Tôi Không Thích Kiếm Tiền! - Chương 79
Tôi Không Thích Kiếm Tiền!
Chương 79: Ngoại Truyện
Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên chính thức đính hôn.
Đó là chuyện sau khi tốt nghiệp, ba của Trần Nhất Nhiên đã bay từ nước ngoài trở về, nhiệt tình gặp mặt mọi người.
Tuy rằng mọi người đều không nhiệt tình chào đón ông ấy.
Hiện tại Lệ Lâm Lâm không đi học, công việc cũng vì thế mà tăng lên, toàn bộ chuyện hôn lễ đều giao cho Dư Vãn, dù sao thì phương diện này mẹ cô là người có quyền uy nhất.
Ngày cưới được xác định vào mùa xuân năm sau, không phải Lệ Lâm Lâm cố ý muốn trì hoãn, mà là bộ phim điện ảnh đầu tiên《Búp bê hoa 5》 do cô thủ vai chính sắp được phát sóng, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ công việc hằng ngày thì mọi tâm sức của cô đều dồn hết vào đây.
Đoàn phim cũng đưa cô đi tham gia các liên hoan phim ở nước ngoài.《Búp bê hoa》là dòng phim hệ liệt và có danh tiếng cao ở nước ngoài, cho nên nhân vật nữ chính mới nhất như cô tất nhiên sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý.
Huống chi cô còn có một người ba là siêu sao quốc tế.
Trong nước lại càng kỳ vọng cao đối với bộ phim này, từ các video tuyên truyền cho đến nay, Lệ Lâm Lâm luôn biểu hiện rất xuất sắc, đặc biệt là khuôn mặt của cô bất ngờ phù hợp với màn ảnh rộng, vẻ đẹp phóng đại lại càng khiến người xem rung động.
Trong suốt thời gian quảng bá, Lệ Lâm Lâm đã theo đoàn phim chạy tới chạy lui, cô cũng cố gắng sắp xếp thời gian gặp mặt Trần Nhất Nhiên, nhưng đối với chuyện này, mắt thường cũng nhìn thấy được sắc mặt của Trần Nhất Nhiên ngày càng đen.
Ngày nào Phó Áng Tư cũng lắc đầu thở dài, nói tổng giám đốc Trần đang tới thời dục cầu bất mãn, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ sinh ra tâm lý biến thái.
Ngày Lệ Lâm Lâm kết thúc đợt quảng bá, cô trở về biệt thự của Trần Nhất Nhiên, trời đã khuya, cô kéo hai chiếc vali, ngoài đồ đạc cá nhân còn có một số quà mua từ nước ngoài.
Cô nghĩ trời tối như vậy chắc hẳn ba mẹ cô cũng đã ngủ nên không về nhà, tránh bọn họ thức giấc. Biệt thự của Trần Nhất Nhiên có mật khẩu và dấu vân tay, ra vào cũng không cần phiền người khác. Nó thực sự thích hợp cho việc cô hay trở về nhà lúc nửa đêm.
Trong sân có ánh sáng vụn vặt phát ra từ đèn led, Trần Nhất Nhiên cũng làm chuồng chó cho Tiểu Sài Sài trong sân, khi thời tiết thoải mái có thể ngủ trực tiếp tại đây.
Lệ Lâm Lâm không ngờ cô vừa mở cửa sân ra, chuồng chó bên kia bỗng nhiên phát ra tiếng chó sủa khe khẽ, còn mang theo giọng mũi đậm đặc, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Lệ Lâm Lâm liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh, lờ mờ nhìn thấy Tiểu Sài Sài nay đã lớn. Tiểu Sài Sài ngửi thấy mùi của Lệ Lâm Lâm, đứng dậy khỏi chuồng chó, chạy chậm về phía cô.
“Tiểu Sài Sài, sao mày lại ở đây?” Lệ Lâm Lâm cúi người, sờ vào thân Tiểu Sài Sài vẫn còn đang ngáp. Tiểu Sài Sài dụi đầu vào lòng bàn tay cô, lại sủa hai tiếng. Lệ Lâm Lâm thấy hai mắt nó mở không lên, còn không ngừng dụi vào người cô, không nhịn được cười hai tiếng: “Được rồi, mày về ngủ tiếp đi, sáng ngày mai lại đến tìm tao chơi.”
