Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! - Chương 95

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Chương 95: Đại kết cục
gacsach.com

Hứa Mộ Nhan, cô đi chết đi!

Chỉ khi cô chết, không còn người nào có thể chia rẽ tôi cùng Bùi Lạp Minh!

Hứa Mộ Nhan thấy chiếc xe kia càng ngày càng tới gần, chỉ còn chừng mười mấy thước, mười thước... Năm thước...

“Mau tránh ra, Mộ Nhan!”

Đang ở ngay tại lúc cô cho rằng sắp bị xe đụng, thì một âm thanh dồn dập đột nhiên vang lên, ngay sau đó có một lực mạnh mẽ đẩy cô qua một bên, Hứa Mộ Nhan nặng nề té ngã, hai tay cô chống trên mặt đất đau điếng.

“Phịch!”

Một tiếng vang thật lớn truyền vào màng nhĩ của Hứa Mộ Nhan.

Chiếc xe muốn đụng chết cô đâm thẳng vào một bức tường, tiếng thủy tình vỡ như nện vào trái tim Hứa Mộ Nhan.

Trong giây phút đó, giống như cả thế giới đều yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở trầm trầm của Hứa Mộ Nhan.

Cô cứ ngơ ngác mở to hai mắt nhìn bóng dáng vừa đẩy cô ra khỏi nguy hiểm.

Thân ảnh kia vô cùng quen thuộc, giờ đây giống như thước phim điện ảnh quay chậm, chậm rãi từ sườn xe lăn xuống, nặng nề té xuống đất...

Nương theo ánh đèn lờ mờ hai bên đường, rốt cuộc cô thấy rõ người đã đẩy cô.

Hứa Mộ Nhan cảm thấy lòng mình như bị ngàn vạn con dao găm sắc bén lăng trì, ở phía trước, một bãi máu tươi đỏ chói đâm vào mắt cô, lòng cô đau nhói!

“Lạp Thần!”

Cô loạng choạng đứng lên chạy nhanh đến đó, cả người của Bùi Lạp Thần máu là máu, cô đỡ anh dậy: “Lạp thần, Lạp thần cậu tỉnh lại đi, cậu đừng làm tôi sợ mà Lạp Thần!”Hứa Mộ Nhan gọi một tiếng rồi lại một tiếng, nhưng người trong ngực vẫn không có mở mắt.

“Lạp Thần, cậu mau tỉnh lại, tôi xin cậu, cậu mau tỉnh lại! Cậu đừng làm tôi sợ mà!”

Hứa Mộ Nhan vẫn không buông tha, kêu gọi bên tai anh, nước mắt cô như mưa rơi xuống gương mặt dính máu của Bùi Lạp Thần. Vẻ mặt cô thống khổ, liên tiếp lớn tiếng kêu gọi giúp đỡ, âm thanh vang dội trên đường phố yên tĩnh.“Lạp Thần, cậu cố chịu đựng, ngay bây giờ tôi gọi cấp cứu, tôi gọi cấp cứu ngay đây!”

Thanh âm của Hứa Mộ Nhan run rẩy, cô vừa nói vừa tìm kiếm lung tung điện thoại di động trong túi xách.

Bởi vì ánh sáng xung quanh mờ tối, Hứa Mộ Nhan tìm hồi lâu cũng không có điện thoại di động, cô định đổ toàn bộ những thứ bên trong túi xách ra ngoài.

“Khụ... Khụ...”

Bỗng nhiên một tiếng ho khan nhẹ truyền đến, rồi rất nhanh tan biến trong gió lạnh, nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn nghe thấy.

Cô mất hồn quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt nữa mở nữa nhắm của Bùi Lạp Thần.

“Lạp Thần, cậu sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì! Tôi gọi cấp cứu ngay bây giờ, cậu chờ thêm chút nữa, ráng chờ thêm chút nữa!”

“Đừng... Đừng gọi... Chị... Chị dâu...”

