Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương-105
Chương 105 - Chương 105
Lời nói của anh như có ma lực, làm cho lý trí của cô đã mất đi, muốn cự tuyệt nhưng lửa trên người lại không thể dập tắt, thậm chí càng ngày càng bùng phát, càng ngày càng mê hoặc hơn...
Lúc này, Hách Liên Tuyệt cởi bỏ quần, tách hai chân của cô ra, ngay lúc định đưa tiểu đệ vào thì cửa bị mở ra.
"Mẹ... con có chuyện muốn hỏi mẹ..."Lúc này, Tiểu Trạch một bên hô to, một bên đẩy cửa vào...
Nhất thời, Tiểu Trạch đờ người, ánh mắt trừng to nhìn cảnh trước mắt... Mẹ trống trơn... ba lại đang nắm giữ hai cái chân? Ba trên người của mẹ?
Tiểu Trạch dùng sức chớp chớp mắt...
Trình Mộ Thanh cùng Hách Liên Tuyệt bật người, phục hồi lại tinh thần, tiếp giây theo, Hách Liên Tuyệt nhanh kéo cái chăn lên người Trình Mộ Thanh, đôi mắt nhìn Tiểu Trạch.
"Cái kia... mẹ... thật là con không có gì để hỏi, các người có thể tiếp tục... thật sự có thể tiếp tục..."Nói xong, Tiểu Trạch xoay người chạy mất, quay về chính phòng của mình, trong lòng vẫn hối hận, phá huỷ chuyện tốt của ba mẹ... nếu không thì trong tương lai gần chắc sẽ có thêm một cái đứa em trai hay em gái rồi...
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta còn đang nửa người ngồi trên cô, vẻ mặt tức giận, bật người đẩy ra "Đều tại anh, làm cho con thấy, thằng bé còn nhỏ vậy, anh đừng dạy hư nó."
Hách Liên Tuyệt ngẩn ra, trên mặt hiện lên tia ảo não rối rắm, anh đã leo lên lưng cọp? Vận sức chờ phát động? Mà bây giờ làm cho anh phải dừng lại? Không phải là quá thống khổ sao?
Đứng dậy, xoay người ra ngoài...
Anh vừa đi ra ngoài, Trình Mộ Thanh gắt gao cầm lấy chăn che ngực, mặt đỏ ửng, Trình Mộ Thanh à, có biết bản thân đang làm gì không? Mất mặt thật... sao không đến nhà bà mgoại đi... Trình Mộ Thanh dùng chăn che mặt, ão não ảo não ảo não!
Lúc này, bỗng nhiên bên vách chuyền tới cuộc nói chuyện, Trình Mộ Thanh chạy nhanh hé đầu, vễnh tai nghe.
"Xú tiểu tử, con có biết hay không thiếu chút nữa ba đã thành công..."
"ai nha, tại lúc ba đi ba cũng không có nói, con cũng không biết... các người có thể tiếp tục a... tiếp tục... con cái gì cũng không thấy đâu"Tiểu Trạch nói
"Không được, con hại ba của con khó chịu, cái mông này đừng hòng yên ổn..."
"Con không dám... ba, thật sự không dám... con sai rồi, a, con lớn vậy rồi đừng đánh đòn được không?"
Nghe bên kia truyền đến âm thanh, Trình Mộ Thanh bỗng nhiên im lặng, nở nụ cười, thật ra đơn giản như vậy, thật sự thấy hạnh phúc...
***
"Thế nào? Tìm được thuốc giải không?" Hách Liên Tuyệt ngồi trong văn phòng nhìn hai người hỏi...
"Hiện tại gấp làm gì? Cô ấy không phải đang êm đẹp sao?" Ám Dạ ngồi trên ghế, cầm bật lửa trong tay, bật rồi tắt, mồi lửa chiếu ra khuôn mặt hoàn mĩ của anh ta.