Tiểu Sài Sài vươn lưỡi liếm cô, sau đó chạy về căn nhà nhỏ của mình, nằm sấp xuống tiếp tục ngủ.
Lệ Lâm Lâm đóng cửa sân lại, kéo vali đi về phía cửa chính biệt thự, nhẹ nhàng ấn dấu tay, tuy rằng động tác của cô rất nhẹ, nhưng âm thanh điện tử từ ổ khóa thông minh phát ra đặc biệt chói tai vào nửa đêm.
Sau khi cánh cửa được mở, Lệ Lâm Lâm kéo hai chiếc vali đi vào nhà. Trong nhà không bật đèn, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Vì Tiểu Sài Sài đang ở đây, nên có nghĩa Trần Nhất Nhiên cũng đang ở đây đêm nay, nhưng hình như anh đã đi ngủ mất rồi.
Lệ Lâm Lâm không ngờ tới đây để ngủ vẫn có thể gặp được người, cô sợ mình làm ra tiếng động nào đó đánh thức Trần Nhất Nhiên, nên quyết định không kéo vali lên lầu mà chỉ để nó tại chỗ, dự định sáng mai sẽ thu dọn sau.
Mỗi tuần bọn họ đều đến đây, vì thế trong nhà đã sớm có đủ đồ dùng sinh hoạt cần thiết, không cần phải lấy đồ trong vali.
Trong biệt thự có tổng cộng hai phòng ngủ chính, Lệ Lâm Lâm đi tới phòng mình hay ngủ, giống như ăn trộm lần mò mở đèn ngủ kế bên đầu giường, cô lấy ra một bộ đồ sạch từ trong tủ, vốn dĩ định ngâm mình, nhưng lại sợ bản thân ngủ quên trong bồn tắm nên lại thôi.
Sau khi tắm rửa đơn giản, cô chải tóc đi ra khỏi phòng tắm, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên sấy tóc hay không. Trên lý thuyết thì biệt thự này cách âm khá tốt, nhưng không gian lúc này quá yên tĩnh, nói không chừng âm thanh từ máy sấy tóc có thể đánh thức Trần Nhất Nhiên.
Cô đang định lấy khăn lau tóc một chút, để nó khô tự nhiên, bỗng đèn trần trong phòng ngủ sáng lên.
Lệ Lâm Lâm giật mình theo bản năng, vừa quay đầu đã thấy Trần Nhất Nhiên mặc đồ ngủ đứng dựa vào cửa.
“Em về lúc nào vậy?” Trần Nhất Nhiên dựa vào cửa, trong giọng nói không nghe được nhiều cảm xúc, Lệ Lâm Lâm bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng, nói với anh: “Vừa về đến.”
“Tại sao không gọi điện cho anh để anh đi đón?”
“Chẳng phải em thấy quá trễ hay sao, hơn nữa cũng có trợ lý đi theo em, không cần phiền ngài.” Lệ Lâm Lâm nói, lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, “Nếu anh đã tỉnh dậy, vậy anh không phiền nếu em sấy tóc chứ?”
“Muốn anh giúp em không?” Trần Nhất Nhiên rốt cuộc cũng đứng thẳng người, đi về phía cô. Lệ Lâm Lâm bật máy sấy tóc lên, vừa sấy vừa nói với anh: “Không cần, không cần, em tự làm được.”
“Ồ.”
Trong vài phút kế tiếp, Trần Nhất Nhiên chỉ ngồi ở mép giường nhìn Lệ Lâm Lâm sấy tóc, tâm tình Lệ Lâm Lâm phức tạp, cô tưởng Trần Nhất Nhiên sẽ trở về phòng ngủ, nhưng không ngờ anh lại giống như cao tăng ngồi thiền, bất động không nhúc nhích.
Cô đưa tay sờ tóc, thấy tóc gần như đã khô thì nhấn nút tắt máy. Vừa rút phích cắm đã bị Trần Nhất Nhiên ôm lấy từ phía sau. Anh chôn đầu ở hõm vai cô, những sợi tóc mềm mại cọ xát vào làn da mịn màng khiến cô có chút ngứa.
“Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ.” Trần Nhất Nhiên nói, nghiêng đầu đặt xuống cổ Lệ Lâm Lâm một nụ hôn. Lúc Lệ Lâm Lâm ở trên máy bay, cô cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy rất có tinh thần.