“Lạp Thần, tôi cầu xin cậu chớ nói chuyện, chớ nói chuyện, chừa chút khí lực chờ xe cứu thương đến, được không?” Hứa Mộ Nhan vừa khóc rống vừa nói.

“Chị... Chị dâu, vô ích... Có thể chết ở trong lòng chị, tôi... Tôi rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc...”

Thanh âm của Bùi Lạp Thần nhẹ như gió, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Đừng nói nhảm, cậu không có việc gì, tại sao cậu ngốc như vậy, tại sao lại chạy tới cứu tôi, tại sao...”

Hốc mắt cô ngập tràn nước mắt, không ngừng rơi xuống như mưa, rơi ướt gương mặt của Bùi Lạp Thần đang nằm ở trong lòng cô.

“Chị dâu, có chuyện... Có chuyện tôi muốn nói cho chị biết... Thật ra thì, thật ra thì Hoắc Noãn... Đứa bé trong bụng Hoắc Noãn không phải là của anh hai... Là của tôi... Tôi vốn cho rằng chỉ cần tôi tìm được Hoắc Noãn trở về, anh hai sẽ vì Hoắc Noãn và đứa bé trong bụng cô ta mà buông tha cho chị, nói như vậy... Tôi có thể chăm sóc cho chị thật tốt... Khụ... Là tôi quá ích kỷ, là tôi đã quên, người mà trong lòng chị thích nhất thật ra là anh hai... Cho nên...”

“Lạp Thần, cầu xin cậu đừng nói nữa, tôi biết, cậu không phải cố tình chia rẽ tôi với anh cậu, tôi biết, cầu xin cậu đừng nói chuyện nữa, được không?”

“Không... Chị để cho tôi nói... tôi sợ hiện giờ không nói sau này không còn cơ hội, cho nên... Chị dâu, chị đừng trách tôi và Hoắc Noãn đã làm những chuyện kia đối với chị... Được không? Sau này... Chị nhất định phải cùng anh hai sống thật hạnh phúc, nếu như... Nếu như có kiếp sau, tôi hi vọng tôi sẽ là người trong lòng chị... Kiếp sau, nếu như chúng ta gặp lại nhau, chị... chị sẽ cho tôi cơ hội chứ?”

Ánh mắt sáng ngời của Bùi Lạp Thần tha thiết nhìn cô, dường như anh không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.

“Được, Nếu như... Nếu kiếp sau tôi gặp cậu trước, tôi sẽ cho cậu cơ hội... Tôi sẽ..”

Hứa Mộ Nhan khóc không thành tiếng, nói.

Cô biết mình không nên nói dối lừa gạt anh, nhưng vì để cho anh có động lực chống đỡ, cô không thể không nói vậy!

“Thật tốt... Chúng ta một lời đã định... Mộ Nhan... Anh... Yêu... Em, rất... Yêu...”

Lúc Bùi Lạp Thần nói xong câu nói sau cùng, anh dùng chút khí lực cuối cùng nhìn cô, trên mặt biểu lộ ý cười như có như không.

Trái tim của Hứa Mộ Nhan tựa như bị kim châm đâm thật sâu vào, vô cùng đau đớn, lan tràn ra toàn thân khiến cô run rẩy...

Rồi sau đó anh mỉm cười nhắm hai mắt lại...

“Lạp Thần, Lạp Thần!”

Đây chính là cái chết...

Sau này cô sẽ không còn nhìn thấy Bùi Lạp Thần vừa nói chuyện vừa cười với cô...

Trước mắt Hứa Mộ Nhan chợt hiện lên hình dáng của Bùi Lạp Thần mặc trang phục hip-hop...

Ký ức lượn quanh làm trái tim cô nhói đau, nghẹn ngào có chút không thở nổi...

Người mà cô vẫn xem như em trai mình cứ như vậy mà ra đi...