"Tảng đá đó cơ bản không thể giúp cô ấy mãi mãi, chỉ cần rời cô ấy thôi thì cô ấy sẽ liền bất tỉnh! Nếu bí mật này người khác biết thì cô ấy sẽ xảy ra chuyện, cho nên nhất định tôi không thể để xảy ra chuyện này"Hách Liên Tuyệt nói
Ám Dạ cùng Ám Xích nhìn nhau, câu thần cười...
"Cái loại dược tính này, phải đựng đại lượng mê hãn dược, cho nên khi ngửi thì sẽ ngủ, từ từ ngủ, ngủ cho đến khi chết mới thôi" Ám Xích nói
"Thuốc giải thì sao?" Hách Liên Tuyệt hỏi
"Bởi vì thành phần chế ra không giống nó, nên muốn tìm cần có thời gian " Ám Xích tiếp tục nói
"Cho nên hiện tại biện pháp nhanh nhất là cho lão già kia mở miệng"Ám Dạ cũng thăm ý nói.
Nhắc đến ông ta, Hách Liên Tuyệt con ngươi trở nên hắc ám, đưa lưng về phía bọn họ, đôi mắt chậm rãi thay đổi "Tôi biết làm thế nào rồi."
Lúc này, Ám Dạ bước qua nhìn Hách Liên Tuyệt "Đúng rồi, gần đây Lang Vâng đã rục rịch, anh tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng."
"Lão già bên kia nói thế nào?"Hách Liên Tuyệt quay đầu lại hỏi
Ám Dạ chọn mi "Lão nói già rồi, mắt không thấy, cái gì ccũng không nhìn được, nghe không được."
Hách Liên Tuyệt khoé miệng gợi lên một tia bất đắc dĩ "Đây chính là phong cách của ông ta."
Ám Dạ cùng Ám Xích, hai người gật đầu, bọn họ một tay sáng lập cơ quan ngầm, nên hành động luôn cẩn thận, mặc kệ xảy ra chuyện gì, lão già đều cam chịu tất cả hành động của bọn họ...
Lúc sau, cửa vang lên...
"Ba... có ở trong không?"Tiểu Trạch nhẹ giọng hỏi
"Có".
Nghe được tiếng trả lời, Tiểu Trạch chậm rãi đẩy cửa.
Một đôi mắt màu đen sáng lên "Ba, các người đang bàn chuyện gì sao?"
"Đã nói xong rồi" Hách Liên Tuyệt ánh mắt ngầm đồngý, một loại sủng nịch...
Tiểu Trạch nở nụ cười, bước đến...
Ám Dạ nhìn thấy Tiểu Trạch không hiểu sao có cảm giác thật tốt, khoé miệng nở nụ cười.
"Ba... con có chuyện muốn thương lượng a"Tiểu Trạch lôi kéo tay Hách Liên Tuyệt nói.
"Chuyện gì?"Hách Liên Tuyệt cúi người nhìn Tiểu Trạch, đôi mắt ôn nhu...,
Ám Dạ cùng Ám Xích chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Tuyệt như vậy... thật sự là đáng sợ...
"Con muốn Kim Sa dọn lại đây, cô ấy ở bên Ngôn Dục, con có chút lo lắng "Tiểu Trạch lo lắng nói.
"Con sợ Ngôn Dục đối với Kim Sa làm chuyện gì sao?" Hách Liên Tuyệt tuỳ ý hỏi
"Không... con sợ là Kim Sa sẽ động thủ với Ngôn Dục..."
"..."
Hách Liên Tuyệt run một chút, vốn chuyện mà nam nhân nữ nhân làm cái gì kinh thiên động địa, chính là nơi này cũng...
Kim Sa ở Anh Hoàng chỉ làm không nói, Ngôn Dục lại là người thích đi nơi nơi để phát ra sức quyến rũ của mình, hai người mà đụng phải nhau thì Tiểu Trạch sợ Kim Da sẽ làm ra chuyện tình gì đối với anh ta nữa...
Hậu quả... nghĩ lại thật đáng sợ...
Hách Liên Tuyệt suy nghĩ một chút, vốn nghĩ tới ngày ba người một nhà, nhưng Tiểu Trạch đã mở miệng, anh không có cơ hội cử tuyệt...
