Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ - Chương 98

Chương 98: Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính – Xấu Hổ

"Có thể để tôi cân nhắc chút không?" Tính tình của cô luôn điềm đạm, đối mặt bất cứ chuyện gì cũng sẽ không hốt hoảng, nhưng bất ngờ đối mặt chuyện như vậy, cô không cách nào bình tĩnh. Mới vừa khôi phục tỉnh táo sau giấc ngủ dài, lại phải lập tức chấp nhận nỗi lo thất nghiệp, hơn nữa còn bị uy hiếp không tìm được việc làm mà không thể không khuất phục chuyện làm tình nhân người khác, sao cô có thể không cân nhắc chứ? Cho dù người đàn ông này thật sự là ưu tú, chỉ biết làm việc không sợ thất bại.

Nhưng mà muốn cô cùng một người không có tình cảm sống chung, làm những chuyện thân mật, chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy rất đáng sợ.

"Có thể, 5 phút sau em trả lời anh." Anh rất là rộng lượng! Năm phút?

Cô có thể nói không sao?

"Đi tắm trước đi!" Nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đau khổ của Thẩm Tâm Tinh, ở cùng anh khổ sở vậy sao? Còn suy nghĩ lâu như vậy nữa chứ? Trong lòng Giang Doãn Chính đột nhiên có cảm giác buồn bực, anh bảo cô đi vào, "Chờ em tắm rửa xong rồi cho anh biết đáp án."

Cúi đầu yên lặng đi về phòng, mà người đàn ông đầu kia cũng không nhìn cô lấy một cái...

"Tắm xong chưa?" Giang Doãn Chính đứng ở cửa phòng tắm lên tiếng hỏi, cô gái này, chỉ có tắm thôi, có cần đến một tiếng rồi mà vẫn chưa ra không? Bây giờ đã gần trưa rồi, bụng anh đói lắm có được không? "Xong rồi." Cuống quít cầm khăn lông lên che đậy thân thể, Thẩm Tâm Tinh quay người lại, phát hiện Giang Doãn Chính đem mấy bộ quần áo ném vào sau đó quay người đi ra ngoài.

"Anh biết trong phòng làm việc em có quần áo nên đã giúp em lấy." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của anh hình như có chút kiềm nén.

"Nhưng... em..." Nhìn bộ đồ công sở mình mặc hôm qua, Thẩm Tâm Tinh cắn chặt môi dưới, không biết nên nói như thế nào.

"Lại thế nào?" Giang Doãn Chính thở dài, giọng nói cũng không dám quá nặng, chỉ sợ làm tổn thương cô gái nhỏ như búp bê tráng men này. Anh không biết phụ nữ lại dễ dàng bị tổn thương như vậy, ngay cả nói nặng cũng không được.

"Em... Không thể mặc cái này đi ra ngoài..." Dù thấp thỏm vẫn nói hết ra.

"Tại sao?" Giang Doãn Chính không kiên nhẫn cào cào tóc, chẳng lẽ ăn bữa cơm còn phải mặc dạ phục? Bình thường không phải cô mặc như vậy đi làm sao? Cô rốt cuộc làm sao vậy?

"Bởi vì áo lót của em... Còn có quần lót... Không mặc được nữa rồi..." Còn có chuyện mất mặt hơn thế này sao? Mới vừa rồi cô mặc quần lót bị xé một nửa cộng thêm áo lót gắng gượng thì có thể mặc trên người đi ra ngoài đã đủ khó chịu rồi, nếu còn phải đi ra gặp người khác, vậy cô không còn mặt mũi nào nữa.

"Chờ anh một chút." Nghe giọng nói, Giang Doãn Chính trầm tư một lúc lâu, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lao ra cửa.

Thẩm Tâm Tinh cầm khăn tắm anh đưa rồi bọc mình thật kĩ đi ra phòng tắm, cánh cửa phòng nghỉ chưa đóng lại nên cô nghe được anh đang lớn tiếng gầm thét: "Giang Nhã Hàm, em còn dài dòng nửa câu nữa thì anh sẽ cắt đứt kinh phí nghiên cứu Giang Doãn Chính. Trong vòng nửa tiếng, đem đồ anh muốn tới phòng làm việc của anh, cứ như vậy đi."

Anh đang gọi điện thoại bảo người giúp cô mua đồ lót sao? Trời ạ, chuyện mất mặt như vậy vì cái gì phải xảy ra trên người cô? Lần này, cô thật sự có lý cũng không nói được.

Chậm rãi ngồi xuống mép giường, Thẩm Tâm Tinh không dám đi ra ngoài đối mặt người đàn ông kia.

Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc lại nghe bên ngoài có tiếng vang.

