Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng - Chương 277

Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
Chương 277

Chương 277: Em quên rồi, nhưng anh thì không thể quên được.

Vài ngày sau, tang lễ của Tiêu Mỹ Ngọc được tổ chức tại một nhà thờ hẻo lánh ở ngoại ô.

Hôm đó sắc trời u ám, Tần Lệ Phong xuống xe, mặc một thân màu đen.

Trên bãi cỏ xanh tươi, hàng chục người tụ tập thành từng hàng một, đều là bạn bè của nhà họ Tiêu.

Tiêu Trình đứng bên cạnh mộ Tiêu Mỹ Ngọc, trước mặt hàng người đến chia buồn.

Tần Lệ Phong tiến về phía trước, không quan tâm đến ánh mắt tức giận xung quanh: “Kiềm chế đau thương.”

Tiêu Trình khẽ chấn động, cứng đờ ngẩng đầu lên, đột nhiên giơ nắm đấm, đấm mạnh vào mặt anh. Tần Lệ Phong không hề tránh, người ngã về phía sau, nặng nề ngã xuống bãi cỏ.

Tiêu Trình tức giận, lại giơ nắm đấm lên muốn đánh tiếp, nhưng lại bị người bên cạnh kịp thời ngăn lại.

Mọi người có mặt đều xôn xao, thư ký vội vàng ngồi xuống, đỡ Tần Lệ Phong.

“Cái đồ giết người này, sao mày vẫn còn mặt mũi để đến đây?”

Sắc mặt Tiêu Trình tái nhợt tràn đầy tức giận, anh ta chỉ về phía xa, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng Tần Lệ Phong: “Mày cút đi cho tao, bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Trình tao không có liên quan gì đến nhà họ Tần chúng mày cả.”

Tần Lệ Phong đứng lên, giơ tay lau đi vết máu ở khóe miệng, im lặng nhìn Tiêu Trình, đôi mắt đen sâu không hề có một tia cảm xúc.

Vài giây sau, anh chậm rãi quay người rời đi, trên bộ vest đen của anh tràn đầy bụi đất, nhưng anh không hề quan tâm.

“Tổng giám đốc, anh có sao không?” Trần Chính Cường cẩn thận hỏi.

Tần Lệ Phong không nói gì ngồi vào trong xe, nhìn về phía bên kia, ánh mắt tràn đầy thương cảm.

Mà cùng lúc đó, trong bệnh viện.

Tần Bảo Đông nhắm mắt nằm trên giường, hơi thể yếu dần.

Điện tâm đồ trong màn hình bên cạnh ông ta dao động càng ngày càng chậm, cuối cùng, trở thành một đường thẳng, phát ra âm thanh chói tai.

Chuông khẩn cấp trên đầu giường lập tức phát ra âm thanh vang dội.

Vô số bác sĩ và y tá đã lao vào trong phòng bệnh, đưa ông ta vào phòng cấp cứu.

Tiêu Trình đã rời khỏi công ty một tháng rồi.

Anh rời khỏi mà không hề báo trước, cũng không hề mang theo bất kỳ đồ vật gì, mãi đến nửa tháng sao, người trong công ty mới chú ý đến.

Tần Lệ Phong tỏ ra không quan tâm, rất nhanh đã sắp xếp người khác thay thế vị trí của Tiêu Trình, nhưng bên trong vẫn luôn để Trần Chính Cường theo dõi nhất cử nhất động của Tiêu Trình.

Hôm nay, anh vừa mới vào phòng làm việc, Trần Chính Cường đã nhanh chóng vào theo.

“Tổng giám đốc Tần, đã có tin tức của giám đốc Tiêu rồi, anh ta vừa đăng ký vào một công ty ngoại thương nhỏ.”

Gương mặt đẹp trai của Tần Lệ Phong tối sầm lại, vẻ mặt nhàn nhạt: “Được, tôi biết rồi.”

Trần Chính Cường do dự mấy giây, tiếp tục nói: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Nghe vậy, Tần Lệ Phong chỉ xem xét tập tài liệu trong ta, không hề ngẩng đầu lên: “Giới thiệu một số khách hàng trước đây của chúng ta qua đấy, cứ nói là tôi giới thiệu.”

Trần Chính Cường ngẩn ra: “Tổng giám đốc Tần, anh muốn giúp anh ta sao?”

Mặc dù hai người là anh em ruột, nhưng trong lòng Trần Chính Cường biết lần này Tiêu Trình đã có quyết tâm muốn trả thù Tổng giám đốc của mình. Nếu như lần này giúp anh ta, vậy không phải là tự đào trước hố chôn mình sao?

Tần Lệ Phong không biểu tình: “Cậu chỉ cần làm tốt việc cần làm là được.”

Trần Chính Cường “vâng” một tiếng, quay người rời khỏi phòng làm việc.

Tần Lệ Phong nâng mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác, Tiêu Trình hận anh, cho dù không có lý do, nhưng anh lại không thể hận Tiêu Trình.

Điện thoại đặt trên bàn rung lên.

Anh liếc nhìn tên người gọi, nhận điện thoại.