Gật gật đầu, xem như là đáp ứng...
"Cám ơn ba..." Tiểu Trạch vui vẻ cười, giờ khắc này thoạt nhìn không có nửa phần nguy hại...
Lúc này, Ám Dạ ngồi trên sofa, nhìn Tiểu Trạch, vẫy vẫy tay " Tiểu Trạch".
"Dạ?"
Tiểu Trạch quay đầu lại, nhìn thấy Ám Dạ, nở nụ cười ngọt ngào " Chú Ám Dạ ơi"
"Lại Đây."
Ngay lúc đó, Tiểu Trạch ngoan ngoãn đi qua " Sao vậy chú Ám Dạ ơi?"
Suy nghĩ một chút, Ám Dạ xuất ra trong áo một cái vật, là một khối ngọc, phỏng chừng lớn như lòng bàn tay, nhưng mặt tên là hoa văn:- Tiểu Trạch, này tặng cho cháu.
"Cháu?" Tiểu Trạch kinh lạ, chính là vẫn nhận lấy.
Ám Xích nhìn Ám Dạ "Anh ghê gớm thật a? Một tặng chính là nửa giang sơn."
Ngay cả Hách Liên Tuyệt cũng kinh ngạc "Ám Dạ, cậu thật ghê gớm".
Ám Dạ nở nụ cười "Tôi tin vào ánh mắt của tôi"
Tiểu Trạch không hiểu rốt cuộc bọn họ nói cái gì, thậm chí không biết khối ngọc này có thể điều động tất cả quân đội của Ám Dạ, nhưng mơ hồ, thằng bé có thể cảm nhận được một cỗ cường đại lực lượng...
"Cám ơn, chú Ám Dạ ơi!" Tiểu Trạch cười nói, tuỳ ý cầm tay anh ta, nhưng mà trong một khắc, nhóc đã biết tất cả tiếng lòng...
"Chú Ám Dạ ơi, này có thể điều động quân đội của chú?" Tiểu Trạch hỏi, không nghĩ tới Ám Dạ có thể thu được một vật lớn như vậy...
Ám Dạ cùng Ám Xích nhíu mày, Hách Liên Tuyệt lại cười không chút để ý xoay người...
"Cháu như thế nào biết?" Đặt câu hỏi chính là Ám Xích.
Tiểu Trạch vươn tay "Lúc Tiểu Trạch bắt tay người khác thì Tiểu Trạch có thể biết người khác suy nghĩ cái gì nha."
Ám Dạ cùng Ám Xích lăn lộn trên đường đời hơn 20 năm, sóng gió to lớn gì cũng đã từng trải nhưng một cái đứa nhỏ thông minh bắt tay người khác mà hiểu được ý nghĩ thì đây là lần đầu tiên, cũng làm cho người khác khó tin...
Hách Liên Tuyệt đi tới "Ngôn Dục nói thằng bé có đặc dị công, chẳng những biết người ta nghĩ gì mà thậm chí tập trung tinh thần thì một khẩu súng cũng có thể bị bẻ cong, điều này tôi đã tận mắt chứng kiến."
Thậm chí là hai lần...
Ám Dạ cùngÁm Xích cho tới bây giờ tin tưởng vào mắt của chính mình, nhưng Hách Liên Tuyệt cố tình nói cũng có chút chân thật, anh không nói dối... cũng không cần thiết... nhưng lời nói trong miệng anh nói ra thật làm cho người khác không thể không tin... Đồng thời, Ám Dạ cùng Ám Xích suy nghĩ "Cháu là con của thần thánh sao?"
Ám Xích vẫn là cảm giác thật lạ với một đứa nhỏ có đặc dị công, nhìn thấy Tiểu Trạch vươn tay, ý tứ quá rõ ràng...
Tiểu Trạch cũng không có nhăn nhó, vươn tay nhỏ bé của mình cầm tay của Ám Xích.
"Chú suy nghĩ cái gì?" Ám Xích hỏi
Tiểu Trạch nhíu mày, sau đó giãn ra "Lang Vân".
Ám Xích hoá đá ngay tại chỗ...