Cô còn nhớ rõ năm năm trước anh đã từng nói qua với cô, anh nhất định sẽ không chết trước cô vì anh không muốn nhìn thấy cô khóc...

Anh đúng là đã nuốt lời...

Hơn nữa là cô đã hại anh nuốt lời...

Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan thật hận mình, hình như mỗi người cô yêu quý đều không tránh được bị thương, vô luận là thân thể hay là trái tim...

Cô không muốn!

Cô không muốn nhìn thấy những người yêu quý cô, hay nhưng người cô yêu quý, mỗi một người đều rời xa cô, không muốn!

“Lạp Thần...”

Chớp mắt, Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô vẫn khóc không ngừng, sau đó không tự chủ được bấm điện thoại di động gọi cho Bùi Lạp Minh.

Bùi Lạp Minh bị tiếng khóc rống của cô dọa sợ, vội vàng cúp điện thoại chạy đến công ty của cô...

---

2 năm sau

Thành phố A

Nghĩa trang Hoa Dương.

Nơi này thật sự rất yên lặng, an tĩnh đến mức làm người ta không dám hít thở mạnh.

Ở phía trước một ngôi mộ, có ba bóng người lẳng lặng đứng thẳng, một nam, một nữ, còn có một đứa bé trai.

Ba người đều mặc trang phục màu đen, sắc mặt trang trọng.

Người đàn ông có dáng dấp cao ngất, mái tóc đẹp màu nâu, đôi đồng tử sâu như đáy hồ lấp lánh sáng ngời, sống mũi cao thẳng, đôi môi khiêu gợi sáng bóng mê người, ánh nắng bao phủ toàn thân toát ra phong thái kiêu căng vương giả, tuất dật làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào anh.

Người phụ nữ bên cạnh có gương mặt thanh lệ dịu dàng, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

Thật ấm áp.

Làn da của cô mịn màng trắng như gốm sứ, quay mặt nhìn sang bên cạnh, lông mi của cô cong dài chớp chớp như một cây quạt nhỏ đang phe phẩy.

Bên cạnh cô là đứa bé trai chừng 7 tuổi, gương mặt ngây thơ chất phác lộ ra vẻ rất hiểu chuyện.

“Mẹ, chú Lạp Thần sẽ ở trên trời phù hộ chúng ta sao?”

Cậu bé trai nhìn hình trên bia mộ, hỏi.

“Ừ, chú Lạp Thần mỗi ngày đều đang nhìn chúng ta, một ngày nào đó... Mọi người chúng ta sẽ gặp mặt lại.

“Dạ, mẹ, hiện tại con cảm thấy chúng ta người một nhà thật hạnh phúc!”

Lời của trẻ con làm hai người lớn không khỏi nở nụ cười, thoáng xua tan chút sầu não.

Bùi Lạp Minh đang đứng bên cạnh liền ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tóc con trai: “Tiểu Kiệt, chúng ta người một nhà sẽ luôn hạnh phúc như vậy, hơn nữa con sẽ nhanh chóng được làm anh trai..”

“Anh trai?”

“Đúng vậy, Duẫn Kiệt, con thích em gái hay là em trai..”

“Đều thích, chỉ cần chúng ta người một nhà có thể ở chung một chỗ con đều rất thích!”

“Tiểu Kiệt thật hiểu chuyện, tới đây, dập đầu lạy chú Lạp Thần ba cái để chú phù hộ con lớn lên khỏe mạnh..” Hứa Mộ Nhan dịu dàng nói, trong mắt ngập tràn ánh sáng tình thương của mẹ...

Rồi sau đó ba người xoay người rời đi.

Gió thổi làm vạt áo của họ bay bay, sau lưng họ lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như đang mỉm cười, cũng tựa như đang tạm biệt.

Trên đường núi tĩnh lặng, một chiếc xe màu bạc xa hoa đang chạy không nhanh không chậm, trong xe phát ra nhàn nhạt nhạc nhẹ, bay bổng giống như nhạc tiên, dọc đường dày đặc cỏ xanh biếc.

