Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! - Chương 86

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Chương 86: Cả đời này, cô ấy là chị dâu của cậu
gacsach.com

Từng tấm hình như từng mũi dao sắc bén đâm vào đôi mắt của Bùi Lạp Minh, cũng chấn động mạnh vào trái tim của anh...

Anh không nghĩ tới người phụ nữ anh yêu lại gạt anh sang một bên, cùng người đàn ông khác ở chung trong một phòng, mà người đó còn là thầy của cô!

Hứa Mộ Nhan cũng bị những tấm hình này làm rúng động toàn thân, nhìn những tấm hình rơi tán loạn trên mặt đất, cô nhíu mày.

Những tấm hình này...

Những tấm hình này từ đâu tới?

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ đêm đó cô và thầy bị người ta gài bẫy?!

Nên họ mới gửi tới những tấm hình này để cô có miệng mà không thanh minh được?

Nhìn Hứa Mộ Nhan đang không nói nên lời, lửa giận của Bùi Lạp Minh càng tăng lên: “Không nghĩ tới em lại làm ra những chuyện như vậy!”

Hứa Mộ Nhan đau đớn nghe Bùi Lạp Minh chậm rãi gằn từng tiếng, giọng anh lạnh lẽo đến phát sợ.

“Không phải vậy, sự tình không phải như thế, anh nghe em giải thích, Lạp Minh, anh phải nghe em giải thích!” Mắt của Hứa Mộ Nhan ươn ướt, cô tiến lên bắt được cánh tay của anh.

“Còn có gì để giải thích? Những tấm hình này đã đủ chứng minh tất cả!”

Lời nói của Bùi Lạp Minh lạnh như băng, mỗi một câu như ‘thiết kim đoạn ngọc’ (dứt tình đoạn nghĩa), làm trái tim cô run rẩy.

Trong phút chốc, Hứa Mộ nhan như rơi xuống vực sâu không đáy, cô nhíu mày càng lúc càng chặt.

“Em và thầy bị người khác gài bẫy! Lạp Minh, anh hãy tin em, em không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh, anh phải tin em!” Giọng nói của cô kiên định, ánh mắt thản nhiên không cho phép anh nghi ngờ.

“Hứa Mộ Nhan, em không cần che giấu nữa, trước đây tôi còn ngây ngốc cho rằng em và Cố Vỹ thuần túy chỉ là tình nghĩa thầy trò, không ngờ giữa hai người quả thật có bí mật!”

Anh...

Anh không tin cô?

Hứa Mộ Nhan cảm thấy trái tim mình chìm xuống đáy vực sâu, tâm của cô cũng dần buốt lạnh.

Cô nghĩ hai người trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đối với cô phải có tín nhiệm tối thiểu.

Không ngờ...

Chỉ bằng mấy tấm hình này cũng có thể nhận ra trong tim anh không có cô, từ đầu đến cuối anh chưa từng tin tưởng cô...

Đây là ‘thích’ mà anh nói đúng không?

Thì ra ‘thích’ của anh cũng chỉ có thế...

Đột nhiên cô thấy sự nhẫn nhịn trước giờ của mình không có chút ý nghĩa nào cả, cô vốn cho rằng ‘sau cơn mưa trời lại sáng’ hóa ra là cô hy vọng xa vời mà thôi.

Nếu anh tin vào những tấm hình kia, vậy cô có cần thiết phải móc tim móc phổi trao cho anh nữa không?

“Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, ‘thanh giả tự thanh’..”(trong sạch minh bạch)

Bùi Lạp Minh khiếp sợ nhìn vào mắt của Hứa Mộ Nhan, đôi mắt trong suốt như nước kia giờ đây trở nên lạnh lẽo, ánh nhìn sắc bén quyết tuyệt, khiến anh không dám nhìn thẳng vào cô.

Thấy thái độ của cô đã làm chuyện sai trái mà còn tự cho là mình trong sạch thanh cao, lửa giận đang đè nén của Bùi Lạp Minh như nước lũ vỡ đê trào ra, anh bước từng bước áp sát cô, ánh mắt sắc nhọn nhìn cô, cô còn chưa kịp nhìn rõ sự lạnh lùng trong mắt anh thì tay của anh đã bóp cổ họng chặt của cô, từng chút từng chút siết chặt.

Hô hấp đột nhiên bị đình trệ, đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm nhưng một câu cô cũng không thốt ra được.

Tầm mắt của Hứa Mộ Nhan dần dần mơ hồ, gần như không thấy rõ gương mặt trước mắt, đây là gương mặt người đàn ông cô yêu, giờ đây anh đang từng giây muốn cướp đi mạng sống của cô.

Không, cô không cam tâm, cô không thể chết như vậy, không thể!

Nhưng cô làm thế nào để cứu mình?

Cô nên làm như thế nào?

