắt ngang.

“Vô tích sự?” Diệp Tuệ nghiến răng nói từng chữ, “Bà nói vậy ý là đang bảo con trai mình là một kẻ vô dụng cái gì cũng không làm được đúng không?”

Vẻ mặt Thịnh Vân trở nên lúng túng, nhưng bà ta không phản bác, bà ta đã tìm người điều tra, biết Thẩm Thuật vì biểu hiện không tốt, cộng thêm bát tự quá xung khắc nên quyền thừa kế của nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ không truyền lại cho Thẩm Thuật.

Giọng của Diệp Tuệ lạnh lẽo thấu xương: “Bà Thịnh à, bà đúng là chẳng biết cái quái gì về Thẩm Thuật hết.”

“Bây giờ Thẩm Thuật cực kỳ ưu tú, chẳng qua là người nhà họ Thẩm không thèm quan tâm mà thôi.” Diệp Tuệ nói, “anh ấy cũng không bao giờ khoe mẽ sự giàu có của mình như những người khác đâu.”

Thẩm Thuật đã từng nói với cô rằng anh đầu tư làm ăn kiếm được rất nhiều tiền, Diệp Tuệ cảm thấy tất cả người nhà họ Thẩm đều đã hiểu sai về anh.

“Bà không cần phải lo đâu.” Diệp Tuệ nói, “Tôi và Thẩm Thuật bây giờ đang sống rất tốt, không thiếu thốn gì cả.”

cô lại nhấn mạnh thêm một câu để tránh cho Thịnh Vân nảy sinh thêm tâm tư nào khác: “Nhưng mà hết thảy đều không liên quan gì đến bà Thịnh hết.”

Thấy tiền bạc không khiến cho Diệp Tuệ dao động, Thịnh Vân lại chơi bài tình thân: “Dù sao Thẩm Thuật cũng là con trai ruột của mẹ.”

“một người thì là con trai ruột mà bà cho là đồ vô tích sự, một người là con dâu không có thành tựu gì trong sự nghiệp.” Diệp Tuệ khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, “Tôi thật sự không hiểu, bà Thịnh tại sao vẫn còn muốn nhận người thân như vậy làm gì?”

Sắc mặt của Thịnh Vân càng lúc càng trắng, dáng vẻ cao cao tại thượng đã không còn.

Thấy Thịnh Vân không nói gì, Diệp Tuệ nhẹ nhàng nói tiếp: “Nếu ngay từ đầu bà đã bỏ rơi Thẩm Thuật thì tốt nhất là đừng bao giờ tới làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.”

Thái độ của Diệp Tuệ lạnh lùng nhưng vẫn đủ lễ phép, nói xong, cô đứng lên đi ra khỏi phòng tiếp khách, không quay đầu lại.

Lần trước kế hoạch mua bánh ngọt cho Thẩm Thuật ăn đã thất bại, anh ăn nhiều như thế mà không hề có cảm giác tim đập mạnh gì cả.

Diệp Tuệ không muốn cho ai biết tâm tư của mình nên đành phải tự mình lên mạng tra cứu các cách để chinh phục người mình thích. cô hành động lén lút như kẻ trộm, trốn trong xe bảo mẫu, bí mật nhìn các bình luận mà dân mạng nêu ra.

Diệp Tuệ lướt xem đúng một người có tình cảnh tương tự như mình bây giờ, bạn này hỏi là nếu một người ở chung sớm tối mà hoàn toàn không rung động với mình thì phải làm sao.

Các bình luận phần lớn trả lời là người đàn ông kia hẳn là không coi bạn là phụ nữ, bạn cần phải thể hiện được sự quyến rũ của mình trước mặt người ta.

Ánh mắt Diệp Tuệ sáng lên, cô đọc toàn bộ các bình luận một lần, sau đó mới chốt được một phương án hợp lý.

Nụ cười trên mặt cô còn chưa kịp thu lại thì Tiểu Lưu đột nhiên mở cửa xe đi vào, thấy Diệp Tuệ hớn hở thì sợ hết hồn.

“Chị trúng xổ số à? Sao mà vui thế?” Tiểu Lưu tò mò hỏi.

Diệp Tuệ lén lút giấu di động đi, ngả đầu nhìn ra cửa sổ, nghiêm túc nói: “không nói cho em biết đâu.”

“Trước khi về nhà, chúng ta tới trung tâm thương mại một chuyến đi.” Diệp Tuệ cười nói, cô có việc quan trọng phải làm đây.

Tiểu Lưu ngờ vực đáp lại, lái xe đi tới trung tâm thương mại.

Diệp Tuệ vào trung tâm thương mại mua một cái thảm yoga, sau khi về đến nhà, cô lại lấy ra bộ đồ tập yoga đã dùng hồi trước, chuẩn bị thể hiện sự quyến rũ của mình trước mặt Thẩm Thuật.

Vốn cô còn định trang điểm chút, nhưng sợ tập ra mồ hôi lại trôi hết nên lại thôi.

Diệp Tuệ ngồi trước gương, buộc cao mái tóc dài lên, ngắm nghía mấy lần rồi mới ra khỏi phòng.

cô chọn địa điểm tập là ở phòng khách, chỉ cần Thẩm Thuật xong việc đi về nhà là có thể nhìn thấy cô ngay.

Diệp Tuệ đang ảo tưởng một cảnh trong đầu, đó là khi Thẩm Thuật trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, lúc đẩy cửa nhà ra, trong phòng khách sẽ truyền đến tiếng nhạc không lời du dương. Còn cô thì đang nhàn nhã tập yoga, hai bên thái dương chảy mồ hôi, mặt ửng đỏ vì tập, sau đó quay sang cười nói với anh: “Mừng anh về nhà.”

Thẩm Thuật mà nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì chắc chắn sẽ ghi nhớ sự tồn tại của cô, anh sẽ không coi cô là một người ở chung nhà bình thường nữa.

Diệp Tuệ sung sướng tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ anh về nhà rồi.

Diệp Tuệ nhanh chóng ngồi ngay ngắn trên thảm yoga, lúc cô vừa tạo cái dáng đầu tiên thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa.

Cửa mở ra, Thẩm Thuật đi vào nhà, tầm mắt nhìn vào Diệp Tuệ trong phòng khách, cô mặc đồ tập bó sát người, cơ thể duỗi căng tạo thành đường cong tuyệt đẹp.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô làm chuyện này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3