"Anh A Chính, người ở đâu rồi?" Giang Nhã Hàm vừa vào cửa đã quay đầu nhìn khắp nơi, Giang Doãn Trực đi đến phía trước ngồi vào sa lon cười nhẹ nhàng nhìn vẻ mặt xanh mét của anh hai.

"Em tới làm gì?" Giang Doãn Chính trừng mắt liếc em trai, giờ này không phải nó đến Sở Nghiên cứu sao? Rảnh rỗi tới chỗ anh xem chuyện vui? Không sai, thái độ em trai tuyệt đối là xem chuyện vui.

"Em theo nó tới." Giang Doãn Trực chỉ vào nha đầu vẫn còn tìm khắp nơi. Nhã Hàm nhận được điện thoại của anh hai bắt phải đi mua đồ lót phụ nữ, anh vừa vặn chuẩn bị ra ngoài. Anh hai chưa từng qua lại với phụ nữ lại gọi Nhã Hàm đi mua đồ riêng tư như vậy? Hơn nữa cả kích cỡ cũng biết, điều này chứng minh cái gì? Làm em trai người ta, làm sao anh có thể không đến thăm chứ?

Có lẽ không lâu sau, anh sẽ có chị dâu để gọi. Đây là chuyện vui thế nào chứ. Chỉ là, không nhìn ra anh hai bình thường luôn tùy ý như vậy ở phương diện nào đấy lại có chút dũng mãnh, quần lót người ta cũng xé rách, thật là tình cảm mãnh liệt! Hahaha! Thật sự không nhìn ra.

"A, anh A Chính, thì ra là anh ở đây xây nhà giấu người đẹp sao?" Giang Nhã Hàm ở phòng làm việc của anh đi một vòng, rốt cuộc phát hiện có một cánh cửa không khóa, đang đưa tay muốn mở thì có người so với cô còn nhanh hơn đã bước tới giữ lại: "Giang Nhã Hàm, đưa đồ đây rồi em có thể về." Thật là nói giỡn, làm sao có thể cho ngôi sao gây họa này vào chứ, đến lúc đó không phải thiên hạ đều biết sao? Không cần anh trốn, cha mẹ nhất định theo đuổi giết anh, trực tiếp trói anh vào lễ đường.

"Anh A Chính, cho em xem một chút có được không? Em đảm bảo sẽ không nói với ba mẹ?" Cương không được thì nhu.

"Không được." Một tay giữ chặt tiểu nha đầu này, một tay đoạt lấy túi đồ. Giang Doãn Chính kiên quyết nói.

"Nhìn một mắt thôi? Có được không?" Khổ cực đi mua đồ phải có chút giá trị chứ?

"Nửa mắt cũng không được. Giang Doãn Trực, dẫn nó đi." Giang Doãn Chính kéo cô tới bên cạnh Doãn Trực nói, nha đầu này anh biết rất rõ, một mắt? Làm sao có thể?

"Anh A Chính, anh không cho xem thì em gọi cho ba mẹ." Hừ, cô cũng không tin.

"Giang Doãn Trực, quản tốt miệng cô gái của em đi! Bằng không, tự gánh lấy hậu quả." Đẩy Giang Nhã Hàm vào trong ngực em trai, Giang Doãn Chính đi thẳng vào phòng nghỉ, “rầm” một tiếng, đóng cửa rồi khóa lại.

"Anh A Trực... anh A Chính, anh ấy..." Giang Nhã Hàm bị một người đàn ông ôm lấy, cả khuôn mặt đỏ bừng mà không thốt nên lời. Tại sao anh A Chính sẽ biết gian tình của cô và anh A Trực? Ừ, phải nói là tình yêu thì tương đối thích hợp. Anh ấy ở nhà không phải chẳng quan tâm việc đời sao?

"Sao? Làm chuyện xấu sợ người ta biết?" Giang Doãn Trực xoa khuôn mặt nhỏ của cô cười trêu nói.

"Anh A Trực... Đều là tại anh! Anh A Chính biết rồi thì làm sao? Anh ấy sẽ không nói với ba mẹ chứ?" Nếu như nói rồi, bọn họ nhất định bị chết rất thảm.

"Anh ấy sẽ không nói đâu." Giang Doãn Trực nói chắc chắn. Muốn nắm điểm yếu sao? Bây giờ cũng không rõ ai sợ ai rồi. Nếu so với sợ, đoán chừng anh hai so với bọn họ còn sợ hơn. Xem ra, kinh phí hoạt động nửa năm sau của anh lại tăng rồi, anh hai, em cám ơn trước. Ha ha!

"Anh A Trực, tại sao anh A Chính lại biết chúng ta..." Cô cho là sẽ không có ai biết mới đúng! Bọn họ yêu nhau nhất định rất cẩn thận mà.