“Anh hai, anh mau buông tay, anh sẽ giết chết chị dâu đó!” Đúng lúc này, Bùi Lạp Thần nghe được tiếng tranh chấp trong thư phòng liền vội vàng chạy vào, vừa kéo bàn tay đang siết cổ Hứa Mộ Nhan của Bùi Lạp Minh ra, vừa la ầm lên.

Chỉ chốc lát, cảm giác được bàn tay đang siết cổ mình của Bùi Lạp Minh từ từ buông lỏng, ngay sau đó Hứa Mộ Nhan liền há miệng không chút do dự cắn mạnh vào tay anh.

“A!” Một cơn đau nhói từ bàn tay truyền đến, thân hình của Bùi Lạp Minh lảo đảo lui về sau mấy bước.

Tâm trí bị thiêu đốt trong nháy mắt có phần phục hồi, ánh mắt anh mông lung nhìn gương mặt trước mắt mình.

Anh...

Anh vừa mới làm gì cô?

Anh lại muốn giết cô?!

Nhận thức được việc vừa xảy ra, Bùi Lạp Minh chợt run rẩy.

Bị té xuống đất ý thức của Hứa Mộ Nhan cũng dần khôi phục, cô thở phì phò, gương mặt đỏ bừng, nhưng trái tim đã nguội lạnh, toàn thân cô cũng giá lạnh.

Cô lảo đảo đứng lên đi tới trước mặt Bùi Lạp Minh, bốn mắt nhìn nhau, cô thấy rõ sự tức giận, kinh sợ, thất vọng, đủ loại cảm xúc đan xen trong đôi mắt thâm thúy của anh.

“Anh hai, nếu anh không tin chị dâu, không có cách nào làm cho chị dâu hạnh phúc, anh hãy tha cho chị ấy, để chị ấy theo đuổi hạnh phúc của chính mình!” Bùi Lạp Thần hăng hái tiến đến trước mặt Bùi Lạp Minh nói.

Lời của anh ta không khác gì viên đạn nặng ký, oanh tạc thẳng vào ý thức của Bùi Lạp Minh.

“Lạp Thần, đây là chuyện của tôi và chị dâu cậu, đi ra ngoài cho tôi!” Giọng nói của anh lạnh như băng, toàn thân cũng tản ra hơi lạnh làm không khí trong phòng dường như cũng đóng băng.

“Anh hai, anh cùng chị dâu và Hoắc Noãn cứ dây dưa không dứt, anh tổn thương chị dâu hết lần này tới lần khác, tôi cũng đau lòng thay cho chị ấy!”

“Cậu đau lòng vì cô ấy? Tại sao cậu đau lòng? Cả đời này, cô ấy là chị dâu của cậu..”

Bùi Lạp Minh tiến tới níu chặt cổ áo của Bùi Lạp Thần, đôi mắt tức giận như hai ngọn lửa đang cháy.

“Nếu anh không có cách nào làm cho chị ấy hạnh phúc, tự nhiên có người khác sẽ làm, mà tôi chính là người có thể mang hạnh phúc đến cho chị ấy!”

Chớp mắt, Bùi Lạp Minh đã nhìn thấu tâm tư của em trai mình, tình cảm của cậu ta dành cho chị dâu rất sâu đậm, bất chợt anh cũng kinh sợ...

“Lạp Thần, cậu chán sống rồi phải không? Cô ấy là chị dâu của cậu!” Thanh âm của Bùi Lạp Minh càng nói càng lạnh, bất chấp tình nghĩa anh em, vung một đấm về phía Bùi Lạp Thần.

Bùi Lạp Thần bất ngờ không kịp đề phòng bị đấm trúng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

“Anh hai, tôi biết người có thể mang hạnh phúc đến cho chị ấy nhất định không phải là anh!” Bùi Lạp Thần lảo đảo đứng lên, vừa chùi máu ở miệng vừa nói.

“Bất kể tôi có phải là người đó hay không thì nhất định cũng không phải là cậu!”

Giờ đây Bùi Lạp Minh giống như một con sư tử đã mất lý trí, chỉ cần có người nào đến gần sẽ bị ăn tươi nuốt sống.

Tay phải của anh lần nữa vung về phía Bùi Lạp Thần, nhưng lần này Bùi Lạp Thần lanh tay lẹ mắt tránh được cú đấm của anh.

“Đủ rồi! Các người dừng tay lại cho tôi, Lạp Minh, tại sao anh lại ra tay đánh người!” Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy đến trước mặt anh quát.

Dưới ánh đèn, ánh mắt Hứa Mộ Nhan lộ vẻ hoang mang, gương mặt ngoài khiếp sợ ra còn có giận dữ.

Cô còn có mặt mũi để tức giận với anh?!

Lửa giận của Bùi Lạp Minh càng lúc càng lớn, tựa như sắp thiêu cháy toàn thân anh.