(Nguyên văn)

Từng ở ta túi đeo lưng nho nhỏ tường kép trong người kia

Làm bạn ta trôi dương qua hải trải qua mỗi một đoạn lữ trình

Ẩn hình người bù nhìn thủ hộ ông trời của ta thật

Từng cho là tình yêu có thể để cho tương lai chỉ vì một người

Tắt đèn vẫn ở chỗ cũ bàn đọc sách góc người kia

Biến thành ta cho phép nhiều năm qua kỷ niệm tình yêu tiêu bổn

Biến mất người kia không thể quay về thanh xuân

Không quên được có yêu cầu nhân tài sẽ đối với trải qua nghiêm túc

Chỉ mong được một lòng người người già không chia cách

Này đơn giản lời của cần to lớn dũng khí

Chỉ nguyện phải một người tâm người già không chia cách...

Nghe đến đoạn này, lời ca hạnh phúc, Hứa Mộ Nhan ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa xe, trong lòng tràn đầy ấm áp...

Cô cảm nhận cuộc sống, tình yêu của cô cuối cùng coi như trọn vẹn...

“Lạp Minh, cùng em đi thăm Hoắc Noãn một chút đi, em biết trong hai năm qua anh vẫn không có cách nào tha thứ những việc cô ấy đã làm, nhưng dù sao cô ấy cũng đã bị trừng phạt, cho nên anh đừng hận cô ấy, được không?”

“Anh... Được, anh nghe lời em, chúng ta đi thăm cô ta..”

“Dạ, thăm Hoắc Noãn xong, cũng vừa vặn đi tham dự hôn lễ của Cố Vỹ và Trần U..”

“Được..”

Nói xong, anh đưa tay vén vén tóc trên trán cô, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu nồng đậm.

Anh không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy, Hứa Mộ Nhan lại đối xử với Hoắc Noãn vô cùng rộng lượng, cô quả nhiên là người phụ nữ đáng để anh dốc lòng yêu thương đến hết cuộc đời.

Anh nhớ mang máng hai năm trước khi Bùi Lạp Thần bất ngờ bị Hoắc Noãn lái xe đụng chết, đêm đó, Hứa Mộ Nhan ở trong ngực anh khóc thật lâu mới nói chuyện của Hoắc Noãn và Bùi Lạp Thần cho anh biết.

Giây phút đó, anh thế nào cũng không nghĩ ra mối tình đầu của mình lại trở thành như vậy, không chừa thủ đoạn nào, tâm địa tàn nhẫn!

Làm anh bất ngờ hơn là đứa bé trong bụng cô ta là của em trai mình!

Mà hết thảy âm mưu bất quá là bọn họ muốn chia rẽ anh và Hứa Mộ Nhan!

Anh thật hận, hận không giết được bọn họ!

Càng hận chính mình hơn, hận sao bao lâu nay không hoàn toàn tin tưởng Hứa Mộ Nhan, cho nên tình yêu của hai người mới thăng trầm trắc trở.

Đang lúc anh chuẩn bị đến bệnh viện chấm dứt với Hoắc Noãn, ai ngờ bác sĩ nói cô ta đã thần trí mơ hồ, bị điên rồi!

Anh không tin, nhưng khi thấy bộ mặt si ngốc của Hoắc Noãn nhìn mình cười ngây dại, mối hận trong lòng anh tiêu tan chút ít, anh xoay người sải bước rời đi.

Trong hai năm qua, nếu không có cô luôn luôn ở bên cạnh khuyên can, anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Hoắc Noãn!

Tai nạn xe đó cũng khiến đứa bé trong bụng Hoắc Noãn bị sinh non...

Khi xong tan sự của Bùi Lạp Thần không bao lâu, Hứa Mộ Nhan liền gạt Bùi Lạp Minh đang tức giận đến muốn phát điên, chuyển Hoắc Noãn đến bệnh viện tâm thần tốt nhất ở thành phố A để điều trị, hi vọng cô ta có thể sớm hồi phục, đi tìm hạnh phúc của chính mình...