Lạc Thiếu Hoàng ở đầu bên kia điện thoại rất cao hương: “Alo? Anh cả?”

“Đừng gọi linh tinh.”

Tần Lệ Phong nhíu mày, có chút phản cảm với cái tên gọi này: “Tôi rất thân thiết với cậu sao?”

Chỉ trách thằng nhóc này gọi điện thoại không đúng lúc thôi.

Lạc Thiếu Hoàng cười một tiếng: “Không thân thiết cũng có thể trở lên thân thiết mà. Đúng rồi, tối nay tôi và Tiểu Hy muốn mời anh đi ăn cơm. Anh nể mặt tôi tí được không?”

Tần Lệ Phong ngừng lại: “Chuyện của hai người đã xử lý xong rồi sao?”

Lạc Thiếu Hoàng lười biếng nói: “Còn chưa xong, chỉ là cảm thấy hai chúng tôi có thể kết hôn, đều là nhờ vào anh, cho nên muốn mời anh ăn cơm, biểu đạt thành ý.”

Tần Lệ Phong lạnh lùng: “Không đi.”

Nói xong, anh muốn cúp điện thoại.

Lạc Thiếu Hoàng vội vàng bổ sung: “Này này này, lần này hai chúng tôi chuẩn bị cho anh một điều bất ngờ, nếu như anh không đến, nhất định sẽ hối hận đấy.”

Bất ngờ?

Tần Lệ Phong mím môi mỏng, anh đã sớm không còn cảm giác về những thứ như vậy nữa rồi, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, muốn đi xem xem, rốt cuộc bọn họ làm cái gì.

“Được rồi, cậu nói xem có cái gì hay.” Anh hỏi thẳng.

“Ai da, nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa. Hơn nữa…”

Lạc Thiếu Hoàng cố ý kéo dài âm cuối, thấp giọng nói: “Tôi rất muốn nói với anh, nhưng Tiểu Hy đã dặn đi dặn lại, nếu như tôi dám tiết lộ một chữ, thì sẽ không khách sáo với tôi đâu.”

Tần Lệ Phong suy nghĩ, nói: “Được, tôi đi.”

Tối đúng giờ anh đến nơi hẹn.

Lạc Thiếu Hoàng đứng ở cổng đợi anh, vô cùng niềm nở dẫn anh vào trong phòng bao.

Tần Lệ Phong liếc nhìn cậu ta: “Đột nhiên phát hiện, sau khi cậu ở cùng với Tiểu Hy thì bớt đáng ghét hơn rồi.”

Lạc Thiếu Hoàng cười như không cười nói: “Khi biết anh là anh cả của Tiểu Hy, tôi cũng thấy đồng cảm.”

Hai người vừa nói vừa đẩy cửa vào phòng bao, chỉ thấy Lục Tiểu Hy và Tô Phương Dung đang nói chuyện bên trong, thấy Tần Lệ Phong đến, hai người đồng thời nhìn về phía cửa.

Trong mắt Tô Phương Dung có tia kinh ngạc, có điều càng nhiều ngại ngùng hơn.

Sau đêm dây dưa hôm đó, thái độ của cô đối với anh vẫn không lạnh không nóng như vậy, thậm chí còn càng tránh né anh hơn.

Ánh mắt Tần Lệ Phong rơi trên người Lục Tiểu Hy, cô ta lập tức đứng dậy, đi về phía hai người: “Anh cả, anh cũng quá chậm rồi. Bọn em đã đến được một lúc rồi.”

Cô ta nắm tay Lạc Thiếu Hoàng, ngồi xuống bên cạnh, chỉ để lại cho Tần Lệ Phong chỗ ngồi cạnh Tô Phương Dung.

Mà lúc này cô đang cúi đầu, nhìn chằm chằm vào rượu vang trong ly, không biết đang nghĩ gì.

Lục Tiểu Hy không ngừng nháy mắt với anh, Tần Lệ Phong im lặng, ngồi xuống bên cạnh Tô Phương Dung.

Bên cạnh có một người sống, cô dường như rất khó bỏ qua cảm giác tồn tại đó, quay đầu nhìn Tần Lệ Phong, thấp giọng nói: “Sao anh lại đến đây?”

Lục Tiểu Hy và Lạc Thiếu Hoàng ngồi đối diện nhanh chóng nhìn nhau, hai người đồng thời giả vờ dáng vẻ cười ha ha.

“Anh bảo em nói với chị Phương Dung, vậy mà em không nói với chị ấy sao?”

“A, cái này, em tưởng anh nói rồi.”

Tô Phương Dung cạn lợi, bữa cơm này rõ ràng đã được hai vợ chồng nhỏ này tính toán kỹ rồi.

“Chị Phương Dung.”

Lục Tiểu Hy cẩn thận nhìn cô: “Lần này bọn em thật sự không cố ý, chị không để ý chứ?”

“Không.” Tô Phương Dung cười, lắc đầu.

Đối diện với một bàn thức ăn, trông cô rất uể oải, dường như không có hứng thú gì.