“Chị dâu, chị tránh ra! Hôm nay tôi muốn nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy không thể mang lại hạnh phúc cho chị, thì nên sớm buông tay!”

Hứa Mộ Nhan thấy đôi mắt lạnh lẽo của Bùi Lạp Thần ánh lên lửa giận, cô không khỏi rùng mình...

Người này...

Người này vẫn là người gọi cô là chị dâu, giờ khắc này cô có cảm giác không nhận ra...

Giờ đây, anh ta đang nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô, có kiên định, có tức giận, thậm chí còn có... khiến cô thật sự kinh hãi.

Cả người Hứa Mộ Nhan bị ánh mắt Bùi Lạp Thần nhìn chằm chằm thì giật mình ngơ ngác đứng yên tại chỗ...

Cô vốn cho là anh ta đối với cô chỉ có tình cảm chị dâu và em chồng, không nghĩ tới anh ta...

Mà cô cũng chỉ xem anh ta như em trai mà thôi!

Hơn nữa cô tự nhận là ở trước mặt anh ta cô chưa bao giờ làm gì để anh ta hiểu lầm, sao anh ta lại sinh ra tình cảm như vậy với cô?

“Bùi Lạp Thần, nói cho cậu biết, thu hồi vọng tưởng của cậu đi, bất kể như thế nào tôi cũng không ly hôn với cô ấy, tốt nhất cậu nên loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu đi!”

Ánh mắt sâu sắc của Bùi Lạp Minh đầy vẻ cảnh cáo, phát ra tia giận dữ làm người khác không dám nhìn thẳng.

“Là sao? Vậy anh thấy rằng đợi sau khi Hoắc Noãn sinh đứa bé, chị dâu cũng như bây giờ vẫn ở lại nhà họ Bùi, chờ khi nào anh rảnh rỗi thì tới ầm ĩ với chị ấy, sau đó chị ấy lại một lần rồi một lần tha thứ cho anh?! Anh coi chị dâu là gì? Chị ấy không phải lốp xe dự phòng, không phải là vật cưng, chị ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường muốn có một tình yêu hoàn toàn thuộc về mình! Anh thấy mình có tư cách đứng bên cạnh chị ấy sao? Anh có tư cách sao!”

Nghe những lời này, Bùi Lạp Minh ngẩn người, không nói cũng biết trong mắt anh có bao nhiêu lạnh lẽo, nhưng Bùi Lạp thần lại trưng ra bộ dáng ‘thấy chết không sờn’ nhìn thẳng anh.

Tiếng tranh cãi ầm ĩ trong phòng phút chốc lặng như tờ, chỉ còn nghe tiếng hô hấp nặng nề của ba người.

“Xem như tôi không có tư cách đứng bên cạnh cô ấy, cậu cũng không có! Cô ấy là vợ tôi, là chị - dâu của cậu!”

Bùi Lạp Minh cố ý nhấn mạnh hai ‘chị dâu’, ý tứ của anh không cần nói cũng biết.

Nói xong, anh liền kéo tay Hứa Mộ Nhan vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ đi tới cửa.

“Bùi Lạp Minh, anh làm đau tay tôi!”

Suy nghĩ của Hứa Mộ Nhan đang hỗn loạn đột nhiên bị đau đớn ở cổ tay làm cho tỉnh táo.

Anh nổi điên gì nữa?

Muốn nắm gãy tay của cô sao?

Bùi Lạp Minh làm như không nghe thấy lời cô, bàn tay đang nắm cổ tay cô tăng thêm sức lực, anh như muốn phát tiết hết sự tức giận lên cổ tay của cô.

Đến khi nghe âm thanh nặng nề của cửa thư đóng lại, Bùi Lạp Thần mới lảo đảo ngã xuống trên ghế sa lon.

Đôi mắt tức giận dừng ở chai rượu đỏ trên bàn, anh ta cầm chai rượu đưa lên miệng uống một ngụm lớn, rượu đỏ theo khóe miệng chảy xuống, chậm rãi thấm vào cổ áo màu trắng tựa như đóa hoa đang dần nở...

Hiện giờ anh ta chỉ thấy suy nghĩ của mình giống như đáy biển tăm tối và hỗn độn...

Mặc dù đã ngửa bài với anh trai nhưng anh ta không hối hận, từ lâu anh ta đã muốn cho Hứa Mộ Nhan biết tâm ý của mình, chẳng qua là chưa tìm được cơ hội thích hợp...

Không ngờ trong lúc anh ta còn chưa chuẩn bị tâm tư thì cơ hội đã đến rồi...

Mắt Bùi Lạp Thần chợt nhìn đến đống hình rải rác dưới sàn nhà, chân mày nhíu chặt.

Rốt cuộc những tấm hình này là ai gửi tới?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3