"Ai bảo đêm hôm đó em ở ban công kêu lớn tiếng như vậy?" Giang Doãn Trực ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói.

"Anh A Trực, anh lại có thể..." Xấu hổ cộng thêm tức giận khiến cô gái vốn không có bao nhiêu sức lúc này bùng phát, tuy nhỏ, nhưng vẫn rất kinh người.

"Được rồi được rồi, anh không nói nữa. Không phải em muốn biết bọn họ làm cái gì bên trong sao?" Một câu nói thành công khiến Giang Nhã Hàm ngừng lại.

"Anh A Trực, em đi nghe." Giang Nhã Hàm luôn làm chuyện động trời vội vàng xông ra, đáng tiếc nửa đường đã bị người ta kéo về: "Được rồi, không cho đi. Bọn họ làm chuyện chúng ta mỗi tối đều làm đó thôi." Giang Doãn Trực dở khóc dở cười. Nếu để cô ấy đi nghe, bị anh hai phát hiện thì không lột da bọn họ mới là lạ.

"Vậy bây giờ làm sao?"

"Về nhà."

"Về làm gì?"

"Em cứ nói đi?"

"Em không biết."

Tiếng cuộc đối thoại bên ngoài càng ngày càng nhỏ, cho đến khi yên tĩnh lại.

Trong phòng nghỉ, vẫn là không khí yên tĩnh đầy lúng túng.

"Cầm đi!" Giang Doãn Chính đem túi giấy đưa cho cô.

"Cái này..." Cầm túi giấy, Thẩm Tâm Tinh nhìn gần một tá đồ lót bên trong, khuôn mặt nhỏ đỏ hết lên. Người đàn ông này, nửa năm sau cô cũng không cần mua nữa.

"Thế nào? Kích cỡ không đúng?" Giang Doãn Chính nhíu mày lại. Mặc dù đối với với dáng người phụ nữ anh không có kinh nghiệm, tối hôm qua bọn họ cũng chưa làm hết, nhưng anh dùng mắt, dùng tay, dùng môi “đo lường”, số đo của cô tuyệt đối không sai.

"Đúng... Đúng... Anh có thể xoay qua chỗ khác được không?" Nghe ra sự cáu kỉnh trong giọng nói của anh, Thẩm Tâm Tinh lạikhông dám nói nhiều, nhưng anh cứ nhìn cô như vậy, sao cô có thể không biết xấu hổ mà thay đồ trước mặt anh chứ? Hơn nữa anh gọi người ta đi mua mấy bộ đồ lót gợi cảm mà cả đời này cô cũng không dám đi mua.

"Vì sao anh phải xoay qua chỗ khác? Nên nhìn, không nên nhìn anh cũng nhìn rồi, em sợ cái gì?" Nếu so da mặt dày, Giang Doãn Chính hoàn toàn có thể.

"Anh..."

"Gia hạn trong vòng một phút em phải thay xong." Nhìn khuôn mặt nhỏ sắp khóc lên, Giang Doãn Chính thỏa hiệp xoay người lại.

"Xong rồi." Cho đến khi sau lưng truyền đến một giọng nữ sợ sệt, Giang Doãn Chính mới quay đầu lại. Xuất hiện trước mắt anh là một Thẩm Tâm Tinh tao nhã, xinh đẹp, chỉ ngoại trừ sự thẹn thùng trên gương mặt không giống trước đây.

"Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trước đi." Nếu thứ muốn “ăn” nhất lại không thể ăn, vậy trước tiên phải thỏa mãn ham mê ăn uống thôi.

"Anh Giang..." Nhìn anh muốn đi, Thẩm Tâm Tinh vội vàng lên tiếng. Sợ nếu không nói, cô sẽ không còn dũng khí nữa.

"Em không cảm thấy sau tối hôm qua, còn gọi anh là “anh Giang” quá khách khí sao?" Cô gái này có thể nói lời nào dễ nghe được không? Bụng anh sắp đói chết rồi. Hơn nữa từ trong miệng cô nghe tiếng “anh Giang” khiến anh cực kỳ khó chịu.

"Thật xin lỗi. Tôi nghĩ có một số việc chúng ta nên làm rõ ràng trước có được không?" Lúc tắm rửa, cô đã nghĩ kĩ rồi, cô vẫn không thể tiếp nhận đề nghị của anh.

"Em muốn nói gì?" Tâm trạng Giang Doãn Chính vốn đang tốt, vào giờ phút này chợt trở nên u ám. Chẳng lẽ cô muốn từ chối anh sao? Anh có kém cõi thế sao?

"Chính là tôi với anh... tôi nghĩ, tôi tạm thời vẫn không thể tiếp nhận... Tôi..." Đỏ mặt, Thẩm Tâm Tinh ấp a ấp úng nói. Ai, hình như anh tức giận? Sắc mặt thật là khó nhìn. Sao cô lại có cảm giác chột dạ thế này?