Lục Tiểu Hy gắp thức ăn cho cô: “Chị Phương Dung, chị nếm thử món nấm đen này đi, em và Thiếu Hoàng hay thường ăn món này.”

Tô Phương Dung cười nói cảm ơn, nhưng Lục Tiểu Hy lại yên tĩnh nhìn cô, có ý “Chị không ăn là không nể mặt em”.

Cô gắp hai miếng nấm thái lát vào trong miệng, mùi hương nồng nàn tràn ngập trong khoang miệng cô, khiến cô không khỏi buồn nôn, đỡ bàn đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Lục Tiểu Hy và Lạc Thiếu Hoàng đều ngạc nhiên, hai người nhìn nhau, đồng thời bất lực nhún vai.

Vài phút sau, Tô Phương Dung từ từ đi ra, cô ôm ngực, gương mặt thanh tú tái nhợt, khiến người khác vô cùng đau lòng.

“Chị Phương Dung, có phải chị bị bệnh rồi không?” Lục Tiểu Hy chống cằm, trong đôi mắt sáng long lanh hiện lên vẻ vô cùng lo lắng.

Tô Phương Dung cố cười: “Không sao, có lẽ do công việc gần đây quá bận, chế độ ăn uống của chị không đều đặn nên mới bị như vậy thôi.”

“Vậy sao?”

Lục Tiểu Hy nói rất nhanh, lập tức nói: “Vậy tối nay ăn cơm xong, để anh cả đưa chị về nhà đi, thuận tiện có thể chăm sóc chị.”

Tô Phương Dung lập tức nâng mắt lên liếc nhìn Tần Lệ Phong, chỉ thấy người đàn ông đang bình thản cắt miếng bít tết, như thể không nghe thấy lời Lục Tiểu Hy nói vậy.

Cô ngại ngùng cười: “Cái này…”

“Được.”

Giọng nói trầm thấp, làm gián đoạn cái cớ cô suy nghĩ để từ chối.

Lục Tiểu Hy lập tức tán thưởng nhìn Tần Lệ Phong: “Vậy cứ quyết định như thế đi, đợi lát nữa anh đưa chị Phương Dung về nhà.”

Tô Phương Dung cạn lời, trực tiếp bị hai bạn nhỏ này đánh bại.

Cô không có khẩu vị, chỉ muốn một cốc nước lọc, dày vò một thời gian, Lục Tiểu Hy và Lạc Thiếu Hoàng ngối đối diện bọn họ, hai người anh một câu, em một câu, đều là bọn họ nói chuyện.

Khóe miệng cô nhếch lên nụ cười khổ, sớm biết như vậy thì không nên tin lời của hai con quỷ nhỏ này rồi.

Tô Phương Dung cầm cốc nước lên, uống một ngụm nước ấm, dư quang đột nhiên liếc nhìn Tần Lệ Phong bên cạnh, lúc này đang nhìn cô.

Cô suy tư một lát, vô thức nhìn về phía anh, đụng vào ánh mắt sâu nóng bỏng của anh.

Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thẳng nhau sau một thời gian dài, nhìn vào đôi mắt giống như đá thạch đen với ánh sáng ấm áp ấy, Tô Phương Dung đột nhiên cảm thấy sợ hãi không có lý do.

Tim dường như đập rất nhanh.

Kết thúc bữa tối, Tần Lệ Phong trực tiếp kéo cô, đưa cô đến trước xe mình.

Tô Phương Dung không hề cự tuyệt, kéo cửa xe ra ngồi vào trong, ảo não ngồi cạnh ghế lái.

Tần Lệ Phong cũng không nói nhiều, rất nhanh đã trở về khu chung cư.

Anh dừng xe lại, Tô Phương Dung mở cửa xuống xe, đi về phía nhà mình.

Tần Lệ Phong thấy vậy, xuống xe theo, từ phía sau Tô Phương Dung nắm lấy cổ tay cô.

Cô dừng lại, sau đó quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp có chút lãnh đạm, ngẩng đầu nhìn anh.

“Em không thoải mái chỗ nào?”

Tô Phương Dung mặt vô biểu tình, giãy khỏi tay anh: “Cảm ơn đã quan tâm, đã không sao rồi.”

Nói xong, cô lại muốn rời đi, Tần Lệ Phong dứt khoát chặn trước mặt cô: “Tô Phương Dung, em không cần phải như vậy, đêm đó rõ ràng em cũng thích anh.”

Sắc mặt cô khẽ thay đổi, rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Chuyện đêm đó? Em đã quên lâu rồi.”

Anh nhướng mày, vẻ mặt không rõ ràng: “Ồ?”

Tô Phương Dung lại nói: “Tóm lại, chúng ta đã không có quan hệ gì nữa rồi.”

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Chuyện đêm hôm đó, em quên rồi, nhưng anh thì không thể quên được.”

Ánh trăng tỏa xuống, phủ lên gương mặt trắng nõn của Tô Phương Dung một tia sáng trắng như bạc, Tần Lệ Phong thấy vậy, không nhịn được giơ tay lên, đưa ngón cái ra xoa xoa đôi môi mềm mại của cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3