Mùi hormone nam tính tỏa ra từ cơ thể Trần Nhất Nhiên kích thích thần kinh cô, những nơi anh hôn càng thêm tê dại, nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt.
“Anh Nhất Nhiên…” Lệ Lâm Lâm không chịu được kích thích như vậy, theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại bị Trần Nhất Nhiên ôm chặt hơn.
“Ngoan, gọi chồng.” Thanh âm của Trần Nhất Nhiên trầm thấp đầy gợi cảm, mang theo sự mê hoặc không lối thoát. Áo ngủ của Lệ Lâm Lâm vì cọ xát mà hở ra, bàn tay anh dễ dàng luồn vào, châm ngòi dục vọng trên người cô, đốt cháy lý trí cuối cùng của cô.
“Chồng ơi…” Lệ Lâm Lâm làm theo ý Trần Nhất Nhiên, ngọt ngào gọi anh một tiếng, nhưng những lời tiếp theo đều bị môi lưỡi của anh nuốt trọn.
Đêm nay hai người lăn lộn đến rạng sáng, buổi sáng Lệ Lâm Lâm vẫn còn say ngủ, ngược lại Trần Nhất Nhiên đi làm với một tinh thần vô cùng sảng khoái.
Phó Áng Tư liếc mắt một cái liền nhận ra sự thay đổi của Trần Nhất Nhiên, vẻ mặt ái muội sáp lại hỏi thăm: “Có phải em gái Lâm Lâm trở về rồi không?”
Trần Nhất Nhiên liếc mắt nhìn anh ta: “Có liên quan gì đến cậu?”
“Không chỉ có liên quan đến tôi, mà còn liên quan đến toàn bộ nhân viên của Hoa Sang.” Lời nói của Phó Áng Tư đầy ý vị sâu xa, “Sắc mặt khó ngửi lần trước của cậu, cũng không biết đã dọa bao nhiêu nhân viên khóc lóc sợ hãi, hôm nay nhìn cậu có vẻ khá thỏa mãn, xem ra lát nữa họp sẽ không có người vô tội bị mắng.”
“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc một chút, “Lần trước tôi không có vô cớ mắng người.”
“Ồ.” Phó Áng Tư cười nhạo một tiếng, lời này của tổng giám đốc Trần chỉ có thể lừa được chính mình.
Lệ Lâm Lâm nằm trên giường đến tận trưa, mãi đến khi có người đến mang bữa trưa cho cô, cô mới miễn cưỡng đứng dậy trong tiếng sủa của Tiểu Sài Sài. Cơm trưa là Trần Nhất Nhiên đặc biệt gọi cho cô, đây đều là những món cô yêu thích, sau khi ăn no, Lệ Lâm Lâm cảm thấy tinh thần của mình đã khôi phục hơn phân nửa.
Buổi chiều cô tắm rửa xong thì trở về nhà. Lệ Lâm Lâm lấy một ít đồ ăn vặt trong nhà, rồi kéo theo vali mới đến biệt thự, sau đó cô thu dọn đồ đạc trong vali ngày hôm qua.
Giữa chừng Trần Nhất Nhiên có gọi điện đến, nói buổi chiều sẽ trở về làm cơm, còn nói Lệ Lâm Lâm nếu đói bụng thì ăn đồ ăn vặt lót dạ.
Buổi trưa Lệ Lâm Lâm ăn rất nhiều, lúc này không thấy đói bụng, sau khi thu dọn xong cô liền chạy đến phòng ngủ chính, đặt đồ chơi lắp ráp của mình vào chung series đồ chơi lắp rắp của Trần Nhất Nhiên.
Bây giờ đa phần Trần Nhất Nhiên đều sống ở đây, đương nhiên đồ chơi lắp rắp bảo bối của anh cũng phải chuyển theo. Đồ chơi lắp rắp vẫn được bảo vệ trong chiếc hộp trong suốt, sau khi Lệ Lâm Lâm đặt nó vào, vừa vặn lấp đầy chỗ còn trống.