"Ý của em là, không muốn ở bên tôi, đúng không?" Hai tay nắm chặt đầu vai cô hét lớn.

"Tôi..." Không có mang giày cao gót khiến cô ở trước mặt anh một chút ưu thế cũng không có, liều mạng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không kiềm chế cảm xúc được của anh, anh làm sao vậy? Làm sao lại đột nhiên kích động? Trước kia không phải anh ghét nhất phụ nữ sao? Ngay cả khách nữ đơn cũng rất ít tiếp, nhưng mà, hôm nay... Anh muốn ở bên cô như vậy sao? Tại sao ở chung sau hai năm mới phát hiện sức hấp dẫn của cô?

"Em trả lời anh phải hay không là được. Nói đi!" Giọng nói thật là lớn!

"... Phải..." Sợ hãi thì sao chứ? Mặc dù trong nhà là rất cần công việc của cô, nhưng nhất định còn có biện pháp khác không phải sao? Không làm việc trong ngành tài chính, cô có thể làm ngành khác?

Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến Thẩm Tâm Tinh sợ. Cô không biết mình nói sai cái gì, hay là đã làm sai điều gì. Không phải anh muốn cô trả lời sao?

Nghe lời của cô, Giang Doãn Chính đột nhiên sững sờ, lập tức buông cô ra, không nói cái gì mà đi ra ngoài, lấy tốc độ sét đánh làm người ta sợ hãi, “rầm” một tiếng đóng cửa văn phòng lại.

Kể từ ngày anh tức giận bỏ đi cũng chưa về phòng làm việc, cũng không có gọi một cuộc điện thoại, điện thoại di động anh luôn ở trạng thái tắt máy.

Sao anh phải tức giận như vậy chứ? Bởi vì cô từ chối làm người tình của anh sao? Vì vậy mà cả cái phòng làm việc này cũng không cần sao? Mấy ngày anh không có ở đây, cô vẫn mỗi ngày đúng giờ đi làm, vẫn như trước đây giúp anh sắp xếp lại tài liệu, nghe điện thoại, đúng giờ gửi tài liệu anh cần đến email, sau khi tan làm thì về lại phòng ở không có bóng người, co người thành một cục nằm trên giường mặc cho bóng tối bao phủ lấy mình... Biết rõ làm như vậy rất ngu ngốc, nhưng Thẩm Tâm Tinh còn là yên lặng để mặc cho sự ngu ngốc của mình.

Càng khoa trương hơn là, Thẩm Tâm Tinh thế nhưng phát hiện mình không thấy anh, trong lòng sẽ không hiểu sao có chút trống vắng, giống như thiếu đi thứ gì đó. Đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có! Chẳng lẽ, phụ nữ sau khi giao thân thể mình cho một người đàn ông thì sẽ để quên trái tim trên người người đó sao?

Mặc dù lớp màng kia vẫn còn, nhưng trừ chuyện lớp màng kia không mất đi, thật ra thì bọn họ đã làm hết chuyện giữa những người yêu nhau làm rồi, cô cần gì phải giữ tự ái chứ? Hay là cô còn có mong muốn gì khác?

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, anh nhất định là không muốn gặp lại cô sao? Như vậy cũng tốt, để cho sai lầm còn chưa kịp bắt đầu kia tan thành mây khói đi. Cô cứ coi như một giấc mơ là được.

Nhưng bây giờ cô làm thế nào cũng không đi được, dù sao bây giờ cô vẫn chưa nghỉ việc không phải sao? Nhưng anh vẫn không đến, cũng không liên lạc được, sao cô gọi người đến tiếp nhận đây?

Ai! Vậy phải làm sao bây giờ mới được?

Thả điện thoại trong tay ra, Thẩm Tâm Tinh tỉ mỉ ghi chép lại, dừng lại công việc trong tay, nhìn đồng hồ báo thức, cách giờ nghỉ trưa cũng không còn nhiều! Trước kia cô cảm giác giờ làm việc trôi qua đặc biệt nhanh, nhưng bây giờ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều khổ sở như nhau.

Trên bàn truyền đến tiếng điện thoại phá tan suy nghĩ của cô, có phải là anh gọi không? Luống cuống tay chân cầm di động, không phải anh. Là số lạ, đứa ngốc, anh chưa bao giờ gọi điện thoại tư nhân!

Cô không muốn nhận điện thoại của số lạ, nhưng tiếng chuông vẫn inh ỏi vang lên.

"Xin chào, tôi là Thẩm Tâm Tinh." Rốt cuộc vẫn phải nhận.

"Tâm Tinh, là anh." Trong điện thoại truyền đến giọng nam đã từng vô cùng quen thuộc...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3