Hứa Mộ Nhan không phải là không hận Hoắc Noãn, chẳng qua cô ta đã điên rồi, cần gì phải so đo với cô ta nữa?

Tất cả bị kịch, bất quá cũng vì người mà mình quá yêu...

Sau khi thăm Hoắc Noãn xong, Bùi Lạp Minh nói muốn đi rửa tay, anh để hai mẹ con chờ ngoài cửa.

“Mẹ, một hồi chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta đi tham dự hôn lễ của chú Cố Vỹ..”

“Hay quá, lâu rồi không gặp chú Cố!”

Bây giờ chính là lúc mặt trời ngã về phía tây, nắng chiều chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ của Bùi Lạp Minh, nhìn anh tựa như một bức tranh hoàn mỹ.

Trong tay anh, chẳng biết từ lúc nào có một bó hoa tươi, mà bó hoa kia là do anh mượn cớ đi rửa tay hái trộm ở bồn hoa bệnh viện, mặc dù không phải là loài hoa quý hiếm đắt tiền, nhưng màu sắc rực rỡ rất đẹp.

“Tặng em..”

“Tặng em?”Hứa Mộ Nhan nhẹ giọng hỏi, cô hơi kinh ngạc nhận lấy hoa trong tay anh, trên mặt chậm rãi nở nụ cười vui vẻ, những bông hoa rực rỡ làm nền khiến nụ cười của cô sáng rực tinh khiết.

Anh chợt bị nét thanh lệ trên gương mặt cô hấp dẫn, thoáng chốc thất thần.

Khóe miệng anh nhếch nhẹ, tiến lên ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đang phấn khởi của cô...

Cô biết, hạnh phúc của bọn họ vẫn còn tiếp diễn!

---

Mười chín đóa hoa hồng ghim cùng lụa trắng làm thành cổng hoa, mỗi một giá nến thạch anh đều phát ra ánh sáng rực rỡ, yến hội tổ chức trong đại sảnh rất lớn, phía trên treo đèn thủy tinh nhập khẩu vô cùng xa hoa, thảm đỏ trải dọc từ cổng đến đại sảnh tới tận bên trong đài làm lễ, năm mươi bộ bàn ghế đã được đổi lại để xứng với hôn lễ theo phong cách mộng ảo châu Âu, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Trần Hồng thấy các khách mời bắt đầu đi vào bàn ngồi xuống, vội vàng cho người xem chừng bánh cưới kiểu hoàng gia cao sáu tầng và tháp rượu trên đài làm lễ, tránh bị những đứa trẻ đụng phải.

Thế nhưng không tiếc tâm huyết bố trí, thời khắc mấu chốt lại xảy ra vấn đề.

Từ năm giờ sáng, cô dâu đã bắt đầu hóa trang, đến tối đưa vào động phòng mới xong, mười mấy phân đoạn chỗ nào cũng không được sơ suất.

Cố Vỹ liếc nhìn cổng chào cao mười thước trang trí xa hoa, phía trên có tượng chú rể và cô dâu nắm tay mỉm cười, muốn ngọt ngào có nhiều ngọt ngào, muốn dịu dàng có nhiều dịu dàng.

Chỉ mình anh biết giờ phút này tâm tình mình rất phức tạp, nhiều bất đắc dĩ...

Cưới một người phụ nữ mình không thương, loại cảm giác đó giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn tim anh, khó chịu và thống khổ!

Nhưng vì để cho Bùi Lạp Minh biết rõ anh đối với Hứa Mộ Nhan đã hoàn toàn chết tâm, không để cô vì anh mà bị tổn thương nữa, anh không thể không cưới Trần U!

“Mộ Nhan, em nhất định phải hạnh phúc, như vậy mới không uổng phí anh chật vật rút lui...”

Hết truyện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3