Cô trầm ngâm thưởng thức đồ chơi lắp ráp một hồi, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lệ Lâm Lâm V: Vẫn chưa hết tính trẻ con [doge]
Bộ đồ chơi lắp ráp của Merlot vẫn được nhiều bạn trẻ yêu thích cho đến ngày hôm nay, ngay khi Lệ Lâm Lâm đăng tấm ảnh này lên, rất nhiều người đã nhận ra đây là do Merlot sản xuất, trông chúng rất có giá trị lịch sử.
Cư dân mạng cũng biết nhìn hàng, nhìn sơ qua là có thể biết đây là bộ đồ chơi đã ngừng sản xuất cách đây hơn mười năm, cả series của Lệ Lâm Lâm có giá trị gần một trăm vạn.
Các bình luận đều thay nhau cảm thán số tiền này, sôi nổi bày tỏ tính trẻ con của người giàu thật đáng giá.
Là antifan có tiếng của Lệ Lâm Lâm, Thích Hạo ngay lập tức bùng nổ khi thấy bộ đồ chơi trong tấm ảnh cô đăng, cậu ta nhanh chóng lên Weibo của mình, bình luận vào dưới bài viết của Lệ Lâm Lâm.
Hôm nay đã anti Lệ Lâm Lâm chưa:??? Không phải chị đã nói sẽ không đưa món đồ chơi này cho Trần Nhất Nhiên sao? Không phải người trong bang của chị đều giữ chữ tín sao? Ha ha! [mỉm cười]
Lệ Lâm Lâm có theo dõi Thích Hạo, lướt một cái đã thấy Weibo của cậu ta. Cô nhướng mày, trả lời: “Ai nói tôi đưa đồ chơi lắp ráp cho Trần Nhất Nhiên? Tôi chỉ đặt đồ chơi của mình bên cạnh đồ chơi của anh ấy thôi.”
Thích Hạo trả lời một cách mỉa mai: “Chị định lừa tên ngốc nào vậy? Tại sao chị lại để nó trong phòng ngủ của Trần Nhất Nhiên? [mỉm cười]”
Lệ Lâm Lâm bày tỏ: “Bởi vì bây giờ chúng tôi đang ở chung một phòng ngủ.”
Thích Hạo: “…”
K.O.
Màn tương tác giữa Lệ Lâm Lâm và Thích Hạo nhanh chóng được người hâm mộ nhìn thấy, sau đó câu “Chúng tôi đang ở chung một phòng ngủ” được giang cư mận nhấn mạnh và in đậm. Toàn bộ fan đều a a a a, la hét đến chói tai.
Chúng sinh đau khổ, chỉ có CP của bọn họ là ngọt ngào thôiii! Ngọt đíu chịu được!
Sau khi Trần Nhất Nhiên trở về, anh mới phát hiện trong tủ có thêm một món đồ chơi lắp rắp.
Anh nhìn series đồ chơi được đặt gọn gàng trong tủ, ngẩn người một lúc.
Đây là chấp niệm mà anh mang theo từ thuở niên thiếu cho đến bây giờ, anh chưa từng đề cập nó với bất kỳ ai ngoại trừ Lệ Lâm Lâm, ngay cả người chú thân cận nhất của anh là Trần Túy cũng không biết.
Lúc Lệ Lâm Lâm bước vào, bắt gặp Trần Nhất Nhiên đang đứng thất thần trước đồ chơi lắp ráp. Cô có chút xấu hổ, Trần Nhất Nhiên chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng trước: “Anh đừng hiểu lầm, em chỉ thấy chiếc hộp của anh vừa vặn còn một chỗ trống nên mới bỏ đồ chơi lắp ráp của em vào. Vừa hay lấp đầy.”
Trần Nhất Nhiên quay đầu lại nhìn, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười nhẹ. Nụ cười của Trần Nhất Nhiên luôn khiến trái tim Lệ Lâm Lâm mất kiểm soát, khi còn nhỏ, cô rất thích nhìn anh Nhất Nhiên của mình cười.
“Ừ, lời em nói đều đúng.” Trần Nhất Nhiên duỗi tay kéo Lệ Lâm Lâm vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô.
Không chỉ chiếc hộp trưng bày này được lấp đầy, mà còn một phần trái tim đã bị bỏ trống từ lâu.
Bây giờ phần còn thiếu đó cuối cùng đã được lấp đầy.
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy rằng lúc đăng bài thì rất thống khổ, nhưng sau khi kết thúc vẫn có chút luyến tiếc [che mặt]